Hệ Thống Ngược Tra Nam
Chương 21: Tiểu thư hống hách (p20)
Hạ Vi sau ngày hôm đó, cô ta phải đổi phòng vì đã không còn muốn ở phòng của mình nữa, cứ bước vào căn phòng ấy những hình ảnh cô ta không muốn nhớ tới nữa lại hiện lên.
Còn về Cố Hàn sau vụ việc hôm đó, chẳng còn ai muốn hợp tác làm ăn với hắn ta, bên phía Cố gia vốn đã không ưa gì hắn nên đương nhiên không ai bận tâm tới, hắn chính thức rơi vào địa ngục.
Hắn ta không thể không bán đi công ty của mình, từ đó hắn như mất tích hoàn toàn trong giới Công nghệ.
Cố Trạch Dương không yên tâm về Bạch Nguyệt, nên hầu như đi học cùng ngủ nghỉ ra thì hắn luôn bám riết lấy cô không rời nửa bước.
Bạch Nguyệt và Cố Trạch Dương lúc này đang ngồi ở trong chòi gỗ sân sau nhà cô, Cố Trạch Dương im lặng ngồi bên cạnh từ chút đút cô ăn hoa quả.
Bạch Nguyệt vừa nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, trên đôi môi dương lên nụ cười vui vẻ.
"Em có chuyện gì vui sao?"
"Bây giờ nhìn anh, lại không còn vui nữa"
Nhiệm vụ trả thù đã xong, nhưng sau khi cô đồng ý làm bạn gái Cố Trạch Dương hắn thì vẫn chỉ dừng ở mức 80%.
Cố Trạch Dương như đã quen liền ôm lấy cô, mi hoặc dỗ dành cô:"Em biết anh yêu em như thế nào mà, em đừng giận anh nữa được không?"
Bạch Nguyệt nghe hệ thống tăng thêm 5%, cô mới hài lòng vùi mặt trong lòng hắn.
Cố Trạch Dương nhân cơ hội, đưa tay nâng mặt Bạch Nguyệt hôn lên đôi môi đỏ đang mỉm cười của cô.
"Hôn là phải nhắm mắt lại em biết không?"
Cố Trạch Dương mi hoặc nhắc nhở, không để Bạch Nguyệt có cơ hội phản bác hắn lại hôn xuống một lần nữa.
Đến khi cảm nhận hơi thở của cô gần như bị hắn hút cạn mới không can tâm buông cô ra, Bạch Nguyệt gục trong lòng hắn không ngừng hít thở.
Mất tầm vài phút cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn hắn:"Anh có ý đồ mưu sát em phải không?"
Cố Trạch Dương lúc này chỉ muốn giấu cô đi, vì mới bị hôn đôi môi càng đỏ mọng hơn, gò má ửng hồng hờn dỗi với hắn, làm lòng hắn càng ngứa ngáy không thôi.
"Em thật ngọt, anh không kiềm chế được"
"Anh thật vô sỉ"
Cố Trạch Dương gác đầu lên vai cô hưởng thụ hương thơm toả ra từ người cô, trầm giọng nói:"Sau khi tốt nghiệp em gả cho anh được không?"
"Không có chút thành ý nào cả, ai thèm gả cho anh"Bạch Nguyệt trừng mắt với tấm lưng của hắn, giận dỗi nói.
Cố Trạch Dương cười trầm vuốt vẻ Bạch Nguyệt mái tóc:"Đến lúc em đừng hòng chạy, anh sẽ cho em thấy thành ý anh"
Bạch Nguyệt đẩy hắn ra khỏi cổ của mình, ánh mắt như có như không cười hài hước nhìn hắn:"Còn phải xem xét lại, anh đừng có tự tin như vậy"
"Không tự tin thì làm sao rước được mỹ nhân về nhà, bây giờ anh thật muốn giấu em đi,em chỉ có thể là của anh"
"Mộng mị, anh cũng đừng đối xử quá tốt với em..."
Cố Trạch Dương cười nói:"Không tốt với em thì tốt với ai, em đợi trở thành Cố phu nhân đi"
Bạch Nguyệt lại vùi mặt vào lòng ngực Cố Trạch Hàn, nếu hắn cứ đối xử quá tốt với cô như vậy, đến lúc rời thì làm sao cô nỡ đây.
Càng suy nghĩ cô càng ôm chặt hắn hơi, trong đầu lại thì thầm hỏi hệ thống:"Ta có thể chọn ở lại không?"
"Túc chủ, hiện tại nhiệm vụ này chưa có chức năng đó, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta sẽ đi hỏi tổng bộ cho cô quyền chọn lựa"
"Nhiệm vụ lần này ta không thể ở lại sao?"
"Đúng vậy, túc chủ."
Thời gian ở bên cạnh Cố Trạch Dương, Bạch Nguyệt cô được biết thế nào gọi là tình yêu, cô sao cũng được vì về lại bên trong không gian, cảm xúc của cô cũng sẽ bị xoá đi.
Nhưng hắn thì sao, hắn sẽ rất đau khổ, cô thật sự không nỡ nhìn hắn như vậy, thà ngay từ đầu không gặp cũng không quen biết thì hơn.
"Em sao vậy?"Cố Trạch Dương lo lắng nhìn người trong lòng mình, lời nói lúc nãy của cô cũng làm hắn có chút bất an.
Bạch Nguyệt điều chỉnh cảm xúc bình ổn lại, lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạng nhìn hắn:"Anh đừng quá tốt với em, lâu dần em sinh hư thì làm sao bây giờ?"
"Anh can tâm tình nguyện chiều em, thì dù em có như thế nào anh vẫn sẽ như vậy, có như vậy em mới không vì người khác đối xử tốt với em hơn anh mà rời đi"
Nếu thật sự có người tốt hơn cả hắn, thì cùng đừng vọng tưởng cướp được Bạch Nguyệt của hắn.
Những ngày tiếp theo, hắn cố gắng gấp vạn lần nuông chiều cô, đến nỗi cô đưa ra những điều kiện vô cùng vô lý hắn cũng chấp nhận làm theo.
Một hôm cô đề nghị tới xem công ty của hắn, cô chỉ là nói đùa vậy mà hắn thật sự mang cô đi xem.
Lịch học của cô, hắn điều biết hết, thứ năm buổi chiều không có lịch học hắn liền đưa cô ghé qua công ty mình.
Hắn muốn cùng cô vào nhưng hắn phải chạy xe vào gửi xe, hắn dặn cô đứng đợi hắn, thấy cô gật đầu hắn mới rời đi.
Hắn vừa chạy đi, cô liền xoay người đi vào trong, vừa mới bước tới cửa cô đã đụng phải người cô gái trong có vẻ rất gấp gáp chạy tới.
"Chị không sao chứ?" Bạch Nguyệt lịch sự đỡ lấy cô gái kia lên, nhưng chưa kịp nhận được lời cảm ơn nào, cô lại nhận được một ánh mắt tức giận dành cho mình.
"Không biết tìm chỗ mà đứng à, thật là phiền phức" Cô gái giận dữ nói, sau đó liền đi nhanh vào sâu bên trong công ty.
Bạch Nguyệt cau mày nhìn theo hướng cô gái đó chạy đi, cô cũng chẳng muốn quan tâm cô ta, liền tiếp tục nhìn ngắm xung quang.
Còn về Cố Hàn sau vụ việc hôm đó, chẳng còn ai muốn hợp tác làm ăn với hắn ta, bên phía Cố gia vốn đã không ưa gì hắn nên đương nhiên không ai bận tâm tới, hắn chính thức rơi vào địa ngục.
Hắn ta không thể không bán đi công ty của mình, từ đó hắn như mất tích hoàn toàn trong giới Công nghệ.
Cố Trạch Dương không yên tâm về Bạch Nguyệt, nên hầu như đi học cùng ngủ nghỉ ra thì hắn luôn bám riết lấy cô không rời nửa bước.
Bạch Nguyệt và Cố Trạch Dương lúc này đang ngồi ở trong chòi gỗ sân sau nhà cô, Cố Trạch Dương im lặng ngồi bên cạnh từ chút đút cô ăn hoa quả.
Bạch Nguyệt vừa nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, trên đôi môi dương lên nụ cười vui vẻ.
"Em có chuyện gì vui sao?"
"Bây giờ nhìn anh, lại không còn vui nữa"
Nhiệm vụ trả thù đã xong, nhưng sau khi cô đồng ý làm bạn gái Cố Trạch Dương hắn thì vẫn chỉ dừng ở mức 80%.
Cố Trạch Dương như đã quen liền ôm lấy cô, mi hoặc dỗ dành cô:"Em biết anh yêu em như thế nào mà, em đừng giận anh nữa được không?"
Bạch Nguyệt nghe hệ thống tăng thêm 5%, cô mới hài lòng vùi mặt trong lòng hắn.
Cố Trạch Dương nhân cơ hội, đưa tay nâng mặt Bạch Nguyệt hôn lên đôi môi đỏ đang mỉm cười của cô.
"Hôn là phải nhắm mắt lại em biết không?"
Cố Trạch Dương mi hoặc nhắc nhở, không để Bạch Nguyệt có cơ hội phản bác hắn lại hôn xuống một lần nữa.
Đến khi cảm nhận hơi thở của cô gần như bị hắn hút cạn mới không can tâm buông cô ra, Bạch Nguyệt gục trong lòng hắn không ngừng hít thở.
Mất tầm vài phút cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn hắn:"Anh có ý đồ mưu sát em phải không?"
Cố Trạch Dương lúc này chỉ muốn giấu cô đi, vì mới bị hôn đôi môi càng đỏ mọng hơn, gò má ửng hồng hờn dỗi với hắn, làm lòng hắn càng ngứa ngáy không thôi.
"Em thật ngọt, anh không kiềm chế được"
"Anh thật vô sỉ"
Cố Trạch Dương gác đầu lên vai cô hưởng thụ hương thơm toả ra từ người cô, trầm giọng nói:"Sau khi tốt nghiệp em gả cho anh được không?"
"Không có chút thành ý nào cả, ai thèm gả cho anh"Bạch Nguyệt trừng mắt với tấm lưng của hắn, giận dỗi nói.
Cố Trạch Dương cười trầm vuốt vẻ Bạch Nguyệt mái tóc:"Đến lúc em đừng hòng chạy, anh sẽ cho em thấy thành ý anh"
Bạch Nguyệt đẩy hắn ra khỏi cổ của mình, ánh mắt như có như không cười hài hước nhìn hắn:"Còn phải xem xét lại, anh đừng có tự tin như vậy"
"Không tự tin thì làm sao rước được mỹ nhân về nhà, bây giờ anh thật muốn giấu em đi,em chỉ có thể là của anh"
"Mộng mị, anh cũng đừng đối xử quá tốt với em..."
Cố Trạch Dương cười nói:"Không tốt với em thì tốt với ai, em đợi trở thành Cố phu nhân đi"
Bạch Nguyệt lại vùi mặt vào lòng ngực Cố Trạch Hàn, nếu hắn cứ đối xử quá tốt với cô như vậy, đến lúc rời thì làm sao cô nỡ đây.
Càng suy nghĩ cô càng ôm chặt hắn hơi, trong đầu lại thì thầm hỏi hệ thống:"Ta có thể chọn ở lại không?"
"Túc chủ, hiện tại nhiệm vụ này chưa có chức năng đó, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta sẽ đi hỏi tổng bộ cho cô quyền chọn lựa"
"Nhiệm vụ lần này ta không thể ở lại sao?"
"Đúng vậy, túc chủ."
Thời gian ở bên cạnh Cố Trạch Dương, Bạch Nguyệt cô được biết thế nào gọi là tình yêu, cô sao cũng được vì về lại bên trong không gian, cảm xúc của cô cũng sẽ bị xoá đi.
Nhưng hắn thì sao, hắn sẽ rất đau khổ, cô thật sự không nỡ nhìn hắn như vậy, thà ngay từ đầu không gặp cũng không quen biết thì hơn.
"Em sao vậy?"Cố Trạch Dương lo lắng nhìn người trong lòng mình, lời nói lúc nãy của cô cũng làm hắn có chút bất an.
Bạch Nguyệt điều chỉnh cảm xúc bình ổn lại, lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạng nhìn hắn:"Anh đừng quá tốt với em, lâu dần em sinh hư thì làm sao bây giờ?"
"Anh can tâm tình nguyện chiều em, thì dù em có như thế nào anh vẫn sẽ như vậy, có như vậy em mới không vì người khác đối xử tốt với em hơn anh mà rời đi"
Nếu thật sự có người tốt hơn cả hắn, thì cùng đừng vọng tưởng cướp được Bạch Nguyệt của hắn.
Những ngày tiếp theo, hắn cố gắng gấp vạn lần nuông chiều cô, đến nỗi cô đưa ra những điều kiện vô cùng vô lý hắn cũng chấp nhận làm theo.
Một hôm cô đề nghị tới xem công ty của hắn, cô chỉ là nói đùa vậy mà hắn thật sự mang cô đi xem.
Lịch học của cô, hắn điều biết hết, thứ năm buổi chiều không có lịch học hắn liền đưa cô ghé qua công ty mình.
Hắn muốn cùng cô vào nhưng hắn phải chạy xe vào gửi xe, hắn dặn cô đứng đợi hắn, thấy cô gật đầu hắn mới rời đi.
Hắn vừa chạy đi, cô liền xoay người đi vào trong, vừa mới bước tới cửa cô đã đụng phải người cô gái trong có vẻ rất gấp gáp chạy tới.
"Chị không sao chứ?" Bạch Nguyệt lịch sự đỡ lấy cô gái kia lên, nhưng chưa kịp nhận được lời cảm ơn nào, cô lại nhận được một ánh mắt tức giận dành cho mình.
"Không biết tìm chỗ mà đứng à, thật là phiền phức" Cô gái giận dữ nói, sau đó liền đi nhanh vào sâu bên trong công ty.
Bạch Nguyệt cau mày nhìn theo hướng cô gái đó chạy đi, cô cũng chẳng muốn quan tâm cô ta, liền tiếp tục nhìn ngắm xung quang.