Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 13
Edit: Cú Mèo
Beta: Tobi
***
Chương 13: Kẻ khả nghi: Mọi người đều muốn quay về trừ hắn.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng, Trần Chấn Quân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cầm chai bia trên bàn uống một ngụm.
Ân Duyệt không hài lòng nhìn ông ta: “Chú Trần, chú đừng uống nhiều quá, ở đây không thể uống say được đâu.”
“Đương nhiên là chú biết chứ.” Trần Chấn Quân lau miệng, “Chỉ là chú cảm thấy khó chịu thôi.”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hiện thực buồn bực, rồi lại dấn thân vào trò chơi sinh tử đáng sợ này, có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.
Mặc dù bọn họ là người chơi thâm niên từng trải qua thế giới nhiệm vụ, tuy bề ngoài bọn họ đều có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm vẫn không khỏi nghĩ suy...
Người vừa mới đến thì lại chết, liệu người tiếp theo có phải là tôi hay không?
Sức ép to lớn từ cái chết cứ cuốn vào, chỉ có thể dựa vào bản thân mình để mạnh mẽ hơn, dưới tình huống như vậy, ai có thể lơ là để chìm vào cơn say?
Trần Chấn Quân cười khổ đặt chai bia xuống, khóe mắt nhìn thấy Tần Lê Ca vẫn đang nhàn nhã dùng bữa, vẻ mặt vẫn bất cần như mọi khi.
Trần Chấn Quân nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên hỏi: “Tần Lê Ca, cậu không muốn trở về thế giới thực sao?”
Vừa dứt lời, ông ta có chút sửng sốt.
Tần Lê Ca sao mà lại không muốn trở về thế giới thực được? Nếu đã thật sự không muốn trở về, hắn cũng không cần cố gắng để sống sót như vậy.
Có lẽ ông ta có chút say để nói lên những lời ngu ngốc như vậy.
Trần Chấn Quân xoa xoa trán, đang muốn tùy ý giải quyết vấn đề vừa rồi, Tần Lê Ca lại ngẩng đầu nhìn ông ta nói: “Tôi không muốn.''
Không ai ngờ tới hắn sẽ trả lời như vậy, Ân Duyệt mở to hai mắt định nói, Lâm Lị Lị lại hỏi trước cô bé một bước: “Tại sao?”
Tần Lê Ca chậm rãi lau miệng, mới trả lời: “Hiện thực quá nhàm chán.”
“Cậu sống như vậy mà còn thấy nhàm chán à?” Lý Vĩ khoa trương hít một hơi: “Cậu là idol nổi tiếng Tần Lê Ca đấy, đi trên đường ai mà không biết cậu? Có vô số lời khen ngợi và kịch bản hay, từng diễn trên sân khấu với bao thành công vang dội. Sống một cuộc sống như vậy, cậu vẫn thấy nhàm chán sao?”
Những gì Lý Vĩ nói hoàn toàn chính xác, ở ngoài đời, Tần Lê Ca có lẽ là một trong những nhân sinh doanh gia*, là người đứng trên đỉnh cao của cuộc sống, thậm chí tiền tiêu không hết và người hâm mộ thì vô số.
*人生赢家 (nhân sinh doanh gia) thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công trong cuộc sống, khiến cho người khác phải ganh ghét, ghen tị.
Theo lý mà nói, trong số tất cả bọn họ, hắn phải là người mong muốn trở lại thế giới thực để tận hưởng cuộc sống nhất, đáng tiếc là...
“Bởi vì quá dễ dàng có được nên tôi mới cảm thấy nhàm chán.” Tần Lê Ca nói.
Cuộc sống luôn không ngừng nỗ lực và thất bại, nhưng đối với hắn mà nói thì lại có quá ít sự thất bại.
Cuộc sống chỉ lặp đi lặp lại liên tục như thế khiến hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Thích Linh cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà nhàm chán chứ, tôi cảm thấy cậu sống quá tốt thì có, sinh trong phúc không biết hưởng.”
Tần Lê Ca nhún vai, không trả lời, những người khác nhìn nhau, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Trần Chấn Quân nói: “Tại sao mọi người lại vào được trò chơi kinh dị này?”
Ân Duyệt suy nghĩ một chút: “...Thật sự cháu cũng không nhớ rõ lắm, cháu nhớ là hình như đang chơi game giữa chừng rồi ngủ quên? Khi tỉnh dậy, cháu đã ở trong trò chơi kinh dị rồi.”
Câu trả lời này rất mới mẻ và tinh tế, Diệp Tĩnh Nhã buồn cười nhìn cô bé: “Tôi thì không phải vì chơi game, hôm đó tôi tăng ca ở công ty đến sáng sớm, khi tôi đứng dậy trước mắt liền tối đen, lúc tỉnh dậy tôi đã ở đây rồi.”
Tống Kiều kinh ngạc nhìn Diệp Tĩnh Nhã: “Tôi cũng vậy! Tôi cũng tăng ca và về muộn, lúc đứng dậy trước mắt liền đen và rồi lại ngất đi!”
“...Chuyện này cũng không có gì vui vẻ cả.” Trần Chấn Quân bất lực nói: “Tôi đang lái xe vào sáng sớm, đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng chợt lóe lên trước mắt và rồi bất tỉnh luôn.”
“Tôi cũng không biết đến đây bằng cách nào, ngủ một giấc rồi tỉnh lại ở đây, thật sự rất tệ.” Lý Vĩ nói.
Thích Linh cau mày, dường như không muốn nhắc tới, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, cô vẫn nói: “Lúc tỉnh dậy là tôi đã ở đây.”
“Có một ngày lúc tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy ngực đau, sau đó tôi tới đây... Nhưng tôi không cảm thấy khó chịu.” Lâm Lị Lị có chút xấu hổ cúi đầu, len lén liếc nhìn Tần Lê Ca.
Mọi người đều gật đầu hiểu ý, là một fan cuồng của Tần Lê Ca, có lẽ chỉ có nhóm người chơi mới là cảm thấy không gì may mắn hơn là được tiếp xúc gần với Tần Lê Ca khi bước vào trò chơi kinh dị này.
Tần Lê Ca cũng mỉm cười đáp lại cô, nhưng câu trả lời rất thiết thực: “Tôi cũng không nhớ chính xác mình đã vào cách nào, đối với tôi mọi việc đã diễn ra quá lâu rồi.”
Tần Lê Ca đến đây đã một thời gian dài, nếu hắn thật sự quên thì cũng là bình thường, nhưng...
Ân Duyệt nghi hoặc hỏi: “Anh Tần, anh thật sự không nhớ hay là do anh không muốn nói?”
Tần Lê Ca hỏi cô bé: “Bảo bối à, nhóc thật sự muốn biết sao?”
Ân Duyệt đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô bé bất giác rùng mình: “... Anh Tần, em thấy em không nên biết nữa, cảm ơn anh.”
Trần Chấn Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn cô bé.
Cuối cùng chỉ còn lại Mẫn Ân không lên tiếng, cậu bé rất trầm mặc, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của bọn họ, nói: “Giống như Tần Lê Ca, em cũng không nhớ rõ.”
Lý Vĩ vẻ mặt không tin: “Hả? Nhóc không muốn nói sao? Nhóc chỉ vừa mới tới, làm sao có thể quên được.”
Mẫn Ân không nói gì, chỉ lắc đầu, thấy cậu bé không muốn trả lời, mọi người không tiếp tục ép cậu bé.
Tần Lê Ca đột nhiên hỏi: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Nhóc là người ở đâu?”
Mẫn Ân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Em chắc cũng tầm tuổi Ân Duyệt, hơn nữa em là người Hải Thành.”
“Hải Thành?” Ân Duyệt nghi ngờ hỏi: “Đó là đâu? Tôi hình như chưa từng nghe qua.”
Thích Linh bình tĩnh liếc nhìn Tần Lê Ca, nói: “Đó là một nơi ở gần quê tôi, nhưng quá nhỏ, khá ít người biết đến.”
Ân Duyệt ồ một tiếng, không đặt câu hỏi nữa.
Lúc này hầu như mọi người đều đã ăn xong, một số thị nữ bắt đầu dọn bàn, một thị nữ đi về phía bọn họ: “Thưa quý khách, thật xin lỗi đã để quý khách phải đợi, đây là thẻ phòng mới của quý khách, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì cả.”
Ân Duyệt vừa lúc đứng trước mặt thị nữ, chớp mắt khó hiểu, Tần Lê Ca đã đưa tay ra, bình tĩnh nhận thẻ phòng: “Cảm ơn, cô đã vất vả rồi.”
Thị nữ vội vàng nói: “Không đâu, cảm ơn quý khách đã thông cảm, nếu có vấn đề gì khác, vui lòng liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong cô liền rời đi.
Ân Duyệt cố gắng nhón chân để đọc những con số viết trên thẻ phòng, Tần Lê Ca thấy buồn cười, cố ý giơ thẻ phòng lên cao hơn.
“Anh Tần!” Ân Duyệt tức giận nói.
“Ừ, phòng của chúng ta là 101, 102, 103, 104 và 105, cả 5 phòng này đều là phòng đôi.” Tần Lê Ca nhìn bọn họ, “Về phần các cô gái, Diệp Tĩnh Nhã ở 102, Tống Kiều ở 103, Thích Linh và Lâm Lị Lị ở 104.”
“Con về phần các chàng trai...” Tần Lê Ca quay sang cười nhìn Mẫn Ân: “Tôi và Mẫn Ân ở 101, còn Trần Chấn Quân và Lý Vĩ ở 105.”
“Tôi không có ý kiến gì.” Trần Chấn Quân có chút lo lắng: “Nhưng để Diệp Tĩnh Nhã ở một mình có chút nguy hiểm phải không? Sao chúng ta không để ba cô gái ở chung một phòng?”
“Nhiệm vụ có quy tắc nhất định, nếu tự ý thay đổi quy tắc, dễ xảy ra chuyện bất ngờ.” Tần Lê Ca giải thích.
“Đừng lo lắng, tôi không sao đâu.” Diệp Tĩnh Nhã không quá lo lắng, cô mỉm cười nhìn Tần Lê Ca: “Hơn nữa sát vách còn có Tần Lê Ca, nếu có nguy hiểm thì cứ hét lên là được.“.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Tần Lê Ca vỗ vai cô, đưa thẻ phòng cho mọi người.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài, thảo luận xong liền lấy thẻ phòng trở về lầu ba nghỉ ngơi.
Tần Lê Ca lấy thẻ phòng mở cửa, thấy Mẫn Ân vẫn tò mò nhìn mớ đồ đạc trong phòng, bất ngờ hỏi: “Đây là lần đầu tiên nhóc đến đây à?”
Mẫn Ân quay đầu lại, vẻ mặt hưng phấn: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên em được đi loại du thuyền này, nơi này thật sự rất tuyệt.”
Tần Lê Ca đáp lại, lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian, đi thẳng vào phòng tắm: “Tôi đi tắm trước, có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng.”
Mẫn Ân ngoan ngoãn gật đầu, hơi nheo mắt nhìn bóng lưng của Tần Lê Ca biến mất sau cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm, nhiệt độ từ từ tăng lên, bao phủ lên tấm gương một tầng hơi nước.
Tần Lê Ca cúi đầu bôi dầu gội lên tóc, vừa gội vừa nghĩ đến chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay, trong lúc hắn đang thất thần có vài giọt nước chảy vào mắt.
Hắn khó chịu chớp mắt, trong sương mù, hắn nhìn thấy ánh sáng và bóng tối dường như đang chuyển động trong gương.
Tần Lê Ca nheo mắt lại, trong tầm mắt mơ hồ không thấy rõ cái gì, hắn giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên kệ xuống.
Khoảnh khắc khi hắn kéo khăn xuống, chiếc khăn trắng tinh ban đầu dần dần thấm đẫm máu, thậm chí còn làm ướt cả ngón tay của hắn.
Tần Lê Ca nhìn hồi lâu, sau đó lại nhìn vào gương, lần này hắn thật sự nhìn thấy trong gương có một gã đàn ông toàn thân thấm đỏ màu máu đang nhìn hắn.
Mắt nó chỉ có hai lỗ đen, miệng nhếch đến tận mang tai, tạo ra một vòng cung kỳ lạ, khi nó nhận ra Tần Lê Ca đã nhìn thấy mình, thậm chí còn cười vui vẻ hơn, đưa tay về phía hắn —
Một bàn tay thật được duỗi ra từ gương.
Tần Lê Ca im lặng nhìn, nghiêng tai lắng nghe, giọng hát nữ quen thuộc vẫn chưa xuất hiện, nhưng thứ đáng sợ đó đã bắt đầu bò ra khỏi gương, kéo theo một vết máu ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Tần Lê Ca đợi nó bò đến trước mặt, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn vào hai con mắt đen kịt của nó.
Thứ đó ngẩng đầu, nhe răng nhìn hắn, hàm răng đen nhánh chứa đầy cặn bã của sinh vật không rõ, Tần Lê Ca ghét bỏ lùi lại một bước, mỉm cười hỏi nó: “Ngươi có biết một lần làm mẫu chân dung của ta có giá bao nhiêu không?”
Nó giống như không hiểu, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Tần Lê Ca.
“Giá khởi điểm là 500 đô la.” Tần Lê Ca vươn tay, sức mạnh tâm trí hiện trên ngón tay, hắn nhẹ nhàng điểm lên đầu thứ kia.
Bóng người màu đỏ như máu biến mất trong nháy mắt, một luồng khí màu tím hiện ra, lơ lửng trên không trung một lúc rồi dần dần tan biến.
Tần Lê Ca ngẩng đầu, xoa hai đầu ngón tay vừa chạm vào thứ đó khi nãy.
“Cho nên nếu muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của ta, tốt xấu gì cũng phải trả 500 đô la.” Hắn tiếc nuối nói: “Đừng lấy cớ là không có thực thể, lần sau gặp mặt nhớ trả tiền là được.”
Beta: Tobi
***
Chương 13: Kẻ khả nghi: Mọi người đều muốn quay về trừ hắn.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng, Trần Chấn Quân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cầm chai bia trên bàn uống một ngụm.
Ân Duyệt không hài lòng nhìn ông ta: “Chú Trần, chú đừng uống nhiều quá, ở đây không thể uống say được đâu.”
“Đương nhiên là chú biết chứ.” Trần Chấn Quân lau miệng, “Chỉ là chú cảm thấy khó chịu thôi.”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hiện thực buồn bực, rồi lại dấn thân vào trò chơi sinh tử đáng sợ này, có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.
Mặc dù bọn họ là người chơi thâm niên từng trải qua thế giới nhiệm vụ, tuy bề ngoài bọn họ đều có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm vẫn không khỏi nghĩ suy...
Người vừa mới đến thì lại chết, liệu người tiếp theo có phải là tôi hay không?
Sức ép to lớn từ cái chết cứ cuốn vào, chỉ có thể dựa vào bản thân mình để mạnh mẽ hơn, dưới tình huống như vậy, ai có thể lơ là để chìm vào cơn say?
Trần Chấn Quân cười khổ đặt chai bia xuống, khóe mắt nhìn thấy Tần Lê Ca vẫn đang nhàn nhã dùng bữa, vẻ mặt vẫn bất cần như mọi khi.
Trần Chấn Quân nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên hỏi: “Tần Lê Ca, cậu không muốn trở về thế giới thực sao?”
Vừa dứt lời, ông ta có chút sửng sốt.
Tần Lê Ca sao mà lại không muốn trở về thế giới thực được? Nếu đã thật sự không muốn trở về, hắn cũng không cần cố gắng để sống sót như vậy.
Có lẽ ông ta có chút say để nói lên những lời ngu ngốc như vậy.
Trần Chấn Quân xoa xoa trán, đang muốn tùy ý giải quyết vấn đề vừa rồi, Tần Lê Ca lại ngẩng đầu nhìn ông ta nói: “Tôi không muốn.''
Không ai ngờ tới hắn sẽ trả lời như vậy, Ân Duyệt mở to hai mắt định nói, Lâm Lị Lị lại hỏi trước cô bé một bước: “Tại sao?”
Tần Lê Ca chậm rãi lau miệng, mới trả lời: “Hiện thực quá nhàm chán.”
“Cậu sống như vậy mà còn thấy nhàm chán à?” Lý Vĩ khoa trương hít một hơi: “Cậu là idol nổi tiếng Tần Lê Ca đấy, đi trên đường ai mà không biết cậu? Có vô số lời khen ngợi và kịch bản hay, từng diễn trên sân khấu với bao thành công vang dội. Sống một cuộc sống như vậy, cậu vẫn thấy nhàm chán sao?”
Những gì Lý Vĩ nói hoàn toàn chính xác, ở ngoài đời, Tần Lê Ca có lẽ là một trong những nhân sinh doanh gia*, là người đứng trên đỉnh cao của cuộc sống, thậm chí tiền tiêu không hết và người hâm mộ thì vô số.
*人生赢家 (nhân sinh doanh gia) thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công trong cuộc sống, khiến cho người khác phải ganh ghét, ghen tị.
Theo lý mà nói, trong số tất cả bọn họ, hắn phải là người mong muốn trở lại thế giới thực để tận hưởng cuộc sống nhất, đáng tiếc là...
“Bởi vì quá dễ dàng có được nên tôi mới cảm thấy nhàm chán.” Tần Lê Ca nói.
Cuộc sống luôn không ngừng nỗ lực và thất bại, nhưng đối với hắn mà nói thì lại có quá ít sự thất bại.
Cuộc sống chỉ lặp đi lặp lại liên tục như thế khiến hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Thích Linh cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà nhàm chán chứ, tôi cảm thấy cậu sống quá tốt thì có, sinh trong phúc không biết hưởng.”
Tần Lê Ca nhún vai, không trả lời, những người khác nhìn nhau, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Trần Chấn Quân nói: “Tại sao mọi người lại vào được trò chơi kinh dị này?”
Ân Duyệt suy nghĩ một chút: “...Thật sự cháu cũng không nhớ rõ lắm, cháu nhớ là hình như đang chơi game giữa chừng rồi ngủ quên? Khi tỉnh dậy, cháu đã ở trong trò chơi kinh dị rồi.”
Câu trả lời này rất mới mẻ và tinh tế, Diệp Tĩnh Nhã buồn cười nhìn cô bé: “Tôi thì không phải vì chơi game, hôm đó tôi tăng ca ở công ty đến sáng sớm, khi tôi đứng dậy trước mắt liền tối đen, lúc tỉnh dậy tôi đã ở đây rồi.”
Tống Kiều kinh ngạc nhìn Diệp Tĩnh Nhã: “Tôi cũng vậy! Tôi cũng tăng ca và về muộn, lúc đứng dậy trước mắt liền đen và rồi lại ngất đi!”
“...Chuyện này cũng không có gì vui vẻ cả.” Trần Chấn Quân bất lực nói: “Tôi đang lái xe vào sáng sớm, đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng chợt lóe lên trước mắt và rồi bất tỉnh luôn.”
“Tôi cũng không biết đến đây bằng cách nào, ngủ một giấc rồi tỉnh lại ở đây, thật sự rất tệ.” Lý Vĩ nói.
Thích Linh cau mày, dường như không muốn nhắc tới, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, cô vẫn nói: “Lúc tỉnh dậy là tôi đã ở đây.”
“Có một ngày lúc tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy ngực đau, sau đó tôi tới đây... Nhưng tôi không cảm thấy khó chịu.” Lâm Lị Lị có chút xấu hổ cúi đầu, len lén liếc nhìn Tần Lê Ca.
Mọi người đều gật đầu hiểu ý, là một fan cuồng của Tần Lê Ca, có lẽ chỉ có nhóm người chơi mới là cảm thấy không gì may mắn hơn là được tiếp xúc gần với Tần Lê Ca khi bước vào trò chơi kinh dị này.
Tần Lê Ca cũng mỉm cười đáp lại cô, nhưng câu trả lời rất thiết thực: “Tôi cũng không nhớ chính xác mình đã vào cách nào, đối với tôi mọi việc đã diễn ra quá lâu rồi.”
Tần Lê Ca đến đây đã một thời gian dài, nếu hắn thật sự quên thì cũng là bình thường, nhưng...
Ân Duyệt nghi hoặc hỏi: “Anh Tần, anh thật sự không nhớ hay là do anh không muốn nói?”
Tần Lê Ca hỏi cô bé: “Bảo bối à, nhóc thật sự muốn biết sao?”
Ân Duyệt đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô bé bất giác rùng mình: “... Anh Tần, em thấy em không nên biết nữa, cảm ơn anh.”
Trần Chấn Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn cô bé.
Cuối cùng chỉ còn lại Mẫn Ân không lên tiếng, cậu bé rất trầm mặc, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của bọn họ, nói: “Giống như Tần Lê Ca, em cũng không nhớ rõ.”
Lý Vĩ vẻ mặt không tin: “Hả? Nhóc không muốn nói sao? Nhóc chỉ vừa mới tới, làm sao có thể quên được.”
Mẫn Ân không nói gì, chỉ lắc đầu, thấy cậu bé không muốn trả lời, mọi người không tiếp tục ép cậu bé.
Tần Lê Ca đột nhiên hỏi: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Nhóc là người ở đâu?”
Mẫn Ân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Em chắc cũng tầm tuổi Ân Duyệt, hơn nữa em là người Hải Thành.”
“Hải Thành?” Ân Duyệt nghi ngờ hỏi: “Đó là đâu? Tôi hình như chưa từng nghe qua.”
Thích Linh bình tĩnh liếc nhìn Tần Lê Ca, nói: “Đó là một nơi ở gần quê tôi, nhưng quá nhỏ, khá ít người biết đến.”
Ân Duyệt ồ một tiếng, không đặt câu hỏi nữa.
Lúc này hầu như mọi người đều đã ăn xong, một số thị nữ bắt đầu dọn bàn, một thị nữ đi về phía bọn họ: “Thưa quý khách, thật xin lỗi đã để quý khách phải đợi, đây là thẻ phòng mới của quý khách, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì cả.”
Ân Duyệt vừa lúc đứng trước mặt thị nữ, chớp mắt khó hiểu, Tần Lê Ca đã đưa tay ra, bình tĩnh nhận thẻ phòng: “Cảm ơn, cô đã vất vả rồi.”
Thị nữ vội vàng nói: “Không đâu, cảm ơn quý khách đã thông cảm, nếu có vấn đề gì khác, vui lòng liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong cô liền rời đi.
Ân Duyệt cố gắng nhón chân để đọc những con số viết trên thẻ phòng, Tần Lê Ca thấy buồn cười, cố ý giơ thẻ phòng lên cao hơn.
“Anh Tần!” Ân Duyệt tức giận nói.
“Ừ, phòng của chúng ta là 101, 102, 103, 104 và 105, cả 5 phòng này đều là phòng đôi.” Tần Lê Ca nhìn bọn họ, “Về phần các cô gái, Diệp Tĩnh Nhã ở 102, Tống Kiều ở 103, Thích Linh và Lâm Lị Lị ở 104.”
“Con về phần các chàng trai...” Tần Lê Ca quay sang cười nhìn Mẫn Ân: “Tôi và Mẫn Ân ở 101, còn Trần Chấn Quân và Lý Vĩ ở 105.”
“Tôi không có ý kiến gì.” Trần Chấn Quân có chút lo lắng: “Nhưng để Diệp Tĩnh Nhã ở một mình có chút nguy hiểm phải không? Sao chúng ta không để ba cô gái ở chung một phòng?”
“Nhiệm vụ có quy tắc nhất định, nếu tự ý thay đổi quy tắc, dễ xảy ra chuyện bất ngờ.” Tần Lê Ca giải thích.
“Đừng lo lắng, tôi không sao đâu.” Diệp Tĩnh Nhã không quá lo lắng, cô mỉm cười nhìn Tần Lê Ca: “Hơn nữa sát vách còn có Tần Lê Ca, nếu có nguy hiểm thì cứ hét lên là được.“.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Tần Lê Ca vỗ vai cô, đưa thẻ phòng cho mọi người.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài, thảo luận xong liền lấy thẻ phòng trở về lầu ba nghỉ ngơi.
Tần Lê Ca lấy thẻ phòng mở cửa, thấy Mẫn Ân vẫn tò mò nhìn mớ đồ đạc trong phòng, bất ngờ hỏi: “Đây là lần đầu tiên nhóc đến đây à?”
Mẫn Ân quay đầu lại, vẻ mặt hưng phấn: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên em được đi loại du thuyền này, nơi này thật sự rất tuyệt.”
Tần Lê Ca đáp lại, lấy một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian, đi thẳng vào phòng tắm: “Tôi đi tắm trước, có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng.”
Mẫn Ân ngoan ngoãn gật đầu, hơi nheo mắt nhìn bóng lưng của Tần Lê Ca biến mất sau cửa phòng tắm.
Trong phòng tắm, nhiệt độ từ từ tăng lên, bao phủ lên tấm gương một tầng hơi nước.
Tần Lê Ca cúi đầu bôi dầu gội lên tóc, vừa gội vừa nghĩ đến chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay, trong lúc hắn đang thất thần có vài giọt nước chảy vào mắt.
Hắn khó chịu chớp mắt, trong sương mù, hắn nhìn thấy ánh sáng và bóng tối dường như đang chuyển động trong gương.
Tần Lê Ca nheo mắt lại, trong tầm mắt mơ hồ không thấy rõ cái gì, hắn giơ tay kéo chiếc khăn tắm trên kệ xuống.
Khoảnh khắc khi hắn kéo khăn xuống, chiếc khăn trắng tinh ban đầu dần dần thấm đẫm máu, thậm chí còn làm ướt cả ngón tay của hắn.
Tần Lê Ca nhìn hồi lâu, sau đó lại nhìn vào gương, lần này hắn thật sự nhìn thấy trong gương có một gã đàn ông toàn thân thấm đỏ màu máu đang nhìn hắn.
Mắt nó chỉ có hai lỗ đen, miệng nhếch đến tận mang tai, tạo ra một vòng cung kỳ lạ, khi nó nhận ra Tần Lê Ca đã nhìn thấy mình, thậm chí còn cười vui vẻ hơn, đưa tay về phía hắn —
Một bàn tay thật được duỗi ra từ gương.
Tần Lê Ca im lặng nhìn, nghiêng tai lắng nghe, giọng hát nữ quen thuộc vẫn chưa xuất hiện, nhưng thứ đáng sợ đó đã bắt đầu bò ra khỏi gương, kéo theo một vết máu ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Tần Lê Ca đợi nó bò đến trước mặt, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn vào hai con mắt đen kịt của nó.
Thứ đó ngẩng đầu, nhe răng nhìn hắn, hàm răng đen nhánh chứa đầy cặn bã của sinh vật không rõ, Tần Lê Ca ghét bỏ lùi lại một bước, mỉm cười hỏi nó: “Ngươi có biết một lần làm mẫu chân dung của ta có giá bao nhiêu không?”
Nó giống như không hiểu, chỉ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Tần Lê Ca.
“Giá khởi điểm là 500 đô la.” Tần Lê Ca vươn tay, sức mạnh tâm trí hiện trên ngón tay, hắn nhẹ nhàng điểm lên đầu thứ kia.
Bóng người màu đỏ như máu biến mất trong nháy mắt, một luồng khí màu tím hiện ra, lơ lửng trên không trung một lúc rồi dần dần tan biến.
Tần Lê Ca ngẩng đầu, xoa hai đầu ngón tay vừa chạm vào thứ đó khi nãy.
“Cho nên nếu muốn nhìn thấy thân thể trần trụi của ta, tốt xấu gì cũng phải trả 500 đô la.” Hắn tiếc nuối nói: “Đừng lấy cớ là không có thực thể, lần sau gặp mặt nhớ trả tiền là được.”