Gặp Lại Sau Năm Năm
Chương 32: Từ khi có bạn gái, cuộc sống chỉ toàn màu hồng
Edit by Mon
Hoắc Mộ nhất thời chưa tiếp nhận được sự khác biệt lớn đến mức này. Hôm qua hai người đã nháo với nhau, anh vốn dĩ cho rằng cả hai chỉ có thể như vậy, không thể thay đổi được gì. Không ngờ chỉ qua một đêm, Cận Quan Quan liên tục quấn lấy anh, làm anh có chút khó xử.
Lúc này, anh bất đắc dĩ cõng trên lưng một 'em bé lớn' mà không làm gì được.
Hoắc Mộ thấy cô quyết tâm không chịu xuống, anh đành để cô ôm mình như vậy đi làm bữa ăn sáng. Bữa sáng cũng rất đơn giản, chỉ có bánh sandwich và sữa bò để nguội.
Đôi tay Cận Quan Quan vòng qua eo Hoắc Mộ, nhìn bộ dáng anh vẫn mê người ngay cả khi làm cơm, cô nhịn không được hôn lên mặt anh một cái, đôi mắt tràn đầy sự sùng bái.
"Anh quá đẹp trai, sao anh có thể đẹp như vậy? Làm cơm sáng mà cũng đẹp, em thích anh muốn chết!"
Hoắc Mộ: ...
Hoắc Mộ ngượng ngùng, quả thực không biết nên nói như thế nào, anh gỡ tay Cận Quan Quan ra, xoay người đối mặt với cô, nói: "Quan Quan, em không thể cư xử như bình thường được sao? Anh là Hoắc Mộ, không có gì thay đổi so với trước đây, cho nên em không cần phải như vậy. Chuyện năm đó là do anh lựa chọn, em không cần phải cảm thấy áy náy."
Vì đêm qua Hoắc Mộ đã giải thích nguyên do năm đó, nên hôm nay tâm trạng mới khá hơn một chút, nhưng khi nghe được lời anh nói, hốc mắt liền đỏ lên: "Lưu manh! Sao anh lại lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn? Ông ta có làm gì sai thì cứ để pháp luật trừng phạt, không đến mức anh phải ra tay. Anh ngồi tù, chúng ta phải chia xa nhiều năm như vậy. Đã vậy, còn không chịu nói cho em biết, nếu anh tiếp tục không nói, có lẽ cả đời này em không bao giờ biết tin tức của anh."
Hoắc Mộ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, không nói được gì. Bởi vì những lời anh muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Trong thâm tâm anh vẫn luôn tồn tại một bí mật, nhưng không cho cô biết là cách tốt nhất.
Quan Quan đã quên mất chuyện diễn ra năm đó, nếu để cô nhớ lại chắc hẳn cô sẽ rất thống khổ.
Cận Quan Quan thấy gương mặt Hoắc Mộ trầm xuống, cô cho rằng mình đã nhắc đến chuyện đau lòng của anh, vội vàng chôn mình trong lòng anh, làm nũng nói: "Được rồi, em không nói gì hết. Hai chúng ta bắt đầu lần nữa. Chuyện năm đó đã khiến hai ta tách nhau ra nhiều năm, lúc này càng không thể bỏ lỡ. Từ nay về sau, chúng ta phải sống tốt với nhau, không được vứt bỏ em. Về sau có chuyện gì xảy ra anh cũng phải nói cho em biết, là chuyện xấu cũng được, em không muốn để anh một mình gánh chịu.
Anh sống ở đơn độc từ nhỏ đến lớn. Lúc anh đau khổ nhất anh cũng chỉ có một mình, em là bạn gái anh, muốn làm người phụ nữ của anh, nên em có tư cách đứng cạnh, cùng anh chịu đựng hết thảy, có biết không?"
Lời này của cô làm sống mũi Hoắc Mộ ê ẩm, anh vươn tay sờ tóc cô, động tác vô cùng ôn nhu. Sau đó gật đầu nói: "Được."
Cận Quan Quan vui vẻ ngồi lên đùi Hoắc Mộ, đút anh ăn sáng. Không khí hết sức ngọt ngào.
Hoắc Mộ không rõ mọi thứ rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng chỉ mới một đêm, quan hệ giữa hai người đã tiến bộ vượt bậc. Cả ngày hôm nay, hai người chỉ ngọt ngào, ân ái cùng nhau. Quan Quan cũng rất ngọt.
Cận Quan Quan thấy anh đeo cà vạt, liền chủ động chạy đến thắt cà vạt giúp anh, sau đó nũng nịu hỏi: "Tối nay em thu dọn đồ đạc, chuyển tới nhà anh ở luôn được không?"
Hoắc Mộ kinh ngạc: "Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì hết. Đơn giản là em muốn ở chung với bạn trai nha, hai chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm rồi, anh không muốn cùng em ân ái sao?"
Cận Quan Quan không muốn tách khỏi anh dù chỉ là một giây, nỗ lực đền bù cho khoảng thời gian năm năm, nên từng giây từng phút dính lấy anh.
"Gia đình em không có ý kiến gì sao?"
Cận Quan Quan cười: "Sao có ý kiến được? Ai sẽ có ý kiến? Chị dâu vừa tốt nghiệp đại học đã cùng anh trai em ở chung đến năm năm mới kết hôn. Hai người họ đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sao có thể trách em? *Thượng bất chính hạ tắc loạn, họ làm được thì em cũng làm được, em chỉ muốn ở bên anh. Em sẽ mang bé mèo nhà em đến, nó cũng rất thích anh."
*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Nếu người bề trên làm việc xấu thì người dưới cũng sẽ noi theo.
Hoắc Mộ: "Anh hiện tại chỉ có khả năng mua loại nhà ở kiểu này, nó nhỏ như vậy, em không để ý?"
Ngôi nhà Cận Quan Quan đang ở phải chiếm diện tích ít nhất gấp đôi so với nơi này.
Cận Quan Quan thắt cà vạt cho anh, nói: "Sao ghét bỏ anh được? Năm đó em từng nói rồi, em không bao giờ ghét bỏ anh. Em không quan tâm anh có gia thế như thế nào, chỉ thích anh thôi."
Nói xong, Cận Quan Quan chui vào lồng ngực anh....
Hoắc Mộ đi làm, Cận Quan Quan bắt lấy cơ hội trở về nhà, thu dọn tất cả đồ đạc, còn trực tiếp mang theo con mèo đi vào nhà Hoắc Mộ.
Nhà anh chỉ có hai màu trắng đen, khiến không gian không khỏi toát lên sự u ám. Tính cách Cận Quan Quan vốn dĩ rộng rãi, không chịu nỗi nơi sinh hoạt đơn điệu như vậy, cho nên quyết định bài trí căn phòng một chút, bổ sung một ít hoa cùng vật dụng linh tinh của mình.
Sau đó lại gỡ hết giấy dán tường màu đen xuống, thay bằng màu hồng nhạt cô thích, xen lẫn màu hồng nhạt còn có ren. Cô rất thích đồ vật có màu hồng nhạt.
Rồi lại đi vào phòng tắm, đặt bộ đồ dùng rửa mặt của mình đặt bên cạnh đồ của Hoắc Mộ. Lúc này mới có cảm giác đây là nơi ở của cặp tình nhân.
Buổi tối Hoắc Mộ trở về nhìn thấy toàn bộ thay đổi trong nhà, cả người bỗng ngây ngẩn.
Đây là nhà của anh sao?
Mộ Tư thấy anh về nhà liền vui lên hẳn, lập tức giơ bàn chân 'măng cụt' cọ cọ chân anh, sau đó được anh ôm vào ngực.
Cận Quan Quan từ bên trong bước ra, cười tươi hỏi anh: "Anh về rồi, anh xem em trang trí có đẹp không? Phong cách trang hoàng trước đây của anh quá nhạt nhẽo, nên em đổi thành phong cách em thích. Bây giờ trong nhà đều có phong cách của hai chúng ta. Anh có thấy đáng yêu không?"
Hoắc Mộ nhìn thoáng qua căn phòng toàn là màu hồng phấn.
Khi đi vào phòng ngủ cũng là màu hồng phấn, anh không nhịn được bật cười, nụ cười tràn đầy sự dịu dàng.
Sự khác biệt giữa có bạn gái và không có khác nhau quá lớn.
Bây giờ anh có bạn gái, toàn bộ căn nhà chỉ có màu hồng phấn.
Cận Quan Quan vòng tay ôm eo anh, hỏi: "Thích không? Đáng yêu không?"
Hoắc Mộ đặt bé mèo xuống, ôm cô vào lòng, hạ xuống một nụ hôn, nói: "Rất đáng yêu."
Hoắc Mộ nhất thời chưa tiếp nhận được sự khác biệt lớn đến mức này. Hôm qua hai người đã nháo với nhau, anh vốn dĩ cho rằng cả hai chỉ có thể như vậy, không thể thay đổi được gì. Không ngờ chỉ qua một đêm, Cận Quan Quan liên tục quấn lấy anh, làm anh có chút khó xử.
Lúc này, anh bất đắc dĩ cõng trên lưng một 'em bé lớn' mà không làm gì được.
Hoắc Mộ thấy cô quyết tâm không chịu xuống, anh đành để cô ôm mình như vậy đi làm bữa ăn sáng. Bữa sáng cũng rất đơn giản, chỉ có bánh sandwich và sữa bò để nguội.
Đôi tay Cận Quan Quan vòng qua eo Hoắc Mộ, nhìn bộ dáng anh vẫn mê người ngay cả khi làm cơm, cô nhịn không được hôn lên mặt anh một cái, đôi mắt tràn đầy sự sùng bái.
"Anh quá đẹp trai, sao anh có thể đẹp như vậy? Làm cơm sáng mà cũng đẹp, em thích anh muốn chết!"
Hoắc Mộ: ...
Hoắc Mộ ngượng ngùng, quả thực không biết nên nói như thế nào, anh gỡ tay Cận Quan Quan ra, xoay người đối mặt với cô, nói: "Quan Quan, em không thể cư xử như bình thường được sao? Anh là Hoắc Mộ, không có gì thay đổi so với trước đây, cho nên em không cần phải như vậy. Chuyện năm đó là do anh lựa chọn, em không cần phải cảm thấy áy náy."
Vì đêm qua Hoắc Mộ đã giải thích nguyên do năm đó, nên hôm nay tâm trạng mới khá hơn một chút, nhưng khi nghe được lời anh nói, hốc mắt liền đỏ lên: "Lưu manh! Sao anh lại lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn? Ông ta có làm gì sai thì cứ để pháp luật trừng phạt, không đến mức anh phải ra tay. Anh ngồi tù, chúng ta phải chia xa nhiều năm như vậy. Đã vậy, còn không chịu nói cho em biết, nếu anh tiếp tục không nói, có lẽ cả đời này em không bao giờ biết tin tức của anh."
Hoắc Mộ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, không nói được gì. Bởi vì những lời anh muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Trong thâm tâm anh vẫn luôn tồn tại một bí mật, nhưng không cho cô biết là cách tốt nhất.
Quan Quan đã quên mất chuyện diễn ra năm đó, nếu để cô nhớ lại chắc hẳn cô sẽ rất thống khổ.
Cận Quan Quan thấy gương mặt Hoắc Mộ trầm xuống, cô cho rằng mình đã nhắc đến chuyện đau lòng của anh, vội vàng chôn mình trong lòng anh, làm nũng nói: "Được rồi, em không nói gì hết. Hai chúng ta bắt đầu lần nữa. Chuyện năm đó đã khiến hai ta tách nhau ra nhiều năm, lúc này càng không thể bỏ lỡ. Từ nay về sau, chúng ta phải sống tốt với nhau, không được vứt bỏ em. Về sau có chuyện gì xảy ra anh cũng phải nói cho em biết, là chuyện xấu cũng được, em không muốn để anh một mình gánh chịu.
Anh sống ở đơn độc từ nhỏ đến lớn. Lúc anh đau khổ nhất anh cũng chỉ có một mình, em là bạn gái anh, muốn làm người phụ nữ của anh, nên em có tư cách đứng cạnh, cùng anh chịu đựng hết thảy, có biết không?"
Lời này của cô làm sống mũi Hoắc Mộ ê ẩm, anh vươn tay sờ tóc cô, động tác vô cùng ôn nhu. Sau đó gật đầu nói: "Được."
Cận Quan Quan vui vẻ ngồi lên đùi Hoắc Mộ, đút anh ăn sáng. Không khí hết sức ngọt ngào.
Hoắc Mộ không rõ mọi thứ rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng chỉ mới một đêm, quan hệ giữa hai người đã tiến bộ vượt bậc. Cả ngày hôm nay, hai người chỉ ngọt ngào, ân ái cùng nhau. Quan Quan cũng rất ngọt.
Cận Quan Quan thấy anh đeo cà vạt, liền chủ động chạy đến thắt cà vạt giúp anh, sau đó nũng nịu hỏi: "Tối nay em thu dọn đồ đạc, chuyển tới nhà anh ở luôn được không?"
Hoắc Mộ kinh ngạc: "Vì cái gì?"
"Không có vì cái gì hết. Đơn giản là em muốn ở chung với bạn trai nha, hai chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm rồi, anh không muốn cùng em ân ái sao?"
Cận Quan Quan không muốn tách khỏi anh dù chỉ là một giây, nỗ lực đền bù cho khoảng thời gian năm năm, nên từng giây từng phút dính lấy anh.
"Gia đình em không có ý kiến gì sao?"
Cận Quan Quan cười: "Sao có ý kiến được? Ai sẽ có ý kiến? Chị dâu vừa tốt nghiệp đại học đã cùng anh trai em ở chung đến năm năm mới kết hôn. Hai người họ đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sao có thể trách em? *Thượng bất chính hạ tắc loạn, họ làm được thì em cũng làm được, em chỉ muốn ở bên anh. Em sẽ mang bé mèo nhà em đến, nó cũng rất thích anh."
*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Nếu người bề trên làm việc xấu thì người dưới cũng sẽ noi theo.
Hoắc Mộ: "Anh hiện tại chỉ có khả năng mua loại nhà ở kiểu này, nó nhỏ như vậy, em không để ý?"
Ngôi nhà Cận Quan Quan đang ở phải chiếm diện tích ít nhất gấp đôi so với nơi này.
Cận Quan Quan thắt cà vạt cho anh, nói: "Sao ghét bỏ anh được? Năm đó em từng nói rồi, em không bao giờ ghét bỏ anh. Em không quan tâm anh có gia thế như thế nào, chỉ thích anh thôi."
Nói xong, Cận Quan Quan chui vào lồng ngực anh....
Hoắc Mộ đi làm, Cận Quan Quan bắt lấy cơ hội trở về nhà, thu dọn tất cả đồ đạc, còn trực tiếp mang theo con mèo đi vào nhà Hoắc Mộ.
Nhà anh chỉ có hai màu trắng đen, khiến không gian không khỏi toát lên sự u ám. Tính cách Cận Quan Quan vốn dĩ rộng rãi, không chịu nỗi nơi sinh hoạt đơn điệu như vậy, cho nên quyết định bài trí căn phòng một chút, bổ sung một ít hoa cùng vật dụng linh tinh của mình.
Sau đó lại gỡ hết giấy dán tường màu đen xuống, thay bằng màu hồng nhạt cô thích, xen lẫn màu hồng nhạt còn có ren. Cô rất thích đồ vật có màu hồng nhạt.
Rồi lại đi vào phòng tắm, đặt bộ đồ dùng rửa mặt của mình đặt bên cạnh đồ của Hoắc Mộ. Lúc này mới có cảm giác đây là nơi ở của cặp tình nhân.
Buổi tối Hoắc Mộ trở về nhìn thấy toàn bộ thay đổi trong nhà, cả người bỗng ngây ngẩn.
Đây là nhà của anh sao?
Mộ Tư thấy anh về nhà liền vui lên hẳn, lập tức giơ bàn chân 'măng cụt' cọ cọ chân anh, sau đó được anh ôm vào ngực.
Cận Quan Quan từ bên trong bước ra, cười tươi hỏi anh: "Anh về rồi, anh xem em trang trí có đẹp không? Phong cách trang hoàng trước đây của anh quá nhạt nhẽo, nên em đổi thành phong cách em thích. Bây giờ trong nhà đều có phong cách của hai chúng ta. Anh có thấy đáng yêu không?"
Hoắc Mộ nhìn thoáng qua căn phòng toàn là màu hồng phấn.
Khi đi vào phòng ngủ cũng là màu hồng phấn, anh không nhịn được bật cười, nụ cười tràn đầy sự dịu dàng.
Sự khác biệt giữa có bạn gái và không có khác nhau quá lớn.
Bây giờ anh có bạn gái, toàn bộ căn nhà chỉ có màu hồng phấn.
Cận Quan Quan vòng tay ôm eo anh, hỏi: "Thích không? Đáng yêu không?"
Hoắc Mộ đặt bé mèo xuống, ôm cô vào lòng, hạ xuống một nụ hôn, nói: "Rất đáng yêu."