Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
Chương 127: Chương 128
Trường Ly gật đầu chiếu lệ, làm bộ tin chàng.
Yên Cửu dắt Trường Ly né tránh đám hầu gái và gã sai vặt làm việc trong lầu xanh, lặng lẽ đi lên lầu hai.
Chàng chọn một xà ngang thô chắc nhất, thuần thục ẵm Trường Ly lên đó ngồi canh.
Trường Ly ngó từ trên xà ngang xuống, chẳng những thấy hết toàn cảnh Yêu tộc đi lại trong sảnh chính lầu một mà còn thấy luôn cả tình hình các phòng ở lầu hai.
Nàng đảo mắt, lấy làm hoài nghi Yên Cửu đã từng đến đây rồi nên mới chọn được chỗ đắc địa thế này.
Khách đến lầu xanh dần nhiều lên, Yên Cửu vẫn luôn nhìn chằm chặp phía cửa, không bỏ sót bất cứ kẻ nào khả nghi.
Trường Ly thì lại tò mò ngắm những chiếc đuôi lồ lộ ra ngoài của đám yêu rồi suy đoán nguyên hình của họ.
Khi Yên Cửu phát hiện Trường Ly cứ hau háu nhìn mớ đuôi kia mãi thì bất mãn quơ tay trước mặt nàng.
Mấy cái đuôi yêu kia cái thì không thuần màu, cái thì không đủ rậm rạp bồng bềnh, sao bì được với đuôi chàng chứ?
Ấy thế mà cô nhóc kiếm linh lại ngắm mê mẩn.
Trường Ly đẩy tay chàng sang một bên với vẻ ghét bỏ, “Huynh chắn mất tầm nhìn của ta rồi.
”
Yên Cửu hít sâu một hơi, sáp tới nói thầm vào tai nàng: “Nàng nhìn chằm chằm đuôi người ta như thế là bất lịch sự lắm đấy.
”
Trường Ly nhìn chàng thắc mắc: “Ta núp ở đây nhìn lén, bọn họ có biết đâu nào.
Với lại nếu ta không nhìn kỹ nhỡ may bỏ sót gã tộc Hổ kia thì sao?”
Yên Cửu nhất thời cứng họng, với người không phải Yêu tộc mà nói thì hình như phân biệt yêu bằng đuôi đúng là cách đơn giản nhất.
Yên Cửu đành nuốt cục tức vào bụng, để kệ Trường Ly ngắm thỏa thích.
Sau khi khách khứa yên vị hết, một đám tiểu yêu mặc đồ mỏng dính mới linh hoạt len lỏi giữa đám khách để dâng rượu trái cây lên.
Trên sân khấu lầu một, một ả Yêu tộc bắt đầu múa một điệu quyến rũ nao lòng người.
Trường Ly bất giác dán mắt vào đó, “Yên Tiểu Cửu, đó là yêu gì thế?”
Yên Cửu liếc một cái rồi dửng dưng phán: “Bướm yêu.
”
Trường Ly không kìm được mà khen: “Chả trách lại múa dẻo thế!”
Yên Cửu ngắm cặp mắt sáng lấp lánh của cô bé con, ghen tị nói: “Bọn mình tới đây để tìm yêu khả nghi chứ có phải tới xem biểu diễn đâu.
”
Trường Ly lưu luyến dời mắt đi, “Ta ngắm tí thôi mà.
”
Sau khi hai người loại hết đám khách dưới sảnh chính lầu một khỏi diện tình nghi thì bắt đầu hướng mắt lên ba căn phòng trên lầu hai.
Khách đi vào ba căn phòng kia đều bịt kín mít, ngay cả một nhúm lông đuôi cũng không lộ ra.
Yên Cửu thấy phòng riêng bị kéo rèm che kín thì khẽ nói với Trường Ly: “Để ta xuống xem thế nào, nàng ở yên đây chờ đừng chạy lung tung nhé.
”
Trường Ly đang tính hỏi gì đó thì Yên Cửu đã biến thành gã sai vặt trong lầu xanh rồi nhảy khỏi xà ngang, đi tới căn phòng gần đó nhất.
Trường Ly nhìn độ cao của thành xà, lặng lẽ rụt cái chân thò ra khỏi xà vào.
Vài phút sau, Yên Cửu đi ra khỏi căn phòng nọ, tới căn phòng khả nghi tiếp theo.
Trường Ly ngồi xổm trên xà ngang, nhẩm tính thời gian chàng vào đó, sau khi đếm tới một trăm thì thấy Yên Cửu lại đi ra, sang căn phòng thứ ba.
Nàng bất giác tự hỏi: Nếu cả ba phòng đều không phải thì con Hổ yêu kia sẽ trốn đi đâu nhỉ?
Trong lúc suy tư, Trường Ly chợt nhận ra Yên Cửu đã vào căn phòng đó hơi lâu.
Nàng thầm đếm đủ một phút rồi không do dự gì mà biến thành kiếm, nép vào xà ngang bay tới căn phòng đó.
Vừa đến cửa phòng, Trường Ly đã nghe thấy tiếng vang lớn trong phòng.
Nàng lập tức phóng vào, thấy căn phòng trống hoác chẳng có ma nào, chỉ có cửa sổ mở tung kêu kẽo kẹt vì bị gió lùa.
Trường Ly bay tới bên cửa sổ, thấy loáng thoáng hai bóng đen vừa lẩn vào hẻm sâu.
Trường Ly nhớ lại địa hình con hẻm nhỏ mình từng đi để tới cửa sau lầu xanh, rồi tức tốc bay ra khỏi cửa sổ, phóng về một hướng khác.
Nửa khắc sau, nàng và Yên Cửu va phải nhau ở khúc cua trong con hẻm nhỏ.
Thấy linh kiếm xuất hiện trước mặt mình, rõ ràng Yên Cửu ngớ ra một thoáng, sau đó mặt chàng lộ vẻ lo lắng, hỏi: “Chẳng phải ta đã dặn nàng ở yên đó đợi ta à?”
Trường Ly bay vèo tới, nhìn ra sau lưng chàng: “Huynh đang trốn gã yêu trong phòng sao?”
Yên Cửu vội nói nhanh: “Kẻ vừa rồi bí mật tới gặp người của tộc Hổ là Phó ban quản lý chợ đen, nếu để lão ta phát hiện thân phận thì e là tối nay bọn mình không thể ra khỏi chợ đen được.
”
Họ đang nói dở thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài ngõ nhỏ và tiếng nói lạnh tanh: “Các ngươi chia nhau ra tìm đi, phải bắt cho bằng được cái thằng đóng giả gã sai vặt lẻn vào lầu xanh kia.
”
Giọng nói kia vừa dứt, tiếng bước chân chợt tản ra tứ phía, một kẻ trong đó đi thẳng vào con hẻm Yên Cửu và Trường Ly đang nấp.
Trường Ly lập tức biến về hình người rồi kéo thắt lưng Yên Cửu xuống, khẽ nói: “Huynh thay bộ đồ của gã sai vặt này đi rồi thả tai với đuôi huynh ra.
”
Yên Cửu lập tức hiểu ý nàng, chàng lanh lẹ trút bỏ áo ngoài, vội phủ thêm một chiếc áo ngoài màu bạc, sau đó xoay người đè Trường Ly vào tường, quấn hờ cái đuôi xù lên hông nàng.
Dẫu cách một lớp quần áo, Trường Ly vẫn thấy phần da bên hông nóng lên.
Tim nàng như bị thứ gì đó thình lình cào nhẹ một cái khiến toàn thân nhộn nhạo hết cả lên.
Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Trường Ly vô thức choàng tay ôm lấy cổ Yên Cửu, kéo chàng sát lại.
Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, bọn họ có thể nghe rõ mồn một tiếng thở của đối phương.
Trong gió đêm lạnh căm, chúng chầm chậm hòa vào nhau và nóng rực lên.
Khi gã tra xét tiến vào hẻm nhỏ, cảnh tượng hắn trông thấy là một chàng Yêu tộc trẻ đang âu yếm một cô gái bị chàng che khuất mặt trong góc hẻm tối tăm.
Hắn thoáng nhíu mày, cảnh này xuất hiện ở con hẻm tối gần lầu xanh cũng chẳng có gì lạ.
Chàng Yêu tộc mặc quần áo xộc xệch, bị một đôi tay ngọc ngà mảnh khảnh choàng lên cổ, vò nhăn cổ áo trễ.
Ánh mắt hắn thoáng dừng ở đôi tay kia một lát rồi bắt đầu quan sát cô gái bị che khuất phía sau.
Yên Cửu như phát hiện ra, bèn nghiêng đầu chắn tầm mắt hắn.
Trường Ly cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh, nàng vội nhắm mắt lại hòng che giấu đôi mắt sáng rực của mình.
Rồi nàng khẽ kiễng chân lên, dán môi mình vào môi Yên Cửu.
Cảm giác ấm áp trên môi khiến cả hai đều ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, Yên Cửu chầm chậm cúi xuống, khiến nụ hôn này sâu thêm.
.