Kiều Phi Bị Tráo Đổi
Chương 99: Sinh non
Hung nô bất ngờ tấn công trong đêm tuy đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng binh sĩ của Mạc Ảnh Quân vẫn không tránh được luống cuống, phải mất chút ít thời gian mới có thể hoàn toàn tỉnh táo nhập cuộc. Thời Vân Triệt tuổi trẻ sĩ khí thịnh một đường chém giết không hề run sợ, Mạc Ảnh Quân là người chứng kiến Thời Vân Triệt thay đổi rõ ràng sau ba tháng ở quân doanh. Từ một công tử quần áo là lượt hắn ( Thời Vân Triệt) và Từ Tu Kiệt, hai người họ bây giờ cả người bụi bặm hai mắt tơ máu hiện lên đằng đằng sát khí, làm gì còn bóng dáng ngọc công tử trong mắt các cô nương ở kinh thành cơ chứ.
Hai bên giằng co từ đêm khuya tớ hừng đông rồi khi mặt trời lên, Mạc Ảnh Quân vẫn chưa ra trận nhưng bên phía Hung nô và Nam Chiếu đã thấy rõ họ đang dần yếu thế. A Thác Nhĩ Kha thấy tình hình không ổn, hắn nhìn về phía Mạc Phong Thành vẫn đang đứng một bên song song với Mạc Ảnh Quân trên đài cao. A Thác Nhĩ Kha liền nhớ tới lời của Giang Thi Hàm, hắn ta tách ra một bên hướng về phái hai người hét lớn: “ Vẫn luôn nghe nói lần này Mạc Hi xuất quân có tới hai chủ soái, bản Vương không tin hôm nay chứng kiến quả nhiên là trò cười cho thiên hạ. Thần Vương vốn dĩ vẫn là Thần còn vị chủ soái còn lại kia chắc chỉ là bù nhìn trông ruộng thôi nhỉ!” Nói xong hắn ta cười lớn vung tay dứt khoát chém về phía quân lính, hắn ta biết trung nguyên có một chiêu gọi là khích tướng, Mạc Ảnh Quân có thể không trúng chiêu nhưng người trẻ tuổi lại là con vua Mạc Phong Thành kia thì chưa chắc. “ Tước vị chủ soái còn có thể dùng chung, có khi nào nam nhân chung nguyên các ngươi còn dùng chung nữ nhân…aaaaa” A Thác Nhĩ Kha còn chưa nói xong hai mũi tên liền bay tới, Mạc Phong Thành sớm đã nhịn không nổi, mũi tên từ cung Mạc Phong Thành bắn ra A Thác Nhĩ Kha né được nhưng mũi tên thứ hai Mạc Ảnh Quân bắn ra, hắn ta lại không may mắn tới vậy, mũ vương của hắn bị bắn rơi xuống, cột cờ Hung Nô phía sau ngay lúc đó cũng bị Thời Vân Triệt phác gục.
“ A Thác Nhĩ Kha chắc là ngươi đã được người trung nguyên ta dạy bảo cho không ít nhưng chắc người kia không nói cho ngươi biết, khích tướng chỉ có kẻ bất lực mới dùng tới, kẻ mạnh chân chính sẽ không nhiều lời tới vậy!”
Quân Hung Nô phải rút lui trong nhục nhã, Mạc Phong Thành nhìn về phía nam nhân có chảy chung dòng máu với mình kia, lúc A Thác Nhĩ Kha nói câu đầu tiên hắn vẫn rất bình tĩnh trong khi lòng Mạc Phong Thành đã sớm nổi sóng, trong khi Mạc Phong Thành đã cầm dây cung lên từ lúc đó, cho tận tới khi A Thác Nhĩ Kha nhắc tới “nàng”, Mạc Ảnh Quân hắn một chút cũng không do dự nắm chặt dây cung dứt khoát như vậy. Hay là những lúc hắn bảo vệ nàng trên đại điện trước mặt Hoàng Đế, Mạc Phong Thành tự hỏi nếu là mình thì có thể không do dự đứng chắn trước mặt nàng như thế không.
Mạc Phong Thành bị tiếng la hét lôi kéo tỉnh táo lại, khi hắn ( Mạc Phong Thành) hoàn hồn đã thấy những khuôn mặt thất kinh của binh sĩ Hung Nô và bi thương của Nam Chiếu. Cùng với tiếng hò reo của quân sĩ Mạc Hi, Vương tử đệ đệ ruột thịt duy nhất của Nữ Đế Nam Chiếu ngã xuống. Mạc Ảnh Quân để lại lệch, không truy, giặc cùng đường chớ đuổi, quay vào trong. Mạc Phong Thành nhanh nhậy nhận ra, so với A Thác Nhĩ Kha chết thì Vương tử Nam Chiếu kia không còn, thì mối liên minh giữa Nam Chiếu và Hung Nô sẽ đoạn. Hắn ta và Mạc Ảnh Quân tuy cùng một dòng họ cũng không cách bao nhiêu tuổi nhưng hắn ta lại thua kém vị hoàng thúc này của mình rất nhiều.
Mạc Ảnh Quân người ngồi một nơi, hồn ở một chỗ, hắn hoàn toàn tách mình với không khí vui vẻ ăn mừng của mọi người xung quanh, cho tới khi xung quanh yên ắng lại Từ Tu Kiệt đã gọi tới tiếng thứ ba hắn mới hoàn hồn. Trong phòng chỉ còn lại Từ Tu Kiệt, Mạc Phong Thành cùng Thời Vân Triệt. “ Hai vị đại ca cùng mọi người nghỉ ngơi ăn mừng chút đi, không lơ là cảnh giác là được! Lục vương gia ở lại, bản vương có điều muốn nói!”
“ Hoàng thúc có gì căn dặn!”
“ Mạc Phong Thành làm một chủ soái, làm một tướng lĩnh, đầu tiên là phải bình tĩnh. Nếu không thể thì về đi!”
“ Chất nhi hiểu rõ! Cảm tạ Hoàng Thúc chỉ dạy.” Không bình tĩnh được thì về đi. Nếu không có bản lãnh cả đời chỉ có thể làm một hoàng tử an nhàn, y phục là lượt chứ không thể khoác áo giáp chiến đấu. Mạc Ảnh Quân vẫn nguyện ý chỉ bảo, Mạc Phong Thành vẫn còn may mắn.
Có điều Mạc Phong Thành không biết, Mạc Ảnh Quân hắn cũng từng là một Vương gia xốc nổi, nóng tính và khó giữ bình tĩnh. Nên năm đó hắn suýt chút nữa thì tự tay chôn vùi Thần gia quân. Binh sĩ Thần gia quân tin tưởng hắn như thế, nên từ đó hắn không cho phép mình phạm sai lầm thêm lần nữa. Bao gồm Mạc Phong Thành, hắn cũng không nguyện ý đánh cược, để Mạc Phong Thành phạm sai lầm.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Ảnh Quân, hắn ngồi trên ghế trong lòng lại nghĩ về Thần vương phủ, trong mắt chỉ có người hắn thương. Từ khi con đau lồng ngực vô duyên vô cớ mà có khiến hắn tỉnh lại từ đêm hôm qua tới giờ kia, trong lòng hắn như có lửa đốt, một nỗi sợ hãi, lo lắng không biết từ đâu mà tới! Nàng và con đều an bình chứ? Chiến sự còn dang dở, hắn không thể cứ vậy rời đi, Mạc Ảnh Quân thật sự muốn có thể bỏ hết tất cả về gặp nàng! Mạc Ảnh Quân hắn chưa bao giờ có dự cảm không lành như lúc này….
“ Mạc Đông!”
“ Có thuộc hạ!”
“ Ngươi đích thân trở về Kinh Thành một chuyến, ta muốn biết chính xác tình hình trong kinh và Vương phi!”
……….
Nỗi lo lắng của Mạc Ảnh Quân cũng chẳng tự nhiên mà tới, ở nơi hắn không nhìn thấy nữ nhân hắn yêu nhất, Hứa Quân Dao đang vật lộn với con đau đớn, nàng động thai sinh non lăn lộn một đêm cuối cùng đã sinh ra một tiểu quận chúa……
“ Chúc mừng Vương phi, là một tiểu quận chúa khỏe mạnh!”
Hứa Quân Dao gắng chút sức lực cuối cùng nhìn con, nghĩ tới nỗi đau Mạc Ảnh Quân phải chịu, nghĩ tới sự thật đêm qua nàng biết được…. Khi nàng chưa tới, nam nhân của nàng đã trải qua cuộc sống khủng khiếp đó như thế nào, nơi cung cấm lộng lẫy đó, họ khoác lên mình những bộ quần áo đẹp dễ nhất, sống cuộc sống lấp lánh, cao quý lại thối nát đến khiến người ta ghê tởm. Những người chảy chung dòng máu với hắn, là những người tưởng chừng như sẽ là người thân thiết nhất, lại cho hắn một nỗi đau lớn như thế. Cả nữ nhân cao quý nhất kia nữa, bà ta bao năm nay nắm tay gọi hắn là nhi tử, nhận lễ của hắn, được hắn hiếu thuận, không thấy xấu hổ sao?
Bức thư đó….nàng có nên nói cho hắn không?
Sự thật kinh khủng như thế nào mà có thể khiến nàng sợ hãi tới mức động thai, sinh non ở tháng thứ tám….
Quay lại vài tiếng trước….
Hứa Quân Dao mở bức thư đó ra, càng đọc về sau khuôn mặt Hứa Quân Dao hiện rõ sự thất kinh, sợ hãi. Tiêu gia 13 năm trước công cao trấn chủ, Tiên đế kiêng dè, Tiêu gia có hai nữ nhi gả vào Hoàng thất làm phi, vị trí vững chắc. Dung phi nương nương, trưởng nữ của Tiêu Quốc công, xinh đẹp tuyệt trần, tri thư đạt lễ là nữ nhân được Tiên đế yêu nhất, không tiếc vì nàng mà bỏ ra bao nhiêu đồ yêu quý. Tiêu Chiêu Nghi hay Thái Hậu hiện tại, con gái nuôi của nhị phòng, Biểu tỷ của Dung Phi, nhan sắc bình thường, cùng thời điểm vào cung nhưng lại không được sủng ái.
Tiêu gia cây to đón gió, bao nhiêu người âm mưu hãm hại, có Dung phi Tiên đế cũng nể mặt nàng nên đã bớt kiêng dè họ. Nhưng cả Tiêu gia đều không ngờ, có một ngày họ nuôi ong tay áo, bị chính nữ nhi họ nuôi nấng cho thân phận cao quý đưa vào cung kia hại chết cả gia tộc……
Hai bên giằng co từ đêm khuya tớ hừng đông rồi khi mặt trời lên, Mạc Ảnh Quân vẫn chưa ra trận nhưng bên phía Hung nô và Nam Chiếu đã thấy rõ họ đang dần yếu thế. A Thác Nhĩ Kha thấy tình hình không ổn, hắn nhìn về phía Mạc Phong Thành vẫn đang đứng một bên song song với Mạc Ảnh Quân trên đài cao. A Thác Nhĩ Kha liền nhớ tới lời của Giang Thi Hàm, hắn ta tách ra một bên hướng về phái hai người hét lớn: “ Vẫn luôn nghe nói lần này Mạc Hi xuất quân có tới hai chủ soái, bản Vương không tin hôm nay chứng kiến quả nhiên là trò cười cho thiên hạ. Thần Vương vốn dĩ vẫn là Thần còn vị chủ soái còn lại kia chắc chỉ là bù nhìn trông ruộng thôi nhỉ!” Nói xong hắn ta cười lớn vung tay dứt khoát chém về phía quân lính, hắn ta biết trung nguyên có một chiêu gọi là khích tướng, Mạc Ảnh Quân có thể không trúng chiêu nhưng người trẻ tuổi lại là con vua Mạc Phong Thành kia thì chưa chắc. “ Tước vị chủ soái còn có thể dùng chung, có khi nào nam nhân chung nguyên các ngươi còn dùng chung nữ nhân…aaaaa” A Thác Nhĩ Kha còn chưa nói xong hai mũi tên liền bay tới, Mạc Phong Thành sớm đã nhịn không nổi, mũi tên từ cung Mạc Phong Thành bắn ra A Thác Nhĩ Kha né được nhưng mũi tên thứ hai Mạc Ảnh Quân bắn ra, hắn ta lại không may mắn tới vậy, mũ vương của hắn bị bắn rơi xuống, cột cờ Hung Nô phía sau ngay lúc đó cũng bị Thời Vân Triệt phác gục.
“ A Thác Nhĩ Kha chắc là ngươi đã được người trung nguyên ta dạy bảo cho không ít nhưng chắc người kia không nói cho ngươi biết, khích tướng chỉ có kẻ bất lực mới dùng tới, kẻ mạnh chân chính sẽ không nhiều lời tới vậy!”
Quân Hung Nô phải rút lui trong nhục nhã, Mạc Phong Thành nhìn về phía nam nhân có chảy chung dòng máu với mình kia, lúc A Thác Nhĩ Kha nói câu đầu tiên hắn vẫn rất bình tĩnh trong khi lòng Mạc Phong Thành đã sớm nổi sóng, trong khi Mạc Phong Thành đã cầm dây cung lên từ lúc đó, cho tận tới khi A Thác Nhĩ Kha nhắc tới “nàng”, Mạc Ảnh Quân hắn một chút cũng không do dự nắm chặt dây cung dứt khoát như vậy. Hay là những lúc hắn bảo vệ nàng trên đại điện trước mặt Hoàng Đế, Mạc Phong Thành tự hỏi nếu là mình thì có thể không do dự đứng chắn trước mặt nàng như thế không.
Mạc Phong Thành bị tiếng la hét lôi kéo tỉnh táo lại, khi hắn ( Mạc Phong Thành) hoàn hồn đã thấy những khuôn mặt thất kinh của binh sĩ Hung Nô và bi thương của Nam Chiếu. Cùng với tiếng hò reo của quân sĩ Mạc Hi, Vương tử đệ đệ ruột thịt duy nhất của Nữ Đế Nam Chiếu ngã xuống. Mạc Ảnh Quân để lại lệch, không truy, giặc cùng đường chớ đuổi, quay vào trong. Mạc Phong Thành nhanh nhậy nhận ra, so với A Thác Nhĩ Kha chết thì Vương tử Nam Chiếu kia không còn, thì mối liên minh giữa Nam Chiếu và Hung Nô sẽ đoạn. Hắn ta và Mạc Ảnh Quân tuy cùng một dòng họ cũng không cách bao nhiêu tuổi nhưng hắn ta lại thua kém vị hoàng thúc này của mình rất nhiều.
Mạc Ảnh Quân người ngồi một nơi, hồn ở một chỗ, hắn hoàn toàn tách mình với không khí vui vẻ ăn mừng của mọi người xung quanh, cho tới khi xung quanh yên ắng lại Từ Tu Kiệt đã gọi tới tiếng thứ ba hắn mới hoàn hồn. Trong phòng chỉ còn lại Từ Tu Kiệt, Mạc Phong Thành cùng Thời Vân Triệt. “ Hai vị đại ca cùng mọi người nghỉ ngơi ăn mừng chút đi, không lơ là cảnh giác là được! Lục vương gia ở lại, bản vương có điều muốn nói!”
“ Hoàng thúc có gì căn dặn!”
“ Mạc Phong Thành làm một chủ soái, làm một tướng lĩnh, đầu tiên là phải bình tĩnh. Nếu không thể thì về đi!”
“ Chất nhi hiểu rõ! Cảm tạ Hoàng Thúc chỉ dạy.” Không bình tĩnh được thì về đi. Nếu không có bản lãnh cả đời chỉ có thể làm một hoàng tử an nhàn, y phục là lượt chứ không thể khoác áo giáp chiến đấu. Mạc Ảnh Quân vẫn nguyện ý chỉ bảo, Mạc Phong Thành vẫn còn may mắn.
Có điều Mạc Phong Thành không biết, Mạc Ảnh Quân hắn cũng từng là một Vương gia xốc nổi, nóng tính và khó giữ bình tĩnh. Nên năm đó hắn suýt chút nữa thì tự tay chôn vùi Thần gia quân. Binh sĩ Thần gia quân tin tưởng hắn như thế, nên từ đó hắn không cho phép mình phạm sai lầm thêm lần nữa. Bao gồm Mạc Phong Thành, hắn cũng không nguyện ý đánh cược, để Mạc Phong Thành phạm sai lầm.
Trong phòng chỉ còn lại Mạc Ảnh Quân, hắn ngồi trên ghế trong lòng lại nghĩ về Thần vương phủ, trong mắt chỉ có người hắn thương. Từ khi con đau lồng ngực vô duyên vô cớ mà có khiến hắn tỉnh lại từ đêm hôm qua tới giờ kia, trong lòng hắn như có lửa đốt, một nỗi sợ hãi, lo lắng không biết từ đâu mà tới! Nàng và con đều an bình chứ? Chiến sự còn dang dở, hắn không thể cứ vậy rời đi, Mạc Ảnh Quân thật sự muốn có thể bỏ hết tất cả về gặp nàng! Mạc Ảnh Quân hắn chưa bao giờ có dự cảm không lành như lúc này….
“ Mạc Đông!”
“ Có thuộc hạ!”
“ Ngươi đích thân trở về Kinh Thành một chuyến, ta muốn biết chính xác tình hình trong kinh và Vương phi!”
……….
Nỗi lo lắng của Mạc Ảnh Quân cũng chẳng tự nhiên mà tới, ở nơi hắn không nhìn thấy nữ nhân hắn yêu nhất, Hứa Quân Dao đang vật lộn với con đau đớn, nàng động thai sinh non lăn lộn một đêm cuối cùng đã sinh ra một tiểu quận chúa……
“ Chúc mừng Vương phi, là một tiểu quận chúa khỏe mạnh!”
Hứa Quân Dao gắng chút sức lực cuối cùng nhìn con, nghĩ tới nỗi đau Mạc Ảnh Quân phải chịu, nghĩ tới sự thật đêm qua nàng biết được…. Khi nàng chưa tới, nam nhân của nàng đã trải qua cuộc sống khủng khiếp đó như thế nào, nơi cung cấm lộng lẫy đó, họ khoác lên mình những bộ quần áo đẹp dễ nhất, sống cuộc sống lấp lánh, cao quý lại thối nát đến khiến người ta ghê tởm. Những người chảy chung dòng máu với hắn, là những người tưởng chừng như sẽ là người thân thiết nhất, lại cho hắn một nỗi đau lớn như thế. Cả nữ nhân cao quý nhất kia nữa, bà ta bao năm nay nắm tay gọi hắn là nhi tử, nhận lễ của hắn, được hắn hiếu thuận, không thấy xấu hổ sao?
Bức thư đó….nàng có nên nói cho hắn không?
Sự thật kinh khủng như thế nào mà có thể khiến nàng sợ hãi tới mức động thai, sinh non ở tháng thứ tám….
Quay lại vài tiếng trước….
Hứa Quân Dao mở bức thư đó ra, càng đọc về sau khuôn mặt Hứa Quân Dao hiện rõ sự thất kinh, sợ hãi. Tiêu gia 13 năm trước công cao trấn chủ, Tiên đế kiêng dè, Tiêu gia có hai nữ nhi gả vào Hoàng thất làm phi, vị trí vững chắc. Dung phi nương nương, trưởng nữ của Tiêu Quốc công, xinh đẹp tuyệt trần, tri thư đạt lễ là nữ nhân được Tiên đế yêu nhất, không tiếc vì nàng mà bỏ ra bao nhiêu đồ yêu quý. Tiêu Chiêu Nghi hay Thái Hậu hiện tại, con gái nuôi của nhị phòng, Biểu tỷ của Dung Phi, nhan sắc bình thường, cùng thời điểm vào cung nhưng lại không được sủng ái.
Tiêu gia cây to đón gió, bao nhiêu người âm mưu hãm hại, có Dung phi Tiên đế cũng nể mặt nàng nên đã bớt kiêng dè họ. Nhưng cả Tiêu gia đều không ngờ, có một ngày họ nuôi ong tay áo, bị chính nữ nhi họ nuôi nấng cho thân phận cao quý đưa vào cung kia hại chết cả gia tộc……