Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 17: Anh ơi, lần sau em lại đến bệnh viện cùng anh nha~
Edit: Lune
Hà Thế Văn làm việc rất nhanh chóng, sau khi ký hợp đồng xong, ông đã gọi đến một bệnh viện gần đó để đặt lịch hẹn khám sức khỏe nhận giấy chứng nhận vào buổi chiều thay Bùi Thanh Nguyên. Hơn nữa còn nhét tiền đi khám sức khỏe cho Bùi Thanh Nguyên rồi đẩy hắn ra khỏi cửa, giục hắn nhanh đến bệnh viện như thể sợ hắn từ chối.
"Khám sức khỏe xong thì về nhà nghỉ ngơi đi nhé, mai Chủ Nhật thì tới làm, đến lúc có giấy chứng nhận thì photo một bản đưa cho chú là được."
Hà Thế Văn dặn dò xong, đứng trong cửa hàng vẫy tay với hắn: "Mai gặp nhé, Tiểu Bùi!"
Sau đó ông quay đầu vội vàng vào chào hỏi khách hàng.
Việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt, hiện tại chỉ có hai người là thợ làm bánh và ông chủ Hà Thế Văn. Ngày thường còn tạm nhưng đến ngày lễ thì cực kỳ bận rộn, cho nên ông mới muốn tuyển người làm thêm vào ngày cuối tuần, khi ấy có thể giúp thợ làm bánh hoặc đón khách hay làm thu ngân thay ông.
Công việc này không nặng nhọc, tiền lương theo giờ cũng rất hợp lý. Vốn dĩ Hà Thế Văn đã tuyển được người từ trước đó, thế nhưng nhớ đến cậu học sinh cấp 3 thường xuyên nấn ná đứng ngoài cửa hàng vào mỗi tối hôm nọ, chẳng hiểu sao ông lại từ chối hết những người đến nộp đơn kia.
Cũng may là cậu học sinh cấp 3 ấy thực sự đã đến.
Bùi Thanh Nguyên đứng ngoài cửa hàng, trong tay ngoài tiền mặt mà Hà Thế Văn nhét cho thì còn có một túi bánh ngọt mới ra lò, mùi thơm ngọt ngào. Quý Đồng ở trong không gian ý thức cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Chú Hà đúng là một người tốt bụng." Quý Đồng xúc động nhìn vào cửa hàng bánh tuy nhỏ song cực kỳ ấm áp kia: "Con gái của chú ấy nhất định cũng rất đáng yêu."
Trên bảng hiệu của cửa hàng có dòng chữ xiêu vẹo "Cửa hàng bánh Tinh Nguyệt", theo lời giới thiệu nhiệt tình ban nãy của Hà Thế Văn thì đây là tên tiệm mà cô con gái đang học mẫu giáo của ông viết lên.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên quơ quơ cái túi trong tay hỏi cậu: "Em có muốn ăn bánh không?"
Tốt nhất nên để bụng rỗng trước khi khám sức khỏe, vì thế Bùi Thanh Nguyên không ăn cơm trưa, hắn định đi khám xong rồi về ăn gì đó. Có điều hắn nghĩ hệ thống nhà mình sẽ thèm nên chuẩn bị tìm chỗ nào đó để Quý Đồng ra đây ăn.
Chẳng ngờ Quý Đồng lại nhỏ giọng từ chối.
"Em không ăn đâu, ký chủ mau đến bệnh viện đi, đi sớm về sớm."
Bùi Thanh Nguyên hơi bất ngờ, hắn còn tưởng Quý Đồng ăn quen gà rán, tôm hùm, lẩu ở đội bóng rổ mỗi tối rồi nên muốn dành thời gian còn lại để ăn những món ăn phong phú kia hơn.
Hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng đạp xe đến bệnh viện.
Bùi Thanh Nguyên dựng xe xong, vừa đi qua bóng cây không người định vào bệnh viện một mình, bỗng cảm thấy có ai đó kéo vạt áo của mình.
Hắn ngạc nhiên ngoái đầu lại, thấy một bạn nhỏ mặc quần yếm đang nhìn hắn với ánh mắt sáng lấp lánh.
"Nhuyễn Nhuyễn, em đến bệnh viện cùng anh."
Sao có thể để ký chủ chưa thành niên đến bệnh viện một mình được?
Cho dù chỉ là đi khám sức khỏe cũng không được.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của Quý Đồng với tư cách là một hệ thống chuyên nghiệp.
Vì vậy, cậu nhịn hy sinh thời gian biến thành người để ăn còn lại trong ngày.
Trái tim Bùi Thanh Nguyên loạn nhịp khi nhìn cậu bé ngày càng trở nên thân thuộc với mình kia, mãi đến khi Quý Đồng lại giật áo hắn, hắn mới hoàn hồn.
Hắn vô thức đưa tay ra dắt tay Quý Đồng.
"... Trong bệnh viện rất đông người, đừng để bị lạc."
Bàn tay của em bé mềm mại, vô cùng ấm áp.
"Được." Quý Đồng vui vẻ nắm tay anh đẹp trai, còn lén nhìn vào thân xe ô tô bên cạnh để kiểm tra tạo hình mới của mình.
Quần yếm mà cậu đã chọn cẩn thận hôm nay cũng rất đáng yêu.
Bùi Thanh Nguyên mặc áo phông đơn giản cùng quần dài, hai người đi cùng nhau trông rất giống một cặp anh em chênh lệch chiều cao bước ra từ trong manga, tỷ lệ người ngoái nhìn siêu cao.
Cùng lúc đó, trong dòng người đang muốn đi qua cổng bệnh viện, một thanh niên đội mũ đeo kính râm cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Gã ta tháo kính râm ra, còn nghĩ mình nhìn nhầm.
"Đệt, kia không phải là Bùi Thanh Nguyên à?" Tần Dục Kiệt lẩm bẩm với sắc mặt vàng vọt: "Cậu ta có cả con trai rồi á? Sao nhanh vậy?"
Sau khi nhận ra, gã ta cuống quít đeo kính râm lên, lấm lét nhìn xung quanh rồi đi theo.
Suốt quá trình, Quý Đồng đều luôn nắm chặt tay ký chủ, bước từng bước bên cạnh hắn, Bùi Thanh Nguyên còn cố tình đi chậm lại để phối hợp với đôi chân ngắn của cậu.
Lúc đi, dây đeo trên vai Quý Đồng thỉnh thoảng sẽ tụt xuống, cậu lại nghiêm túc kéo lên, rất nhiều bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn cậu chăm chú rồi bật cười.
Sau khi vào khu khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên làm những hạng mục ít người xếp hàng trước, Quý Đồng lại nhìn hàng ngũ xung quanh, sau đó đi lên hỏi với giọng non nớt của trẻ con: "Chị ơi, đo điện tâm đồ ở đây ạ?"
Người phụ nữ trung niên nghe xong gật đầu liên tục, thấy hai đứa bé đến khám nên nhiệt tình để cho bọn cậu làm trước.
Chỉ chốc lát sau, Quý Đồng đã gặt hái được toàn bộ ánh mắt yêu thương của các anh chị ở mọi độ tuổi trong khu khám sức khỏe.
Nhanh chóng hoàn thành toàn bộ mục khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại được thơm lây, hưởng thụ đãi ngộ được mọi người yêu quý, hắn phì cười rồi xoa đầu cậu.
Trong lúc ấy, Quý Đồng nhạy bén phát hiện có một ánh mắt kỳ lạ.
Có một thanh niên mặc đồ hiệu toàn thân cứ lén lén lút lút đi theo ký chủ.
Cậu thầm hỏi Bùi Thanh Nguyên trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, anh lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh bồn hoa phía trước bên trái đó xem, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào anh suốt."
Tuy bây giờ cậu không ở trong không gian ý thức của ký chủ, song hai người vẫn có thể nói chuyện với nhau mà không cần mở miệng.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh liếc về phía Quý Đồng miêu tả, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
"Đó là người anh quen lúc trước nhưng bọn anh không thân."
Quý Đồng lập tức hiểu rõ.
Hóa ra là một trong số đám con nhà giàu mà ký chủ quen sơ khi còn ở nhà họ Bùi.
Sao tên con nhà giàu kia lại chạy tới bệnh viện này để chen chúc khám bệnh?
Thông qua sắc mặt vàng vọt và tần suất đi vệ sinh của đối phương để phán đoán thì chắc là có bệnh khó nói, không muốn bị lộ trong bệnh viện mà đám nhà giàu thường đến.
"Anh ta bị yếu thận hả?" Quý Đồng thì thầm hóng hớt.
"..." Không ngờ Bùi Thanh Nguyên cũng nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: "Có lẽ thế, hình như anh cũng từng nghe mấy tin đồn tương tự."
Sợ Quý Đồng lo lắng đến mục đích của Tần Dục Kiệt, hắn cố ý giải thích: "Anh với cậu ta ít gặp nhau, quan hệ cũng bình thường, có lẽ là tình cờ gặp anh sau khi anh rời khỏi nhà họ Bùi nên mới tò mò thôi."
Quý Đồng hiểu ý gật đầu, dây đeo lỏng lẻo trên vai lại tụt xuống.
Cậu túm lấy kéo lên theo thói quen, nhìn thoáng qua bản thân mình phản chiếu trong cửa kính bóng láng, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng rực, hào hứng nói: "Ký chủ, em tìm thấy một tình huống mẫu trong kho cơ sở dữ liệu rất phù hợp với tình huống hiện giờ..."
Tần Dục Kiệt trốn sau bồn hoa đang gõ chữ trên điện thoại thoăn thoắt.
Vừa nãy gã tìm một nhóm bạn xấu, hỏi bóng gió về lịch sử tình trường của Bùi Thanh Nguyên, kết quả lại không ai biết, đã thế gã ta còn nhận lại một đống lời cười nhạo, hỏi gã ta quan tâm thằng nhóc đã bị xóa tên khỏi giới tài phiệt làm gì.
Không biết là Bùi Thanh Nguyên giấu quá kỹ hay là chưa từng hẹn hò thật.
Nếu không phải con trai của hắn, vậy đứa bé này là ai?
Cơn buồn tè ập đến cắt ngang đam mê hóng hớt của Tần Dục Kiệt. Gã ta thở dài, đứng dậy đi vệ sinh.
Tuy nhiên, sau khi gã cố tình chạy vào phòng riêng để tránh ánh mắt của người khác, gã ta lại nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con ở bên ngoài, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.
"Anh ơi, papa không quan tâm anh em mình nữa thật à?"
Đáp lại đứa bé kia là giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
"Em đừng khóc."
Ba chữ nghe có vẻ khá lạnh lùng, mang đậm phong cách của Bùi Thanh Nguyên.
Bên ngoài là Bùi Thanh Nguyên và đứa bé nọ!
Tần Dục Kiệt lập tức nín thở, khiếp sợ trợn to hai mắt, chỉ ước gì mọc thêm một đôi Thuận Phong nhĩ thò ra ngoài.
Có tiếng nước chảy trước bồn rửa tay, hình như là Bùi Thanh Nguyên đang rửa mặt cho em trai mình.
Giữa tiếng khóc thút tha thút thít, giọng nói tủi thân của cậu bé cực kỳ rõ ràng.
"Papa đuổi anh đi, cũng không cần em nữa... Em muốn papa."
Bộ não ngày thường chỉ dùng để ăn chơi đàng điếm của Tần Dục Kiệt cấp tốc hoạt động.
Gã biết cha ruột của Bùi Thanh Nguyên đã qua đời sau khi hắn được sinh ra không lâu, cho nên không thể nào có chuyện sinh cho hắn một đứa em trai nhỏ như vậy được.
Cũng biết Bùi Thanh Nguyên từng gọi một người khác là papa, sau đó bị đuổi đi, đó là Bùi Minh Hồng.
Rồi cũng biết Bùi Thanh Hồng với người vợ hợp pháp của mình chỉ có một đứa con, ngày trước là Bùi Thanh Nguyên, giờ biến thành Bùi Ngôn.
Nếu sau này vợ chồng Bùi Minh Hồng lại sinh thêm một đứa con trai đáng yêu như vậy, không thể có chuyện hai người họ giấu giếm không công khai.
Vì thế đứa bé này là con riêng của Bùi Minh Hồng!!!
Tần Dục Kiệt nghĩ thông suốt logic này xong suýt nữa nhảy cẫng lên.
Cũng may là Bùi Thanh Nguyên rửa mặt cho em trai xong đã dẫn cậu bé ra ngoài, tiếng nói chuyện của hai người xa dần, không hề phát hiện động tĩnh khác thường trong phòng vệ sinh riêng.
Vừa phá vỡ bí mật kinh người này, Tần Dục Kiệt ngay cả bệnh cũng không muốn khám nữa. Gã ta tập trung tinh thần ngồi trong phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện lên rồi gõ chữ liên tằng tằng.
[Vcđ, các ông đoán xem tôi vừa trông thấy ai!!!]
...
Tuy thời gian biến thành người hôm nay chỉ còn hai phút, nhưng Quý Đồng không cảm thấy buồn chút nào, nụ cười trên mặt vẫn rất tươi. Lúc ra khỏi cổng bệnh viện còn ngân nga một giai điệu rất kỳ lạ.
Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu hơi bất đắc dĩ: "Đây là bài hát gì thế?"
Quý Đồng đối đáp trôi chảy: "Đây là BGM trong kho dữ liệu thường được dùng để thể hiện tâm trạng phức tạp sau khi biết tin chồng mình đi ngoại tình."
Bùi Thanh Nguyên câm nín.
Hắn hoàn toàn không có ý kiến gì với cách làm này của hệ thống, chỉ là cảm thấy Quý Đồng vận dụng các tình huống mẫu thực sự rất thông minh.
"Bố anh... Bùi Minh Hồng suốt ngày bận rộn công việc, dường như không có thời gian ngoại tình, có lẽ về sau bọn họ sẽ không tin đâu."
"Tin hay không tin không quan trọng." Quý Đồng lắc đầu: "Ký chủ nói trước kia sống trong nhà họ Bùi không hạnh phúc, giờ cứ để bọn họ nếm thử mấy ngày không hạnh phúc đi."
Dứt lời, cậu duỗi ngón tay mũm mĩm của mình ra, nghiêm túc ra hiệu một khoảng cách be bé.
"Dù chỉ có thể khiến họ tấm tức mấy ngày cũng được, đây coi như là tí tiền lãi đòi về cho ký chủ."
Bùi Thanh Nguyên nhìn chăm chú vào dáng người nhỏ bé dưới nắng kia, trái tim dần được lấp đầy bởi một cảm xúc phức tạp.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Quý Đồng niềm nở lên tiếng: "Anh ơi, lần sau em lại đến bệnh viện cùng anh nha~"
Giống hôm nay gặp được chuyện thú vị như cậu ấm nhà giàu bị yếu thận ấy, cậu muốn trải nghiệm thêm mấy lần.
Ánh mắt Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu cực kỳ khó tả.
Hệ thống của hắn lập tức biết nghe lời phải mà đổi lời, cậu chớp mắt, cười một cái thật tươi: "Đương nhiên là ngoại trừ đến khám sức khỏe ra, tốt nhất vẫn đừng có cơ hội đến bệnh viện thì hơn."
Hà Thế Văn làm việc rất nhanh chóng, sau khi ký hợp đồng xong, ông đã gọi đến một bệnh viện gần đó để đặt lịch hẹn khám sức khỏe nhận giấy chứng nhận vào buổi chiều thay Bùi Thanh Nguyên. Hơn nữa còn nhét tiền đi khám sức khỏe cho Bùi Thanh Nguyên rồi đẩy hắn ra khỏi cửa, giục hắn nhanh đến bệnh viện như thể sợ hắn từ chối.
"Khám sức khỏe xong thì về nhà nghỉ ngơi đi nhé, mai Chủ Nhật thì tới làm, đến lúc có giấy chứng nhận thì photo một bản đưa cho chú là được."
Hà Thế Văn dặn dò xong, đứng trong cửa hàng vẫy tay với hắn: "Mai gặp nhé, Tiểu Bùi!"
Sau đó ông quay đầu vội vàng vào chào hỏi khách hàng.
Việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt, hiện tại chỉ có hai người là thợ làm bánh và ông chủ Hà Thế Văn. Ngày thường còn tạm nhưng đến ngày lễ thì cực kỳ bận rộn, cho nên ông mới muốn tuyển người làm thêm vào ngày cuối tuần, khi ấy có thể giúp thợ làm bánh hoặc đón khách hay làm thu ngân thay ông.
Công việc này không nặng nhọc, tiền lương theo giờ cũng rất hợp lý. Vốn dĩ Hà Thế Văn đã tuyển được người từ trước đó, thế nhưng nhớ đến cậu học sinh cấp 3 thường xuyên nấn ná đứng ngoài cửa hàng vào mỗi tối hôm nọ, chẳng hiểu sao ông lại từ chối hết những người đến nộp đơn kia.
Cũng may là cậu học sinh cấp 3 ấy thực sự đã đến.
Bùi Thanh Nguyên đứng ngoài cửa hàng, trong tay ngoài tiền mặt mà Hà Thế Văn nhét cho thì còn có một túi bánh ngọt mới ra lò, mùi thơm ngọt ngào. Quý Đồng ở trong không gian ý thức cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Chú Hà đúng là một người tốt bụng." Quý Đồng xúc động nhìn vào cửa hàng bánh tuy nhỏ song cực kỳ ấm áp kia: "Con gái của chú ấy nhất định cũng rất đáng yêu."
Trên bảng hiệu của cửa hàng có dòng chữ xiêu vẹo "Cửa hàng bánh Tinh Nguyệt", theo lời giới thiệu nhiệt tình ban nãy của Hà Thế Văn thì đây là tên tiệm mà cô con gái đang học mẫu giáo của ông viết lên.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên quơ quơ cái túi trong tay hỏi cậu: "Em có muốn ăn bánh không?"
Tốt nhất nên để bụng rỗng trước khi khám sức khỏe, vì thế Bùi Thanh Nguyên không ăn cơm trưa, hắn định đi khám xong rồi về ăn gì đó. Có điều hắn nghĩ hệ thống nhà mình sẽ thèm nên chuẩn bị tìm chỗ nào đó để Quý Đồng ra đây ăn.
Chẳng ngờ Quý Đồng lại nhỏ giọng từ chối.
"Em không ăn đâu, ký chủ mau đến bệnh viện đi, đi sớm về sớm."
Bùi Thanh Nguyên hơi bất ngờ, hắn còn tưởng Quý Đồng ăn quen gà rán, tôm hùm, lẩu ở đội bóng rổ mỗi tối rồi nên muốn dành thời gian còn lại để ăn những món ăn phong phú kia hơn.
Hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng đạp xe đến bệnh viện.
Bùi Thanh Nguyên dựng xe xong, vừa đi qua bóng cây không người định vào bệnh viện một mình, bỗng cảm thấy có ai đó kéo vạt áo của mình.
Hắn ngạc nhiên ngoái đầu lại, thấy một bạn nhỏ mặc quần yếm đang nhìn hắn với ánh mắt sáng lấp lánh.
"Nhuyễn Nhuyễn, em đến bệnh viện cùng anh."
Sao có thể để ký chủ chưa thành niên đến bệnh viện một mình được?
Cho dù chỉ là đi khám sức khỏe cũng không được.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của Quý Đồng với tư cách là một hệ thống chuyên nghiệp.
Vì vậy, cậu nhịn hy sinh thời gian biến thành người để ăn còn lại trong ngày.
Trái tim Bùi Thanh Nguyên loạn nhịp khi nhìn cậu bé ngày càng trở nên thân thuộc với mình kia, mãi đến khi Quý Đồng lại giật áo hắn, hắn mới hoàn hồn.
Hắn vô thức đưa tay ra dắt tay Quý Đồng.
"... Trong bệnh viện rất đông người, đừng để bị lạc."
Bàn tay của em bé mềm mại, vô cùng ấm áp.
"Được." Quý Đồng vui vẻ nắm tay anh đẹp trai, còn lén nhìn vào thân xe ô tô bên cạnh để kiểm tra tạo hình mới của mình.
Quần yếm mà cậu đã chọn cẩn thận hôm nay cũng rất đáng yêu.
Bùi Thanh Nguyên mặc áo phông đơn giản cùng quần dài, hai người đi cùng nhau trông rất giống một cặp anh em chênh lệch chiều cao bước ra từ trong manga, tỷ lệ người ngoái nhìn siêu cao.
Cùng lúc đó, trong dòng người đang muốn đi qua cổng bệnh viện, một thanh niên đội mũ đeo kính râm cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Gã ta tháo kính râm ra, còn nghĩ mình nhìn nhầm.
"Đệt, kia không phải là Bùi Thanh Nguyên à?" Tần Dục Kiệt lẩm bẩm với sắc mặt vàng vọt: "Cậu ta có cả con trai rồi á? Sao nhanh vậy?"
Sau khi nhận ra, gã ta cuống quít đeo kính râm lên, lấm lét nhìn xung quanh rồi đi theo.
Suốt quá trình, Quý Đồng đều luôn nắm chặt tay ký chủ, bước từng bước bên cạnh hắn, Bùi Thanh Nguyên còn cố tình đi chậm lại để phối hợp với đôi chân ngắn của cậu.
Lúc đi, dây đeo trên vai Quý Đồng thỉnh thoảng sẽ tụt xuống, cậu lại nghiêm túc kéo lên, rất nhiều bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn cậu chăm chú rồi bật cười.
Sau khi vào khu khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên làm những hạng mục ít người xếp hàng trước, Quý Đồng lại nhìn hàng ngũ xung quanh, sau đó đi lên hỏi với giọng non nớt của trẻ con: "Chị ơi, đo điện tâm đồ ở đây ạ?"
Người phụ nữ trung niên nghe xong gật đầu liên tục, thấy hai đứa bé đến khám nên nhiệt tình để cho bọn cậu làm trước.
Chỉ chốc lát sau, Quý Đồng đã gặt hái được toàn bộ ánh mắt yêu thương của các anh chị ở mọi độ tuổi trong khu khám sức khỏe.
Nhanh chóng hoàn thành toàn bộ mục khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại được thơm lây, hưởng thụ đãi ngộ được mọi người yêu quý, hắn phì cười rồi xoa đầu cậu.
Trong lúc ấy, Quý Đồng nhạy bén phát hiện có một ánh mắt kỳ lạ.
Có một thanh niên mặc đồ hiệu toàn thân cứ lén lén lút lút đi theo ký chủ.
Cậu thầm hỏi Bùi Thanh Nguyên trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, anh lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh bồn hoa phía trước bên trái đó xem, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào anh suốt."
Tuy bây giờ cậu không ở trong không gian ý thức của ký chủ, song hai người vẫn có thể nói chuyện với nhau mà không cần mở miệng.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh liếc về phía Quý Đồng miêu tả, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
"Đó là người anh quen lúc trước nhưng bọn anh không thân."
Quý Đồng lập tức hiểu rõ.
Hóa ra là một trong số đám con nhà giàu mà ký chủ quen sơ khi còn ở nhà họ Bùi.
Sao tên con nhà giàu kia lại chạy tới bệnh viện này để chen chúc khám bệnh?
Thông qua sắc mặt vàng vọt và tần suất đi vệ sinh của đối phương để phán đoán thì chắc là có bệnh khó nói, không muốn bị lộ trong bệnh viện mà đám nhà giàu thường đến.
"Anh ta bị yếu thận hả?" Quý Đồng thì thầm hóng hớt.
"..." Không ngờ Bùi Thanh Nguyên cũng nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: "Có lẽ thế, hình như anh cũng từng nghe mấy tin đồn tương tự."
Sợ Quý Đồng lo lắng đến mục đích của Tần Dục Kiệt, hắn cố ý giải thích: "Anh với cậu ta ít gặp nhau, quan hệ cũng bình thường, có lẽ là tình cờ gặp anh sau khi anh rời khỏi nhà họ Bùi nên mới tò mò thôi."
Quý Đồng hiểu ý gật đầu, dây đeo lỏng lẻo trên vai lại tụt xuống.
Cậu túm lấy kéo lên theo thói quen, nhìn thoáng qua bản thân mình phản chiếu trong cửa kính bóng láng, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng rực, hào hứng nói: "Ký chủ, em tìm thấy một tình huống mẫu trong kho cơ sở dữ liệu rất phù hợp với tình huống hiện giờ..."
Tần Dục Kiệt trốn sau bồn hoa đang gõ chữ trên điện thoại thoăn thoắt.
Vừa nãy gã tìm một nhóm bạn xấu, hỏi bóng gió về lịch sử tình trường của Bùi Thanh Nguyên, kết quả lại không ai biết, đã thế gã ta còn nhận lại một đống lời cười nhạo, hỏi gã ta quan tâm thằng nhóc đã bị xóa tên khỏi giới tài phiệt làm gì.
Không biết là Bùi Thanh Nguyên giấu quá kỹ hay là chưa từng hẹn hò thật.
Nếu không phải con trai của hắn, vậy đứa bé này là ai?
Cơn buồn tè ập đến cắt ngang đam mê hóng hớt của Tần Dục Kiệt. Gã ta thở dài, đứng dậy đi vệ sinh.
Tuy nhiên, sau khi gã cố tình chạy vào phòng riêng để tránh ánh mắt của người khác, gã ta lại nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con ở bên ngoài, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở.
"Anh ơi, papa không quan tâm anh em mình nữa thật à?"
Đáp lại đứa bé kia là giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
"Em đừng khóc."
Ba chữ nghe có vẻ khá lạnh lùng, mang đậm phong cách của Bùi Thanh Nguyên.
Bên ngoài là Bùi Thanh Nguyên và đứa bé nọ!
Tần Dục Kiệt lập tức nín thở, khiếp sợ trợn to hai mắt, chỉ ước gì mọc thêm một đôi Thuận Phong nhĩ thò ra ngoài.
Có tiếng nước chảy trước bồn rửa tay, hình như là Bùi Thanh Nguyên đang rửa mặt cho em trai mình.
Giữa tiếng khóc thút tha thút thít, giọng nói tủi thân của cậu bé cực kỳ rõ ràng.
"Papa đuổi anh đi, cũng không cần em nữa... Em muốn papa."
Bộ não ngày thường chỉ dùng để ăn chơi đàng điếm của Tần Dục Kiệt cấp tốc hoạt động.
Gã biết cha ruột của Bùi Thanh Nguyên đã qua đời sau khi hắn được sinh ra không lâu, cho nên không thể nào có chuyện sinh cho hắn một đứa em trai nhỏ như vậy được.
Cũng biết Bùi Thanh Nguyên từng gọi một người khác là papa, sau đó bị đuổi đi, đó là Bùi Minh Hồng.
Rồi cũng biết Bùi Thanh Hồng với người vợ hợp pháp của mình chỉ có một đứa con, ngày trước là Bùi Thanh Nguyên, giờ biến thành Bùi Ngôn.
Nếu sau này vợ chồng Bùi Minh Hồng lại sinh thêm một đứa con trai đáng yêu như vậy, không thể có chuyện hai người họ giấu giếm không công khai.
Vì thế đứa bé này là con riêng của Bùi Minh Hồng!!!
Tần Dục Kiệt nghĩ thông suốt logic này xong suýt nữa nhảy cẫng lên.
Cũng may là Bùi Thanh Nguyên rửa mặt cho em trai xong đã dẫn cậu bé ra ngoài, tiếng nói chuyện của hai người xa dần, không hề phát hiện động tĩnh khác thường trong phòng vệ sinh riêng.
Vừa phá vỡ bí mật kinh người này, Tần Dục Kiệt ngay cả bệnh cũng không muốn khám nữa. Gã ta tập trung tinh thần ngồi trong phòng vệ sinh, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện lên rồi gõ chữ liên tằng tằng.
[Vcđ, các ông đoán xem tôi vừa trông thấy ai!!!]
...
Tuy thời gian biến thành người hôm nay chỉ còn hai phút, nhưng Quý Đồng không cảm thấy buồn chút nào, nụ cười trên mặt vẫn rất tươi. Lúc ra khỏi cổng bệnh viện còn ngân nga một giai điệu rất kỳ lạ.
Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu hơi bất đắc dĩ: "Đây là bài hát gì thế?"
Quý Đồng đối đáp trôi chảy: "Đây là BGM trong kho dữ liệu thường được dùng để thể hiện tâm trạng phức tạp sau khi biết tin chồng mình đi ngoại tình."
Bùi Thanh Nguyên câm nín.
Hắn hoàn toàn không có ý kiến gì với cách làm này của hệ thống, chỉ là cảm thấy Quý Đồng vận dụng các tình huống mẫu thực sự rất thông minh.
"Bố anh... Bùi Minh Hồng suốt ngày bận rộn công việc, dường như không có thời gian ngoại tình, có lẽ về sau bọn họ sẽ không tin đâu."
"Tin hay không tin không quan trọng." Quý Đồng lắc đầu: "Ký chủ nói trước kia sống trong nhà họ Bùi không hạnh phúc, giờ cứ để bọn họ nếm thử mấy ngày không hạnh phúc đi."
Dứt lời, cậu duỗi ngón tay mũm mĩm của mình ra, nghiêm túc ra hiệu một khoảng cách be bé.
"Dù chỉ có thể khiến họ tấm tức mấy ngày cũng được, đây coi như là tí tiền lãi đòi về cho ký chủ."
Bùi Thanh Nguyên nhìn chăm chú vào dáng người nhỏ bé dưới nắng kia, trái tim dần được lấp đầy bởi một cảm xúc phức tạp.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Quý Đồng niềm nở lên tiếng: "Anh ơi, lần sau em lại đến bệnh viện cùng anh nha~"
Giống hôm nay gặp được chuyện thú vị như cậu ấm nhà giàu bị yếu thận ấy, cậu muốn trải nghiệm thêm mấy lần.
Ánh mắt Bùi Thanh Nguyên nhìn cậu cực kỳ khó tả.
Hệ thống của hắn lập tức biết nghe lời phải mà đổi lời, cậu chớp mắt, cười một cái thật tươi: "Đương nhiên là ngoại trừ đến khám sức khỏe ra, tốt nhất vẫn đừng có cơ hội đến bệnh viện thì hơn."