Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 96: Tin tức.
Vương Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn xuống.
Chỉ thấy bàn tay Hạ Nguyệt không biết từ bao giờ nắm lấy tay cô.
Vương Ngữ Yên kinh ngạc, cô còn cho rằng Hạ Nguyệt đã tỉnh, và không muốn cô rời đi.
Vương Ngữ Yên nhẹ cười, lần nữa ngồi xuống giường: "Làm sao có phải em không nở xa tôi."
Hạ Nguyệt trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy bóng lưng của Vương Ngữ Yên, nhưng rồi cô lại không dám chắc chắn bóng lưng đó có phải của chị không.
Mọi thứ trước mắt cô điều là sự mơ hồ không rõ. Trong đôi mắt cô hiện lên sự mong lung.
Trong đôi mắt Hạ Nguyệt lại hiện lên bóng lưng của một cô bé không rõ mặt, cô bé đó dơ tay về phía cô, mỉm cười bừng sáng.
Nhưng rồi hình bóng đó lại lần nữa biến mất, hay vào đó là một bóng lưng của một cô bé đã quay đi, mặc kệ cô rơi vào bóng tối tuyệt vọng.
Trong lúc mơ hồ, cô thật sự không biết, không biết mình đang ở đâu. Và không thể phân biệt đâu mới là thật.
"Vương Ngữ Yên.."
Vương Ngữ Yên hơi giật mình, nhưng chị vẫn tươi cười đáp: "Ân, Tỷ ở đây."
Hạ Nguyệt mơ hồ nhìn lên khuông mặt chị. Nhưng những thứ cô thấy chỉ là một mảnh mờ ảo. Hạ Nguyệt không có cách nào nhắm chặt mắt mình, yếu ớt nói: "Vương Ngữ Yên, rốt cuộc Tỷ là ai vậy?
Rốt cuộc đâu mới là Tỷ."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, cô chợt yên lặng.
Ánh mắt Hạ Nguyệt tràn ngập sự yếu đuối mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, sâu thẩm trong đôi mắt đó, nó là sự thành khẩn cầu muốn biết sự thật.
Vương Ngữ Yên nhẹ mỉm cười, đầy dịu dàng đáp: "Được, nhưng với điều kiện."
Nói đến đây, cô cúi đầu hôn lên khoé mắt đang trực chờ muốn rơi lệ ấy, ngăn cho giọt nước mắt ấy không rơi xuống: "Với điều kiện. Nếu lần sau em vẫn còn tò mò muốn biết, tôi sẽ nói cho em. Được
chu."
Hạ Nguyệt không trả lời, giống như cô chỉ là trong lúc ngủ nói mớ nói linh tinh mà thôi.
Bộ dạng Hạ Nguyệt khi này yếu ớt, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ. Nhưng đôi mắt hổ phách của chị lại loé sáng, giống như vừa nhìn thấy được con mổi của mình.
Vương Ngữ Yên đưa tay, cô che đi đôi mắt Hạ Nguyệt, giọng nói thỏ thẻ bên tai Hạ Nguyệt: "Nguyệt, ngủ đi. Tôi sẽ ở bên cạnh em, đến khi em hoàn toàn rơi vào mộng đẹp. Nên là, hãy ngủ đi."
Những lời này như có liều thuốc an thần, đôi lông mày Hạ Nguyệt cũng không còn nhíu chặt, dần dần chìm vào giấc mộng.
Vương Ngữ Yên chờ một lúc, bàn tay Hạ Nguyệt cũng buông lỏng. Nhưng cô khi này vẫn không có rời đi, mà như lời nói ban nãy, thật sự ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt, chờ em rơi vào mộng đẹp.
"Nguyệt, xin lỗi, là tôi đến muộn, khiến em phải trải qua những chuyện đó một mình. Nhưng lần này, tôi sẽ không để ai khác làm tổn thương em nữa đâu. Tôi hứa đó."
Vương Ngữ Yên nắm chặt lấy bàn tay Hạ Nguyệt, chị đặt tay lên má mình nói ra những lời trong lòng mình.
Khi Thanh Đồng quay xong cảnh quay của mình quay về. Cô nhìn đồ hồ không khỏi thở dài vì thời gian quay quá muộn. Khi cô vừa mở cửa phòng khách sạn, đập vào mắt là cảnh Hạ Nguyệt đang ngủ, và bên cạnh là một người với mái tóc bạch kim đang ngồi quay lưng về phía cửa phòng.
Nữ nhân vừa nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại.
Khuông mặt xinh đẹp của cô đập vào mắt Thanh Đồng. Thanh Đồng nhìn thấy khuông mặt ấy sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Chiếc điện thoại cũng rơi xuống, vang ra lạch cạch.
Sáng hôm sau, Hạ Nguyệt tỉnh lại vì tiếng báo thức kêu in ổi.
Cô ôm đầu mình khó chịu ngồi dậy, những hình ảnh trong đầu hiện lên rồi ngắt quãng qua đi nhanh chóng, làm cô không biết rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì.
Vì gần đến giờ đi quay, nên cô cũng chỉ xem chuyện hôm qua như một giấc mơ rồi nhanh chóng chạy đi rửa mặt thay đồ rồi đến trường quay.
Hạ Nguyệt như mọi ngày đến đoàn phim, hôm nay là buổi quay cuối của studio, mà cảnh quay hôm nay điều là của cô.
Hạ Nguyệt nhìn lịch trình mà Hoa Anh gửi qua, cô chỉ cảm thấy cả người điều mệt mỏi, đầu cũng đau nhức.
Hôm nay, cô phải quay đến tối, và đương nhiên cô sẽ không được nghỉ ngơi mà sau khi quay xong phải theo đoàn qua nơi khác.
"Hôm qua có chuyện gì mà trong em hoảng hốt quá vậy."
Hàn Du vừa trang điểm vừa hỏi chuyện: "Hôm qua lúc em đi, Tỷ Tỷ của tôi giận lắm đó. Buổi quay hôm qua chỉ cần bị hỏng một tí thôi, Tỷ ấy liền mắng các diễn viên rất thậm tệ."
Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn nói ra lời 3 phần dối 7 phần thật: "Đại khái là gia đình em biết chuyện hot search nên tức giận muốn em quay về."
Hàn Du vừa nghe cũng cảm thấy hợp lý, dù sao theo như cô biết về Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt râtd có thế là đại tiểu thư của gia đình giàu có nào đó, rất có thể em bị người nhà gọi về vì không muốn em ở giới giải trí chịu khố.
Hàn Du nghĩ đến đây cũng thấy hết sức khuyết phục.
"À đúng rồi, chuyện hot search của em hình như đã được tẩy trắng rồi đó."
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt cô đầy vẻ nghi hoặc.
Hàn Du thời khắc chú ý biểu cảm của Hạ Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nguyệt đầy vẻ nghi hoặc. Cô lại bất ngờ hỏi lại: "Hở, đừng nói em chưa biết gì nha!"
Hạ Nguyệt nhìn Hàn Du qua tấm gương, vẻ mặt vẫn là một bộ mê mang.
"Em thật là, dù sao em cũng là một nghệ sĩ, ít nhất em cũng nên chú ý tin tức về mình chứ."
Hạ Nguyệt nhớ đến chuyện mấy hôm nay, cô không nói gì.
Hàn Du hơi bất đắc dĩ trước mức độ vô tư và bình tĩnh của Hạ Nguyệt. Nhưng cô vẫn tốt bụng lên tiếng: "Thật ra là, tối hôm qua đã xảy ra một chuyện.."
Nói đến đây, cô liền ngưng lại một chút, liếc nhìn vẻ mặt Hạ Nguyệt. Cô muốn xem, liệu vẻ mặt tò mò của Hạ Nguyệt sẽ thế nào. Nhưng thật sự làm cô thấy thất vọng rồi. Vì Hạ Nguyệt lại chẳng lộ ra vẻ tò mò nào.
Ánh mắt xanh nhàn nhìn vào gương, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Đôi mắt đó, giống như chủ nhân của nó, điều toát lên sự thờ ơ vô cảm. Nhàn nhạt, lại nhàn nhã. Khiến người ta không cách nào bắt bẻ được lời gì.
"Khụ, tối qua bên chủ công ty Bắc vị lên tiếng công bố về tấm ảnh trên mạng. Bên công ty đại diện em đã thừa nhận người trong ảnh là em, họ cũng nói em bị dị ứng với một vài loại thức ăn nên mới có chuyện này. Và họ cũng đã đưa ra thông báo luật sư cho tài khoản ẩn danh đã đăng tin bôi xấu em."
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc. Cô không ngờ Bắc vị sẽ ra mặt giải quyết, mà không phải là Tỷ Tỷ cô, Hà Lan.
"Nhưng có một điều chấn động, em biết là gì không."
Hạ Nguyệt hoàn hồn, đôi mắt nhìn thẳng và kính, phản chiếu hình ảnh của Hàn Du.
"Đó là tài khoản ẩn danh đăng hình chính là trợ lý của Thanh Đồng tên là Tiểu Liên. Lúc nghe tin này tôi cũng không ngờ luôn đó, không ngờ nữ diễn viên Thanh Đồng lại có người trợ lý như vậy."
Vừa nói đến đây, cách cửa đột nhiên mở ra. Mà người mở cửa lại chính là Thanh Đồng.
Hạ Nguyệt nhìn từ trong gương, cô đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô cũng không nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh vẫn như bình thường.
Mà Hàn Du thì không như vậy, vẻ mặt cô cứng lại, chột dạ vì đang nói sau lưng người ta lại bị bắt gặp.
Thanh Đồng bước vào, không nói lời nào, khiến không khí thêm phần ngượng ngùng. Nhưng đó chỉ là
Hàn Du cảm thấy. Còn Hạ Nguyệt vẫn cảm thấy bình thường.
Hạ Nguyệt cúi đầu chơi di động.
Hàn Du vì tò mò nên từ phía sau hóng xem Hạ Nguyệt đang làm gì. Chỉ thấy bàn tay Hạ Nguyệt lướt nhanh trên bàn phím.
Mà đứng từ phía sau, nên Hàn Du cũng nhìn thấy rõ Hạ Nguyệt đang làm gì.
Hàn Du... Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy số Hạ Nguyệt chuyển tiền cho ai đó, còn là một con số chẳng thề nhỏ.
Chỉ thấy bàn tay Hạ Nguyệt không biết từ bao giờ nắm lấy tay cô.
Vương Ngữ Yên kinh ngạc, cô còn cho rằng Hạ Nguyệt đã tỉnh, và không muốn cô rời đi.
Vương Ngữ Yên nhẹ cười, lần nữa ngồi xuống giường: "Làm sao có phải em không nở xa tôi."
Hạ Nguyệt trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy bóng lưng của Vương Ngữ Yên, nhưng rồi cô lại không dám chắc chắn bóng lưng đó có phải của chị không.
Mọi thứ trước mắt cô điều là sự mơ hồ không rõ. Trong đôi mắt cô hiện lên sự mong lung.
Trong đôi mắt Hạ Nguyệt lại hiện lên bóng lưng của một cô bé không rõ mặt, cô bé đó dơ tay về phía cô, mỉm cười bừng sáng.
Nhưng rồi hình bóng đó lại lần nữa biến mất, hay vào đó là một bóng lưng của một cô bé đã quay đi, mặc kệ cô rơi vào bóng tối tuyệt vọng.
Trong lúc mơ hồ, cô thật sự không biết, không biết mình đang ở đâu. Và không thể phân biệt đâu mới là thật.
"Vương Ngữ Yên.."
Vương Ngữ Yên hơi giật mình, nhưng chị vẫn tươi cười đáp: "Ân, Tỷ ở đây."
Hạ Nguyệt mơ hồ nhìn lên khuông mặt chị. Nhưng những thứ cô thấy chỉ là một mảnh mờ ảo. Hạ Nguyệt không có cách nào nhắm chặt mắt mình, yếu ớt nói: "Vương Ngữ Yên, rốt cuộc Tỷ là ai vậy?
Rốt cuộc đâu mới là Tỷ."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, cô chợt yên lặng.
Ánh mắt Hạ Nguyệt tràn ngập sự yếu đuối mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, sâu thẩm trong đôi mắt đó, nó là sự thành khẩn cầu muốn biết sự thật.
Vương Ngữ Yên nhẹ mỉm cười, đầy dịu dàng đáp: "Được, nhưng với điều kiện."
Nói đến đây, cô cúi đầu hôn lên khoé mắt đang trực chờ muốn rơi lệ ấy, ngăn cho giọt nước mắt ấy không rơi xuống: "Với điều kiện. Nếu lần sau em vẫn còn tò mò muốn biết, tôi sẽ nói cho em. Được
chu."
Hạ Nguyệt không trả lời, giống như cô chỉ là trong lúc ngủ nói mớ nói linh tinh mà thôi.
Bộ dạng Hạ Nguyệt khi này yếu ớt, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ. Nhưng đôi mắt hổ phách của chị lại loé sáng, giống như vừa nhìn thấy được con mổi của mình.
Vương Ngữ Yên đưa tay, cô che đi đôi mắt Hạ Nguyệt, giọng nói thỏ thẻ bên tai Hạ Nguyệt: "Nguyệt, ngủ đi. Tôi sẽ ở bên cạnh em, đến khi em hoàn toàn rơi vào mộng đẹp. Nên là, hãy ngủ đi."
Những lời này như có liều thuốc an thần, đôi lông mày Hạ Nguyệt cũng không còn nhíu chặt, dần dần chìm vào giấc mộng.
Vương Ngữ Yên chờ một lúc, bàn tay Hạ Nguyệt cũng buông lỏng. Nhưng cô khi này vẫn không có rời đi, mà như lời nói ban nãy, thật sự ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt, chờ em rơi vào mộng đẹp.
"Nguyệt, xin lỗi, là tôi đến muộn, khiến em phải trải qua những chuyện đó một mình. Nhưng lần này, tôi sẽ không để ai khác làm tổn thương em nữa đâu. Tôi hứa đó."
Vương Ngữ Yên nắm chặt lấy bàn tay Hạ Nguyệt, chị đặt tay lên má mình nói ra những lời trong lòng mình.
Khi Thanh Đồng quay xong cảnh quay của mình quay về. Cô nhìn đồ hồ không khỏi thở dài vì thời gian quay quá muộn. Khi cô vừa mở cửa phòng khách sạn, đập vào mắt là cảnh Hạ Nguyệt đang ngủ, và bên cạnh là một người với mái tóc bạch kim đang ngồi quay lưng về phía cửa phòng.
Nữ nhân vừa nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại.
Khuông mặt xinh đẹp của cô đập vào mắt Thanh Đồng. Thanh Đồng nhìn thấy khuông mặt ấy sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Chiếc điện thoại cũng rơi xuống, vang ra lạch cạch.
Sáng hôm sau, Hạ Nguyệt tỉnh lại vì tiếng báo thức kêu in ổi.
Cô ôm đầu mình khó chịu ngồi dậy, những hình ảnh trong đầu hiện lên rồi ngắt quãng qua đi nhanh chóng, làm cô không biết rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì.
Vì gần đến giờ đi quay, nên cô cũng chỉ xem chuyện hôm qua như một giấc mơ rồi nhanh chóng chạy đi rửa mặt thay đồ rồi đến trường quay.
Hạ Nguyệt như mọi ngày đến đoàn phim, hôm nay là buổi quay cuối của studio, mà cảnh quay hôm nay điều là của cô.
Hạ Nguyệt nhìn lịch trình mà Hoa Anh gửi qua, cô chỉ cảm thấy cả người điều mệt mỏi, đầu cũng đau nhức.
Hôm nay, cô phải quay đến tối, và đương nhiên cô sẽ không được nghỉ ngơi mà sau khi quay xong phải theo đoàn qua nơi khác.
"Hôm qua có chuyện gì mà trong em hoảng hốt quá vậy."
Hàn Du vừa trang điểm vừa hỏi chuyện: "Hôm qua lúc em đi, Tỷ Tỷ của tôi giận lắm đó. Buổi quay hôm qua chỉ cần bị hỏng một tí thôi, Tỷ ấy liền mắng các diễn viên rất thậm tệ."
Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn nói ra lời 3 phần dối 7 phần thật: "Đại khái là gia đình em biết chuyện hot search nên tức giận muốn em quay về."
Hàn Du vừa nghe cũng cảm thấy hợp lý, dù sao theo như cô biết về Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt râtd có thế là đại tiểu thư của gia đình giàu có nào đó, rất có thể em bị người nhà gọi về vì không muốn em ở giới giải trí chịu khố.
Hàn Du nghĩ đến đây cũng thấy hết sức khuyết phục.
"À đúng rồi, chuyện hot search của em hình như đã được tẩy trắng rồi đó."
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt cô đầy vẻ nghi hoặc.
Hàn Du thời khắc chú ý biểu cảm của Hạ Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nguyệt đầy vẻ nghi hoặc. Cô lại bất ngờ hỏi lại: "Hở, đừng nói em chưa biết gì nha!"
Hạ Nguyệt nhìn Hàn Du qua tấm gương, vẻ mặt vẫn là một bộ mê mang.
"Em thật là, dù sao em cũng là một nghệ sĩ, ít nhất em cũng nên chú ý tin tức về mình chứ."
Hạ Nguyệt nhớ đến chuyện mấy hôm nay, cô không nói gì.
Hàn Du hơi bất đắc dĩ trước mức độ vô tư và bình tĩnh của Hạ Nguyệt. Nhưng cô vẫn tốt bụng lên tiếng: "Thật ra là, tối hôm qua đã xảy ra một chuyện.."
Nói đến đây, cô liền ngưng lại một chút, liếc nhìn vẻ mặt Hạ Nguyệt. Cô muốn xem, liệu vẻ mặt tò mò của Hạ Nguyệt sẽ thế nào. Nhưng thật sự làm cô thấy thất vọng rồi. Vì Hạ Nguyệt lại chẳng lộ ra vẻ tò mò nào.
Ánh mắt xanh nhàn nhìn vào gương, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Đôi mắt đó, giống như chủ nhân của nó, điều toát lên sự thờ ơ vô cảm. Nhàn nhạt, lại nhàn nhã. Khiến người ta không cách nào bắt bẻ được lời gì.
"Khụ, tối qua bên chủ công ty Bắc vị lên tiếng công bố về tấm ảnh trên mạng. Bên công ty đại diện em đã thừa nhận người trong ảnh là em, họ cũng nói em bị dị ứng với một vài loại thức ăn nên mới có chuyện này. Và họ cũng đã đưa ra thông báo luật sư cho tài khoản ẩn danh đã đăng tin bôi xấu em."
Hạ Nguyệt hơi kinh ngạc. Cô không ngờ Bắc vị sẽ ra mặt giải quyết, mà không phải là Tỷ Tỷ cô, Hà Lan.
"Nhưng có một điều chấn động, em biết là gì không."
Hạ Nguyệt hoàn hồn, đôi mắt nhìn thẳng và kính, phản chiếu hình ảnh của Hàn Du.
"Đó là tài khoản ẩn danh đăng hình chính là trợ lý của Thanh Đồng tên là Tiểu Liên. Lúc nghe tin này tôi cũng không ngờ luôn đó, không ngờ nữ diễn viên Thanh Đồng lại có người trợ lý như vậy."
Vừa nói đến đây, cách cửa đột nhiên mở ra. Mà người mở cửa lại chính là Thanh Đồng.
Hạ Nguyệt nhìn từ trong gương, cô đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô cũng không nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh vẫn như bình thường.
Mà Hàn Du thì không như vậy, vẻ mặt cô cứng lại, chột dạ vì đang nói sau lưng người ta lại bị bắt gặp.
Thanh Đồng bước vào, không nói lời nào, khiến không khí thêm phần ngượng ngùng. Nhưng đó chỉ là
Hàn Du cảm thấy. Còn Hạ Nguyệt vẫn cảm thấy bình thường.
Hạ Nguyệt cúi đầu chơi di động.
Hàn Du vì tò mò nên từ phía sau hóng xem Hạ Nguyệt đang làm gì. Chỉ thấy bàn tay Hạ Nguyệt lướt nhanh trên bàn phím.
Mà đứng từ phía sau, nên Hàn Du cũng nhìn thấy rõ Hạ Nguyệt đang làm gì.
Hàn Du... Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy số Hạ Nguyệt chuyển tiền cho ai đó, còn là một con số chẳng thề nhỏ.