Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!
Chương 2: Cún cưng
Nước Vạn Lịch là quốc gia rộng lớn nằm ở phía nam, khí hậu quanh năm thường xuyên có mưa nhiều vào sáu tháng đầu năm. Địa hình của Vạn Lịch có đồi núi cao rừng rậm ở phía tây, đồng bằng màu mỡ ở phía đông. Lại còn có sông ngòi chằng chịt.
Tổng quan thì là một quốc gia thích hợp để phát triển nông nghiệp.
Chỉ là rất dễ xảy ra lũ lụt. Từ ngày Tiên hoàng còn sống đã bắt đầu có chủ trương muốn tiến hành cải tạo nhưng ngặt một nỗi quốc khố không đủ. Cha của Tiên hoàng hoang dâm háo sắc không chăm lo chính sự, lúc Tiên hoàng lên ngôi quốc gia chìm ngập trong nguy cơ.
Đến đời của Tiêu Cảnh Lẫm được Tiên hoàng dốc lòng dạy dỗ, bao nhiêu năm tích lũy cộng thêm hắn ta chú trọng phát triển kinh tế nên cuối cùng cũng có thể thực hiện được.
Diệp Chi cười khẽ.
“Tiền làm đập nước, tiền vận chuyển, tiền nguyên vật liệu, tiền công….Còn tiền tham ô nữa.”
"Năm mươi triệu lượng bạc nghe qua thì có vẻ nhiều nhưng chẳng biết có đủ dùng không."
Phàn ma ma lập tức sợ hãi nhắc nhở: “Nương nương, hậu phi không được can chính.”
Nhưng vẫn không nén được tò mò hỏi thêm: “Ai tham ô cơ?”
Hoàng thượng ghét nhất là những kẻ tay chân không sạch sẽ, quan viên nhận hối lộ dù chỉ một đồng cũng sẽ đem ra xử trảm.
“Sao ta biết được. Chỉ là ta dám chắc là sẽ có kẻ tay chân không sạch sẽ nhúng tay vào, nếu không tại sao hai tháng rồi mà vẫn còn kẹt tiến độ."
"Nô tỳ nghe nói là do người dân nổi loạn không đồng ý."
Diệp Chi đón lấy một cánh hoa đinh hương theo gió bay vào trong phòng. Cô để lên trên đầu Cục Bông, chú cún nhỏ có vẻ không hài lòng nhưng cũng tỏ thái độ cam chịu ngồi yên cho cô nghịch.
Đậu Nhi thấy chủ tử nhà mình lại chỉ mải mê chơi với thú cưng mà không nói tiếp thì bèn lên tiếng giục cô.
"Nương nương, người phân tích tiếp đi."
"Vấn đề này chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau kích động. Hoàng thượng đã đăng cơ nhiều năm luôn ra những chính sách có lợi cho đất nước, người dân luôn tin phục vào ngài ấy."
Chú cún nhỏ nghe thấy cô gái này cuối cùng cũng chịu khen mình được một câu thì hừ hừ cái mũi đắc ý.
Coi như là nàng có mắt nhìn!
"Tham ô có nhiều cách. Có thể qua tay từ quan to xuống quan bé mỗi kẻ bòn rút tiền nguyên liệu một chút hoặc kê khống lên thì sẽ có thể lấy tiền ra. Chỉ tiếc Hoàng thượng lại sớm nghĩ đến nên đã cử khâm sai đi cùng."
Khâm sai này là trạng nguyên vừa trúng cử khoa thi năm nay, gia cảnh nghèo khó nhờ tài học mà có thể vươn lên. Tính tình cương trực thẳng thắn, vừa mới vào triều đình đã được Hoàng thượng để mắt đến.
Nghé con không sợ cọp, tân khoa trạng nguyên chỉ một lòng nghe theo Hoàng thượng mà không ngả theo bất kỳ phe cánh nào cả.
"Muốn đút lót người như Phạm Lễ là không thể, không chừng vừa mới bóng gió vài ba câu thì đã bị hắn ta thẳng thắn từ chối."
Phàn ma ma gật đầu: "Cậu ta đúng thật là như vậy"
Lần trước ở yến hội chiêu đãi hiền tài bà đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ thẳng như tùng trúc của cậu ta.
"Mấy cái đó sẽ có sổ sách ghi lại hết, tất cả đều phải qua tay Phạm Lễ. Nên cái có thể động vào chính là tiền công của thợ."
Để xây dựng công trình này phải huy động rất nhiều nhân công, chỉ cần bớt mỗi người một chút là có thể âm thầm rút ra được rất nhiều tiền.
"Bây giờ đang là mùa nông nhàn, người dân không có việc gì làm nếu quan phủ phát thông cáo thuê thợ thì không sợ thiếu nhân lực."
Đậu Nhi khó hiểu:
"Nhưng làm như thế thì người dân không làm, tiền cũng không xuất ra được. Làm sao bọn họ lấy ra được?"
Chú cún nhỏ mải mê nghe cũng âm thầm đồng ý. Xoay một vòng như thế mà tiền không có thì là dã tràng xe cát hay sao.
Diệp Chi tán thưởng.
"Nay Đậu Nhi nắm bắt trọng điểm tốt quá nha."
"Làm thế này không được lợi nên chắc chắn sẽ sớm kết thúc thôi. Kẻ tham ô sẽ đề nghị trấn áp người dân bằng vũ lực, sau đó lại hứa hẹn với bọn họ là đi làm thì sẽ được trả lương."
"Cho một cái tát rồi lại cho một viên kẹo. Lúc này người dân sợ hãi rồi thì đâu có dám thắc mắc về tiền công."
Cục Bông âm thầm giật mình nhớ lại một bản tấu của binh bộ vừa mới trình lên. Trong đó ghi rằng người dân làm loạn vì tưởng rằng triều đình phá đất nông nghiệp, ngăn cản bọn họ đốt rừng làm nương.
Binh bộ thượng thư đề nghị mạnh tay đàn áp.
Cô gái này ở nơi hậu cung tại sao lại biết?
Phàn ma ma khâm phục: "Nương nương quả thật liệu sự như thần."
Diệp Chi che miệng ngáp một cái.
"Ta cũng chỉ đoán bừa thế thôi. Còn việc xử lý thì phải tùy vào hoàng thượng có nhìn ra hay không."
Thực lòng thì Diệp Chi hy vọng là có, dù sao đây cũng là việc lợi cho nước nhà. Đất nước ổn định thì cha cô ở biên cương cũng thuận lợi hơn.
Đậu Nhi thấy chủ tử có vẻ buồn ngủ bèn nói.
“ Nô tỳ ôm Cục Bông xuống trước để người đi nghỉ ngơi.”
Diệp Chi phất tay: “Không cần, cứ để Cục Bông ngủ với ta.”
Thấy không thể ngăn cản được chủ tử Đậu Nhi đành nghe theo.
Cục Bông vừa nghe nói có kẻ muốn mình mang đi thì lập tức nổi giận. Tên cẩu nô tài này dám vô lễ với trẫm, ngày mai trẫm sẽ lôi ra chém đầu.
Tổng quan thì là một quốc gia thích hợp để phát triển nông nghiệp.
Chỉ là rất dễ xảy ra lũ lụt. Từ ngày Tiên hoàng còn sống đã bắt đầu có chủ trương muốn tiến hành cải tạo nhưng ngặt một nỗi quốc khố không đủ. Cha của Tiên hoàng hoang dâm háo sắc không chăm lo chính sự, lúc Tiên hoàng lên ngôi quốc gia chìm ngập trong nguy cơ.
Đến đời của Tiêu Cảnh Lẫm được Tiên hoàng dốc lòng dạy dỗ, bao nhiêu năm tích lũy cộng thêm hắn ta chú trọng phát triển kinh tế nên cuối cùng cũng có thể thực hiện được.
Diệp Chi cười khẽ.
“Tiền làm đập nước, tiền vận chuyển, tiền nguyên vật liệu, tiền công….Còn tiền tham ô nữa.”
"Năm mươi triệu lượng bạc nghe qua thì có vẻ nhiều nhưng chẳng biết có đủ dùng không."
Phàn ma ma lập tức sợ hãi nhắc nhở: “Nương nương, hậu phi không được can chính.”
Nhưng vẫn không nén được tò mò hỏi thêm: “Ai tham ô cơ?”
Hoàng thượng ghét nhất là những kẻ tay chân không sạch sẽ, quan viên nhận hối lộ dù chỉ một đồng cũng sẽ đem ra xử trảm.
“Sao ta biết được. Chỉ là ta dám chắc là sẽ có kẻ tay chân không sạch sẽ nhúng tay vào, nếu không tại sao hai tháng rồi mà vẫn còn kẹt tiến độ."
"Nô tỳ nghe nói là do người dân nổi loạn không đồng ý."
Diệp Chi đón lấy một cánh hoa đinh hương theo gió bay vào trong phòng. Cô để lên trên đầu Cục Bông, chú cún nhỏ có vẻ không hài lòng nhưng cũng tỏ thái độ cam chịu ngồi yên cho cô nghịch.
Đậu Nhi thấy chủ tử nhà mình lại chỉ mải mê chơi với thú cưng mà không nói tiếp thì bèn lên tiếng giục cô.
"Nương nương, người phân tích tiếp đi."
"Vấn đề này chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau kích động. Hoàng thượng đã đăng cơ nhiều năm luôn ra những chính sách có lợi cho đất nước, người dân luôn tin phục vào ngài ấy."
Chú cún nhỏ nghe thấy cô gái này cuối cùng cũng chịu khen mình được một câu thì hừ hừ cái mũi đắc ý.
Coi như là nàng có mắt nhìn!
"Tham ô có nhiều cách. Có thể qua tay từ quan to xuống quan bé mỗi kẻ bòn rút tiền nguyên liệu một chút hoặc kê khống lên thì sẽ có thể lấy tiền ra. Chỉ tiếc Hoàng thượng lại sớm nghĩ đến nên đã cử khâm sai đi cùng."
Khâm sai này là trạng nguyên vừa trúng cử khoa thi năm nay, gia cảnh nghèo khó nhờ tài học mà có thể vươn lên. Tính tình cương trực thẳng thắn, vừa mới vào triều đình đã được Hoàng thượng để mắt đến.
Nghé con không sợ cọp, tân khoa trạng nguyên chỉ một lòng nghe theo Hoàng thượng mà không ngả theo bất kỳ phe cánh nào cả.
"Muốn đút lót người như Phạm Lễ là không thể, không chừng vừa mới bóng gió vài ba câu thì đã bị hắn ta thẳng thắn từ chối."
Phàn ma ma gật đầu: "Cậu ta đúng thật là như vậy"
Lần trước ở yến hội chiêu đãi hiền tài bà đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ thẳng như tùng trúc của cậu ta.
"Mấy cái đó sẽ có sổ sách ghi lại hết, tất cả đều phải qua tay Phạm Lễ. Nên cái có thể động vào chính là tiền công của thợ."
Để xây dựng công trình này phải huy động rất nhiều nhân công, chỉ cần bớt mỗi người một chút là có thể âm thầm rút ra được rất nhiều tiền.
"Bây giờ đang là mùa nông nhàn, người dân không có việc gì làm nếu quan phủ phát thông cáo thuê thợ thì không sợ thiếu nhân lực."
Đậu Nhi khó hiểu:
"Nhưng làm như thế thì người dân không làm, tiền cũng không xuất ra được. Làm sao bọn họ lấy ra được?"
Chú cún nhỏ mải mê nghe cũng âm thầm đồng ý. Xoay một vòng như thế mà tiền không có thì là dã tràng xe cát hay sao.
Diệp Chi tán thưởng.
"Nay Đậu Nhi nắm bắt trọng điểm tốt quá nha."
"Làm thế này không được lợi nên chắc chắn sẽ sớm kết thúc thôi. Kẻ tham ô sẽ đề nghị trấn áp người dân bằng vũ lực, sau đó lại hứa hẹn với bọn họ là đi làm thì sẽ được trả lương."
"Cho một cái tát rồi lại cho một viên kẹo. Lúc này người dân sợ hãi rồi thì đâu có dám thắc mắc về tiền công."
Cục Bông âm thầm giật mình nhớ lại một bản tấu của binh bộ vừa mới trình lên. Trong đó ghi rằng người dân làm loạn vì tưởng rằng triều đình phá đất nông nghiệp, ngăn cản bọn họ đốt rừng làm nương.
Binh bộ thượng thư đề nghị mạnh tay đàn áp.
Cô gái này ở nơi hậu cung tại sao lại biết?
Phàn ma ma khâm phục: "Nương nương quả thật liệu sự như thần."
Diệp Chi che miệng ngáp một cái.
"Ta cũng chỉ đoán bừa thế thôi. Còn việc xử lý thì phải tùy vào hoàng thượng có nhìn ra hay không."
Thực lòng thì Diệp Chi hy vọng là có, dù sao đây cũng là việc lợi cho nước nhà. Đất nước ổn định thì cha cô ở biên cương cũng thuận lợi hơn.
Đậu Nhi thấy chủ tử có vẻ buồn ngủ bèn nói.
“ Nô tỳ ôm Cục Bông xuống trước để người đi nghỉ ngơi.”
Diệp Chi phất tay: “Không cần, cứ để Cục Bông ngủ với ta.”
Thấy không thể ngăn cản được chủ tử Đậu Nhi đành nghe theo.
Cục Bông vừa nghe nói có kẻ muốn mình mang đi thì lập tức nổi giận. Tên cẩu nô tài này dám vô lễ với trẫm, ngày mai trẫm sẽ lôi ra chém đầu.