Hàng Long Quyết
Chương 155: Nàng vẫn là điện hạ của các ngươi
"A Ly." Lạc Thanh Từ giãy giụa xoay người lên, thân thể nàng suy yếu phi thường, vừa dùng sức hai chân liền mềm nhũn, ngã ở trên mặt đất.
Nàng chống thân thể cơ hồ là bò đi qua, đem Nguyễn Ly ôm lên.
Nguyễn Ly cả người nóng bỏng, hai mắt hồng đến phát xích, nàng kịch liệt thở hổn hển, duỗi tay muốn đẩy Lạc Thanh Từ ra, nhưng Lạc Thanh Từ đã giữ tay nàng lại.
Cũng không biết Lạc Thanh Từ lấy đâu ra sức lực, Nguyễn Ly nhất thời không thoát ra được, nàng gian nan nói: "Sư tôn, nàng.... nàng cách ta xa chút."
Lạc Thanh Từ phủng mặt nàng, ôn nhu nói: "A Ly, chớ sợ, nhìn ta, nhìn ta."
Nguyễn Ly đôi tay gắt gao moi mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu, trước mắt một mảnh hồng ảnh dày đặc, gương mặt Lạc Thanh Từ đều có chút mơ hồ, nàng lẩm bẩm kêu sư tôn, mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi xuống, đầy mặt thống khổ.
Lạc Thanh Từ không do dự nữa, thấp giọng nói: "Hệ thống, giúp ta tạo kết giới, đừng để người khác tiến vào."
Dứt lời nàng bắt lấy vạt áo Nguyễn Ly, nghiêng đầu hôn lên.
Ánh mắt Nguyễn Ly đột nhiên ngưng lại, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ, hơi thở quen thuộc mang theo vị máu từ giữa môi răng tràn ngập lại đây, trong tanh ngọt lại mang theo hương hoa mai mà nàng vô cùng yêu thích.
Vừa rồi tâm trí của nàng hỗn loạn, trong lòng một cổ ác ý kích động, muốn phát tiết ra tới. Mà nụ hôn này của Lạc Thanh Từ, giống như dòng suối ngọt xuất hiện ở giữa sa mạc nắng cháy, tưới đẫm lên lữ khách lạc đường đã lâu là nàng, khiến nàng vô pháp khống chế mà triền đi lên, sau một thoáng sững sờ, nàng đem Lạc Thanh Từ ấn ở bên giường.
Bởi vì ma khí ảnh hưởng, Nguyễn Ly có chút vội vàng, động tác cũng không tính dịu dàng, trong lúc dây dưa nàng đã cắn vào môi Lạc Thanh Từ, máu tươi tức khắc bừng lên.
Lạc Thanh Từ chịu đựng cơn đau, duỗi tay ôm Nguyễn Ly, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, tận lực trấn an nàng.
Nguyễn Ly hiển nhiên cảm giác được Lạc Thanh Từ ôn nhu, nàng vẫn luôn căng chặt sợi dây lý trí cuối cùng, nhắc nhở chính mình đây là Lạc Thanh Từ, nàng không thể tổn thương nàng ấy.
Khi nàng nếm được mùi máu tươi trong miệng, nàng theo bản năng mút vào một chút, máu của Lạc Thanh Từ có thể áp chế ma khí trong người nàng, hơn nữa có hơi thở Lạc Thanh Từ trấn an, Nguyễn Ly miễn cưỡng khôi phục một tia thanh minh.
Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông ra Lạc Thanh Từ vốn đã chịu không nổi nữa.
Nàng thở phì phò, giơ tay vuốt ve mặt nàng ấy, bởi vì vừa rồi nàng không kiểm soát được lực đạo, môi dưới Lạc Thanh Từ bị giảo phá, huyết châu còn đang không ngừng chảy ra.
Lạc Thanh Từ bị thương không nhẹ, vốn dĩ sắc mặt liền tái nhợt, nhưng bởi vì mới vừa rồi cùng Nguyễn ly thân mật, đuôi mắt của nàng hơi nhiễm vài phần đỏ ửng.
Sợi tóc hỗn độn rũ xuống, mồ hôi lạnh trên trán còn chưa khô, trên môi đọng giọt máu làm gương mặt tái nhợt thêm vài phần huyết sắc, nhìn Lạc Thanh Từ như vậy, Nguyễn Ly liền cảm thấy đau lòng khó nhịn, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, sư tôn, thực xin lỗi."
Nàng không biết vì sao, trong lòng đau đến muốn khóc. Trong đôi mắt đỏ hiện ra tơ máu, nàng không thể nhìn Lạc Thanh Từ yếu ớt mỏng manh đến thế này, phảng phất cả người trở thành một nhành mai sắp gãy, mà người bẻ cành lại chính là nàng.
Nguyễn Ly cúi đầu, nước mắt rốt cuộc nhịn không được từng viên lăn xuống.
Sư tôn của nàng vốn là thiên chi kiêu tử, mọi tuyệt sắc trên thế gian đều không tiếc đặt vào người nàng ấy, nàng ấy thiên phú dị bẩm, chính là Hoài Trúc Quân mà người Tiên môn kính trọng hâm mộ. Một vị tiên tôn tâm hồn rộng mở, giống như trời quang trăng sáng, nếu không bởi vì nàng, Lạc Thanh Từ hẳn là cả đời an ổn ngồi trên Thần Đàn, được vạn người kính ngưỡng, mà giờ phút này nàng ấy lại một thân thương tích, suy yếu bất kham, còn phải dỗ dành nàng.
Nước mắt Nguyễn Ly rơi vào bàn tay Lạc Thanh Từ, nóng bỏng phi thường, khiến cho Lạc Thanh Từ thần sắc hoảng hốt, vội vàng thò lại gần muốn nhìn Nguyễn Ly, "A Ly, sao nàng lại khóc, ta không sao, không có việc gì, nàng chớ khóc."
Nguyễn Ly ngẩng đầu, khóc đến cả người phát run, nàng nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi lau sạch sẽ vết máu trên môi Lạc Thanh Từ, lại hôn hôn sườn mặt nàng ấy, sau đó gắt gao ôm người vào trong ngực, "Ta làm đau nàng, đều là ta sai, nếu không vì ta, nàng sẽ không khổ cực cùng tổn thương nhiều như vậy."
Nguyễn Ly nghẹn ngào khóc làm cho Lạc Thanh Từ cũng nhịn không được rơi nước mắt. Nàng biết Nguyễn Ly đang nghĩ gì, nàng ngẩng đầu chịu đựng nước mắt, hít sâu một hơi, "Không phải nàng sai. Những gì ta gặp phải ngày hôm nay, là nhân quả kiếp trước ta gieo, kiếp này ta trả, ta rất vui vẻ vì ta làm hết thảy bởi vì nàng, thậm chí ta cũng rất vui sướng chịu đựng. Ta thực may mắn, ta còn có thể thay nàng gánh vác, nếu kiếp này ta chỉ là phàm nhân, ta không thể làm gì cho nàng, thật sự là dày vò."
Nguyễn Ly khóc đến hai mắt đẫm lệ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, trong lòng vô cùng cảm động rồi lại cảm thấy có chút khó hiểu, hình như những lời này của sư tôn còn mang theo hàm ý khác.
Nhưng thân thể khó chịu làm nàng vô pháp suy xét kỹ, nàng kêu lên một tiếng, mới có thể giảm bớt độ nóng cùng cuồng táo lại lần nữa thổi quét mà đến.
Lạc Thanh Từ ôm Nguyễn Ly lên giường, đem y phục dính máu trên người mình cùng Nguyễn Ly toàn bộ cởi xuống.
Bị móng vuốt hắc long gây thương tích, sau lưng và dưới chân Rồng Con đều có miệng vết thương, Lạc Thanh Từ đau lòng vạn phần, lấy ra tử ngọc cao giúp Nguyễn Ly bôi lên, lại đút đan dược cho nàng ấy.
Ngay sau đó nàng nhanh chóng điểm lên mấy huyệt đạo trên người Nguyễn Ly, "A Ly, ngưng thần, theo ta dẫn đường vận chuyển linh lực."
Lạc Thanh Từ giơ tay phun ra linh lực, đem đôi tay Nguyễn Ly hút lại đây, hai người bốn chưởng úp vào nhau.
Lạc Thanh Từ khép lại hai mắt, cố gắng truyền tinh thần lực còn sót lại vào cơ thể Nguyễn Ly, đồng thời dẫn đường cho linh lực nàng ấy độ nhập kinh mạch chính mình.
Hai người trải qua một lần song tu, linh lực dung hòa phi thường thuận lợi. Mà trước đó hai người song kiếm hợp bích uy lực tăng gấp bội, hiển nhiên là kết quả của việc song tu liên tục nhiều lần.
Sự thật chứng minh, rõ ràng linh lực hai người đều không đủ, nhưng sau mấy vòng luân chuyển tới lui hết sức nhịp nhàng, linh lực trong cơ thể hai người khôi phục rất nhanh.
Đan dược cấp tám cũng bắt đầu phát huy tác dụng, thương tích trên người Nguyễn Ly dần dần khép lại, sau mấy canh giờ đã không còn bóng dáng.
Bên ngoài trời đã tối sầm, mấy người Tô Ngọc cùng Trình Tố ngồi trong sân, nhìn căn phòng được bao quanh bởi tầng tầng linh lực, ánh mắt tràn đầy nôn nóng.
"Đã lâu như vậy, sư tôn cùng sư muội sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Tô Ngọc nhịn không được đứng lên, sốt ruột đi tới đi lui trước cửa phòng.
"Ta tin rằng Lạc tỷ tỷ có cách hóa giải ma khí trên người Nguyễn Ly, huống hồ nếu các nàng xảy ra chuyện, cũng không biện pháp duy trì tầng linh lực phòng hộ kia." Kết giới này uy lực vô cùng, gần như bất khả xâm phạm, nếu tu vi không trên Tiểu Thừa kỳ, không thể nào đi vào.
Lại thêm một tuần hương trôi qua, Lạc Thanh Từ đột nhiên mở bừng mắt, "A Ly, cảm giác như thế nào?"
Nguyễn Ly chậm rãi mở mắt ra, màu đỏ trong mắt vẫn chưa lui, nhưng thần sắc đã bình tĩnh trở lại, thoạt nhìn rất thanh minh.
"Ta có thể kiểm soát cảm xúc, tuy rằng còn chút khô nóng, nhưng khá hơn rất nhiều."
Linh lực cùng máu của Lạc Thanh Từ đối nàng cực kỳ hữu dụng, nhưng chung quy còn chưa đủ, đôi mắt nàng không cách nào khôi phục lại bình thường.
Lạc Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, may mắn không thất bại trong gang tấc, chỉ là muốn giải trừ ma khí, còn phải tiến thêm một bước nữa.... Nàng vội vàng ngưng lại suy nghĩ miên man của mình, phất tay lấy ra y sam mới, sau khi đem ngoại bào khoác lên cho Nguyễn Ly, nàng bước xuống giường mặc quần áo, "Sư tỷ của nàng hẳn là lo lắng, ta đi ra ngoài một chút. Nàng còn chưa khỏe hẳn, ngoan ngoãn ở đây chờ ta."
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, "Được."
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, phủ phủ ngoại bào, nghiêng đầu nhìn theo từng cử động của Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ liếc mắt nhìn Nguyễn Ly, nhịn không được nở nụ cười. Rõ ràng một đôi mắt đỏ có vẻ hung ác, nhưng bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu lại đáng yêu cực kỳ, làm trái tim nàng đều mềm nhũn.
Nguyễn Ly bị nụ cười của nàng hấp dẫn, trong lòng rộn ràng khó tả, vì thế cũng đi theo nở nụ cười.
Lạc Thanh Từ không khỏi thò đi qua hôn Nguyễn Ly một ngụm, "Rồng ngốc."
Ngoài cửa, mấy người Tô Ngọc rốt cuộc cảm nhận được kết giới bị dỡ bỏ, nhanh chóng đứng lên.
Lạc Thanh Từ mặc một thân y phục sạch sẽ đẩy cửa đi ra, đã thấy Tô Ngọc vội vàng chạy tới, khẩn trương mà đánh giá nàng.
Sắc mặt sư tôn vẫn còn tái nhợt, nhưng đã khá hơn trước không ít, đi đường cũng vững vàng, thần thái đạm nhiên, hẳn là không có việc gì. Tô Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
"Đừng quá lo lắng, ta không sao, A Ly cũng đã tốt rồi. Nhưng nàng ấy mới bình tĩnh lại, đôi mắt như cũ phiếm hồng, sợ rằng lại chịu kích thích, cho nên ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi trong phòng."
Tô Ngọc nhìn Trình Tố, sầu lo rút đi, ý cười mất hút đã lâu đến lúc này mới trở lại.
Còn không đợi hai người Tô Ngọc vui mừng, Lạc Thanh Từ đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói: "Tô Ngọc, quỳ xuống!"
Tô Ngọc thoáng giật mình, nàng nhìn sư tôn xưa nay chưa từng có nghiêm khắc như vậy, thấp thỏm nói: "Sư tôn, con...."
"Quỳ xuống!" Lạc Thanh Từ không có nhiều lời, lạnh lùng phất tay một cái.
Tô Ngọc cắn môi, lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch lại mang theo một tia cố chấp.
Trình Tố giật giật khóe môi, muốn giải vây cho Tô Ngọc, nhưng nghĩ đến chuyện gì, nàng liền im lặng lui về phía sau.
"Năm đó ngươi quỳ ở Hàn Lộ Viện ba ngày ba đêm, nhất định phải bái ta làm sư phụ. Khi thu nhận ngươi, ta đã nói rằng đồ đệ của ta không cần phải quỳ, mà hôm nay ngươi biết vì sao ta phạt ngươi quỳ không?" Ngay cả khi phải giữ vững nhân thiết nguyên chủ, Lạc Thanh Từ cũng chưa từng đối Tô Ngọc lạnh lẽo như vậy, hiện giờ khí thế Hoài Trúc Quân toàn bộ hiển lộ, làm Tô Ngọc áp lực phi thường.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, "Đồ nhi biết."
"Có biết sai chưa?" Lạc Thanh Từ nhíu chặt lông mày, hỏi.
Tô Ngọc nhấp khẩn môi, ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, hốc mắt đỏ lên, "Đồ nhi không biết."
"Nghịch đồ!" Lạc Thanh Từ buồn bực không thôi, tiếng nói càng thêm nghiêm nghị.
Hồi tưởng một màn ở cổng thành, Lạc Thanh Từ liền ngăn không được rét run. Nếu nàng ngăn cản không kịp, Tô Ngọc cùng Trình Tố liền bạo thể mà chết, lúc đó không chỉ thân tử đạo tiêu, còn vô pháp nhập luân hồi. Bạo thể là con đường điên cuồng nhất trong Tiên môn, Tô Ngọc cư nhiên lớn mật như vậy.
"Sư tôn, chẳng lẽ người muốn con trơ mắt nhìn người cùng sư muội xảy ra chuyện? Nhiều lần rồi, con đều bất lực ở một bên, cái gì cũng không thể làm. Mà hôm nay sống chết trước mắt, bảo con nhìn hai người ngã xuống, nhìn thành Phù Phong bị hủy trong tay Ma tộc, con làm không được! Sư tôn cùng sư muội chính là hy vọng của Nhân giới, về công về tư, con đều phải làm như thế!" Tô Ngọc nghẹn ngào nói.
"A Ngọc, người mà vi sư muốn bảo hộ, ngoài A Ly và con, còn có bằng hữu ta, đệ tử Thiên Diễn Tông, cùng ngàn vạn bách tính vô tội ở nhân giới. Lấy tính mạng ta đổi lấy một đường sinh cơ cho Nhân tộc, ta không cảm thấy đáng tiếc."
Lạc Thanh Từ nhìn Tô Ngọc thẳng tắp quỳ trên đất, cổ họng trượt mấy lần, Tô Ngọc trong nguyên tác chỉ được nhắc qua bằng mấy dòng ít ỏi, lý tưởng cùng khát vọng của nàng ấy, vốn không người để ý.
Mà trước mắt Tô Ngọc đã là đệ tử của nàng, tươi sống mà hoàn chỉnh, nhỏ bé mà cao thượng.
Lạc Thanh Từ không biết làm sao diễn tả tâm tình mình, nàng chỉ có thể khom lưng nâng Tô Ngọc dậy, "Con là đại đệ tử của ta, là sư tỷ của A Ly, là người rất quan trọng của Trình Tố. Cho nên bất luận là vì đại nghĩa hay vì ai đó, con tuyệt đối không thể đem sinh mệnh chính mình ra đánh đổi. Một ngày vi sư còn ở đây, ta sẽ không để đồ nhi mình hy sinh dại dột như vậy. Mà hành động hồ đồ của con, suýt nữa kéo theo Trình Tố chết cùng."
Nhắc tới Trình Tố, Tô Ngọc trong lòng căng thẳng, nhịn không được đi xem nàng ấy, trong mắt tự trách lại buồn rầu, có chút nghĩ mà sợ.
Trình Tố thấy thế, ôm đôi tay dời đi ánh mắt, làm bộ không để ý nói: "Chuyện ta làm không liên quan Tô Ngọc, ta chỉ vì thành Phù Phong. Nhưng ta đồng ý với Lạc tỷ tỷ, cho dù phải hy sinh vì đại nghĩa, cũng không tới lượt nha đầu này ra mặt. Cho nên, tỷ cứ phạt nàng thật nặng đi."
Nói xong Trình Tố lạnh lùng liếc Tô Ngọc một cái, tản bộ rời đi.
Ánh mắt Tô Ngọc đuổi theo Trình Tố, nhất thời không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, mấy người Vân Huyên cùng đệ tử Thiên Diễn Tông nghe tin đều chạy tới, sôi nổi vấn an Lạc Thanh Từ.
"Hoài Trúc tiên tôn, ngài không sao chứ?" Ngư Trầm che ngực ho khan, dẫn theo một nhóm đệ tử hướng Lạc Thanh Từ thi lễ.
Lạc Thanh Từ khoác khoác tay, "Ta không việc gì, các ngươi đừng lo lắng. Đều bị thương không lo nghỉ ngơi, chạy đến chỗ ta làm gì. Có chuyện, ngày mai lại nói."
Ngư Trầm vội cúi đầu, "Tiên tôn cùng sư muội không sao là tốt rồi, chúng con không dám quấy rầy người nghỉ ngơi, xin phép cáo lui."
Vân Huyên cùng nhóm rồng yên lặng đứng ở một bên, chờ mấy người Ngư Trầm rời đi hết, mới tiến lên nói: "Hoài Trúc Quân, điện hạ thế nào?"
"Yên tâm đi, điện hạ các ngươi đã ổn, thương thế khôi phục rất khá."
Nhóm Long tộc phía sau Vân Huyên do dự mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì.
Lạc Thanh Từ nhìn nhìn Long tộc kia, "Các vị có chuyện gì, mời nói thẳng."
"Hoài Trúc Quân, điện hạ như vậy là bị ma khí ăn mòn sao?"
Lạc Thanh Từ thần sắc gợn sóng bất kinh, "Lúc ở Thiên Diễn Tông, nàng bị Mặc Diễm bức vào đường cùng, kích phát ma khí còn sót lại trong người, nhưng nàng vẫn áp chế được. Hiện giờ Mặc Diễm hoàn toàn nhập ma, hắc khí trong cơ thể hắn quá thịnh, lúc giao chiến nàng bị ma khí kia lây nhiễm, mới dẫn tới đôi mắt đỏ lên. Các ngươi yên tâm, nàng vẫn là nàng, vẫn là điện hạ của các ngươi, sẽ không thay đổi."
Long tộc kia nghe xong cúi đầu thật thấp, "Ta hiểu được, đa tạ ngài."
Nàng chống thân thể cơ hồ là bò đi qua, đem Nguyễn Ly ôm lên.
Nguyễn Ly cả người nóng bỏng, hai mắt hồng đến phát xích, nàng kịch liệt thở hổn hển, duỗi tay muốn đẩy Lạc Thanh Từ ra, nhưng Lạc Thanh Từ đã giữ tay nàng lại.
Cũng không biết Lạc Thanh Từ lấy đâu ra sức lực, Nguyễn Ly nhất thời không thoát ra được, nàng gian nan nói: "Sư tôn, nàng.... nàng cách ta xa chút."
Lạc Thanh Từ phủng mặt nàng, ôn nhu nói: "A Ly, chớ sợ, nhìn ta, nhìn ta."
Nguyễn Ly đôi tay gắt gao moi mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu, trước mắt một mảnh hồng ảnh dày đặc, gương mặt Lạc Thanh Từ đều có chút mơ hồ, nàng lẩm bẩm kêu sư tôn, mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi xuống, đầy mặt thống khổ.
Lạc Thanh Từ không do dự nữa, thấp giọng nói: "Hệ thống, giúp ta tạo kết giới, đừng để người khác tiến vào."
Dứt lời nàng bắt lấy vạt áo Nguyễn Ly, nghiêng đầu hôn lên.
Ánh mắt Nguyễn Ly đột nhiên ngưng lại, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ, hơi thở quen thuộc mang theo vị máu từ giữa môi răng tràn ngập lại đây, trong tanh ngọt lại mang theo hương hoa mai mà nàng vô cùng yêu thích.
Vừa rồi tâm trí của nàng hỗn loạn, trong lòng một cổ ác ý kích động, muốn phát tiết ra tới. Mà nụ hôn này của Lạc Thanh Từ, giống như dòng suối ngọt xuất hiện ở giữa sa mạc nắng cháy, tưới đẫm lên lữ khách lạc đường đã lâu là nàng, khiến nàng vô pháp khống chế mà triền đi lên, sau một thoáng sững sờ, nàng đem Lạc Thanh Từ ấn ở bên giường.
Bởi vì ma khí ảnh hưởng, Nguyễn Ly có chút vội vàng, động tác cũng không tính dịu dàng, trong lúc dây dưa nàng đã cắn vào môi Lạc Thanh Từ, máu tươi tức khắc bừng lên.
Lạc Thanh Từ chịu đựng cơn đau, duỗi tay ôm Nguyễn Ly, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, tận lực trấn an nàng.
Nguyễn Ly hiển nhiên cảm giác được Lạc Thanh Từ ôn nhu, nàng vẫn luôn căng chặt sợi dây lý trí cuối cùng, nhắc nhở chính mình đây là Lạc Thanh Từ, nàng không thể tổn thương nàng ấy.
Khi nàng nếm được mùi máu tươi trong miệng, nàng theo bản năng mút vào một chút, máu của Lạc Thanh Từ có thể áp chế ma khí trong người nàng, hơn nữa có hơi thở Lạc Thanh Từ trấn an, Nguyễn Ly miễn cưỡng khôi phục một tia thanh minh.
Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông ra Lạc Thanh Từ vốn đã chịu không nổi nữa.
Nàng thở phì phò, giơ tay vuốt ve mặt nàng ấy, bởi vì vừa rồi nàng không kiểm soát được lực đạo, môi dưới Lạc Thanh Từ bị giảo phá, huyết châu còn đang không ngừng chảy ra.
Lạc Thanh Từ bị thương không nhẹ, vốn dĩ sắc mặt liền tái nhợt, nhưng bởi vì mới vừa rồi cùng Nguyễn ly thân mật, đuôi mắt của nàng hơi nhiễm vài phần đỏ ửng.
Sợi tóc hỗn độn rũ xuống, mồ hôi lạnh trên trán còn chưa khô, trên môi đọng giọt máu làm gương mặt tái nhợt thêm vài phần huyết sắc, nhìn Lạc Thanh Từ như vậy, Nguyễn Ly liền cảm thấy đau lòng khó nhịn, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, sư tôn, thực xin lỗi."
Nàng không biết vì sao, trong lòng đau đến muốn khóc. Trong đôi mắt đỏ hiện ra tơ máu, nàng không thể nhìn Lạc Thanh Từ yếu ớt mỏng manh đến thế này, phảng phất cả người trở thành một nhành mai sắp gãy, mà người bẻ cành lại chính là nàng.
Nguyễn Ly cúi đầu, nước mắt rốt cuộc nhịn không được từng viên lăn xuống.
Sư tôn của nàng vốn là thiên chi kiêu tử, mọi tuyệt sắc trên thế gian đều không tiếc đặt vào người nàng ấy, nàng ấy thiên phú dị bẩm, chính là Hoài Trúc Quân mà người Tiên môn kính trọng hâm mộ. Một vị tiên tôn tâm hồn rộng mở, giống như trời quang trăng sáng, nếu không bởi vì nàng, Lạc Thanh Từ hẳn là cả đời an ổn ngồi trên Thần Đàn, được vạn người kính ngưỡng, mà giờ phút này nàng ấy lại một thân thương tích, suy yếu bất kham, còn phải dỗ dành nàng.
Nước mắt Nguyễn Ly rơi vào bàn tay Lạc Thanh Từ, nóng bỏng phi thường, khiến cho Lạc Thanh Từ thần sắc hoảng hốt, vội vàng thò lại gần muốn nhìn Nguyễn Ly, "A Ly, sao nàng lại khóc, ta không sao, không có việc gì, nàng chớ khóc."
Nguyễn Ly ngẩng đầu, khóc đến cả người phát run, nàng nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi lau sạch sẽ vết máu trên môi Lạc Thanh Từ, lại hôn hôn sườn mặt nàng ấy, sau đó gắt gao ôm người vào trong ngực, "Ta làm đau nàng, đều là ta sai, nếu không vì ta, nàng sẽ không khổ cực cùng tổn thương nhiều như vậy."
Nguyễn Ly nghẹn ngào khóc làm cho Lạc Thanh Từ cũng nhịn không được rơi nước mắt. Nàng biết Nguyễn Ly đang nghĩ gì, nàng ngẩng đầu chịu đựng nước mắt, hít sâu một hơi, "Không phải nàng sai. Những gì ta gặp phải ngày hôm nay, là nhân quả kiếp trước ta gieo, kiếp này ta trả, ta rất vui vẻ vì ta làm hết thảy bởi vì nàng, thậm chí ta cũng rất vui sướng chịu đựng. Ta thực may mắn, ta còn có thể thay nàng gánh vác, nếu kiếp này ta chỉ là phàm nhân, ta không thể làm gì cho nàng, thật sự là dày vò."
Nguyễn Ly khóc đến hai mắt đẫm lệ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, trong lòng vô cùng cảm động rồi lại cảm thấy có chút khó hiểu, hình như những lời này của sư tôn còn mang theo hàm ý khác.
Nhưng thân thể khó chịu làm nàng vô pháp suy xét kỹ, nàng kêu lên một tiếng, mới có thể giảm bớt độ nóng cùng cuồng táo lại lần nữa thổi quét mà đến.
Lạc Thanh Từ ôm Nguyễn Ly lên giường, đem y phục dính máu trên người mình cùng Nguyễn Ly toàn bộ cởi xuống.
Bị móng vuốt hắc long gây thương tích, sau lưng và dưới chân Rồng Con đều có miệng vết thương, Lạc Thanh Từ đau lòng vạn phần, lấy ra tử ngọc cao giúp Nguyễn Ly bôi lên, lại đút đan dược cho nàng ấy.
Ngay sau đó nàng nhanh chóng điểm lên mấy huyệt đạo trên người Nguyễn Ly, "A Ly, ngưng thần, theo ta dẫn đường vận chuyển linh lực."
Lạc Thanh Từ giơ tay phun ra linh lực, đem đôi tay Nguyễn Ly hút lại đây, hai người bốn chưởng úp vào nhau.
Lạc Thanh Từ khép lại hai mắt, cố gắng truyền tinh thần lực còn sót lại vào cơ thể Nguyễn Ly, đồng thời dẫn đường cho linh lực nàng ấy độ nhập kinh mạch chính mình.
Hai người trải qua một lần song tu, linh lực dung hòa phi thường thuận lợi. Mà trước đó hai người song kiếm hợp bích uy lực tăng gấp bội, hiển nhiên là kết quả của việc song tu liên tục nhiều lần.
Sự thật chứng minh, rõ ràng linh lực hai người đều không đủ, nhưng sau mấy vòng luân chuyển tới lui hết sức nhịp nhàng, linh lực trong cơ thể hai người khôi phục rất nhanh.
Đan dược cấp tám cũng bắt đầu phát huy tác dụng, thương tích trên người Nguyễn Ly dần dần khép lại, sau mấy canh giờ đã không còn bóng dáng.
Bên ngoài trời đã tối sầm, mấy người Tô Ngọc cùng Trình Tố ngồi trong sân, nhìn căn phòng được bao quanh bởi tầng tầng linh lực, ánh mắt tràn đầy nôn nóng.
"Đã lâu như vậy, sư tôn cùng sư muội sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Tô Ngọc nhịn không được đứng lên, sốt ruột đi tới đi lui trước cửa phòng.
"Ta tin rằng Lạc tỷ tỷ có cách hóa giải ma khí trên người Nguyễn Ly, huống hồ nếu các nàng xảy ra chuyện, cũng không biện pháp duy trì tầng linh lực phòng hộ kia." Kết giới này uy lực vô cùng, gần như bất khả xâm phạm, nếu tu vi không trên Tiểu Thừa kỳ, không thể nào đi vào.
Lại thêm một tuần hương trôi qua, Lạc Thanh Từ đột nhiên mở bừng mắt, "A Ly, cảm giác như thế nào?"
Nguyễn Ly chậm rãi mở mắt ra, màu đỏ trong mắt vẫn chưa lui, nhưng thần sắc đã bình tĩnh trở lại, thoạt nhìn rất thanh minh.
"Ta có thể kiểm soát cảm xúc, tuy rằng còn chút khô nóng, nhưng khá hơn rất nhiều."
Linh lực cùng máu của Lạc Thanh Từ đối nàng cực kỳ hữu dụng, nhưng chung quy còn chưa đủ, đôi mắt nàng không cách nào khôi phục lại bình thường.
Lạc Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, may mắn không thất bại trong gang tấc, chỉ là muốn giải trừ ma khí, còn phải tiến thêm một bước nữa.... Nàng vội vàng ngưng lại suy nghĩ miên man của mình, phất tay lấy ra y sam mới, sau khi đem ngoại bào khoác lên cho Nguyễn Ly, nàng bước xuống giường mặc quần áo, "Sư tỷ của nàng hẳn là lo lắng, ta đi ra ngoài một chút. Nàng còn chưa khỏe hẳn, ngoan ngoãn ở đây chờ ta."
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, "Được."
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, phủ phủ ngoại bào, nghiêng đầu nhìn theo từng cử động của Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ liếc mắt nhìn Nguyễn Ly, nhịn không được nở nụ cười. Rõ ràng một đôi mắt đỏ có vẻ hung ác, nhưng bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu lại đáng yêu cực kỳ, làm trái tim nàng đều mềm nhũn.
Nguyễn Ly bị nụ cười của nàng hấp dẫn, trong lòng rộn ràng khó tả, vì thế cũng đi theo nở nụ cười.
Lạc Thanh Từ không khỏi thò đi qua hôn Nguyễn Ly một ngụm, "Rồng ngốc."
Ngoài cửa, mấy người Tô Ngọc rốt cuộc cảm nhận được kết giới bị dỡ bỏ, nhanh chóng đứng lên.
Lạc Thanh Từ mặc một thân y phục sạch sẽ đẩy cửa đi ra, đã thấy Tô Ngọc vội vàng chạy tới, khẩn trương mà đánh giá nàng.
Sắc mặt sư tôn vẫn còn tái nhợt, nhưng đã khá hơn trước không ít, đi đường cũng vững vàng, thần thái đạm nhiên, hẳn là không có việc gì. Tô Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
"Đừng quá lo lắng, ta không sao, A Ly cũng đã tốt rồi. Nhưng nàng ấy mới bình tĩnh lại, đôi mắt như cũ phiếm hồng, sợ rằng lại chịu kích thích, cho nên ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi trong phòng."
Tô Ngọc nhìn Trình Tố, sầu lo rút đi, ý cười mất hút đã lâu đến lúc này mới trở lại.
Còn không đợi hai người Tô Ngọc vui mừng, Lạc Thanh Từ đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói: "Tô Ngọc, quỳ xuống!"
Tô Ngọc thoáng giật mình, nàng nhìn sư tôn xưa nay chưa từng có nghiêm khắc như vậy, thấp thỏm nói: "Sư tôn, con...."
"Quỳ xuống!" Lạc Thanh Từ không có nhiều lời, lạnh lùng phất tay một cái.
Tô Ngọc cắn môi, lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch lại mang theo một tia cố chấp.
Trình Tố giật giật khóe môi, muốn giải vây cho Tô Ngọc, nhưng nghĩ đến chuyện gì, nàng liền im lặng lui về phía sau.
"Năm đó ngươi quỳ ở Hàn Lộ Viện ba ngày ba đêm, nhất định phải bái ta làm sư phụ. Khi thu nhận ngươi, ta đã nói rằng đồ đệ của ta không cần phải quỳ, mà hôm nay ngươi biết vì sao ta phạt ngươi quỳ không?" Ngay cả khi phải giữ vững nhân thiết nguyên chủ, Lạc Thanh Từ cũng chưa từng đối Tô Ngọc lạnh lẽo như vậy, hiện giờ khí thế Hoài Trúc Quân toàn bộ hiển lộ, làm Tô Ngọc áp lực phi thường.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, "Đồ nhi biết."
"Có biết sai chưa?" Lạc Thanh Từ nhíu chặt lông mày, hỏi.
Tô Ngọc nhấp khẩn môi, ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, hốc mắt đỏ lên, "Đồ nhi không biết."
"Nghịch đồ!" Lạc Thanh Từ buồn bực không thôi, tiếng nói càng thêm nghiêm nghị.
Hồi tưởng một màn ở cổng thành, Lạc Thanh Từ liền ngăn không được rét run. Nếu nàng ngăn cản không kịp, Tô Ngọc cùng Trình Tố liền bạo thể mà chết, lúc đó không chỉ thân tử đạo tiêu, còn vô pháp nhập luân hồi. Bạo thể là con đường điên cuồng nhất trong Tiên môn, Tô Ngọc cư nhiên lớn mật như vậy.
"Sư tôn, chẳng lẽ người muốn con trơ mắt nhìn người cùng sư muội xảy ra chuyện? Nhiều lần rồi, con đều bất lực ở một bên, cái gì cũng không thể làm. Mà hôm nay sống chết trước mắt, bảo con nhìn hai người ngã xuống, nhìn thành Phù Phong bị hủy trong tay Ma tộc, con làm không được! Sư tôn cùng sư muội chính là hy vọng của Nhân giới, về công về tư, con đều phải làm như thế!" Tô Ngọc nghẹn ngào nói.
"A Ngọc, người mà vi sư muốn bảo hộ, ngoài A Ly và con, còn có bằng hữu ta, đệ tử Thiên Diễn Tông, cùng ngàn vạn bách tính vô tội ở nhân giới. Lấy tính mạng ta đổi lấy một đường sinh cơ cho Nhân tộc, ta không cảm thấy đáng tiếc."
Lạc Thanh Từ nhìn Tô Ngọc thẳng tắp quỳ trên đất, cổ họng trượt mấy lần, Tô Ngọc trong nguyên tác chỉ được nhắc qua bằng mấy dòng ít ỏi, lý tưởng cùng khát vọng của nàng ấy, vốn không người để ý.
Mà trước mắt Tô Ngọc đã là đệ tử của nàng, tươi sống mà hoàn chỉnh, nhỏ bé mà cao thượng.
Lạc Thanh Từ không biết làm sao diễn tả tâm tình mình, nàng chỉ có thể khom lưng nâng Tô Ngọc dậy, "Con là đại đệ tử của ta, là sư tỷ của A Ly, là người rất quan trọng của Trình Tố. Cho nên bất luận là vì đại nghĩa hay vì ai đó, con tuyệt đối không thể đem sinh mệnh chính mình ra đánh đổi. Một ngày vi sư còn ở đây, ta sẽ không để đồ nhi mình hy sinh dại dột như vậy. Mà hành động hồ đồ của con, suýt nữa kéo theo Trình Tố chết cùng."
Nhắc tới Trình Tố, Tô Ngọc trong lòng căng thẳng, nhịn không được đi xem nàng ấy, trong mắt tự trách lại buồn rầu, có chút nghĩ mà sợ.
Trình Tố thấy thế, ôm đôi tay dời đi ánh mắt, làm bộ không để ý nói: "Chuyện ta làm không liên quan Tô Ngọc, ta chỉ vì thành Phù Phong. Nhưng ta đồng ý với Lạc tỷ tỷ, cho dù phải hy sinh vì đại nghĩa, cũng không tới lượt nha đầu này ra mặt. Cho nên, tỷ cứ phạt nàng thật nặng đi."
Nói xong Trình Tố lạnh lùng liếc Tô Ngọc một cái, tản bộ rời đi.
Ánh mắt Tô Ngọc đuổi theo Trình Tố, nhất thời không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, mấy người Vân Huyên cùng đệ tử Thiên Diễn Tông nghe tin đều chạy tới, sôi nổi vấn an Lạc Thanh Từ.
"Hoài Trúc tiên tôn, ngài không sao chứ?" Ngư Trầm che ngực ho khan, dẫn theo một nhóm đệ tử hướng Lạc Thanh Từ thi lễ.
Lạc Thanh Từ khoác khoác tay, "Ta không việc gì, các ngươi đừng lo lắng. Đều bị thương không lo nghỉ ngơi, chạy đến chỗ ta làm gì. Có chuyện, ngày mai lại nói."
Ngư Trầm vội cúi đầu, "Tiên tôn cùng sư muội không sao là tốt rồi, chúng con không dám quấy rầy người nghỉ ngơi, xin phép cáo lui."
Vân Huyên cùng nhóm rồng yên lặng đứng ở một bên, chờ mấy người Ngư Trầm rời đi hết, mới tiến lên nói: "Hoài Trúc Quân, điện hạ thế nào?"
"Yên tâm đi, điện hạ các ngươi đã ổn, thương thế khôi phục rất khá."
Nhóm Long tộc phía sau Vân Huyên do dự mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì.
Lạc Thanh Từ nhìn nhìn Long tộc kia, "Các vị có chuyện gì, mời nói thẳng."
"Hoài Trúc Quân, điện hạ như vậy là bị ma khí ăn mòn sao?"
Lạc Thanh Từ thần sắc gợn sóng bất kinh, "Lúc ở Thiên Diễn Tông, nàng bị Mặc Diễm bức vào đường cùng, kích phát ma khí còn sót lại trong người, nhưng nàng vẫn áp chế được. Hiện giờ Mặc Diễm hoàn toàn nhập ma, hắc khí trong cơ thể hắn quá thịnh, lúc giao chiến nàng bị ma khí kia lây nhiễm, mới dẫn tới đôi mắt đỏ lên. Các ngươi yên tâm, nàng vẫn là nàng, vẫn là điện hạ của các ngươi, sẽ không thay đổi."
Long tộc kia nghe xong cúi đầu thật thấp, "Ta hiểu được, đa tạ ngài."