Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 95: Chúng ta còn có tương lai có thể cho em tùy ý mặc sức tưởng tượng



Đối với Khâu Dạng ngẫu nhiên thốt ra cái xưng hô "chị Nhược Nhược" này, Thẩm Nịnh Nhược đã quen rồi, hơn nữa còn rất thích, bởi vì giọng Khâu Dạng vừa mềm mại lại vừa êm tai còn mang theo chút nũng nịu, nghe vào tai làm bản thân Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy hưởng thụ.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân là thanh khống, bởi vì giọng cô luôn được khen là dễ nghe, nhưng ở trước mặt Khâu Dạng, Thẩm Nịnh Nhược phát hiện mình bị buộc tội không chỉ là giọng nói, còn có đôi mắt giống như nai con, còn có má lúm đồng tiền bên môi nhàn nhạt lại ngọt.

1

Cô đều rất thích.

Đương nhiên, Khâu Dạng đối với cái xưng hô này cũng rất thích, buổi tối còn một lần một lần kêu dỗ dành, lại nhiều thêm vài phần sắc khí ý vị vào, làm ba chữ này bị bịt kín một tầng hơi mỏng sa, làm người ta muốn tìm tòi đến tột cùng, làm nhân tâm ngứa ngáy.

Và sự nổi tiếng của Thẩm Nịnh Nhược trên mạng đã giảm đi rất nhiều sau hai ngày, nhưng trên mạng dần dần mà có người ra tới tin nóng, nói rằng người không biết tên đang rất nổi trên các video mạng gần đây, trên thực tế là tổng giám của công ty mình.

Vì thế lại bắt đầu có người thường xuyên tặng hoa cho Thẩm Nịnh Nhược, trước quầy lễ tân công ty Kỳ Diệu đều xử lý vài thúc hoa tươi, Thẩm Nịnh Nhược đặc biệt dặn dò, có người giao hoa cho cô thì trực tiếp ném vào thùng rác.

Nhân viên lễ tân làm theo như vậy đồng thời lại cảm thấy đáng tiếc, nhưng Thẩm tổng giám của bọn họ luôn có đông đảo người theo đuổi, trước kia các nàng cũng không phải chưa trải qua như vậy, chỉ là gần đây tần suất cao hơn.

Cảm xúc Kha Diệp Tử đã nguội xuống, hai ngày trước lúc mới vừa thấy tổng giám xuất hiện ở trên mạng cô ấy là hưng phấn, nhưng cô ấy cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết Thẩm Nịnh Nhược hiện tại đang trải qua điều gì, vì thế nhịn không được có chút lo lắng những việc này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của tổng giám.

Chuyện như vậy chung quy là rườm rà, ai nguyện ý bị quấy rầy a?

Kha Diệp Tử tự đặt bản thân vào một chút, liền tức giận đến không được, nhưng cô ấy lại vừa thấy Thẩm Nịnh Nhược, liền yên lặng mà giơ ngón tay cái lên.

Cô ấy lo lắng là dư thừa, bởi vì tổng giám của bọn họ thật sự giống như làm bằng sắt, như cũ là bộ dạng thản nhiên như gió, chỉ quan tâm đến công việc.

Kha Diệp Tử lớn như vậy người cô ấy bội phục không nhiều lắm, nhưng Thẩm Nịnh Nhược tuyệt đối tính là một trong số đó, hoàn toàn là đánh vỡ nhận nhức của cô ấy, nhưng từ sau khi thấy Thẩm Nịnh Nhược bởi vì chuyện Khâu Dạng mà trở nên khác như vậy, cô ấy cuối cùng mới cảm thấy tổng giám của bọn họ cũng tươi tắn hơn một ít.

Buổi sáng thứ sáu sau khi họp xong, Kha Diệp Tử theo thường lệ một mình đi báo cáo công việc, chờ đến khi báo cáo kết thúc, cô ấy lại bị Thẩm Nịnh Nhược kêu ở lại.

"Quản lý Kha." Thẩm Nịnh Nhược nhìn cô ấy, vẻ mặt bình tĩnh.

Kha Diệp Tử lập tức đứng đến căng thẳng: "Tổng giám, còn có chuyện gì sao?"

"Không, chỉ là muốn hỏi cô......" Thẩm Nịnh Nhược kéo dài giọng nói, "Buổi chiều sẽ nghỉ lễ 1-5, cô có mong chờ kỳ nghỉ này không?"

Kha Diệp Tử:???

Kha Diệp Tử:!!!

Có phải cô ấy làm sai chuyện gì hay không, cô ấy làm việc dưới trướng Thẩm Nịnh Nhược lâu như vậy, trên cơ bản chưa từng bị hỏi như vậy, thật cũng không phải nói Thẩm Nịnh Nhược chính là máu lạnh như vậy, Thẩm Nịnh Nhược vẫn là sẽ nói "Nghỉ lễ vui vẻ".

Nhưng hỏi cô ấy có chờ mong hay không, điều này đích xác vẫn là lần đầu.

Kha Diệp Tử nháy mắt liền khẩn trương, cô ấy nuốt nước bọt, mới tự hỏi phải trả lời như thế nào: "Mong chờ."

Cô ấy quyết định không nói trường hợp: "Trước kia đi học chờ mong được nghỉ nhất, hiện tại đi làm, vẫn là chờ mong được nghỉ nhất."

Cô ấy thấy mày Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng nhăn lại, lại xoay cái cong bổ sung nói: "Nhưng cho dù là như thế này, cũng không thể bởi vì kỳ nghỉ muốn tới liền nóng vội, tổng giám, hôm nay tôi sẽ càng thêm nỗ lực nghiêm túc."

Thẩm Nịnh Nhược nghe cô ấy nói như vậy, muốn khẽ cười một tiếng, nhưng là nhớ tới hình tượng bản thân ở công ty, liền lại kìm nén xuống, nói lại một câu: "Nghiêm túc nỗ lực là vốn là chuyện cô nên làm."

"Đi ra ngoài đi."

Kha Diệp Tử: "Vâng, tổng giám."

Cô ấy nói xong liền lấy tốc độ bình thường rời khỏi văn phòng tổng giám, nhưng cửa vừa đóng lại, cô ấy liền khó tránh khỏi có chút nghĩ mà sợ mà ôm lấy ngực, vừa mới cô ấy không thể nghi ngờ là đang xiếc đi trên dây, vẫn là không có sào chỉ có thể thuần dựa năng lực cân bằng thân thể này, một cái vô ý liền phải rơi xuống vực sâu.

Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh, cũng sợ nhất tổng giám đột nhiên "Quan tâm".

Kha Diệp Tử trở lại văn phòng liền uống một miếng nước, giảm bớt nỗi căng thẳng của bản thân.

Thẩm Nịnh Nhược không biết cấp dưới của mình sẽ sợ hãi kinh nghi bất định như vậy, mà sau khi chờ Kha Diệp Tử rời khỏi, khóe miệng cô liền kiều lên, nhưng tưởng tượng đến gần đây sự tình còn không có nhiều manh mối, chút độ cung này cũng liền biến mất không thấy, cô đem môi nhấp thật sự khẩn.

Mấy ngày nay cũng chưa có động tĩnh mới gì, người ở đằng sau là rất hưởng thụ loại lạc thú này, đều là một trận một trận mà gây sự, dường như là tự cho các nàng thời gian thở d.ốc.

Thẩm Nịnh Nhược nghĩ vậy một chút liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, chính là trước mắt cô cũng không có chứng cứ trực tiếp chỉ bất kì ai, chỉ có thể lại chờ sự tình tiếp theo phát sinh, đến lúc đó nhìn xem đối phương có lộ ra dấu vết hay không.

Nhưng hiện tại lực chú ý lại đều bị muốn cùng Khâu Dạng một lần nữa lại đi Tây Thành, qua nhiều năm như vậy, cô cũng bắt đầu rốt cuộc chờ mong một cái kỳ nghỉ đến, lúc trước cô cảm thấy thời gian làm việc hay là kỳ nghỉ cũng không có gì khác nhau.

Hôm nay cô nhìn đồng hồ đeo tay rất nhiều lần, vừa vặn nội dung công việc hôm nay vừa phải, cũng không cần tăng ca, Thẩm Nịnh Nhược tới 6 giờ liền đúng giờ mang lên túi xách đi ra ngoài, cô hiếm khi chen lấn đợt thang máy đầu tiên với nhân viên.

Bởi vì Khâu Dạng 5 giờ tan tầm liền tới đây, Thẩm Nịnh Nhược không muốn Khâu Dạng chờ thêm một phút nào, cũng liền có chút vội vàng.

Vì phòng ngừa Khâu Dạng không có chìa khóa xe vào không được, Thẩm Nịnh Nhược lại nhờ lão Vu hỗ trợ, bảo chú ấy lái xe chở người đến đây, cho nên sau khi Thẩm Nịnh Nhược ra thang máy liền đi thẳng tới tầng hầm bãi đỗ xe, sau khi tìm được xe mình, liền trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế lái.

Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ, từ lúc Thẩm Nịnh Nhược xuất hiện liền vẫn luôn cong đôi mắt, nàng nhìn Thẩm Nịnh Nhược lên xe, liền dẫn đầu mở miệng nói: "Thẩm tổng giám thật nhanh a."

Thẩm Nịnh Nhược đem túi đặt ở ghế sau, nghe vậy hướng về phía Khâu Dạng dương hạ mi: "Cùng bạn gái đi du lịch mà không tích cực thì có khả năng đầu óc có vấn đề." Cô nói xong cầm tay lái, "Ngồi xong chưa? Bạn học Tiểu Khâu."

Cô xưng hô với Khâu Dạng cũng là thiên biến vạn hóa, lúc thì "Tiểu Dương" lúc thì "Bạn học Tiểu Khâu", nhưng bất luận là cái nào, đều có một ít ý vị sủng nịch.

Người biết các nàng muốn đi Tây Thành ngoại trừ Diêu Dao, Việt Sở và Miêu Nghệ, còn có hai dì Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh, hai dì lần này cũng ra ngoài chơi, vẫn là đăng ký đoàn du lịch Hoàng Hôn Đỏ, lúc trước tới hỏi các nàng 1-5 có muốn cùng đi hay không.

Thẩm Nịnh Nhược nói muốn đi Tây Thành.

Thẩm Nịnh Nhược nói lần trước đi chưa chơi được cái gì.

Hai dì lập tức bị thuyết phục, bởi vì Tây Thành chơi rất vui, lần trước Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đi vẫn luôn ở khu dân túc, không có cùng đoàn đi ra ngoài chơi qua, vì thế dặn dò cô lần này chơi thật vui, sau khi trở về Vân Thành hẹn mọi người ăn bữa cơm.

Khâu Dạng đối với sự nhiệt tình này vẫn là có chút chống đỡ không được, nhưng không thể không nói chính là nàng rất thích, chân thành không có tạp chất quan tâm như vậy, nàng vẫn luôn rất quý trọng.

Hôm nay được nghỉ, rất nhiều người muốn đi du lịch, vẫn may các nàng đã dự tính trước thời gian kẹt xe, nếu không thời gian sẽ không thong thả như vậy.

Xe hơi liền ngừng ở trong bãi đỗ xe sân bay, đợi lát nữa tới lại lái, sau khi xuống xe hai người liền kéo vali hành lý vào sân bay.

Sân bay Vân Thành lúc này náo nhiệt, đăng ký thủ tục và xếp một hàng dài để kiểm tra an ninh, chờ đến khi kiểm tra an ninh xong, thời gian đã tới 8 giờ rưỡi, lại chờ nửa giờ sẽ lên máy bay.

Thẩm Nịnh Nhược hai ngày trước còn mua một cái máy ảnh chuyên dụng quay chụp video, chính là cái lúc trước tặng cho Triệu Minh Phân, bản thân cô cũng mua một cái giống y như đúc.

Khi cô đang đợi ở cổng để lên máy bay, Thẩm Nịnh Nhược liền mở cái máy ảnh này ra, đem ống kính nhắm ngay Khâu Dạng và bản thân, chỉ là lúc trước cô không thế nào chụp ảnh và quay video, bởi vậy tứ chi và biểu tình đều có chút cứng đờ.

"Ách."

"Đây là tôi cùng Tiểu Dương đi du lịch Tây Thành."

"Chúng tôi hiện tại đang chờ máy bay, bây giờ thời gian là 8 giờ 35 phút tối."

Khâu Dạng ở một bên nghe cô nói như vậy, đôi mắt cong lên: "Chị có chút vụng về."

"Chị lại không có kinh nghiệm." Thẩm Nịnh Nhược quay đầu nhìn nàng một cái, "Hơn nữa chị không cho rằng đây là vụng về, mà đây là đáng yêu."

Khâu Dạng: "Ờ ờ."

Khâu Dạng: "Đáng yêu."

Thẩm Nịnh Nhược ghi lại một lát liền thu máy ảnh lại: "Lúc sau a, liền đem video này chép vào đĩa CD, chờ về già rồi lấy ra xem lại."

Khâu Dạng nghe vậy ngẩn ra, nàng nhìn dáng vẻ Thẩm Nịnh Nhược như vậy trong nháy mắt hoảng hốt.

Thẩm Nịnh Nhược đã nhận ra nàng ngây người, vì thế gọi nàng một tiếng: "Nghĩ cái gì vậy?"

"Em......" Khâu Dạng nắm vạt áo mình, có chút khẩn trương mà nói, "Trước kia em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng......"

"Nhưng người phụ nữ kia không muốn, có phải không?" Thẩm Nịnh Nhược thay nàng nói câu kế tiếp, hỏi lại một câu.

Khâu Dạng lúng túng gật đầu: "Đúng vậy."

"Em không phải cố ý nhớ tới cô ta."

"Chị không có nói em có ý đó." Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên, xoa xoa mặt Khâu Dạng, "Chị là đang quan tâm đến em, nhưng chị không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, em lấy chị cùng cô ta làm sự đối lập thì chị cho phép, bởi vì cứ như vậy, em sẽ càng cảm thấy chị ưu tú hơn cô ta, tốt hơn cô ta, chị cũng so với cô ta càng thích em hơn, cô ta chỉ là một giọt mưa, lấy cái gì so với biển rộng của chị được chứ?"

1

"Người yêu cũ" vẫn luôn là từ ngữ nhạy cảm với người yêu, có cặp đôi vì người yêu cũ mà chia tay, lúc trước Khâu Dạng ở trên mạng liền thấy không ít bài như vậy, đại khái đều là nói người yêu mình và người yêu cũ lui tới chặt chẽ phải chia tay linh tinh hay không.

Khâu Dạng không có bình luận qua cái nhìn của bản thân, nhưng cũng rút ra được kinh nghiệm từ chuyện này, đó chính là nếu cùng đối phương chia tay, thì đừng thân thiết nữa, nếu không chính là không công bằng với người yêu mới.

Nhưng Đào Tư Nhàn không thể có cơ hội tiếp xúc với nàng, Khâu Dạng cũng liền không lo lắng cái này, nhưng nàng ở trước mặt Thẩm Nịnh Nhược, nàng khó tránh khỏi nhớ tới Đào Tư Nhàn, sau đó như vậy mà so sánh, nàng mới càng thêm nhận thức sâu sắc được lúc trước bản thân yêu đương cùng Đào Tư Nhàn thật sự......

Thật sự còn không bằng phân chó.

2

"Được." Khâu Dạng bị Thẩm Nịnh Nhược nói đến có chút cảm động, không biết có phải bởi vì các nàng hiện tại cử chỉ có chút thân mật hay không, nàng có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được ánh mắt của những người bên cạnh cũng sắp đi du lịch.

Nhưng nàng không thèm để ý.

Nàng chỉ để ý Thẩm Nịnh Nhược thôi.

Thẩm Nịnh Nhược rất hài lòng với câu trả lời của Khâu Dạng, khóe miệng liền cầm lòng không được mà nhếch lên độ cung: "Lúc trước chị yêu đương cơ hồ có thể xem nhẹ, nhưng chị sẽ cố gắng học tập làm sao cùng em ở bên nhau thật lâu."

"Chúng ta còn có tương lai có thể cho em tùy ý mặc sức tưởng tượng, bởi vì mỗi thứ chúng ta đều có thể làm được."
Chương trước Chương tiếp
Loading...