Kiều Kiều Có Biết Gì Đâu
Chương 13
Bị thường dân như Nguyên Niệm Khanh công khai coi thường, Công chúa nhỏ được cưng chiều này không thể kiềm chế cơn giận, mặt mày tối đen, không nói lời nào liền nắm chặt cổ tay ta, kéo ta khỏi Nguyên Niệm Khanh và đưa về bên mình. Triệu Nhiên Công chúa không thích mang theo thị vệ và hầu gái khi ra khỏi cung, tất cả đều đứng từ xa chờ lệnh mới dám lại gần. Rõ ràng, những người hầu trong cung đứng không xa đã có phần nóng ruột, ta liếc nhìn sang, thấy họ đã chuẩn bị can thiệp, trong lòng có chút hoảng hốt, đành cầu cứu cặp tỷ muội nhà họ Hoa.
Hoa Từ Kính bắt gặp ánh mắt ta, khẽ gật đầu. Cặp tỷ muội đều tiến lên một cách điềm tĩnh, chiếm lấy vị trí của ta lúc nãy, mỗi người đưa một tay nắm lấy tay Công chúa, ánh mắt tha thiết: “Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp, nay điện hạ lại càng xinh đẹp thế này.”
Theo lý mà nói, đáng lẽ Triệu Nhiên nên giật tay họ ra, nhưng rõ ràng nàng không cưỡng lại nổi sự dịu dàng của họ. Ta nghĩ, chắc không ai có thể cưỡng lại được sự đối đãi ấy. Hai mỹ nhân tuyệt sắc cùng nắm lấy tay ngươi, ánh mắt đưa tình, giọng nói ngọt ngào, nói từ “xinh đẹp” bằng sự chân thành đến thế.
Nếu là ta, không chỉ không chịu nổi, mà còn chảy cả m.á.u mũi mất thôi.
Nhân lúc Triệu Nhiên bị hai tỷ muội Hoa Từ Kính và Hoa Từ Thụ xoay mòng mòng, ta lén lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách, nháy mắt ra hiệu với Nguyên Niệm Khanh để nàng cùng ta rời đi.
Rõ ràng tất cả rắc rối này đều do nàng mà ra, nhưng nàng không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ đứng yên lặng bên cạnh, như cách biệt khỏi tất cả, chỉ lạnh lùng quan sát màn kịch này.
Đẹp thật!
Rõ là ta gọi nàng đi cùng, nhưng cuối cùng nàng lại đi trước ta. Ta bước nhanh hơn để theo kịp, nhẹ nhàng luồn tay mình vào tay nàng, ngước lên nói: “Khanh Khanh, đừng để ý đến lời Công chúa Triệu Nhiên, nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, lời nói không đáng để tâm đâu.”
Nguyên Niệm Khanh nắm nhẹ đầu ngón tay ta, không nhìn xuống, chỉ đáp “Ừm,” rồi bước chậm lại. Như nghĩ đến điều gì, nàng quay sang nhìn ta: “Công chúa Triệu Nhiên còn lớn hơn ngươi một chút đấy.”
“Lớn hơn thì đã sao chứ? Tề Tuyên ca ca nói, có người tuy nhiều tuổi nhưng chẳng trưởng thành chút nào.”
Lời của Tề Tuyên ca ca thì nhất định là đúng.
Ta còn chưa nói hết, Nguyên Niệm Khanh đã bịt miệng ta lại, ngay khoảnh khắc sau, nàng bế bổng ta lên, ôm ngang eo, cùng nhau bước vào khoảng trống giữa các tảng giả sơn. Ta cùng nàng vốn đang đi dạo trong hoa viên sau Ung Vương phủ, giờ đột nhiên bị kéo vào đây, lòng ta bối rối không biết làm sao. Khoảng trống rất hẹp, vừa đủ cho hai người chúng ta. Lưng ta tựa sát vào Nguyên Niệm Khanh, tim đập thình thịch.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hai người đang trò chuyện, có vẻ như là giọng một thiếu nữ và một phụ nhân lớn tuổi hơn.
Thiếu nữ có vẻ rất nôn nóng, giọng nói đầy sự phiền muộn và khó chịu: “Hắn trở về rồi sao? Giờ quay về để làm gì? Giết hắn đi, bảo phụ thân tìm hắn mà g.i.ế.c đi! Hắn đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu rồi, tại sao hắn không c.h.ế.t đi cho rồi!”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn cố dỗ dành thiếu nữ vài câu, nhưng thiếu nữ ấy vẫn tiếp tục nổi nóng, lời lẽ ngày càng khó nghe: “Con không muốn lấy một kẻ vô dụng, hắn chỉ là con của một tiện tỳ! Cả thiên hạ sẽ cười nhạo con mất!”
Người phụ nữ kiên nhẫn an ủi, hết lần này đến lần khác hứa sẽ tìm bằng được người này và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, đến lúc ấy thiếu nữ mới dịu lại. Đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Nguyên Niệm Khanh mới buông tay bịt miệng ta ra, từ từ thả ta xuống. Vừa nãy ta được mỹ nhân ôm lấy eo, hai chân không cách nào chống đỡ nổi, bây giờ đứng xuống đất, ta cảm thấy cả eo lưng và hai chân đều mềm nhũn. Nguyên Niệm Khanh nắm chặt cổ tay ta, lực rất lớn, nhưng ánh mắt nàng lại mải mê nhìn vào khoảng không, gương mặt tuyệt đẹp đắm chìm trong bóng tối, phủ đầy vẻ mệt mỏi và độc ác như vừa trãi qua một cơn bão.
Cổ tay ta đau buốt, nhưng không dám cử động, chỉ có thể dùng tay còn lại kéo nhẹ váy nàng, cố nặn ra một nụ cười: “Khanh Khanh, chúng ta đi ăn món ngon thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Niệm Khanh liếc qua gương mặt ta, vẻ lạnh lẽo từ từ tan biến, nàng cúi xuống, buông cổ tay ta. Ta vội giấu cổ tay vào tay áo, lòng run rẩy. Mỹ nhân trông không vui, nhưng ta không biết phải làm sao, có lẽ ta nên đi tìm Tề Tuyên.
Hành động giấu tay của ta lọt vào mắt Nguyên Niệm Khanh. Nàng tiến đến gần thêm một bước, giọng lạnh lẽo và xa lạ: “Đưa tay ra.”
Bản năng sợ hãi trỗi dậy, ta bắt đầu run rẩy, ánh mắt đảo khắp nơi, hy vọng tìm thấy bóng dáng Tề Tuyên. Nếu Tề Tuyên ở đây thì tốt quá, mỹ nhân thế này có phần đáng sợ.
Không rõ vì sợ hãi mà không dám chống lại hay vì vẫn tin rằng mỹ nhân sẽ không làm hại ta, ta từ từ đưa cánh tay ra. Vị trí mà Nguyên Niệm Khanh nắm lấy lúc trước đã đỏ hằn lên, in rõ vết tay, ta không dám nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, vừa mở miệng thì nước mắt đã rơi: “Không đau đâu, Khanh Khanh.”
Hoa Từ Kính bắt gặp ánh mắt ta, khẽ gật đầu. Cặp tỷ muội đều tiến lên một cách điềm tĩnh, chiếm lấy vị trí của ta lúc nãy, mỗi người đưa một tay nắm lấy tay Công chúa, ánh mắt tha thiết: “Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp, nay điện hạ lại càng xinh đẹp thế này.”
Theo lý mà nói, đáng lẽ Triệu Nhiên nên giật tay họ ra, nhưng rõ ràng nàng không cưỡng lại nổi sự dịu dàng của họ. Ta nghĩ, chắc không ai có thể cưỡng lại được sự đối đãi ấy. Hai mỹ nhân tuyệt sắc cùng nắm lấy tay ngươi, ánh mắt đưa tình, giọng nói ngọt ngào, nói từ “xinh đẹp” bằng sự chân thành đến thế.
Nếu là ta, không chỉ không chịu nổi, mà còn chảy cả m.á.u mũi mất thôi.
Nhân lúc Triệu Nhiên bị hai tỷ muội Hoa Từ Kính và Hoa Từ Thụ xoay mòng mòng, ta lén lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách, nháy mắt ra hiệu với Nguyên Niệm Khanh để nàng cùng ta rời đi.
Rõ ràng tất cả rắc rối này đều do nàng mà ra, nhưng nàng không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ đứng yên lặng bên cạnh, như cách biệt khỏi tất cả, chỉ lạnh lùng quan sát màn kịch này.
Đẹp thật!
Rõ là ta gọi nàng đi cùng, nhưng cuối cùng nàng lại đi trước ta. Ta bước nhanh hơn để theo kịp, nhẹ nhàng luồn tay mình vào tay nàng, ngước lên nói: “Khanh Khanh, đừng để ý đến lời Công chúa Triệu Nhiên, nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, lời nói không đáng để tâm đâu.”
Nguyên Niệm Khanh nắm nhẹ đầu ngón tay ta, không nhìn xuống, chỉ đáp “Ừm,” rồi bước chậm lại. Như nghĩ đến điều gì, nàng quay sang nhìn ta: “Công chúa Triệu Nhiên còn lớn hơn ngươi một chút đấy.”
“Lớn hơn thì đã sao chứ? Tề Tuyên ca ca nói, có người tuy nhiều tuổi nhưng chẳng trưởng thành chút nào.”
Lời của Tề Tuyên ca ca thì nhất định là đúng.
Ta còn chưa nói hết, Nguyên Niệm Khanh đã bịt miệng ta lại, ngay khoảnh khắc sau, nàng bế bổng ta lên, ôm ngang eo, cùng nhau bước vào khoảng trống giữa các tảng giả sơn. Ta cùng nàng vốn đang đi dạo trong hoa viên sau Ung Vương phủ, giờ đột nhiên bị kéo vào đây, lòng ta bối rối không biết làm sao. Khoảng trống rất hẹp, vừa đủ cho hai người chúng ta. Lưng ta tựa sát vào Nguyên Niệm Khanh, tim đập thình thịch.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hai người đang trò chuyện, có vẻ như là giọng một thiếu nữ và một phụ nhân lớn tuổi hơn.
Thiếu nữ có vẻ rất nôn nóng, giọng nói đầy sự phiền muộn và khó chịu: “Hắn trở về rồi sao? Giờ quay về để làm gì? Giết hắn đi, bảo phụ thân tìm hắn mà g.i.ế.c đi! Hắn đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu rồi, tại sao hắn không c.h.ế.t đi cho rồi!”
Người phụ nữ lớn tuổi hơn cố dỗ dành thiếu nữ vài câu, nhưng thiếu nữ ấy vẫn tiếp tục nổi nóng, lời lẽ ngày càng khó nghe: “Con không muốn lấy một kẻ vô dụng, hắn chỉ là con của một tiện tỳ! Cả thiên hạ sẽ cười nhạo con mất!”
Người phụ nữ kiên nhẫn an ủi, hết lần này đến lần khác hứa sẽ tìm bằng được người này và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, đến lúc ấy thiếu nữ mới dịu lại. Đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Nguyên Niệm Khanh mới buông tay bịt miệng ta ra, từ từ thả ta xuống. Vừa nãy ta được mỹ nhân ôm lấy eo, hai chân không cách nào chống đỡ nổi, bây giờ đứng xuống đất, ta cảm thấy cả eo lưng và hai chân đều mềm nhũn. Nguyên Niệm Khanh nắm chặt cổ tay ta, lực rất lớn, nhưng ánh mắt nàng lại mải mê nhìn vào khoảng không, gương mặt tuyệt đẹp đắm chìm trong bóng tối, phủ đầy vẻ mệt mỏi và độc ác như vừa trãi qua một cơn bão.
Cổ tay ta đau buốt, nhưng không dám cử động, chỉ có thể dùng tay còn lại kéo nhẹ váy nàng, cố nặn ra một nụ cười: “Khanh Khanh, chúng ta đi ăn món ngon thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Niệm Khanh liếc qua gương mặt ta, vẻ lạnh lẽo từ từ tan biến, nàng cúi xuống, buông cổ tay ta. Ta vội giấu cổ tay vào tay áo, lòng run rẩy. Mỹ nhân trông không vui, nhưng ta không biết phải làm sao, có lẽ ta nên đi tìm Tề Tuyên.
Hành động giấu tay của ta lọt vào mắt Nguyên Niệm Khanh. Nàng tiến đến gần thêm một bước, giọng lạnh lẽo và xa lạ: “Đưa tay ra.”
Bản năng sợ hãi trỗi dậy, ta bắt đầu run rẩy, ánh mắt đảo khắp nơi, hy vọng tìm thấy bóng dáng Tề Tuyên. Nếu Tề Tuyên ở đây thì tốt quá, mỹ nhân thế này có phần đáng sợ.
Không rõ vì sợ hãi mà không dám chống lại hay vì vẫn tin rằng mỹ nhân sẽ không làm hại ta, ta từ từ đưa cánh tay ra. Vị trí mà Nguyên Niệm Khanh nắm lấy lúc trước đã đỏ hằn lên, in rõ vết tay, ta không dám nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, vừa mở miệng thì nước mắt đã rơi: “Không đau đâu, Khanh Khanh.”