Học Sinh Lưu Ban Quốc Tử Giám
Chương 20
Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 20: Trí Tưởng Tượng
Câu nói của Du Tiệm Ly lập tức thu hút ánh nhìn của hai người đối diện. Họ nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Hôm nay, hắn ra ngoài dạo chơi, mặc bộ quần áo của mình, nom rất giản dị, là loại vải thông thường nhất trên thị trường, màu sắc cũng đã phai nhạt.
Trong tay hắn xách theo nhiều gói đồ lớn nhỏ, nhìn là biết toàn là những món rẻ tiền.
Tuy vậy, gương mặt của hắn lại quá đẹp, khiến người ta khó có thể rời mắt.
Thấy không khí có phần gượng gạo, hắn lại hỏi: “Năm lượng bạc là thật sao?”
Vị thư sinh cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhắc nhở: “Người khác thì không sao nhưng những người này biết được thì cũng không có chuyện gì, Lục Hoài Cảnh thậm chí còn mong muốn tên mình nổi tiếng, dù nổi theo cách nào đi nữa. Nhưng Kỷ Nghiễn Bạch thì không giống vậy, hắn là tiểu quốc cữu đó!”
Thực ra, trong mắt người ngoài, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn là một vị tiểu tướng quân có hơi điên, sau khi về kinh thành thì liên tục gây rắc rối, khiến mọi người đều sợ hãi.
Lời đồn trong dân gian nói rằng, số người chết dưới tay hắn không biết bao nhiêu mà kể, dù không phải hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm, quả thật là kẻ giết người không gớm tay.
Nhưng sau khi quen biết Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly cảm thấy hắn không đến nỗi thiếu lý trí như vậy.
Tất nhiên, nếu thực sự hắn làm sai điều gì, Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tuy nhiên, may mà hắn hiểu được một mặt ít người biết đến của Kỷ Nghiễn Bạch, rằng vị gia này không thích đọc sách nên dù có phát hiện, hắn cũng không có kiên nhẫn để đọc nội dung trong cuốn sách, mức độ an toàn chẳng khác gì với Lục Hoài Cảnh.
“Thực ra... Ta bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, nếu thực sự bị phát hiện, khi sự việc bại lộ ta chắc cũng đã qua đời rồi, điều tra ra ta cũng chẳng sao. Ta chỉ muốn trước khi chết có thể để lại chút gì đó cho gia đình, năm lượng bạc là thật chứ? Cần phải viết bao nhiêu nội dung?”
Nghe lời Du Tiệm Ly nói, vị thư sinh lập tức cảm thấy áy náy, thậm chí có phần thương hại hắn.
Ban đầu hắn còn nghĩ người này vì tham tiền mà quên cả mạng sống, chẳng lẽ chưa từng nghe về sự ghê gớm của tiểu quốc cữu sao?
Bây giờ nhìn lại, hóa ra hắn thật đáng thương.
Vì vậy, vị thư sinh mở túi của mình ra lục lọi, ném cho hắn vài cuốn truyện đã bị lật giở rách nát từ lâu: “Ngươi xem thử coi có viết được không.”
Sau đó, hắn nhận tiền từ chủ tiệm và quay lưng rời đi. Công việc có thể gây rắc rối này, tốt nhất để cho người tội nghiệp kia làm đi.
Chủ tiệm cũng có hơi thương cảm với Du Tiệm Ly, bèn hỏi: “Ngươi thực sự...”
“Ừ, ta còn mang theo đơn thuốc bên mình đây.” Nói rồi, ngươi đặt những gói đồ lớn nhỏ xuống, lấy đơn thuốc ra cho chủ tiệm xem.
Sau khi xem qua đơn thuốc, chủ tiệm thở dài: “Xưa nay hồng nhan bạc mệnh...”
Nói xong mới nhớ ra Du Tiệm Ly là nam, nói vậy không hợp lắm, bèn sửa lại: “Xưa nay mỹ nhân bạc mệnh mà.”
Du Tiệm Ly không để ý đến lời nói của ông ta, cầm lấy cuốn truyện mà vị thư sinh bỏ lại và bắt đầu lật giở.
Thực ra, nội dung không cần phải quá nhiều, hắn ước lượng rằng một cuốn sách như vậy cũng chỉ cần khoảng hai đến ba vạn chữ cho một câu chuyện, mà lại có thể kiếm được năm lượng bạc.
Điều này tương đương với việc trước khi xuyên sách, hắn gửi bài cho tạp chí, từ hai đến ba vạn chữ thì thù lao là khoảng ba nghìn năm trăm nhân dân tệ, mà hắn còn chưa có tên tuổi.
Ở thời đại này, công việc này chắc chắn thuộc loại thu nhập cao trong những việc hắn có thể làm, vì những công việc khác hắn khó có thể đảm đương.
Cuối cùng, chủ tiệm nói: “Chỉ cần ngươi dám viết về hắn, một cuốn như vậy sẽ được năm lượng bạc. Sau đó chúng ta sẽ in thành nhiều bản và bán qua nhiều kênh khác nhau nhưng ngươi yên tâm, chúng ta đều làm rất cẩn thận, chỉ có những khách hàng cũ đáng tin cậy mới có thể tiếp cận những cuốn sách đầy rủi ro này.”
“Tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy để viết về Kỷ Nghiễn Bạch?”
Chủ tiệm nghe vậy bèn cười, nói: “Ngày quốc công gia hồi kinh, từ già đến trẻ ai cũng được phép ra cổng thành nghênh đón. Ngày đó, tiểu quốc cữu cưỡi ngựa theo sau đoàn quân, dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí chất và phong thái kia thật xuất sắc!”
Chủ tiệm nói, còn luyến tiếc “chậc chậc” vài tiếng: “Đừng nói đến thiếu niên nam nữ, ngay cả người trung niên như ta cũng thấy tim đập thình thịch. Anh tuấn, oai phong, đây mới là dáng vẻ mà một nam tử nên có.”
Du Tiệm Ly nhớ lại hình ảnh Kỷ Nghiễn Bạch thường ngày rồi gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon.”
“Trước đây, những tài tử nổi tiếng ở kinh thành đa phần đều là những công tử nho nhã, dịu dàng như ngọc. Vị tiểu tướng quân này đột nhiên hồi kinh, quả thực là độc nhất vô nhị khiến không ít người say mê. Nhiều người muốn có truyện về hắn nhưng chẳng ai dám viết! Chính điều này khiến cho các nhân vật khác chỉ được một lượng bạc, còn ngươi lại được năm lượng.”
"Ta có thể thử xem!" Du Tiệm Ly lập tức bày tỏ.
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Du Tiệm Ly thêm vài cuốn truyện và một ít giấy mực rẻ tiền: "Viết xong thì mang đến đây, ta sẽ xem ngươi viết thế nào. Dùng loại giấy này, viết khoảng ba trang là có thể gửi lần đầu tiên, ta sẽ xem có cần sửa gì không, để tránh khi ngươi viết xong mà không đạt yêu cầu, uổng công sức."
"Ừ, được thôi, ta làm việc mười ngày nghỉ một ngày nên phải mười ngày sau mới có thể tới."
"Được, công việc này cũng không thể vội được."
Để cảm ơn chủ tiệm đã cho giấy mực, hắn còn chọn thêm vài cuốn sách trong tiệm, mua xong mới xách về Quốc Tử Giám cùng với những món đồ đã mua trước đó.
Về đến phòng, hắn cẩn thận đặt mọi thứ vào chỗ rồi ngồi lên giường, lấy cuốn truyện ra để đọc kỹ.
Sau khi đọc, hắn mới nhận ra rằng các cuốn truyện đều viết về cặp đôi nam nam.
Không hổ danh là thế giới của tiểu thuyết đam mỹ, ngay cả các nhân vật phụ trong đó cũng thích đọc truyện đam mỹ.
Sau khi đọc vài trang, hắn không khỏi thán phục, người xưa viết truyện thật kỳ lạ và táo bạo, điều đáng chú ý là không có một từ cấm kỵ nào, chẳng sợ kiểm duyệt, khiến hắn đọc mà đỏ mặt tía tai.
Hắn gập cuốn truyện lại, hít một hơi sâu để trấn tĩnh: "Văn hóa của tổ tiên thực sự phong phú và sâu rộng, hóa ra còn có thể như thế này..."
Dù ngượng nhưng vẫn muốn đọc, hắn lại mở sách ra.
Đọc rất hay, hắn rất thích.
Trước khi xuyên sách, hắn chỉ đọc những thứ nhạt nhẽo!
Hắn đọc rất nhanh và nhớ tốt, chẳng bao lâu đã đọc xong ba cuốn sách.
Ném sách sang một bên, hắn đứng dậy đi đến bàn, châm nến rồi ngồi xuống bàn lấy dụng cụ mới mua ra, tận dụng tối đa các mảnh ngọc vụn để mài thành những viên ngọc nhỏ với hình dáng khác nhau.
Trong quá trình làm, hắn bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện của mình.
Nếu Kỷ Nghiễn Bạch là nhân vật chính thì câu chuyện sẽ diễn ra thế nào?
Làm sao để Kỷ Nghiễn Bạch quan tâm đến một nhân vật khác?
Làm sao để hai người họ có thể dễ dàng nằm chung giường?
Phải mau chóng, phải hấp dẫn, vì phần lớn câu chuyện là những nội dung mà trang mạng Tấn Giang không thể miêu tả, nếu không thì không thể kết thúc trong hai ba vạn chữ.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của hắn không thể kiềm chế được.
Kỷ Nghiễn Bạch chắc... rất khoẻ mạnh nhỉ?
Nếu là người bình thường bị Kỷ Nghiễn Bạch hành hạ sợ rằng sẽ không chịu nổi.
Kỷ Nghiễn Bạch cao lớn như vậy, vậy... sẽ đáng sợ đến mức nào?
Hắn đã xuyên vào thế giới trong sách, các nhân vật trong sách chắc hẳn rất ấn tượng?
Nhưng hắn đang ở trong một tiểu thuyết của Tấn Giang, liệu nhân vật chính có thực sự có những thứ đó không thì chưa chắc, dù sao cũng không có tác dụng gì.
Cứ cho là Kỷ Nghiễn Bạch có đi.
Liệu Kỷ Nghiễn Bạch có dịu dàng dỗ dành người yêu của mình không?
Lúc đó, hắn có kìm nén nhưng vẫn muốn phóng túng?
Khi hắn ghen thì sẽ thế nào?
Có làm tổn thương người yêu không?
Nghĩ ngợi mãi, tim hắn bắt đầu đập nhanh.
Những chuyện này thật sự chỉ nghĩ thôi cũng khiến đầu óc quay cuồng.
Nhất là khi nghĩ về Kỷ Nghiễn Bạch, người trông có vẻ rất có khả năng đó.
Khi Du Tiệm Ly đang thả trí tưởng tượng bay xa, bỗng có tiếng gõ cửa sổ nhỏ, khiến hắn có cảm giác như mình đang làm điều xấu, tim đập loạn xạ.
Hắn lúng túng làm rơi viên ngọc nhỏ trong tay, vội vàng nhặt lên, đặt lại chỗ cũ rồi mới mở cửa sổ nhỏ và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, không khỏi thắc mắc, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hôm nay à?"
Du Tiệm Ly nào dám trả lời, hắn vừa mới tưởng tượng ra cảnh hắn như thế nào lúc đó?
Vừa mới tưởng tượng xong, giờ lại gặp mặt hắn, nhìn kỹ Kỷ Nghiễn Bạch, quả nhiên khí chất phi phàm như lời chủ tiệm nói.
Rõ ràng giữa hai người không có hành động hay lời nói nào ám muội nhưng vẫn khiến suy nghĩ của hắn loạn lên, càng thêm bối rối.
Vì thế, hắn cười gượng đáp: "Không có gì, mọi thứ đều ổn, thực ra để cảm ơn, ta nên mời ngươi một bữa, ngươi có đồng ý không?"
"Được thôi."
Du Tiệm Ly không ngờ Kỷ Nghiễn Bạch dễ mời đến vậy, vội hỏi: "Vậy ngươi thích ăn gì không? Hay có món gì kiêng kỵ không?"
"Cái gì cũng được, ta không kén chọn."
"Được, ta sẽ để ý tìm quán ăn." Du Tiệm Ly đã nghĩ đến việc cần phải hỏi Lục Hoài Cảnh về điều này.
"Ừ, sau khi mua nhà xong, có cần ta giúp gì không?"
"Không cần phiền đâu, thực ra ta rất giỏi việc này, có thể làm nhiều việc và sẽ cố gắng sắp xếp nhà cửa ổn thỏa."
Du Tiệm Ly rất cố gắng để Kỷ Nghiễn Bạch tin tưởng mình nhưng trong mắt Kỷ Nghiễn Bạch chỉ toàn là sự lo lắng, sợ rằng chỉ cần lơ đễnh một chút, Du Tiệm Ly sẽ mệt mỏi rồi chết ở đâu đó.
Hắn không thể làm tổn thương Du Tiệm Ly, chỉ có thể đáp: "Vậy thì tốt."
"Cảm ơn." Lần này Du Tiệm Ly nói rất chân thành, không chỉ vì cảm ơn Kỷ Nghiễn Bạch đã giúp đỡ hắn, mà còn vì hắn đã dùng tiền bạc của Kỷ Nghiễn Bạch để mua nhà và sau đó còn dự định viết truyện về Kỷ Nghiễn Bạch để kiếm tiền.
Hắn thực sự là một người quá đáng.
Kỷ Nghiễn Bạch không nói thêm gì, thấy rằng mọi việc của Du Tiệm Ly đều suôn sẻ, hắn yên tâm quay người rời đi, có lẽ chỉ đến để hỏi về chuyện mua nhà.
Du Tiệm Ly trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục tự tay làm trâm ngọc, cầm dao khắc và bất chợt nhớ đến hình ảnh Kỷ Nghiễn Bạch đứng trước cửa sổ.
Không gian yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, người đàn ông cao lớn, bóng dáng ẩn trong bóng tối, ánh mắt dịu dàng, trong mắt chỉ có mỗi mình hắn.
Hai người nói chuyện với nhau mà chẳng có gì biến động nhưng chỉ có họ biết những điều đang nói.
Hay là viết một câu chuyện về ngoại tình nhỉ?
Tiểu quốc cữu và công tử gia thế ngoan ngoãn, hai người đều xuất sắc nhưng lại bí mật qua lại với nhau.
Cưỡng đoạt, chiếm hữu.
Kỷ Nghiễn Bạch hạ giọng nói với người kia: "Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?"
Đủ kịch tính, đủ hấp dẫn, đủ kỳ lạ!
Phải cảm ơn việc hắn thích đọc tiểu thuyết kịch tính trước khi xuyên sách, nhờ đó mà sau khi xuyên sách hắn có thể kiếm sống từ những câu chuyện như thế.
Kỷ Nghiễn Bạch à Kỷ Nghiễn Bạch, ta sẽ tìm cách ổn định bệnh tình của ngươi, để ngươi không bị Lâm Thính làm tổn thương nữa, cố gắng thay đổi vận mệnh của hắn.
Như vậy, có được xem là ta đã trả ơn hắn không?
Vậy sau đó viết truyện đồng nhân về hắn có được không?
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 20: Trí Tưởng Tượng
Câu nói của Du Tiệm Ly lập tức thu hút ánh nhìn của hai người đối diện. Họ nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Hôm nay, hắn ra ngoài dạo chơi, mặc bộ quần áo của mình, nom rất giản dị, là loại vải thông thường nhất trên thị trường, màu sắc cũng đã phai nhạt.
Trong tay hắn xách theo nhiều gói đồ lớn nhỏ, nhìn là biết toàn là những món rẻ tiền.
Tuy vậy, gương mặt của hắn lại quá đẹp, khiến người ta khó có thể rời mắt.
Thấy không khí có phần gượng gạo, hắn lại hỏi: “Năm lượng bạc là thật sao?”
Vị thư sinh cuối cùng cũng bừng tỉnh, nhắc nhở: “Người khác thì không sao nhưng những người này biết được thì cũng không có chuyện gì, Lục Hoài Cảnh thậm chí còn mong muốn tên mình nổi tiếng, dù nổi theo cách nào đi nữa. Nhưng Kỷ Nghiễn Bạch thì không giống vậy, hắn là tiểu quốc cữu đó!”
Thực ra, trong mắt người ngoài, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn là một vị tiểu tướng quân có hơi điên, sau khi về kinh thành thì liên tục gây rắc rối, khiến mọi người đều sợ hãi.
Lời đồn trong dân gian nói rằng, số người chết dưới tay hắn không biết bao nhiêu mà kể, dù không phải hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm, quả thật là kẻ giết người không gớm tay.
Nhưng sau khi quen biết Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly cảm thấy hắn không đến nỗi thiếu lý trí như vậy.
Tất nhiên, nếu thực sự hắn làm sai điều gì, Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tuy nhiên, may mà hắn hiểu được một mặt ít người biết đến của Kỷ Nghiễn Bạch, rằng vị gia này không thích đọc sách nên dù có phát hiện, hắn cũng không có kiên nhẫn để đọc nội dung trong cuốn sách, mức độ an toàn chẳng khác gì với Lục Hoài Cảnh.
“Thực ra... Ta bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, nếu thực sự bị phát hiện, khi sự việc bại lộ ta chắc cũng đã qua đời rồi, điều tra ra ta cũng chẳng sao. Ta chỉ muốn trước khi chết có thể để lại chút gì đó cho gia đình, năm lượng bạc là thật chứ? Cần phải viết bao nhiêu nội dung?”
Nghe lời Du Tiệm Ly nói, vị thư sinh lập tức cảm thấy áy náy, thậm chí có phần thương hại hắn.
Ban đầu hắn còn nghĩ người này vì tham tiền mà quên cả mạng sống, chẳng lẽ chưa từng nghe về sự ghê gớm của tiểu quốc cữu sao?
Bây giờ nhìn lại, hóa ra hắn thật đáng thương.
Vì vậy, vị thư sinh mở túi của mình ra lục lọi, ném cho hắn vài cuốn truyện đã bị lật giở rách nát từ lâu: “Ngươi xem thử coi có viết được không.”
Sau đó, hắn nhận tiền từ chủ tiệm và quay lưng rời đi. Công việc có thể gây rắc rối này, tốt nhất để cho người tội nghiệp kia làm đi.
Chủ tiệm cũng có hơi thương cảm với Du Tiệm Ly, bèn hỏi: “Ngươi thực sự...”
“Ừ, ta còn mang theo đơn thuốc bên mình đây.” Nói rồi, ngươi đặt những gói đồ lớn nhỏ xuống, lấy đơn thuốc ra cho chủ tiệm xem.
Sau khi xem qua đơn thuốc, chủ tiệm thở dài: “Xưa nay hồng nhan bạc mệnh...”
Nói xong mới nhớ ra Du Tiệm Ly là nam, nói vậy không hợp lắm, bèn sửa lại: “Xưa nay mỹ nhân bạc mệnh mà.”
Du Tiệm Ly không để ý đến lời nói của ông ta, cầm lấy cuốn truyện mà vị thư sinh bỏ lại và bắt đầu lật giở.
Thực ra, nội dung không cần phải quá nhiều, hắn ước lượng rằng một cuốn sách như vậy cũng chỉ cần khoảng hai đến ba vạn chữ cho một câu chuyện, mà lại có thể kiếm được năm lượng bạc.
Điều này tương đương với việc trước khi xuyên sách, hắn gửi bài cho tạp chí, từ hai đến ba vạn chữ thì thù lao là khoảng ba nghìn năm trăm nhân dân tệ, mà hắn còn chưa có tên tuổi.
Ở thời đại này, công việc này chắc chắn thuộc loại thu nhập cao trong những việc hắn có thể làm, vì những công việc khác hắn khó có thể đảm đương.
Cuối cùng, chủ tiệm nói: “Chỉ cần ngươi dám viết về hắn, một cuốn như vậy sẽ được năm lượng bạc. Sau đó chúng ta sẽ in thành nhiều bản và bán qua nhiều kênh khác nhau nhưng ngươi yên tâm, chúng ta đều làm rất cẩn thận, chỉ có những khách hàng cũ đáng tin cậy mới có thể tiếp cận những cuốn sách đầy rủi ro này.”
“Tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy để viết về Kỷ Nghiễn Bạch?”
Chủ tiệm nghe vậy bèn cười, nói: “Ngày quốc công gia hồi kinh, từ già đến trẻ ai cũng được phép ra cổng thành nghênh đón. Ngày đó, tiểu quốc cữu cưỡi ngựa theo sau đoàn quân, dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí chất và phong thái kia thật xuất sắc!”
Chủ tiệm nói, còn luyến tiếc “chậc chậc” vài tiếng: “Đừng nói đến thiếu niên nam nữ, ngay cả người trung niên như ta cũng thấy tim đập thình thịch. Anh tuấn, oai phong, đây mới là dáng vẻ mà một nam tử nên có.”
Du Tiệm Ly nhớ lại hình ảnh Kỷ Nghiễn Bạch thường ngày rồi gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon.”
“Trước đây, những tài tử nổi tiếng ở kinh thành đa phần đều là những công tử nho nhã, dịu dàng như ngọc. Vị tiểu tướng quân này đột nhiên hồi kinh, quả thực là độc nhất vô nhị khiến không ít người say mê. Nhiều người muốn có truyện về hắn nhưng chẳng ai dám viết! Chính điều này khiến cho các nhân vật khác chỉ được một lượng bạc, còn ngươi lại được năm lượng.”
"Ta có thể thử xem!" Du Tiệm Ly lập tức bày tỏ.
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Du Tiệm Ly thêm vài cuốn truyện và một ít giấy mực rẻ tiền: "Viết xong thì mang đến đây, ta sẽ xem ngươi viết thế nào. Dùng loại giấy này, viết khoảng ba trang là có thể gửi lần đầu tiên, ta sẽ xem có cần sửa gì không, để tránh khi ngươi viết xong mà không đạt yêu cầu, uổng công sức."
"Ừ, được thôi, ta làm việc mười ngày nghỉ một ngày nên phải mười ngày sau mới có thể tới."
"Được, công việc này cũng không thể vội được."
Để cảm ơn chủ tiệm đã cho giấy mực, hắn còn chọn thêm vài cuốn sách trong tiệm, mua xong mới xách về Quốc Tử Giám cùng với những món đồ đã mua trước đó.
Về đến phòng, hắn cẩn thận đặt mọi thứ vào chỗ rồi ngồi lên giường, lấy cuốn truyện ra để đọc kỹ.
Sau khi đọc, hắn mới nhận ra rằng các cuốn truyện đều viết về cặp đôi nam nam.
Không hổ danh là thế giới của tiểu thuyết đam mỹ, ngay cả các nhân vật phụ trong đó cũng thích đọc truyện đam mỹ.
Sau khi đọc vài trang, hắn không khỏi thán phục, người xưa viết truyện thật kỳ lạ và táo bạo, điều đáng chú ý là không có một từ cấm kỵ nào, chẳng sợ kiểm duyệt, khiến hắn đọc mà đỏ mặt tía tai.
Hắn gập cuốn truyện lại, hít một hơi sâu để trấn tĩnh: "Văn hóa của tổ tiên thực sự phong phú và sâu rộng, hóa ra còn có thể như thế này..."
Dù ngượng nhưng vẫn muốn đọc, hắn lại mở sách ra.
Đọc rất hay, hắn rất thích.
Trước khi xuyên sách, hắn chỉ đọc những thứ nhạt nhẽo!
Hắn đọc rất nhanh và nhớ tốt, chẳng bao lâu đã đọc xong ba cuốn sách.
Ném sách sang một bên, hắn đứng dậy đi đến bàn, châm nến rồi ngồi xuống bàn lấy dụng cụ mới mua ra, tận dụng tối đa các mảnh ngọc vụn để mài thành những viên ngọc nhỏ với hình dáng khác nhau.
Trong quá trình làm, hắn bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện của mình.
Nếu Kỷ Nghiễn Bạch là nhân vật chính thì câu chuyện sẽ diễn ra thế nào?
Làm sao để Kỷ Nghiễn Bạch quan tâm đến một nhân vật khác?
Làm sao để hai người họ có thể dễ dàng nằm chung giường?
Phải mau chóng, phải hấp dẫn, vì phần lớn câu chuyện là những nội dung mà trang mạng Tấn Giang không thể miêu tả, nếu không thì không thể kết thúc trong hai ba vạn chữ.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của hắn không thể kiềm chế được.
Kỷ Nghiễn Bạch chắc... rất khoẻ mạnh nhỉ?
Nếu là người bình thường bị Kỷ Nghiễn Bạch hành hạ sợ rằng sẽ không chịu nổi.
Kỷ Nghiễn Bạch cao lớn như vậy, vậy... sẽ đáng sợ đến mức nào?
Hắn đã xuyên vào thế giới trong sách, các nhân vật trong sách chắc hẳn rất ấn tượng?
Nhưng hắn đang ở trong một tiểu thuyết của Tấn Giang, liệu nhân vật chính có thực sự có những thứ đó không thì chưa chắc, dù sao cũng không có tác dụng gì.
Cứ cho là Kỷ Nghiễn Bạch có đi.
Liệu Kỷ Nghiễn Bạch có dịu dàng dỗ dành người yêu của mình không?
Lúc đó, hắn có kìm nén nhưng vẫn muốn phóng túng?
Khi hắn ghen thì sẽ thế nào?
Có làm tổn thương người yêu không?
Nghĩ ngợi mãi, tim hắn bắt đầu đập nhanh.
Những chuyện này thật sự chỉ nghĩ thôi cũng khiến đầu óc quay cuồng.
Nhất là khi nghĩ về Kỷ Nghiễn Bạch, người trông có vẻ rất có khả năng đó.
Khi Du Tiệm Ly đang thả trí tưởng tượng bay xa, bỗng có tiếng gõ cửa sổ nhỏ, khiến hắn có cảm giác như mình đang làm điều xấu, tim đập loạn xạ.
Hắn lúng túng làm rơi viên ngọc nhỏ trong tay, vội vàng nhặt lên, đặt lại chỗ cũ rồi mới mở cửa sổ nhỏ và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, không khỏi thắc mắc, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hôm nay à?"
Du Tiệm Ly nào dám trả lời, hắn vừa mới tưởng tượng ra cảnh hắn như thế nào lúc đó?
Vừa mới tưởng tượng xong, giờ lại gặp mặt hắn, nhìn kỹ Kỷ Nghiễn Bạch, quả nhiên khí chất phi phàm như lời chủ tiệm nói.
Rõ ràng giữa hai người không có hành động hay lời nói nào ám muội nhưng vẫn khiến suy nghĩ của hắn loạn lên, càng thêm bối rối.
Vì thế, hắn cười gượng đáp: "Không có gì, mọi thứ đều ổn, thực ra để cảm ơn, ta nên mời ngươi một bữa, ngươi có đồng ý không?"
"Được thôi."
Du Tiệm Ly không ngờ Kỷ Nghiễn Bạch dễ mời đến vậy, vội hỏi: "Vậy ngươi thích ăn gì không? Hay có món gì kiêng kỵ không?"
"Cái gì cũng được, ta không kén chọn."
"Được, ta sẽ để ý tìm quán ăn." Du Tiệm Ly đã nghĩ đến việc cần phải hỏi Lục Hoài Cảnh về điều này.
"Ừ, sau khi mua nhà xong, có cần ta giúp gì không?"
"Không cần phiền đâu, thực ra ta rất giỏi việc này, có thể làm nhiều việc và sẽ cố gắng sắp xếp nhà cửa ổn thỏa."
Du Tiệm Ly rất cố gắng để Kỷ Nghiễn Bạch tin tưởng mình nhưng trong mắt Kỷ Nghiễn Bạch chỉ toàn là sự lo lắng, sợ rằng chỉ cần lơ đễnh một chút, Du Tiệm Ly sẽ mệt mỏi rồi chết ở đâu đó.
Hắn không thể làm tổn thương Du Tiệm Ly, chỉ có thể đáp: "Vậy thì tốt."
"Cảm ơn." Lần này Du Tiệm Ly nói rất chân thành, không chỉ vì cảm ơn Kỷ Nghiễn Bạch đã giúp đỡ hắn, mà còn vì hắn đã dùng tiền bạc của Kỷ Nghiễn Bạch để mua nhà và sau đó còn dự định viết truyện về Kỷ Nghiễn Bạch để kiếm tiền.
Hắn thực sự là một người quá đáng.
Kỷ Nghiễn Bạch không nói thêm gì, thấy rằng mọi việc của Du Tiệm Ly đều suôn sẻ, hắn yên tâm quay người rời đi, có lẽ chỉ đến để hỏi về chuyện mua nhà.
Du Tiệm Ly trở lại bàn ngồi xuống, tiếp tục tự tay làm trâm ngọc, cầm dao khắc và bất chợt nhớ đến hình ảnh Kỷ Nghiễn Bạch đứng trước cửa sổ.
Không gian yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, người đàn ông cao lớn, bóng dáng ẩn trong bóng tối, ánh mắt dịu dàng, trong mắt chỉ có mỗi mình hắn.
Hai người nói chuyện với nhau mà chẳng có gì biến động nhưng chỉ có họ biết những điều đang nói.
Hay là viết một câu chuyện về ngoại tình nhỉ?
Tiểu quốc cữu và công tử gia thế ngoan ngoãn, hai người đều xuất sắc nhưng lại bí mật qua lại với nhau.
Cưỡng đoạt, chiếm hữu.
Kỷ Nghiễn Bạch hạ giọng nói với người kia: "Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?"
Đủ kịch tính, đủ hấp dẫn, đủ kỳ lạ!
Phải cảm ơn việc hắn thích đọc tiểu thuyết kịch tính trước khi xuyên sách, nhờ đó mà sau khi xuyên sách hắn có thể kiếm sống từ những câu chuyện như thế.
Kỷ Nghiễn Bạch à Kỷ Nghiễn Bạch, ta sẽ tìm cách ổn định bệnh tình của ngươi, để ngươi không bị Lâm Thính làm tổn thương nữa, cố gắng thay đổi vận mệnh của hắn.
Như vậy, có được xem là ta đã trả ơn hắn không?
Vậy sau đó viết truyện đồng nhân về hắn có được không?