Hoa Hồng Đỏ

Chương 39



Được, nhưng Trần Tĩnh là thư ký của anh hơn hai năm, cô chưa từng thấy anh trực tiếp đi đến cửa hàng nào.

Ngay cả quần áo, đồng hồ… Đều là cửa hàng giao đến theo định kỳ, còn những món quà khác thì sẽ gọi điện thoại đưa qua, sau đó Trần Tĩnh sẽ đi chọn.

Thậm chí, một số nhãn hàng khi đến mùa ra mắt sẽ làm trước cho anh, điều chỉnh trước rồi mới sắp xếp giao hàng. Anh không có nhiều thời gian, càng không có thời gian đi mua sắm ở các cửa hàng.

Tuy nhiên, có lẽ chỉ là Trần Tĩnh chưa từng thấy mà thôi.

Đi vào khu mua sắm, dòng người cũng không quá nhiều, bên kia còn có một cửa khẩu, chắc phần lớn dòng người đều đi qua đó, bởi vì bên đó có nhiều cửa hàng nổi tiếng hơn.

Mặt đất sáng bóng đến mức có thể phản chiếu hình ảnh của con người, cửa hàng mà Trần Tĩnh định đến ở ngay trước mặt. Phó Lâm Viễn chợt nhận được điện thoại, anh buông eo cô ra, bước sang một bên để nghe máy.

Vừa rồi ở trong xe, anh đã cởi cà vạt, bây giờ chiếc áo sơ mi đen bên trong áo vest khẽ mở ra, trông có chút tùy ý.

Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn anh.

Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, nhìn về một điểm xa xăm, đang nói chuyện với người bên kia điện thoại với vẻ mặt nghiêm nghị.

Người qua đường đều quay lại nhìn anh.

Người đẹp ở đây rất nhiều, dáng ai cũng rất đẹp, họ đi lại trước mặt anh, hoặc là lướt qua bên cạnh anh, tất cả đều có một cảm giác mơ hồ khó nói, có mấy cô gái đi ngang qua anh, còn vô thức nhìn anh.

Trần Tĩnh nhìn một lát, không làm gián đoạn cuộc gọi của anh, cô quay lại đi về phía cửa hàng.

Cô mở bức ảnh mà Tưởng Hòa gửi ra, Tưởng Hòa nói rằng cửa hàng túi xách này có giảm giá, nhưng chỉ có chi nhánh ở cửa khẩu mới được, bảo cô qua xem giúp.

Nếu giảm giá thì mua, không giảm giá thì thôi. Mặc dù Tưởng Hòa tiết kiệm tiền nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng mua một chiếc túi để tự thưởng cho mình, nếu không thì con đường tiết kiệm tiền quá nhàm chán.

Bước vào cửa hàng, chị bán hàng bèn đi tới hỏi cô có thích mẫu nào không.

Trần Tĩnh bèn cho cô ta xem ảnh: “Mẫu này còn hàng không?”

Chị bán hàng nhìn rồi gật đầu: “Còn đó, cô đợi một lát.”

Cô ta đi lấy túi, Trần Tĩnh đứng tại chỗ, tùy ý nhìn mấy chiếc túi trên tủ, trong tủ còn có mấy chiếc khăn lụa và một vài thứ khác. Trần Tĩnh đang suy nghĩ xem nếu Tiếu Mai đeo những chiếc khăn lụa này trông sẽ như thế nào, có nên mua cho bà ấy một cái không? Một lúc sau, chị bán hàng quay lại, đặt chiếc túi lên bàn, đưa cho Trần Tĩnh xem.

Trần Tĩnh hỏi có giảm giá không?

Chị bán hàng nhìn Trần Tĩnh, cười nói: “Có.”

Trần Tĩnh hỏi về việc giảm giá, nhưng không giống như những gì Tưởng Hòa đã nói. Rõ ràng những gì Tưởng Hòa nhận được là tin giả, giảm giá kiểu khác, dự toán cũng sẽ khác. Trần Tĩnh dựa vào bàn, gửi tin nhắn cho Tưởng Hòa, hỏi giảm giá như vậy có được không.

Tưởng Hòa lập tức do dự, cái này vượt quá ngân sách của cô ấy.

Trần Tĩnh chỉ biết chờ đợi, cô nhìn vào chiếc túi.

Phó Lâm Viễn cúp điện thoại, xoay người nhìn quanh, thấy cô đứng trước quầy trong cửa hàng, anh cất điện thoại đi về phía cửa hàng, chị chủ quầy đang chán nản chờ đợi Trần Tĩnh đưa ra quyết định. Liếc thấy Phó Lâm Viễn, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, muốn đi tới phục vụ, nhưng khách hàng trước mặt vẫn do dự không quyết.

Cô ta trơ mắt nhìn đồng nghiệp của mình đi ngang qua.

Phó Lâm Viễn tỏ vẻ thờ ơ, không để ý tới nhân viên bán hàng kia mà đi tới bên này, trầm giọng nói: “Em xem xong chưa?”

Giọng nói vang lên trên đầu, Trần Tĩnh ngừng bấm điện thoại, cô nhìn anh nói: “Chờ một chút, Tưởng Hòa còn đang quyết định.”

“Tổng giám đốc Phó, anh nói chuyện xong rồi à?” Cô dịu dàng hỏi.

Phó Lâm Viễn “ừ” đáp.

Khi chị bán hàng nhìn thấy người đàn ông đến tìm vị khách hàng này, cô ta chợt nghĩ có một người đàn ông như vậy ở bên mà còn do dự lâu như vậy ư? Bởi vì, cô ta liếc mắt đã nhận ra giá trị của chiếc đồng hồ trên cổ tay người đàn ông này, nên cô ta cũng kiên nhẫn hơn một chút, yên lặng chờ đợi Trần Tĩnh đưa ra quyết định.

Trần Tĩnh bấm máy, lại hỏi Tưởng Hòa, Tưởng Hòa nghiến răng nói: “Mua!”

Cô ấy thích chiếc túi này lâu rồi, cuối cùng cũng có đợt giảm giá, lại còn làm phiền Trần Tĩnh tìm mua. Tưởng Hòa nghĩ nếu mình không muốn thì sẽ mất công của cả hai. Hơn nữa, ngày lễ hàng năm sắp đến rồi. Chiếc túi này ít nhiều cũng là hàng hiệu. Lần này, nếu không mua thì đợi bao giờ mới tới đợt giảm giá tiếp theo? Khó đợi lắm.

Trần Tĩnh ngước mắt lên, nói với chị bán hàng: “Tôi lấy cái này.”

“Được.” Chị bán hàng mỉm cười đáp lại, rồi đi lấy một chiếc hộp để đóng gói. Trong khi đóng gói, Trần Tĩnh hỏi giá của chiếc khăn lụa, mặc dù giá thực sự khá đắt, nhưng còn hai tháng nữa là năm mới, tặng Tiếu Mai làm quà năm mới cũng tốt. Cô nhân tiện mua chiếc khăn lụa, chị bán hàng mỉm cười gói khăn lại.

Trần Tĩnh đưa thẻ ra, chị bán hàng cầm lấy rồi đi quẹt thẻ.

Thấy Trần Tĩnh chọn một chiếc khăn lụa sẫm màu, Phó Lâm Viễn đoán rằng cô muốn tặng người khác, vì trước giờ cô chưa từng đeo thứ này. Thanh toán xong, Trần Tĩnh nhận lấy thẻ, hai món quà cũng được gói xong, Phó Lâm Viễn giúp cô xách đồ, sau đó anh nói với chị bán hàng: “Cô gói giúp tôi hai cái túi phía trước luôn đi.”

Người bán hàng nhìn theo ánh mắt của anh, đó là hai mẫu mới nhất.

Hai mắt cô ta sáng lên, lập tức cười nói: “Vâng.”

Trần Tĩnh định rời đi, nhưng nghe thấy Phó Lâm Viễn muốn mua đồ, cô bèn dừng lại, lặng lẽ nhìn người bán hàng đang vui vẻ đóng gói.

Một lúc sau, sau khi gói xong, Phó Lâm Viễn cầm lấy.

Trần Tĩnh thấy anh xách hơi nhiều, bèn đưa tay ra nói: “Tổng giám đốc Phó, để tôi xách hai cái kia cho.”

Phó Lâm Viễn nhìn cô, không trả lời.

Anh khẽ ôm eo cô, bước ra ngoài, anh không để cô cầm.

Vậy thì thôi, Trần Tĩnh cũng không ép, bởi vì cô còn có những thứ khác phải mua, cô chậm rãi đi vào trong phố, chủ yếu là vì cô sợ Phó Lâm Viễn có thứ cần mua.

Bản thân cô cũng muốn ngắm nghía kĩ hơn, hôm nay cô mặc một bộ vest nữ, tóc buộc cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Hình ảnh của cô phản chiếu trong kính thực sự rất đẹp. Rất nhiều người phía đối diện đều nhìn Phó Lâm Viễn rồi nhìn cô, chủ yếu là vì họ muốn xem người phụ nữ bên cạnh một người đàn ông đẹp trai như vậy trông như thế nào.

Rất nhiều cô gái dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn cô.

Trần Tĩnh hơi khựng lại, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Chỉ thấy cái cằm lạnh lùng của anh, Phó Lâm Viễn chú ý đến ánh mắt của cô, bèn nhìn xuống.

Trái tim của Trần Tĩnh đập mạnh, cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Cô rời mắt, đôi hoa tai cô đang đeo lộ ra trước mắt Phó Lâm Viễn, tuy chiếc hoa tai cô đeo hôm nay nhỏ nhưng rất đẹp, dái tai của cô khẽ ửng hồng.

Mắt Phó Lâm Viễn hơi tối lại.

Cửa hàng tiếp theo cần mua ở ngay trước mặt, Trần Tĩnh dừng lại, quay người đi vào. Lần này, Phó Lâm Viễn không có điện thoại nên cũng đi vào theo. Người bán hàng bước ra chào Trần Tĩnh. Trần Tĩnh đứng cạnh tủ thử nước hoa, trong khi Phó Lâm Viễn đứng ở bên cạnh, đút tay vào túi quần, nhìn xuống cô.

Cô xoa xoa cổ tay trước rồi đến tai.

Trần Tĩnh không quá nhạy cảm với mùi nước hoa, trước đây Tưởng Hòa đã cùng cô đi mua nước hoa, lần này ngoài việc chọn cho mình, cô còn chọn cho Tưởng Hòa nữa.

Cô xoa rồi ngửi thử, trông có vẻ hơi phân vân, người bán hàng bên cạnh cười nói: “Sao cô không nhờ chồng chọn giúp cho.”

Chồng.

Trái tim của Trần Tĩnh chợt nảy lên.

Phó Lâm Viễn nắm lấy cổ tay cô, đưa lên đặt ở chóp mũi ngửi, Trần Tĩnh ngước mắt lên nhìn anh.

Trông anh khá nghiêm túc.

Phó Lâm Viễn đảo mắt, khẽ nói: “Lại đây.”

Trần Tĩnh biết anh muốn ngửi mùi ở bên tai cô, cô lặng lẽ nhìn anh vài giây, nghiêng người, hơi kiễng chân lên, Phó Lâm Viễn cúi đầu ngửi bên tai cô.

Hình ảnh này khiến nhiều người trong cửa hàng chú ý. Trần Tĩnh tách ra, nghiêm túc nhìn anh, Phó Lâm Viễn cũng nhìn cô nói: “Cả hai đều thơm.”

“Mùi ở tai thơm hơn.”

“Stay together.”

Anh nói tên tiếng Anh của nước hoa này. Anh nói tiếng Anh rất hay, trầm thấp và từ tính. Nghe vậy, Trần Tĩnh quay lại và nói với người bán hàng rằng mình muốn lọ này.

Tiếng Trung của loại nước hoa này nghĩa là “ở bên nhau”.

Chị bán hàng đóng gói xong, Trần Tĩnh đưa thẻ cho cô ta quẹt rồi cầm túi. Chị bán hàng quẹt thẻ xong rồi đi ra, đưa thẻ lại cho Trần Tĩnh, Phó Lâm Viễn nhìn chị bán hàng, chỉ vào vài mẫu mà Trần Tĩnh vừa thử trên bàn.

“Gói hết lại cho tôi.”

Chị bán hàng ngẩn ra, hai mắt sáng lên: “Vâng.”

Trần Tĩnh đã xách túi đi ra ngoài, nhưng nghe thấy anh muốn mua, cô bèn dừng lại chờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đi mua sắm.

Tùy ý, thờ ơ và nhanh chóng.

Thấy anh cầm túi đồ, Trần Tĩnh mới đi ra ngoài.

Bên cạnh là một cửa tiệm khác, nước hoa từ cửa hàng này chính là thứ mà Tưởng Hòa muốn, vì vậy Trần Tĩnh vẫn thử một chút, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Tưởng Hòa. Tưởng Hòa nói “mua” một cách dứt khoát, Trần Tĩnh lập tức thanh toán. Lần này, Phó Lâm Viễn không mua, Trần Tĩnh thấy anh xách nhiều như vậy, dáng người cao, vẻ mặt vô cảm, nhưng lại khá kiên nhẫn.

Ra khỏi cửa hàng, Trần Tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Phó còn cần mua gì nữa không?”

Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ: “Không.”

Trần Tĩnh nhướng mày, khẽ nói: “Vậy chúng ta trở về đi?”

Phó Lâm Viễn “ừ” đáp, anh hạ cánh tay xuống, khẽ ôm eo cô đi về phía cửa. Lúc này, trời đã tối, xe đậu ở bãi đậu xe, để đồ đạc lên ghế sau, Phó Lâm Viễn mở cửa xe, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Gió khá to, thổi bay mái tóc của Trần Tĩnh, cô hất nó sang một bên, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Chúng ta đến nhà hàng dưới khách sạn ăn đi.”

Hôm nay, thời tiết ở Lê Thành rất lạnh.

Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ cong lên: “Được.”

Hai người khom lưng ngồi vào trong xe, trong xe ấm áp hơn nhiều, Phó Lâm Viễn xắn tay áo khởi động xe, cánh tay đeo đồng hồ để lộ những đường nét rõ ràng.

Trần Tĩnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, điện thoại bỗng rung lên.

Tưởng Hòa hỏi cô có mua không.

Trần Tĩnh: [Mua rồi.]

Tưởng Hòa: [Ok, vất vả cho cậu rồi.]

Nói chuyện một lúc, xe đã đến khách sạn, Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn đỗ xe, đem đồ đạc và tài liệu lên lầu, sau đó đến nhà hàng ăn tối.

Công việc của Phó Lâm Viễn đã chất đống khá nhiều, anh bắt đầu kiểm tra email trên điện thoại, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê.

Sau bữa tối, hai người lên lầu, Trần Tĩnh hơi buồn ngủ, nhưng ngày mai còn có một cuộc đàm phán kinh doanh nên cô lấy lại tinh thần, ra khỏi thang máy, Phó Lâm Viễn trở về phòng trước.

Trần Tĩnh quẹt thẻ để vào cửa, cất tài liệu hôm nay đi trước, sau đó lấy tài liệu ngày mai dùng ra sắp xếp. Thời gian của cuộc đàm phán không cố định, nên tài liệu phải chuẩn bị đầy đủ. Nhân tiện, cô còn tra vé máy bay ngày mai, hy vọng ngày mai mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Sắp xếp ổn thỏa xong, cô mới nhớ ra những thứ mà Phó Lâm Viễn mua hôm nay đều ở chỗ mình. Cô tùy ý buộc lại mái tóc buông xõa, xách túi đứng dậy đi ra ngoài, gõ cửa phòng Phó Lâm Viễn.

Một phút sau, cánh cửa mở ra.

Bên trong hơi nóng, Trần Tĩnh ngước mắt lên, Phó Lâm Viễn mặc áo dài và quần dài màu đen, tóc ướt sũng, đang dùng khăn lông lau tóc, nước trượt xuống quai hàm cứng rắn lạnh lẽo của anh, mang theo cảm giác uể oải khi vừa mới tắm xong, Trần Tĩnh im lặng một giây rồi nói: “Tổng giám đốc Phó, đồ hôm nay anh mua...”

Phó Lâm Viễn nhìn cô.

Từ lúc trở về, cô vẫn chưa tắm, cổ áo hơi hé mở, tóc buông xõa, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Phó Lâm Viễn ôm eo cô, kéo cô vào phòng.

Rầm.

Cửa đóng lại.

Trần Tĩnh bị ấn lên cửa, cô ngẩng đầu lên nói: “Đồ hôm nay anh mua này.”

“Cho em.” Nói xong, anh bèn hôn lên môi cô, Trần Tĩnh còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của anh thì môi đã bị ngậm lấy, cổ ngửa lên.

Túi đồ trong tay sắp rơi xuống, Phó Lâm Viễn cầm lấy, đặt lên tủ giày, sau đó lại ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Đầu óc Trần Tĩnh quay cuồng, cánh tay của cô vô thức ôm lấy cổ anh, một lúc sau, váy cô đã bị kéo lên trên, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Lòng bàn tay anh áp lên da thịt cô.

Bố cục phòng anh cũng giống như phòng cô, nhưng không hiểu sao nhìn lại lạnh lẽo hơn bên cô, chắc là do đàn ông ở.

Rèm cửa không mở.

Trần Tĩnh nghiêng đầu, Phó Lâm Viễn hôn lên tai cô, ngậm cắn, hai tay ôm eo cô thật chặt.

Lỗ tai Trần Tĩnh đỏ bừng, hai gò má ửng hồng, hai mắt mờ mịt, đầu ngón tay bấu lấy cánh tay của anh.

Trong phòng tối om, thời gian trôi qua, Trần Tĩnh ôm chặt cổ anh, ngã vào lòng anh, Phó Lâm Viễn hôn lên môi cô, ôm cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Những giọt nước rơi xuống đã bốc hơi, những giọt khác lại rơi xuống. Từ phòng tắm đi ra, Phó Lâm Viễn đặt cô lên giường mình.

Vòng tay quanh eo cô, anh nhìn cô.

Cổ Trần Tĩnh vẫn đỏ ửng, cô vô cùng mệt mỏi, trong ánh sáng lờ mờ, bắt gặp ánh mắt của anh, cô im lặng vài giây.

Phó Lâm Viễn cúi đầu hôn lên môi cô một cách triền miên.

Trần Tĩnh ngửa cổ ra sau, hôn được một lúc, không biết vì sao giữa hai người lại có một bầu không khí vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức trái tim Trần Tĩnh run lên.

Cô ngồi dậy, ôm lấy cổ anh rồi đứng dậy.

Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày, ôm eo cô, mỉm cười và hôn cô lần nữa.

Lần này, họ hôn nhau rất lâu.

Lâu đến mức Trần Tĩnh mệt mỏi nằm xuống không muốn nhúc nhích, Phó Lâm Viễn cúi người, ngửi mùi thơm sau tai cô, mùi thơm ấy vẫn còn lưu lại. Trần Tĩnh mơ màng nằm đó, điện thoại trên tủ đầu giường chợt đổ chuông, Trần Tĩnh đẩy cánh tay anh ra: “Tôi có điện thoại.”

Phó Lâm Viễn rút tay lại rồi đứng dậy.

Anh mặc quần dài màu đen, không mặc áo sơ mi, lộ ra cơ bụng, anh lấy điện thoại của Trần Tĩnh, liếc nhìn, lại là Tưởng Hòa.

Anh trở lại giường, đưa điện thoại cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhận lấy, nhưng không ấn nghe ngay. Cô ngồi dậy, nhìn lướt qua quần áo của mình, lại bị anh dày vò đến không ra hình dạng, Phó Lâm Viễn cụp mắt xuống, tay giữ cổ cô nâng lên: “Ngủ ở đây.”

Trần Tĩnh lắc đầu.

Phó Lâm Viễn nheo mắt nhìn cô.

Vài giây sau, anh xoay người mở tủ lấy một chiếc áo đen mặc vào, sau đó lấy ra một chiếc áo khoác khoác lên người cô, bế cô lên, lạnh lùng nhìn cô rồi đi ra ngoài cửa, tiện thể cầm theo những món quà kia cho cô.

Cô quẹt thẻ rồi họ vào phòng.

Trần Tĩnh vô cùng mệt mỏi, vừa chạm vào giường, cô đã cảm thấy vô cùng buồn ngủ, sau khi lăn xuống giường, cô nhẹ nhàng nói với Phó Lâm Viễn: “Chúc ngủ ngon.”

Phó Lâm Viễn nhìn xuống khuôn mặt say ngủ của cô.

Anh nhìn một lúc rồi rời đi, trước khi đi, nhìn thấy tập tài liệu trên bàn, anh ngồi xuống, mở ra xem lại. Vô tình rút máy tính bảng của cô ra, trên đó có một ứng dụng trò chơi mới, chính là trò mạt chược trực tuyến, còn có một trang web nhỏ, anh bấm vào xem.

Chiến lược mạt chược.

Anh khẽ nhướng mày, khóe môi anh cong lên bật cười.

Thế mà cô lại bí mật nghiên cứu cái này.

Phó Lâm Viễn đặt máy tính bảng xuống, đóng tài liệu trên bàn lại, đứng dậy và chuẩn bị ra khỏi phòng. Tay anh vừa chạm vào nắm đấm cửa thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu vang, âm thanh phát ra từ phía bên kia, trong bóng tối nghe rất rõ ràng.

Phó Lâm Viễn buông tay nắm cửa và đi đến bên giường, liếc mắt thì thấy điện thoại của Trần Tĩnh vô tình bị cô làm rơi xuống đất, nhưng cô hoàn toàn không biết gì, khuôn mặt nằm nghiêng, hai tay duỗi ra khỏi chăn, tóc xõa tung, che đi lông mày và mắt, cô đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Phó Lâm Viễn bước lên phía trước, cầm điện thoại của cô. Màn hình sáng lên, màn hình khóa là một bức chân dung gia đình, cô, mẹ cô và cha cô. Cô đứng ở giữa, mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt sáng rực, tựa đầu vào vai cha cô, nụ cười xán lạn, ánh mắt đầy sao.

Anh đứng xem vài giây trước khi màn hình tắt.

Anh đảo mắt nhìn cô.

Lát sau, anh đứng dậy đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ.

Đúng lúc Trần Tĩnh lật người, Phó Lâm Viễn thò tay vào trong chăn, nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, Trần Tĩnh buồn ngủ quay lại, tưởng là mơ, hai tay cô ôm lấy anh vùi đầu vào cổ anh thở đều.

Phó Lâm Viễn siết chặt cánh tay, một tay anh có thể ôm hết được eo cô, sự ấm áp và mềm mại tràn ngập, anh giơ tay tắt đèn đầu giường.

Tách.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Đêm ở Lê Thành cũng chìm vào giấc ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...