Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ
Chương 79: BẮT CÓC
Võ An Vệ leo lên ngự liễn rồi lại nhảy xuống, đại thần cứ khóc than ở đó nhưng vẫn không thấy bên trong ngự liễn có động tĩnh gì, nên bọn họ mới do dự đứng trước ngự liễn đợi.
Cấm Vệ đỡ lấy Mạnh công công, thái y xách theo hòm thuốc, mặc kệ đường đi lầy lội ông ấy vội vàng chạy tới.
Ông ấy há hốc miệng, nôn nóng lo sợ hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?”
Lúc này Chung Niệm Nguyệt đã thoát khỏi Tấn Sóc Đế, nhảy xuống xe ngựa, đi từ từ về phía Mạnh công công.
Ba Cấm Vệ nhìn thấy vậy, vội vàng chạy tới đứng xung quanh Chung Niệm Nguyệt.
Cho dù tất cả thích khách đã bị bắt nhưng bọn hắn cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
“Mạnh công công vẫn còn ổn chứ?” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Mạnh công công nghe thấy giọng nói, cố gắng hết sức nhìn Chung Niệm Nguyệt đang đi lại gần ông.
Trên mặt ông hiện lên chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Nô tài vẫn ổn, vẫn ổn…tiểu thư mau quay về xe ngựa đi, bên ngoài thực sự không an toàn.”
Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm.
Thì ra mũi tên kia cắm vào bắp chân của Mạnh công công, máu chảy thấm ướt cả ống quần, cả ống quần đều biến thành màu đen sẫm.
Hôm đó ở trong hành cung, khi Hương Đào hoảng hốt nói “đầu người”, thật ra lúc đó nàng cũng ngửi thấy mùi máu trong không khí, chỉ là cũng không cảm thấy quá lo sợ. Nhưng hôm nay, vết thương đã được xiêm y che lại nhưng mí mắt nàng lại giật giật liên tục, tim đập mạnh tới mức có thể nghe thấy tiếng ‘thình, thịch’.
“Đừng nói gì nữa, mau để cho thái y khám đi.” Chung Niệm Nguyệt cố gắng bình tĩnh nói.
Đương nhiên thái y không dám chậm trễ.
Mạnh công công chính là một trong những người được bệ hạ trọng dụng.
Chỉ là cho dù Mạnh công công đã bị thương như vậy nhưng vẫn muốn bảo toàn an nguy cho Chung Niệm Nguyệt, điều này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Mạnh công công được nâng tới một mảnh đất trống, bọn họ nấu nước nóng, đốt con dao tới khi nóng đỏ lên, rồi mới bắt đầu rút mũi tên cho ông.
Chung Niệm Nguyệt không dám nhìn nữa.
Bất cứ khi nào nàng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tưởng tượng con dao đó đang đặt trên người mình.
Chung Niệm Nguyệt quay lại xe ngựa, Tấn Sóc Đế vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Hắn thấp giọng nói: “Niệm Niệm không cần lo lắng.”
Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tướng công tử.
Sao? Cuối cùng ngươi cũng biết sợ rồi à Hỗn Thế Ma Vương?
Hay là nàng đã đoán ra được việc này có liên quan đến hắn ta, tức giận chỉ vì một tên nô tài nhỏ nhoi?
Ánh mắt Tướng công tử khẽ động, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ khác nhau.
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã thu hồi lại tầm mắt, nàng nhỏ giọng nói: “Để rút được mũi tên, không biết là đau tới mức nào…”
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Niệm Niệm không cần nhìn nữa.”
Dứt lời, hắn đưa tay lên che mắt nàng lại.
Cứ như vậy một lát sau, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Dường như là phát ra từ miệng của Mạnh công công, cho dù đã che miệng lại nhưng vẫn không thể che đi được hết.
Khóe miệng Tướng công tử hơi cong lên.
Cũng coi như là thu hoạch được một chút…
“A!” Nhưng ngay lập tức, cổ họng Tướng công tử rất nhanh không nhịn được mà phát ra tiếng hét.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống.
Bàn tay trắng nõn tinh tế của thiếu nữ kia đặt trên mu bàn tay của hắn ta, chỉ nhéo một cái không cần dùng quá nhiều sức đã có thể khiến cho mu bàn tay của hắn ta đỏ tím.
Đau quá…
Tướng công tử cũng không biết, bị nữ tử nhéo lại có thể đau tới mức như vậy, có thể so sánh được với cơn đau do đao kiếm gây ra!
Sắc mặt Tướng công tử ngay lập tức biến thành màu xanh, vô cùng khó coi.
“Công tử, công tử sao vậy?” Hạ nhân vội vàng hô to.
Ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Lạc Nương và Tấn Sóc Đế.
Bởi vì tầm mắt của Lạc nương bị cản trở, hơn nữa vẫn còn đang hoảng sợ nên không thể nhìn ra được gì.
Nhưng Tấn Sóc Đế chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy mu bàn tay của Tướng công tử.
Nhất thời Tấn Sóc Đế cau mày lại, ánh mắt dừng trên người Tướng công tử trở nên u ám hơn rất nhiều.
Tướng công tử cũng không phải là người không biết sợ hãi là gì, ngay lập tức hắn ta theo bản năng mà cảm thấy rùng mình.
Sau đó hắn ta mới khó khăn nói: “Ngươi…nhéo ta làm gì?” Giọng điệu vừa yếu ớt lại vừa phẫn nộ.
Hắn ta phải kiềm chế cơn giận trong người mình xuống.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt vẫn đang bị Tấn Sóc Đế che mắt.
Nàng cũng không thèm quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy cảnh rút mũi tên, tiếng kêu vô cùng thảm thiết nên sợ…”
“Thì sao…phải nhéo ta?” Lần thứ hai Tướng công tử yếu ớt lên tiếng đặt câu hỏi.
Không phải là nên nhéo Tấn Sóc Đế sao?
Trong lòng hắn ta cảm thấy rất nghi ngờ là Chung Niệm Nguyệt này đang cố ý chơi hắn ta.
Chung Niệm Nguyệt từ từ thả lỏng tay.
Mu bàn tay của Tướng công tử tê dại, trong nhất thời không cảm nhận được gì.
Chung Niệm Nguyệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn ta.
Tướng công tử theo bản năng run rẩy, cảm giác cũng đã bắt đầu khôi phục trở lại, ngón tay của thiếu nữ mềm mại lại ấm áp…
Tướng công tử vẫn đang suy nghĩ thì nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì ta không nỡ nhéo bệ hạ.”
Tướng công tử: “…”
Tấn Sóc Đế không khỏi nhướng mày, trong lòng cố gắng đè xuống suy nghĩ muốn nhéo má Chung Niệm Nguyệt.
Lời nói từ miệng tiểu cô nương lúc nào cũng rất dễ nghe.
Cho dù là vô cớ gây rối nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy ngọt ngào.
Tướng công tử nhẫn nhịn: “Phải, long thể bệ hạ quý trọng, đương nhiên không thể so sánh với người khác…”
Chung Niệm Nguyệt vẫn như cũ không đầu lại, nàng chậm rãi đưa tay lên kéo bàn tay của Tấn Sóc Đế xuống, lúc này mới nói: “Ừ, ngươi biết như vậy thì tốt. Nếu lần sau có thích khách nữa thì cho dù thân thể ngươi có không dậy nổi thì cũng phải đứng chắn cho bệ hạ. Đây là bổn phận của thần dân.”
Tướng công tử cúi đầu nhìn vết bầm trên mu bàn tay của mình.
Nếu không phải vì vậy thì hắn ta cũng đâu cần phải giả vờ bệnh tật nhiều ngày như vậy!
Hắn ta che đi ánh mắt âm trầm, trong tiếng cười khẽ lại mang theo chút chân thành hiếm có, hắn ta dịu dàng cười nói: “Ừ, vậy lần sau ngươi có chắn cho bệ hạ không?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu ta bị thương thì bệ hạ sẽ đau lòng.”
Ta thì không sao đúng không, nên che cho cả ngươi luôn đúng không?
Tướng công tử không nhịn được mà nhìn Lạc Nương.
…Đúng là như vậy.
Hiện tại Lạc Nương cũng sẽ không đau lòng cho hắn ta nữa.
Tướng công tử che ngực lại, cảm thấy hết sức đau lòng.
Đột nhiên hắn ta cảm thấy hơi lo lắng.
Chỉ sợ đi theo đội ngũ này thêm một thời gian nữa, hắn ta sẽ không vì chắn thay mũi tên cho Tấn Sóc Đế mà chết, cũng sẽ không bị Tấn Sóc Đế phát hiện thân phận mà chết, nhưng chắc chắn sẽ bị Chung Niệm Nguyệt chọc cho tức chết.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới thu hồi ánh mắt dừng trên người Tướng công tử, hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Phải, nếu Niệm Niệm bị thương thì trẫm sẽ đau lòng.”
Tướng công tử ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Một người dịu dàng cưng chiều, một người ngạo kiều bao che, đúng là rất có tướng phu thê.
Chỉ là không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy có chút bất an.
Tại sao lại như vậy?
Tướng công tử nghĩ thầm.
Hoàng đế ngồi ở địa vị trên cao, phía trên không có từ mẫu, bên cạnh thì đều là cung phi ngu xuẩn, phía dưới thì có nhi tử làm không nên việc, triều đình thì có loạn đảng muốn cướp ngôi của hắn…
Nếu như vậy thì đáng lý ra Tấn Sóc Đế phải là một người lạnh lùng cao ngạo.
Hắn nên lãnh khốc bạc tình giống như mấy năm trước, không giống như người phàm mới phải…
“Bệ hạ.” Lúc này bên ngoài xe ngựa có cấm vệ quay lại, hắn nói: “Có tổng cộng bảy tên thích khách, tất cả đều đã chết. Trên người không có tín vật hay bất kì manh mối nào, nhưng đều có một hình xăm giống nhau.”
Báo cáo trước mặt.
Dằn mặt con heo đó.
Làm tốt lắm!
Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt liếc Tướng công tử một cái, cảm thấy lửa giận trong lòng đã vơi đi không ít.
Mà Tướng công tử đã nhìn thấy nàng liếc hắn ta, không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn một chút. Nàng nhìn hắn ta làm gì? Chẳng lẽ đã biết thân phận của hắn ta sao?
Có lẽ là do hắn ta có bệnh đa nghi nên mới cảm thấy Chung Niệm Nguyệt liếc mắt một cái, mà trong cái liếc mắt đó còn mang theo một chút trào phúng.
Lúc này cấm vệ bên ngoài xe ngựa lại lên tiếng: “Bệ hạ, vết thương trên người Mạnh công công đã xử lý xong.”
Tấn Sóc Đế đáp lời, kêu người vén màn ra, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
“Niệm Niệm xuống với trẫm.” Hắn nói.
Chung Niệm Nguyệt cũng sợ sẽ còn xảy ra gì đó nữa, lúc này nàng có suy nghĩ gì cũng đều phải gạt bỏ hết, không thể không biết điều.
Vì vậy nàng nhảy xuống xe ngựa, đi theo Tấn Sóc Đế.
“Lạc Nương mau đi theo.” Nàng nói.
Lạc Nương hơi mỉm cười, vui mừng chạy theo.
Một lần nữa Tướng công tử nhìn thấy màn che hạ xuống, cơn giận trong ngực mới tiêu tan đi một chút.
Xe ngựa mà hắn ta đã che kín từ trước, bây giờ bên phải bị vén ra một chút, bên trái vén ra một chút, một chút bí mật cũng không còn!
Chỉ là…
Tướng công tử nhìn theo bóng lưng của Lạc Nương.
Đúng là vô tình.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt vô cùng che chở cho Tấn Sóc Đế.
Tướng công tử trầm mặt xuống.
Chẳng phải là do hắn ta không bằng Tấn Sóc Đế sao!
Một kẻ đạo đức giả như Tấn Sóc Đế cũng sẽ đối xử chân thành với người khác sao?
Trong đầu Tướng công tử vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Khi Tấn Sóc Đế xuất hiện, bọn họ vô cùng kinh ngạc, thì ra bệ hạ đã đổi xe ngựa từ sớm.
“Bệ hạ anh minh, đã chuẩn bị từ sớm!”
“Nên kế hoạch của những tặc tử đó mới không thành công, đúng là may mắn, may mắn…”
Mấy vị thần tử liên tiếp lên tiếng.
Tấn Sóc Đế quay đầu lại, nhìn lướt qua Chung Niệm Nguyệt: “Là nhờ phúc khí của Niệm Niệm nên trẫm mới may mắn như vậy.”
Bọn họ ngơ ngác nhìn Chung Niệm Nguyệt.
Nghĩ thầm, thực sự là nhờ phúc khí sao?
Cấm Vệ đứng bên cạnh hiểu ý nói: “Là nhờ quý nhân mời bệ hạ tới xe ngựa khác.”
Bọn họ hiểu ngay.
Thì ra là vậy!
Tấn Sóc Đế dắt Chung Niệm Nguyệt đi tới trước mặt Mạnh công công, Mạnh công công không còn chút sức lực nào nằm trên mặt đất, thấp giọng nói: “Bệ hạ…”
Trên mặt hiện lên vài tia cảm động, người khác làm gì mà được bệ hạ đến thăm chứ?
Chung Niệm Nguyệt không nhìn thấy mũi tên kia nữa, nên cũng không còn cảm thấy sợ hãi như vừa nãy nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Bị thương như vậy, chỉ sợ lúc hoạt động sẽ gặp không ít khó khăn.”
Mạnh công công vội vàng nói: “Không sao, không sao, nô tài chỉ sợ làm hỏng việc.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, là việc cập kê sao?
Nghĩ thầm, cập kê muộn hơn mấy tháng nữa cũng không sao.
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Công công cứ nghỉ ngơi thoải mái, ta không cần phải vội, đúng không bệ hạ?”
Tấn Sóc Đế ngừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Ừ.”
Đương nhiên là Mạnh công công cảm thấy vô cùng cảm động.
Không có người nào biết rõ hơn ông, lễ cập kê của tiểu thư quan trọng tới mức nào!
Mạnh công công thở dài, đúng là không thể trách bệ hạ, có ai mà không thích tiểu thư được chứ?
Sau khi Tấn Sóc Đế ‘Ừ’ một tiếng, mọi người liền dựng trại nghỉ ngơi một chút, rồi mới tiếp tục đi về phía huyện thành.
May mà lần này bệ hạ đích thân lên đường, nên thái y mang theo rất nhiều dược liệu, còn mang theo cả mấy đồng tử để hỗ trợ. Điều này đã giúp được rất nhiều trong việc chữa bệnh.
Khi màn đêm buông xuống, Mạnh công công bắt đầu sốt cao nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng.
Hôm sau khi cung nhân đỡ ông dậy, ông không nhịn được mà nói với Tấn Sóc Đế: “Hôm nay bị như vậy, lão nô không nhịn được mà nhớ lại…nhớ lại năm đó tiểu thư…khi đó tiểu thư vẫn còn nhỏ như vậy, mà phải chịu đau tận mấy ngày, hôm nay lão nô mới cảm nhận được nỗi đau đó.”
Ông nghĩ thầm, vết thương này của ông thì có tính là gì chứ?
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Ừ.”
Nhìn nàng giống như lười biếng nhưng thật ra trái tim lại rất kiên định.
Những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, nàng đều xứng đáng được nhận lấy.
—
Vùng hoang dã đương nhiên không tốt bằng huyện thành, bọn họ chậm trễ một ngày liền tiếp tục khởi hành.
Mạnh công công được người nâng lên xe ngựa, nên vết thương cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế vẫn như cũ ngồi chung xe ngựa với Tướng công tử, khiến cho Tướng công tử cảm thấy vô cùng khổ sở.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Nếu ngươi là người đứng đầu loạn đảng, vậy chắc ngươi cũng rất yêu quý mạng của bản thân nhỉ?
Sau ngày hôm đó đội ngũ lại gặp thêm vài đám thích khách nữa.
Chỉ là xe ngựa của Tướng công tử vẫn ổn định như cũ, vách thành bên ngoài xe ngựa, một vết trầy xước cũng không có.
Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế, ai cũng không vội vàng đâm thủng Tướng công tử.
Ngược lại Tướng công tử cảm thấy có chút lo lắng, trong lòng mắng thầm bọn chúng quá ngu xuẩn, đã giả vờ rồi thì cũng phải làm cho giống…liên tục ám sát những xe ngựa khác nhưng chỉ có mỗi xe ngựa của hắn ta là không bị gì, không sợ những người khác nghi ngờ hắn ta hay sao?
Cũng không biết là sau khi hắn ta đi, ai là người phụ trách những việc này, sau khi trở về thì nhất định phải lôi tên ngu xuẩn này ra tát hai chục cái.
Đội ngũ đi đường thêm một ngày lại một ngày, cuối cùng cũng đã đến gần kinh thành.
Tin tức ở Thanh Châu đều được truyền tới kinh thành.
“Thanh Châu đã xảy ra chuyện.”
“Cũng chỉ có bệ hạ yêu dân như con, không màng long thể quý trọng, tự mình lên đường đi cứu tế…”
“Chỉ là lần sau các vị nhớ khuyên bệ hạ, trên đường lại có kẻ dám cả gan ám sát người. Bệ hạ chính là ngọc thì những cục đá thô cứng đó có thể chạm tới được chứ?”
“Không tệ không tệ.”
Trong lòng các đại thần đều vô cùng bội phục.
Không lâu sau trong cung cũng nghe được tin tức.
Bọn họ đều biết rõ đây là Tấn Sóc Đế cố tình truyền cho bọn họ biết.
Bọn họ chưa bao giờ dám nghi ngờ Tấn Sóc Đế sẽ không còn bình an trở về…nhìn thì thấy Tấn Sóc Đế là một người có tính tình ôn hòa, nhưng thật ra là có nhiều thủ đoạn lôi đình.
Chỉ là bọn họ sau khi nghe tin tức xong, có người vui cũng có kẻ buồn, tâm trạng của mỗi người không hề giống nhau.
Huệ phi từ miệng Thái Tử biết được, Chung Niệm Nguyệt không ở Chung gia, nói đúng hơn là nàng không còn ở trong kinh thành.
Ngay cả Tam hoàng tử cũng được bệ hạ mang theo.
Kế hoạch của nàng ta không thực hiện được thì cũng thôi đi, nàng ta chỉ sợ, bệ hạ mang Chung Niệm Nguyệt đi theo…lại không có bất kỳ ai cản trở, trai đơn gái chiếc sớm tối ở cạnh nhau, sợ là đoạn tình cảm này sẽ phát triển rất nhanh.
Huệ phi thực sự không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ sau khi bệ hạ trở về, đợi Chung Niệm Nguyệt cập kê xong thì sẽ ban một đạo thánh chỉ, phong cho nàng làm phi tử…
Bất đồng với tâm trạng lo lắng của Huệ phi, Trang phi và cả mẫu phi của Đại hoàng tử là Kính phi, các nàng đều vô cùng vui mừng.
“Ngươi nói nhi tử của ta được đảm nhiệm xử trí riêng một huyện sao, còn được các bá tánh tạ ơn?” Trang phi vô cùng vui mừng: “Bệ hạ, bệ hạ đối với Cẩn nhi thực sự rất tốt!”
Tuy rằng nàng ta không quan tâm tới bá tánh tạ ơn gì đó.
Bên ngoài có rất nhiều người nghị luận nhi tử nàng ta độc ác ngu xuẩn, ban đầu nàng ta cũng không quá quan tâm, bởi vì dù sao những người này cũng không dám nói trước mặt nàng ta. Nếu tới trước mặt nàng ta thì làm gì có kẻ nào dám nói chứ?
Ai dám nói, nàng ta sẽ cầu bệ hạ chém kẻ đó!
Nhưng hôm nay đã có thể vả vào mặt bọn họ, đúng là quá phấn khích!
So với chém người còn vui hơn!
Trang phi vui mừng nói: “Nhất định là biểu ca của Cẩn nhi đã hỗ trợ không ít, người tới mau ban thưởng cho Dư gia…”
“Các ngươi cũng đi nhận chút tiền thưởng đi.”
Đương nhiên các cung nhân cảm thấy vô cùng vui mừng, cảm thấy bầu không khí trong cung đã thay đổi không ít, Trang phi cũng không còn đột nhiên nổi giận nữa.
Bên Kính phi cũng khác gì mấy.
Nhà mẹ Kính phi đương nhiên không thể so với Trang phi, gia sản cũng không nhiều như nàng ta, điều duy nhất nàng ấy hơn chính là người được tiến cung sớm nhất, nàng ấy lớn hơn bệ hạ vài tuổi, về sau lại sinh ra được Đại hoàng tử nên cuộc sống trong cung cũng không mấy khó khăn.
Nàng ấy biết Đại hoàng tử được giao đi diệt sơn tặc, vì vậy cũng vô cao hứng mà ban thưởng không ít đồ cho cung nhân. Về phía nhà mẹ đẻ, nàng ấy không phái người truyền tin tức qua, tránh cho chọc phải rắc rối.
Cung của Thái Hậu hằng năm đóng chặt cửa, nhưng cũng có người quỳ trước mặt bà ta nói lại tin tức.
“Ngươi nói ở huyện Vĩnh Thần có không ít quan huyện bị chém chết?”
“Vâng.”
“Ngươi nói ở huyện Giao Giang có người tự xưng là thần nữ, còn nói từ nhỏ đã có thể nói chuyện với Phật Tử, có thể đọc làu làu Kinh Phật?”
“…Phải. Nhưng nàng ta xuất hiện mới được một ngày thì biến mất…” Người nọ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Từ đó về sau có không ít bá tánh mắng nàng ta. Bọn họ nói nàng ta không phải thần nữ mà chỉ là kẻ lừa đảo. Không biết tại sao các huyện khác lại nghe được tin này, vì vậy bọn họ đã điều tra nghiêm ngặt các chùa.”
Thái Hậu vốn đang lười biếng dựa vào thành ghế.
Ngay lập tức bà ta ngồi thẳng dậy.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bang’ vang lên, chuỗi vòng ngọc đã đứt ra, rơi đầy trên mặt đất.
Phật đối với bá tánh mà nói chính là kính ngưỡng.
Nhưng đối với hoàng đế mà nói chỉ là công cụ để hắn ổn định lòng dân, củng cố địa vị mà thôi.
Trong lịch sự có không ít đế vương ủng hộ Phật giáo, giống như nữ đế của thời Đường, vô cùng tín Phật.
Cũng có không ít hoàng đế tiêu diệt Phật giáo, giống như là Bắc Ngụy và Bắc Chu.
Bà ta tin Phật, theo Phật. Mà hiện tại, Tấn Sóc Đế lại mượn lời này để có thể chỉ mũi kiếm về phía mẫu thân của hắn sao?
Thái Hậu rũ mắt nói: “Đừng có để ai gia phát hiện, là kẻ nào dám cả gan giả dạng thần nữ…”
Thuộc hạ không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
Nếu phát hiện…chỉ sợ ‘thần nữ’ kia sẽ bị róc xương lột da.
—
Chớp mắt một cái.
Đoàn người Chung Niệm Nguyệt chỉ cách kinh thành thêm năm ngày đi đường nữa.
Bọn họ tới huyện thành gần đó, nghỉ ngơi một chút.
Mọi người đều vì đi đường dài mà cảm thấy mệt mỏi, chỉ là cảm thấy nơi này cách kinh thành không xa nên thả lỏng không ít.
Chung Niệm Nguyệt ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn Mạnh công công một chút. Mạnh công công cũng không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là thân hình có chút gầy yếu, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa sẽ ổn.
Mạnh công công nhìn theo bóng lưng nàng rời đi: “Tiểu thư đi tìm bệ hạ sao? Bệ hạ đang ngoài phố, có lẽ là đi mua điểm tâm cho tiểu thư.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền ngơ ngác.
Chung Niệm Nguyệt quay lại sân ngồi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đội mũ có màn che, đứng dậy đi ra khỏi cửa phủ huyện.
Bên cạnh nàng có hai Cấm Vệ, không mang theo nha hoàn, chỉ sợ lúc gặp phải phiền toái sẽ không chạy kịp.
Chung Niệm Nguyệt tìm một lát cũng không nhìn thấy Tấn Sóc Đế.
Thôi.
Trở về vậy.
Chung Niệm Nguyệt xoay người lại, nàng nhìn thấy một người mặc xiêm y màu hồng…nàng vội vàng nói: “Ngươi mau đi theo nữ tử kia!”
Cấm Vệ vội vàng đi theo.
Chung Niệm Nguyệt dụi mắt.
Nàng hoa mắt sao?
Hình như nàng vừa nhìn thấy Chu Ấu Di!
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng cẩn thận, không dám đi theo sau, chỉ sợ có người biết quan hệ của nàng và Chu Ấu Di, nên cố ý lừa nàng đi vào hẻm nhỏ.
Những đoạn như vậy thường xuất hiện trong phim lắm.
Cho nên nàng chỉ để Cấm Vệ đi theo.
Chung Niệm Nguyệt đứng ở đó đợi một lát.
Đột nhiên phía sau có người đẩy xe tới, người nọ cao giọng nói: “Nhường đường một chút! Nhường một chút!”
Bá tánh hai bên đều tách ra cho hắn đi qua.
Chung Niệm Nguyệt cũng lùi về phía sau một chút.
Xe đẩy kia cứ như vậy mà đi thẳng một đường về phía trước.
Chỉ là khi Chung Niệm Nguyệt đang tính bước tới thì đột nhiên cảm thấy eo bị siết chặt, có người bắt nàng lại bế xốc nàng lên.
Bàn tay của người đó che mặt nàng lại.
Thực sự Chung Niệm Nguyệt không thể thở nổi.
Đáng giận!
Sao lại dám ban ngày ban mặt mà chơi trò bắt cóc chứ!
Cấm Vệ đỡ lấy Mạnh công công, thái y xách theo hòm thuốc, mặc kệ đường đi lầy lội ông ấy vội vàng chạy tới.
Ông ấy há hốc miệng, nôn nóng lo sợ hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?”
Lúc này Chung Niệm Nguyệt đã thoát khỏi Tấn Sóc Đế, nhảy xuống xe ngựa, đi từ từ về phía Mạnh công công.
Ba Cấm Vệ nhìn thấy vậy, vội vàng chạy tới đứng xung quanh Chung Niệm Nguyệt.
Cho dù tất cả thích khách đã bị bắt nhưng bọn hắn cũng không dám thả lỏng hoàn toàn.
“Mạnh công công vẫn còn ổn chứ?” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Mạnh công công nghe thấy giọng nói, cố gắng hết sức nhìn Chung Niệm Nguyệt đang đi lại gần ông.
Trên mặt ông hiện lên chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Nô tài vẫn ổn, vẫn ổn…tiểu thư mau quay về xe ngựa đi, bên ngoài thực sự không an toàn.”
Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm.
Thì ra mũi tên kia cắm vào bắp chân của Mạnh công công, máu chảy thấm ướt cả ống quần, cả ống quần đều biến thành màu đen sẫm.
Hôm đó ở trong hành cung, khi Hương Đào hoảng hốt nói “đầu người”, thật ra lúc đó nàng cũng ngửi thấy mùi máu trong không khí, chỉ là cũng không cảm thấy quá lo sợ. Nhưng hôm nay, vết thương đã được xiêm y che lại nhưng mí mắt nàng lại giật giật liên tục, tim đập mạnh tới mức có thể nghe thấy tiếng ‘thình, thịch’.
“Đừng nói gì nữa, mau để cho thái y khám đi.” Chung Niệm Nguyệt cố gắng bình tĩnh nói.
Đương nhiên thái y không dám chậm trễ.
Mạnh công công chính là một trong những người được bệ hạ trọng dụng.
Chỉ là cho dù Mạnh công công đã bị thương như vậy nhưng vẫn muốn bảo toàn an nguy cho Chung Niệm Nguyệt, điều này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Mạnh công công được nâng tới một mảnh đất trống, bọn họ nấu nước nóng, đốt con dao tới khi nóng đỏ lên, rồi mới bắt đầu rút mũi tên cho ông.
Chung Niệm Nguyệt không dám nhìn nữa.
Bất cứ khi nào nàng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tưởng tượng con dao đó đang đặt trên người mình.
Chung Niệm Nguyệt quay lại xe ngựa, Tấn Sóc Đế vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Hắn thấp giọng nói: “Niệm Niệm không cần lo lắng.”
Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tướng công tử.
Sao? Cuối cùng ngươi cũng biết sợ rồi à Hỗn Thế Ma Vương?
Hay là nàng đã đoán ra được việc này có liên quan đến hắn ta, tức giận chỉ vì một tên nô tài nhỏ nhoi?
Ánh mắt Tướng công tử khẽ động, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ khác nhau.
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã thu hồi lại tầm mắt, nàng nhỏ giọng nói: “Để rút được mũi tên, không biết là đau tới mức nào…”
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Niệm Niệm không cần nhìn nữa.”
Dứt lời, hắn đưa tay lên che mắt nàng lại.
Cứ như vậy một lát sau, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Dường như là phát ra từ miệng của Mạnh công công, cho dù đã che miệng lại nhưng vẫn không thể che đi được hết.
Khóe miệng Tướng công tử hơi cong lên.
Cũng coi như là thu hoạch được một chút…
“A!” Nhưng ngay lập tức, cổ họng Tướng công tử rất nhanh không nhịn được mà phát ra tiếng hét.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống.
Bàn tay trắng nõn tinh tế của thiếu nữ kia đặt trên mu bàn tay của hắn ta, chỉ nhéo một cái không cần dùng quá nhiều sức đã có thể khiến cho mu bàn tay của hắn ta đỏ tím.
Đau quá…
Tướng công tử cũng không biết, bị nữ tử nhéo lại có thể đau tới mức như vậy, có thể so sánh được với cơn đau do đao kiếm gây ra!
Sắc mặt Tướng công tử ngay lập tức biến thành màu xanh, vô cùng khó coi.
“Công tử, công tử sao vậy?” Hạ nhân vội vàng hô to.
Ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của Lạc Nương và Tấn Sóc Đế.
Bởi vì tầm mắt của Lạc nương bị cản trở, hơn nữa vẫn còn đang hoảng sợ nên không thể nhìn ra được gì.
Nhưng Tấn Sóc Đế chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy mu bàn tay của Tướng công tử.
Nhất thời Tấn Sóc Đế cau mày lại, ánh mắt dừng trên người Tướng công tử trở nên u ám hơn rất nhiều.
Tướng công tử cũng không phải là người không biết sợ hãi là gì, ngay lập tức hắn ta theo bản năng mà cảm thấy rùng mình.
Sau đó hắn ta mới khó khăn nói: “Ngươi…nhéo ta làm gì?” Giọng điệu vừa yếu ớt lại vừa phẫn nộ.
Hắn ta phải kiềm chế cơn giận trong người mình xuống.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt vẫn đang bị Tấn Sóc Đế che mắt.
Nàng cũng không thèm quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy cảnh rút mũi tên, tiếng kêu vô cùng thảm thiết nên sợ…”
“Thì sao…phải nhéo ta?” Lần thứ hai Tướng công tử yếu ớt lên tiếng đặt câu hỏi.
Không phải là nên nhéo Tấn Sóc Đế sao?
Trong lòng hắn ta cảm thấy rất nghi ngờ là Chung Niệm Nguyệt này đang cố ý chơi hắn ta.
Chung Niệm Nguyệt từ từ thả lỏng tay.
Mu bàn tay của Tướng công tử tê dại, trong nhất thời không cảm nhận được gì.
Chung Niệm Nguyệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn ta.
Tướng công tử theo bản năng run rẩy, cảm giác cũng đã bắt đầu khôi phục trở lại, ngón tay của thiếu nữ mềm mại lại ấm áp…
Tướng công tử vẫn đang suy nghĩ thì nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng chậm rãi nói: “Đương nhiên là vì ta không nỡ nhéo bệ hạ.”
Tướng công tử: “…”
Tấn Sóc Đế không khỏi nhướng mày, trong lòng cố gắng đè xuống suy nghĩ muốn nhéo má Chung Niệm Nguyệt.
Lời nói từ miệng tiểu cô nương lúc nào cũng rất dễ nghe.
Cho dù là vô cớ gây rối nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy ngọt ngào.
Tướng công tử nhẫn nhịn: “Phải, long thể bệ hạ quý trọng, đương nhiên không thể so sánh với người khác…”
Chung Niệm Nguyệt vẫn như cũ không đầu lại, nàng chậm rãi đưa tay lên kéo bàn tay của Tấn Sóc Đế xuống, lúc này mới nói: “Ừ, ngươi biết như vậy thì tốt. Nếu lần sau có thích khách nữa thì cho dù thân thể ngươi có không dậy nổi thì cũng phải đứng chắn cho bệ hạ. Đây là bổn phận của thần dân.”
Tướng công tử cúi đầu nhìn vết bầm trên mu bàn tay của mình.
Nếu không phải vì vậy thì hắn ta cũng đâu cần phải giả vờ bệnh tật nhiều ngày như vậy!
Hắn ta che đi ánh mắt âm trầm, trong tiếng cười khẽ lại mang theo chút chân thành hiếm có, hắn ta dịu dàng cười nói: “Ừ, vậy lần sau ngươi có chắn cho bệ hạ không?”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu ta bị thương thì bệ hạ sẽ đau lòng.”
Ta thì không sao đúng không, nên che cho cả ngươi luôn đúng không?
Tướng công tử không nhịn được mà nhìn Lạc Nương.
…Đúng là như vậy.
Hiện tại Lạc Nương cũng sẽ không đau lòng cho hắn ta nữa.
Tướng công tử che ngực lại, cảm thấy hết sức đau lòng.
Đột nhiên hắn ta cảm thấy hơi lo lắng.
Chỉ sợ đi theo đội ngũ này thêm một thời gian nữa, hắn ta sẽ không vì chắn thay mũi tên cho Tấn Sóc Đế mà chết, cũng sẽ không bị Tấn Sóc Đế phát hiện thân phận mà chết, nhưng chắc chắn sẽ bị Chung Niệm Nguyệt chọc cho tức chết.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới thu hồi ánh mắt dừng trên người Tướng công tử, hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Phải, nếu Niệm Niệm bị thương thì trẫm sẽ đau lòng.”
Tướng công tử ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Một người dịu dàng cưng chiều, một người ngạo kiều bao che, đúng là rất có tướng phu thê.
Chỉ là không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy có chút bất an.
Tại sao lại như vậy?
Tướng công tử nghĩ thầm.
Hoàng đế ngồi ở địa vị trên cao, phía trên không có từ mẫu, bên cạnh thì đều là cung phi ngu xuẩn, phía dưới thì có nhi tử làm không nên việc, triều đình thì có loạn đảng muốn cướp ngôi của hắn…
Nếu như vậy thì đáng lý ra Tấn Sóc Đế phải là một người lạnh lùng cao ngạo.
Hắn nên lãnh khốc bạc tình giống như mấy năm trước, không giống như người phàm mới phải…
“Bệ hạ.” Lúc này bên ngoài xe ngựa có cấm vệ quay lại, hắn nói: “Có tổng cộng bảy tên thích khách, tất cả đều đã chết. Trên người không có tín vật hay bất kì manh mối nào, nhưng đều có một hình xăm giống nhau.”
Báo cáo trước mặt.
Dằn mặt con heo đó.
Làm tốt lắm!
Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt liếc Tướng công tử một cái, cảm thấy lửa giận trong lòng đã vơi đi không ít.
Mà Tướng công tử đã nhìn thấy nàng liếc hắn ta, không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn một chút. Nàng nhìn hắn ta làm gì? Chẳng lẽ đã biết thân phận của hắn ta sao?
Có lẽ là do hắn ta có bệnh đa nghi nên mới cảm thấy Chung Niệm Nguyệt liếc mắt một cái, mà trong cái liếc mắt đó còn mang theo một chút trào phúng.
Lúc này cấm vệ bên ngoài xe ngựa lại lên tiếng: “Bệ hạ, vết thương trên người Mạnh công công đã xử lý xong.”
Tấn Sóc Đế đáp lời, kêu người vén màn ra, chậm rãi bước xuống xe ngựa.
“Niệm Niệm xuống với trẫm.” Hắn nói.
Chung Niệm Nguyệt cũng sợ sẽ còn xảy ra gì đó nữa, lúc này nàng có suy nghĩ gì cũng đều phải gạt bỏ hết, không thể không biết điều.
Vì vậy nàng nhảy xuống xe ngựa, đi theo Tấn Sóc Đế.
“Lạc Nương mau đi theo.” Nàng nói.
Lạc Nương hơi mỉm cười, vui mừng chạy theo.
Một lần nữa Tướng công tử nhìn thấy màn che hạ xuống, cơn giận trong ngực mới tiêu tan đi một chút.
Xe ngựa mà hắn ta đã che kín từ trước, bây giờ bên phải bị vén ra một chút, bên trái vén ra một chút, một chút bí mật cũng không còn!
Chỉ là…
Tướng công tử nhìn theo bóng lưng của Lạc Nương.
Đúng là vô tình.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt vô cùng che chở cho Tấn Sóc Đế.
Tướng công tử trầm mặt xuống.
Chẳng phải là do hắn ta không bằng Tấn Sóc Đế sao!
Một kẻ đạo đức giả như Tấn Sóc Đế cũng sẽ đối xử chân thành với người khác sao?
Trong đầu Tướng công tử vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Khi Tấn Sóc Đế xuất hiện, bọn họ vô cùng kinh ngạc, thì ra bệ hạ đã đổi xe ngựa từ sớm.
“Bệ hạ anh minh, đã chuẩn bị từ sớm!”
“Nên kế hoạch của những tặc tử đó mới không thành công, đúng là may mắn, may mắn…”
Mấy vị thần tử liên tiếp lên tiếng.
Tấn Sóc Đế quay đầu lại, nhìn lướt qua Chung Niệm Nguyệt: “Là nhờ phúc khí của Niệm Niệm nên trẫm mới may mắn như vậy.”
Bọn họ ngơ ngác nhìn Chung Niệm Nguyệt.
Nghĩ thầm, thực sự là nhờ phúc khí sao?
Cấm Vệ đứng bên cạnh hiểu ý nói: “Là nhờ quý nhân mời bệ hạ tới xe ngựa khác.”
Bọn họ hiểu ngay.
Thì ra là vậy!
Tấn Sóc Đế dắt Chung Niệm Nguyệt đi tới trước mặt Mạnh công công, Mạnh công công không còn chút sức lực nào nằm trên mặt đất, thấp giọng nói: “Bệ hạ…”
Trên mặt hiện lên vài tia cảm động, người khác làm gì mà được bệ hạ đến thăm chứ?
Chung Niệm Nguyệt không nhìn thấy mũi tên kia nữa, nên cũng không còn cảm thấy sợ hãi như vừa nãy nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Bị thương như vậy, chỉ sợ lúc hoạt động sẽ gặp không ít khó khăn.”
Mạnh công công vội vàng nói: “Không sao, không sao, nô tài chỉ sợ làm hỏng việc.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, là việc cập kê sao?
Nghĩ thầm, cập kê muộn hơn mấy tháng nữa cũng không sao.
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Công công cứ nghỉ ngơi thoải mái, ta không cần phải vội, đúng không bệ hạ?”
Tấn Sóc Đế ngừng lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Ừ.”
Đương nhiên là Mạnh công công cảm thấy vô cùng cảm động.
Không có người nào biết rõ hơn ông, lễ cập kê của tiểu thư quan trọng tới mức nào!
Mạnh công công thở dài, đúng là không thể trách bệ hạ, có ai mà không thích tiểu thư được chứ?
Sau khi Tấn Sóc Đế ‘Ừ’ một tiếng, mọi người liền dựng trại nghỉ ngơi một chút, rồi mới tiếp tục đi về phía huyện thành.
May mà lần này bệ hạ đích thân lên đường, nên thái y mang theo rất nhiều dược liệu, còn mang theo cả mấy đồng tử để hỗ trợ. Điều này đã giúp được rất nhiều trong việc chữa bệnh.
Khi màn đêm buông xuống, Mạnh công công bắt đầu sốt cao nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng.
Hôm sau khi cung nhân đỡ ông dậy, ông không nhịn được mà nói với Tấn Sóc Đế: “Hôm nay bị như vậy, lão nô không nhịn được mà nhớ lại…nhớ lại năm đó tiểu thư…khi đó tiểu thư vẫn còn nhỏ như vậy, mà phải chịu đau tận mấy ngày, hôm nay lão nô mới cảm nhận được nỗi đau đó.”
Ông nghĩ thầm, vết thương này của ông thì có tính là gì chứ?
Tấn Sóc Đế thấp giọng nói: “Ừ.”
Nhìn nàng giống như lười biếng nhưng thật ra trái tim lại rất kiên định.
Những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, nàng đều xứng đáng được nhận lấy.
—
Vùng hoang dã đương nhiên không tốt bằng huyện thành, bọn họ chậm trễ một ngày liền tiếp tục khởi hành.
Mạnh công công được người nâng lên xe ngựa, nên vết thương cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế vẫn như cũ ngồi chung xe ngựa với Tướng công tử, khiến cho Tướng công tử cảm thấy vô cùng khổ sở.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Nếu ngươi là người đứng đầu loạn đảng, vậy chắc ngươi cũng rất yêu quý mạng của bản thân nhỉ?
Sau ngày hôm đó đội ngũ lại gặp thêm vài đám thích khách nữa.
Chỉ là xe ngựa của Tướng công tử vẫn ổn định như cũ, vách thành bên ngoài xe ngựa, một vết trầy xước cũng không có.
Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế, ai cũng không vội vàng đâm thủng Tướng công tử.
Ngược lại Tướng công tử cảm thấy có chút lo lắng, trong lòng mắng thầm bọn chúng quá ngu xuẩn, đã giả vờ rồi thì cũng phải làm cho giống…liên tục ám sát những xe ngựa khác nhưng chỉ có mỗi xe ngựa của hắn ta là không bị gì, không sợ những người khác nghi ngờ hắn ta hay sao?
Cũng không biết là sau khi hắn ta đi, ai là người phụ trách những việc này, sau khi trở về thì nhất định phải lôi tên ngu xuẩn này ra tát hai chục cái.
Đội ngũ đi đường thêm một ngày lại một ngày, cuối cùng cũng đã đến gần kinh thành.
Tin tức ở Thanh Châu đều được truyền tới kinh thành.
“Thanh Châu đã xảy ra chuyện.”
“Cũng chỉ có bệ hạ yêu dân như con, không màng long thể quý trọng, tự mình lên đường đi cứu tế…”
“Chỉ là lần sau các vị nhớ khuyên bệ hạ, trên đường lại có kẻ dám cả gan ám sát người. Bệ hạ chính là ngọc thì những cục đá thô cứng đó có thể chạm tới được chứ?”
“Không tệ không tệ.”
Trong lòng các đại thần đều vô cùng bội phục.
Không lâu sau trong cung cũng nghe được tin tức.
Bọn họ đều biết rõ đây là Tấn Sóc Đế cố tình truyền cho bọn họ biết.
Bọn họ chưa bao giờ dám nghi ngờ Tấn Sóc Đế sẽ không còn bình an trở về…nhìn thì thấy Tấn Sóc Đế là một người có tính tình ôn hòa, nhưng thật ra là có nhiều thủ đoạn lôi đình.
Chỉ là bọn họ sau khi nghe tin tức xong, có người vui cũng có kẻ buồn, tâm trạng của mỗi người không hề giống nhau.
Huệ phi từ miệng Thái Tử biết được, Chung Niệm Nguyệt không ở Chung gia, nói đúng hơn là nàng không còn ở trong kinh thành.
Ngay cả Tam hoàng tử cũng được bệ hạ mang theo.
Kế hoạch của nàng ta không thực hiện được thì cũng thôi đi, nàng ta chỉ sợ, bệ hạ mang Chung Niệm Nguyệt đi theo…lại không có bất kỳ ai cản trở, trai đơn gái chiếc sớm tối ở cạnh nhau, sợ là đoạn tình cảm này sẽ phát triển rất nhanh.
Huệ phi thực sự không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ sau khi bệ hạ trở về, đợi Chung Niệm Nguyệt cập kê xong thì sẽ ban một đạo thánh chỉ, phong cho nàng làm phi tử…
Bất đồng với tâm trạng lo lắng của Huệ phi, Trang phi và cả mẫu phi của Đại hoàng tử là Kính phi, các nàng đều vô cùng vui mừng.
“Ngươi nói nhi tử của ta được đảm nhiệm xử trí riêng một huyện sao, còn được các bá tánh tạ ơn?” Trang phi vô cùng vui mừng: “Bệ hạ, bệ hạ đối với Cẩn nhi thực sự rất tốt!”
Tuy rằng nàng ta không quan tâm tới bá tánh tạ ơn gì đó.
Bên ngoài có rất nhiều người nghị luận nhi tử nàng ta độc ác ngu xuẩn, ban đầu nàng ta cũng không quá quan tâm, bởi vì dù sao những người này cũng không dám nói trước mặt nàng ta. Nếu tới trước mặt nàng ta thì làm gì có kẻ nào dám nói chứ?
Ai dám nói, nàng ta sẽ cầu bệ hạ chém kẻ đó!
Nhưng hôm nay đã có thể vả vào mặt bọn họ, đúng là quá phấn khích!
So với chém người còn vui hơn!
Trang phi vui mừng nói: “Nhất định là biểu ca của Cẩn nhi đã hỗ trợ không ít, người tới mau ban thưởng cho Dư gia…”
“Các ngươi cũng đi nhận chút tiền thưởng đi.”
Đương nhiên các cung nhân cảm thấy vô cùng vui mừng, cảm thấy bầu không khí trong cung đã thay đổi không ít, Trang phi cũng không còn đột nhiên nổi giận nữa.
Bên Kính phi cũng khác gì mấy.
Nhà mẹ Kính phi đương nhiên không thể so với Trang phi, gia sản cũng không nhiều như nàng ta, điều duy nhất nàng ấy hơn chính là người được tiến cung sớm nhất, nàng ấy lớn hơn bệ hạ vài tuổi, về sau lại sinh ra được Đại hoàng tử nên cuộc sống trong cung cũng không mấy khó khăn.
Nàng ấy biết Đại hoàng tử được giao đi diệt sơn tặc, vì vậy cũng vô cao hứng mà ban thưởng không ít đồ cho cung nhân. Về phía nhà mẹ đẻ, nàng ấy không phái người truyền tin tức qua, tránh cho chọc phải rắc rối.
Cung của Thái Hậu hằng năm đóng chặt cửa, nhưng cũng có người quỳ trước mặt bà ta nói lại tin tức.
“Ngươi nói ở huyện Vĩnh Thần có không ít quan huyện bị chém chết?”
“Vâng.”
“Ngươi nói ở huyện Giao Giang có người tự xưng là thần nữ, còn nói từ nhỏ đã có thể nói chuyện với Phật Tử, có thể đọc làu làu Kinh Phật?”
“…Phải. Nhưng nàng ta xuất hiện mới được một ngày thì biến mất…” Người nọ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Từ đó về sau có không ít bá tánh mắng nàng ta. Bọn họ nói nàng ta không phải thần nữ mà chỉ là kẻ lừa đảo. Không biết tại sao các huyện khác lại nghe được tin này, vì vậy bọn họ đã điều tra nghiêm ngặt các chùa.”
Thái Hậu vốn đang lười biếng dựa vào thành ghế.
Ngay lập tức bà ta ngồi thẳng dậy.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bang’ vang lên, chuỗi vòng ngọc đã đứt ra, rơi đầy trên mặt đất.
Phật đối với bá tánh mà nói chính là kính ngưỡng.
Nhưng đối với hoàng đế mà nói chỉ là công cụ để hắn ổn định lòng dân, củng cố địa vị mà thôi.
Trong lịch sự có không ít đế vương ủng hộ Phật giáo, giống như nữ đế của thời Đường, vô cùng tín Phật.
Cũng có không ít hoàng đế tiêu diệt Phật giáo, giống như là Bắc Ngụy và Bắc Chu.
Bà ta tin Phật, theo Phật. Mà hiện tại, Tấn Sóc Đế lại mượn lời này để có thể chỉ mũi kiếm về phía mẫu thân của hắn sao?
Thái Hậu rũ mắt nói: “Đừng có để ai gia phát hiện, là kẻ nào dám cả gan giả dạng thần nữ…”
Thuộc hạ không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
Nếu phát hiện…chỉ sợ ‘thần nữ’ kia sẽ bị róc xương lột da.
—
Chớp mắt một cái.
Đoàn người Chung Niệm Nguyệt chỉ cách kinh thành thêm năm ngày đi đường nữa.
Bọn họ tới huyện thành gần đó, nghỉ ngơi một chút.
Mọi người đều vì đi đường dài mà cảm thấy mệt mỏi, chỉ là cảm thấy nơi này cách kinh thành không xa nên thả lỏng không ít.
Chung Niệm Nguyệt ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn Mạnh công công một chút. Mạnh công công cũng không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là thân hình có chút gầy yếu, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa sẽ ổn.
Mạnh công công nhìn theo bóng lưng nàng rời đi: “Tiểu thư đi tìm bệ hạ sao? Bệ hạ đang ngoài phố, có lẽ là đi mua điểm tâm cho tiểu thư.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy liền ngơ ngác.
Chung Niệm Nguyệt quay lại sân ngồi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đội mũ có màn che, đứng dậy đi ra khỏi cửa phủ huyện.
Bên cạnh nàng có hai Cấm Vệ, không mang theo nha hoàn, chỉ sợ lúc gặp phải phiền toái sẽ không chạy kịp.
Chung Niệm Nguyệt tìm một lát cũng không nhìn thấy Tấn Sóc Đế.
Thôi.
Trở về vậy.
Chung Niệm Nguyệt xoay người lại, nàng nhìn thấy một người mặc xiêm y màu hồng…nàng vội vàng nói: “Ngươi mau đi theo nữ tử kia!”
Cấm Vệ vội vàng đi theo.
Chung Niệm Nguyệt dụi mắt.
Nàng hoa mắt sao?
Hình như nàng vừa nhìn thấy Chu Ấu Di!
Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng cẩn thận, không dám đi theo sau, chỉ sợ có người biết quan hệ của nàng và Chu Ấu Di, nên cố ý lừa nàng đi vào hẻm nhỏ.
Những đoạn như vậy thường xuất hiện trong phim lắm.
Cho nên nàng chỉ để Cấm Vệ đi theo.
Chung Niệm Nguyệt đứng ở đó đợi một lát.
Đột nhiên phía sau có người đẩy xe tới, người nọ cao giọng nói: “Nhường đường một chút! Nhường một chút!”
Bá tánh hai bên đều tách ra cho hắn đi qua.
Chung Niệm Nguyệt cũng lùi về phía sau một chút.
Xe đẩy kia cứ như vậy mà đi thẳng một đường về phía trước.
Chỉ là khi Chung Niệm Nguyệt đang tính bước tới thì đột nhiên cảm thấy eo bị siết chặt, có người bắt nàng lại bế xốc nàng lên.
Bàn tay của người đó che mặt nàng lại.
Thực sự Chung Niệm Nguyệt không thể thở nổi.
Đáng giận!
Sao lại dám ban ngày ban mặt mà chơi trò bắt cóc chứ!