Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai
Chương 42: 4 kiếp vẫn chỉ thích cậu!
Lưu Viễn chạy đến nơi, đập vào mắt cậu là một nhà hát bỏ hoang u ám và tối tăm. Một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu chàng trai ấy. An Hy, cô nhóc đó...Sợ bóng tối. Lưu Viễn bắt đầu hoảng hốt, mồ hôi đã thấm qua lưng áo ướt đẫm. Sức khỏe cậu chưa ổn định đã phải chạy một quãng đường dài như thế, còn là chạy không ngừng nghỉ khiến
Lưu Viễn dần đuối sức.
Cậu thở dốc dựa vào gốc cây, tay đập vào lồng ngực thở một cách khó khăn. Rồi Lưu Viễn đi đến bẻ một thanh gỗ mục của nhà hát làm vũ khí. Ánh mắt liền trở nên sắc bén, chân vội bước vào trong tòa nhà.
Chưa đợi cậu kịp phản ứng một tên mặc áo đen đã kẹp lấy cổ Lưu Viễn từ đằng sau, tên khác lại từ bóng tối lao đến đá vào bụng cậu ấy khiến Lưu Viễn đau đớn.
Cậu cố gượng dậy dùng lực hết sức đạp mạnh vào người tên phía trước, rồi quay người nắm chặt gậy đánh vào đầu tên phía sau khiến bọn chúng choáng váng.
Chỉ mới hai tên đã khiến cậu ấy thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy đầy trán. Chưa để Lưu Viễn nghỉ ngơi, một tên từ sau cậu liền dùng gậy đánh thẳng vào gáy Lưu Viễn khiến cậu mất đi phương hướng mà ngã quy.
xuống đất.
- Vậy được rồi! Được rồi! Đánh thế đủ rồi!
Phàm Hiên từ cánh gà trên sân khấu đi ra, vừa vỗ tay vừa thán phục. Lưu Viễn không tin được vào mắt mình, đồng tử liền co lại. Cậu dường như không nghĩ được kẻ bắt cóc An Hy lại là Phàm Hiên, Lưu Viễn chân mềm nhũn cậu đã không còn sức để đứng lên được nữa.
Sao...Sao lại là câu?!!!Biểu hiện này của mày thú vị thật đấy! Hắc Long! Sao thế? Bất ngờ lắm đúng không?Không phải....Không phải mày thích An Hy sao? Tại sao mày lại bắt cóc cô ấy??? Mày nói đi thằng khốn!!!Ha...Tao không ngờ tài diễn xuất của tao lại xuất sắc đến thế đấy! Mọi hành động, lời nói của tao về việc thíchAn Hy chỉ là cái cớ để mày mắc bẫy. Để mày đau khổ và để mày biết rằng...Mọi thứ của mày tao sẽ tự mình lấy đi từng chút một!!! Mối thù năm ấy nhất định phải khiến mày bẻ mặt!! Nhưng ai mà ngờ con nhỏ Lục An Hy này lại không bị tao thao túng đâu chứ! (
Thằng chó!!!...Mau trả An Hy đây cho tao! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì... Tao sẽ không tha cho lũ khốn tụi mày đầu!!!Ây ây! Từ từ mà tận hưởng!....Bật đèn lên đi!Ánh đèn sân khấu sáng lên chỉ thẳng vào chiếc bể cá, một cảnh tượng tuyệt đẹp đến mỹ miều của một mỹ nhân ngư với chiếc đuôi cá màu xanh ngọc, hòa vào làn nước xanh lấp lánh. Cảnh tượng xinh đẹp đến động lòng.
Lục An Hy đang vùng vẫy trong đó và cố dùng hết sức đập vào thành bể, nhưng có lẽ sức lực của cô ấy đã cạn kiệt, cộng với việc thở dưới nước quá lâu vậy nên An Hy dần mất ý đi thức.
Thấy cô gái mình thương phải chịu đau đớn, phải vùng vẫy trong tuyệt vọng như thế nước mắt cậu rơi xuống lã chã.
- Tiểu...Tiểu..Hy!
Bàn tay run lên từng cơn, đôi đồng tử của sao trời co lại trong sợ hãi. Cảm giác ấy sao lại đáng sợ đến thế? Tận mắt thấy cô gái mình thích dần dần mất ý thức...Lưu Viễn Không tài nào nhìn nổi. Vội nắm chặt thanh gỗ rồi gắng gượng đứng lên, bằng mọi giá phải đưa được cô ấy ra khỏi nơi này.
- Ổi trời! Manh động quá đấy! Hắc Long!
Tùng Lâm vỗ vào vai Lưu Viễn, Hắc Long giật mình quay về sau, tay cậu nhanh như cắt bóp chặt cổ hắn. Gân tay nổi lên, Lưu Viễn dùng hết sức bóp mạnh cổ Tùng Lâm. Dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cậu ta.
Lại là mày?!!U...Ức....U..Mày còn không mau bỏ tao ra? Ức...Khó thở! Khó thở quá!!!Mau thả An Hy ra! Không tao bóp nát cổ mày!!!Muốn....Bọn tao.Thả cô ta? Thì mày quỳ xuống đi! Quỳ... Xuống như một con chó! Cầu xin bọn.. tao ứ..ực....Mày?!!!Chỉ đơn giản vậy thôi mà! Hắc Long không làm được sao!? Chẳng lẽ mày không muốn cứu An Hy?Phàm Hiên đi lại gần chỗ hai người, Cầm điện thoại lên rồi mỉm cười thân thiện với Lưu Viễn. Hắc Long buông tay thả tên cặn bã Tùng Lâm xuống đất, mặt cậu liền biến sắc. Nhìn thấy An Hy phải chịu tổn thương cậu không thể nào không hạ thấp bản thân cứu cô. An Hy chính là tia sáng trong thế giới của Lưu Viễn, là điểm tựa duy nhất mà cậu có, vì thế chỉ cần cứu được cô dù cho có trở thành một con chó Lưu Viễn cũng không chút do dự.
Cậu con trai với gương mặt chẵn chịt vết thương cười khổ, hai chân cậu từ từ quỳ xuống trước mặt Phàm Hiên, đầu gối cũng đã chạm đất. Hai tay chống xuống nền. Lưu Viễn cầu xin cậu ta một cách rất đáng thương.
Tôi....Tôi xin các cậu....Xin các cậu làm ơn thả An Hy ra....Làm ơn đấy!! Tôi van xin các cậu.....Hahaaa!!! Chui qua đây đi rồi tao sẽ suy nghĩ lại!Phàm Hiên cầm điện thoại livestream sự nhục nhã này của Lưu Viễn cho cả trường cùng chiêm ngưỡng, thậm chí còn bắt Lưu Viễn bò qua hai chân của cậu ta như một con chó hèn mọn. Một Hắc Long lạnh lùng kiêu ngạo nay lại trở thành một con chó ngoan ngoãn mất hết mặt mũi. Lưu Viễn cắn chặt răng, chỉ cần cứu được An Hy dù cho phải quỳ lạy van xin, cho dù có mất hết danh dự cũng chả hề quan trọng.
- Nào nào! Hắc Long! Ngẩn mặt lên cho mọi người chiêm ngưỡng gương mặt anh tú này của mày đi!
Phàm Hiên nắm chặt tóc Lưu Viễn rồi hất mặt của cậu trai ấy lên, một gương mặt xinh đẹp nhưng lại có vô số vết thương căm hận mà nhìn vào máy quay với đôi mắt sắc lạnh y như muốn đâm thủng camera.
- Hahaa!!! Đến bước đường này rồi...Mày vẫn kiêu ngạo như vậy nhỉ!?
Tùng Lâm đi đến đạp mấy cái vào bụng Lưu Viễn, từng cú đạp của hắn ta như muốn dẫm nát ánh trăng xinh đẹp giữa khoảng trời rộng ấy. Nhưng Lưu Viễn không tài nào phản kháng bọn chúng, chỉ biết nhẫn nhịn để Tùng Lâm dẫm đạp dưới chân. Chỉ vì "thế giới" của cậu đang làm con tin!
"Ức..Lũ.Khốn!...Ức..."
"Một kẻ vì cậu mà cúi đầu, một kẻ vì cậu mà mất hết mặt mũi, để mặc cho xã hội dẫm lên cơ thể mình.... Liệu cậu có đồng ý nắm lấy tay cậu ta không??"
Tùng Lâm! Chơi thế đủ rồi!!Gì thế? Chỉ mới khởi động thôi mà?? Chút này chưa thấm thía gì như lúc cậu ta đánh tôi đâu!Điều chúng ta muốn là thấy cậu ta gục ngã, thấy cậu ta hèn mọn như một con cún mà cúi đầu. Bây giờ xem kịch được rồi thì nên "trả tiền" và đi thôi!Âyz!!! Đập vỡ bể đi!!!Nhóm thuộc hạ dùng búa lớn đập vào bể nước khiến mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi. Nước ào ạt đổ xuống như thác, An Hy cũng vì thế mà ngã khỏi sân khấu, chưa kịp phản ứng cơ thể Lưu Viễn đã vội giơ hai tay ra đỡ lấy cô gái ấy. Hai cô cậu cứ thế ngã xuống đất, Lưu Viễn lay người An Hy vỗ vỗ vào mặt cô nhưng không thấy phản ứng, cậu bắt đầu sợ hãi, nước mắt trào ra không dứt.
- Tiểu Hy!!!! Tiểu Hy! Cậu mau tỉnh dậy đi.... Tớ xin cậu... Làm ơn..Mở mắt nhìn tớ đi...Lục An Hy! Cậu làm ơn đừng ngủ nữa...
Tay cậu thiếu niên run lên bần bật, có lẽ đây là giây phút còn đáng sợ hơn lúc cậu nhìn thấy cô với đống thuốc ngủ rơi vãi khắp sàn. Vì bây giờ cô ấy cũng đã nghiên về phía cậu nên cảm giác lúc này còn đau đớn hơn cảm giác lúc đó gấp vạn lần. (1
Lúc này đây tim Lưu Viễn như thắc lại, nó như muốn vỡ vụn ra từng mảnh, từng mảnh. Nếu An Hy xảy ra chuyện gì, mọi công sức theo đuổi cô sẽ xem như sẽ tan thành mây thành khói. Thế giới của cậu cũng sẽ vì mất cô mà biến mất. Cậu nắm chặt bàn tay An Hy tựa đầu vào tay cô khóc nức nở, với thân thể yếu ớt của Lưu Viễn hiện tại cậu chẳng thể nào đứng lên hay thậm chí là cử động. Nhưng vì quá yêu cô, quá sợ mất cô gái ấy, cậu khó khăn ôm lấy An Hy lê từng bước nặng trĩu ra khỏi nhà hát.
Lưu Viễn người đầy vết thương, trên tay cậu ôm lấy cô gái với chiếc đuôi người cá mà chạy thục mạng đến bệnh viện. Cảnh tượng khi người ngoài nhìn vào trông vô cùng xinh đẹp, một thiếu niên đẹp tựa ánh trăng sáng tay ôm lấy một mỹ nhân ngư!
Xinh đẹp đến mê hồn!
Chàng trai với hai hàng nước mắt, đôi chân như có thể gục xuống bất cứ lúc nào nhưng cậu vẫn gắng gượng chạy thật nhanh đến bệnh viện. Trời lại đỗ mưa lớn dường như ông trời cũng chả hề đứng về phía cậu. Nỗi sợ hãi từ từ len lỏi, bao trùm hết tâm trí Lưu Viễn. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, chân dường như không còn chút cảm giác.
- Tiểu Hy! Tiểu Hy! Cậu cố chịu một chút nữa nhé...Sắp đến nơi rồi...Sắp đến rồi...
Chạy đến trước cửa bệnh viện Lưu Viễn la hét ầm ĩ, tìm mọi cách để cứu được An Hy.
- Làm ơn giúp với!.Có ai không làm ơn cứu cô ấy đi!!! Tôi cầu xin các người!!!
An Hy được đưa đến phòng cấp cứu, lúc đó Lưu Viễn mới gục ngã hoàn toàn. Cậu thiếu niên mình đầy vết thương, nằm trước cửa phòng cấp cứu, cậu đã gắng gượng đến lúc này chỉ vì không muốn bản thân phải hối hận thêm một lần nào nữa.
"Chỉ cần cậu an toàn, tớ nguyện lấy thân mình làm bia đỡ đạn!!"
- Mong cô ấy... Không sao...
Quân Dật chạy đến thở hồng hộc, nhìn thấy cậu bạn của mình nằm la liệt dưới nền cậu ta vội đỡ Lưu Viễn lên ghế.
Nghe ầm ĩ dưới tầng 1, tôi biết ngay là cậu! Làm cái quần gì mà người đầy thương tích thế này hả?? Chưa khỏe lại thì đã gây chuyện!Ha .Ông đây....Đi giải cứu "thế giới"!!Làm anh hùng cái gì chứ!?Giải cứu "thế giới" của tôi! Chứ cái thế giới này....Tôi mặc kệ! Dù cho nó có bị hủy diệt đi chăng nữa....Hộc hộc...Tôi cũng chả bận tâm! (1"Thế giới" mà cậu nói...Là cô nàng mỹ nhân ngư đó sao hả????Ha..Ừ...Lục An Hy???? Hai cậu đã xảy ra chuyện gì? Mau kể tôi nghe!!Cẩu đần....Lắm chuyện quá đấy!Không phải cậu học võ sao???? Làm gì mà bầm tím hết người vậy hả?Cậu có tin tôi lấy kim díp lại cái mỏ của cậu không? Bây giờ....Không có hứng thú kể chuyện cổ tích cho cậu nghe đâu... Lồng ngực lúc này đau nhói như có hàng trăm con dao cứa vào vậy.Cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đến vỗ vào vai Lưu Viễn. Nở nụ cười trấn an cậu ấy.
Cô bé người cá của cháu đã không sao rồi!Thật...Thật sao ạ?? Tốt quá...Tốt quá!!
Nghe tin tốt của cô y tá Lưu Viễn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần được cải thiện. Cô gái người cá của cậu, cả "thế giới" của cậu ta thật may là không xảy ra chuyện gì. Nếu cô gái đó có mệnh hệ gì Lưu Viễn sẽ chẳng bao giờ mỉm cười được nữa. Sẽ tự chìm vào bóng tối của bản thân rồi gục ngã hoàn toàn.
Tại phòng bệnh của An Hy, nắng mai cũng đã nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa. Rọi vào mái tóc xanh đen tựa trời đêm của một cậu trai vẫn đang nắm chặt bàn tay của người cậu ta thích. Như sợ tuột mất mà nắm mỗi lúc một chặt hơn, Lưu Viễn đầu tựa xuống giường bệnh của An Hy, nước mắt đọng lại trên hàng mi vẫn chưa khô hẳn.
An Hy bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy, cô nàng đã mắc kẹt trong chính kí ức của cô, cô gái nhỏ với đôi chân trần, mặc trên mình một chiếc váy mỏng màu trắng tựa thiên thần đang đi trên mặt hồ trong vắt. Từng hồi tưởng chạy qua trước mắt An Hy như một bản nhạc nhẹ nhàng hòa cùng cái thanh âm của nỗi nhớ.
Càng đi, An Hy càng thấy rõ quá khứ của cô. Vào kiếp đầu tiên An Hy chính là An Hy nguyên tác. Thế giới của cô đang sống không phải là một cuốn tiểu thuyết với hàng trăm con chữ mà là một thế giới thực. Thích và theo đuổi
Quân Dật rồi sau đó lại uống thuốc ngủ để chấm dứt sinh mệnh. Nhưng cuối cùng lại nhận ra người cô muốn bên cạnh là Tống Lưu Viễn- Thanh mai trúc mã của mình, thì lúc đó An Hy đã chết! Để lại cậu thiếu niên xinh đẹp ấy ở lại với nỗi day dứt không tài nào thoát khỏi.
"Điều tớ nuối tiết nhất...Chính là chưa đồng ý...Lời tỏ tình của cậu!"
Đem sự tiếc nuối ấy An Hy đã sống tiếp kiếp thứ 2. Trở thành một nhà văn và viết về bộ tiểu thuyết "Vị ngọt của thanh xuân" ai mà ngờ nội dung của nó lại là quá khứ kiếp đầu tiên của cô. Viết về nhân vật chính nhưng lại có ấn tượng với nhân vật phụ Tống Lưu Viễn, chăm chút cho tạo hình của cậu ta đẹp đến mức mê hồn độc giả. Nhưng cuối cùng An Hy lại qua đời vì căn bệnh hiếm gặp.
"Ước gì...Có thể gặp được cậu trai si tình ấy dù chỉ một lần!"
Kiếp thứ 3, An Hy là trẻ mồ côi tên Trúc Hạ sống trong viện phúc lợi. Bị bố mẹ bỏ rơi và được các nhân viên của viện cưu mang. Lớn lên là sinh viên đại học năm 3, tự nuôi sống bản thân và phải làm thêm để kiếm tiền đóng học phí đến kiệt quệ. Thứ khiến cô lưu luyến thế giới u tối ấy là nam phụ trong bộ tiểu thuyết kiếp trước cô từng viết
"Vị ngọt của thanh xuân".
Đồng cảm với nhân vật phụ Lưu Viễn, thích cậu, muốn được bù đắp tổn thương cho cậu thiếu niên đó. Muốn một lần được nắm lấy đôi tay run rẩy kia của cậu ta. Thượng đế như nghe được tâm nguyện, một sự cố tai nạn giao thông đã kết thúc cuộc đời tẻ nhạt và đơn điệu ấy của An Hy.
"Nếu có thể...Tôi muốn...Được gặp Lưu Viễn...Được yêu..Được quan tâm cậu ấy....Muốn..Được bù đắp khoảng trống trong tim cậu ấy!"
Kiếp thứ 4 và cũng là kiếp sống hiện tại của An Hy, được thượng đế chiếu cố An Hy xuyên vào nữ phụ phản diện
Lục An Hy trong chính tiểu thuyết của cô. Được nhìn thấy cậu ấy...Một lần nữa, được gặp lại cậu thiếu niên với đôi đồng tử tựa vì sao dưới đáy biển xanh thăm kia một lần nữa. Lần này, nhất định sẽ không bao giờ buông tay! Nhất định phải nắm chắt cậu ấy, bù đắp lại những gì những kiếp sống trước cô không làm được cho cậu. Và...
Yêu cậu bằng cả trái tim chân thành nhất!
Giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng ấy, kết thúc bản nhạc kí ức của 4 kiếp. Cuối cùng An Hy cũng nhận ra, cho dù có trải qua bao nhiêu lần được sống. Người cô yêu, người cô thương và chờ đợi vẫn chỉ có một mình cậu thiếu niên đó- Thanh mai trúc mã kiếp đầu tiên của An Hy. Tống Lưu Viễn!
Nào ngờ được kiếp đầu tiên cậu trai ấy lại quỳ gối trước đức phật để mong có thể gặp lại cô gái đẹp tựa nắng mai ấy, để gặp lại bạch nguyệt quang trong lòng, cậu ta đã cầu nguyện đến đuối sức. Nghe được tâm nguyện của Lưu Viễn dường như thượng đế cũng đã cảm động.
4 kiếp luân hồi
4 kiếp yêu
Xuân hạ thu đông
Vẫn một người
Nếm thử mật ngọt nơi đầu lưỡi
Uống phải ánh mắt tựa sao trời.
Nào ngờ cơn say theo đến cửa
Đành tìm người ấy giải tương tư! (
"Kẻ khiến cả 4 kiếp của cô phải lưu luyến, kẻ khiến 4 kiếp phải tương tư. Tống Lưu Viễn! Ở kiếp này thượng đế cho tớ cơ hội ...Nhất định tớ sẽ không hối hận!!!"
Ngón tay An Hy chợt cử động, Lưu Viễn đã phát hiện ngay, lập tức gọi tên của cô làm mọi cách để khiến cô tỉnh dậy. Cậu chàng này đã không nhịn nổi mà muốn nhìn thấy đôi đồng tử tựa màu hoa diên vĩ tím nở rộ xinh đẹp đó.
- Tiểu Hy!!! Tiếu Hy!! Cậu mở mắt nhìn tớ! Mở mắt nhìn tớ đi!!!
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má cô gái, tất cả kí ức của 4 kiếp đều đã ùa về trong tâm trí An Hy. Cảm nhận được có ai đang gọi cô, An Hy bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê. Cậu trai ấy vẫn ở đó, vẫn là đôi đồng tử và mái tóc xanh mê hồn ấy. Nhìn thấy cậu cô liền không kiềm lòng mà bậc khóc như một đứa trẻ, An Hy vừa khóc vừa cười mãn nguyện đưa tay chạm lên má Lưu Viễn thầm nghĩ:
- Cuối cùng tớ...Cũng có thể gặp lại cậu...Thanh mai trúc mã kiếp đầu tiên của tớ!
Lưu Viễn dần đuối sức.
Cậu thở dốc dựa vào gốc cây, tay đập vào lồng ngực thở một cách khó khăn. Rồi Lưu Viễn đi đến bẻ một thanh gỗ mục của nhà hát làm vũ khí. Ánh mắt liền trở nên sắc bén, chân vội bước vào trong tòa nhà.
Chưa đợi cậu kịp phản ứng một tên mặc áo đen đã kẹp lấy cổ Lưu Viễn từ đằng sau, tên khác lại từ bóng tối lao đến đá vào bụng cậu ấy khiến Lưu Viễn đau đớn.
Cậu cố gượng dậy dùng lực hết sức đạp mạnh vào người tên phía trước, rồi quay người nắm chặt gậy đánh vào đầu tên phía sau khiến bọn chúng choáng váng.
Chỉ mới hai tên đã khiến cậu ấy thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy đầy trán. Chưa để Lưu Viễn nghỉ ngơi, một tên từ sau cậu liền dùng gậy đánh thẳng vào gáy Lưu Viễn khiến cậu mất đi phương hướng mà ngã quy.
xuống đất.
- Vậy được rồi! Được rồi! Đánh thế đủ rồi!
Phàm Hiên từ cánh gà trên sân khấu đi ra, vừa vỗ tay vừa thán phục. Lưu Viễn không tin được vào mắt mình, đồng tử liền co lại. Cậu dường như không nghĩ được kẻ bắt cóc An Hy lại là Phàm Hiên, Lưu Viễn chân mềm nhũn cậu đã không còn sức để đứng lên được nữa.
Sao...Sao lại là câu?!!!Biểu hiện này của mày thú vị thật đấy! Hắc Long! Sao thế? Bất ngờ lắm đúng không?Không phải....Không phải mày thích An Hy sao? Tại sao mày lại bắt cóc cô ấy??? Mày nói đi thằng khốn!!!Ha...Tao không ngờ tài diễn xuất của tao lại xuất sắc đến thế đấy! Mọi hành động, lời nói của tao về việc thíchAn Hy chỉ là cái cớ để mày mắc bẫy. Để mày đau khổ và để mày biết rằng...Mọi thứ của mày tao sẽ tự mình lấy đi từng chút một!!! Mối thù năm ấy nhất định phải khiến mày bẻ mặt!! Nhưng ai mà ngờ con nhỏ Lục An Hy này lại không bị tao thao túng đâu chứ! (
Thằng chó!!!...Mau trả An Hy đây cho tao! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì... Tao sẽ không tha cho lũ khốn tụi mày đầu!!!Ây ây! Từ từ mà tận hưởng!....Bật đèn lên đi!Ánh đèn sân khấu sáng lên chỉ thẳng vào chiếc bể cá, một cảnh tượng tuyệt đẹp đến mỹ miều của một mỹ nhân ngư với chiếc đuôi cá màu xanh ngọc, hòa vào làn nước xanh lấp lánh. Cảnh tượng xinh đẹp đến động lòng.
Lục An Hy đang vùng vẫy trong đó và cố dùng hết sức đập vào thành bể, nhưng có lẽ sức lực của cô ấy đã cạn kiệt, cộng với việc thở dưới nước quá lâu vậy nên An Hy dần mất ý đi thức.
Thấy cô gái mình thương phải chịu đau đớn, phải vùng vẫy trong tuyệt vọng như thế nước mắt cậu rơi xuống lã chã.
- Tiểu...Tiểu..Hy!
Bàn tay run lên từng cơn, đôi đồng tử của sao trời co lại trong sợ hãi. Cảm giác ấy sao lại đáng sợ đến thế? Tận mắt thấy cô gái mình thích dần dần mất ý thức...Lưu Viễn Không tài nào nhìn nổi. Vội nắm chặt thanh gỗ rồi gắng gượng đứng lên, bằng mọi giá phải đưa được cô ấy ra khỏi nơi này.
- Ổi trời! Manh động quá đấy! Hắc Long!
Tùng Lâm vỗ vào vai Lưu Viễn, Hắc Long giật mình quay về sau, tay cậu nhanh như cắt bóp chặt cổ hắn. Gân tay nổi lên, Lưu Viễn dùng hết sức bóp mạnh cổ Tùng Lâm. Dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cậu ta.
Lại là mày?!!U...Ức....U..Mày còn không mau bỏ tao ra? Ức...Khó thở! Khó thở quá!!!Mau thả An Hy ra! Không tao bóp nát cổ mày!!!Muốn....Bọn tao.Thả cô ta? Thì mày quỳ xuống đi! Quỳ... Xuống như một con chó! Cầu xin bọn.. tao ứ..ực....Mày?!!!Chỉ đơn giản vậy thôi mà! Hắc Long không làm được sao!? Chẳng lẽ mày không muốn cứu An Hy?Phàm Hiên đi lại gần chỗ hai người, Cầm điện thoại lên rồi mỉm cười thân thiện với Lưu Viễn. Hắc Long buông tay thả tên cặn bã Tùng Lâm xuống đất, mặt cậu liền biến sắc. Nhìn thấy An Hy phải chịu tổn thương cậu không thể nào không hạ thấp bản thân cứu cô. An Hy chính là tia sáng trong thế giới của Lưu Viễn, là điểm tựa duy nhất mà cậu có, vì thế chỉ cần cứu được cô dù cho có trở thành một con chó Lưu Viễn cũng không chút do dự.
Cậu con trai với gương mặt chẵn chịt vết thương cười khổ, hai chân cậu từ từ quỳ xuống trước mặt Phàm Hiên, đầu gối cũng đã chạm đất. Hai tay chống xuống nền. Lưu Viễn cầu xin cậu ta một cách rất đáng thương.
Tôi....Tôi xin các cậu....Xin các cậu làm ơn thả An Hy ra....Làm ơn đấy!! Tôi van xin các cậu.....Hahaaa!!! Chui qua đây đi rồi tao sẽ suy nghĩ lại!Phàm Hiên cầm điện thoại livestream sự nhục nhã này của Lưu Viễn cho cả trường cùng chiêm ngưỡng, thậm chí còn bắt Lưu Viễn bò qua hai chân của cậu ta như một con chó hèn mọn. Một Hắc Long lạnh lùng kiêu ngạo nay lại trở thành một con chó ngoan ngoãn mất hết mặt mũi. Lưu Viễn cắn chặt răng, chỉ cần cứu được An Hy dù cho phải quỳ lạy van xin, cho dù có mất hết danh dự cũng chả hề quan trọng.
- Nào nào! Hắc Long! Ngẩn mặt lên cho mọi người chiêm ngưỡng gương mặt anh tú này của mày đi!
Phàm Hiên nắm chặt tóc Lưu Viễn rồi hất mặt của cậu trai ấy lên, một gương mặt xinh đẹp nhưng lại có vô số vết thương căm hận mà nhìn vào máy quay với đôi mắt sắc lạnh y như muốn đâm thủng camera.
- Hahaa!!! Đến bước đường này rồi...Mày vẫn kiêu ngạo như vậy nhỉ!?
Tùng Lâm đi đến đạp mấy cái vào bụng Lưu Viễn, từng cú đạp của hắn ta như muốn dẫm nát ánh trăng xinh đẹp giữa khoảng trời rộng ấy. Nhưng Lưu Viễn không tài nào phản kháng bọn chúng, chỉ biết nhẫn nhịn để Tùng Lâm dẫm đạp dưới chân. Chỉ vì "thế giới" của cậu đang làm con tin!
"Ức..Lũ.Khốn!...Ức..."
"Một kẻ vì cậu mà cúi đầu, một kẻ vì cậu mà mất hết mặt mũi, để mặc cho xã hội dẫm lên cơ thể mình.... Liệu cậu có đồng ý nắm lấy tay cậu ta không??"
Tùng Lâm! Chơi thế đủ rồi!!Gì thế? Chỉ mới khởi động thôi mà?? Chút này chưa thấm thía gì như lúc cậu ta đánh tôi đâu!Điều chúng ta muốn là thấy cậu ta gục ngã, thấy cậu ta hèn mọn như một con cún mà cúi đầu. Bây giờ xem kịch được rồi thì nên "trả tiền" và đi thôi!Âyz!!! Đập vỡ bể đi!!!Nhóm thuộc hạ dùng búa lớn đập vào bể nước khiến mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi. Nước ào ạt đổ xuống như thác, An Hy cũng vì thế mà ngã khỏi sân khấu, chưa kịp phản ứng cơ thể Lưu Viễn đã vội giơ hai tay ra đỡ lấy cô gái ấy. Hai cô cậu cứ thế ngã xuống đất, Lưu Viễn lay người An Hy vỗ vỗ vào mặt cô nhưng không thấy phản ứng, cậu bắt đầu sợ hãi, nước mắt trào ra không dứt.
- Tiểu Hy!!!! Tiểu Hy! Cậu mau tỉnh dậy đi.... Tớ xin cậu... Làm ơn..Mở mắt nhìn tớ đi...Lục An Hy! Cậu làm ơn đừng ngủ nữa...
Tay cậu thiếu niên run lên bần bật, có lẽ đây là giây phút còn đáng sợ hơn lúc cậu nhìn thấy cô với đống thuốc ngủ rơi vãi khắp sàn. Vì bây giờ cô ấy cũng đã nghiên về phía cậu nên cảm giác lúc này còn đau đớn hơn cảm giác lúc đó gấp vạn lần. (1
Lúc này đây tim Lưu Viễn như thắc lại, nó như muốn vỡ vụn ra từng mảnh, từng mảnh. Nếu An Hy xảy ra chuyện gì, mọi công sức theo đuổi cô sẽ xem như sẽ tan thành mây thành khói. Thế giới của cậu cũng sẽ vì mất cô mà biến mất. Cậu nắm chặt bàn tay An Hy tựa đầu vào tay cô khóc nức nở, với thân thể yếu ớt của Lưu Viễn hiện tại cậu chẳng thể nào đứng lên hay thậm chí là cử động. Nhưng vì quá yêu cô, quá sợ mất cô gái ấy, cậu khó khăn ôm lấy An Hy lê từng bước nặng trĩu ra khỏi nhà hát.
Lưu Viễn người đầy vết thương, trên tay cậu ôm lấy cô gái với chiếc đuôi người cá mà chạy thục mạng đến bệnh viện. Cảnh tượng khi người ngoài nhìn vào trông vô cùng xinh đẹp, một thiếu niên đẹp tựa ánh trăng sáng tay ôm lấy một mỹ nhân ngư!
Xinh đẹp đến mê hồn!
Chàng trai với hai hàng nước mắt, đôi chân như có thể gục xuống bất cứ lúc nào nhưng cậu vẫn gắng gượng chạy thật nhanh đến bệnh viện. Trời lại đỗ mưa lớn dường như ông trời cũng chả hề đứng về phía cậu. Nỗi sợ hãi từ từ len lỏi, bao trùm hết tâm trí Lưu Viễn. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, chân dường như không còn chút cảm giác.
- Tiểu Hy! Tiểu Hy! Cậu cố chịu một chút nữa nhé...Sắp đến nơi rồi...Sắp đến rồi...
Chạy đến trước cửa bệnh viện Lưu Viễn la hét ầm ĩ, tìm mọi cách để cứu được An Hy.
- Làm ơn giúp với!.Có ai không làm ơn cứu cô ấy đi!!! Tôi cầu xin các người!!!
An Hy được đưa đến phòng cấp cứu, lúc đó Lưu Viễn mới gục ngã hoàn toàn. Cậu thiếu niên mình đầy vết thương, nằm trước cửa phòng cấp cứu, cậu đã gắng gượng đến lúc này chỉ vì không muốn bản thân phải hối hận thêm một lần nào nữa.
"Chỉ cần cậu an toàn, tớ nguyện lấy thân mình làm bia đỡ đạn!!"
- Mong cô ấy... Không sao...
Quân Dật chạy đến thở hồng hộc, nhìn thấy cậu bạn của mình nằm la liệt dưới nền cậu ta vội đỡ Lưu Viễn lên ghế.
Nghe ầm ĩ dưới tầng 1, tôi biết ngay là cậu! Làm cái quần gì mà người đầy thương tích thế này hả?? Chưa khỏe lại thì đã gây chuyện!Ha .Ông đây....Đi giải cứu "thế giới"!!Làm anh hùng cái gì chứ!?Giải cứu "thế giới" của tôi! Chứ cái thế giới này....Tôi mặc kệ! Dù cho nó có bị hủy diệt đi chăng nữa....Hộc hộc...Tôi cũng chả bận tâm! (1"Thế giới" mà cậu nói...Là cô nàng mỹ nhân ngư đó sao hả????Ha..Ừ...Lục An Hy???? Hai cậu đã xảy ra chuyện gì? Mau kể tôi nghe!!Cẩu đần....Lắm chuyện quá đấy!Không phải cậu học võ sao???? Làm gì mà bầm tím hết người vậy hả?Cậu có tin tôi lấy kim díp lại cái mỏ của cậu không? Bây giờ....Không có hứng thú kể chuyện cổ tích cho cậu nghe đâu... Lồng ngực lúc này đau nhói như có hàng trăm con dao cứa vào vậy.Cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá đến vỗ vào vai Lưu Viễn. Nở nụ cười trấn an cậu ấy.
Cô bé người cá của cháu đã không sao rồi!Thật...Thật sao ạ?? Tốt quá...Tốt quá!!
Nghe tin tốt của cô y tá Lưu Viễn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần được cải thiện. Cô gái người cá của cậu, cả "thế giới" của cậu ta thật may là không xảy ra chuyện gì. Nếu cô gái đó có mệnh hệ gì Lưu Viễn sẽ chẳng bao giờ mỉm cười được nữa. Sẽ tự chìm vào bóng tối của bản thân rồi gục ngã hoàn toàn.
Tại phòng bệnh của An Hy, nắng mai cũng đã nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa. Rọi vào mái tóc xanh đen tựa trời đêm của một cậu trai vẫn đang nắm chặt bàn tay của người cậu ta thích. Như sợ tuột mất mà nắm mỗi lúc một chặt hơn, Lưu Viễn đầu tựa xuống giường bệnh của An Hy, nước mắt đọng lại trên hàng mi vẫn chưa khô hẳn.
An Hy bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy, cô nàng đã mắc kẹt trong chính kí ức của cô, cô gái nhỏ với đôi chân trần, mặc trên mình một chiếc váy mỏng màu trắng tựa thiên thần đang đi trên mặt hồ trong vắt. Từng hồi tưởng chạy qua trước mắt An Hy như một bản nhạc nhẹ nhàng hòa cùng cái thanh âm của nỗi nhớ.
Càng đi, An Hy càng thấy rõ quá khứ của cô. Vào kiếp đầu tiên An Hy chính là An Hy nguyên tác. Thế giới của cô đang sống không phải là một cuốn tiểu thuyết với hàng trăm con chữ mà là một thế giới thực. Thích và theo đuổi
Quân Dật rồi sau đó lại uống thuốc ngủ để chấm dứt sinh mệnh. Nhưng cuối cùng lại nhận ra người cô muốn bên cạnh là Tống Lưu Viễn- Thanh mai trúc mã của mình, thì lúc đó An Hy đã chết! Để lại cậu thiếu niên xinh đẹp ấy ở lại với nỗi day dứt không tài nào thoát khỏi.
"Điều tớ nuối tiết nhất...Chính là chưa đồng ý...Lời tỏ tình của cậu!"
Đem sự tiếc nuối ấy An Hy đã sống tiếp kiếp thứ 2. Trở thành một nhà văn và viết về bộ tiểu thuyết "Vị ngọt của thanh xuân" ai mà ngờ nội dung của nó lại là quá khứ kiếp đầu tiên của cô. Viết về nhân vật chính nhưng lại có ấn tượng với nhân vật phụ Tống Lưu Viễn, chăm chút cho tạo hình của cậu ta đẹp đến mức mê hồn độc giả. Nhưng cuối cùng An Hy lại qua đời vì căn bệnh hiếm gặp.
"Ước gì...Có thể gặp được cậu trai si tình ấy dù chỉ một lần!"
Kiếp thứ 3, An Hy là trẻ mồ côi tên Trúc Hạ sống trong viện phúc lợi. Bị bố mẹ bỏ rơi và được các nhân viên của viện cưu mang. Lớn lên là sinh viên đại học năm 3, tự nuôi sống bản thân và phải làm thêm để kiếm tiền đóng học phí đến kiệt quệ. Thứ khiến cô lưu luyến thế giới u tối ấy là nam phụ trong bộ tiểu thuyết kiếp trước cô từng viết
"Vị ngọt của thanh xuân".
Đồng cảm với nhân vật phụ Lưu Viễn, thích cậu, muốn được bù đắp tổn thương cho cậu thiếu niên đó. Muốn một lần được nắm lấy đôi tay run rẩy kia của cậu ta. Thượng đế như nghe được tâm nguyện, một sự cố tai nạn giao thông đã kết thúc cuộc đời tẻ nhạt và đơn điệu ấy của An Hy.
"Nếu có thể...Tôi muốn...Được gặp Lưu Viễn...Được yêu..Được quan tâm cậu ấy....Muốn..Được bù đắp khoảng trống trong tim cậu ấy!"
Kiếp thứ 4 và cũng là kiếp sống hiện tại của An Hy, được thượng đế chiếu cố An Hy xuyên vào nữ phụ phản diện
Lục An Hy trong chính tiểu thuyết của cô. Được nhìn thấy cậu ấy...Một lần nữa, được gặp lại cậu thiếu niên với đôi đồng tử tựa vì sao dưới đáy biển xanh thăm kia một lần nữa. Lần này, nhất định sẽ không bao giờ buông tay! Nhất định phải nắm chắt cậu ấy, bù đắp lại những gì những kiếp sống trước cô không làm được cho cậu. Và...
Yêu cậu bằng cả trái tim chân thành nhất!
Giọt nước mắt rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng ấy, kết thúc bản nhạc kí ức của 4 kiếp. Cuối cùng An Hy cũng nhận ra, cho dù có trải qua bao nhiêu lần được sống. Người cô yêu, người cô thương và chờ đợi vẫn chỉ có một mình cậu thiếu niên đó- Thanh mai trúc mã kiếp đầu tiên của An Hy. Tống Lưu Viễn!
Nào ngờ được kiếp đầu tiên cậu trai ấy lại quỳ gối trước đức phật để mong có thể gặp lại cô gái đẹp tựa nắng mai ấy, để gặp lại bạch nguyệt quang trong lòng, cậu ta đã cầu nguyện đến đuối sức. Nghe được tâm nguyện của Lưu Viễn dường như thượng đế cũng đã cảm động.
4 kiếp luân hồi
4 kiếp yêu
Xuân hạ thu đông
Vẫn một người
Nếm thử mật ngọt nơi đầu lưỡi
Uống phải ánh mắt tựa sao trời.
Nào ngờ cơn say theo đến cửa
Đành tìm người ấy giải tương tư! (
"Kẻ khiến cả 4 kiếp của cô phải lưu luyến, kẻ khiến 4 kiếp phải tương tư. Tống Lưu Viễn! Ở kiếp này thượng đế cho tớ cơ hội ...Nhất định tớ sẽ không hối hận!!!"
Ngón tay An Hy chợt cử động, Lưu Viễn đã phát hiện ngay, lập tức gọi tên của cô làm mọi cách để khiến cô tỉnh dậy. Cậu chàng này đã không nhịn nổi mà muốn nhìn thấy đôi đồng tử tựa màu hoa diên vĩ tím nở rộ xinh đẹp đó.
- Tiểu Hy!!! Tiếu Hy!! Cậu mở mắt nhìn tớ! Mở mắt nhìn tớ đi!!!
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má cô gái, tất cả kí ức của 4 kiếp đều đã ùa về trong tâm trí An Hy. Cảm nhận được có ai đang gọi cô, An Hy bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê. Cậu trai ấy vẫn ở đó, vẫn là đôi đồng tử và mái tóc xanh mê hồn ấy. Nhìn thấy cậu cô liền không kiềm lòng mà bậc khóc như một đứa trẻ, An Hy vừa khóc vừa cười mãn nguyện đưa tay chạm lên má Lưu Viễn thầm nghĩ:
- Cuối cùng tớ...Cũng có thể gặp lại cậu...Thanh mai trúc mã kiếp đầu tiên của tớ!