Hiện Trường Livestream Kỳ Quái
Chương 106: Một vài vấn đề
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Phó Kỳ Đường, bóng người vuốt mũi, hơi ngượng ngùng nói: "Thôi được rồi, anh không nhớ gì về mấy cái này thì để tôi nói luôn cho. Thẩm Minh Hâm là người theo đuổi chúng ta đó. Mà chúng ta thì chỉ một lòng muốn nuôi sói, hạ quyết tâm nằm trong miệng sói đến suốt đời nên chỉ coi Thẩm Minh Hâm là người dưng thôi. Sau này có một lần vào phó bản, cả đội trọng thương, Thẩm Minh Hâm thì bị quỷ bắt được. Chúng ta, người theo chủ nghĩa anh hùng, đã đi cứu anh ta mà tiếc là đến muộn một bước, anh ta đã bị quỷ giết chết. Vậy đó."
"Nghĩa là Thẩm Minh Hâm chân chính đã chết trước khi chúng ta tạo ra phó bản này rồi?"
Phó Kỳ Đường lẩm bẩm, đồng thời nhớ đến một mảnh ký ức mà mình vừa được xem. Một suy đoán đáng sợ nổi lên từ giữa tảng băng mâu thuẫn như bọt bong bóng: Những mảnh vỡ ký ức liên quan đến Thẩm Minh Hâm đã bị thay đổi. Vì Thẩm Minh Hâm đã chết từ sớm rồi nên chuyện Cung Tử Quận nói rằng "chúng ta" đã từng cứu Thẩm Minh Hâm trong những mảnh ký ức kia là giả. Người còn sống kia là Lưu Giáp!
Chuyện có thể là dù "chúng ta" đã dùng đạo cụ dịch chuyển tức thời ở phó bản đó rồi nhưng vẫn không kịp cứu Thẩm Minh Hâm khỏi tay quỷ nên anh ta đã chết. Trước khi chết, Thẩm Minh Hâm đưa vé tàu của mình cho "chúng ta". Sau đó trong Vùng đất cực lạc, Lưu Giáp đã cướp mất tấm vé ấy và biến thành Thẩm Minh Hâm.
Không ai phát hiện ra chuyện bất thường, tất cả đều quên mất rằng Thẩm Minh Hâm đã chết. Ký ức của mọi người đã bị thay đổi, cho rằng trong lần nguy cơ trước đó, Thẩm Minh Tâm đã được "chúng ta" cứu thoát và sống sót. Cho đến tận khi "chúng ta", Cung Tử Quận và Lưu Giáp giả trang thành Thẩm Minh Hâm vào trong phó bản Dạ dày của quỷ, Lưu Giáp lại bị tóm được, cuối cùng dùng máy ảnh thế thân để hại chết "chúng ta".
Nghĩ thông chuyện này, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ gần như lập tức xâm chiếm trái tim Phó Kỳ Đường. Thời khắc này, anh đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là vận mệnh, là nhân quả.
Vì "chúng ta" đã tạo ra Vùng đất cực lạc nên mới có Lưu Giáp. Lưu Giáp và "chúng ta", người đã vào để hoàn thành cốt truyện phó bản, có liên hệ, trời xui đất khiến leo lên tàu và hại chết "chúng ta". Dòng thác số phận đang cuồn cuộn về phía trước, mọi chuyện xưa cũ cứ tái diễn dưới ánh mặt trời. Tỷ như Cung Tử Quận cũng tạo ra một phó bản, tỷ như Tạ Nhất Minh cũng lên tàu giống Lưu Giáp, lại tỷ như mình suýt nữa chết bởi máy ảnh thế thân và vào thời khắc mấu chốt, Cung Tử Quân đã nhìn thấu trước và ngăn cản lại được.
Cuộc khủng hoảng tưởng chừng như đã trôi qua từ lâu nhưng thực tế có phải vậy không? Phó Kỳ Đường không dám khẳng định. Vì trừ anh ra, còn tới ba người chơi khác cũng từ phó bản "Kén mộng" lên tàu. Về mặt lý thuyết, họ đều có liên quan đến Phó Kỳ Đường ở một mức độ nhất định và sẽ bị ảnh hưởng và quấy nhiễu bởi một thực thể không xác định nào đó. Tạ Nhất Minh chết rồi, Từ Vĩ Quang cũng đã chết trong phó bản đầu tiên anh ta vào, như vậy còn lại cũng chỉ có... Tô Úy. Có thể Tô Úy có vấn đề, cũng có thể không. Trừ bản thân Tô Úy ra không ai biết, cũng không thể nào chứng minh được.
Phó Kỳ Đường không khỏi nhớ lại khoảng thời gian anh và Tô Úy chơi chung, nghĩ đến sự thân thiết mà Tô Úy đã thể hiện ngay từ đầu, nghĩ đến cậu ta ấm áp và vui vẻ như một chú cún hiền lành và vô hại. Anh nhất thời cảm thấy lòng hơi nặng nề và phức tạp. Thôi, giờ không phải là lúc để nghĩ những cái này, cùng lắm thì về sau để ý một chút. Phó Kỳ Đường mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thở ra một hơi thật dài.
"Anh nghĩ gì thế?" Bóng người tò mò hỏi.
Đều là mình cả, cũng chẳng có gì phải giấu nên Phó Kỳ Đường nói qua về chuyện của Thẩm Minh Hâm.
"Nếu đã vậy thì đúng là hơi phiền thật." Bóng người trầm tư một lát, sau đó xua tay nói: "Thôi. Đó là chuyện của anh, anh tự đau đầu đi."
Phó Kỳ Đường: "Xin lỗi nhé nhưng mà chúng ta là một đấy, ok?"
"Nhưng tôi chỉ là năm phần trăm của Phó Kỳ Đường thôi, anh có tới chín mươi lăm phần trăm lận, nên dù trời có sập cũng không tới phiên tôi phải lên đỡ đâu. Với lại, tôi đã nói từ đầu rồi, chẳng mấy nữa tôi sẽ tiêu tán, thời gian quý báu, làm gì dư ra nghĩ mấy cái này với anh?" Bóng người nói như đúng rồi.
Phó Kỳ Đường đó giờ chưa hề biết bản thân lại có một mặt không biết xấu hổ đến như thế. Khó lòng giãi bày tâm trạng hiện tại, anh bĩu môi, khẽ nói: "Thế mà anh còn hỏi?"
"Tuy tôi chỉ là năm phần trăm Phó Kỳ Đường nhưng vẫn có trăm phần trăm tính tò mò. Không được à?"
"Chờ chút... Sao anh biết mình chiếm năm phần trăm hay vậy?"
"Là ước lượng! Ước lượng thôi có được không?! Đừng có cố ý bắt bẻ, yên tĩnh nghe tôi nói đây này." Bóng người nói.
Phó Kỳ Đường bất lực thở dài và làm động tác "mời". Tự mình muốn mình nhường, tự mình còn mời mình nói, đúng là trần đời có một.
Bóng người ngẫm nghĩ rồi nói: "Tóm lại, chúng ta tạo ra phó bản Vùng đất cực lạc là để giấu tôi với Con mắt của sự thật, từ đó làm trì hoãn việc trận chung kết mở ra. Nếu mà sau đó chúng ta không chết thì đến lúc đủ năng lực, thế nào cũng quay lại lấy tôi và Con mắt của sự thật về, phục hồi những ký ức liên quan. Mà nếu chúng ta chết thì cũng có thể để thông tin quan trọng lại cho người đến sau, chỉ cần người đó có Khởi điểm của vũ trụ trong tay là lấy được."
Nghe bóng người nói vậy, Phó Kỳ Đường hơi bất đắc dĩ nói: "Anh với tôi mà còn mập mờ cái gì? Tự mình đánh đố mình à? Cứ nói thẳng là để lại cho Cung Tử Quận là được mà."
Bóng người nhún vai, cũng không làm bộ nữa, nói: "Ừ thì đúng là để lại cho Cung Tử Quận. Nếu chúng ta chết rồi thì người có thể vào trận chung kết cũng chỉ có thể là Cung Tử Quận mà thôi. Dù sao cũng chẳng có chuyện hắn đưa Khởi điểm của vũ trụ cho người khác. Đến cả hắn cũng chết thì hệ thống sẽ thu lại Khởi điểm của vũ trụ, cùng lắm là còn lại Hình bóng sinh mệnh, cách tiêu chuẩn để vào trận chung kết xa lắm. Nếu vậy, đoàn tàu sẽ tái khởi động, bổ sung thêm người mới và bắt đầu lại một hành trình mới. Mà đó chẳng phải việc chúng ta cần quan tâm nữa rồi."
Nói xong, bóng người mỉm cười.
Phó Kỳ Đường cũng cười, nói: "Đúng vậy. Giả như cả hai đều chết thì trời có sập cũng cần gì quan tâm nữa."
"Mà cho dù trời có sập thập thì cũng sẽ có người chống thôi. Chẳng ai được chỉ định là cứu tinh của nhân loại cả. Có thể là bạn, có thể là tôi, mà có thể là một người không phải tôi, cũng chẳng phải bạn." Bóng người nói với giọng điệu cảm khái.
Tên này có vẻ thích ra dẻ.
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ, nhận ra hình như mình không có tính cách này thì thở phào, nói: "Sao chúng ta lại phát hiện ra Con mắt của sự thật và Khởi điểm của vũ trụ không chỉ là đạo cụ đặc biệt mà còn là bằng chứng để mở trận chung kết vậy?"
"Cái này á? Chúng đều có điểm đặc biệt. Nếu là đạo cụ cốt truyện thông thường thì sau khi có được, người chơi đều có thể kiểm tra thông tin của nó trên cổng giao dịch. Nhưng ba cái này thì lại chẳng có thông tin gì cả, mà hệ thống rõ ràng đã thông báo là lấy được đạo cụ, tức là thế nào cũng có vấn đề."
Phó Kỳ Đường khẽ gật đầu, miễn bình luận. Khởi điểm của vũ trụ thuộc về Cung Tử Quận, anh mới chỉ được nhìn một lần trong phó bản Lâu đài ác mộng. Con mắt của sự thật thì vừa mới vào tay anh, còn chưa về được tàu để kiểm tra nữa. Vì thế nên việc anh không biết điểm đặc biệt của chúng cũng là điều bình thường.
"Đơn giản thế thôi à..." Phó Kỳ Đường ngập ngừng rồi nói tiếp: "Không tra ra thông tin trên cổng giao dịch đúng là lạ thật, nhưng cũng không đại diện cho gì cả."
Bóng người giải thích: "Điều quan trọng chính là sau khi người chơi có được chúng thì đoàn tàu đã có sự thay đổi. Tôi đã từng nói lúc chúng ta lấy được ba đạo cụ đó, à, không có Hình bóng sinh mệnh, thế thì hai cái đi, đoàn tàu đã thay đổi một cách vô cùng rõ ràng. Đầu tiên là Khởi điểm của vũ trụ, sau khi nó xuất hiện, đoàn tàu không dừng ở ga nhỏ, không bổ sung thêm người mới, đồng thời độ khó của phó bản cũng tăng lên rõ rệt. Sau vài phó bản, chúng ta lấy được Con mắt của sự thật, đoàn tàu bắt đầu cắt giảm đội ngũ, tập hợp rồi loại bỏ phần lớn người chơi. Liên kết chúng lại, hai đạo cụ này cứ như vé vào hay bằng chứng để mở giai đoạn tiếp theo ra vậy. Một khi có chúng, cho dù lúc đó chẳng hiểu có chuyện gì thì bản đồ mới vẫn sẽ tự động mở ra."
Nói tới đây, bóng người xòe hai tay, nói: "Còn việc tại sao chúng ta đoán ra được vẫn còn một đạo cụ bằng chứng nữa thì chẳng cần tôi giải thích nữa đúng không?"
Đương nhiên là phán đoán dựa trên tiến độ rồi. Nếu vẫn còn không chỉ một bằng chứng nữa thì đoàn tàu sẽ không thay đổi nhanh chóng như vậy, ít nhất là sẽ không vội vàng cắt giảm số lượng đội ngũ như vậy. Ngoài ra, trải qua mấy phó bản với độ khó cao, số lượng lớn người chơi còn sống cũng không giúp được nhiều cho việc thăm dò và tìm kiếm nữa rồi.
"Vẫn còn một vấn đề nữa. Những khán giả xem livestream rốt cuộc là ai?"
Phó Kỳ Đường đổi ngoắt đề tài. Vì mảnh vỡ này rất thích thể hiện nên anh đã hạ quyết tâm sẽ hỏi hết về những vấn đề đã quấy nhiễu anh suốt thời gian qua.
Bóng người phát ra âm thanh nghi vấn, như là không ngờ anh sẽ hỏi: "Hửm? Tôi còn tưởng anh sẽ hỏi là có thật vòng nào cũng là hệ thống chọn random không, hay là cố ý sắp xếp cơ?"
"Anh bị ngu à?" Phó Kỳ Đường nhìn nó, đột nhiên hỏi:
"Tất nhiên là không. Ê nhưng sao lại mắng người ta như vậy?" Bóng người ngây ra, trông cũng hơi ngu ngu.
Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nếu mà chúng ta đã đều là Phó Kỳ Đường, anh không ngu, lẽ nào tôi ngu? Tôi đã biết việc chọn phó bản không hề ngẫu nhiên mà là có đội ngũ nhân viên quản lý trực 24/7 rồi. Tôi còn biết người đó là số 26 cơ. Còn hỏi mấy cái ngu ngốc đó làm gì chứ?"
Thực ra xem lại ký ức xong thì cũng chẳng cần hỏi vấn đề này nữa. Mấy vòng đầu người chơi vào hẳn là được chọn ngẫu nhiên, vì giai đoạn này chỉ là để người chơi tăng cấp, rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm. Mà đến đoạn giữa và cuối thì theo sự tiến triển của đoàn tàu, ngoài việc vượt ải ra, người chơi còn có thêm một nhiệm vụ vô hình nữa là tìm và thu thập ba đạo cụ đặc biệt, mở phòng điều khiển và hoàn thành trận chung kết. Điều này cần đến sự can thiệp của con người, chứ xác suất để hệ thống chọn ngẫu nhiên được ba phó bản chứa ba đạo cụ đặc biệt trong vô vàn dữ liệu phó bản trên tàu là quá thấp, gần như là không có khả năng. Ngoài ra, phó bản Vùng đất cực lạc liên tiếp xuất hiện tới hai lần cũng đã chứng minh vấn đề này.
Nếu Phó Kỳ Đường đoán không lầm, đoàn tàu vốn sắp xếp để vòng trước đội của Quý Đào lấy được Con mắt của sự thật, vòng này đội Miêu Anh vào Địa đàng cuồng hoan để lấy Hình bóng sinh mệnh, cộng thêm Khởi điểm của vũ trụ của Cung Tử Quận nữa là đủ ba đạo cụ, phòng điều khiển được mở ra và người chơi sẽ vào trận chung kết. Nhưng người tính không bằng trời tính, đội của Quý Đạo lại chết hết không còn một ai. Vì thế, số 26 đành phải mở phó bản Vùng đất cực lạc ra một lần nữa để đảm bảo Con mắt của sự thật chắc chắn được lấy về. Lỡ như lần này mà gặp bất trắc, đợi tới lúc đội thứ ba nhìn thấy lại vào Vùng đất cực lạc nữa thì e là sẽ vỡ trận mất.
Tâm trí của Phó Kỳ Đường đi lang thang, nghĩ tới cảnh tượng đó, đúng là vừa đáng sợ lại vừa buồn cười.
Bóng người nghe xong thì lộ ra vẻ mặt đồng tình, búng tay nói: "Cũng đúng. Thế thì nói về khán giả đi. Khả năng rất lớn khán giả ngày trước là người chơi. Có điều, tôi không phán đoán được trạng thái. Là người chơi chết trong phó bản rồi trở thành khán giả, hay người chơi đã qua trận chung kết rồi trở thành khán giả? Này tôi không rõ, không nắm được thông tin gì từ mấy cái bình luận hết. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là số lượng khán giả không ít."
"Này rất bình thường. Trên xe đều là người Trung Quốc nhưng không có nghĩa là nó sinh ra cho Trung Quốc dùng. Thêm chuyện lúc trước tôi từng thấy bọn họ nhắc tới người chơi khác, nhìn tên thì giống người Ả Rập nên chắc chắn nơi khác cũng đang có những đoàn tàu khác đang được vận hành. Cân nhắc cả đến vấn đề thời đại thì bất luận là số người chơi đã chết hay đã thắng trận chung kết cũng đều không ít." Phó Kỳ Đường nói.
"Anh cũng biết khá rõ đấy còn gì? Sao còn phải hỏi tôi? Đang thử tôi đấy à?" Bóng người bất mãn hỏi.
"Tôi chỉ đoán thế thôi, cũng phải xác nhận chút chứ." Phó Kỳ Đường vội phân bua.
Đúng lúc này, anh thoáng nhìn thấy vài hạt bụi sáng ở dưới chân bóng người, chúng dần bay lơ lửng trên không trung, chân bóng người cũng mờ dần đi, sau đó biến mất.
Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Phó Kỳ Đường, vì trước đó không lâu thôi, anh vừa mới nhìn thấy, rất nhiều lần. Đó là những gì xảy ra khi một mảnh vỡ ký ức sắp kết thúc và tan biến. Bóng người cũng sắp biến mất rồi.
"Nghĩa là Thẩm Minh Hâm chân chính đã chết trước khi chúng ta tạo ra phó bản này rồi?"
Phó Kỳ Đường lẩm bẩm, đồng thời nhớ đến một mảnh ký ức mà mình vừa được xem. Một suy đoán đáng sợ nổi lên từ giữa tảng băng mâu thuẫn như bọt bong bóng: Những mảnh vỡ ký ức liên quan đến Thẩm Minh Hâm đã bị thay đổi. Vì Thẩm Minh Hâm đã chết từ sớm rồi nên chuyện Cung Tử Quận nói rằng "chúng ta" đã từng cứu Thẩm Minh Hâm trong những mảnh ký ức kia là giả. Người còn sống kia là Lưu Giáp!
Chuyện có thể là dù "chúng ta" đã dùng đạo cụ dịch chuyển tức thời ở phó bản đó rồi nhưng vẫn không kịp cứu Thẩm Minh Hâm khỏi tay quỷ nên anh ta đã chết. Trước khi chết, Thẩm Minh Hâm đưa vé tàu của mình cho "chúng ta". Sau đó trong Vùng đất cực lạc, Lưu Giáp đã cướp mất tấm vé ấy và biến thành Thẩm Minh Hâm.
Không ai phát hiện ra chuyện bất thường, tất cả đều quên mất rằng Thẩm Minh Hâm đã chết. Ký ức của mọi người đã bị thay đổi, cho rằng trong lần nguy cơ trước đó, Thẩm Minh Tâm đã được "chúng ta" cứu thoát và sống sót. Cho đến tận khi "chúng ta", Cung Tử Quận và Lưu Giáp giả trang thành Thẩm Minh Hâm vào trong phó bản Dạ dày của quỷ, Lưu Giáp lại bị tóm được, cuối cùng dùng máy ảnh thế thân để hại chết "chúng ta".
Nghĩ thông chuyện này, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ gần như lập tức xâm chiếm trái tim Phó Kỳ Đường. Thời khắc này, anh đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là vận mệnh, là nhân quả.
Vì "chúng ta" đã tạo ra Vùng đất cực lạc nên mới có Lưu Giáp. Lưu Giáp và "chúng ta", người đã vào để hoàn thành cốt truyện phó bản, có liên hệ, trời xui đất khiến leo lên tàu và hại chết "chúng ta". Dòng thác số phận đang cuồn cuộn về phía trước, mọi chuyện xưa cũ cứ tái diễn dưới ánh mặt trời. Tỷ như Cung Tử Quận cũng tạo ra một phó bản, tỷ như Tạ Nhất Minh cũng lên tàu giống Lưu Giáp, lại tỷ như mình suýt nữa chết bởi máy ảnh thế thân và vào thời khắc mấu chốt, Cung Tử Quân đã nhìn thấu trước và ngăn cản lại được.
Cuộc khủng hoảng tưởng chừng như đã trôi qua từ lâu nhưng thực tế có phải vậy không? Phó Kỳ Đường không dám khẳng định. Vì trừ anh ra, còn tới ba người chơi khác cũng từ phó bản "Kén mộng" lên tàu. Về mặt lý thuyết, họ đều có liên quan đến Phó Kỳ Đường ở một mức độ nhất định và sẽ bị ảnh hưởng và quấy nhiễu bởi một thực thể không xác định nào đó. Tạ Nhất Minh chết rồi, Từ Vĩ Quang cũng đã chết trong phó bản đầu tiên anh ta vào, như vậy còn lại cũng chỉ có... Tô Úy. Có thể Tô Úy có vấn đề, cũng có thể không. Trừ bản thân Tô Úy ra không ai biết, cũng không thể nào chứng minh được.
Phó Kỳ Đường không khỏi nhớ lại khoảng thời gian anh và Tô Úy chơi chung, nghĩ đến sự thân thiết mà Tô Úy đã thể hiện ngay từ đầu, nghĩ đến cậu ta ấm áp và vui vẻ như một chú cún hiền lành và vô hại. Anh nhất thời cảm thấy lòng hơi nặng nề và phức tạp. Thôi, giờ không phải là lúc để nghĩ những cái này, cùng lắm thì về sau để ý một chút. Phó Kỳ Đường mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thở ra một hơi thật dài.
"Anh nghĩ gì thế?" Bóng người tò mò hỏi.
Đều là mình cả, cũng chẳng có gì phải giấu nên Phó Kỳ Đường nói qua về chuyện của Thẩm Minh Hâm.
"Nếu đã vậy thì đúng là hơi phiền thật." Bóng người trầm tư một lát, sau đó xua tay nói: "Thôi. Đó là chuyện của anh, anh tự đau đầu đi."
Phó Kỳ Đường: "Xin lỗi nhé nhưng mà chúng ta là một đấy, ok?"
"Nhưng tôi chỉ là năm phần trăm của Phó Kỳ Đường thôi, anh có tới chín mươi lăm phần trăm lận, nên dù trời có sập cũng không tới phiên tôi phải lên đỡ đâu. Với lại, tôi đã nói từ đầu rồi, chẳng mấy nữa tôi sẽ tiêu tán, thời gian quý báu, làm gì dư ra nghĩ mấy cái này với anh?" Bóng người nói như đúng rồi.
Phó Kỳ Đường đó giờ chưa hề biết bản thân lại có một mặt không biết xấu hổ đến như thế. Khó lòng giãi bày tâm trạng hiện tại, anh bĩu môi, khẽ nói: "Thế mà anh còn hỏi?"
"Tuy tôi chỉ là năm phần trăm Phó Kỳ Đường nhưng vẫn có trăm phần trăm tính tò mò. Không được à?"
"Chờ chút... Sao anh biết mình chiếm năm phần trăm hay vậy?"
"Là ước lượng! Ước lượng thôi có được không?! Đừng có cố ý bắt bẻ, yên tĩnh nghe tôi nói đây này." Bóng người nói.
Phó Kỳ Đường bất lực thở dài và làm động tác "mời". Tự mình muốn mình nhường, tự mình còn mời mình nói, đúng là trần đời có một.
Bóng người ngẫm nghĩ rồi nói: "Tóm lại, chúng ta tạo ra phó bản Vùng đất cực lạc là để giấu tôi với Con mắt của sự thật, từ đó làm trì hoãn việc trận chung kết mở ra. Nếu mà sau đó chúng ta không chết thì đến lúc đủ năng lực, thế nào cũng quay lại lấy tôi và Con mắt của sự thật về, phục hồi những ký ức liên quan. Mà nếu chúng ta chết thì cũng có thể để thông tin quan trọng lại cho người đến sau, chỉ cần người đó có Khởi điểm của vũ trụ trong tay là lấy được."
Nghe bóng người nói vậy, Phó Kỳ Đường hơi bất đắc dĩ nói: "Anh với tôi mà còn mập mờ cái gì? Tự mình đánh đố mình à? Cứ nói thẳng là để lại cho Cung Tử Quận là được mà."
Bóng người nhún vai, cũng không làm bộ nữa, nói: "Ừ thì đúng là để lại cho Cung Tử Quận. Nếu chúng ta chết rồi thì người có thể vào trận chung kết cũng chỉ có thể là Cung Tử Quận mà thôi. Dù sao cũng chẳng có chuyện hắn đưa Khởi điểm của vũ trụ cho người khác. Đến cả hắn cũng chết thì hệ thống sẽ thu lại Khởi điểm của vũ trụ, cùng lắm là còn lại Hình bóng sinh mệnh, cách tiêu chuẩn để vào trận chung kết xa lắm. Nếu vậy, đoàn tàu sẽ tái khởi động, bổ sung thêm người mới và bắt đầu lại một hành trình mới. Mà đó chẳng phải việc chúng ta cần quan tâm nữa rồi."
Nói xong, bóng người mỉm cười.
Phó Kỳ Đường cũng cười, nói: "Đúng vậy. Giả như cả hai đều chết thì trời có sập cũng cần gì quan tâm nữa."
"Mà cho dù trời có sập thập thì cũng sẽ có người chống thôi. Chẳng ai được chỉ định là cứu tinh của nhân loại cả. Có thể là bạn, có thể là tôi, mà có thể là một người không phải tôi, cũng chẳng phải bạn." Bóng người nói với giọng điệu cảm khái.
Tên này có vẻ thích ra dẻ.
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ, nhận ra hình như mình không có tính cách này thì thở phào, nói: "Sao chúng ta lại phát hiện ra Con mắt của sự thật và Khởi điểm của vũ trụ không chỉ là đạo cụ đặc biệt mà còn là bằng chứng để mở trận chung kết vậy?"
"Cái này á? Chúng đều có điểm đặc biệt. Nếu là đạo cụ cốt truyện thông thường thì sau khi có được, người chơi đều có thể kiểm tra thông tin của nó trên cổng giao dịch. Nhưng ba cái này thì lại chẳng có thông tin gì cả, mà hệ thống rõ ràng đã thông báo là lấy được đạo cụ, tức là thế nào cũng có vấn đề."
Phó Kỳ Đường khẽ gật đầu, miễn bình luận. Khởi điểm của vũ trụ thuộc về Cung Tử Quận, anh mới chỉ được nhìn một lần trong phó bản Lâu đài ác mộng. Con mắt của sự thật thì vừa mới vào tay anh, còn chưa về được tàu để kiểm tra nữa. Vì thế nên việc anh không biết điểm đặc biệt của chúng cũng là điều bình thường.
"Đơn giản thế thôi à..." Phó Kỳ Đường ngập ngừng rồi nói tiếp: "Không tra ra thông tin trên cổng giao dịch đúng là lạ thật, nhưng cũng không đại diện cho gì cả."
Bóng người giải thích: "Điều quan trọng chính là sau khi người chơi có được chúng thì đoàn tàu đã có sự thay đổi. Tôi đã từng nói lúc chúng ta lấy được ba đạo cụ đó, à, không có Hình bóng sinh mệnh, thế thì hai cái đi, đoàn tàu đã thay đổi một cách vô cùng rõ ràng. Đầu tiên là Khởi điểm của vũ trụ, sau khi nó xuất hiện, đoàn tàu không dừng ở ga nhỏ, không bổ sung thêm người mới, đồng thời độ khó của phó bản cũng tăng lên rõ rệt. Sau vài phó bản, chúng ta lấy được Con mắt của sự thật, đoàn tàu bắt đầu cắt giảm đội ngũ, tập hợp rồi loại bỏ phần lớn người chơi. Liên kết chúng lại, hai đạo cụ này cứ như vé vào hay bằng chứng để mở giai đoạn tiếp theo ra vậy. Một khi có chúng, cho dù lúc đó chẳng hiểu có chuyện gì thì bản đồ mới vẫn sẽ tự động mở ra."
Nói tới đây, bóng người xòe hai tay, nói: "Còn việc tại sao chúng ta đoán ra được vẫn còn một đạo cụ bằng chứng nữa thì chẳng cần tôi giải thích nữa đúng không?"
Đương nhiên là phán đoán dựa trên tiến độ rồi. Nếu vẫn còn không chỉ một bằng chứng nữa thì đoàn tàu sẽ không thay đổi nhanh chóng như vậy, ít nhất là sẽ không vội vàng cắt giảm số lượng đội ngũ như vậy. Ngoài ra, trải qua mấy phó bản với độ khó cao, số lượng lớn người chơi còn sống cũng không giúp được nhiều cho việc thăm dò và tìm kiếm nữa rồi.
"Vẫn còn một vấn đề nữa. Những khán giả xem livestream rốt cuộc là ai?"
Phó Kỳ Đường đổi ngoắt đề tài. Vì mảnh vỡ này rất thích thể hiện nên anh đã hạ quyết tâm sẽ hỏi hết về những vấn đề đã quấy nhiễu anh suốt thời gian qua.
Bóng người phát ra âm thanh nghi vấn, như là không ngờ anh sẽ hỏi: "Hửm? Tôi còn tưởng anh sẽ hỏi là có thật vòng nào cũng là hệ thống chọn random không, hay là cố ý sắp xếp cơ?"
"Anh bị ngu à?" Phó Kỳ Đường nhìn nó, đột nhiên hỏi:
"Tất nhiên là không. Ê nhưng sao lại mắng người ta như vậy?" Bóng người ngây ra, trông cũng hơi ngu ngu.
Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nếu mà chúng ta đã đều là Phó Kỳ Đường, anh không ngu, lẽ nào tôi ngu? Tôi đã biết việc chọn phó bản không hề ngẫu nhiên mà là có đội ngũ nhân viên quản lý trực 24/7 rồi. Tôi còn biết người đó là số 26 cơ. Còn hỏi mấy cái ngu ngốc đó làm gì chứ?"
Thực ra xem lại ký ức xong thì cũng chẳng cần hỏi vấn đề này nữa. Mấy vòng đầu người chơi vào hẳn là được chọn ngẫu nhiên, vì giai đoạn này chỉ là để người chơi tăng cấp, rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm. Mà đến đoạn giữa và cuối thì theo sự tiến triển của đoàn tàu, ngoài việc vượt ải ra, người chơi còn có thêm một nhiệm vụ vô hình nữa là tìm và thu thập ba đạo cụ đặc biệt, mở phòng điều khiển và hoàn thành trận chung kết. Điều này cần đến sự can thiệp của con người, chứ xác suất để hệ thống chọn ngẫu nhiên được ba phó bản chứa ba đạo cụ đặc biệt trong vô vàn dữ liệu phó bản trên tàu là quá thấp, gần như là không có khả năng. Ngoài ra, phó bản Vùng đất cực lạc liên tiếp xuất hiện tới hai lần cũng đã chứng minh vấn đề này.
Nếu Phó Kỳ Đường đoán không lầm, đoàn tàu vốn sắp xếp để vòng trước đội của Quý Đào lấy được Con mắt của sự thật, vòng này đội Miêu Anh vào Địa đàng cuồng hoan để lấy Hình bóng sinh mệnh, cộng thêm Khởi điểm của vũ trụ của Cung Tử Quận nữa là đủ ba đạo cụ, phòng điều khiển được mở ra và người chơi sẽ vào trận chung kết. Nhưng người tính không bằng trời tính, đội của Quý Đạo lại chết hết không còn một ai. Vì thế, số 26 đành phải mở phó bản Vùng đất cực lạc ra một lần nữa để đảm bảo Con mắt của sự thật chắc chắn được lấy về. Lỡ như lần này mà gặp bất trắc, đợi tới lúc đội thứ ba nhìn thấy lại vào Vùng đất cực lạc nữa thì e là sẽ vỡ trận mất.
Tâm trí của Phó Kỳ Đường đi lang thang, nghĩ tới cảnh tượng đó, đúng là vừa đáng sợ lại vừa buồn cười.
Bóng người nghe xong thì lộ ra vẻ mặt đồng tình, búng tay nói: "Cũng đúng. Thế thì nói về khán giả đi. Khả năng rất lớn khán giả ngày trước là người chơi. Có điều, tôi không phán đoán được trạng thái. Là người chơi chết trong phó bản rồi trở thành khán giả, hay người chơi đã qua trận chung kết rồi trở thành khán giả? Này tôi không rõ, không nắm được thông tin gì từ mấy cái bình luận hết. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là số lượng khán giả không ít."
"Này rất bình thường. Trên xe đều là người Trung Quốc nhưng không có nghĩa là nó sinh ra cho Trung Quốc dùng. Thêm chuyện lúc trước tôi từng thấy bọn họ nhắc tới người chơi khác, nhìn tên thì giống người Ả Rập nên chắc chắn nơi khác cũng đang có những đoàn tàu khác đang được vận hành. Cân nhắc cả đến vấn đề thời đại thì bất luận là số người chơi đã chết hay đã thắng trận chung kết cũng đều không ít." Phó Kỳ Đường nói.
"Anh cũng biết khá rõ đấy còn gì? Sao còn phải hỏi tôi? Đang thử tôi đấy à?" Bóng người bất mãn hỏi.
"Tôi chỉ đoán thế thôi, cũng phải xác nhận chút chứ." Phó Kỳ Đường vội phân bua.
Đúng lúc này, anh thoáng nhìn thấy vài hạt bụi sáng ở dưới chân bóng người, chúng dần bay lơ lửng trên không trung, chân bóng người cũng mờ dần đi, sau đó biến mất.
Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Phó Kỳ Đường, vì trước đó không lâu thôi, anh vừa mới nhìn thấy, rất nhiều lần. Đó là những gì xảy ra khi một mảnh vỡ ký ức sắp kết thúc và tan biến. Bóng người cũng sắp biến mất rồi.