Hoàng Hậu Tô Đình
Chương 17
Hai năm ở ngoài biên quan cứ như vậy thắm thoát trôi qua, Tô Đình năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, bởi vì đến tuổi cập kê nàng bắt buộc phải trở về nhà để mẫu thân búi tóc cài trâm.
Thành Tư Nghị, trước cổng thành một nhóm người cơ thể cường tráng, tướng tá to cao, khuôn mặt đầy nước mắt đang tiễn một cô nương trong trang phục nam nhi, cưởi trên lưng ngựa tỏ ra xuất khí, nếu không biết giới tính thật của nàng thì ai cũng nghĩ nàng là nam nhi.
"Mọi người bảo trọng, muội sẽ quay lại mà." Tô Đình phất tay sau đó thúc chân vào bụng ngựa, có. ngựa nhanh chóng chạy đi xa.
Đại ca Tô Kỳ lắc đầu thở dài "Muội muội ngốc à, lần này muội về chính là chuẩn bị gã cho người, không thể nào trở về đây được đâu."
Đúng như những gì Tô Kỳ nghĩ, hai hôm trước bên trong hoàng cung mở ra cuộc hội nghị rất là quan trọng, bên trong hội nghị gồm những người thân tính của hoàng thượng, Tô Mạnh, thái tử cùng tam hoàng tử, còn có Tiêu vương gia.
Hội nghị mở ra nhằm vào mục đích giữ chân tiểu cô nương Tô Đình ở lại thành, mà cách duy nhất chính là tìm một người xứng đáng để gửi gắm nàng.
Trong hội nghị tất cả mọi người đều tranh luận một cách nhiệt tình, ai có nhi tử hay chắt tử đến tuổi mà chưa có thê tử đều muốn thò vào một chân, đối với những vị trưởng bối này nàng chính là một đứa nhỏ tốt, tuy rất không yên tĩnh nhưng càng như vậy họ càng yêu thương.
Thái tử nhìn tam đệ khuôn mặt nhăn nhó bên cạnh liền thở dài, chàng biết từ lúc đầu gặp tiểu nha đầu kia thì người đệ đệ này đã thích nàng rồi, cho dù bây giờ đã mười tám tuổi cũng được phong làm Hiền Vương nhưng hắn vẫn chờ nàng, chàng thấy mà cũng phải cảm động theo.
Đối với huynh đệ trong nhà đế vương, mưu cầu quyền lực là không thể tránh khỏi nhưng tam đệ của chàng lại chỉ để ý đến một Tô Đình thích chạy loạn khắp nơi, đúng là khó có được.
Nhưng cũng vì vậy mà chàng cũng thân thiết với người đệ đệ này hơn.
Lúc này thấy nhóm trưởng bối đang phừng phừng tranh cải chàng liền nhanh chóng đẩy hắn ra rồi ra hiệu mau chóng thưa chuyện đi, nếu không sẽ không có cơ hội mất.
Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Hiên bị thái tử đẩy ra liền kinh ngạc nhưng sau đó nhanh chóng quỳ xuống nói "Bẩm phụ hoàng, nhi tử, nhi tử muốn lấy Tô Đình làm vương phi."
Hoàng thượng nghe xong liền nhướn mày, nhưng không quá ngạc nhiên.
Tô Mạnh nghe xong cũng nhìn chằm chằm hắn, nhưng không nói gì.
Những người khác thấy vương gia lên tiếng cũng không tiện phản bác.
"Nhi tử từ nhỏ đã rất ái mộ nàng, sau này trưởng thành cũng chỉ nghĩ lấy nàng làm tê tử, kính mong phụ hoàng ban hôn." Hoàng Tiêu Hiên dập đầu nói.
Hoàng thượng nhìn sang Tô Mạnh sau đó gật đầu"Được rồi, nếu ngươi thật lòng thì phụ hoàng cũng không làm khó, chỉ mong ngươi yêu thương nàng là tốt rồi."
Tuy nói vậy nhưng ngài thật sự không muốn chút nào, nếu muốn nói thì ngài hài lòng với thái tử nhất, nhưng hai năm trước thái tử đã lấy thái tử phi, ngài không thể để Tô Đình lắm trắc thái tử phi hay thiếp thất được, bây giờ ngoại trừ đứa nhi tử này thì ngài cũng không cảm thấy ai có thể xứng đôi với nàng.
Thế là cuối cùng hôn sự của nàng đã định trong sự quyết đoán của hoàng thượng cùng Tô Mạnh.
Đến khi nàng về đến kinh thành liền cảm thấy không khí trong kinh thành rất kỳ lạ, người dân sau khi nhìn thấy nàng đều cười tủm tỉm rồi tặng nàng một bao thêu, càng kỳ lạ hơn là sau khi vào phủ Thượng tướng thì khắp nơi đều dán giấy đỏ, không khí trong phủ cũng đầy vui mừng.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ những thứ này để chúc mừng nàng đến tuổi cập kê.
Sau đó nàng bắt đầu hỏi, nhưng dù hỏi thế nào đều không có hạ nhân nào nói cho nàng biết, bọn họ chỉ cười rồi rời đi tiếp tục làm việc.
Đến nỗi tiểu Thúy cũng cười tủm tỉm nhìn nàng nhưng không chịu nói gì.
Bầu không khí này khiến nàng cảm thấy bất an.
Ngày hôm sau chính là sinh thần của nàng, trời vừa tờ mờ sáng nàng liền bị kéo dậy trang điểm, thay quần áo mới.
Những người thân quen đều đã tụ họp đầy đủ bên ngoài sân, có rất nhiều quan lại đến cùng chung vui, hoàng thượng cũng không ngồi yên mà cải trang chạy đến.
Khi Tô Đình bước ra liền nghe thấy rất nhiều tiếng hít khí sau đó là tiếng khen ngợi trầm trồ, không ai ngờ được rằng tiểu cô nương luôn thích mặc trang phục nam nhi lại trở nên xinh đẹp như thế này.
Nàng nhìn xung quanh sau đó bị Tô phu nhân kéo đến giữa sân rồi ấn nàng ngồi lên ghế, bởi vì hôm nay nàng phải búi tóc nên mái tóc của nàng đã xoã ra sẵn để chờ mẫu thân chải giúp.
Tô phu nhân thực hiện các bước theo đúng nghi lễ, mỗi lần chải tóc là một câu chúc vang lên, đến khi tóc được búi lên thì tiểu Thúy bưng một khay đựng trâm đến để nàng lựa chọn.
Tô Đình nhìn sơ qua liền chỉ vào một cây trâm cài nhìn thuận mắt, Tô phu nhân cầm lên rồi cài cho nàng
Buổi lễ cuối cùng kết thúc, mọi người nhanh chóng vào nhà mở tiệc, hoàng thượng chỉ đến tham dự lễ rồi phải chở về hoàng cung tiếp tục phê tấu chương nên rời đi trước.
Tô Đình nhìn ngài rồi chạy theo "Hoàng bá bá."
Hoàng thượng dừng lại nhìn nàng.
"Cảm tạ cây trâm của ngài." Tô Đình mỉm cười vui vẻ.
Hoàng thượng ngạc nhiên hỏi "Sao con biết là của ta."
"Bởi vì chỉ có ngài và phụ thân hiểu ta nhất, nhưng phụ thân sẽ không chọn cây trâm này cho ta." Tô Đình tinh nghịch nói.
Hoàng thượng bật cười rồi xoa đầu nàng than khẽ "Tiểu bảo bối của chúng ta lớn thật rồi."
Tô Đình nhìn ngài bỏ tay xuống rồi mang theo người từ từ đi xa, liền khó hiểu, tại sao tâm trạng của ngài ấy lại nhiều ưu tư như vậy.
Đến cuối cùng Tô Đình cũng không hiểu được suy nghĩ của một vị hoàng đế như ngài.
Thành Tư Nghị, trước cổng thành một nhóm người cơ thể cường tráng, tướng tá to cao, khuôn mặt đầy nước mắt đang tiễn một cô nương trong trang phục nam nhi, cưởi trên lưng ngựa tỏ ra xuất khí, nếu không biết giới tính thật của nàng thì ai cũng nghĩ nàng là nam nhi.
"Mọi người bảo trọng, muội sẽ quay lại mà." Tô Đình phất tay sau đó thúc chân vào bụng ngựa, có. ngựa nhanh chóng chạy đi xa.
Đại ca Tô Kỳ lắc đầu thở dài "Muội muội ngốc à, lần này muội về chính là chuẩn bị gã cho người, không thể nào trở về đây được đâu."
Đúng như những gì Tô Kỳ nghĩ, hai hôm trước bên trong hoàng cung mở ra cuộc hội nghị rất là quan trọng, bên trong hội nghị gồm những người thân tính của hoàng thượng, Tô Mạnh, thái tử cùng tam hoàng tử, còn có Tiêu vương gia.
Hội nghị mở ra nhằm vào mục đích giữ chân tiểu cô nương Tô Đình ở lại thành, mà cách duy nhất chính là tìm một người xứng đáng để gửi gắm nàng.
Trong hội nghị tất cả mọi người đều tranh luận một cách nhiệt tình, ai có nhi tử hay chắt tử đến tuổi mà chưa có thê tử đều muốn thò vào một chân, đối với những vị trưởng bối này nàng chính là một đứa nhỏ tốt, tuy rất không yên tĩnh nhưng càng như vậy họ càng yêu thương.
Thái tử nhìn tam đệ khuôn mặt nhăn nhó bên cạnh liền thở dài, chàng biết từ lúc đầu gặp tiểu nha đầu kia thì người đệ đệ này đã thích nàng rồi, cho dù bây giờ đã mười tám tuổi cũng được phong làm Hiền Vương nhưng hắn vẫn chờ nàng, chàng thấy mà cũng phải cảm động theo.
Đối với huynh đệ trong nhà đế vương, mưu cầu quyền lực là không thể tránh khỏi nhưng tam đệ của chàng lại chỉ để ý đến một Tô Đình thích chạy loạn khắp nơi, đúng là khó có được.
Nhưng cũng vì vậy mà chàng cũng thân thiết với người đệ đệ này hơn.
Lúc này thấy nhóm trưởng bối đang phừng phừng tranh cải chàng liền nhanh chóng đẩy hắn ra rồi ra hiệu mau chóng thưa chuyện đi, nếu không sẽ không có cơ hội mất.
Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Hiên bị thái tử đẩy ra liền kinh ngạc nhưng sau đó nhanh chóng quỳ xuống nói "Bẩm phụ hoàng, nhi tử, nhi tử muốn lấy Tô Đình làm vương phi."
Hoàng thượng nghe xong liền nhướn mày, nhưng không quá ngạc nhiên.
Tô Mạnh nghe xong cũng nhìn chằm chằm hắn, nhưng không nói gì.
Những người khác thấy vương gia lên tiếng cũng không tiện phản bác.
"Nhi tử từ nhỏ đã rất ái mộ nàng, sau này trưởng thành cũng chỉ nghĩ lấy nàng làm tê tử, kính mong phụ hoàng ban hôn." Hoàng Tiêu Hiên dập đầu nói.
Hoàng thượng nhìn sang Tô Mạnh sau đó gật đầu"Được rồi, nếu ngươi thật lòng thì phụ hoàng cũng không làm khó, chỉ mong ngươi yêu thương nàng là tốt rồi."
Tuy nói vậy nhưng ngài thật sự không muốn chút nào, nếu muốn nói thì ngài hài lòng với thái tử nhất, nhưng hai năm trước thái tử đã lấy thái tử phi, ngài không thể để Tô Đình lắm trắc thái tử phi hay thiếp thất được, bây giờ ngoại trừ đứa nhi tử này thì ngài cũng không cảm thấy ai có thể xứng đôi với nàng.
Thế là cuối cùng hôn sự của nàng đã định trong sự quyết đoán của hoàng thượng cùng Tô Mạnh.
Đến khi nàng về đến kinh thành liền cảm thấy không khí trong kinh thành rất kỳ lạ, người dân sau khi nhìn thấy nàng đều cười tủm tỉm rồi tặng nàng một bao thêu, càng kỳ lạ hơn là sau khi vào phủ Thượng tướng thì khắp nơi đều dán giấy đỏ, không khí trong phủ cũng đầy vui mừng.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ những thứ này để chúc mừng nàng đến tuổi cập kê.
Sau đó nàng bắt đầu hỏi, nhưng dù hỏi thế nào đều không có hạ nhân nào nói cho nàng biết, bọn họ chỉ cười rồi rời đi tiếp tục làm việc.
Đến nỗi tiểu Thúy cũng cười tủm tỉm nhìn nàng nhưng không chịu nói gì.
Bầu không khí này khiến nàng cảm thấy bất an.
Ngày hôm sau chính là sinh thần của nàng, trời vừa tờ mờ sáng nàng liền bị kéo dậy trang điểm, thay quần áo mới.
Những người thân quen đều đã tụ họp đầy đủ bên ngoài sân, có rất nhiều quan lại đến cùng chung vui, hoàng thượng cũng không ngồi yên mà cải trang chạy đến.
Khi Tô Đình bước ra liền nghe thấy rất nhiều tiếng hít khí sau đó là tiếng khen ngợi trầm trồ, không ai ngờ được rằng tiểu cô nương luôn thích mặc trang phục nam nhi lại trở nên xinh đẹp như thế này.
Nàng nhìn xung quanh sau đó bị Tô phu nhân kéo đến giữa sân rồi ấn nàng ngồi lên ghế, bởi vì hôm nay nàng phải búi tóc nên mái tóc của nàng đã xoã ra sẵn để chờ mẫu thân chải giúp.
Tô phu nhân thực hiện các bước theo đúng nghi lễ, mỗi lần chải tóc là một câu chúc vang lên, đến khi tóc được búi lên thì tiểu Thúy bưng một khay đựng trâm đến để nàng lựa chọn.
Tô Đình nhìn sơ qua liền chỉ vào một cây trâm cài nhìn thuận mắt, Tô phu nhân cầm lên rồi cài cho nàng
Buổi lễ cuối cùng kết thúc, mọi người nhanh chóng vào nhà mở tiệc, hoàng thượng chỉ đến tham dự lễ rồi phải chở về hoàng cung tiếp tục phê tấu chương nên rời đi trước.
Tô Đình nhìn ngài rồi chạy theo "Hoàng bá bá."
Hoàng thượng dừng lại nhìn nàng.
"Cảm tạ cây trâm của ngài." Tô Đình mỉm cười vui vẻ.
Hoàng thượng ngạc nhiên hỏi "Sao con biết là của ta."
"Bởi vì chỉ có ngài và phụ thân hiểu ta nhất, nhưng phụ thân sẽ không chọn cây trâm này cho ta." Tô Đình tinh nghịch nói.
Hoàng thượng bật cười rồi xoa đầu nàng than khẽ "Tiểu bảo bối của chúng ta lớn thật rồi."
Tô Đình nhìn ngài bỏ tay xuống rồi mang theo người từ từ đi xa, liền khó hiểu, tại sao tâm trạng của ngài ấy lại nhiều ưu tư như vậy.
Đến cuối cùng Tô Đình cũng không hiểu được suy nghĩ của một vị hoàng đế như ngài.