Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp
Chương 30: Thay lòng
Chút cố kị trong lòng khiến Hà Đông Quân không được tự nhiên, tay trái khẽ nâng lên chạm vào vai Lã Tuệ An lay nhẹ, với mục đích kiểm tra xem cô ta có còn tỉnh táo để tự đi ra xe hay không?
Về phần Lã Tuệ An không rõ cô ta say thật hay giả bộ? Mặc cho Hà Đông Quân gọi thế nào đi chăng nữa cũng không mảy may đáp lại đến một lời.
Nhưng cơ thể lại khác, cô ta giống như không có xương, mềm nhũn trong lòng Hà Đông Quân.
Sau vài lần cố gắng lay động Lã Tuệ An, cuối cùng Hà Đông Quân cũng tìm được lý do bao biện cho những hành động tiếp theo của bản thân.
Anh tay dịch chuyển cơ thể, một tay đưa qua ôm lấy vòng eo thon gọn của Lã Tuệ An, tay còn lại luồn xuống dưới đùi cô ta, sau đó từ từ đứng dậy, bỏ lại sau lưng những thanh âm tà mị khiến người nghe rơi vào trầm luân, bồng người phụ nữ ỷ lại vào mình rời khỏi quán bar.
Hà Đông Quân trước đó đã từng đưa Lã Tuệ An về nhà, cho nên sau khi cố định cô ta trên ghế phụ liền không làm phiền đến giấc ngủ của cô ta nữa, một mạch lái xe đến dưới căn hộ chung cư nơi cô ta đang ở.
Anh ta nghiêng đầu nhìn gương mặt đã bị mái tóc dài bao phủ phân nửa của người bên cạnh, rồi lại ngước mắt lên trời nhìn bầu trời đêm vì thiếu vắng ánh sao mà trở nên mù mịt, những ghét bỏ lúc trước dành cho Lã Tuệ An dần dần bị hồi ức trong quá khứ xâm lấn.
Dẫu sao cũng đã từng có khoảnh khắc đẹp bên nhau, lại thêm chuyện giúp đỡ hôm nay nữa, bàn tay nâng lên định lần nữa đánh thức cô ta dậy, chuyển thành ôn nhu vén những lọn tóc bao phủ gương mặt xinh đẹp ra sau mang tai.
Khi toàn bộ gương mặt với những đường nét toát lên sự gợi cảm hiện ra trước mắt, Hà Đông Quân không khống chế được suy nghĩ trong đầu, bỉ ổi so sánh giữa người vợ hiện tại và bạn gái cũ.
So về học thức thì Lã Tuệ An thua kém rất nhiều, nhưng về phần diện mạo lại chiếm ưu thế, trước đây đã động lòng bây giờ lại càng mặn mà hơn.
"Đông Quân..." Trong lúc Hà Đông Quân còn chìm đắm trong những suy nghĩ thiếu đạo đức, cánh môi đỏ mọng của Lã Tuệ An khẽ mấp máy nỉ non.
Cô ta gọi tên Hà Đông Quân một cách vô thức, rồi giống như gặp phải cơn ác mộng hoảng loạn quơ tay khắp nơi tìm chỗ bấu víu an toàn.
Hà Đông Quân thương xót nắm lấy bàn tay cô ta dỗ dành: "Tuệ An không sao cả, đừng sợ."
Nhận được hơi ấm từ Hà Đông Quân, Lã Tuệ An bất chấp không gian chật hẹp chồm người qua ôm chặt anh ta, vừa nói vừa khóc nấc lên từng tiếng:
"Đông Quân xin anh ở lại bên em, một chút thôi... chỉ một chút thôi."
Lâu rồi Hà Đông Quân chưa có cảm giác được người khác dựa dẫm, coi anh ta như là cả bầu trời thế này, tuy không đáp lại nhưng cũng chẳng đẩy ra, dường như giây phút tiếp xúc thân thể với Lã Tuệ An anh ta đã quên đi bản thân là người đã có gia đình.
Bình thường bị Hà Đông Quân xua đuổi Lã Tuệ An còn mặt dày sấn tới, chứ đừng nói đến chuyện anh ta im lặng ngầm tùy ý cô ta thế này, đương nhiên một người phụ nữ sành sỏi như cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tốt.
Đôi môi mang theo hơi thở nóng rực, cùng hương vị men rượu ngọt ngào chưa tan, mơn trớn yết hầu Hà Đông Quân, nháy mắt khiến cơ thể anh ta như có ngàn con kiến bò qua ngứa ngáy khắp người.
"Tuệ An đừng làm thế này." Hà Đông Quân giữ lấy tia lý trí cuối cùng, ngăn cản động tác tiếp theo của Lã Tuệ An.
"Đông Quân chỉ đêm nay thôi, anh ở bên em được không? Sau đêm nay nếu anh không muốn nhìn thấy em nữa, em sẽ ngoan ngoãn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt anh dù chỉ một lần." Lã Tuệ An ngẩng đầu, dùng đôi mắt mọng nước đáng thương nhìn Hà Đông Quân nói.
Dứt câu không chờ đợi anh ta có chịu tiếp nhận mình hay không? Môi đỏ dâng lên phủ kín đôi môi Hà Đông Quân, đồng thời cùng lúc bàn tay cô ta lôi kéo quần áo anh ta, tiến vào bên trong nhóm lên ngọn lửa dục vọng của anh ta.
Mọi thứ tựa như được sắp đặt một cách hết sức tỉ mỉ, không sớm không muộn vừa đúng thời điểm cảm xúc của anh ta bị khuyết thiếu một phần quan trọng.
Hà Đông Quân thừa nhận bản thân đã giao động, anh ta đã nhiều ngày rồi chưa được gần gũi với vợ, cộng thêm lời hứa của Lã Tuệ An nữa, làm anh ta thêm quyết tâm buông thả bản thân đêm nay.
Anh ta bắt đầu ôm ấp đáp lại cô ta, chẳng mấy chốc ngọn lửa tình đốt cháy tất cả những giá trị đạo đức, đôi nam nữ nhanh chóng di chuyển từ xe ô tô lên phòng, điên cuồng quấn lấy nhau giống như lần đầu được nếm thử trái cấm.
Lời hứa hẹn chung thủy cả đời, hương mực vẫn còn vương trên tờ giấy kết hôn, vậy mà mới thế thân thể đã chẳng còn giữ trọn cho đối phương.
Hà Đông Quân ghì chặt Lã Tuệ An trên giường, đôi con ngươi ánh lên cơ thể nhẵn bóng nuột nà của người dưới thân.
Lã Tuệ An vòng tay qua cổ Hà Đông Quân, nâng mông nghênh đón anh ta chiếm lấy cơ thể mình.
Khi hai thân thể triệt để hòa quyện vào nhau, gương mặt Lã Tuệ An toát lên vẻ đắc ý của người chiến thắng.
"Đẹt..."
Đêm đã về khuya, trên bầu trời tiếng sét xé toạc mây đen tạo thành vệt sáng dài đánh xuống bãi cỏ xanh.
Trần Thư Ý giật mình cuộn tròn người lại, chống chọi với sợ hãi và cô đơn trong đêm mưa bất chợt.
Nỗi nhớ cồn cào dâng lên, cô bỗng nhớ anh, nhớ một người đàn ông vô tâm.
Không rõ giờ này Hà Đông Quân đã ngủ chưa? Thư Ý đắn đo mãi mới cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi cho chồng.
Trông mong chờ đợi tiếng "ting ting" hồi âm, nhưng có lẽ chỉ là sự vô vọng.
Trong cuộc chiến tranh giữa cô và mẹ chồng, Hà Đông Quân chưa bao giờ đứng cùng chiến tuyến với cô, mặc cho mẹ anh có sai trăm ngàn lần.
Đến với nhau bằng những lời chúc phúc, không lẽ lại phải kết thúc trong cay đắng thế này sao?
Tình cảm của cô và anh có còn như xưa?
Cô thật muốn hỏi anh một câu.
"Anh có còn muốn tiếp tục với em nữa không?"
Về phần Lã Tuệ An không rõ cô ta say thật hay giả bộ? Mặc cho Hà Đông Quân gọi thế nào đi chăng nữa cũng không mảy may đáp lại đến một lời.
Nhưng cơ thể lại khác, cô ta giống như không có xương, mềm nhũn trong lòng Hà Đông Quân.
Sau vài lần cố gắng lay động Lã Tuệ An, cuối cùng Hà Đông Quân cũng tìm được lý do bao biện cho những hành động tiếp theo của bản thân.
Anh tay dịch chuyển cơ thể, một tay đưa qua ôm lấy vòng eo thon gọn của Lã Tuệ An, tay còn lại luồn xuống dưới đùi cô ta, sau đó từ từ đứng dậy, bỏ lại sau lưng những thanh âm tà mị khiến người nghe rơi vào trầm luân, bồng người phụ nữ ỷ lại vào mình rời khỏi quán bar.
Hà Đông Quân trước đó đã từng đưa Lã Tuệ An về nhà, cho nên sau khi cố định cô ta trên ghế phụ liền không làm phiền đến giấc ngủ của cô ta nữa, một mạch lái xe đến dưới căn hộ chung cư nơi cô ta đang ở.
Anh ta nghiêng đầu nhìn gương mặt đã bị mái tóc dài bao phủ phân nửa của người bên cạnh, rồi lại ngước mắt lên trời nhìn bầu trời đêm vì thiếu vắng ánh sao mà trở nên mù mịt, những ghét bỏ lúc trước dành cho Lã Tuệ An dần dần bị hồi ức trong quá khứ xâm lấn.
Dẫu sao cũng đã từng có khoảnh khắc đẹp bên nhau, lại thêm chuyện giúp đỡ hôm nay nữa, bàn tay nâng lên định lần nữa đánh thức cô ta dậy, chuyển thành ôn nhu vén những lọn tóc bao phủ gương mặt xinh đẹp ra sau mang tai.
Khi toàn bộ gương mặt với những đường nét toát lên sự gợi cảm hiện ra trước mắt, Hà Đông Quân không khống chế được suy nghĩ trong đầu, bỉ ổi so sánh giữa người vợ hiện tại và bạn gái cũ.
So về học thức thì Lã Tuệ An thua kém rất nhiều, nhưng về phần diện mạo lại chiếm ưu thế, trước đây đã động lòng bây giờ lại càng mặn mà hơn.
"Đông Quân..." Trong lúc Hà Đông Quân còn chìm đắm trong những suy nghĩ thiếu đạo đức, cánh môi đỏ mọng của Lã Tuệ An khẽ mấp máy nỉ non.
Cô ta gọi tên Hà Đông Quân một cách vô thức, rồi giống như gặp phải cơn ác mộng hoảng loạn quơ tay khắp nơi tìm chỗ bấu víu an toàn.
Hà Đông Quân thương xót nắm lấy bàn tay cô ta dỗ dành: "Tuệ An không sao cả, đừng sợ."
Nhận được hơi ấm từ Hà Đông Quân, Lã Tuệ An bất chấp không gian chật hẹp chồm người qua ôm chặt anh ta, vừa nói vừa khóc nấc lên từng tiếng:
"Đông Quân xin anh ở lại bên em, một chút thôi... chỉ một chút thôi."
Lâu rồi Hà Đông Quân chưa có cảm giác được người khác dựa dẫm, coi anh ta như là cả bầu trời thế này, tuy không đáp lại nhưng cũng chẳng đẩy ra, dường như giây phút tiếp xúc thân thể với Lã Tuệ An anh ta đã quên đi bản thân là người đã có gia đình.
Bình thường bị Hà Đông Quân xua đuổi Lã Tuệ An còn mặt dày sấn tới, chứ đừng nói đến chuyện anh ta im lặng ngầm tùy ý cô ta thế này, đương nhiên một người phụ nữ sành sỏi như cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tốt.
Đôi môi mang theo hơi thở nóng rực, cùng hương vị men rượu ngọt ngào chưa tan, mơn trớn yết hầu Hà Đông Quân, nháy mắt khiến cơ thể anh ta như có ngàn con kiến bò qua ngứa ngáy khắp người.
"Tuệ An đừng làm thế này." Hà Đông Quân giữ lấy tia lý trí cuối cùng, ngăn cản động tác tiếp theo của Lã Tuệ An.
"Đông Quân chỉ đêm nay thôi, anh ở bên em được không? Sau đêm nay nếu anh không muốn nhìn thấy em nữa, em sẽ ngoan ngoãn không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt anh dù chỉ một lần." Lã Tuệ An ngẩng đầu, dùng đôi mắt mọng nước đáng thương nhìn Hà Đông Quân nói.
Dứt câu không chờ đợi anh ta có chịu tiếp nhận mình hay không? Môi đỏ dâng lên phủ kín đôi môi Hà Đông Quân, đồng thời cùng lúc bàn tay cô ta lôi kéo quần áo anh ta, tiến vào bên trong nhóm lên ngọn lửa dục vọng của anh ta.
Mọi thứ tựa như được sắp đặt một cách hết sức tỉ mỉ, không sớm không muộn vừa đúng thời điểm cảm xúc của anh ta bị khuyết thiếu một phần quan trọng.
Hà Đông Quân thừa nhận bản thân đã giao động, anh ta đã nhiều ngày rồi chưa được gần gũi với vợ, cộng thêm lời hứa của Lã Tuệ An nữa, làm anh ta thêm quyết tâm buông thả bản thân đêm nay.
Anh ta bắt đầu ôm ấp đáp lại cô ta, chẳng mấy chốc ngọn lửa tình đốt cháy tất cả những giá trị đạo đức, đôi nam nữ nhanh chóng di chuyển từ xe ô tô lên phòng, điên cuồng quấn lấy nhau giống như lần đầu được nếm thử trái cấm.
Lời hứa hẹn chung thủy cả đời, hương mực vẫn còn vương trên tờ giấy kết hôn, vậy mà mới thế thân thể đã chẳng còn giữ trọn cho đối phương.
Hà Đông Quân ghì chặt Lã Tuệ An trên giường, đôi con ngươi ánh lên cơ thể nhẵn bóng nuột nà của người dưới thân.
Lã Tuệ An vòng tay qua cổ Hà Đông Quân, nâng mông nghênh đón anh ta chiếm lấy cơ thể mình.
Khi hai thân thể triệt để hòa quyện vào nhau, gương mặt Lã Tuệ An toát lên vẻ đắc ý của người chiến thắng.
"Đẹt..."
Đêm đã về khuya, trên bầu trời tiếng sét xé toạc mây đen tạo thành vệt sáng dài đánh xuống bãi cỏ xanh.
Trần Thư Ý giật mình cuộn tròn người lại, chống chọi với sợ hãi và cô đơn trong đêm mưa bất chợt.
Nỗi nhớ cồn cào dâng lên, cô bỗng nhớ anh, nhớ một người đàn ông vô tâm.
Không rõ giờ này Hà Đông Quân đã ngủ chưa? Thư Ý đắn đo mãi mới cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi cho chồng.
Trông mong chờ đợi tiếng "ting ting" hồi âm, nhưng có lẽ chỉ là sự vô vọng.
Trong cuộc chiến tranh giữa cô và mẹ chồng, Hà Đông Quân chưa bao giờ đứng cùng chiến tuyến với cô, mặc cho mẹ anh có sai trăm ngàn lần.
Đến với nhau bằng những lời chúc phúc, không lẽ lại phải kết thúc trong cay đắng thế này sao?
Tình cảm của cô và anh có còn như xưa?
Cô thật muốn hỏi anh một câu.
"Anh có còn muốn tiếp tục với em nữa không?"