Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 120: Trận bóng gọi tên
Một bên khác.
Phó Cửu nhìn bộ dáng Vương Ngữ Yên hài lòng nhìn điện thoại, ngây cả biểu cảm âm trầm trước đó cứ như là do hắn ảo giác mà ra.
Phó Cửu, không hố danh là Nữ Vương trong giới giải trí. Lật mặt cũng nhanh thật.
Trận đấu bắt đầu.
Đội phát bóng là đội hồng. Và không may khi người phát bóng lại chính là Giản Nhuế.
Giản Nhuế trên tay cầm trái bóng, hướng về chỗ Hạ Nguyệt đánh đến, miệng lại gọi tên Vĩnh Hạo.
Hạ Nguyệt nhanh chóng lùi về sau, nhường chỗ cho Vĩnh Hạo bay đến.
Vĩnh Hạo chạy đến thật nhanh để nhận bóng, rất nhanh anh đã đỡ được bóng. Anh đánh trái bóng làm nó bay cao lên, rồi bay lên dùng một cú đập tay đánh mạnh hướng về đội hồng: "Giai Cẩn!"
Vĩnh Hạo vừa đánh bóng, cũng không quên đọc to tên Tạ Giai Cẩn.
Giai cẩn vì quá bất ngờ nên chăng thế đỡ bóng. Thế là đội xanh lá nhận về điểm.
Đội cam bị cho ra rìa nãy giờ đã đến lúc phát bóng.
Đội cam vốn trong đội toàn nam, nên đây vốn là lợi thế của họ. Chỉ thấy cả hai người Dương Trạch và
Tần Hoài phối hợp ân ý, lấy về rất nhiều điểm cho đội nhà.
30 phút trôi qua, 3 đội không ngừng chuyền bóng, và số điểm của họ không ngừng thay đổi. Và những nữ khách mời đã bắt đầu thấm mệt.
Hạ Nguyệt trong suốt trận đấu không thể làm được gì, ngoài việc tránh đí cho Vĩnh Hạo đánh bóng.
Đôi khi cô cũng có thể đỡ bóng, nhưng lực đánh đi không mạnh, khiến bóng chẳng thể qua lưới.
Và dường như bên đội cam đã nắm bắt được tình hình của Hạ Nguyệt, họ bắt đầu chỉ nhắm vào mình
Hạ Nguyệt mà đánh.
Một cú đánh gọi tên Hạ Nguyệt từ Dương Trách đánh qua. Trái bóng lại hướng về chỗ Vĩnh Hạo mà đi. Khiến Hạ Nguyệt không có cách nào đánh trúng. Trái bóng cứ thế mà chạm đất.
Tiếng còi vang lên. Tề Lăng dơ tay cao nói: "Được rồi, nghỉ giữa giờ."
Vĩnh Hạo hùng hổ đi đến gần Hạ Nguyệt. Còn tưởng anh sẽ mắng Hạ Nguyệt vì cô cản chở. Nhưng bất ngờ thay khi anh lại nói lời này: "Em có sao không?"
Hạ Nguyệt tay trái đặt lên ngực mình cảm nhận nhịp đập nhanh từ tim. Khuông mặt vì vận động mạnh mà đỏ lên. Trên khuông mặt nhỏ đã lấm tấm rất nhiều mồ hôi.
Cảnh tượng này cứ như một cặp tình nhân đang lo lắng cho nhau. Tim đập nhanh vì nhau.
Những người bên ngoài nhìn và đã hoàn toàn bị cảnh trước mắt hiểu lầm.
Hạ Nguyệt sau khi kiểm tra tim mình. Thấy nó không sao, khi này cô mới ngẩn đầu, đối Vĩnh Hạo nghiêm túc nói: "Này, một lát anh...."
Vĩnh Hạo hơi kinh ngạc: "Nhưng."
Hạ Nguyệt tự tin đáp: "Sẽ không sao đâu."
Vĩnh Hạo có chút chần chừ, nhưng với ánh mắt khiên định từ Hạ Nguyệt, hắn cũng phải gật đầu đầu Ý.
Từ xa Tạ Giai Cẩn nhìn thấy cảnh này. Sóng mũi cô cay cay, bàn tay càn thêm nắm chặt.
Giản Nhuế đứng một bên, ánh mắt thù địch nhìn về nơi Hạ Nguyệt đứng. Cô ta tự mình lẩm bẩm.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, mọi người lại tiếp tục ra sân.
Buổi chiều 3 giờ, ánh nắng cũng đã dịu xuống, nhưng ánh nắng ấy vẫn còn rất chói chan. Hạ Nguyệt đưa tay, che đi ánh nắng, cô đưa mắt nhìn lên. Trong mắt người thường bầu trời chẳng thể nhìn thấy rõ, nhưng trong mắt cô, ánh nắng không chỉ đẹp mà còn nhiều sắc màu tuyệt đẹp.
Tiếng còi vang lên.
Đội hồng phát bóng. Trái bóng không ngoài dự kiến đánh và đội xanh. Và vẫn là cái tên Hạ Dương, vẫn là cú đánh hướng bên còn lại.
Nhưng lần này khác biệt khi cú đánh bóng được đánh lên cao. Sau đó là một người còn lại bay lên, đánh qua lưới đội hồng.
Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Nên hai đội đã không thể nào phản ứng mà mất điểm.
Hạ Nguyệt nhẹ thở ra một hơi. Đưa mắt nhìn qua Vĩnh Hạo.
Đúng vậy, vì cô có tốc độ phản ứng nhanh, nhưng lực bóng không mạnh, dù có đánh cũng sẽ không qua lưới. Nhưng nếu có Vĩnh Hạo thì lại khác. Cô chỉ cần chặn lại bóng, và Vĩnh Hạo đánh qua lưới.
"Phạm luật!"
Giản Nhuế không phục hét lên.
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn qua.
Tề Lăng hơi khó xử vì không biết phân xử thế nào. Thì một giọng nói tình tĩnh từ Hạ Nguyệt đã vang lên.
"Phạm luật, như thế nào là phạm luật. Trong khi chúng tôi đã làm đúng luật?"
Giản Nhuế đầy tức giận, ngón tay chỉ vào mặt Hạ Nguyệt hét lên: "Đúng luật sao! Hạ Dương có phải em đã quên đạo diễn từng nói, người bị gọi tên phải đánh bóng, và phải đánh qua lưới. Có phải em thua quá hóa ngáo rồi không."
Hạ Nguyệt không chút lo sợ: "Ô, vậy sao."
Giản Nhuế nhìn thấy phản ứng của Hạ Nguyệt, càn thêm khó chịu mà hét: "Đúng vậy đó, nên em đã phạm luật rồi!"
Hạ Nguyệt phanh tay, nghiên đầu: "Nhưng theo như cô nói người bị gọi phải đánh bóng, và phải qua lưới. Nhưng đạo diễn đâu có nói là ai sẽ đánh bóng qua lưới?"
Hạ Nguyệt hỏi lại khiến Giản Nhuế phải im bật, vì không thế cãi được gì.
Tề Lăng nghe vậy cũng hơi giật mình khi Hạ Nguyệt có thể tìm ra lỗ hỏng trong câu nói của ông.
Tề Lăng thuận nước đẩy thuyền: "E hèm, Hạ Dương nói đúng rồi đấy. Con bé không phạm luật."
Giản Nhuế sắc mặt cực kém.
Có Tề Lăng khẳng định. Nên Giản Nhuế không thể làm gì. Cô ta tức giận quay đầu nhìn qua nơi Tạ Giai Cẩn đứng.
Trong ánh mắt điều là tức giận cùng hận ý.
Tạ Giai Cẩn nhìn bạn mình, lại đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt. Cô có chút không biết làm sao mà vẻ mặt đầy sự bối rối.
Trận đấu lại tiếp tục. Dương Trạch và Tần Hoài vẫn còn chưa tin Hạ Nguyệt có thể đánh trả, và họ chỉ xem đó là ăn may.
Cứ thế trong 15 phút sau đó. Hạ Nguyệt cùng Vĩnh Hạo phối hợp ăn ý, lấy về cho đội 35 điểm. Khiến tỉ số thay đổi, và dẫn đầu là đội xanh.
Nhưng vì thế chất yếu nên rất nhanh Hạ Nguyệt đã mệt, cô nhíu chặt mày, tay ôm ngực mình không ngừng thở dốc. Trái tim không ngừng đập nhanh khiến cô rất khó chịu.
Cũng vì trái tim không phải của cô, nhịp đập nó không nhanh nhưng cơ thể lại ép nó đập nhanh khiến cho áp lực tim tăng lên, dẫn đến tình trạng nhói tim.
Giản Nhuế nhận thấy Hạ Nguyệt đã có dấu hiệu kiệt sức, trên môi cô ta hiện lên nụ cười gian.
Trong lúc Tạ Giai Cẩn đang chuẩn bị phát bóng, cô tay liền nhanh chóng kéo lại Tạ Giai Cẩn một cái, tay thì hướng Hạ Nguyệt chỉ chỉ.
Tạ Giai Cẩn hiểu Ý, nhưng cô cũng rất do dự trong chốc lát. Mãi cho đến khí trái bóng đánh ra. Trái bóng theo ý cô bay thẳng đến chỗ Hạ Nguyệt. Và đã gọi ra cái tên mình yêu thích.
"Vĩnh Hạo!"
Nhìn thấy trái bóng sắp bay và mặt mình, Hạ Nguyệt nhanh chóng muốn tránh đi. Nhưng lòng ngực không ngừng co thắt lại khiến chân cô dường mềm nhũn. Hạ Nguyệt, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, khiến cô thở không được.
Hạ Nguyệt theo bản năng dơ tay chắn trước người. Trái bóng đập vào, khiến cô theo đà ngã xuống.
Vĩnh Hạo đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Cùng vì mọi thứ diễn ra quá là nhanh.
Hạ Nguyệt ngã xuống. Nhưng thay vì ôm cánh tay bị banh đập trúng. Thì cô lại ôm ngực mình, hơi thở càn lúc càn yếu dần.
Vĩnh Hạo là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Hạ Nguyệt. Anh lo lắng hỏi: "Dương Dương, em không sao chứ!"
Hai chú mèo ngồi bn ngi như cm giác chủ nhân mình gặp chuyện, chúng nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy ra.
Tề Lăng là trọng tài, nhìn thấy Hạ Nguyệt ngã xuống, ông không khỏi vội vàng chạy đến. Khi ông nhìn thấy bàn cánh tay của Hạ Nguyệt, và cả khuông mặt đang dần tím của cô. Khiến ông như chết lặng.
Phó Cửu nhìn bộ dáng Vương Ngữ Yên hài lòng nhìn điện thoại, ngây cả biểu cảm âm trầm trước đó cứ như là do hắn ảo giác mà ra.
Phó Cửu, không hố danh là Nữ Vương trong giới giải trí. Lật mặt cũng nhanh thật.
Trận đấu bắt đầu.
Đội phát bóng là đội hồng. Và không may khi người phát bóng lại chính là Giản Nhuế.
Giản Nhuế trên tay cầm trái bóng, hướng về chỗ Hạ Nguyệt đánh đến, miệng lại gọi tên Vĩnh Hạo.
Hạ Nguyệt nhanh chóng lùi về sau, nhường chỗ cho Vĩnh Hạo bay đến.
Vĩnh Hạo chạy đến thật nhanh để nhận bóng, rất nhanh anh đã đỡ được bóng. Anh đánh trái bóng làm nó bay cao lên, rồi bay lên dùng một cú đập tay đánh mạnh hướng về đội hồng: "Giai Cẩn!"
Vĩnh Hạo vừa đánh bóng, cũng không quên đọc to tên Tạ Giai Cẩn.
Giai cẩn vì quá bất ngờ nên chăng thế đỡ bóng. Thế là đội xanh lá nhận về điểm.
Đội cam bị cho ra rìa nãy giờ đã đến lúc phát bóng.
Đội cam vốn trong đội toàn nam, nên đây vốn là lợi thế của họ. Chỉ thấy cả hai người Dương Trạch và
Tần Hoài phối hợp ân ý, lấy về rất nhiều điểm cho đội nhà.
30 phút trôi qua, 3 đội không ngừng chuyền bóng, và số điểm của họ không ngừng thay đổi. Và những nữ khách mời đã bắt đầu thấm mệt.
Hạ Nguyệt trong suốt trận đấu không thể làm được gì, ngoài việc tránh đí cho Vĩnh Hạo đánh bóng.
Đôi khi cô cũng có thể đỡ bóng, nhưng lực đánh đi không mạnh, khiến bóng chẳng thể qua lưới.
Và dường như bên đội cam đã nắm bắt được tình hình của Hạ Nguyệt, họ bắt đầu chỉ nhắm vào mình
Hạ Nguyệt mà đánh.
Một cú đánh gọi tên Hạ Nguyệt từ Dương Trách đánh qua. Trái bóng lại hướng về chỗ Vĩnh Hạo mà đi. Khiến Hạ Nguyệt không có cách nào đánh trúng. Trái bóng cứ thế mà chạm đất.
Tiếng còi vang lên. Tề Lăng dơ tay cao nói: "Được rồi, nghỉ giữa giờ."
Vĩnh Hạo hùng hổ đi đến gần Hạ Nguyệt. Còn tưởng anh sẽ mắng Hạ Nguyệt vì cô cản chở. Nhưng bất ngờ thay khi anh lại nói lời này: "Em có sao không?"
Hạ Nguyệt tay trái đặt lên ngực mình cảm nhận nhịp đập nhanh từ tim. Khuông mặt vì vận động mạnh mà đỏ lên. Trên khuông mặt nhỏ đã lấm tấm rất nhiều mồ hôi.
Cảnh tượng này cứ như một cặp tình nhân đang lo lắng cho nhau. Tim đập nhanh vì nhau.
Những người bên ngoài nhìn và đã hoàn toàn bị cảnh trước mắt hiểu lầm.
Hạ Nguyệt sau khi kiểm tra tim mình. Thấy nó không sao, khi này cô mới ngẩn đầu, đối Vĩnh Hạo nghiêm túc nói: "Này, một lát anh...."
Vĩnh Hạo hơi kinh ngạc: "Nhưng."
Hạ Nguyệt tự tin đáp: "Sẽ không sao đâu."
Vĩnh Hạo có chút chần chừ, nhưng với ánh mắt khiên định từ Hạ Nguyệt, hắn cũng phải gật đầu đầu Ý.
Từ xa Tạ Giai Cẩn nhìn thấy cảnh này. Sóng mũi cô cay cay, bàn tay càn thêm nắm chặt.
Giản Nhuế đứng một bên, ánh mắt thù địch nhìn về nơi Hạ Nguyệt đứng. Cô ta tự mình lẩm bẩm.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, mọi người lại tiếp tục ra sân.
Buổi chiều 3 giờ, ánh nắng cũng đã dịu xuống, nhưng ánh nắng ấy vẫn còn rất chói chan. Hạ Nguyệt đưa tay, che đi ánh nắng, cô đưa mắt nhìn lên. Trong mắt người thường bầu trời chẳng thể nhìn thấy rõ, nhưng trong mắt cô, ánh nắng không chỉ đẹp mà còn nhiều sắc màu tuyệt đẹp.
Tiếng còi vang lên.
Đội hồng phát bóng. Trái bóng không ngoài dự kiến đánh và đội xanh. Và vẫn là cái tên Hạ Dương, vẫn là cú đánh hướng bên còn lại.
Nhưng lần này khác biệt khi cú đánh bóng được đánh lên cao. Sau đó là một người còn lại bay lên, đánh qua lưới đội hồng.
Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Nên hai đội đã không thể nào phản ứng mà mất điểm.
Hạ Nguyệt nhẹ thở ra một hơi. Đưa mắt nhìn qua Vĩnh Hạo.
Đúng vậy, vì cô có tốc độ phản ứng nhanh, nhưng lực bóng không mạnh, dù có đánh cũng sẽ không qua lưới. Nhưng nếu có Vĩnh Hạo thì lại khác. Cô chỉ cần chặn lại bóng, và Vĩnh Hạo đánh qua lưới.
"Phạm luật!"
Giản Nhuế không phục hét lên.
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn qua.
Tề Lăng hơi khó xử vì không biết phân xử thế nào. Thì một giọng nói tình tĩnh từ Hạ Nguyệt đã vang lên.
"Phạm luật, như thế nào là phạm luật. Trong khi chúng tôi đã làm đúng luật?"
Giản Nhuế đầy tức giận, ngón tay chỉ vào mặt Hạ Nguyệt hét lên: "Đúng luật sao! Hạ Dương có phải em đã quên đạo diễn từng nói, người bị gọi tên phải đánh bóng, và phải đánh qua lưới. Có phải em thua quá hóa ngáo rồi không."
Hạ Nguyệt không chút lo sợ: "Ô, vậy sao."
Giản Nhuế nhìn thấy phản ứng của Hạ Nguyệt, càn thêm khó chịu mà hét: "Đúng vậy đó, nên em đã phạm luật rồi!"
Hạ Nguyệt phanh tay, nghiên đầu: "Nhưng theo như cô nói người bị gọi phải đánh bóng, và phải qua lưới. Nhưng đạo diễn đâu có nói là ai sẽ đánh bóng qua lưới?"
Hạ Nguyệt hỏi lại khiến Giản Nhuế phải im bật, vì không thế cãi được gì.
Tề Lăng nghe vậy cũng hơi giật mình khi Hạ Nguyệt có thể tìm ra lỗ hỏng trong câu nói của ông.
Tề Lăng thuận nước đẩy thuyền: "E hèm, Hạ Dương nói đúng rồi đấy. Con bé không phạm luật."
Giản Nhuế sắc mặt cực kém.
Có Tề Lăng khẳng định. Nên Giản Nhuế không thể làm gì. Cô ta tức giận quay đầu nhìn qua nơi Tạ Giai Cẩn đứng.
Trong ánh mắt điều là tức giận cùng hận ý.
Tạ Giai Cẩn nhìn bạn mình, lại đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt. Cô có chút không biết làm sao mà vẻ mặt đầy sự bối rối.
Trận đấu lại tiếp tục. Dương Trạch và Tần Hoài vẫn còn chưa tin Hạ Nguyệt có thể đánh trả, và họ chỉ xem đó là ăn may.
Cứ thế trong 15 phút sau đó. Hạ Nguyệt cùng Vĩnh Hạo phối hợp ăn ý, lấy về cho đội 35 điểm. Khiến tỉ số thay đổi, và dẫn đầu là đội xanh.
Nhưng vì thế chất yếu nên rất nhanh Hạ Nguyệt đã mệt, cô nhíu chặt mày, tay ôm ngực mình không ngừng thở dốc. Trái tim không ngừng đập nhanh khiến cô rất khó chịu.
Cũng vì trái tim không phải của cô, nhịp đập nó không nhanh nhưng cơ thể lại ép nó đập nhanh khiến cho áp lực tim tăng lên, dẫn đến tình trạng nhói tim.
Giản Nhuế nhận thấy Hạ Nguyệt đã có dấu hiệu kiệt sức, trên môi cô ta hiện lên nụ cười gian.
Trong lúc Tạ Giai Cẩn đang chuẩn bị phát bóng, cô tay liền nhanh chóng kéo lại Tạ Giai Cẩn một cái, tay thì hướng Hạ Nguyệt chỉ chỉ.
Tạ Giai Cẩn hiểu Ý, nhưng cô cũng rất do dự trong chốc lát. Mãi cho đến khí trái bóng đánh ra. Trái bóng theo ý cô bay thẳng đến chỗ Hạ Nguyệt. Và đã gọi ra cái tên mình yêu thích.
"Vĩnh Hạo!"
Nhìn thấy trái bóng sắp bay và mặt mình, Hạ Nguyệt nhanh chóng muốn tránh đi. Nhưng lòng ngực không ngừng co thắt lại khiến chân cô dường mềm nhũn. Hạ Nguyệt, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, khiến cô thở không được.
Hạ Nguyệt theo bản năng dơ tay chắn trước người. Trái bóng đập vào, khiến cô theo đà ngã xuống.
Vĩnh Hạo đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng. Cùng vì mọi thứ diễn ra quá là nhanh.
Hạ Nguyệt ngã xuống. Nhưng thay vì ôm cánh tay bị banh đập trúng. Thì cô lại ôm ngực mình, hơi thở càn lúc càn yếu dần.
Vĩnh Hạo là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Hạ Nguyệt. Anh lo lắng hỏi: "Dương Dương, em không sao chứ!"
Hai chú mèo ngồi bn ngi như cm giác chủ nhân mình gặp chuyện, chúng nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy ra.
Tề Lăng là trọng tài, nhìn thấy Hạ Nguyệt ngã xuống, ông không khỏi vội vàng chạy đến. Khi ông nhìn thấy bàn cánh tay của Hạ Nguyệt, và cả khuông mặt đang dần tím của cô. Khiến ông như chết lặng.