Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 86: Muốn ngủ cũng không yên.
Một lát sau.
Khi mà Hạ Nguyệt có thể trốn khỏi buổi tiệc bấm máy. Cô liền quay trở về phòng mình.
Phòng là ở khách sạn, vì cảnh quay ở studio không nhiều. Mà nơi quay lại cách chung cư cô đến 1 tiếng rưỡi. Nên cô cũng chỉ có thể theo đoàn phim thuê khách sạn.
Đương nhiên, khách sạn là do đoàn phim thuê, vào cô lại phải ở chung phòng với ai đó.
Hạ Nguyệt mở ra cửa phòng 111, bên trong chẳng có ai. Nghĩ người đó vẫn còn ở buổi tiệc. Cô cũng không quá tò mò người nọ là ai.
Nhìn thấy trên giường thứ hai là hành lý của mình. Biết là Hoa Anh đã đem đến, cô liền nhanh chóng lấy đô.
Không biết là do trong phòng quá nóng, hay là do hôm nay cô làm việc quá sức nên cả người điều đổ mồ hôi.
Hạ Nguyệt, cô chỉ thấy người mình nóng ran, khiến cô cảm thấy ngứa ngấy đến khó chịu.
Nhanh chóng lấy đồ rồi chạy vào phòng tắm.
Theo như cách cô giúp biên kịch sắp xếp các cảnh quay. Các cảnh quay ở studio lại không nhiều. Các cảnh về sao chỉ điều là rừng núi, và các thị trấn nhỏ.
Hạ Nguyệt sau khi tăm ra, cô mặc một cái áo choàng đi ra, nhưng những nơi lộ ra như chân và tay, chúng điều đã ửng đỏ lên.
Áo choàng là loại cỗ chữ V, nó lộ ra làn da đỏ ửng vì bị kích ứng, sợi dây chiều bạc ẩn ẩn hiện trong lớp áo choàng. Hạ Nguyệt cả người cô điều căng chặt. Một giọt mồ hôi cô từ trên thái dương chảy xuống.
Cô từng bước đi đến hành lý của mình, cầm lên điện thoại đặt trong hành lý, bắt đầu nhắn tin gửi đi cho ai đó.
Sau đó cô lại không nhịn được ngã người ra sau, cắn chặt răng chịu đựng cơn khó chịu.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Nguyệt trong mê man tỉnh lại, làn da cô lúc này càn đỏ hơn ban nãy. Cô yếu ớt ngồi dậy.
Nghĩ là Hoa Anh nên cô đi ra mở cửa. Nhưng bất ngờ nhìn thấy người trước của không phải là Hoa Anh, mà là... Thanh Đồng.
Thanh Đồng nhìn thấy Hạ Nguyệt thì có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh cô đã chú ý đến làn da Hạ Nguyệt lúc này.
Trên mặt Hạ Nguyệt điều đỏ ửng, có thể cho đó là mới tắm ra, nhưng nét đỏ này có chút bất thường:
"Hạ tiểu thư, cô..."
Hạ Nguyệt thấy không phải là Hoa Anh, cô không chút do dự quay người vào phòng, giọng nói nhàn nhạt giống như không có chuyện gì: "Chỉ là dị ứng thông thường."
Thanh Đồng đặt dấu hỏi rất to, cô biết Hạ Nguyệt trong buổi tiệc chẳng có ăn gì, thì lấy gì dị ứng?
Làn da vốn trắng nhưng hiện tại lại hoá đỏ khiến cô có xuýt nữa không nhận ra Hạ Nguyệt.
Nhìn tình trạng đúng là dị ứng. Có điều không phải thông thường như lời Hạ Nguyệt nói.
"Cô không đi khám sẽ không sao chứ?"
Hạ Nguyệt ngồi xuống giường của mình, ánh mắt nhìn vào điện thoại, nhìn thấy trong điện thoại không có bất kì tin nhắn phản hồi nào, khi này cô mới ngẫn đầu đáp: "Sẽ không, chỉ là dị ứng nhẹ. Tôi nhờ trợ lý mua thuốc rồi."
Nghe vậy Thanh Đồng lại không cảm thấy an tâm, vì cô biết nếu như bị dị ứng nặng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. nhìn Hạ Nguyệt thế nào, cô có chút không an tâm. Lại lên tiếng: "Thế tôi gọi cho Bạch Lam đến nhé."
Hạ Nguyệt... Cô nhìn Thanh Đồng đầy nghi hoặc. Nghĩ Thanh Đồng đang say tự lẩm bẩm, nên cô cũng không nói gì, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì. Thanh Đồng xiết chặt tay mình, cô cúi đầu mím môi không nói.
Nhưng cô vẫn lấy ra điện thoại gọi vào số Bạch Lam, nhưng gọi một lúc vẫn không ai bắt máy. Cô chỉ đành gửi tin nhắn qua cho Bạch Lam.
Sau khi làm xong, cô liền đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt đang nhắm mắt, có vẻ như đã ngủ. Đôi mặt cô đỏ bừng, sóng mũi lại cay cay.
Một lát sau, tiếng rõ cửa vang lên. Thanh Đồng khi này đã đi tắm.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, khiến Hạ Nguyệt lần nữa tỉnh giấc, cô có chút khó chịu. Ngồi dậy khỏi giường, nhìn quanh phòng, lại chẳng thấy ai trong phòng. Hạ Nguyệt...
Cũng vì nghĩ là Hoa Anh đã đến. Nhưng khi cô lần nữa nhìn thấy người đến không phải trợ lý của mình, lông mày Hạ Nguyệt lúc này cũng nhíu lại.
"Cô là..."
Nữ nhân trước mắt cô, trên mặt như vừa đắp 4 5 lớp trang điểm vậy. Cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ tươi đầy nét sexy, khoe ra từng đường cong trên người.
Hạ Nguyệt, nhìn có chút cay mắt.
Nữ nhân nhìn thấy một nữ nhân mặt đỏ xấu xí ra mở cởi cho mình, ánh mắt nữ nhân liền hiện lên sự kinh thường. Cô ta đầy kiêu ngạo hỏi lại: "Thế cô là ai mà ở đây!"
Hạ Nguyệt không đáp, lằng lặng nhìn nữ nhân trước mắt mà đánh giá. Trong đầu không ngừng lục ra thông tin nữ nhân này.
Nhận thấy Hạ Nguyệt không nói gì, nữ nhân kia liền đối cô bất mãn. Dơ tay mình lên đẩy Hạ Nguyệt một cái, để Hạ Nguyệt phải lùi về sau hai bước. Khi này cô ta mới thống hách đi vào.
Hạ Nguyệt bị đẩy, cô nhíu mày, cũng không nói gì. Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân lướt qua người mình.
Nhận thấy Hạ Nguyệt chỉ là một nữ nhân vừa xấu xí, còn chẳng nổi tiếng, không có gan động vào mình. Nên nữ nhân kia càn thêm thống hách, cô ta đi đến ghế sofa ngồi xuống. Lâu lâu còn đưa ánh mắt đầy vẻ kinh thường nhìn Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt lại chẳng bận tâm đến nữ nhân kia.
Chợt, cô nhìn xuống bàn tay mình. Bàn tay đã đỏ bừng, và đang có dấu hiệu nổi lên mao mạch. Ánh mắt cũng tối sầm.
Thật sự chẳng ngờ được cơn dị ứng lần này lại nặng như vậy.
Tình trạng dị ứng của cô có chút khá biệt, nó không nổi mẫm, cũng chẳng lở loét. Nó chỉ rất ngứa, và trên làn da trắng hiện lên những mạch máu. Còn được gọi là các mao mạch.
Cảm giác nóng rực lan khắp cơ thể. Và lúc này, làn da cô cực kì mỏng. Chỉ một cái đụng cũng có thể dẫn đến bầm tím nặng có thể rách da.
Hạ Nguyệt mệt mỗi Fan nằm xuống giường, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần.
Nhưng nữ nhân ngồi trên sofa nhìn thấy Hạ Nguyệt như vậy, cô ta bắt đầu lên tiếng nói đầy kinh miệt của mình: "Thật là, không biết giới giải trí này bị làm sao nữa, tôi đẹp thế này lại không tiễn, sao lại tiễn mấy đứa xấu thế này cơ chứ."
Hạ Nguyệt nhắm mắt đang muốn ngủ, lại bị giọng nói kinh miệt đó khiến cô không ngủ được. Nhưng cô cũng chẳng mở mắt, hay mở miệng nói gì, vì cô sẽ không nói chuyện với mấy tên tự luyến.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì. Nữ nhân kia càn thêm quá đáng. Những lời nói ra càn thêm càn rỡ.
"Tôi nói sao người như cô lại có thể ở phòng thế này vậy? Hừ nếu tôi là Thanh Đồng tôi đã lập tức dọn ra chỗ này. Dù sao mấy kẻ xấu xí như vậy, tôi còn sợ nếu ở cùng sẽ lây đâu."
Hạ Nguyệt nằm trên giường không động gì.
Thật là, muốn ngủ cũng không yên.
Lòng khó chịu là thế, nhưng cô cũng không nói gì.
Vẫn thấy Hạ Nguyệt không phản ứng gì, cô ta càn thêm khó chịu. Cảm giác như những lời nói của mình đang đánh vào bông vậy, không có chút lực công kích.
"Này! Tôi đang nói cô đấy đồ xấu xí! Cô là bị điếc sao! À, tôi biết rồi.. Cô chính là một kẻ mặt dầy vô đối, bị tôi nói đến thế mà vẫn còn lì lượm nằm đó."
Mà không biết là do trùng hợp hay sao, nhưng những lời này lại lọt vào tai Thanh Đồng vừa tắm ra.
Cách cửa phòng tắm mở ra một lỗ nhỏ, vào những lời nữ nhân đó nói điều lọt vào tai cô.
Trên người Thanh Đồng mặc một áo bộ áo choàng của khách sạn. Bàn tay cô nắm chặt tay nắm cửa.
Thật sự không nhịn được những lời phía sau của trợ lý mình.
Cô liền nhanh chân bước ra. Đưa mắt lạnh lùng nhìn qua người ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy người ngồi trên ghế đúng là trợ lý của mình. Sắc mặt cô tối đen, không biết nên diễn tả thế nào.
Khi mà Hạ Nguyệt có thể trốn khỏi buổi tiệc bấm máy. Cô liền quay trở về phòng mình.
Phòng là ở khách sạn, vì cảnh quay ở studio không nhiều. Mà nơi quay lại cách chung cư cô đến 1 tiếng rưỡi. Nên cô cũng chỉ có thể theo đoàn phim thuê khách sạn.
Đương nhiên, khách sạn là do đoàn phim thuê, vào cô lại phải ở chung phòng với ai đó.
Hạ Nguyệt mở ra cửa phòng 111, bên trong chẳng có ai. Nghĩ người đó vẫn còn ở buổi tiệc. Cô cũng không quá tò mò người nọ là ai.
Nhìn thấy trên giường thứ hai là hành lý của mình. Biết là Hoa Anh đã đem đến, cô liền nhanh chóng lấy đô.
Không biết là do trong phòng quá nóng, hay là do hôm nay cô làm việc quá sức nên cả người điều đổ mồ hôi.
Hạ Nguyệt, cô chỉ thấy người mình nóng ran, khiến cô cảm thấy ngứa ngấy đến khó chịu.
Nhanh chóng lấy đồ rồi chạy vào phòng tắm.
Theo như cách cô giúp biên kịch sắp xếp các cảnh quay. Các cảnh quay ở studio lại không nhiều. Các cảnh về sao chỉ điều là rừng núi, và các thị trấn nhỏ.
Hạ Nguyệt sau khi tăm ra, cô mặc một cái áo choàng đi ra, nhưng những nơi lộ ra như chân và tay, chúng điều đã ửng đỏ lên.
Áo choàng là loại cỗ chữ V, nó lộ ra làn da đỏ ửng vì bị kích ứng, sợi dây chiều bạc ẩn ẩn hiện trong lớp áo choàng. Hạ Nguyệt cả người cô điều căng chặt. Một giọt mồ hôi cô từ trên thái dương chảy xuống.
Cô từng bước đi đến hành lý của mình, cầm lên điện thoại đặt trong hành lý, bắt đầu nhắn tin gửi đi cho ai đó.
Sau đó cô lại không nhịn được ngã người ra sau, cắn chặt răng chịu đựng cơn khó chịu.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Nguyệt trong mê man tỉnh lại, làn da cô lúc này càn đỏ hơn ban nãy. Cô yếu ớt ngồi dậy.
Nghĩ là Hoa Anh nên cô đi ra mở cửa. Nhưng bất ngờ nhìn thấy người trước của không phải là Hoa Anh, mà là... Thanh Đồng.
Thanh Đồng nhìn thấy Hạ Nguyệt thì có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh cô đã chú ý đến làn da Hạ Nguyệt lúc này.
Trên mặt Hạ Nguyệt điều đỏ ửng, có thể cho đó là mới tắm ra, nhưng nét đỏ này có chút bất thường:
"Hạ tiểu thư, cô..."
Hạ Nguyệt thấy không phải là Hoa Anh, cô không chút do dự quay người vào phòng, giọng nói nhàn nhạt giống như không có chuyện gì: "Chỉ là dị ứng thông thường."
Thanh Đồng đặt dấu hỏi rất to, cô biết Hạ Nguyệt trong buổi tiệc chẳng có ăn gì, thì lấy gì dị ứng?
Làn da vốn trắng nhưng hiện tại lại hoá đỏ khiến cô có xuýt nữa không nhận ra Hạ Nguyệt.
Nhìn tình trạng đúng là dị ứng. Có điều không phải thông thường như lời Hạ Nguyệt nói.
"Cô không đi khám sẽ không sao chứ?"
Hạ Nguyệt ngồi xuống giường của mình, ánh mắt nhìn vào điện thoại, nhìn thấy trong điện thoại không có bất kì tin nhắn phản hồi nào, khi này cô mới ngẫn đầu đáp: "Sẽ không, chỉ là dị ứng nhẹ. Tôi nhờ trợ lý mua thuốc rồi."
Nghe vậy Thanh Đồng lại không cảm thấy an tâm, vì cô biết nếu như bị dị ứng nặng, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. nhìn Hạ Nguyệt thế nào, cô có chút không an tâm. Lại lên tiếng: "Thế tôi gọi cho Bạch Lam đến nhé."
Hạ Nguyệt... Cô nhìn Thanh Đồng đầy nghi hoặc. Nghĩ Thanh Đồng đang say tự lẩm bẩm, nên cô cũng không nói gì, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì. Thanh Đồng xiết chặt tay mình, cô cúi đầu mím môi không nói.
Nhưng cô vẫn lấy ra điện thoại gọi vào số Bạch Lam, nhưng gọi một lúc vẫn không ai bắt máy. Cô chỉ đành gửi tin nhắn qua cho Bạch Lam.
Sau khi làm xong, cô liền đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt đang nhắm mắt, có vẻ như đã ngủ. Đôi mặt cô đỏ bừng, sóng mũi lại cay cay.
Một lát sau, tiếng rõ cửa vang lên. Thanh Đồng khi này đã đi tắm.
Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, khiến Hạ Nguyệt lần nữa tỉnh giấc, cô có chút khó chịu. Ngồi dậy khỏi giường, nhìn quanh phòng, lại chẳng thấy ai trong phòng. Hạ Nguyệt...
Cũng vì nghĩ là Hoa Anh đã đến. Nhưng khi cô lần nữa nhìn thấy người đến không phải trợ lý của mình, lông mày Hạ Nguyệt lúc này cũng nhíu lại.
"Cô là..."
Nữ nhân trước mắt cô, trên mặt như vừa đắp 4 5 lớp trang điểm vậy. Cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ tươi đầy nét sexy, khoe ra từng đường cong trên người.
Hạ Nguyệt, nhìn có chút cay mắt.
Nữ nhân nhìn thấy một nữ nhân mặt đỏ xấu xí ra mở cởi cho mình, ánh mắt nữ nhân liền hiện lên sự kinh thường. Cô ta đầy kiêu ngạo hỏi lại: "Thế cô là ai mà ở đây!"
Hạ Nguyệt không đáp, lằng lặng nhìn nữ nhân trước mắt mà đánh giá. Trong đầu không ngừng lục ra thông tin nữ nhân này.
Nhận thấy Hạ Nguyệt không nói gì, nữ nhân kia liền đối cô bất mãn. Dơ tay mình lên đẩy Hạ Nguyệt một cái, để Hạ Nguyệt phải lùi về sau hai bước. Khi này cô ta mới thống hách đi vào.
Hạ Nguyệt bị đẩy, cô nhíu mày, cũng không nói gì. Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân lướt qua người mình.
Nhận thấy Hạ Nguyệt chỉ là một nữ nhân vừa xấu xí, còn chẳng nổi tiếng, không có gan động vào mình. Nên nữ nhân kia càn thêm thống hách, cô ta đi đến ghế sofa ngồi xuống. Lâu lâu còn đưa ánh mắt đầy vẻ kinh thường nhìn Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt lại chẳng bận tâm đến nữ nhân kia.
Chợt, cô nhìn xuống bàn tay mình. Bàn tay đã đỏ bừng, và đang có dấu hiệu nổi lên mao mạch. Ánh mắt cũng tối sầm.
Thật sự chẳng ngờ được cơn dị ứng lần này lại nặng như vậy.
Tình trạng dị ứng của cô có chút khá biệt, nó không nổi mẫm, cũng chẳng lở loét. Nó chỉ rất ngứa, và trên làn da trắng hiện lên những mạch máu. Còn được gọi là các mao mạch.
Cảm giác nóng rực lan khắp cơ thể. Và lúc này, làn da cô cực kì mỏng. Chỉ một cái đụng cũng có thể dẫn đến bầm tím nặng có thể rách da.
Hạ Nguyệt mệt mỗi Fan nằm xuống giường, nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần.
Nhưng nữ nhân ngồi trên sofa nhìn thấy Hạ Nguyệt như vậy, cô ta bắt đầu lên tiếng nói đầy kinh miệt của mình: "Thật là, không biết giới giải trí này bị làm sao nữa, tôi đẹp thế này lại không tiễn, sao lại tiễn mấy đứa xấu thế này cơ chứ."
Hạ Nguyệt nhắm mắt đang muốn ngủ, lại bị giọng nói kinh miệt đó khiến cô không ngủ được. Nhưng cô cũng chẳng mở mắt, hay mở miệng nói gì, vì cô sẽ không nói chuyện với mấy tên tự luyến.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt không nói gì. Nữ nhân kia càn thêm quá đáng. Những lời nói ra càn thêm càn rỡ.
"Tôi nói sao người như cô lại có thể ở phòng thế này vậy? Hừ nếu tôi là Thanh Đồng tôi đã lập tức dọn ra chỗ này. Dù sao mấy kẻ xấu xí như vậy, tôi còn sợ nếu ở cùng sẽ lây đâu."
Hạ Nguyệt nằm trên giường không động gì.
Thật là, muốn ngủ cũng không yên.
Lòng khó chịu là thế, nhưng cô cũng không nói gì.
Vẫn thấy Hạ Nguyệt không phản ứng gì, cô ta càn thêm khó chịu. Cảm giác như những lời nói của mình đang đánh vào bông vậy, không có chút lực công kích.
"Này! Tôi đang nói cô đấy đồ xấu xí! Cô là bị điếc sao! À, tôi biết rồi.. Cô chính là một kẻ mặt dầy vô đối, bị tôi nói đến thế mà vẫn còn lì lượm nằm đó."
Mà không biết là do trùng hợp hay sao, nhưng những lời này lại lọt vào tai Thanh Đồng vừa tắm ra.
Cách cửa phòng tắm mở ra một lỗ nhỏ, vào những lời nữ nhân đó nói điều lọt vào tai cô.
Trên người Thanh Đồng mặc một áo bộ áo choàng của khách sạn. Bàn tay cô nắm chặt tay nắm cửa.
Thật sự không nhịn được những lời phía sau của trợ lý mình.
Cô liền nhanh chân bước ra. Đưa mắt lạnh lùng nhìn qua người ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy người ngồi trên ghế đúng là trợ lý của mình. Sắc mặt cô tối đen, không biết nên diễn tả thế nào.