Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Chương 2
Tuệ Phong bồng chó nhỏ về hang động, đây là cái hang mà trong lúc đi kiếm củi y tìm được, đặt nó lên đống rơm y nhẹ nhàng dùng nước rửa nhẹ vết thương ở chân của nó sau đó truyền một chút linh lực vào
Tuệ Phong lấy một chút thảo dược mà hôm bữa hái được bóp nhuyễn rồi đắp lên vết thương sau đó sẽ một mảnh nhỏ ở tà áo mình mà băng lại
"Tao giúp mày đến đây thôi, muốn sống thì phải xem mày rồi"
Nói rồi y rời đi tiếp tục công việc bắt cá của mình, để lại chó nhỏ mắt nặng trĩu dõi theo bóng y
Mấy ngày sau nhìn chú chó nhỏ đi khập khiễng ngoài cửa hang đùa với mấy con bướm làm y có chút.....buồn (Au: buồn vì mất thức ăn hả con •‿•)
"Cứ tưởng không qua khỏi chứ...haizzz"
Lưu Tuệ Phong ngồi trên bệ đá thở dài, ai ngờ được là nó qua khỏi chứ, đã thế vết thương lại lành nhanh kinh khủng, nhìn xem, đi được rồi kìa, mặt trông cũng có vẻ tràn đầy sức sống ghê
"Cục bông, lại đây!"
Cái tên Cục bông này là do y nghĩ cả buổi mới ra a, thấy sao? Dễ thương hơm? Y biết dễ thương mà haha (Au: Từ chối hiểu:)))
Nghe tiếng y, cục bông nhỏ khập khiễng chạy lại, chạm đến chân y còn không quên dụi dụi mấy cái
Tuệ Phong nhấc bổng nó lên đặt vào lòng mình, y vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của nó vừa than thở
"Haizz ngươi nói xem cục bông, liệu chúng ta có thể thoát khỏi đây không? Đã hơn một tuần rồi a, ta còn muốn trở về nhà a"
Chợt y nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói của ai đó, lập tức cảnh giác ôm cục bông nhỏ phi thân lên cây quan sát
"Minh Tâm, ngươi nói xem đã tìm kiếm ba ngày nay rồi, có khi nào nhị sư huynh đã....um"
Thiếu niên bên cạnh lập tức đưa tay bịt miệng vị huynh đệ của mình
"Tử Lâm đừng nói bậy, nhị sư huynh võ công cao như vậy, sao có thể chết chứ"
Tử Lâm bị bịt miệng chớp mắt gật đầu, thấy thế Minh Tâm liền bỏ tay ra
"Mau kiếm tiếp"
"Um"
Lưu Tuệ Phong ở trên cây quan sát vuốt cằm suy nghĩ, hai người ở dưới hình như có chút quen mắt, tất nhiên là với nguyên chủ a chứ y ở thế giới khác thì biết ai ở đây mà quen
Nhìn lam y cùng miếng ngọc bội ở thắt lưng mà hai người đó mặc lại càng quen hơi, đây không phải trang phục của Phong Vũ môn thì là gì
Thì ra là đệ tử đồng môn, hai người đó đi tìm nhị sư huynh thì không phải chính là đang tìm y đi
Tuệ Phong liền nhảy từ trên cây xuống đứng sau lưng họ
"Hai người tìm ta sao?"
"Ai?"
Minh Tâm và Tử Lâm giật mình nhảy ra xa đồng thời kiếm cũng xuất ra khỏi vỏ, thấy người trước mặt là y liền mừng rỡ thu kiếm về, hai mắt mở lớn vui mừng
"Nhị sư huynh!!!"
"Um..um là ta"
"Bọn đệ kiếm huynh rất lâu đấy, chúng ta mau nhanh chóng trở về, sư phụ rất lo cho huynh"
"Ừ....ừ..mà sao bọn đệ xuống đây được?"
Tử Lâm nghe thế liên nhanh nhảu trả lời
"Là phi kiếm xuống a"
Hờ hờ, hình như là y quên mất chuyện này thì phải, có thể phi kiếm đi lên mà, sao lúc đó không nghĩ ra nhỉ
Minh Tâm nhíu mày nhìn Tuệ Phong
"Sư huynh, kiếm của huynh đâu rồi"
"Hả? À...ờ..."
Tuệ Phong ngập ngừng trả lời, y cũng làm gì biết nó ở đâu, lúc tỉnh dậy nào để ý bên cạnh, chắc nó vẫn còn ở chỗ đó
"Hai đệ chờ ta chút"
Nói rồi liền phóng đi thật nhanh, chưa đầy một phút đã trở lại cùng với bội kiếm trên tay, tên của nó là Dương Nguyệt kiếm
"Được rồi, ta đi thôi"
Ba người cùng xuất kiếm ra và phi kiếm rời đi, lần đầu tiên được phi kiếm làm y sợ muốn chết, y thật sự không muốn nhìn xuống dưới chút nào, nhưng bên ngoài vẻ mặt phải tỏ ra lạnh nhạt không thể làm hai đứa kia nghi ngờ được
"Này nhị sư huynh"
"Chuyện gì?"
Tử Lâm gãi đầu chỉ chỉ vào cục bông nhỏ đang được y ôm trong lòng
"Cái đó là gì vậy?"
Lưu Tuệ Phong từ từ kéo tay áo xuống cho cục bông nhỏ lòi đầu ra
"Là thú cưng ta nhặt được đấy, đáng yêu đúng hông?"
"Ờ...ờ...cho ta ôm thử được không?"
"Không"
Nhận được câu trả lời của y, Tử Lâm liền ủ rũ mặt mày
"Tại sao a?"
"Ngươi hậu đậu như vậy lỡ đâu làm rớt cục bông của ta thì sao"
Đúng vậy, theo ký ức của nguyên chủ thì người sư đệ tên Tử Lâm này tuy rất giỏi trong việc luyện vỏ nhưng lại hậu đậu cực kỳ
Phập, một mũi tên đâm xuyên qua tim của Tử Lâm, hắn bộ có hậu đậu lắm sao chỉ có mấy lần xém làm cháy nhà bếp thôi mà
Minh Tâm ở kế bên nở nụ cười khinh bỉ nhìn hắn, quá đúng còn gì
"Này Minh Tâm ta thấy rồi đấy, ngươi dám cười ta"
"Có sao? Sao ta không biết nhỉ?"
"Rõ ràng là có"
"Không có"
"Có"
"Không có"
Lười quản hai tên ồn ào kia, Tuệ Phong chuyên tâm vuốt ve cục bông trong lòng mình, trong đầu cố gắng nhớ lại mọi người ở Phong Vũ môn để tí biết đường mà ứng phó
Chốc lát đã tới nơi, ba người hạ xuống trước cánh cửa lớn cùng thu kiếm vào vỏ, Tuệ Phong vẫn một phong thái lạnh nhạt vuốt ve cục bông trong lòng
Tử Lâm vừa đặt chân xuống đã hét lớn
"Bọn ta tìm được nhị sư huynh rồi, mau mở cửa"
'cốc'
Minh Tâm bên cạnh đen mặt cốc mạnh vào đầu hắn
"Ngươi hét cái gì? Ồn ào chết đi được"
Vừa dứt lời cánh cửa lớn liền mở ra, đi đầu là ba vị trưởng lão, theo sau chính là các đệ tử trong môn phái
Ba vị trưởng lão tuy tuổi đã cao nhưng nhìn ai ai cũng như cỡ các vị sư huynh, sư tỷ có lẽ là do tu tiên, Lưu Tuệ Phong không khỏi khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ nếu mình cũng siêng năng tu luyện thì có phải cũng sẽ trẻ mãi không già không? Khà khà với cái vẻ đẹp trai này có khi y sẽ có một giàn hậu cung nữ tử xinh đẹp a
"Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, sư phụ rất nhớ ngươi"
Đại trưởng lão Hàn Diệp đồng thời cũng chính là sư phụ y, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc nhào đến ôm y
Lưu Tuệ Phong lập tức cả người cứng đờ, ông già à ông đã mấy trăm tuổi rồi a, đừng có làm như mình là con nít được không
Tuệ Phong bất lực thở dài, theo như y được biết, sư phụ của y chính là gương mặt trưởng thành mà tính tình trẻ con a, cái người này đáng lí sẽ là trưởng môn nhưng lại quăng cái chức ấy cho sư đệ của mình cũng chính là nhị trưởng lão Tống Minh với lí do hết sức củ chuối đó là làm trưởng môn không có thời gian đi chơi
Lưu Tuệ Phong toàn thân đầy dấu chấm hỏi, tại sao trước kia nguyên chủ lại nhận người này làm sư phụ vậy?
"Sư phụ à, người bỏ con ra được không, sắp ngạt chết con rồi này"
May là y đã quăng cục bông nhỏ cho Tử Lâm ôm, nếu không nó chắc chắn sẽ chết ngạt mất
"Không chịu, lỡ Phong nhi mất tích lần nữa thì ai chơi với ta"
Lưu Tuệ Phong đưa mắt cầu cứu mọi người lập tức bị làm ngơ, ai chả biết cái tính trẻ con của sư phụ y, ổng nổi khùng có mà quậy banh cả cái môn phái
"Sư huynh à, dù gì cũng phải cho Phong nhi vào nghỉ ngơi chứ, thằng bé đã chịu khổ mấy ngày qua rồi, huynh nhìn kìa quần áo của Phong nhi cũng rách vài chỗ rồi"
Một giọng nữ tử nhẹ nhàng cất lên, đó là tam trưởng lão, Sơ Cửu, người quản lý các nữ đệ tử của Phong Vũ môn
Hàn Diệp bây giờ mới ngước lên nhìn y, quả thật đồ đệ đáng yêu của y gầy lắm rồi a, thế là mắt bắt đầu ươn ướt
Nhị trưởng lão Tống Minh cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa lập tức đi đến xách Hàn Diệp đi
"Ta đưa huynh ấy đi trước, Tuệ Phong về phòng đi, còn lại tất cả giải tán"
"DẠ!!"
Tuệ Phong lấy một chút thảo dược mà hôm bữa hái được bóp nhuyễn rồi đắp lên vết thương sau đó sẽ một mảnh nhỏ ở tà áo mình mà băng lại
"Tao giúp mày đến đây thôi, muốn sống thì phải xem mày rồi"
Nói rồi y rời đi tiếp tục công việc bắt cá của mình, để lại chó nhỏ mắt nặng trĩu dõi theo bóng y
Mấy ngày sau nhìn chú chó nhỏ đi khập khiễng ngoài cửa hang đùa với mấy con bướm làm y có chút.....buồn (Au: buồn vì mất thức ăn hả con •‿•)
"Cứ tưởng không qua khỏi chứ...haizzz"
Lưu Tuệ Phong ngồi trên bệ đá thở dài, ai ngờ được là nó qua khỏi chứ, đã thế vết thương lại lành nhanh kinh khủng, nhìn xem, đi được rồi kìa, mặt trông cũng có vẻ tràn đầy sức sống ghê
"Cục bông, lại đây!"
Cái tên Cục bông này là do y nghĩ cả buổi mới ra a, thấy sao? Dễ thương hơm? Y biết dễ thương mà haha (Au: Từ chối hiểu:)))
Nghe tiếng y, cục bông nhỏ khập khiễng chạy lại, chạm đến chân y còn không quên dụi dụi mấy cái
Tuệ Phong nhấc bổng nó lên đặt vào lòng mình, y vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của nó vừa than thở
"Haizz ngươi nói xem cục bông, liệu chúng ta có thể thoát khỏi đây không? Đã hơn một tuần rồi a, ta còn muốn trở về nhà a"
Chợt y nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói của ai đó, lập tức cảnh giác ôm cục bông nhỏ phi thân lên cây quan sát
"Minh Tâm, ngươi nói xem đã tìm kiếm ba ngày nay rồi, có khi nào nhị sư huynh đã....um"
Thiếu niên bên cạnh lập tức đưa tay bịt miệng vị huynh đệ của mình
"Tử Lâm đừng nói bậy, nhị sư huynh võ công cao như vậy, sao có thể chết chứ"
Tử Lâm bị bịt miệng chớp mắt gật đầu, thấy thế Minh Tâm liền bỏ tay ra
"Mau kiếm tiếp"
"Um"
Lưu Tuệ Phong ở trên cây quan sát vuốt cằm suy nghĩ, hai người ở dưới hình như có chút quen mắt, tất nhiên là với nguyên chủ a chứ y ở thế giới khác thì biết ai ở đây mà quen
Nhìn lam y cùng miếng ngọc bội ở thắt lưng mà hai người đó mặc lại càng quen hơi, đây không phải trang phục của Phong Vũ môn thì là gì
Thì ra là đệ tử đồng môn, hai người đó đi tìm nhị sư huynh thì không phải chính là đang tìm y đi
Tuệ Phong liền nhảy từ trên cây xuống đứng sau lưng họ
"Hai người tìm ta sao?"
"Ai?"
Minh Tâm và Tử Lâm giật mình nhảy ra xa đồng thời kiếm cũng xuất ra khỏi vỏ, thấy người trước mặt là y liền mừng rỡ thu kiếm về, hai mắt mở lớn vui mừng
"Nhị sư huynh!!!"
"Um..um là ta"
"Bọn đệ kiếm huynh rất lâu đấy, chúng ta mau nhanh chóng trở về, sư phụ rất lo cho huynh"
"Ừ....ừ..mà sao bọn đệ xuống đây được?"
Tử Lâm nghe thế liên nhanh nhảu trả lời
"Là phi kiếm xuống a"
Hờ hờ, hình như là y quên mất chuyện này thì phải, có thể phi kiếm đi lên mà, sao lúc đó không nghĩ ra nhỉ
Minh Tâm nhíu mày nhìn Tuệ Phong
"Sư huynh, kiếm của huynh đâu rồi"
"Hả? À...ờ..."
Tuệ Phong ngập ngừng trả lời, y cũng làm gì biết nó ở đâu, lúc tỉnh dậy nào để ý bên cạnh, chắc nó vẫn còn ở chỗ đó
"Hai đệ chờ ta chút"
Nói rồi liền phóng đi thật nhanh, chưa đầy một phút đã trở lại cùng với bội kiếm trên tay, tên của nó là Dương Nguyệt kiếm
"Được rồi, ta đi thôi"
Ba người cùng xuất kiếm ra và phi kiếm rời đi, lần đầu tiên được phi kiếm làm y sợ muốn chết, y thật sự không muốn nhìn xuống dưới chút nào, nhưng bên ngoài vẻ mặt phải tỏ ra lạnh nhạt không thể làm hai đứa kia nghi ngờ được
"Này nhị sư huynh"
"Chuyện gì?"
Tử Lâm gãi đầu chỉ chỉ vào cục bông nhỏ đang được y ôm trong lòng
"Cái đó là gì vậy?"
Lưu Tuệ Phong từ từ kéo tay áo xuống cho cục bông nhỏ lòi đầu ra
"Là thú cưng ta nhặt được đấy, đáng yêu đúng hông?"
"Ờ...ờ...cho ta ôm thử được không?"
"Không"
Nhận được câu trả lời của y, Tử Lâm liền ủ rũ mặt mày
"Tại sao a?"
"Ngươi hậu đậu như vậy lỡ đâu làm rớt cục bông của ta thì sao"
Đúng vậy, theo ký ức của nguyên chủ thì người sư đệ tên Tử Lâm này tuy rất giỏi trong việc luyện vỏ nhưng lại hậu đậu cực kỳ
Phập, một mũi tên đâm xuyên qua tim của Tử Lâm, hắn bộ có hậu đậu lắm sao chỉ có mấy lần xém làm cháy nhà bếp thôi mà
Minh Tâm ở kế bên nở nụ cười khinh bỉ nhìn hắn, quá đúng còn gì
"Này Minh Tâm ta thấy rồi đấy, ngươi dám cười ta"
"Có sao? Sao ta không biết nhỉ?"
"Rõ ràng là có"
"Không có"
"Có"
"Không có"
Lười quản hai tên ồn ào kia, Tuệ Phong chuyên tâm vuốt ve cục bông trong lòng mình, trong đầu cố gắng nhớ lại mọi người ở Phong Vũ môn để tí biết đường mà ứng phó
Chốc lát đã tới nơi, ba người hạ xuống trước cánh cửa lớn cùng thu kiếm vào vỏ, Tuệ Phong vẫn một phong thái lạnh nhạt vuốt ve cục bông trong lòng
Tử Lâm vừa đặt chân xuống đã hét lớn
"Bọn ta tìm được nhị sư huynh rồi, mau mở cửa"
'cốc'
Minh Tâm bên cạnh đen mặt cốc mạnh vào đầu hắn
"Ngươi hét cái gì? Ồn ào chết đi được"
Vừa dứt lời cánh cửa lớn liền mở ra, đi đầu là ba vị trưởng lão, theo sau chính là các đệ tử trong môn phái
Ba vị trưởng lão tuy tuổi đã cao nhưng nhìn ai ai cũng như cỡ các vị sư huynh, sư tỷ có lẽ là do tu tiên, Lưu Tuệ Phong không khỏi khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ nếu mình cũng siêng năng tu luyện thì có phải cũng sẽ trẻ mãi không già không? Khà khà với cái vẻ đẹp trai này có khi y sẽ có một giàn hậu cung nữ tử xinh đẹp a
"Phong nhi, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, sư phụ rất nhớ ngươi"
Đại trưởng lão Hàn Diệp đồng thời cũng chính là sư phụ y, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc nhào đến ôm y
Lưu Tuệ Phong lập tức cả người cứng đờ, ông già à ông đã mấy trăm tuổi rồi a, đừng có làm như mình là con nít được không
Tuệ Phong bất lực thở dài, theo như y được biết, sư phụ của y chính là gương mặt trưởng thành mà tính tình trẻ con a, cái người này đáng lí sẽ là trưởng môn nhưng lại quăng cái chức ấy cho sư đệ của mình cũng chính là nhị trưởng lão Tống Minh với lí do hết sức củ chuối đó là làm trưởng môn không có thời gian đi chơi
Lưu Tuệ Phong toàn thân đầy dấu chấm hỏi, tại sao trước kia nguyên chủ lại nhận người này làm sư phụ vậy?
"Sư phụ à, người bỏ con ra được không, sắp ngạt chết con rồi này"
May là y đã quăng cục bông nhỏ cho Tử Lâm ôm, nếu không nó chắc chắn sẽ chết ngạt mất
"Không chịu, lỡ Phong nhi mất tích lần nữa thì ai chơi với ta"
Lưu Tuệ Phong đưa mắt cầu cứu mọi người lập tức bị làm ngơ, ai chả biết cái tính trẻ con của sư phụ y, ổng nổi khùng có mà quậy banh cả cái môn phái
"Sư huynh à, dù gì cũng phải cho Phong nhi vào nghỉ ngơi chứ, thằng bé đã chịu khổ mấy ngày qua rồi, huynh nhìn kìa quần áo của Phong nhi cũng rách vài chỗ rồi"
Một giọng nữ tử nhẹ nhàng cất lên, đó là tam trưởng lão, Sơ Cửu, người quản lý các nữ đệ tử của Phong Vũ môn
Hàn Diệp bây giờ mới ngước lên nhìn y, quả thật đồ đệ đáng yêu của y gầy lắm rồi a, thế là mắt bắt đầu ươn ướt
Nhị trưởng lão Tống Minh cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa lập tức đi đến xách Hàn Diệp đi
"Ta đưa huynh ấy đi trước, Tuệ Phong về phòng đi, còn lại tất cả giải tán"
"DẠ!!"