Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 61



Đoàn người Tấn Sóc Đế mênh mông cuồn cuộn đi vào hành cung.

*Hành cung: cung điện mà vua chúa ở mỗi khi vi hành.

Diện tích hành cung rộng hơn mười héc ta, tường gạch đều đã được sửa sang lại, hành lang uốn cong, có chút xa hoa lộng lẫy.

Chung Niệm Nguyệt đứng bên trong, cảm thấy có hơi ngạc nhiên: “Tại sao không ở phủ của quan huyện?”

Tấn Sóc Đế bình tĩnh nói: “Trong phủ quan huyện khẳng định là đã bị tàn phá, sao có thể chứa được nhiều người như vậy.”

Chung Tùy An biết muội muội vẫn còn thắc mắc, liền giải thích: “Ở huyện Vĩnh Thần có một ngọn núi, ngày xưa trên núi có một con suối, nước suối rất nóng. Lúc đó quan huyện đã báo cáo lên cho tiên đế biết. Từ đó về sau, mỗi năm tiên đế đều sẽ đến huyện Vĩnh Thần ngâm suối nước nóng, khi đó quan huyện đã nhận bạc từ Hộ bộ, xây một hành cung ở đây, nghênh đón tiên đế thánh giá.”

Tấn Sóc Đế lạnh nhạt nhìn Chung Tùy An.

Bình thường đều là hắn trả lời cho Chung Niệm Nguyệt, nhưng hôm nay tên này lại chen vào.

Chung Tùy An hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt của Tấn Sóc Đế, trong ánh mắt của hắn chỉ có duy nhất muội muội này.

Chung Niệm Nguyệt hiểu rõ gật gật đầu.

Lúc nãy nàng còn thắc mắc, tại sao ở một cái huyện thành nhỏ lại có hành cung như vậy?

Dường như Tấn Sóc Đế cũng không phải là một người thích hưởng thụ, nếu không sao hắn lại chưa từng nói sẽ tới huyện Vĩnh Thần ngâm nước nóng.

Chung Tùy An nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt gật đầu, nỗi niềm ca ca tốt lại dâng lên, vội vàng nói: “Sau khi hành cung được xây xong, những phú hộ, quý tộc đều đua nhau chạy đến huyện Vĩnh Thần, mong muốn dính chút quý khí của tiên đế. Cũng vì điều này, nên đã kéo được kế sinh nhai ở huyện Vĩnh Thần lên. Ở đây mở rất nhiều tửu lầu, khách điếm và quán trà.”

Điều này không có gì khó hiểu.

Thì ra huyện Vĩnh Thần cũng đã từng phồn thịnh như vậy.

Sau khi tiên đế qua đời, Tấn Sóc Đế lại không thích cái này nên đương nhiên nơi này cũng dần mất đi sự phồn thịnh đó.

Nhưng cũng không thể trách Tấn Sóc Đế.

Một đế vương không thích hưởng thụ, chẳng lẽ lại đi trách hắn sao?

Ngay cả Càn Long, ông ấy cũng đã đi mọi ngóc ngách của Giang Nam.

Mỗi lần hưởng thụ, quốc khố liền tổn thất đi không ít, khiến cho các quan thần và bá tánh đều mệt mỏi.

Nếu các địa phương này đều đợi hoàng đế đi tới, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn.

Chung Niệm Nguyệt âm thầm lắc đầu.

Các quan huyện này không biết chuyển sang làm nghề khác sao?

Dù sao cũng không liên quan tới Tấn Sóc Đế.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Tấn Sóc Đế không biết, chỉ với vài câu nói của Chung Tùy An, đã khiến cho tiểu cô nương này ra sức bảo vệ hắn.

Rất nhanh Đại hoàng tử được an bài phụ trách sắp xếp.

Tam hoàng tử thì đi kiểm tra hành lý và binh lính.

Còn Chung Niệm Nguyệt thì đi theo Tấn Sóc Đế vào trong viện.

Chung Tùy An nhìn thấy vậy, đột nhiên nói: “Niệm…..” Lời nói vừa tới miệng, hắn liền sửa lại: “Thế tử.” “Ta có vài lời muốn nói với thế tử, nơi đó là chỗ ngủ của bệ hạ, thế tử không tiện đi vào.”

Bước chân Chung Niệm Nguyệt dừng lại.

A phải rồi.

Cũng không phải là ở lều trại, nàng cũng không cần phải ngủ chung một chỗ với Tấn Sóc Đế. Hiện tại thân phận của nàng cao quý như vậy, đám hạ nhân sẽ không dám làm gì nàng.

Chung Niệm Nguyệt xoay người, muốn đi cùng Chung Tùy An.

Vừa bước được một bước.

Ân?

Ân???

Cổ áo Chung Niệm Nguyệt bị xách lên.

Không cần nhìn cũng biết chính là Tấn Sóc Đế.

Chung Tùy An kinh ngạc.

Ngay cả Vương đại nhân cũng hơi ngây người.

Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ tới, Tấn Sóc Đế hào hoa phong nhã, sẽ làm ra hành động như vậy.

Tấn Sóc Đế không quan tâm tới sắc mặt của bọn họ, nhàn nhạt nói: “Đi đâu? Sách đọc xong hết chưa?”

Chung Niệm Nguyệt:?

Ma quỷ!

Vương đại nhân liền hiểu rõ.

Thì ra là dạy thế tử đọc sách.

Nhưng mà không đúng! Đột nhiên Vương đại nhân nhớ lại, đây là tiểu cô nương, căn bản không phải là thế tử!

Vậy, vậy là vì cái gì?

Vương đại nhân cẩn thận ngước mắt lên nhìn Tấn Sóc Đế, nhìn thấy ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng trên khuôn mặt của tiểu cô nương.

Lúc này Tấn Sóc Đế thả lỏng cổ tay, động tác ôn nhủ chỉnh lại cổ áo cho Chung Niệm Nguyệt, hắn cười nói: “Mấy năm trước còn làm nũng, muốn nghịch tuyết, muốn trẫm mang đồ chơi về cho ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt vẫn nhớ chuyện này, lúc đó là nàng cố ý làm khó Thái Tử.

Hiện tại lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bị Tấn Sóc Đế xách lên như vậy, khuôn mặt có chút ửng hồng, cảm thấy hắn nói như vậy giống như đang nói với tiểu hài tử.

“Ngoan một chút, sau khi xử lý xong mọi chuyện, trẫm mang ngươi lên núi ngâm nước nóng được không?” Tấn Sóc Đế nói những lời này với Chung Niệm Nguyệt, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Chung Tùy An.

Ý muốn nhắc nhở Chung Tùy An, không nên nhúng tay vào việc của Chung Niệm Nguyệt.

Chung Tùy An hơi cau mày, trong lòng cảm thấy có chút khủng hoảng.

Hắn biết Tấn Sóc Đế đối xử rất tốt với muội muội, nhưng không biết là tốt tới mức như vậy, ngay cả trước mặt người khác cũng không thèm che giấu…..

Nếu cứ như vậy, địa vị ca ca của hắn sẽ bị thay thế rồi sao?

Chung Tùy An giật mình.

Đè suy nghĩ này xuống.

“Chung đại nhân.” Tấn Sóc Đế lên tiếng.

Chung Tùy An khom lưng: “Có thần.”

“Người cáo trạng kia, giao cho Tam hoàng tử và Chung đại nhân đi dò hỏi.”

Chung Tùy An: “…..Vâng.”

Thay vì tranh giành địa vị với Tấn Sóc Đế trong lòng Niệm Niệm, còn không bằng xử lý tốt việc này, trong tương lai nếu hắn có địa vị thì người khác sẽ không dám coi thường nàng.

Hắn chính là ca ca ruột của Niệm Niệm!

Chung Niệm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Chung Tùy An, nhỏ giọng nói: “Thì ra là mang về đây.”

Tấn Sóc Đế ngừng lại, hỏi: “Niệm Niệm vẫn còn nhớ nữ tử có dung mạo Tây Thi kia sao?”



Chung Niệm Nguyệt: “Rõ ràng là bệ hạ còn nhớ người ta có dung mạo Tây Thi.”

Trả đũa.

Tấn Sóc Đế đưa tay lên nhéo má nàng.

Chung Niệm Nguyệt:?

Quá đáng!

Chung Niệm Nguyệt nghiến răng nói: “Bệ hạ, bây giờ ta là người có thân phận.”

“Phải phải.” Tấn Sóc Đế cười một cái: “Ngày mai trẫm sẽ cho bọn họ biết thân phận của ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt thắc mắc sờ sờ đầu của mình, sau đó lại sờ sờ hầu kết.

Nàng cải trang không khéo léo, nếu kéo nàng ra trước mặt bọn họ…..

“Sẽ có người nhận ra ta không phải là nam tử.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Tấn Sóc Đế nghĩ thầm, đương nhiên.

Hắn đồng ý để nàng cải trang thành nam tử, là vì thân phận Chung tiểu thư sẽ mang đến rắc rối cho nàng.

Nhưng chỉ cần người có ánh mắt, liếc mắt một cái thì có thể phân biệt ra được.

Đương nhiên bọn họ cũng sẽ biết được tiểu cô nương này có địa vị như thế nào trong lòng hắn.

Tấn Sóc Đế không bao giờ che giấu suy nghĩ của mình với khác, hắn chỉ che dấu với một mình Chung Niệm Nguyệt.

Thời cơ vẫn chưa tới, không nên để nàng phân tâm.

Tấn Sóc Đế cười nhạt, nói: “Nhận ra thì sao, nhận không ra thì sao? Ở trước mặt trẫm, có ai dám nghi ngờ?”

Có đạo lý!

Đi theo hoàng đế lăn lộn, đúng là rất tốt.

Có thể thoải mái làm một tiểu bá vương.

Chung Niệm Nguyệt: “Còn phải đọc sách không?”

“Phải.”

Niệm Niệm tuổi còn nhỏ, không hiểu được tâm tư của hắn, cũng không biết hắn là một người như thế nào, từng bước một lừa nàng bước vào lưới của hắn.

Tấn Sóc Đế phái Tam hoàng tử và Chung Tùy An đi tra hỏi, một người trầm mặc một người nghiêm chỉnh, vài ba câu đã hỏi được thân phận của nàng ấy.

“Nàng ấy tên là Lạc Nương, là người ở Thanh Châu, trượng phu đã qua đời từ sớm, đang sống cùng công bà. Hơn một tháng trước, một tháng trước Thanh Châu bị ngập lụt, quan huyện nơi đó đã bỏ trốn trước. Sau đó có một phú hộ nhìn thấy nàng ấy dung mạo xinh đẹp liền mang đi theo. Trên đường đi tới huyện Vĩnh Thần nhìn thấy rất nhiều dân gặp nạn nhưng sau khi vào huyện lại không nhìn thấy bất kỳ ai. Có lẽ đều đã bị chặn ở ngoài, đã chết hết…..” Tam hoàng tử nói.

*Công bà: Cha mẹ chồng

Chung Tùy An không nhịn được cau mày.

Ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng cau mày.

Nét mặt Tấn Sóc Đế cũng không thay đổi quá nhiều.

Làm hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng, mỗi ngày đều xử lý không ít nhưng việc như vậy, thiên tai có, nhân họa lại càng nhiều. Nếu mỗi ngày đều phải hỉ nộ ái ố, chỉ sợ không được mấy ngày thì hắn đã hoăng thệ.

*Hoăng thệ: Chết

Vương đại nhân hỏi: “Quan huyện chạy trước?”

“Phải, Lạc Nương đã viết ra mấy cái tên.” Chung Tùy An trình giấy lên.

Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua.

Lúc này Lạc Nương đang quỳ gối ở đó, nàng ấy sợ hãi ngẩng đầu lên, thê lương nói: “Lời ta nói đều là thật…..”

Đột nhiên Đại hoàng tử lên tiếng: “Phụ hoàng, không thì nhi thần đi trước, bắt hết những người này đưa tới trước mặt phụ hoàng.”

Tam hoàng tử cũng nói: “Một mình đại ca sợ là không đủ.”

Tấn Sóc Đế yên lặng nhìn bọn họ, trong ánh mắt có chút thất vọng: “Lui xuống hết đi.”

Vương đại nhân thở dài, cầm lấy tờ giấy trên bàn Tấn Sóc Đế, cùng Chung Tùy An khom lưng hành lễ cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại Lạc Nương.

Lạc Nương rụt rè nói tiếp: “Nếu hôm nay thiếp thân không chạy ra chặn xe ngựa thì e rằng mạng đã không còn, cầu xin ngài, mở lòng từ bi, để thiếp thân ở lại làm nha hoàn, không không, chỉ cần làm người nhóm lửa là được. Chỉ cần chờ Thanh Châu được xử lý ổn thỏa, thiếp thân lại trở về quê bái tế công bà chết thảm…..”

Tấn Sóc Đế: “Ngươi muốn hầu hạ ai?”

Đương nhiên Lạc Nương muốn hầu hạ hoàng đế.

Đó là hoàng đế nha!

Nhưng nàng ấy không dám để lộ mục đích, vì vậy chỉ có thể nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt, mím môi nói: “Thiếp thân…..thiếp thân hầu hạ tiểu công tử là được.”

Tấn Sóc Đế: “Mang xuống đi.”

Cung nhân đứng bên cạnh vôi vàng mang Lạc Nương đi.

Đột nhiên Tấn Sóc Đế nói: “Niệm Niệm, ngươi đã xem danh sách kia chưa?”

Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên sẽ sợ tới mức xua tay nói mình cái gì cũng không thấy. Sao dám can thiệp vào chuyện triều chính chứ?

Chung Niệm Nguyệt nói: “Có liếc mắc nhìn qua, nhưng cũng không nhìn thấy được hết.”

“Sao?”

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hắn lại muốn khảo giáo nàng.

Sao không hỏi nhi tử của ngài đi?

Mà cũng phải, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử có hơi ngu xuẩn.

Chung Niệm Nguyệt lười biếng nói: “Trượng phu Lạc Nương mất sớm, vậy mà vẫn còn muốn hầu hạ công bà của nàng ấy. Với thận phận của nàng ấy thì sao có thể biết được tên của các quan huyện.”

“Ừ.” Tấn Sóc Đế đáp lời: “Tiếc là Kỳ Phương cùng Kỳ Cẩn không biết.”

“Bệ hạ biết rõ Lạc Nương có vấn đề, sao còn giữ nàng ấy lại?”

“Đương nhiên là muốn biết rõ, người sai sử phía sau.”

Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu.

Đều là những trò mà ngài chơi được, không liên quan đến nàng.

Chung Niệm Nguyệt lười biếng mà ngáp một cái.

Sắc mặt Tấn Sóc Đế trở nên ôn nhu: “Mệt sao?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu.

Tấn Sóc Đế cười nói: “Sách còn chưa đọc xong, để trẫm đọc cho ngươi nghe.”

Chung Niệm Nguyệt: “…..”

Tấn Sóc Đế nói muốn đọc sách, vậy mà hắn thật sự đọc cho nàng nghe.

Chung Niệm Nguyệt vừa nghe thấy liền cảm thấy buồn ngủ.



Giọng nói Tấn Sóc Đế vừa trầm ấm lại ôn nhu, so với bài hát ru ngủ còn ru ngủ hơn. Chung Niệm Nguyệt nhắm mắt khi nào, ngay cả chính nàng cũng không biết.

Tấn Sóc Đế nghe thấy hô hấp nàng đều đặn, mới cúi đầu xuống nhìn chằm chằm nàng, sau đó bế Chung Niệm Nguyệt đi tới giường hắn đặt xuống.

Nếu Tấn Sóc Đế không đọc cho nàng ngủ gật thì sợ rằng hôm nay nàng sẽ không chịu ngủ lại đây.

Tấn Sóc Đế thả màn che xuống, chậm rãi xoay người đi ra ngoài xử lý sự vụ.

Lạc Nương được dẫn đi tắm rửa thay xiêm y.

Trong lòng nàng ấy mừng rỡ như điên, chỉ là không dám biểu lộ trên khuôn mặt.

Mấy cung nhân vây quanh nàng ấy, nói: “Làn da thật là mềm mại.” “Khuôn mặt này cũng chỉ lớn bằng bàn tay…..”

Lạc Nương cong môi, bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, chỉ cười không nói gì.

Tướng công tử cũng khen nàng ấy xinh đẹp.

Ban đầu nàng ấy còn sợ rằng bản thân không thể so được với các thiếu nữ xinh đẹp ở kinh thành, hiện tại thì sao, không phải các cung nhân đều khen nàng ấy sao?

Các cung nhân nói không ít lời khen, lúc này mới im lặng.

Lạc Nương không nhịn được nghĩ thầm, liệu các cung nhân này có giúp nàng ấy bày mưu đặt kế không?

Chỉ là suy nghĩ này vừa mới hiện ra.

Liền nhìn thấy một cung nhân bước vào, nói: “Lạc Nương vừa nhu nhược lại yếu ớt như vậy, vẫn nên dùng khăn che mặt lại đi.”

Khăn che mặt trong tay cung nhân, đều là màu đen, chỉ sợ mang lên đều che hết mắt mũi miệng.

Lạc Nương: “…..”

Khen nửa ngày, lại lấy cái này cho nàng ấy đeo?

Lạc Nương cắn nhẹ môi, chỉ có thể cầm lấy khăn che mặt đó, nàng ấy không nhịn được hỏi: “Tại sao ta phải mang khăn che mặt? Là vì dáng vẻ ta làm bẩn mắt quý nhân sao?”

Đây chỉ là một lời nói khéo thôi.

Bởi vì các cung nhân đã khen dung mạo nàng ấy xinh đẹp, thì chứng minh được rằng dung mạo này sẽ không làm bẩn mắt quý nhân.

Cung nhân nói: “Không đâu, bệ hạ nói, không muốn thế tử nhìn thấy mặt của ngươi.”

Lạc Nương: “…..” Tại vì sao chứ?

Chẳng lẽ tiểu thế tử có ý với nàng ấy? Mà hoàng đế lại không đồng ý? Hay là hoàng đế cũng thấy nàng ấy xinh đẹp?

Lạc Nương không biết, vì vậy nàng ấy liền lớn mật một lần.

Tóc nàng ấy cũng không búi, liền rời khỏi đó.

Các cung nhân cũng mặc kệ nàng ấy đi đâu, chỉ quay lại làm tiếp việc của mình.

Lạc Nương tốn hơn một canh giờ, mới tìm thấy được chỗ bệ hạ ở lúc nãy.

Chỉ là ở trước cửa có rất nhiều Cấm Vệ.

Lạc Nương khom lưng hành lễ, nói là đã nhớ lại một vài thứ, muốn bẩm báo cho quý nhân biết.

Cấm Vệ đã được phân phó từ trước, mí mắt cũng không nhấc, nói: “Vào đi, chỉ được phép chờ ở gian phòng ngoài.”

Bên trong còn có Võ An Vệ đang bí mật bảo vệ.

Lạc Nương vui mừng bước vào.

Đương nhiên nàng ấy không chờ ở bên ngoài, một đường đi thẳng vào bên trong, muốn cởi xiêm y trên người xuống nhưng không biết xiêm y này làm bằng gì, cởi nửa ngày cũng không xong. Nàng ấy đành từ bỏ.

Sau khi vào phòng trong.

Nhìn thấy màn che được thả xuống, dường như có người đang nằm trên giường.

Là hoàng đế sao?

Lạc Nương cắn môi, không nghĩ tới lại có cơ hội tốt như vậy.

Lúc này Võ An Vệ đang ngồi xổm trên trần nhà, yên lặng mà nhìn Lạc Nương, chỉ đợi nàng ấy ra tay mà bắt lấy.

Nhưng bọn hắn chờ mãi.

Chỉ nhìn thấy Lạc Nương đang cởi xiêm y.

Lạc Nương đã nghĩ sẵn cớ cho mình rồi, nàng ấy sẽ nói là do sợ chết nên mới lấy lòng quý nhân.

Nàng ấy chỉ là một nữ tử nhu nhược, có suy nghĩ này không phải là bình thường sao?

Lạc Nương vén màn ra, bước vào.

Chung Niệm Nguyệt đang ngủ, chỉ cảm thấy bàn tay chạm vào làn da mềm mại, nàng hoảng sợ tỉnh lại, tưởng rằng nàng mơ thấy mình đang sờ cá trê.

Chung Niệm Nguyệt mở mắt.

Lạc Nương cũng kinh ngạc.

Hai người trừng mắt nhìn nhau.

Nhưng người bị dày vò nhất chính là Võ An Vệ.

Nên…..nên bắt hay không đây?

Nên báo cho bệ hạ biết hay không? Nói với bệ hạ, Chung tiểu thư được ngài cưng chiều bị một nữ tử chui vào lòng ngực sao?

Lúc này nghe thấy tiếng mở cửa, theo sau chính là tiếng bước chân.

Lạc Nương kinh ngạc.

Tấn Sóc Đế đã quay trở lại.

Nhưng…..nhưng nàng ấy cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể, chỉ có thể câu dẫn tiểu thế tử, để hắn thay nàng ấy nói chuyện!

Tiểu thế tử này tuổi còn nhỏ, chắc chưa từng thấy qua nữ nhân, nói không chừng lại dễ câu dẫn.

Vì vậy Lạc Nương chui vào lòng ngực Chung Niệm Nguyệt, ôm lấy cổ, khóc thút thít nói: “Tiểu thế tử thương thần thiếp, thần thiếp vô cùng biết ơn…..trên người của ngài sao lại thơm như vậy?”

Chung Niệm Nguyệt bị một đôi ngực bự đâm cho ngây ngốc.

Sợ tới mức ngây người.

Trong lúc nói chuyện, Tấn Sóc Đế cũng đã bước vào phòng.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng trên giường, lại nghe thấy nửa câu sau ‘trên người ngài sao lại thơm’.

Lạc Nương e lệ ngượng ngùng, õng ẹo nửa ngày vẫn không khơi dậy được sự chú ý của người này.

Đột nhiên Tấn Sóc Đế rút lấy thanh kiếm treo trên tường, trên mặt không lộ vẻ tức giận nhưng sát khí lại lộ ra, ánh sáng phát ra từ kiếm càng khiến người khác sợ hãi.

Hắn vẫn trường thân ngọc lập như cũ, giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần, nếu cẩn thận nhìn, sẽ cảm thấy cổ hắn đã hiện gân xanh.

Lạc Nương ngây người.

Chẳng lẽ nàng ấy chưa đủ nhu nhược đáng thương sao?

Tấn Sóc Đế: “Giết.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Trước khi ta ngủ, ngài đâu có nói như vậy! Chẳng phải ngài muốn tra người đứng sau lưng Lạc Nương, một lưới bắt gọn sao!
Chương trước Chương tiếp
Loading...