Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 702: Tặng cho mày một chiếc mũ



Kỷ Đông Nham đứng bên cạnh thở dài nặng nề.

Việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, anh ấy cũng hiểu rõ rồi. Niên Bách Ngạn định từ bỏ tất cả chỉ để có thể cứu Tố Diệp ra, việc gì cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho Vincent. Bây giờ cho dù Vincent một phát bắn chết Niên Bách Ngạn cũng có khả năng.

Sau khi nghe câu nói của Niên Bách Ngạn, Vincent chép miệng mấy cái rồi đi tới bên cạnh Tố Diệp và nói: “Vì mày, chuyện gì nó cũng làm được.”

Tố Diệp trừng mắt nhìn hắn trong phẫn nộ: “Bỉ ổi!”

“Bỉ ổi?” Vincent cười: “Mấy cô bé mà sục sôi vì chính nghĩa quá là không tốt, sẽ bị bịt chặt hai mắt lại đấy.” Dứt lời, hắn quay về phía Niên Bách Ngạn: “Làm chồng người ta, mày phải giải thích một cách chính xác cho vợ mày hiểu thế nào gọi là bỉ ổi chứ.”

Niên Bách Ngạn không hơi đâu lằng nhằng với hắn. Anh tiến lên một bước. Barrow và hai tên đàn em thấy vậy lập tức xông ra chặn đường anh. Kỷ Đông Nham làm ầm lên ngay: “Làm gì đấy, làm gì đấy? Tôi cảnh cáo các người nhé, đừng có cậy đông ức hiếp chúng tôi.”

“Vincent! Những gì ông phải lấy đã lấy được rồi, lập tức thả người!” Niên Bách Ngạn quát vượt qua Barrow. Anh nhìn thấy sắc mặt Tố Diệp càng lúc càng nhợt nhạt, trái tim xoắn bện lại, đau đớn.

Bây giờ anh chỉ muốn đưa Tố Diệp đi ngay lập tức.

“Niên Bách Ngạn! Mày không muốn ôn lại chuyện cũ với tao một cách vui vẻ sao?” Vincent cười.

Niên Bách Ngạn lạnh nhạt đáp: “Không có hứng thú!”

“Ồ? Thế thì tao hiểu sai thật rồi. Tao lại nghĩ mày phải rất hứng thú cơ đấy. Dẫu sao thì mày cũng đã điều tra bao năm qua, rồi lại giữ khư khư lấy Tinh Thạch từng ấy năm. Một người không có hứng thú sao lại lãng phí lắm thời gian vào việc này vậy?” Vincent từ tốn nói.

Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ hồ nghi. Tố Diệp nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cũng chẳng mấy để tâm.

Niên Bách Ngạn không muốn nghe hắn lải nhải nhiều, lại tiến thêm một bước.

“Đứng lại! Mày còn tiến thêm bước nào, đầu con đàn bà của mày sẽ nổ tung!” Lần này chính Vincent chủ động rút súng ra, nhằm thẳng vào đầu Tố Diệp.

“Vincent! Tốt nhất ông nói lời nên giữ lời!” Niên Bách Ngạn giận dữ.

“Dĩ nhiên là tao sẽ giữ lời, nếu không tao đã bắn chết mày từ lâu rồi.” Ngữ khí của Vincent trở nên lạnh như băng: “Nếu không phải vì nể mặt bố mày, với những chuyện mày làm ra cho tao, mày tưởng tao có thể nhắm một mắt, mở một mắt sao?”

Gương mặt Niên Bách Ngạn bị bao trùm bởi giá lạnh.

“Niên Bách Ngạn! Thật ra Niên Thị rơi vào tay tao cũng được, cũng giống như mục đích khi trước mày ở Tinh Thạch vậy.” Vincent lại cười: “Mày vất vả cực nhọc làm bao nhiêu việc như vậy, đương nhiên tao hiểu. Nhưng mày tàn nhẫn ở chỗ, để bảo vệ thanh danh của bố mày, đến cả tao mày cũng muốn tiêu diệt. Như thế thì không được, nói gì thì nói, tao cũng là cộng sự của bố mày, coi như là có giao tình.”

Kỷ Đông Nham sững người, nhìn Niên Bách Ngạn: “Cộng sự gì chứ? Thế là thế nào?”

Lúc này đương nhiên Niên Bách Ngạn sẽ không giải thích gì với Kỷ Đông Nham. Thực tế là, anh đang có cả ý định giết người.

Vincent cười cười, ra hiệu bằng ánh mắt cho Barrow. Barrow gật đầu, đuổi mấy kẻ khác đi. Trong phòng chỉ còn lại Vincent, Tố Diệp, Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn và luật sư Cố, thêm gã nữa là sáu người.

Tố Diệp hoang mang. Cô biết bố của Niên Bách Ngạn, cũng tức là bố chồng của cô, có quan hệ với Vincent. Hôm nay cuối cùng cô cũng biết, thì ra Niên Bách Ngạn đã biết chuyện này từ lâu, nếu không đã chẳng lao tâm khổ tứ.

“Niên Bách Ngạn! Em trai của con bé này, cũng tức là em vợ mày, vẫn luôn diệt trừ tổ chức Samele. Mày suy nghĩ thế nào? Mày tưởng khiến tao biến mất thì sự thực bố mày là thành viên của Samele sẽ không bị phát hiện sao? Hy vọng hão huyền! Mày tưởng tao lên được vị trí Samle chỉ là trùng hợp thôi sao? Gừng vẫn già là cay hơn cả, mày phải luôn luôn ghi nhớ điểm này cho tao.”

Lồng ngực Niên Bách Ngạn phập phồng lên xuống. Anh nắm bàn tay lại gắt gao.

“Bố mày, Sariel, năm xưa là một trong những thành viên quan trọng nhất của Samele. Không có ông ấy, tổ chức không thể tìm được trẻ con để chuyển hàng. Mày bảo ông ấy có quan trọng không đây?”

“Đủ rồi!” Niên Bách Ngạn giận dữ quát lên.

Kỷ Đông Nham đờ đẫn.

Anh từng nghe nói tới tên của những thiên thần Samele, nhưng trước giờ vẫn nghĩ nó chẳng liên quan gì tới tổ chức ma túy, thế nên cũng không quá chú tâm. Nhưng tới hôm nay anh mới biết, thì ra bạn của mình có liên quan tới tổ chức Samele, hơn nữa bao nhiêu năm qua, cậu ấy vẫn đang dốc hết tâm huyết vì gia tộc mình. Cũng phải tới hôm nay, Kỷ Đông Nham cuối cùng mới hiểu được vì sao Niên Bách Ngạn kiên quyết không rời khỏi Tinh Thạch. Tinh Thạch có cổ phần của nhà họ Niên, cậu ấy phải tự mình trấn thủ mới có thể kiểm soát được danh tiếng gia đình mình, rồi vì sao khi đó Tinh Thạch lao đao trong sóng gió, Niên Bách Ngạn thà để anh thu mua Tinh Thạch cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.

Bây giờ nghĩ lại, lý do càng đơn giản hơn.

Một khi các doanh nghiệp khác tiếp quản, họ đều sẽ tổ chức lại Tinh Thạch, có người có thể còn tiến hành tìm hiểu rõ về Tinh Thạch. Niên Bách Ngạn đã từng nói với anh, chỉ có giao Tinh Thạch vào tay anh, cậu ấy mới yên tâm. Cái yên tâm này, thực chất là chỉ việc Niên Bách Ngạn biết cho dù anh có điều tra ra bí mật cũng sẽ không tiết lộ, thế nên cậu ấy mới yên tâm.

Kết quả, khi nhận được Tinh Thạch, anh vẫn giữ nguyên như cũ. Lúc đó anh vốn dĩ định ép Niên Bách Ngạn tới giúp mình trong một giây phút giận dỗi, chưa từng thực sự nghĩ sẽ làm điều gì. Thế nên anh không phát hiện ra bí mật của Tinh Thạch, càng không phát hiện ra bí mật của Niên Bách Ngạn.

Còn hai chữ “Sariel”* khi lọt vào tai Tố Diệp quả thật đã khiến cô thảng thốt.

*Theo phiên âm tiếng Trung, Sariel là Tích Lạp.

Cô nhớ lại tên phạm nhân tự sát trong tù lúc trước, biểu tượng hắn để lại trên tường. Biểu tượng ấy chính là Sariel. Mà Sariel lại chính là bố của Niên Bách Ngạn, bố chồng của cô!

Không!

Cô thà tin rằng bố chồng mình chỉ không cẩn thận bị lợi ích bôi đen mà đi nhầm đường cũng không muốn tin ông ấy lại là đầu não của một tổ chức ma túy trứ danh, Sariel.

Sariel…

Cái tên luôn khiến Tố Khải đau đầu.

Tố Diệp vô thức nhìn về phía Niên Bách Ngạn, mà anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp. Trái tim cô không ngừng chìm xuống, chìm xuống vực sâu không đáy, lạnh giá tới tận cùng.

Không những anh biết những việc làm của bố mình, còn biết cả thân phận của bố mình.

Hô hấp của Tố Diệp trở nên dồn dập, mỗi một hơi thở đều khiến lồng ngực đau tưởng chết.

Không phải Niên Bách Ngạn không đọc được suy nghĩ của cô. Sự thê lương và thất vọng trong đôi mắt ấy như bện thành một sợi dây thừng, thít chặt lấy cổ anh. Anh sợ nhất ánh mắt này của cô, còn khó chịu hơn là giết chết anh.

Vincent thì bật cười, cười vô cùng đắc ý. Rồi khi nhìn thấy biểu cảm này của Tố Diệp, hắn cố tình tỏ ra ngạc nhiên: “À, tao hiểu rồi! Thì ra nó vẫn chưa biết gì cả. Cũng phải, sao mày có thể nói sự thật với nó chứ?”

“Vincent!” Niên Bách Ngạn nghiến răng nghiến lợi.

“Chuyện này làm sao mà giấu được? Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết. Mày đang sợ cái gì? Sợ nó biết bố mày chính là Sariel, hay sợ nó nhớ ra những chuyện còn đen tối hơn?”

Sắc mặt Niên Bách Ngạn tái mét.

Vincent phá lên cười. Hắn giơ tay khẽ bóp má Tố Diệp.

“Không được động vào cô ấy!” Cả Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham gần như đồng thanh quát lên.

Tố Diệp cực kỳ ghê tởm, chỉ muốn thuốc tẩy trắng để rửa mặt ngay.

“Không cho tao động tao cũng động rồi, chúng mày làm gì được tao?” Vincent cười quái dị.

Câu nói này khiến Kỷ Đông Nham vô cùng nghi hoặc. Sắc mặt của Niên Bách Ngạn thì càng ngày càng khó coi. Còn bả vai nhỏ bé của Tố Diệp thì run lên.

Vincent sát lại gần cô, nhưng lại nhìn Niên Bách Ngạn: “Người Trung Quốc chúng mày chẳng phải trước nay vẫn coi trọng trinh tiết sao? Nó chẳng qua chỉ là một món hàng dùng rồi, mày trân trọng nó thế làm gì?”

“Vincent! Tao phải giết mày từ lâu rồi!” Niên Bách Ngạn điên lên, lập tức xông tới. Barrow rất khỏe, gã túm chặt lấy Niên Bách Ngạn, quát lên: “Ngoan ngoãn chút đi! Nếu không vợ mày không còn mạng đâu!”

Cả quá trình ấy, Kỷ Đông Nham đều ngơ ngẩn.

Tố Diệp như bị ai rút cạn máu, cả bờ môi cũng nhợt nhạt. Cô nhìn Vincent như không dám tin vào mắt mình. Một dự cảm chẳng lành bắt đầu dâng lên.

“Niên Bách Ngạn! Quả nhiên đã bị mày điều tra ra. Chỉ có điều tao rất không hiểu, làm sao mày biết đó là tao?” Vincent dí súng vào trán Tố Diệp, tỏ ý ép Niên Bách Ngạn phải thành thật trả lời.

Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, Tố Diệp cũng đang bàng hoàng nhìn anh. Sắc mặt Kỷ Đông Nham bên cạnh thì cực kỳ khó coi.

Rất lâu sau, Niên Bách Ngạn mới trả lời: “Đồng hồ quả quýt! Tao nhận ra chiếc đồng hồ quả quýt của mày!”

“Đồng hồ quả quýt?” Vincent nghi hoặc, rút từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt rất cũ nhưng được thiết kế tinh xảo, phá lên cười: “Không ngờ chiếc đồng hồ này lại bán đứng tao.” Đây là chiếc đồng hồ quả quýt hắn thường đeo, được bố hắn đấu giá mà có, sau đó chuyển cho hắn. Hắn rất thích, lúc nào cũng giữ bên người.

Chiếc đồng hồ lắc lư làm nhói đau đôi mắt Tố Diệp.

Cảnh tượng trong quá khứ lại ùa về trong đầu. Hình ảnh đung đưa đó, chiếc đồng hồ đã vùi sâu trong ký ức của cô. Kẻ đó… Kẻ đó chính là Vincent, kẻ đó vẫn chưa chết!

Một ngọn lửa phẫn nộ sục sôi trong lồng ngực. Cô nhìn Vincent chằm chằm, chỉ hận không thể khiến hắn thịt nát xương tan.

Ai ngờ Vincent biết cô giờ như cá nằm trên thớt, vì có súng, Niên Bách Ngạn cũng không dám hành động khinh suất. Thế nên, hắn ta càng ăn nói táo bạo và châm chọc.

“Niên Bách Ngạn! Tao cướp đi lần đầu tiên của vợ mày, tao mới là người đàn ông đầu tiên của nó. Sao? Lấy một con đàn bà đã bị người khác chơi qua không cảm thấy trên đầu hơi lạnh sao? Để hôm nào tao bảo Barrow mua cho mày một chiếc mũ, chọn màu xanh nhé, hợp với mày đấy*!”

*Đồng nghĩa với câu mọc sừng ở tiếng Việt.

Niên Bách Ngạn tức đến thở hổn hển, gân xanh cũng nổi đầy lên cánh tay.

Kỷ Đông Nham đã hiểu ra, phẫn nộ: “Vincent! Mày là thằng đốn mạt! Ức hiếp phụ nữ thì giỏi giang nỗi gì!”

“Mày nhầm rồi, Kỷ Đông Nham! Lúc tao ức hiếp nó, nó còn chưa là phụ nữ. À đúng rồi, nó đã làm phụ nữ từ lâu rồi, khoảng tầm bốn tuổi nhỉ? Tao vốn định giữ một quân bài trong tay, nhưng bây giờ nghĩ cũng chẳng cần nữa, hợp đồng tao đã cầm trong tay, cũng đủ rồi.” Vincent vừa cười vừa nói, sát lại gần Tố Diệp: “Bây giờ mày đẹp hơn hồi nhỏ nhiều, thật sự muốn nếm thử mùi vị của mày hiện tại. Mày… Á!”

Hắn còn chưa nói hết câu, đã kêu lên thảm thiết.

Tố Diệp bổ nhào về phía hắn, há miệng cắn mạnh vào cổ họng hắn như một con báo bị người ta kích động, giữ chặt lấy Vincent không buông…
Chương trước Chương tiếp
Loading...