Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 102: Tài xế Thẩm muốn thù lao gì đây?



Kha Diệp Tử quay đầu qua liền không biết như thế nào mới có thể quay lại, không có gì so với nghỉ lễ chạy xa như vậy còn có thể gặp được cấp trên là việc khiến người ta cảm thấy xấu hổ nhỉ?

Hơn nữa thoạt nhìn bộ dạng bình thường của cô ấy ở công ty là hai kiểu khác nhau, vừa rồi tổng giám chắc hẳn đã nghe hết những lời phàn nàn kia.

Cô ấy muốn làm bộ không thấy Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, nhưng mà rõ ràng ánh mắt của họ xấu hổ mà giao nhau trong không trung, nếu làm bộ không nhìn thấy như vậy cũng quá giả.

Đầu óc Kha Diệp Tử nhanh chóng xoay chuyển hai giây, mới thanh hạ giọng nói, ngượng ngùng mà hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược cười: "Tổng giám."

Cô ấy nhìn Khâu Dạng: "Bộ trưởng Khâu."

Cô ấy trông rất tự nhiên: "Hai người cũng tới Tây Thành du lịch sao?"

Kha Diệp Tử còn có một người bạn, cũng là nữ, bộ dạng của cả hai không khác nhau là mấy, trông đều rất mát mẻ.

Lúc sau người bạn nghe thấy Kha Diệp Tử nói, thân thể cũng cương theo một chút, cô chính là vị tổng giám mà bạn tốt nhắc đến không ít lần, ở đây mà cũng có thể gặp được a?

Người bạn ném cho Kha Diệp Tử một ánh mắt "Tự cầu nhiều phúc".

Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng vốn dĩ cũng không tính chào hỏi Kha Diệp Tử, hiện tại cũng không phải trong lúc làm việc, gặp nhau kỳ thật làm bộ người xa lạ nói cũng không có gì, hơn nữa hai người các nàng vẫn là cùng nhau xuất hiện ở sau lưng Kha Diệp Tử, chào hỏi như vậy càng không cần thiết.

Nhưng Kha Diệp Tử cố tình mở miệng, các nàng cũng không thể không đáp lại một câu.

Hai người tiến lên phía trước hai bước, cách Kha Diệp Tử gần một ít, Thẩm Nịnh Nhược mới "Ừm" một tiếng: "Lần trước không có chơi gì nhiều."

"Quản lý Kha." Còn lại Khâu Dạng trả lời Kha Diệp Tử một tiếng, ánh mắt nàng ở trên người Kha Diệp Tử cùng người bạn băn khoăn, mới chỉ vào viện bảo tàng cách đó không xa hỏi, "Các cô cũng là vừa từ viện bảo tàng ra sao?

Cái từ "Cũng" này là có thể để lộ ra rất nhiều tin tức.

Kha Diệp Tử kinh ngạc một chút, lại trở lại vẻ bình tĩnh khi làm việc: "Phải, đã muốn cùng bạn đến từ lâu, nhưng ngày 1-5 này mới có cơ hội tới."

Cô ấy nói xong đánh giá Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy kỳ thật có chút ngạc nhiên, bởi vì lúc trước tổng giám đã tới Tây Thành chơi một tuần, chẳng lẽ cả tuần này cái gì cũng chưa chơi sao? Cô ấy lại nghĩ tới câu nói vừa rồi của Thẩm Nịnh Nhược, một chút liền hiểu.

Đại khái Thẩm tổng giám là thuộc kiểu người đi du lịch không thích ra ngoài, chỉ là muốn đổi địa điểm hít thở không khí mà thôi.

Nhưng nói như vậy, lúc này đây như thế nào liền quyết định tới chơi?

Không khí nhiều ít đều có chút xấu hổ, Kha Diệp Tử rũ mắt thấy bộ dạng chính mình hiện tại, lén lút thư khẩu khí.

Ngầm trang điểm theo tâm tình chính mình liền tốt lên.

"Chúng tôi đang chuẩn bị trở về." Khâu Dạng giương khóe môi, "Chỉ là bây giờ nhiều người quá, bắt xe rất khó."

Nói lên điều này Kha Diệp Tử liền vô cùng tán đồng: "Hai xe taxi vừa mới ngang qua cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng ngồi đầy trong xe còn ở kia biểu hiện "xe trống", quái làm người ta hiểu lầm."

Bạn của Kha Diệp Tử kéo cổ tay của cô ấy: "Diệp Tử, chúng ta tìm một quán ăn ở gần đây đi, ăn xong rồi quay về, có lẽ đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng đón taxi hơn đấy."

"Được." Kha Diệp Tử lên tiếng, lại tính hỏi Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược một cách tượng trưng, "Bộ trưởng Khâu và tổng giám có muốn cùng nhau ăn cơm không? Gần đây có một nhà hàng cũng không tệ."

Thẩm Nịnh Nhược không chút suy nghĩ liền từ chối: "Chúng tôi không đi đâu."

Cô cười nói ra lý do: "Có tôi ở đây cô sẽ không được tự nhiên."

Đứng ở góc độ của Kha Diệp Tử nghĩ một chút là có thể biết những suy nghĩ và cảm xúc hiện tại của Kha Diệp Tử, không ai nguyện ý ở đời sống riêng tư mà qua lại với lãnh đạo bình thường rất nghiêm khắc đâu, sẽ khá là không thoải mái.

Kha Diệp Tử nghe vậy nụ cười sượng một chút, bị vạch mặt ngay tại chỗ, nhưng mà cứ như vậy lại càng tốt, bởi vì cô ấy vừa mới hỏi chỉ là lịch sử hỏi một chút thôi.

Ở công ty quen dò hỏi như vậy, hiện tại gặp được Thẩm Nịnh Nhược đầu óc vẫn là không có thể lập tức liền chuyển qua tới.

"Đúng vậy, quản lý Kha."

"Các cô ăn vui vẻ chơi vui vẻ."

Chờ Kha Diệp Tử lôi kéo bạn đi xa bóng dáng nhìn không thấy, Thẩm Nịnh Nhược mới khóe miệng liền sụp xuống, ngữ khí có chút bất ngờ: "Không nghĩ tới đời sống riêng tư của quản lý Kha so với chị còn tương phản lớn hơn."

"Thương trường như chiến trường, những lời này tẩy não thật a." Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược sóng vai, lông mi run hạ, "Rất nhiều người ở trên thương trường đều khoác một bộ mặt khác, ngoài mặt một bộ trái mặt một bộ, bởi vậy có thể tìm được người bạn thật lòng là chuyện không dễ dàng."

Thẩm Nịnh Nhược nghe Khâu Dạng nói như vậy, liền biết Khâu Dạng suy nghĩ cái gì, cô quay đầu qua, thấy lá cây đổ bóng trên mặt Khâu Dạng, nhưng thực vừa khéo chính là một mảng ánh sáng kia cũng chỉ chiếu vào má trái Khâu Dạng.

Một nửa âm một nửa dương, nhìn thêm vài phần kỳ diệu.

Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được lên tiếng: "Tiểu Dương, em đừng nhúc nhích, chị chụp cho em một tấm."

Khâu Dạng đảo mắt, phối hợp mà không lại động đậy, thẳng đến khi Thẩm Nịnh Nhược chụp xong cho nàng, nàng mới chớp chớp mắt, cười nói: "Rất đẹp."

Khâu Dạng thò đầu qua nhìn màn hình di động của cô, Thẩm Nịnh Nhược dùng chóp mũi cọ cọ trán của nàng, cái hành động này rất thân mật, cũng rất tự nhiên.

Chung quanh có người đi đường lần lượt đi qua, nhưng là không ai chú ý tới chỗ các nàng.

"Không liên quan." Thẩm Nịnh Nhược lại nâng tay lên xoa nhẹ đầu Khâu Dạng, cô thấy trong đôi mắt Khâu Dạng, dường như có hình ảnh mình phản chiếu trong đó, lúc này mới đáp lại câu nói trước đó của Khâu Dạng, "Chị vẫn luôn cho rằng ở trên thương trường không cần phải quen bạn bè thật lòng, tình bạn đẹp hiếm có như tình yêu, hiện tại con đường nhiều như vậy, muốn quen bạn mới không khó, chỉ là nhận ra một người lại cần thời gian."

"Cù Ngôn này trước mắt vẫn là có rất nhiều chỗ không thích hợp, nếu thật sự không liên quan đến cô ấy, như vậy sau này lại không hề giữ lại mà tín nhiệm cô ấy cũng sẽ không muộn."

Thẩm Nịnh Nhược rất rõ ràng chính là Khâu Dạng và cô không giống nhau, Khâu Dạng đã có những người bạn thật lòng trong công ty, ví dụ như bây giờ xếp Cù Ngôn vào danh sách "Thất tín", cũng ví dụ như lúc trước vẫn luôn cùng đi bệnh viện thú ý với Cốc Lam.

Việc Cù Ngôn và Đào Tư Nhàn có qua lại sau lưng, hoặc nhiều ít cũng sẽ ảnh hưởng đến Khâu Dạng, nghĩ đến cũng phải, ngoài mặt cũng vừa là thầy vừa là bạn người đời sống riêng tư lại chơi xấu mà nói, đây đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu và đau lòng.

"Ừm." Khâu Dạng nở một nụ cười, chỉ chớp mắt liền thấy một chiếc taxi biểu hiện "Xe trống" đến đây, nàng vẫy vẫy tay, cũng may chiếc xe này thật sự là xe trống không gạt người, nàng nắm tay Thẩm Nịnh Nhược cùng lên xe.

Nhưng lại không thể không nói lần này tới Tây Thành, không khỏi quá mức trùng hợp, đầu tiên là gặp Quách Minh An, hiện tại lại gặp Kha Diệp Tử, cái này làm cho Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược đều nhịn không được bắt đầu tự hỏi, ba ngày còn lại còn có thể gặp người quen khác nữa hay không.

Nga, không đúng, bất luận là Quách Minh An hay là Kha Diệp Tử, cùng các nàng chưa nói tới quen thuộc.

Người trước càng là một mẩu cứt chuột.

Cũng may ba ngày sau đều rất thông thuận, không có gặp người khác, hai người các nàng cũng mừng được thanh tịnh.

Buổi chiều ngày 5 các nàng phải về Vân Thành, sân bay có sắp xếp, mà người đưa các nàng đến sân bay Tây Thành như cũ là vị a di đã đón họ vào đêm họ đến.

Kỹ thuật lái xe của a di rất thành thạo, kể về những điều mắt thấy tai nghe trong mấy ngày qua trên đường đi, dì cả người đều tỏa ra một cảm giác hơi thở thân thiết, Khâu Dạng luôn có ảo giác rằng mình đang đối mặt với Triệu Minh Phân.

Càng làm cho Khâu Dạng hoảng hốt là có lẽ mẹ nàng hiện tại cũng sẽ trông như thế này, chỉ là nàng chưa từng gặp.

Thẩm Nịnh Nhược kéo tay Khâu Dạng, cũng nhân tiện lôi trở lại suy nghĩ vẩn vơ của nàng, có chút quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không." Khâu Dạng lắc đầu, "Chỉ là suy nghĩ hiện tại mẹ em sẽ là bộ dạng gì."

Thẩm Nịnh Nhược trấn an mà nắm lấy bàn tay nàng: "Chị cảm thấy sau này em khẳng định sẽ gặp được bà ấy."

"Cái gọi là mẫu tử liên tâm, nếu bà ấy cũng còn nhớ em, tự nhiên sẽ cảm nhận được nỗi nhớ của em."

Có thể tưởng tượng Khâu Dạng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy hình thành tính cách như hiện tại cũng không dễ dàng gì, Thẩm Nịnh Nhược rất mừng vì Khâu Dạng không những không có đi sai đường, mà còn tự mình sống hết mình để trở thành như bây giờ.

Nhưng nếu hỏi cô muốn gặp được Khâu Dạng ở thời điểm nào, cô khẳng định sẽ trả lời khi còn nhỏ, bởi vì khi đó trong nhà cô hết thảy cũng đều cũng không tệ lắm, nếu nhận nuôi Khâu Dạng ở nhà chính mình mà nói, gia đình khẳng định sẽ đồng ý.

Cứ như vậy Khâu Dạng liền thành em gái của cô, về sau nếu ai dám khi dễ Khâu Dạng, vậy cô sẽ liền đánh trả lại.

Thẩm Nịnh Nhược đem ý tưởng này của mình nói cho Khâu Dạng, làm giảm bớt nỗi buồn của Khâu Dạng, thẳng đến khi về tới Vân Thành, cái đề tài này còn đang tiếp tục.

Khâu Dạng nghe được đôi mắt cong cong, nàng ở trước mặt Thẩm Nịnh Nhược tuyệt đối thả lỏng, cứ như vậy vài giây, nàng cảm thấy bản thân cùng Thẩm Nịnh Nhược sẽ vẫn luôn như vậy hài hòa cho đến khi bạc đầu.

Chỉ là hiện tại nàng kỳ thật không dám nghĩ tới, ngay cả khi Thẩm Nịnh Nhược và nàng nói có thể mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Bởi vì xe Thẩm Nịnh Nhược đậu ở sân bay, cũng không cần người tới đón, dứt khoát trực tiếp lái xe đến nhà Việt Sở.

Tính ra cũng trên dưới sáu ngày chưa thấy được con mèo Bình Tử này, nói không nhớ vậy khẳng định chính là nói dối.

Nhưng Việt Sở đã đi làm ở đài, hôm nay cô ấy lại dẫn radio buổi tối, hiện tại đã sắp 8 giờ, người mở cửa tất nhiên liền thành Diêu Dao.

Diêu Dao nhìn thấy hai người các nàng, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Sao các cậu còn chưa bị rám nắng vậy? Tây Thành nắng gắt như vậy mà."

"Làm cậu thất vọng rồi sao?" Thẩm Nịnh Nhược cười hỏi lại.

Diêu Dao gật đầu: "Có một chút, bằng không trong một tuần này người trắng nhất sẽ là Sở Sở."

Khâu Dạng: "......"

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Còn gì khác để nói không?

Khát khao thắng thua lạ lùng làm sao!

"Mập Mạp đâu? Chị Diêu Dao." Khâu Dạng hỏi.

Bình Tử nghe thấy động tĩnh mở cửa vốn dĩ liền rụt về sau một chút, nhưng vừa nghe thấy là giọng Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng, một chút liền nhận ra tới, nó tứ chi phát động toàn thân sức lực, dùng hết sức chạy về phía cửa.

Ô ô ô nhớ mẹ quá.

Bình Tử một bên chạy vội một bên hồi tưởng lại bộ dạng Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược, lại còn không tới tìm nó nó có lẽ liền quên mất.

Nhưng nó như là lại nặng một chút, theo quán tính, nó không thể lập tức dừng lại.

Vì thế đầu liền cắm đầu xuống đất mà lăn một vòng, mới đến bên chân Diêu Dao, nó ổn định vững chắc mà đứng lên, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, ngửa đầu hướng về phía Khâu Dạng "Meo" một tiếng.

"Mập Mạp a." Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống, bế Bình Tử lên, "Ta không nên đặt cho con cái tên này, như thế nào thật sự càng ngày càng béo."

Bình Tử không muốn nghe Thẩm Nịnh Nhược nói cái đề tài mất hứng này, nó cứ một mực mà nhìn Khâu Dạng, hiển nhiên không nghĩ muốn Thẩm Nịnh Nhược ôm nó nữa.

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Thẩm Nịnh Nhược đưa mèo qua: "Đồ con mèo không có lương tâm."

Diêu Dao lúc này mới nhớ tới mời hai nàng: "Sao không vào trong ngồi đi?"

"Giờ thì không được."

"Mình còn có việc."

Thẩm Nịnh Nhược kéo cái rương có đồ dùng sinh hoạt của Bình Tử, nội địa cổ vũ cho chính mình.

"Bà dì" của Khâu Dạng tối hôm qua hết rồi, nhưng mà "bà dì" rất giảo hoạt, cũng may hôm nay một chút cũng không có, cô bận trở về làm 1.

Diêu Dao cũng không giữ lại, phất phất tay: "Đi đi, có thời gian lại hẹn gặp."

"Được."

"Chị Diêu Dao tạm biệt."

Bình Tử cũng biết bản thân phải về nhà, balo mèo đặt ở trước mặt nó, nó tự giác mà chui vào, đã được Khâu Dạng cầm ở trong tay.

Thẩm Nịnh Nhược cười nói: "Chúng ta giống như kiểu cha mẹ chỉ quan tâm đến việc đi chơi của chính mình."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Khâu Dạng hỏi lại, lại cúi đầu nhìn Bình Tử được chính mình bế ở phía trước, "Mập Mạp, con nói có phải hay không?"

Bình Tử:......

Chân tướng còn cần nó nói sao?

Vị trí ghế phụ chỉ có như vậy, balo mèo được đặt ngang ở ghế sau.

Sau khi Khâu Dạng lên xe, Thẩm Nịnh Nhược liền nghiêng người qua thắt đai an toàn cho nàng, nhưng chờ thắt xong cũng không ngồi thẳng người lên, mà quay đầu nhìn Khâu Dạng: "Tài xế Thẩm lại lần nữa online, không có báo đáp gì sao?"

"Tài xế Thẩm muốn thù lao gì đây?" Khâu Dạng biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Nịnh Nhược cười hôn lên môi nàng cái chụt: "Thu tiền cọc trước, buổi tối nhớ thanh toán nốt."
Chương trước Chương tiếp
Loading...