Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 30: Đi Theo
Bất tri bất giác Tân ngủ thiếp đi, nàng không biết có phải bị ma đè hay không. Khi nàng tỉnh dậy, cảm giác cơ thể không cử động được, đấu tranh một lúc, ngồi dậy.
+
Tân cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra không ngừng.
Có chuyện gì? Cứ như bị ma đè, nhưng lại không phải. Lúc này nàng thấy hỗn loạn, tay chân có chút vô lực.
Tân chầm chậm xuống giường, ra khỏi phòng y tế.
Vừa bước ra, liền cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ. Hình như đám sinh viên đều đang chạy rất nhanh, cùng đi về một hướng.
"Có người muốn nhảy lầu."
Tân nghe thấy câu này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Bộ Tiểu Ngạn. Nàng bước nhanh theo đoàn người, đi tới nơi xảy ra chuyện.
Rất nhiều người tụ tập ở dưới lầu của toà nhà thí nghiệm, nói luyên thuyên không ngừng, tất cả đều nhìn lên trên. Khi Tân chạy tới, liếc mắt nhìn thấy Bộ Tiểu Ngạn đứng trong đám người, với nét mặt lo lắng.
Trong lòng thầm thở phào, người nhảy lầu không phải Bộ Tiểu Ngạn.
Nghĩ lại, dù cô ấy luôn gặp phải những chuyện kỳ lạ và kinh khủng, nhưng Bộ Tiểu Ngạn là một phụ nữ ngoài yếu mềm bên trong mạnh mẽ, cô ấy sẽ không từ bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy. Bất quá, vì Tân quá lo lắng cho Bộ Tiểu Ngạn sẽ bị cuốn vào chuyện kì quái nào đó, nên mới nghĩ như vậy.
Tân ngẩng đầu nhìn, thấy hai bóng người trên nóc tầng 10 của tòa nhà thí nghiệm. Hai người bị dây thừng trói vào một bên chân, đầu trút xuống lơ lửng. Họ la hét, tiếng khóc ầm ĩ.
Tại sao cảm giác quen mặt vậy? Tân híp mắt nhìn, không phải là hai người sáng nay đã đẩy Bộ Tiểu Ngạn xuống cầu thang sao?
Không chờ Tân suy nghĩ, Bộ Tiểu Ngạn đi xuyên qua đám người muốn lên lầu, lại bị cảnh sát cản lại: "Thưa cô, xin lùi về sau, nơi này rất nguy hiểm."
Bộ Tiểu Ngạn cao giọng: "Nhưng họ là học sinh của tôi!!" - Hai nữ sinh đẩy Bộ Tiểu Ngạn xuống cầu thang, thật ra là bạn cùng phòng với Lâm Tiên. Họ có quá nhiều ác cảm với Bộ Tiểu Ngạn, vì họ nghĩ rằng Lâm Tiên đã dính vào nàng nên mới bị giết, dù sao cũng có liên quan tới nàng, nên hành động đẩy nàng té cầu thang cũng chỉ là đùa thôi. Bất kỳ một người bạn tốt nào, đều sẽ thấy rất tức giận đi.
Vì thế, Bộ Tiểu Ngạn không giận họ.
Cảnh sát vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không cho nàng qua: "Thưa cô, xin lùi về sau, khả năng trên đó có tội phạm nguy hiểm."
"Vậy mấy người còn ở đây làm gì?" - Tân đột nhiên xuất hiện sau lưng Bộ Tiểu Ngạn, lạnh lùng nói: "Sao không lên mà bắt người?"
Người cảnh sát mới vào ngành năm nay, trước giờ chỉ ở phía sau hỗ trợ. Anh kiêu ngạo muốn thăng tiến, nhưng trong sở cảnh sát chẳng ai để ý và coi trọng, chỉ có ước mơ nhưng không thể nắm lấy. Anh vì chuyện này mà buồn bực, lại bị Tân chọc trúng chỗ đau, liền nổi nóng: "Đây là chuyện của chúng tôi, những người không liên quan cút sang một bên, có biết phiền lắm không! Một đám đàn bà ngu ngốc....."
Lời chưa dứt, Tân đấm thẳng vào mắt người cảnh sát. Cảnh sát kêu lên, nhất thời trước mắt toàn một màu vàng. Bộ Tiểu Ngạn nhân cơ hội chạy tới, Tân gọi, cô vẫn không thèm quay đầu.
"Thật là, tôi ra tay đâu phải muốn cho cô cơ hội làm bậy....." - Tân bất lực, không làm gì khác hơn ngoài đi theo.
Bộ Tiểu Ngạn có chút tức giận cảnh sát không làm gì, đã có cảnh sát ở trên lầu, tại sao thời gian dài rồi lại không cứu người?
Cảnh sát kia ngã trên đất ôm mặt, chửi mẹ nó. Đột nhiên nhìn thấy một người muốn đi vào, anh tức giận đến nổ lửa, bất chấp tất cả xông lên đẩy người: "Cút sang một bên!"
Một bên mắt của anh bị đấm sưng mở không được, mắt còn lại cũng khép hờ. Sau khi đẩy người, thì mới nhìn rõ là cảnh sát Do.
"A....xin lỗi, sĩ quan cảnh sát! Tôi......"
Do không tính toán với anh, nghiêm nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hình như có hai sinh viên bị trói ở phía trên, tình hình cụ thể tôi không rõ."
Do cau mày: "Có bao nhiêu đồng sự đến giải cứu?"
".........." - Anh không nói lời nào.
"Hỏi thì trả lời."
".....Chỉ có tôi với Tiểu Trương, chúng tôi......chúng tôi sợ trên đó có nghi phạm, nhân lực không đủ. Tiểu Trương đã đi tìm người hỗ trợ, tôi ở lại canh giữ....."
Do suýt nữa là bị tức chết: "Sinh viên người ta bị treo ở trên đó nửa ngày rồi! Còn mấy người thì đứng đực ở đây!!! Xảy ra án mạng ai chịu trách nhiệm? Cậu chịu sao?" - Do thật sự muốn đạp một phát để tên ngốc này nằm xuống đất, nhưng thời gian là sinh mạng, Do không rãnh để mắng anh ta, vội vàng chạy lên lầu.
Bộ Tiểu Ngạn lúc đi vào phát hiện thang máy bị hỏng, không biết có ai giở trò hay không, nàng đành phải leo cầu thang.
Tân đuổi theo kéo Bộ Tiểu Ngạn: "Cô muốn lên đó à? Lỡ tội phạm có súng thì sao?"
Bộ Tiểu Ngạn tâm trạng có chút kích động: "Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn họ chết."
Tân trả lời: "Ai nói họ sẽ chết? Xe cứu hỏa cũng tới, phía dưới có đệm khí, sẽ không sao."
"Tôi không yên lòng....." - Hộ Tiểu Ngạn tránh khỏi Tân, tiếp tục đi lên. Tân bị tức muốn chết:
"Hai người đó không phải đã đẩy cô té cầu thang sao! Họ đối xử với cô như vậy, cô còn quan tâm làm gì!! Tôi không biết cô điên thật hay giả điên, giả vờ Thánh Mẫu cái gì, cô không quan tâm đến mạng sống của mình sao!!"
Tân hét xong, trong hành lang yên tĩnh vẫn còn vang vọng tiếng của nàng, lúc này nàng mới nhận ra hơi liều. Lỡ thật sự có tội phạm trốn trong tòa nhà, nàng hét lớn như vậy đúng là ngu ngốc. Nhưng nếu không phát tiết, thì thực sự không làm nguôi được cơn giận trong lòng.
Cái tên Bộ Tiểu Ngạn này là sao chứ?? Khiến người ta vừa yêu vừa hận đến nghiến răng!
Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào mắt Tân vài giây, lặng lẽ quay đi, nói: "Bởi vì tôi biết sinh mạng đáng quý, cho nên mới muốn cứu họ. Hơn nữa tôi đã từng nói, tôi và cô không phải người cùng một thế giới....." - Bỏ lại câu này, Bộ Tiểu Ngạn đi nhanh lên lầu. Tân nhìn bóng lưng của nàng, thật muốn chửi ầm lên. Cái đồ điên!!! Đồ thần kinh!! Tự đại ngông cuồng! Ảo tưởng! Đạo đức giả!!! Cô đi chết đi!!
Nhưng.....Tân vẫn đi theo.
Thật sự là bị trúng tà rồi hả? Bị lây bệnh điên của cô ấy sao? Lại dũng cảm quên mình cái gì? Cô ấy đã nói rồi "không phải người cùng một thế giới", vậy đi theo làm gì nữa? Tân cảm giác bản thân chắc bị điên rồi!! Nhất định là vậy! Nếu không sao biết rõ có nguy hiểm, biết rõ mắt cá chân đang bị thương, biết rõ cái tên Bộ Tiểu Ngạn đó coi thường mình, nhưng lại cứ đi theo cô ấy?
Bộ Tiểu Ngạn như một tia sáng, một ánh nắng ban mai ấm áp. Tân là người sống trong thế giới đen tối, sa đọa và ích kỷ, đối với cô gái đó Tân cảm thấy sự tò mò trước nay chưa từng có. Sự chính trực và kiên cường toát ra từ Bộ Tiểu Ngạn luôn hấp dẫn Tân, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện. Nàng bị ảnh hưởng bởi sức sống của Bộ Tiểu Ngạn, đi theo bước chân cô một cách vô thức.
- -------
Lời tác giả:
Nghe chị Vũ nói, trong ngày Giáng Sinh, chị ấy ở trung tâm thương lại, nhìn thấy có người rớt lầu trước đám đông đang đợi chỗ....
Chúa ơi......nó giống với mở đầu của tiểu thuyết này một cách đáng kinh ngạc....Run...
+
Tân cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra không ngừng.
Có chuyện gì? Cứ như bị ma đè, nhưng lại không phải. Lúc này nàng thấy hỗn loạn, tay chân có chút vô lực.
Tân chầm chậm xuống giường, ra khỏi phòng y tế.
Vừa bước ra, liền cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ. Hình như đám sinh viên đều đang chạy rất nhanh, cùng đi về một hướng.
"Có người muốn nhảy lầu."
Tân nghe thấy câu này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Bộ Tiểu Ngạn. Nàng bước nhanh theo đoàn người, đi tới nơi xảy ra chuyện.
Rất nhiều người tụ tập ở dưới lầu của toà nhà thí nghiệm, nói luyên thuyên không ngừng, tất cả đều nhìn lên trên. Khi Tân chạy tới, liếc mắt nhìn thấy Bộ Tiểu Ngạn đứng trong đám người, với nét mặt lo lắng.
Trong lòng thầm thở phào, người nhảy lầu không phải Bộ Tiểu Ngạn.
Nghĩ lại, dù cô ấy luôn gặp phải những chuyện kỳ lạ và kinh khủng, nhưng Bộ Tiểu Ngạn là một phụ nữ ngoài yếu mềm bên trong mạnh mẽ, cô ấy sẽ không từ bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy. Bất quá, vì Tân quá lo lắng cho Bộ Tiểu Ngạn sẽ bị cuốn vào chuyện kì quái nào đó, nên mới nghĩ như vậy.
Tân ngẩng đầu nhìn, thấy hai bóng người trên nóc tầng 10 của tòa nhà thí nghiệm. Hai người bị dây thừng trói vào một bên chân, đầu trút xuống lơ lửng. Họ la hét, tiếng khóc ầm ĩ.
Tại sao cảm giác quen mặt vậy? Tân híp mắt nhìn, không phải là hai người sáng nay đã đẩy Bộ Tiểu Ngạn xuống cầu thang sao?
Không chờ Tân suy nghĩ, Bộ Tiểu Ngạn đi xuyên qua đám người muốn lên lầu, lại bị cảnh sát cản lại: "Thưa cô, xin lùi về sau, nơi này rất nguy hiểm."
Bộ Tiểu Ngạn cao giọng: "Nhưng họ là học sinh của tôi!!" - Hai nữ sinh đẩy Bộ Tiểu Ngạn xuống cầu thang, thật ra là bạn cùng phòng với Lâm Tiên. Họ có quá nhiều ác cảm với Bộ Tiểu Ngạn, vì họ nghĩ rằng Lâm Tiên đã dính vào nàng nên mới bị giết, dù sao cũng có liên quan tới nàng, nên hành động đẩy nàng té cầu thang cũng chỉ là đùa thôi. Bất kỳ một người bạn tốt nào, đều sẽ thấy rất tức giận đi.
Vì thế, Bộ Tiểu Ngạn không giận họ.
Cảnh sát vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không cho nàng qua: "Thưa cô, xin lùi về sau, khả năng trên đó có tội phạm nguy hiểm."
"Vậy mấy người còn ở đây làm gì?" - Tân đột nhiên xuất hiện sau lưng Bộ Tiểu Ngạn, lạnh lùng nói: "Sao không lên mà bắt người?"
Người cảnh sát mới vào ngành năm nay, trước giờ chỉ ở phía sau hỗ trợ. Anh kiêu ngạo muốn thăng tiến, nhưng trong sở cảnh sát chẳng ai để ý và coi trọng, chỉ có ước mơ nhưng không thể nắm lấy. Anh vì chuyện này mà buồn bực, lại bị Tân chọc trúng chỗ đau, liền nổi nóng: "Đây là chuyện của chúng tôi, những người không liên quan cút sang một bên, có biết phiền lắm không! Một đám đàn bà ngu ngốc....."
Lời chưa dứt, Tân đấm thẳng vào mắt người cảnh sát. Cảnh sát kêu lên, nhất thời trước mắt toàn một màu vàng. Bộ Tiểu Ngạn nhân cơ hội chạy tới, Tân gọi, cô vẫn không thèm quay đầu.
"Thật là, tôi ra tay đâu phải muốn cho cô cơ hội làm bậy....." - Tân bất lực, không làm gì khác hơn ngoài đi theo.
Bộ Tiểu Ngạn có chút tức giận cảnh sát không làm gì, đã có cảnh sát ở trên lầu, tại sao thời gian dài rồi lại không cứu người?
Cảnh sát kia ngã trên đất ôm mặt, chửi mẹ nó. Đột nhiên nhìn thấy một người muốn đi vào, anh tức giận đến nổ lửa, bất chấp tất cả xông lên đẩy người: "Cút sang một bên!"
Một bên mắt của anh bị đấm sưng mở không được, mắt còn lại cũng khép hờ. Sau khi đẩy người, thì mới nhìn rõ là cảnh sát Do.
"A....xin lỗi, sĩ quan cảnh sát! Tôi......"
Do không tính toán với anh, nghiêm nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hình như có hai sinh viên bị trói ở phía trên, tình hình cụ thể tôi không rõ."
Do cau mày: "Có bao nhiêu đồng sự đến giải cứu?"
".........." - Anh không nói lời nào.
"Hỏi thì trả lời."
".....Chỉ có tôi với Tiểu Trương, chúng tôi......chúng tôi sợ trên đó có nghi phạm, nhân lực không đủ. Tiểu Trương đã đi tìm người hỗ trợ, tôi ở lại canh giữ....."
Do suýt nữa là bị tức chết: "Sinh viên người ta bị treo ở trên đó nửa ngày rồi! Còn mấy người thì đứng đực ở đây!!! Xảy ra án mạng ai chịu trách nhiệm? Cậu chịu sao?" - Do thật sự muốn đạp một phát để tên ngốc này nằm xuống đất, nhưng thời gian là sinh mạng, Do không rãnh để mắng anh ta, vội vàng chạy lên lầu.
Bộ Tiểu Ngạn lúc đi vào phát hiện thang máy bị hỏng, không biết có ai giở trò hay không, nàng đành phải leo cầu thang.
Tân đuổi theo kéo Bộ Tiểu Ngạn: "Cô muốn lên đó à? Lỡ tội phạm có súng thì sao?"
Bộ Tiểu Ngạn tâm trạng có chút kích động: "Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn họ chết."
Tân trả lời: "Ai nói họ sẽ chết? Xe cứu hỏa cũng tới, phía dưới có đệm khí, sẽ không sao."
"Tôi không yên lòng....." - Hộ Tiểu Ngạn tránh khỏi Tân, tiếp tục đi lên. Tân bị tức muốn chết:
"Hai người đó không phải đã đẩy cô té cầu thang sao! Họ đối xử với cô như vậy, cô còn quan tâm làm gì!! Tôi không biết cô điên thật hay giả điên, giả vờ Thánh Mẫu cái gì, cô không quan tâm đến mạng sống của mình sao!!"
Tân hét xong, trong hành lang yên tĩnh vẫn còn vang vọng tiếng của nàng, lúc này nàng mới nhận ra hơi liều. Lỡ thật sự có tội phạm trốn trong tòa nhà, nàng hét lớn như vậy đúng là ngu ngốc. Nhưng nếu không phát tiết, thì thực sự không làm nguôi được cơn giận trong lòng.
Cái tên Bộ Tiểu Ngạn này là sao chứ?? Khiến người ta vừa yêu vừa hận đến nghiến răng!
Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào mắt Tân vài giây, lặng lẽ quay đi, nói: "Bởi vì tôi biết sinh mạng đáng quý, cho nên mới muốn cứu họ. Hơn nữa tôi đã từng nói, tôi và cô không phải người cùng một thế giới....." - Bỏ lại câu này, Bộ Tiểu Ngạn đi nhanh lên lầu. Tân nhìn bóng lưng của nàng, thật muốn chửi ầm lên. Cái đồ điên!!! Đồ thần kinh!! Tự đại ngông cuồng! Ảo tưởng! Đạo đức giả!!! Cô đi chết đi!!
Nhưng.....Tân vẫn đi theo.
Thật sự là bị trúng tà rồi hả? Bị lây bệnh điên của cô ấy sao? Lại dũng cảm quên mình cái gì? Cô ấy đã nói rồi "không phải người cùng một thế giới", vậy đi theo làm gì nữa? Tân cảm giác bản thân chắc bị điên rồi!! Nhất định là vậy! Nếu không sao biết rõ có nguy hiểm, biết rõ mắt cá chân đang bị thương, biết rõ cái tên Bộ Tiểu Ngạn đó coi thường mình, nhưng lại cứ đi theo cô ấy?
Bộ Tiểu Ngạn như một tia sáng, một ánh nắng ban mai ấm áp. Tân là người sống trong thế giới đen tối, sa đọa và ích kỷ, đối với cô gái đó Tân cảm thấy sự tò mò trước nay chưa từng có. Sự chính trực và kiên cường toát ra từ Bộ Tiểu Ngạn luôn hấp dẫn Tân, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện. Nàng bị ảnh hưởng bởi sức sống của Bộ Tiểu Ngạn, đi theo bước chân cô một cách vô thức.
- -------
Lời tác giả:
Nghe chị Vũ nói, trong ngày Giáng Sinh, chị ấy ở trung tâm thương lại, nhìn thấy có người rớt lầu trước đám đông đang đợi chỗ....
Chúa ơi......nó giống với mở đầu của tiểu thuyết này một cách đáng kinh ngạc....Run...