Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 17: Là cô nương trong lòng sao?



“ Vào đi!” Hứa Quân Dao ngay lập tức ngồi ngay ngắn trên thư án.

“ Vương phi!” Vệ tổng quản quy củ hành lễ.

“ Vệ tổng quản tới giờ này không biết có chuyện gì?”

“ Vương phi là thế này, ở phòng bếp 2 tháng trước có tới một bà tử tay nghề rất tốt mấy hôm nay vẫn luôn phụ trách việc ăn uống của vương gia và vương phi! Nhưng chiều nay bà ta đi chợ liền không thấy trở về tiền của mấy bà tử trong phòng bếp cũng bị mất!” Vệ tổng quản nói đến đây liền ngừng ai nghe cũng hiểu phía sau rồi!

“ Lúc bà ấy vào của có hỏi qua gia cảnh quê quán ở đâu không?” Hứa Quân Dao hơi đau đầu một người tự nhiên lại biến mất tiền của mấy người trong bếp cũng bị mất.

“ Lão nô đã tra sổ sách nhưng không thấy có ghi chép, trang đó đã bị xé rách!”

“ Chuyện này có lẽ có ẩn tình, ông trước hết xem mọi người trong bếp mất khoảng bao nhiêu tiền rồi báo lại cho ta, cho vài gia đinh tới chợ tìm bà ấy thử xem! Ta sẽ nói chuyện với vương gia!” Hứa Quân Dao phân phó xong phất tay cho Vệ tổng quản ra ngoài. Một người tự nhiên biến mất hồ sơ liên quan cũng bị xé rách nói không có vấn đề mới là lạ. Nàng đi tới ghế quý phi nằm xuống tính toán đợi Mạc Ảnh Quân về nói với hắn một chút, không ngờ lại ngủ quên mất đến lúc tỉnh lại cũng là 1 canh giờ sau trời cũng đã tối.

“ Vương phi người tỉnh rồi, cơm tối đã chuẩn bị người rửa mặt rồi dùng nhé!” Miên Miên từ phòng ngoài vào tính đánh thức nàng, thấy nàng đã tỉnh liền lấy nước cho nàng rửa mặt.

“ Vương gia về chưa?” Hứa Quân Dao ra bàn ăn ngồi xuống hỏi.

“ Vương gia cho người tới nói hôm nay sẽ về muộn, vương phi không cần chờ người!” Miên Miên đáp.

“ Vậy thì ăn cơm thôi!”

Ăn cơm tối xong Hứa Quân Dao ngồi tại bàn nhỏ gần cửa sổ không khỏi suy nghĩ miên man. Do đã từng bị phản bội nên niềm tin của Hứa Quân Dao rất mong manh, nàng nghĩ hắn dù gì cũng là vương gia đây không phải là xã hội pháp trị nên chẳng có gì đảm bảo cả, hắn là người của hoàng thất mà trước giờ hoàng thất vô tình đã có chứng minh qua rất nhiều đời rồi. Hơn nữa nơi này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân chỉ có thể ở sân viện chăm chồng dạy con quản lý đám tiểu thiếp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền thành độc phụ không hiền huệ. Hôm nay Xuân Linh vừa tới thư phòng hắn liền không về tên khốn kiếp, có lẽ thời gian tới nơi này nàng trôi qua quá suôn sẻ nên vô tình quên mất chẳng có gì đảm bảo cho mình cả, hiện đại pháp luật trói buộc còn không ít người ngoại tình chứ đừng nói là nơi này, nam nhân sa ngã biết quay đầu vẫn được tha thứ nữ nhân còn phải nín nhịn vì con vì gia đình, Hứa Quân Dao thở dài dù là thời đại nào nữ giới vẫn luôn thiệt thòi. Suy đi tính lại thứ tình cảm mới nhú mầm trong lòng đã bị nàng đập bẹp, nàng không thể để mình bị cuốn vào người tổn thương vẫn là mình thôi, hắn chỉ nói hai người sống hoà thuận với nhau chứ đâu cần nàng yêu hắn đâu.

“ Vương phi người sao vậy?” Miên Miên thấy nàng thở dài liền bước vào hỏi.

“ Không sao, Miên Miên ngồi đây chúng ta nói chuyện một chút!” Nàng quay đầu nhẹ nhàng nói.

“ Vương phi có tâm sự sao?” Miên Miên nghe lời ngồi xuống, nàng cảm thấy hình như vương phi tâm trạng không tốt.

“ Không có chỉ là nhớ nhà một chút, Miên Miên năm nay em bao nhiêu tuổi rồi!” Hứa Quân Dao cười một cái che dấu tâm trạng linh tinh của mình.



“ Em 15 tuổi!” Miên Miên sinh cùng năm với nguyên chủ, là con của ma ma nấu bếp của phủ thượng thư nhưng năm ba tuổi bà và trượng phu không may mắc bệnh qua đời từ đó Miên Miên liền đi theo nàng.

“ Cũng là đại cô nương rồi, em muốn gả cho một người như thế nào!” Hứa Quân Dao nói xong có chút ê miệng, nhưng nàng biết ở nơi này quá 17 tuổi mà chưa gả thì sẽ bị coi là lỡ thì sau này sẽ rất khó khăn.

“ Vương phi em không muốn gả em chỉ muốn ở bên người thôi, em muốn cả đời ở bên người không đi đâu hết!” Miên Miên đỏ mặt nhưng nhanh chóng quả quyết nói.

“ Nha đầu này, làm gì có ai cả đời không gả. Ta chỉ là hỏi thôi cũng đâu có gả em luôn, ta nhất định sẽ tìm cho em một nhà tốt!” Hứa Quân Dao dí đầu Miên Miên một cái rồi nói tiếp, Miên Miên càng nghe mặt càng đỏ lên.

“ Ta chỉ muốn biết em muốn gả cho một người như thế nào thôi!” Hứa Quân Dao thân thiết nắm tay nàng.

“ Em không cầu cao sang phú quý cho dù chàng là ai đi nữa chỉ cần yêu thương một mình em là được, dù cao quý nhưng phải làm thiếp ngay cả con thân sinh cũng không thể gọi một tiếng nương thì em không cần!” Hứa Quân Dao nghe nàng nói xong liền cười tươi, nha đầu này cũng rất có chính kiến.

“ Được ta sẽ tìm cho em, lúc đấy có ta Thần vương phi chống lưng xem có ai giám không tốt với em!”

“ Nhưng người có thể đừng gả em đi xa không em vẫn muốn hầu hạ người.” Miên Miên thương lượng.

“ Ồ có cô nương nào hồi nãy còn nói với ta là cả đời không gả mà!” Hứa Quân Dao trêu ghẹo.

“ Vương phi….” Miên Miên xấu hổ, cô nương thật xấu bây giờ còn trêu ghẹo nàng.

“ Vương phi còn chưa nghỉ ngơi sao?” Vũ Nương thấy bên trong vẫn còn tiếng nói liền đi vào.

“ Bây giờ còn sớm ta chưa muốn ngủ! Vũ Nương lời ta đã truyền cho Vệ tổng quản chưa!”

“ Nô tỳ đã chuyển lời, vệ tổng quản nói sẽ đem ngân bạc ra trả cho tất cả mọi người cũng không nhiều tính ra cộng lại chưa tới 50 lượng!” Hứa Quân Dao nghe nàng nói không khỏi nghĩ một chút, Vũ Nương đã 19 tuổi trước đó từng định thân một lần sau đó người kia đi đánh trận cùng Mạc Ảnh Quân một định trở lại, Vũ Nương cũng từ đó ở lại vương phủ làm việc.

“ Vũ Nương, ngươi có từng nghĩ tới việc định thân lần nữa không?”

“ Vương phi, nô tỳ đã là quá phụ nên một đời thờ phu quân không giám nghĩ tới!” Hứa Quân Dao giờ mới để ý Vũ Nương luôn mặc áo tối màu, không thì là màu nhạt. Nên thoạt nhìn Vũ Nương trông rất thành thục nhưng thực tế khuôn mặt vẫn rất non nớt. Hứa Quân Dao trong lòng thở dài cổ đại này quá khắc nghiệt với những người như nàng.

“ Ngươi và hắn cũng chưa kết thành phu thê thực sự nên là không cần phải thế, ta sẽ thay ngươi tìm một nhà tốt!” Hứa Quân Dao chắc nịch nói dù sao nàng ở đây có tiền có lão công có quyền, muốn giúp đỡ mấy tiểu cô nương số khổ này một chút.

“ Vương phi nô tỳ….” Vũ Nương nghe nàng nói có chút ngơ ngác chưa kịp nói tiếp thì đã bị nàng đuổi ra.



“ Thôi muộn rồi nghỉ ngơi thôi!”

Nói chuyện một lát Hứa Quân Dao tâm trạng cũng vui vẻ hơn, lên giường nhắm mắt ngủ lại bị cơn đau bụng làm khó chịu cong người ngủ thiếp đi.

Nửa đêm một bóng đen đi vào phòng trong đứng trước giường nhìn tiểu cô nương đang cong người ngủ, nàng mày nhíu chặt có lẽ rất khó chịu. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường ánh mắt nương theo ánh trăng rơi xuống gương mặt non nớt, nhớ tới hôm nay La thần y nói cùng nàng sinh một đứa con! Nàng còn nhỏ như vậy vẫn là thôi đi nhưng nghĩ tới nàng thống khổ như này….Đứng dậy đóng cửa sổ trở lại leo lên giường ôm nàng vào lòng, tay mò xuống xoa bụng cho nàng. Nữ nhân trong lòng thoải mái hừ một tiếng, hắn cười nhẹ ôm nàng trong lòng từ từ thiếp đi.

……….

“ Vương gia gần đây lão nô thấy người rất lạ!” Trong sân viện nhỏ của phủ Lục vương một vị ma ma lớn tuổi lại gần một thiếu niên anh tuấn, đang ngồi trên bàn trước mặt hắn còn có một bức tranh trong bức tranh là một cô nương đang cúi đầu trước một đóa thược dược, mắt cong cong như đang mỉm cười bức tranh chưa hoàn thiện, mũi và miệng nàng vẫn chưa được vẽ lên, ánh nắng của sáng sớm chiếu vào bức tranh làm cả người nàng như toả ra ánh sáng lung linh.

Bà thấy mừng trong lòng bà theo mẫu phi của hắn nhiều năm, sau này mẫu phi hắn không còn để bà đi theo hắn ra lập phủ riêng, bà rất yêu thương hắn cũng không biết cô nương này là ai có thể làm cho vương gia hạnh phúc hay không? Nhưng cũng là rất lâu rồi bà mới thấy vương gia cười…

“ Không có gì!” Mạc Phong Thành thấy bà giật mình thu lại tấm vẽ.

“ Vương gia đây là cô nương trong lòng người sao?” Bà vẫn hỏi tiếp.

“ Không phải đâu, Vu ma ma đi chuẩn bị giúp ta đồ ăn sáng ta còn phải tới công bộ làm việc rồi!” Mạc Phong Thành đánh trống lảng, Vu ma ma thấy hắn không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Bà đã đi xa Mạc Phong Thành lấy bức tranh ra nhìn vào rồi thở dài, hắn đang làm gì thế này? Vô tìm cũng vẽ ra nàng, hắn lần đầu tiên sau 19 năm động lòng nhưng lại sai người. Hắn vào phòng cất tranh vào tủ không định vẽ tiếp, hắn không nên để người khác biết tâm tư sai lệch này của mình, cũng không muốn vì điều này mà ảnh hưởng cuộc sống của nàng.

……

Hôm nay bà dì của nàng cuối cùng cũng rời đi, sau ba ngày vật lộn Hứa Quân Dao đã có thể tung tăng chạy nhảy và nàng quyết định cải nam trang đi tới sòng bài chơi một chút.

“ Vương phi nơi này không thể vào đâu!” Nguyên cả đường đi này Miên Miên không ngừng khuyên bảo nhưng không được….

“ Gọi công tử, có nơi nào không thể vào chứ với lại em đó nhìn mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa, hai đại nam nhân cứ lôi lôi kéo kéo làm gì!” Nghe Hứa Quân Dao nói xong Miên Miên giật mình buông tay đang kéo nàng ra, Hứa Quân Dao nhân cơ hội chạy vô Hồng Thiên Phường.

“ Vương…công tử!” Miên Miên nhanh chóng chạy theo.

Bên trong Hồng Thiên Phường rất náo nhiệt, tiếng hô của nhà cái lẫn tiếng mấy người xung quanh chơi làm Hứa Quân Dao thích thú, lúc rảnh rỗi ở viện nghiên cứu nàng đã từng cùng mấy người trong viện nghiên cứu một ít mánh khoé của sòng bài, nên muốn tới thử nghiệm một chút.
Chương trước Chương tiếp
Loading...