Kiều Phi Bị Tráo Đổi
Chương 97: Hoàng đế hôn mê!
Thời gian thoáng cái đã qua ba tháng kể từ ngày Mạc Ảnh Quân rời kinh, chiến sự ở biên quan vẫn rất căng thẳng. Nhờ sự mưu trí cửa Từ Tu Kiệt cùng khả năng dẫn binh của Mạc Ảnh Quân, đã ngăn chặn được hoàn toàn ý định của Hung nô cùng Nam Chiếu. Hung nô vốn định dùng Nam Chiếu để đánh lạc hướng, sau đó một đường vòng qua phía Nam hội họp với Tấn Vương Liêu Quốc đánh thẳng vào Kinh Thành nhưng còn chưa kịp thực hiện đã bị Mạc Ảnh Quân phát hiện.
“ Mạc Ảnh Quân này quá xảo trá, chúng ta đã tính toán kỹ như vậy rồi vẫn bị hắn phát hiện!”
“ Còn không phải tại các ngươi là phế vật sao?”
“ Ngươi…” Vương tử Hung nô dơ tay lên ý đồ muốn dạy dỗ cho người trước mặt một trận, nhưng nữ nhân trước mặt chẳng những không sợ hãi còn cười khẩy nói: “ Vô dụng còn không cho người ta nói sao? Bản đồ bổn cung đã dao, nếu không phải các ngươi chần trừ không làm thì sao lại để Mạc Ảnh Quân phát hiện nhanh như thế được! Mạc Ảnh Quân là người thông minh, các ngươi càng kéo dài thời gian thì hắn sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị, Mạc Hi hiện tại bị vây bốn phía, ngươi nghĩ Mạc Ảnh Quân có thể phân thân sao? Chỉ tại các ngươi một lũ hèn nhát, nếu không đã sớm có thể đánh cho hắn không thể phản công rồi!”
Vương tử Hung nô cũng không phải người hiền lành gì, hắn tức giận bóp cổ nữ nhân kia hét lên: “ Giang Thi Hàm ngươi còn tưởng ngươi vẫn là Nhàn phi cao cao tại thượng sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện giờ chỉ là một nữ nô của Hung nô không hơn không kém! Tấm bản đồ rách của ngươi một chút tác dụng cũng không có! Ngươi nghĩ ta còn phải nghĩ cách nịnh nọt ngươi nữa sao?”
Nữ nhân kia chính là Giang Thi Hàm đã mất tích ở Mạc Hi cách đây không lâu, nàng ta nào có mất tích chỉ là nàng ta đã làm một giao dịch với Hung nô, đưa nàng ta đi và Hung nô sẽ có bản đồ quân sự Mạc Hi ở phía nam. Hung nô xưa nay hữu dũng vô mưu mấy kế hoạch gần đây đều do Giang Thi Hàm ở đằng sau nhúng tay vào, Giang Thi Hàm dù sao cũng là con nhà tướng nàng ta thông tuệ không thua kém gì ca ca Giang Thư Viễn của mình, chỉ tiếc là thân phận là nữ nhi.
Giang Thi Hàm bị uy hiếp vẫn thấy chết không sờn vẫn nhếch môi khinh bỉ nói: “ Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, bản cung chết rồi nửa tấm bản đồ còn lại ngươi đừng hòng có được! Với bản lãnh của các ngươi muốn tay không dấu với Mạc Ảnh Quân, nằm mơ ban ngày!”
A Thác Nhĩ Kha bị chọc giận, hai mắt đỏ bừng tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta, bàn tay hắn xiết chặt, Giang Thi Hàm cũng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nàng ta khuôn mặt trắng bệch. Ngay giây phút sống chết này một giọng nói quyền uy vang lên: “ Nhĩ Kha buông tay!”
“ Phụ Vương! Là nữ nhân này không biết sống chết, nàng giám nói dũng sĩ Hung nô ta là phế vật!” A Thác Nhĩ Kha không phục nói.
“ Buông tay!” Nam đế Hung nô nhấn mạnh lại một lần.
Lần này A Thác Nhĩ Kha có không phục cũng phải buông Giang Thi Hàm ra. Giang Thi Hàm xụi lơ ngã xuống được Nam đế ôm vào lòng, nàng ta không có sức chống trả dựa vào lòng Nam đế thở hổn hển. “ Bản thân không có bản lĩnh đừng chút giận nên một nữ nhân!”
Nam đế nửa ôm nửa dìu Giang Thi Hàm đi, A Thác Nhĩ Kha tức giận vỗ một quyền nên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn yếu ớt ngay lập tức chia năm xẻ bảy. A Thác Nhĩ Kha làm sao không biết phụ vương của hắn chính là người háo sắc, Giang Thi Hàm lại có sắc đẹp nghiêng thành như thế, Nam đế có thể bỏ qua sao? Hắn chỉ có thể ngậm cục tức này. Ngày đó Giang Thi Hàm tới tìm hắn làm một cuộc giao dịch, mang nàng ta đi và hắn sẽ có được cách để chiếm Mạc Hi. Điều kiện quá tốt, A Thác Nhĩ Kha đương nhiên là có nghi ngờ nhưng ngay sau khi Giang Thi Hàm đưa ra được bản đồ phòng vệ thành Thiên Chức, A Thác Nhĩ Kha liền không nghi ngờ nàng ta nữa.
A Thác Nhĩ Kha nghĩ lại cơn tức giận không biết xả vào đâu……
“ Vương tử bớt giận, hôm nay thuộc hạ mới nhận được tin chiến sự ở Bắc Nguyệt, Mạc Phong Nhiên đã nhiều năm không ra trận đã không còn tinh nhuệ như xưa, Bắc Nguyệt hai ngày trước đã khiến hắn phải lui lại 300 trăm dặm về thành Vĩnh Xương!”
Chiến sự phía Bắc không may mắn như phía Mạc Ảnh Quân, Mạc Phong Nhiên tuy có tài năng mấy năm nay cũng chưa từng bỏ bê nhưng Bắc Nguyệt có bản đồ do Giang Thi Hàm đưa tới. Chẳng mấy chốc Mạc Phong Nhiên thất thủ phải lui lại 300 dặm để phòng vệ, Thành Vĩnh Xương kiên cố bây giờ cũng như chỉ mành treo chuông. Bên phía Trác Bác Hầu cùng con trai Trác Tư Hành cũng chẳng khá hơn, Tấn vương Liêu Quốc mấy năm nay vẫn luôn là bộ dáng phục tùng Mạc Hi nhưng trên thực tế đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm. Trác Bác Hầu ngày đêm vất vả, miễn cưỡng có thể chống trả sự công kích mãnh liệt của Tấn Vương.
……….
Gần đây Hoàng cung xảy ra một chuyện lớn, đó là Hoàng đế đang khỏe mạnh bỗng nhiên đổ bệnh. Hơn nữa bệnh còn không nhẹ, hôn mê đã nhiều ngày chưa tỉnh. Ở thời điểm hiện tại tin tức này chẳng khác nào như quả bom nổ chậm với Mạc Hi, Thái Hậu ngay lập tức ra mặt, phong tỏa tin tức, nhưng giấy không gói được lửa, văn võ bá quan trọng triều vẫn biết tin tức rất nhanh. Hoàng đế không lên triều ba ngày họ đã phát hiện ra vấn đề.
Thái Hậu hết cách chỉ có thể trấn an họ, sau đó ban ra chiếu thư lệnh cho tất cả những người biết chuyện phải cắn răng không được hé lộ, kể cả thê nhi gia đình cungx không được nói, ai dám làm lộ ra bên ngoài sẽ chịu tội chu di. Thất Vương gia cùng Thừa tướng Giang gia được giao cho công việc giám chính thời gian Hoàng đế chưa tỉnh lại, đương nhiên mọi chuyện vẫn phải thông qua Thái Hậu. Ban đầu các vị quan lại vẫn phản đối việc Thái Hậu tham gia triều chính, nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Thất vương gia quá trẻ tuổi còn Giang thừa tướng thì lại không được mọi người tin tưởng.
Thần Vương phủ vẫn như cũ đóng chặt cửa, một tiếng gió cũng không lọt ra ngoài. Ngay cả ngày đầy tháng của hai vị công tử Thượng thư phủ cũng không thấy Thần Vương phi xuất đầu lộ diện. Lâu dần ở kinh thành cũng xuất hiện vài tin đồn không hay ho, ngay tại thời điểm Thần Vương phủ ở trên đầu sóng ngọn gió, Thượng thư phủ liền thông báo mọi người, chiến sự biên quan nguy hiểm, cần tiêu tốn rất nhiều tiền của cho binh sĩ nơi xa, vậy nên tiệc đầy tháng của hai vị tiểu công tử sẽ không thực hiện quá phô trương, chỉ ăn một bữa cơm với gia đình, người thân quen. Ngay lập tức tin đồn cũng biến mất.
Thời Tịnh Kỳ nghe người báo lại việc Hứa Quân Dao hoàn hảo thoát khỏi tin đồn ở bên ngoài, tức giận vò nát quyển sách đang cầm. Thời Tịnh Kỳ nhận ra dù nàng ta có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể như trước, dễ dàng bôi nhọ Hứa Quân Dao nữa. Như thể có người đang ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ Hứa Quân Dao, khiến Thời Tịnh Kỳ bỏ ra bao nhiêu công sức cũng đều công cốc. Thời gian này Mạc Phong Tức bận rộn công vụ, ngay cả Lương Quý Phi gần đây cũng như đang chuẩn bị cho điều gì đó, hai mẫu tử họ hoàn toàn gạt nàng sang một bên để âm thầm tính toán kế hoạch.
Thời Tịnh Kỳ dù có dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng Mạc Phong Tức cũng không hé răng nửa lời, tâm trạng nàng ta đang không tốt thì lại biết được Hứa Quân Dao mang thai. Thời Tịnh Kỳ cho rằng Hứa Quân Dao không đáng được hạnh phúc như thế, Thời Tịnh Kỳ không cho phép Hứa Quân Dao hạnh phúc hơn mình. Nàng ta nghĩ con nàng ta không sống được thì con của nàng(Hứa Quân Dao) có quyền gì mà sống khỏe mạnh.
“ Ngày mai là hết hạn ba tháng, Thời Quân Dao ta xem ngươi còn lấy được lý do gì để che giấu!”
“ Mạc Ảnh Quân này quá xảo trá, chúng ta đã tính toán kỹ như vậy rồi vẫn bị hắn phát hiện!”
“ Còn không phải tại các ngươi là phế vật sao?”
“ Ngươi…” Vương tử Hung nô dơ tay lên ý đồ muốn dạy dỗ cho người trước mặt một trận, nhưng nữ nhân trước mặt chẳng những không sợ hãi còn cười khẩy nói: “ Vô dụng còn không cho người ta nói sao? Bản đồ bổn cung đã dao, nếu không phải các ngươi chần trừ không làm thì sao lại để Mạc Ảnh Quân phát hiện nhanh như thế được! Mạc Ảnh Quân là người thông minh, các ngươi càng kéo dài thời gian thì hắn sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị, Mạc Hi hiện tại bị vây bốn phía, ngươi nghĩ Mạc Ảnh Quân có thể phân thân sao? Chỉ tại các ngươi một lũ hèn nhát, nếu không đã sớm có thể đánh cho hắn không thể phản công rồi!”
Vương tử Hung nô cũng không phải người hiền lành gì, hắn tức giận bóp cổ nữ nhân kia hét lên: “ Giang Thi Hàm ngươi còn tưởng ngươi vẫn là Nhàn phi cao cao tại thượng sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện giờ chỉ là một nữ nô của Hung nô không hơn không kém! Tấm bản đồ rách của ngươi một chút tác dụng cũng không có! Ngươi nghĩ ta còn phải nghĩ cách nịnh nọt ngươi nữa sao?”
Nữ nhân kia chính là Giang Thi Hàm đã mất tích ở Mạc Hi cách đây không lâu, nàng ta nào có mất tích chỉ là nàng ta đã làm một giao dịch với Hung nô, đưa nàng ta đi và Hung nô sẽ có bản đồ quân sự Mạc Hi ở phía nam. Hung nô xưa nay hữu dũng vô mưu mấy kế hoạch gần đây đều do Giang Thi Hàm ở đằng sau nhúng tay vào, Giang Thi Hàm dù sao cũng là con nhà tướng nàng ta thông tuệ không thua kém gì ca ca Giang Thư Viễn của mình, chỉ tiếc là thân phận là nữ nhi.
Giang Thi Hàm bị uy hiếp vẫn thấy chết không sờn vẫn nhếch môi khinh bỉ nói: “ Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, bản cung chết rồi nửa tấm bản đồ còn lại ngươi đừng hòng có được! Với bản lãnh của các ngươi muốn tay không dấu với Mạc Ảnh Quân, nằm mơ ban ngày!”
A Thác Nhĩ Kha bị chọc giận, hai mắt đỏ bừng tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta, bàn tay hắn xiết chặt, Giang Thi Hàm cũng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nàng ta khuôn mặt trắng bệch. Ngay giây phút sống chết này một giọng nói quyền uy vang lên: “ Nhĩ Kha buông tay!”
“ Phụ Vương! Là nữ nhân này không biết sống chết, nàng giám nói dũng sĩ Hung nô ta là phế vật!” A Thác Nhĩ Kha không phục nói.
“ Buông tay!” Nam đế Hung nô nhấn mạnh lại một lần.
Lần này A Thác Nhĩ Kha có không phục cũng phải buông Giang Thi Hàm ra. Giang Thi Hàm xụi lơ ngã xuống được Nam đế ôm vào lòng, nàng ta không có sức chống trả dựa vào lòng Nam đế thở hổn hển. “ Bản thân không có bản lĩnh đừng chút giận nên một nữ nhân!”
Nam đế nửa ôm nửa dìu Giang Thi Hàm đi, A Thác Nhĩ Kha tức giận vỗ một quyền nên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn yếu ớt ngay lập tức chia năm xẻ bảy. A Thác Nhĩ Kha làm sao không biết phụ vương của hắn chính là người háo sắc, Giang Thi Hàm lại có sắc đẹp nghiêng thành như thế, Nam đế có thể bỏ qua sao? Hắn chỉ có thể ngậm cục tức này. Ngày đó Giang Thi Hàm tới tìm hắn làm một cuộc giao dịch, mang nàng ta đi và hắn sẽ có được cách để chiếm Mạc Hi. Điều kiện quá tốt, A Thác Nhĩ Kha đương nhiên là có nghi ngờ nhưng ngay sau khi Giang Thi Hàm đưa ra được bản đồ phòng vệ thành Thiên Chức, A Thác Nhĩ Kha liền không nghi ngờ nàng ta nữa.
A Thác Nhĩ Kha nghĩ lại cơn tức giận không biết xả vào đâu……
“ Vương tử bớt giận, hôm nay thuộc hạ mới nhận được tin chiến sự ở Bắc Nguyệt, Mạc Phong Nhiên đã nhiều năm không ra trận đã không còn tinh nhuệ như xưa, Bắc Nguyệt hai ngày trước đã khiến hắn phải lui lại 300 trăm dặm về thành Vĩnh Xương!”
Chiến sự phía Bắc không may mắn như phía Mạc Ảnh Quân, Mạc Phong Nhiên tuy có tài năng mấy năm nay cũng chưa từng bỏ bê nhưng Bắc Nguyệt có bản đồ do Giang Thi Hàm đưa tới. Chẳng mấy chốc Mạc Phong Nhiên thất thủ phải lui lại 300 dặm để phòng vệ, Thành Vĩnh Xương kiên cố bây giờ cũng như chỉ mành treo chuông. Bên phía Trác Bác Hầu cùng con trai Trác Tư Hành cũng chẳng khá hơn, Tấn vương Liêu Quốc mấy năm nay vẫn luôn là bộ dáng phục tùng Mạc Hi nhưng trên thực tế đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm. Trác Bác Hầu ngày đêm vất vả, miễn cưỡng có thể chống trả sự công kích mãnh liệt của Tấn Vương.
……….
Gần đây Hoàng cung xảy ra một chuyện lớn, đó là Hoàng đế đang khỏe mạnh bỗng nhiên đổ bệnh. Hơn nữa bệnh còn không nhẹ, hôn mê đã nhiều ngày chưa tỉnh. Ở thời điểm hiện tại tin tức này chẳng khác nào như quả bom nổ chậm với Mạc Hi, Thái Hậu ngay lập tức ra mặt, phong tỏa tin tức, nhưng giấy không gói được lửa, văn võ bá quan trọng triều vẫn biết tin tức rất nhanh. Hoàng đế không lên triều ba ngày họ đã phát hiện ra vấn đề.
Thái Hậu hết cách chỉ có thể trấn an họ, sau đó ban ra chiếu thư lệnh cho tất cả những người biết chuyện phải cắn răng không được hé lộ, kể cả thê nhi gia đình cungx không được nói, ai dám làm lộ ra bên ngoài sẽ chịu tội chu di. Thất Vương gia cùng Thừa tướng Giang gia được giao cho công việc giám chính thời gian Hoàng đế chưa tỉnh lại, đương nhiên mọi chuyện vẫn phải thông qua Thái Hậu. Ban đầu các vị quan lại vẫn phản đối việc Thái Hậu tham gia triều chính, nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Thất vương gia quá trẻ tuổi còn Giang thừa tướng thì lại không được mọi người tin tưởng.
Thần Vương phủ vẫn như cũ đóng chặt cửa, một tiếng gió cũng không lọt ra ngoài. Ngay cả ngày đầy tháng của hai vị công tử Thượng thư phủ cũng không thấy Thần Vương phi xuất đầu lộ diện. Lâu dần ở kinh thành cũng xuất hiện vài tin đồn không hay ho, ngay tại thời điểm Thần Vương phủ ở trên đầu sóng ngọn gió, Thượng thư phủ liền thông báo mọi người, chiến sự biên quan nguy hiểm, cần tiêu tốn rất nhiều tiền của cho binh sĩ nơi xa, vậy nên tiệc đầy tháng của hai vị tiểu công tử sẽ không thực hiện quá phô trương, chỉ ăn một bữa cơm với gia đình, người thân quen. Ngay lập tức tin đồn cũng biến mất.
Thời Tịnh Kỳ nghe người báo lại việc Hứa Quân Dao hoàn hảo thoát khỏi tin đồn ở bên ngoài, tức giận vò nát quyển sách đang cầm. Thời Tịnh Kỳ nhận ra dù nàng ta có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể như trước, dễ dàng bôi nhọ Hứa Quân Dao nữa. Như thể có người đang ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ Hứa Quân Dao, khiến Thời Tịnh Kỳ bỏ ra bao nhiêu công sức cũng đều công cốc. Thời gian này Mạc Phong Tức bận rộn công vụ, ngay cả Lương Quý Phi gần đây cũng như đang chuẩn bị cho điều gì đó, hai mẫu tử họ hoàn toàn gạt nàng sang một bên để âm thầm tính toán kế hoạch.
Thời Tịnh Kỳ dù có dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng Mạc Phong Tức cũng không hé răng nửa lời, tâm trạng nàng ta đang không tốt thì lại biết được Hứa Quân Dao mang thai. Thời Tịnh Kỳ cho rằng Hứa Quân Dao không đáng được hạnh phúc như thế, Thời Tịnh Kỳ không cho phép Hứa Quân Dao hạnh phúc hơn mình. Nàng ta nghĩ con nàng ta không sống được thì con của nàng(Hứa Quân Dao) có quyền gì mà sống khỏe mạnh.
“ Ngày mai là hết hạn ba tháng, Thời Quân Dao ta xem ngươi còn lấy được lý do gì để che giấu!”