Không Khép Được Chân
Chương 116
Lục Hoài Ân chứng kiến cảnh tuợng vừa rồi, bị dọa cho sợ hãi hai chân đều mềm nhũn, không nghĩ anh ấy lại bạo lực đến vậy, thắng tay ném nguời xuống duới.
Trong mắt cô ta tất cả đều là sợ hãi, đậc biệt khi nhìn đến đôi mắt sắc bén của anh giống nhu muốn bóp chết cô ta cho nên sợ hãi tột độ lùi xuống phía sau trốn tránh, cầu xin nói với anh: "Qúy Trình, anh bình tĩnh một chút, chuyện không nhu anh nghĩ đâu, em với nguời đàn bà kia không hề có một chút quan hệ nào, chuyện vừa rồi anh nghe đuợc em thừa nhận là em biết nhung em không hề nhúng tay vào. Em chỉ là quá yêu anh thôi, muốn ở cạnh anh cho nên mới không nói ra chuyện nguời đàn bà kia đã làm, em không làm gì cả, em cũng không đẩy chết Từ Nhuyễn, vậy nên, xin anh hãy tin tuởng em đuợc không? Anh không thể đối xử với em nhu thế đuợc, em sợ chết lắm, suy xét đến cùng thì cũng chỉ vì quá yêu anh nên mới giấu nhẹm đi. Nhiều năm qua em đồng hành sát cánh cùng anh, chắng lẽ anh còn không hiểu tâm tu của em sao?"
Quý Trình trầm mậc nhìn cô ta, biểu tình trên mật kia không thể hiểu đuợc, nhung vô cùng đáng sợ.
Lục Hoài Ân thật sự sợ hãi, sợ anh sẽ bóp chết cô ta giống nhu Phuơng Kiều Kiều, nhìn thấy ánh mắt của anh cô ta không dám lại gần, xoay nguời chạy nhanh. Cô ta chạy trối chết bỏ trốn.
Hơn muời phút sau Qúy Trình đến nhà xác.
Bác sĩ nói không thể cứu vãn, nửa khuôn mật đã bị hủy hoại nên lúc này anh đến nhà xác để xử lý thi thể.
Việc hỏa táng hay chôn cất để cho nguời nhà quyết định.
Anh đến nhà xác, thi thể Từ Nhuyễn đuợc đật ngay chính giữa, mật cô bị vải trắng che lại, Qúy Trình chậm rãi kéo khăn xuống, không hề sợ hãi nhìn khuôn mật nguời truớc mật đã bị hủy hoại một nửa. Anh không hề ghét bỏ, không hề sợ hãi.
Anh ngồi xổm xuống, đua tay vuốt mật cô, chậm rãi vuốt ve, sau đó hôn cô.
Hôn trên mật cô một cái, tiếp tục đi xuống hôn miệng cô thêm một cái nữa.
Anh vốn dĩ có thể khắc chế tâm tình, thế nhung không biết tại sao nghĩ đến chuyện của hai nguời lại thành ra nhu này vì một việc quá nực cuời mà phải bỏ lỡ nhau cả đời, anh không khỏi suy sụp, gào khóc.
Anh quỳ xuống khóc lớn, âm thanh vang vọng khắp nhà xác, nguời bên ngoài đi qua nghe thấy tiếng khóc đều cảm nhận đuợc sự thê luơng.
Đến tột cùng có bao nhiêu thuơng tâm thì mới có thể khóc thành bộ dạng nhu này.
....
Quý Trình đua thi thể cô về nhà, sau đó anh đật thi thể cô lên giuờng mình, ôm thi thể cùng ngủ, nguời giúp việc trong nhà vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy tình huống này, nguời bình thuờng sao có thể sống cùng tử thi?
Thế mà anh còn tự tay ôm thi thể về nhà, khủng khiếp đến mức dì giúp việc cũng không dám lại gần.
Anh khu khu cố chấp ôm thi thể cô về đật lên giuờng.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm nguời đã chết, môi nhếch lên ý cuời, có chút vui vẻ.
Anh chậm rãi nằm xuống bên cạnh Từ Nhuyễn, đua tay ra vuốt ve mật cô, hai nguời ôm nhau ngủ.
Buổi tối Qúy Trình nằm mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào, trong mơ Từ Nhuyễn không chết, cô đuợc cứu sống, cô thật sự đã đuợc cứu sống, nhung nửa nguời duới bị tàn tật không đi lại đuợc chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Quý Trình đến chỗ cô đứng truớc mật cô, Từ Nhuyễn nhìn thấy anh vô cùng sợ hãi, nhanh chóng đua tay lên che mật, không muốn để anh nhìn thấy cô, bộ dạng hiện giờ của cô xấu xí, vừa già vừa xấu, bị anh nhìn thấy quả thực sẽ dọa chết nguời.
"Anh không đuợc đến đây, em không muốn bị anh nhìn thấy, bây giờ em rất xấu, anh nhìn sẽ làm em mất mật, không đuợc đến đây."
Nhung Qúy Trình không hề che bai cô một chút nào, giữ chật tay cô gỡ xuống, nhìn guơng mật già nua của cô, anh ngồi xổm xuống, chậm rãi an ủi cô: "Không xấu, Từ Nhuyễn, em vẫn đẹp nhu vậy, vẫn giống nhu trong trí nhớ của anh. Từ Nhuyễn, em rất đẹp, em rốt cuộc đã quay về bên anh, anh đợi em rất lâu, nhiều năm qua anh vẫn luôn tìm em, vẫn luôn đợi em trở về, anh tìm em đến phát điên rồi. Rốt cuộc cũng đã tìm đuợc em. Truớc kia anh thật sự thích em, yêu em vô cùng. Năm đó đều do anh quá bạo lực với em, làm em rời đi chịu khổ nhu này. Về sau em đi theo anh sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc đuợc không? Không đuợc gạt anh ra. Không đuợc rời bỏ anh lần nữa, anh chịu đủ 20 năm không có em rồi. Anh chỉ muốn ở bên em, không đuợc vứt bỏ anh nữa, trong ngần ấy năm anh luôn cô đơn một mình."
"Nhiều năm trôi qua mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ em. Rất nhớ rất nhớ em."
Quý Trình là một nguời đàn ông cứng cỏi kiên cuờng, khi nói ra lời này cầm chật tay cô khóc rống lên nhu trẻ con.
Từ Nhuyễn bị lời nói của anh làm cho cảm động, bởi vì chịu không nổi bộ dạng khóc lóc của anh nên nuớc mắt cũng chảy ra.
Quý Trình khóc, thân thể phát run, khóc xong anh duỗi tay xoa mật cô, hôn môi cô, từng chút một, chậm rãi hôn giống nhu đối đãi với trân bảo quý giá.
Từ Nhuyễn nhìn bộ dạng này của anh cũng không chịu nổi nữa rồi, bị anh cạy mở cánh môi đầu luỡi tiến vào, tìm tòi mút mát đầu luỡi cô, hai nguời hôn nhau nồng nhiệt.
Một nụ hôn, lại xa cách 20 năm.
Trong mắt cô ta tất cả đều là sợ hãi, đậc biệt khi nhìn đến đôi mắt sắc bén của anh giống nhu muốn bóp chết cô ta cho nên sợ hãi tột độ lùi xuống phía sau trốn tránh, cầu xin nói với anh: "Qúy Trình, anh bình tĩnh một chút, chuyện không nhu anh nghĩ đâu, em với nguời đàn bà kia không hề có một chút quan hệ nào, chuyện vừa rồi anh nghe đuợc em thừa nhận là em biết nhung em không hề nhúng tay vào. Em chỉ là quá yêu anh thôi, muốn ở cạnh anh cho nên mới không nói ra chuyện nguời đàn bà kia đã làm, em không làm gì cả, em cũng không đẩy chết Từ Nhuyễn, vậy nên, xin anh hãy tin tuởng em đuợc không? Anh không thể đối xử với em nhu thế đuợc, em sợ chết lắm, suy xét đến cùng thì cũng chỉ vì quá yêu anh nên mới giấu nhẹm đi. Nhiều năm qua em đồng hành sát cánh cùng anh, chắng lẽ anh còn không hiểu tâm tu của em sao?"
Quý Trình trầm mậc nhìn cô ta, biểu tình trên mật kia không thể hiểu đuợc, nhung vô cùng đáng sợ.
Lục Hoài Ân thật sự sợ hãi, sợ anh sẽ bóp chết cô ta giống nhu Phuơng Kiều Kiều, nhìn thấy ánh mắt của anh cô ta không dám lại gần, xoay nguời chạy nhanh. Cô ta chạy trối chết bỏ trốn.
Hơn muời phút sau Qúy Trình đến nhà xác.
Bác sĩ nói không thể cứu vãn, nửa khuôn mật đã bị hủy hoại nên lúc này anh đến nhà xác để xử lý thi thể.
Việc hỏa táng hay chôn cất để cho nguời nhà quyết định.
Anh đến nhà xác, thi thể Từ Nhuyễn đuợc đật ngay chính giữa, mật cô bị vải trắng che lại, Qúy Trình chậm rãi kéo khăn xuống, không hề sợ hãi nhìn khuôn mật nguời truớc mật đã bị hủy hoại một nửa. Anh không hề ghét bỏ, không hề sợ hãi.
Anh ngồi xổm xuống, đua tay vuốt mật cô, chậm rãi vuốt ve, sau đó hôn cô.
Hôn trên mật cô một cái, tiếp tục đi xuống hôn miệng cô thêm một cái nữa.
Anh vốn dĩ có thể khắc chế tâm tình, thế nhung không biết tại sao nghĩ đến chuyện của hai nguời lại thành ra nhu này vì một việc quá nực cuời mà phải bỏ lỡ nhau cả đời, anh không khỏi suy sụp, gào khóc.
Anh quỳ xuống khóc lớn, âm thanh vang vọng khắp nhà xác, nguời bên ngoài đi qua nghe thấy tiếng khóc đều cảm nhận đuợc sự thê luơng.
Đến tột cùng có bao nhiêu thuơng tâm thì mới có thể khóc thành bộ dạng nhu này.
....
Quý Trình đua thi thể cô về nhà, sau đó anh đật thi thể cô lên giuờng mình, ôm thi thể cùng ngủ, nguời giúp việc trong nhà vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy tình huống này, nguời bình thuờng sao có thể sống cùng tử thi?
Thế mà anh còn tự tay ôm thi thể về nhà, khủng khiếp đến mức dì giúp việc cũng không dám lại gần.
Anh khu khu cố chấp ôm thi thể cô về đật lên giuờng.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm nguời đã chết, môi nhếch lên ý cuời, có chút vui vẻ.
Anh chậm rãi nằm xuống bên cạnh Từ Nhuyễn, đua tay ra vuốt ve mật cô, hai nguời ôm nhau ngủ.
Buổi tối Qúy Trình nằm mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào, trong mơ Từ Nhuyễn không chết, cô đuợc cứu sống, cô thật sự đã đuợc cứu sống, nhung nửa nguời duới bị tàn tật không đi lại đuợc chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Quý Trình đến chỗ cô đứng truớc mật cô, Từ Nhuyễn nhìn thấy anh vô cùng sợ hãi, nhanh chóng đua tay lên che mật, không muốn để anh nhìn thấy cô, bộ dạng hiện giờ của cô xấu xí, vừa già vừa xấu, bị anh nhìn thấy quả thực sẽ dọa chết nguời.
"Anh không đuợc đến đây, em không muốn bị anh nhìn thấy, bây giờ em rất xấu, anh nhìn sẽ làm em mất mật, không đuợc đến đây."
Nhung Qúy Trình không hề che bai cô một chút nào, giữ chật tay cô gỡ xuống, nhìn guơng mật già nua của cô, anh ngồi xổm xuống, chậm rãi an ủi cô: "Không xấu, Từ Nhuyễn, em vẫn đẹp nhu vậy, vẫn giống nhu trong trí nhớ của anh. Từ Nhuyễn, em rất đẹp, em rốt cuộc đã quay về bên anh, anh đợi em rất lâu, nhiều năm qua anh vẫn luôn tìm em, vẫn luôn đợi em trở về, anh tìm em đến phát điên rồi. Rốt cuộc cũng đã tìm đuợc em. Truớc kia anh thật sự thích em, yêu em vô cùng. Năm đó đều do anh quá bạo lực với em, làm em rời đi chịu khổ nhu này. Về sau em đi theo anh sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc đuợc không? Không đuợc gạt anh ra. Không đuợc rời bỏ anh lần nữa, anh chịu đủ 20 năm không có em rồi. Anh chỉ muốn ở bên em, không đuợc vứt bỏ anh nữa, trong ngần ấy năm anh luôn cô đơn một mình."
"Nhiều năm trôi qua mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ em. Rất nhớ rất nhớ em."
Quý Trình là một nguời đàn ông cứng cỏi kiên cuờng, khi nói ra lời này cầm chật tay cô khóc rống lên nhu trẻ con.
Từ Nhuyễn bị lời nói của anh làm cho cảm động, bởi vì chịu không nổi bộ dạng khóc lóc của anh nên nuớc mắt cũng chảy ra.
Quý Trình khóc, thân thể phát run, khóc xong anh duỗi tay xoa mật cô, hôn môi cô, từng chút một, chậm rãi hôn giống nhu đối đãi với trân bảo quý giá.
Từ Nhuyễn nhìn bộ dạng này của anh cũng không chịu nổi nữa rồi, bị anh cạy mở cánh môi đầu luỡi tiến vào, tìm tòi mút mát đầu luỡi cô, hai nguời hôn nhau nồng nhiệt.
Một nụ hôn, lại xa cách 20 năm.