Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính
Chương 4
Bỗng một ngày, cả người anh như bị mất hồn, tôi nói cái gì cũng ậm ừ, không chú tâm. Tôi hỏi mãi anh mới chịu nói, bên kia Lâm Thi Thi đã có bạn trai rồi. Tôi buột miệng “Chúc mừng anh.”
Tống Mặc nhìn tôi như nhìn quỷ.
Cái con người Tống Mặc ấy hả, bề ngoài tỏ ra lạnh lùng như con công xòe đuôi vậy thôi chứ cũng nặng tình nặng nghĩa. Để xứng với cái danh liếm cẩu bên ngoài gọi tôi, tôi kéo anh vô bar uống rượu.
“Người anh em! Chúng ta không nên treo cổ mãi một thân cây, đừng nhìn hoa trong chậu nữa!!! Bên cạnh anh vẫn còn một đóa hoa chờ anh ném tiền để nuôi đây này!”
Rút từ kinh nghiệm lần trước, Tống Mặc không bao giờ cùng tôi uống rượu nữa, anh cứ ngồi chuốc cho tôi say mềm, còn mình nhởn nhơ ngồi bên cạnh. Tôi say bí tỉ, đầu óc quay cuồng, khoác vai anh “Đại gia, chúng ta có tiền, trái ôm phải ấp mười mỹ nhân, không cần vì một thứ không đáng mà bỏ lỡ niềm vui cột sống!”
“Cuộc sống.” Anh chỉnh lại lời tôi. Tôi cố chấp cãi lại “Cột sống!”
“Em say rồi!” Anh kéo tay tôi ra khỏi vai anh, tôi ngã vào ngực anh, cười hề hề “Đồ ngốc, chả lẽ ôm ấp mười mỹ nhân anh không đau cột sống à? Anh khỏe ha.”
Tống Mặc “…” Hiểu cô ấy nói gì rồi.
Tôi ôm lấy cổ anh, dán cả người mình lên, cơ thể anh khẽ run. Tôi phả hơi rượu vào mặt anh “Đại gia, sao anh không suy xét tới cô bé đáng thương là em?”
“Em không có tí chân thành nào cả!” Anh dùng tay đẩy mặt tôi ra, tôi lại như keo dính bám chặt lên người anh không buông “Thực sự là cả tấm lòng của em đó!!!”
“Em thích anh à?” Tống Mặc nặn mãi mới được câu này. Tôi chớp mắt long lanh nhìn anh “Bộ trông em không giống à?”
Vành tai anh chợt đỏ ửng, tôi vỗ nhẹ vào mặt anh “Em yêu mặt anh cực kì, đẹp vl.”
Biểu cảm lúc đó của anh như ăn phải ruồi vậy.
Nhờ có sự khuyên bảo (ép buộc) của bố mẹ Tống, anh cũng bắt đầu đối xử tốt với tôi hơn, đón tôi đi học, đưa tôi về nhà, đi công tác về sẽ mua quà cho tôi, rảnh thì cùng nhau đi chơi,… dưới sự giám sát của bà Tống.
Có đồ free, ngu mới không nhận. Liêm sỉ gì á? Đều quỳ trước tiền thôi.
Tôi kiên trì tung tiền theo đuổi anh nửa năm, anh kiên trì đưa đón tôi ba tháng.
Tôi là một người yêu cái đẹp. Một người có gương mặt cực kì đẹp trai, tài giỏi lại còn cực kì lắm tiền ở bên cạnh, khỏi phải nói tôi gục trước anh rồi. Có thể nói cái lí do tôi thích anh thật vớ vẩn, nhưng biết sao giờ, ai biểu anh cứ vác cái mặt đó lượn lờ (là tôi bám anh) trước mặt tôi chứ? Có thể không rung động sao?
Đương nhiên là đ.é.o.
Tâm tư anh rất kín, tôi thăm dò nhiều lần đều thất bại.
Tôi cũng bắt đầu học cách theo đuổi một người tử tế, search gg, hỏi kinh nghiệm thực tế,vv… còn chăm hơn cái hồi tôi chuẩn bị thi vào đại học. Tôi là một con vịt kiêu ngạo, cố gắng học bộ dáng trà xanh. Dù sao đàn ông cũng thích kiểu nhẹ nhàng, trong sách, yếu đuối này mà. Với lại trong truyện không phải đàn ông toàn bỏ vợ mình đi với trà xanh sao? Ôi đm đàn ông.
Nhưng để làm trà xanh rất khó, tôi không làm được.
Người chị báo chí của tôi, kinh nghiệm đầy mình, gợi ý cho tôi một cách.
“Quăng anh ta lên giường.”
Tôi “…”
Cho dù tôi uốn éo, cố bày ra cái dáng vẻ quyến rũ trước mặt Tống Mặc, anh vẫn không mảy may chú ý. Thực sự bào mòn tính kiên nhẫn của tôi.
“Đại ca, sao anh như tảng băng trôi chết tiệt thế???” Tôi chịu không nổi, xông vào văn phòng của anh chất vấn. Anh kí nốt tờ giấy nữa, đưa cho trợ lí bảo anh ta ra ngoài, sau đó nhướn mày nhìn tôi “Có chuyện gì?”
“Đại ca, giờ anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.” Tôi kéo cái ghế trước mặt anh ra ngồi phịch xuống. Anh ậm ừ “Sao vậy?”
“Anh có tình nguyện nuôi em không?”
“Hử?”
“Như đã nói trước, em chỉ cần người mỗi tháng ném cho em một tấm thẻ thôi.”
“Anh biết.”
Tôi gần như bùng nổ “Vậy anh có nuôi em không? Làm cảnh cũng được!”
“Nếu không thì anh từ chối mau lên, em tìm người khác!”
“Hửm?” Lông mày anh khẽ cau lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn “Em định tìm ai?”
“Ai chả được, miễn giàu!”
“Anh từ chối nhanh lên, em còn đi kiếm đùi khác để ôm.” Còn nhanh chóng cắt đứt cái đoạn tình này nữa.
“Tiền mỗi tháng anh đưa em không đủ sao?” Giọng anh vang lên lạnh lùng “Anh có thể đưa thêm.”
Tôi trố mắt “Tiền nào?”
“Em bảo mỗi tháng đưa em mà?” Anh nói “Tháng nào anh cũng gửi cho em.”
“Anh nói dối.” Tôi phản bác “Em không nhận được gì hết.”
Sắc mặt anh trở nên khó coi, mở điện thoại, đưa cho tôi xem lịch sử chuyển tiền “Anh không nói dối.”
Tôi nhìn màn hình, vuốt lên vuốt xuống, quả thực mỗi tháng anh chuyển cho tôi 10 triệu…
“Ủa anh.”
“Gì?”
“Đây đâu phải tài khoản của em.”
“Hả?”
“Đây là tài khoản của bố em!”
Tống Mặc “…”
Tôi “…”
Trong lúc đó, Ông Khương ôm phu nhân của mình trên bãi biển vắng người, uống nước dừa cười khà khà nhìn con số tăng thêm trong tài khoản ngân hàng, cười không ngậm lại miệng
“Bảo bối, em xem, con gái chúng ta đúng là báu vật, chưa vào cửa đã mang về cho chúng ta đống tiền rồi.”
Lão già, ông được lắm!
Tống Mặc nhìn tôi như nhìn quỷ.
Cái con người Tống Mặc ấy hả, bề ngoài tỏ ra lạnh lùng như con công xòe đuôi vậy thôi chứ cũng nặng tình nặng nghĩa. Để xứng với cái danh liếm cẩu bên ngoài gọi tôi, tôi kéo anh vô bar uống rượu.
“Người anh em! Chúng ta không nên treo cổ mãi một thân cây, đừng nhìn hoa trong chậu nữa!!! Bên cạnh anh vẫn còn một đóa hoa chờ anh ném tiền để nuôi đây này!”
Rút từ kinh nghiệm lần trước, Tống Mặc không bao giờ cùng tôi uống rượu nữa, anh cứ ngồi chuốc cho tôi say mềm, còn mình nhởn nhơ ngồi bên cạnh. Tôi say bí tỉ, đầu óc quay cuồng, khoác vai anh “Đại gia, chúng ta có tiền, trái ôm phải ấp mười mỹ nhân, không cần vì một thứ không đáng mà bỏ lỡ niềm vui cột sống!”
“Cuộc sống.” Anh chỉnh lại lời tôi. Tôi cố chấp cãi lại “Cột sống!”
“Em say rồi!” Anh kéo tay tôi ra khỏi vai anh, tôi ngã vào ngực anh, cười hề hề “Đồ ngốc, chả lẽ ôm ấp mười mỹ nhân anh không đau cột sống à? Anh khỏe ha.”
Tống Mặc “…” Hiểu cô ấy nói gì rồi.
Tôi ôm lấy cổ anh, dán cả người mình lên, cơ thể anh khẽ run. Tôi phả hơi rượu vào mặt anh “Đại gia, sao anh không suy xét tới cô bé đáng thương là em?”
“Em không có tí chân thành nào cả!” Anh dùng tay đẩy mặt tôi ra, tôi lại như keo dính bám chặt lên người anh không buông “Thực sự là cả tấm lòng của em đó!!!”
“Em thích anh à?” Tống Mặc nặn mãi mới được câu này. Tôi chớp mắt long lanh nhìn anh “Bộ trông em không giống à?”
Vành tai anh chợt đỏ ửng, tôi vỗ nhẹ vào mặt anh “Em yêu mặt anh cực kì, đẹp vl.”
Biểu cảm lúc đó của anh như ăn phải ruồi vậy.
Nhờ có sự khuyên bảo (ép buộc) của bố mẹ Tống, anh cũng bắt đầu đối xử tốt với tôi hơn, đón tôi đi học, đưa tôi về nhà, đi công tác về sẽ mua quà cho tôi, rảnh thì cùng nhau đi chơi,… dưới sự giám sát của bà Tống.
Có đồ free, ngu mới không nhận. Liêm sỉ gì á? Đều quỳ trước tiền thôi.
Tôi kiên trì tung tiền theo đuổi anh nửa năm, anh kiên trì đưa đón tôi ba tháng.
Tôi là một người yêu cái đẹp. Một người có gương mặt cực kì đẹp trai, tài giỏi lại còn cực kì lắm tiền ở bên cạnh, khỏi phải nói tôi gục trước anh rồi. Có thể nói cái lí do tôi thích anh thật vớ vẩn, nhưng biết sao giờ, ai biểu anh cứ vác cái mặt đó lượn lờ (là tôi bám anh) trước mặt tôi chứ? Có thể không rung động sao?
Đương nhiên là đ.é.o.
Tâm tư anh rất kín, tôi thăm dò nhiều lần đều thất bại.
Tôi cũng bắt đầu học cách theo đuổi một người tử tế, search gg, hỏi kinh nghiệm thực tế,vv… còn chăm hơn cái hồi tôi chuẩn bị thi vào đại học. Tôi là một con vịt kiêu ngạo, cố gắng học bộ dáng trà xanh. Dù sao đàn ông cũng thích kiểu nhẹ nhàng, trong sách, yếu đuối này mà. Với lại trong truyện không phải đàn ông toàn bỏ vợ mình đi với trà xanh sao? Ôi đm đàn ông.
Nhưng để làm trà xanh rất khó, tôi không làm được.
Người chị báo chí của tôi, kinh nghiệm đầy mình, gợi ý cho tôi một cách.
“Quăng anh ta lên giường.”
Tôi “…”
Cho dù tôi uốn éo, cố bày ra cái dáng vẻ quyến rũ trước mặt Tống Mặc, anh vẫn không mảy may chú ý. Thực sự bào mòn tính kiên nhẫn của tôi.
“Đại ca, sao anh như tảng băng trôi chết tiệt thế???” Tôi chịu không nổi, xông vào văn phòng của anh chất vấn. Anh kí nốt tờ giấy nữa, đưa cho trợ lí bảo anh ta ra ngoài, sau đó nhướn mày nhìn tôi “Có chuyện gì?”
“Đại ca, giờ anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.” Tôi kéo cái ghế trước mặt anh ra ngồi phịch xuống. Anh ậm ừ “Sao vậy?”
“Anh có tình nguyện nuôi em không?”
“Hử?”
“Như đã nói trước, em chỉ cần người mỗi tháng ném cho em một tấm thẻ thôi.”
“Anh biết.”
Tôi gần như bùng nổ “Vậy anh có nuôi em không? Làm cảnh cũng được!”
“Nếu không thì anh từ chối mau lên, em tìm người khác!”
“Hửm?” Lông mày anh khẽ cau lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn “Em định tìm ai?”
“Ai chả được, miễn giàu!”
“Anh từ chối nhanh lên, em còn đi kiếm đùi khác để ôm.” Còn nhanh chóng cắt đứt cái đoạn tình này nữa.
“Tiền mỗi tháng anh đưa em không đủ sao?” Giọng anh vang lên lạnh lùng “Anh có thể đưa thêm.”
Tôi trố mắt “Tiền nào?”
“Em bảo mỗi tháng đưa em mà?” Anh nói “Tháng nào anh cũng gửi cho em.”
“Anh nói dối.” Tôi phản bác “Em không nhận được gì hết.”
Sắc mặt anh trở nên khó coi, mở điện thoại, đưa cho tôi xem lịch sử chuyển tiền “Anh không nói dối.”
Tôi nhìn màn hình, vuốt lên vuốt xuống, quả thực mỗi tháng anh chuyển cho tôi 10 triệu…
“Ủa anh.”
“Gì?”
“Đây đâu phải tài khoản của em.”
“Hả?”
“Đây là tài khoản của bố em!”
Tống Mặc “…”
Tôi “…”
Trong lúc đó, Ông Khương ôm phu nhân của mình trên bãi biển vắng người, uống nước dừa cười khà khà nhìn con số tăng thêm trong tài khoản ngân hàng, cười không ngậm lại miệng
“Bảo bối, em xem, con gái chúng ta đúng là báu vật, chưa vào cửa đã mang về cho chúng ta đống tiền rồi.”
Lão già, ông được lắm!