Kiều Phi Bị Tráo Đổi
Chương 123: Hoàng đế băng hà!
Thời gian trôi càng lâu thì Hoàng đế càng khó chịu, lồng ngực như bị chèn ép đau đơn đến mặt mũi tái xanh. Hoàng đế bây giờ đã tin Mạc Phong Tức không nói đùa, Hoàng đế không còn sức để giằng co với hắn nữa, Hoàng đế là người, mà người thì sợ chết, Hoàng đế thỏa hiệp đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho Mạc Phong Tức. Khi viết xong, đến lúc đóng dấu Hoàng đế dừng lại nhìn Mạc Phong Tức.
Mạc Phong Tức hiểu ý liền lấy trong tay áo ra một viên đan dược: “ Phụ hoàng, chỉ cần người đóng dấu, sau đó nhi thần sẽ đưa cho người!”
“ Ngươi đưa cho Trẫm trước!”
“ Phụ hoàng người không có tư cách bàn điều kiện với ta!”
“ Ngươi!” Cảm giác đau đớn trong thân thể càng ngày càng rõ ràng, Hoàng đế gục xuống ho khan, Hoàng đế biết nếu như không đóng dấu Mạc Phong Tức thật sự sẽ đứng nhìn mình chết. Hắn ta là thái tử sau khi Hoàng đế chết cũng sẽ lên ngôi, nhưng thánh chỉ trước đó của Hoàng đế như quả bom nổ chậm, chỉ cần Mạc Ảnh Quân trở về nói một câu thì hắn ta sẽ không còn gì cả vậy nên Mạc Phong Tức nhất định phải lấy được chiếu chỉ nhường ngôi này.
Hoàng đế lấy ra Ngọc tỷ đã giấu trước đó, gian nan đóng dấu nên thánh chỉ. Sau đó Mạc Phong Tức giật lấy nó từ tay Hoàng đế cũng giữ lời hứa đưa thuốc cho Hoàng đế, Hoàng đế vội vàng đem thuốc uống vào, Mạc Phong Tức cũng kêu người đỡ Hoàng đế lên giường. Nhưng Hoàng đế chờ mãi cũng không thấy cơ thể khá hơn, Hoàng đế hai mắt trừng to nhìn về phía hắn.
Mạc Phong Tức xem xét Thánh chỉ xong không thấy có gì bất thường, đem chúng cất lại sau đó dưới ánh mắt của Hoàng đế nói: “ À quên nói với phụ hoàng, thuốc đó có tên gọi là Tam vị thang, tức là nó chỉ có công dụng ba lần, giúp người hồi quang phản chiếu! Sau đó sẽ giúp người quy tiên nhẹ nhàng!”
……….
Bên ngoài cổng thành, khi sự kiên nhẫn của Mạc Ảnh Quân dần mất đi, cổng thành mở ra nhưng chỉ có một lính báo ra ngoài sau đó lại nhanh đóng lại. Người ra báo tin là Trần Thống Lĩnh.
“ Mạt tướng thay kiến Thần vương gia, vương gia vạn phúc kim an!”
“ Đứng dậy đi! Cổng thành vì sao còn chưa mở!”
Trần Thống Lĩnh tạ ơn xong đứng dậy, cung kính nói: “ Hồi bẩm Vương gia, Vương gia có điều không biết gần đây có dịch trà trộn vào trong kinh, làm hại quý nữ, vậy nên Thái Tử hạ lệnh cảnh chừng nghiêm ngặt, trong vòng ba tháng dù là bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện ra vào kinh thành!”
“ Lý nào lại như vậy chứ…”
“ Chúng ta là tướng sĩ khải hoàn, mà cũng chặn lại ư?”
“ Ngươi không nghe sao? Là Thái Tử hạ lệnh, vậy Hoàng thượng đâu?”
Chúng tướng sĩ bắt đầu ồn ào, Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành nhìn nhau, Thời Vân Triệt cùng Từ Tu Kiệt ở bên dưới cũng ngơ ra. Mạc Phong Nhiên thấy không khí căng thẳng, hắn liền tiến lên nói: “ Trần thống lĩnh, ngươi đã báo với Thất đệ người ngoài thành là Tiểu hoàng thúc cùng ta và Lục đệ mang quân trở về chưa?”
“ Hồi Nhị Vương gia, thần đã báo cáo, đang chờ Thái tử ban chỉ……”
Trần thống lĩnh chưa kịp nói thêm, bên trong thành vang lên tiếng chuông. Không gian vì tiếng chuông lệnh này im ắng trở lại, Mạc Ảnh Quân nhìn lên trên, tường thành vang vọng quân sĩ nhanh chóng buộc đai trắng trên lưng, chuông lệnh này là của Kính Minh điện.
“Hoàng Thượng Băng Hà!”
“ Phụ hoàng…” Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên nhìn nhau, Mạc Phong Thành hai mắt bàng hoàng, còn Mạc Phong Nhiên thì như nghe một chuyện hết sức bình thường không tỏ ra chút gì cả.
“ Hoàng thượng băng hà, sao có thể chứ?”
“ Chuyện này là sao?”
Mạc Ảnh Quân liếc mắt về phía sau, đoàn quân ngay lập tức im bặt: “ Trần Khôn, hoàng huynh băng hà, ngươi lại chặn Bản vương cùng hai Vương gia là có ý gì?”
Đang trong lúc giằng co có một binh sĩ từ trong thành chạy tới, nó nhỏ vào tai Trần thống lĩnh. Trần thống lĩnh xem xét xong, cầm theo một miếng Ngọc bội đưa ra cho Mạc Ảnh Quân xem: “ Thần Vương gia nhận ra miếng Ngọc bội này chứ!”
Tay cầm dây cương của Mạc Ảnh Quân xiết chặt, đây là Ngọc bội của hắn đã giao cho Hứa Quân Dao trước lúc rời đi. Nàng coi nó như báu vật không thể nào đưa cho người khác, vậy chỉ có thể là bị ép giao ra… “ Ngươi có ý gì?”
Trần Khôn cất Ngọc bội đi, chắp tay cung kính: “Hồi Vương gia, Thái tử có lệnh Hoàng Thượng băng hà trong thành hỗn loạn, nếu để đoàn quân tiến vào sẽ mất kiểm soát. Bất tiện cho ba vị Vương gia cùng các vị tướng quân ở ngoài thành nghỉ ngơi qua hôm nay, Thái tử sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể, sáng sớm ngày mai sẽ mở cửa thành đón các vị vào kinh!”
“ Phụ hoàng băng hà, ta và lục đệ phải vào nhìn người lần cuối! Trần Khôn bản vương và lục vương gia hai người sẽ không ảnh hưởng quá nhiều….”
“ Nhị Vương gia đây là lệnh của Thái tử, xin đừng làm khó thuộc hạ!”
“ Ngươi….”
Mạc Ảnh Quân dơ tay lên cao: “ Toàn quân lui lại 50 dặm chọn chỗ dựng lều!”
“ Vương gia/Hoàng thúc!
“ Toàn quân nghe lệnh!”
Quân lệnh đã ban, thân là binh lính không thể làm trái quân lệnh, Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên do dự chốc lát sau đó cũng theo quân lui lại. Mạc Ảnh Quân trong khoảnh khắc đó đã có hai suy nghĩ, một là hắn sẽ bất chấp tất cả xông thẳng vào trong, hai là hắn sẽ lùi lại. Mạc Ảnh Quân cuối cùng vẫn chọn lui lại, vì hắn không thể mạo hiểm, Mạc Phong Tức đưa ngọc bội kia tới hiển nhiên là để uy hiếp hắn, Mạc Ảnh Quân không muốn bất kỳ rủi ro nào tới với nàng. Hơn nữa hắn không thể để Mạc gia quân chinh chiến cả đời đến cuối cùng lại mang danh phản quốc, như vậy không công bằng với họ. Mạc Ảnh Quân chỉ có thể nhẫn nhịn, một ngày thôi hắn có thể nhịn được, Mạc Ảnh Quân đã tự nhủ như vậy.
Nhưng Mạc Ảnh Quân không ngờ, sự nhẫn nhịn này lại khiến hắn hối hận nửa đời còn lại….
Mạc Phong Tức hiểu ý liền lấy trong tay áo ra một viên đan dược: “ Phụ hoàng, chỉ cần người đóng dấu, sau đó nhi thần sẽ đưa cho người!”
“ Ngươi đưa cho Trẫm trước!”
“ Phụ hoàng người không có tư cách bàn điều kiện với ta!”
“ Ngươi!” Cảm giác đau đớn trong thân thể càng ngày càng rõ ràng, Hoàng đế gục xuống ho khan, Hoàng đế biết nếu như không đóng dấu Mạc Phong Tức thật sự sẽ đứng nhìn mình chết. Hắn ta là thái tử sau khi Hoàng đế chết cũng sẽ lên ngôi, nhưng thánh chỉ trước đó của Hoàng đế như quả bom nổ chậm, chỉ cần Mạc Ảnh Quân trở về nói một câu thì hắn ta sẽ không còn gì cả vậy nên Mạc Phong Tức nhất định phải lấy được chiếu chỉ nhường ngôi này.
Hoàng đế lấy ra Ngọc tỷ đã giấu trước đó, gian nan đóng dấu nên thánh chỉ. Sau đó Mạc Phong Tức giật lấy nó từ tay Hoàng đế cũng giữ lời hứa đưa thuốc cho Hoàng đế, Hoàng đế vội vàng đem thuốc uống vào, Mạc Phong Tức cũng kêu người đỡ Hoàng đế lên giường. Nhưng Hoàng đế chờ mãi cũng không thấy cơ thể khá hơn, Hoàng đế hai mắt trừng to nhìn về phía hắn.
Mạc Phong Tức xem xét Thánh chỉ xong không thấy có gì bất thường, đem chúng cất lại sau đó dưới ánh mắt của Hoàng đế nói: “ À quên nói với phụ hoàng, thuốc đó có tên gọi là Tam vị thang, tức là nó chỉ có công dụng ba lần, giúp người hồi quang phản chiếu! Sau đó sẽ giúp người quy tiên nhẹ nhàng!”
……….
Bên ngoài cổng thành, khi sự kiên nhẫn của Mạc Ảnh Quân dần mất đi, cổng thành mở ra nhưng chỉ có một lính báo ra ngoài sau đó lại nhanh đóng lại. Người ra báo tin là Trần Thống Lĩnh.
“ Mạt tướng thay kiến Thần vương gia, vương gia vạn phúc kim an!”
“ Đứng dậy đi! Cổng thành vì sao còn chưa mở!”
Trần Thống Lĩnh tạ ơn xong đứng dậy, cung kính nói: “ Hồi bẩm Vương gia, Vương gia có điều không biết gần đây có dịch trà trộn vào trong kinh, làm hại quý nữ, vậy nên Thái Tử hạ lệnh cảnh chừng nghiêm ngặt, trong vòng ba tháng dù là bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện ra vào kinh thành!”
“ Lý nào lại như vậy chứ…”
“ Chúng ta là tướng sĩ khải hoàn, mà cũng chặn lại ư?”
“ Ngươi không nghe sao? Là Thái Tử hạ lệnh, vậy Hoàng thượng đâu?”
Chúng tướng sĩ bắt đầu ồn ào, Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành nhìn nhau, Thời Vân Triệt cùng Từ Tu Kiệt ở bên dưới cũng ngơ ra. Mạc Phong Nhiên thấy không khí căng thẳng, hắn liền tiến lên nói: “ Trần thống lĩnh, ngươi đã báo với Thất đệ người ngoài thành là Tiểu hoàng thúc cùng ta và Lục đệ mang quân trở về chưa?”
“ Hồi Nhị Vương gia, thần đã báo cáo, đang chờ Thái tử ban chỉ……”
Trần thống lĩnh chưa kịp nói thêm, bên trong thành vang lên tiếng chuông. Không gian vì tiếng chuông lệnh này im ắng trở lại, Mạc Ảnh Quân nhìn lên trên, tường thành vang vọng quân sĩ nhanh chóng buộc đai trắng trên lưng, chuông lệnh này là của Kính Minh điện.
“Hoàng Thượng Băng Hà!”
“ Phụ hoàng…” Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên nhìn nhau, Mạc Phong Thành hai mắt bàng hoàng, còn Mạc Phong Nhiên thì như nghe một chuyện hết sức bình thường không tỏ ra chút gì cả.
“ Hoàng thượng băng hà, sao có thể chứ?”
“ Chuyện này là sao?”
Mạc Ảnh Quân liếc mắt về phía sau, đoàn quân ngay lập tức im bặt: “ Trần Khôn, hoàng huynh băng hà, ngươi lại chặn Bản vương cùng hai Vương gia là có ý gì?”
Đang trong lúc giằng co có một binh sĩ từ trong thành chạy tới, nó nhỏ vào tai Trần thống lĩnh. Trần thống lĩnh xem xét xong, cầm theo một miếng Ngọc bội đưa ra cho Mạc Ảnh Quân xem: “ Thần Vương gia nhận ra miếng Ngọc bội này chứ!”
Tay cầm dây cương của Mạc Ảnh Quân xiết chặt, đây là Ngọc bội của hắn đã giao cho Hứa Quân Dao trước lúc rời đi. Nàng coi nó như báu vật không thể nào đưa cho người khác, vậy chỉ có thể là bị ép giao ra… “ Ngươi có ý gì?”
Trần Khôn cất Ngọc bội đi, chắp tay cung kính: “Hồi Vương gia, Thái tử có lệnh Hoàng Thượng băng hà trong thành hỗn loạn, nếu để đoàn quân tiến vào sẽ mất kiểm soát. Bất tiện cho ba vị Vương gia cùng các vị tướng quân ở ngoài thành nghỉ ngơi qua hôm nay, Thái tử sẽ sắp xếp nhanh nhất có thể, sáng sớm ngày mai sẽ mở cửa thành đón các vị vào kinh!”
“ Phụ hoàng băng hà, ta và lục đệ phải vào nhìn người lần cuối! Trần Khôn bản vương và lục vương gia hai người sẽ không ảnh hưởng quá nhiều….”
“ Nhị Vương gia đây là lệnh của Thái tử, xin đừng làm khó thuộc hạ!”
“ Ngươi….”
Mạc Ảnh Quân dơ tay lên cao: “ Toàn quân lui lại 50 dặm chọn chỗ dựng lều!”
“ Vương gia/Hoàng thúc!
“ Toàn quân nghe lệnh!”
Quân lệnh đã ban, thân là binh lính không thể làm trái quân lệnh, Mạc Phong Thành và Mạc Phong Nhiên do dự chốc lát sau đó cũng theo quân lui lại. Mạc Ảnh Quân trong khoảnh khắc đó đã có hai suy nghĩ, một là hắn sẽ bất chấp tất cả xông thẳng vào trong, hai là hắn sẽ lùi lại. Mạc Ảnh Quân cuối cùng vẫn chọn lui lại, vì hắn không thể mạo hiểm, Mạc Phong Tức đưa ngọc bội kia tới hiển nhiên là để uy hiếp hắn, Mạc Ảnh Quân không muốn bất kỳ rủi ro nào tới với nàng. Hơn nữa hắn không thể để Mạc gia quân chinh chiến cả đời đến cuối cùng lại mang danh phản quốc, như vậy không công bằng với họ. Mạc Ảnh Quân chỉ có thể nhẫn nhịn, một ngày thôi hắn có thể nhịn được, Mạc Ảnh Quân đã tự nhủ như vậy.
Nhưng Mạc Ảnh Quân không ngờ, sự nhẫn nhịn này lại khiến hắn hối hận nửa đời còn lại….