Kiều Tàng
Chương 112
Sau khi nằm một lúc, đợi hạ hỏa bớt, nàng quay lại tiền thính. Lần này nàng cẩn thận đánh giá tỷ phu của Thôi Hành Chu ―― Quách Dịch.
Tuy vị công tử thế gia này không tuấn tú đến mức tiên hạc trong bầy gà như Thôi Hành Chu, nhưng dù sao cũng là người sống trong phú quý, có phóng thái phong lưu lỗi lạc.
Lúc này gã đang cười kính rượu với một bàn khách, nghe nói là thân thích bên nhà mẹ gã, có một nữ tử đương tuổi xuân thuận thế kéo gã ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường có đôi mắt sắc bén, nàng nhìn thấy cô tỷ Thôi Phù cũng đang liếc nhìn bọn họ.
Khi phu quân ỡm ờ ngồi xuống ở bên cạnh nàng kia, thoáng chốc sắc mặt Thôi Phù trở nên khó coi.
Lý ma ma nhìn nữ tử xinh đẹp đang tươi cười kia, nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Đó chính là vị quý thiếp mới qua cửa, tên là Ngọc Nhiêu.”
Miên Đường liếc mắt nhìn một cái, cũng không tính là quá xinh đẹp, ngũ quan còn kém sắc hơn Thôi Phù chút, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi, mới mười bảy tuổi, mặt không có phấn son đánh đến trắng toát, có cảm giác mới mẻ hồn nhiên khiến người ta yêu mến.
Miên Đường nhìn Thôi Phù, vốn định an ủi khuyên giải vài câu nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cô tỷ là người trọng mặt mũi, giờ không phải lúc nói chuyện.
Có điều trước khi đi, nàng hẹn với Thôi Phù, bảo mấy ngày tới có rảnh thì đến Hoài Dương vương phủ ngồi chơi.
“Giờ tỷ tỷ và bọn muội đều ở kinh thành, không còn cách xa thiên sơn vạn thủy giống trước đây, qua lại cũng tiện, muội mới mang thai, mẫu thân lại không ở cạnh, trong lòng cũng không biết gì nhiều, có tỷ tỷ ở đây có thể học hỏi chút, tránh cho không biết gì cả.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường nói rất khéo léo, chỉ nói là mình không rời xa Thôi Phù được. Quả nhiên Thôi Phù nghe xong đồng ý ngay: “Muội không nói ta cũng đến, mấy món quần áo đồ linh tinh của trẻ con ta đã bảo bà tử bên người chuẩn bị hai phần, còn có một ít quần áo Cẩm Nhi dùng giờ cho muội hết… Muội đừng chê, đây là để lấy may.”
Miên Đường mỉm cười, tất nhiên là cảm tạ tỷ tỷ quan tâm. Mặc dù Thôi Phù không để ý đến xuất thân của nàng nhưng cũng là người miệng dao găm tâm đậu hũ.
Nếu không thì khi ở Chân Châu, Thôi Phù sẽ không ôm đồm việc hôn sự của Ngũ gia, ngoại trừ không yên tâm Miên Đường quản lý chuyện nhà thì cũng là sợ Miên Đường mệt.
Miên Đường không biết khi đó Thôi Phù cũng có thai, bây giờ thấy nàng ấy có nhiều phản ứng mang thai như vậy, trong lòng cũng rất áy náy. Nghĩ đến mấy chuyện hôi xấu ở Quách gia, Miên Đường muốn tỷ tỷ đến vương phủ ở mấy ngày.
Sau khi hồi phủ, Miên Đường kể cho Thôi Hành Chu nghe việc này, không ngờ Thôi Hành Chu chỉ trầm mặt xuống không có dáng vẻ khiếp sợ.
Hắn chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã biết từ lâu, lúc trước tỷ tỷ về, ta cũng đã nói với tỷ ấy.”
Miên Đường không nghĩ là hắn đã biết rồi, hỏi: “Vậy chàng nghĩ như thế nào?”
Thôi Hành Chu vừa cởi giày vừa nói: “Quách gia muốn nạp thiếp, tất nhiên Thôi gia chúng ta không quản được. Nhưng khuê nữ Thôi gia có muốn tiếp tục ở nhà gã nữa hay không, nhà gã không quản được! Ý lúc đó của ta là bảo tỷ tỷ viết thư hòa li, mỗi người một ngả với Quách gia, tránh cho bà già ôn dịch kia lùa nữ nhân vào phủ như chuột chuyển nhà.”
Miên Đường không ngờ Thôi Hành Chu hắn nhắc đến chuyện hòa li nhẹ nhàng như thế, quá sáng suốt rộng lượng về hôn sự của tỷ tỷ, giải quyết vấn đề một cách dứt khoát.
Thế là, Liễu Miên Đường không khỏi có cảm giác kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác với Thôi lang quân.
Nhất thời, ánh mắt nàng nhìn hắn có chút khác xưa.
Thôi Hành Chu nói xong phát hiện mình làm tấm gương không tốt mất rồi, mất bò mới lo làm chuồng, trừng mắt với nàng nói: “Dù tỷ tỷ của ta có thai cũng không lo hòa li về nhà không tái giá được. Lúc trước tỷ ấy gả đi ta không làm chủ được, gả cho cái nhà khó chịu như vậy. Nếu sau này tỷ ấy tìm người khác, ta sẽ thay tỷ ấy trấn ải, tìm một người thật tốt. Có điều một vài nữ tử gia đình bình thường phải chú ý chút, đừng có ôm mộng gả cao, đến lúc đó đừng nói hòa li, cửa phủ cũng không ra được!”
Miên Đường cảm thấy giọng điệu hắn nói chuyện rất đáng giận, lập tức trở mình bò dậy, trừng đôi mắt to nói với hắn: “Chàng nói ai? Nói rõ tên họ ra! Ta xem coi đến lúc đó chàng có ra khỏi phủ được không!”
Thôi Hành Chu cảm thấy dáng vẻ nổi giận của nàng rất thiếu đòn, lập tức đi qua, hai tay nhéo hai má nàng nói: “Không phải đang nói về chuyện nhà của tỷ tỷ ta à, sao nàng lại ôm lên người mình vậy? Có phải nàng thật sự ôm tâm tư gây rối gì không, mau nói rõ ra…”
Trong lòng Liễu Miên Đường có hơi nhiều chuyện bí mật không thể nói ra, nói xong cảm thấy có chút chột dạ, đôi mắt trừng to nheo lại, thuận thế dựa vào trong lòng ngực Thôi Hành Chu, khẽ lẩm bẩm: “Không phải chàng mỉa mai người ta trước à… Đúng rồi, nếu chàng nói vậy, thế ý của tỷ tỷ như thế nào?”
Hiển nhiên Thôi Hành Chu không hài lòng với câu trả lời của tỷ tỷ, thản nhiên nói: “Tỷ ấy không nỡ bỏ, nói là mình không khai chi tán diệp cho Quách gia, chỉ có mỗi một đứa con trai. Chẳng trách mẹ chồng nạp thiếp cho phu quân. Còn nói chỉ cần Quách Dịch bảo đảm, tuyệt đối không sủng thiếp diệt thê là được.”
Miên Đường nghe mà thấy sai sai. Nhưng đây là chuyện nhà của tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ nhịn được thì đệ đệ ruột cũng không tiện nhúng tay.
Nghĩ lại thì tuy Thôi Phù với bà bà không thuận nhưng vẫn còn tình nghĩa với phu quân, tất nhiên sẽ không để đệ đệ một đao chặt đứt đay rối.
“Cứ để vậy?” Miên Đường cảm thấy này không giống cách làm việc của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu nhìn nàng, cười lạnh nói: “Từ xưa đến giờ nào có chuyện đẹp cả đôi đường? Nếu nội viện của tỷ phu ngập tràn ý xuân, thế thì phía quan trường bị người ta ghẻ lạnh rồi, phàm nhà gã có người sáng suốt, tự mình cân nhắc sẽ biết nên làm như thế nào.”
Lời này là có ý gì, Miên Đường hỏi lại nhưng Thôi Cửu không muốn nói nữa, chỉ dặn nàng nếu tỷ tỷ về vương phủ ở, cứ để tỷ ấy ở lâu mấy ngày là được.
Mấy ngày sau quả thật Thôi Phù dẫn Cẩm nhi tới.
Lần này Thôi Phù trở về đúng là định ở lâu một thời gian.
Lần trước nàng ta mang thai Cẩm nhi có chút khó khăn, hơn nữa mẹ chồng thích lập quy củ, khổ không chịu nổi.
Lần này nàng ta lại có thai, hơn nữa có chút không an ổn, càng không muốn ở lại Quách gia nhìn phu quân tình chàng ý thiếp với tân thiếp.
Cho nên khi Miên Đường mở lời hy vọng nàng ta đến ở với mình, Thôi Phù lập tức đồng ý.
Thời gian trước Thôi Phù cãi nhau với Quách Dịch suốt, mỗi khi đóng cửa lại đáy lòng cuồn cuộn dâng trào biết bao uất ức không thể nói với người khác, chỉ đành trút giận lên người Quách Dịch.
Nếu gặp được nam tử hiểu cho nỗi khổ của vợ sẽ cẩn thận khuyên nhủ.
Nhưng Quách Dịch giờ đã có người mới, đương nhiên trong lòng sẽ so sánh hai bên. Một bên là phong hoa tuyết nguyệt* dạt dào tuổi xuân, không biết mùi dầu muối tương dấm, một bên là thời gian dài vướng khúc mắc, oán buồn ủy khuất.
*Phong hoa tuyết nguyệt: tình cảm nam nữ.
Tất nhiên gã không muốn đến phòng Thôi Phù nên thông báo Thôi Phù có thai, cần phải tĩnh dưỡng, mượn cớ để không phải ở cùng phòng với Thôi Phù, không nói cũng biết là gã ở trong viện của Ngọc Nhiêu suốt.
Mặc dù trước kia mẹ chồng có không ít phép tắc chung sống giữa phu thê với nhau, tiểu thiếp đó làm sao dám ngang nhiên trắng trợn ngủ như chủ nhà? Lần đầu tiên Thôi Phù cảm thấy phu quân thế mà không thể sống một mình.
Còn Ngọc Nhiêu kia ỷ có Cái thị chống lưng, tất nhiên chả sợ gì, không hề để chính thất như Thôi Phù vào mắt. Thôi Phù cực kỳ buồn lòng, mong sao không quay về nữa.
Khi nàng ta đề nghị đến phủ Hoài Dương vương chăm sóc đệ muội, Quách Dịch đồng ý ngay, bảo nàng ta ở nhà đệ đệ lâu chút, thực tế thì trong lòng thầm mừng không phải ngày ngày bị Thôi Phù túm vào phòng cãi nhau.
Thôi Phù thấy gã chả buồn hỏi nàng ta bao giờ về, hiển nhiên lòng giận dữ.
Vừa rời khỏi Quách gia nàng đã che miệng khóc trên xe ngựa.
Bây giờ Cẩm nhi còn chưa được ba tuổi vậy mà đã hiểu chuyện, thấy mẫu thân khóc, bất lực vỗ về đầu gối Thôi Phù.
Lúc Thôi Phù xuống xe ngựa đã lau sạch nước mắt, không muốn Liễu Miên Đường nhìn thấy.
Đáng tiếc lớp phấn son vội vã đánh lên không đều, có chút giống bịt tai trộm chuông.
Miên Đường vờ như không nhìn thấy, nhiệt tình tiếp đón đưa Cẩm nhi đi ăn điểm tâm trước.
Cẩm nhi rất thích người cữu mẫu* xinh đẹp như hoa ngày hạ này, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực nàng ăn bánh mứt táo, còn nhân lúc mẫu thân không để ý thì thầm bên tai Miên Đường, lén nói với nàng, vừa rồi mẫu thân mới khóc trên xe ngựa.
*Mợ.
Miên Đường vuốt khuôn mặt mũm mĩm nhỏ xíu của Cẩm nhi, mỉm cười nói: “Là do nương con nhớ cữu cữu con quá đó, giờ thì tốt rồi, con cũng phải ngoan đừng làm nương con buồn.”
Bây giờ, Thôi Phù với Miên Đường đã có nhiều đề tài nói chuyện hơn, nàng ta rất thích qua lại với thân thích mới qua cửa này.
Rời khỏi Chân Châu, đệ muội Miên Đường này trông thân thiện hơn các phu nhân khác trong phủ. Thôi Phù cũng biết tính tình của Miên Đường, tính tình thoải mái, ở cạnh nàng không hề thấy mệt mỏi, cách nói chuyện cũng nhã nhặn vui vẻ, càng giống người một nhà hơn.
Vừa rồi vào, người sáng suốt đều nhìn ra Thôi Phù mới khóc, thế nhưng Miên Đường chẳng hỏi gì. Vậy nhưng ngày hôm sau lập tức cho dựng sân khấu trong vương phủ, mời người hát xướng đến.
Thôi Phù không có tinh thần chọn kịch, để cho Miên Đường làm chủ, vì thế buổi diễn kịch toàn là kịch kiểu “Đao chém Trần Thế Mỹ*”, “Vương Khôi phụ Quế Anh**”.
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
**Vào thời Tống, một ngày nọ cô ca kỹ Tiêu Quế Anh cứu được văn nhân Vương Khôi gặp nạn trên đường, Quế Anh cảm mến Vương Khôi nên đã dốc túi giúp Vương Khôi học tập và chăm sóc gã, Vương Khôi cảm kích không thôi. Trước khi Vương Khôi lên kinh dự thi, trước khi đi thi Vương Khôi cùng Quế Anh đến miếu Hải Thần thề non hẹn biển. Nào ngờ Vương Khôi thi đỗ Trạng Nguyên và còn được Thừa tướng nhận làm con rể, kể từ đó tính tình thay đổi hẳn, tham lam phú quý. Quế Anh chờ mãi không thấy lang về nhưng lại nhận được thư hưu của Vương Khôi, trong con buồn đau tuyệt vọng đã treo cổ tự vẫn. Vương Khôi biết được chuyện này, lương tâm dằn vặt sinh ra bệnh, nằm mơ thấy oan hồn của Quế Anh, ngày đêm nghi thần nghi quỷ, để rồi bệnh cũ tái phát, cuối cùng nôn ra máu mà chết.
Mặc dù thoạt nhìn kết cục của vở kịch khiến người ta hả giận nhưng Thôi Phù xem nhiều cũng nhìn ra được ẩn ý, lập tức trừng mắt với Liễu Miên Đường.
“Muội đây là đang làm xấu mặt ta hay là chỉ đường cho ta? Ta không thể trảm Trần Thế Mỹ trong phủ giống như Bao Thanh Thiên, càng không có can đảm tự mình kết thúc như Quế Anh, sau khi chết biến thành quỷ đòi mạng, xem mấy thứ này có ích lợi gì?”
Miên Đường thì xem say mê, trong lúc Quế Anh phẫn hận độc thoại, nàng không kiềm được lau nước mắt, nghe Thôi Phù nói nàng như thế, vành mắt ửng hồng lên, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ nào phải Tần Hương Liên nghèo hèn, cũng không phải ca kỹ Tiêu Quế Anh, đường đường là đích nữ phủ Hoài Dương vương, làm sao không thể sống? Sao phải cáo quan tìm đường chết? Nếu tỷ tỷ học theo, há chẳng phải là làm người ta cười chết à?”
Nhiều ngày nay Thôi Phù luôn cảm thấy hối tiếc tự ái, nghĩ mãi không thông. Thế nhưng hiện giờ xem nam nhân phụ lòng cả ngày, trái lại bi phẫn trong lòng đã tiêu tán một ít, lại nghe Miên Đường trêu, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Nào có thể như vậy!
Không phải nàng ta đã rời khỏi Quách gia rồi ư, cần gì giống với những hoa đán trên sân khấu đó, nữ tử nghèo hèn thân không có một miếng ngói che chở, suốt ngày trốn đi khóc sướt mướt?
Tuy vị công tử thế gia này không tuấn tú đến mức tiên hạc trong bầy gà như Thôi Hành Chu, nhưng dù sao cũng là người sống trong phú quý, có phóng thái phong lưu lỗi lạc.
Lúc này gã đang cười kính rượu với một bàn khách, nghe nói là thân thích bên nhà mẹ gã, có một nữ tử đương tuổi xuân thuận thế kéo gã ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường có đôi mắt sắc bén, nàng nhìn thấy cô tỷ Thôi Phù cũng đang liếc nhìn bọn họ.
Khi phu quân ỡm ờ ngồi xuống ở bên cạnh nàng kia, thoáng chốc sắc mặt Thôi Phù trở nên khó coi.
Lý ma ma nhìn nữ tử xinh đẹp đang tươi cười kia, nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Đó chính là vị quý thiếp mới qua cửa, tên là Ngọc Nhiêu.”
Miên Đường liếc mắt nhìn một cái, cũng không tính là quá xinh đẹp, ngũ quan còn kém sắc hơn Thôi Phù chút, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi, mới mười bảy tuổi, mặt không có phấn son đánh đến trắng toát, có cảm giác mới mẻ hồn nhiên khiến người ta yêu mến.
Miên Đường nhìn Thôi Phù, vốn định an ủi khuyên giải vài câu nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cô tỷ là người trọng mặt mũi, giờ không phải lúc nói chuyện.
Có điều trước khi đi, nàng hẹn với Thôi Phù, bảo mấy ngày tới có rảnh thì đến Hoài Dương vương phủ ngồi chơi.
“Giờ tỷ tỷ và bọn muội đều ở kinh thành, không còn cách xa thiên sơn vạn thủy giống trước đây, qua lại cũng tiện, muội mới mang thai, mẫu thân lại không ở cạnh, trong lòng cũng không biết gì nhiều, có tỷ tỷ ở đây có thể học hỏi chút, tránh cho không biết gì cả.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Miên Đường nói rất khéo léo, chỉ nói là mình không rời xa Thôi Phù được. Quả nhiên Thôi Phù nghe xong đồng ý ngay: “Muội không nói ta cũng đến, mấy món quần áo đồ linh tinh của trẻ con ta đã bảo bà tử bên người chuẩn bị hai phần, còn có một ít quần áo Cẩm Nhi dùng giờ cho muội hết… Muội đừng chê, đây là để lấy may.”
Miên Đường mỉm cười, tất nhiên là cảm tạ tỷ tỷ quan tâm. Mặc dù Thôi Phù không để ý đến xuất thân của nàng nhưng cũng là người miệng dao găm tâm đậu hũ.
Nếu không thì khi ở Chân Châu, Thôi Phù sẽ không ôm đồm việc hôn sự của Ngũ gia, ngoại trừ không yên tâm Miên Đường quản lý chuyện nhà thì cũng là sợ Miên Đường mệt.
Miên Đường không biết khi đó Thôi Phù cũng có thai, bây giờ thấy nàng ấy có nhiều phản ứng mang thai như vậy, trong lòng cũng rất áy náy. Nghĩ đến mấy chuyện hôi xấu ở Quách gia, Miên Đường muốn tỷ tỷ đến vương phủ ở mấy ngày.
Sau khi hồi phủ, Miên Đường kể cho Thôi Hành Chu nghe việc này, không ngờ Thôi Hành Chu chỉ trầm mặt xuống không có dáng vẻ khiếp sợ.
Hắn chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã biết từ lâu, lúc trước tỷ tỷ về, ta cũng đã nói với tỷ ấy.”
Miên Đường không nghĩ là hắn đã biết rồi, hỏi: “Vậy chàng nghĩ như thế nào?”
Thôi Hành Chu vừa cởi giày vừa nói: “Quách gia muốn nạp thiếp, tất nhiên Thôi gia chúng ta không quản được. Nhưng khuê nữ Thôi gia có muốn tiếp tục ở nhà gã nữa hay không, nhà gã không quản được! Ý lúc đó của ta là bảo tỷ tỷ viết thư hòa li, mỗi người một ngả với Quách gia, tránh cho bà già ôn dịch kia lùa nữ nhân vào phủ như chuột chuyển nhà.”
Miên Đường không ngờ Thôi Hành Chu hắn nhắc đến chuyện hòa li nhẹ nhàng như thế, quá sáng suốt rộng lượng về hôn sự của tỷ tỷ, giải quyết vấn đề một cách dứt khoát.
Thế là, Liễu Miên Đường không khỏi có cảm giác kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác với Thôi lang quân.
Nhất thời, ánh mắt nàng nhìn hắn có chút khác xưa.
Thôi Hành Chu nói xong phát hiện mình làm tấm gương không tốt mất rồi, mất bò mới lo làm chuồng, trừng mắt với nàng nói: “Dù tỷ tỷ của ta có thai cũng không lo hòa li về nhà không tái giá được. Lúc trước tỷ ấy gả đi ta không làm chủ được, gả cho cái nhà khó chịu như vậy. Nếu sau này tỷ ấy tìm người khác, ta sẽ thay tỷ ấy trấn ải, tìm một người thật tốt. Có điều một vài nữ tử gia đình bình thường phải chú ý chút, đừng có ôm mộng gả cao, đến lúc đó đừng nói hòa li, cửa phủ cũng không ra được!”
Miên Đường cảm thấy giọng điệu hắn nói chuyện rất đáng giận, lập tức trở mình bò dậy, trừng đôi mắt to nói với hắn: “Chàng nói ai? Nói rõ tên họ ra! Ta xem coi đến lúc đó chàng có ra khỏi phủ được không!”
Thôi Hành Chu cảm thấy dáng vẻ nổi giận của nàng rất thiếu đòn, lập tức đi qua, hai tay nhéo hai má nàng nói: “Không phải đang nói về chuyện nhà của tỷ tỷ ta à, sao nàng lại ôm lên người mình vậy? Có phải nàng thật sự ôm tâm tư gây rối gì không, mau nói rõ ra…”
Trong lòng Liễu Miên Đường có hơi nhiều chuyện bí mật không thể nói ra, nói xong cảm thấy có chút chột dạ, đôi mắt trừng to nheo lại, thuận thế dựa vào trong lòng ngực Thôi Hành Chu, khẽ lẩm bẩm: “Không phải chàng mỉa mai người ta trước à… Đúng rồi, nếu chàng nói vậy, thế ý của tỷ tỷ như thế nào?”
Hiển nhiên Thôi Hành Chu không hài lòng với câu trả lời của tỷ tỷ, thản nhiên nói: “Tỷ ấy không nỡ bỏ, nói là mình không khai chi tán diệp cho Quách gia, chỉ có mỗi một đứa con trai. Chẳng trách mẹ chồng nạp thiếp cho phu quân. Còn nói chỉ cần Quách Dịch bảo đảm, tuyệt đối không sủng thiếp diệt thê là được.”
Miên Đường nghe mà thấy sai sai. Nhưng đây là chuyện nhà của tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ nhịn được thì đệ đệ ruột cũng không tiện nhúng tay.
Nghĩ lại thì tuy Thôi Phù với bà bà không thuận nhưng vẫn còn tình nghĩa với phu quân, tất nhiên sẽ không để đệ đệ một đao chặt đứt đay rối.
“Cứ để vậy?” Miên Đường cảm thấy này không giống cách làm việc của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu nhìn nàng, cười lạnh nói: “Từ xưa đến giờ nào có chuyện đẹp cả đôi đường? Nếu nội viện của tỷ phu ngập tràn ý xuân, thế thì phía quan trường bị người ta ghẻ lạnh rồi, phàm nhà gã có người sáng suốt, tự mình cân nhắc sẽ biết nên làm như thế nào.”
Lời này là có ý gì, Miên Đường hỏi lại nhưng Thôi Cửu không muốn nói nữa, chỉ dặn nàng nếu tỷ tỷ về vương phủ ở, cứ để tỷ ấy ở lâu mấy ngày là được.
Mấy ngày sau quả thật Thôi Phù dẫn Cẩm nhi tới.
Lần này Thôi Phù trở về đúng là định ở lâu một thời gian.
Lần trước nàng ta mang thai Cẩm nhi có chút khó khăn, hơn nữa mẹ chồng thích lập quy củ, khổ không chịu nổi.
Lần này nàng ta lại có thai, hơn nữa có chút không an ổn, càng không muốn ở lại Quách gia nhìn phu quân tình chàng ý thiếp với tân thiếp.
Cho nên khi Miên Đường mở lời hy vọng nàng ta đến ở với mình, Thôi Phù lập tức đồng ý.
Thời gian trước Thôi Phù cãi nhau với Quách Dịch suốt, mỗi khi đóng cửa lại đáy lòng cuồn cuộn dâng trào biết bao uất ức không thể nói với người khác, chỉ đành trút giận lên người Quách Dịch.
Nếu gặp được nam tử hiểu cho nỗi khổ của vợ sẽ cẩn thận khuyên nhủ.
Nhưng Quách Dịch giờ đã có người mới, đương nhiên trong lòng sẽ so sánh hai bên. Một bên là phong hoa tuyết nguyệt* dạt dào tuổi xuân, không biết mùi dầu muối tương dấm, một bên là thời gian dài vướng khúc mắc, oán buồn ủy khuất.
*Phong hoa tuyết nguyệt: tình cảm nam nữ.
Tất nhiên gã không muốn đến phòng Thôi Phù nên thông báo Thôi Phù có thai, cần phải tĩnh dưỡng, mượn cớ để không phải ở cùng phòng với Thôi Phù, không nói cũng biết là gã ở trong viện của Ngọc Nhiêu suốt.
Mặc dù trước kia mẹ chồng có không ít phép tắc chung sống giữa phu thê với nhau, tiểu thiếp đó làm sao dám ngang nhiên trắng trợn ngủ như chủ nhà? Lần đầu tiên Thôi Phù cảm thấy phu quân thế mà không thể sống một mình.
Còn Ngọc Nhiêu kia ỷ có Cái thị chống lưng, tất nhiên chả sợ gì, không hề để chính thất như Thôi Phù vào mắt. Thôi Phù cực kỳ buồn lòng, mong sao không quay về nữa.
Khi nàng ta đề nghị đến phủ Hoài Dương vương chăm sóc đệ muội, Quách Dịch đồng ý ngay, bảo nàng ta ở nhà đệ đệ lâu chút, thực tế thì trong lòng thầm mừng không phải ngày ngày bị Thôi Phù túm vào phòng cãi nhau.
Thôi Phù thấy gã chả buồn hỏi nàng ta bao giờ về, hiển nhiên lòng giận dữ.
Vừa rời khỏi Quách gia nàng đã che miệng khóc trên xe ngựa.
Bây giờ Cẩm nhi còn chưa được ba tuổi vậy mà đã hiểu chuyện, thấy mẫu thân khóc, bất lực vỗ về đầu gối Thôi Phù.
Lúc Thôi Phù xuống xe ngựa đã lau sạch nước mắt, không muốn Liễu Miên Đường nhìn thấy.
Đáng tiếc lớp phấn son vội vã đánh lên không đều, có chút giống bịt tai trộm chuông.
Miên Đường vờ như không nhìn thấy, nhiệt tình tiếp đón đưa Cẩm nhi đi ăn điểm tâm trước.
Cẩm nhi rất thích người cữu mẫu* xinh đẹp như hoa ngày hạ này, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực nàng ăn bánh mứt táo, còn nhân lúc mẫu thân không để ý thì thầm bên tai Miên Đường, lén nói với nàng, vừa rồi mẫu thân mới khóc trên xe ngựa.
*Mợ.
Miên Đường vuốt khuôn mặt mũm mĩm nhỏ xíu của Cẩm nhi, mỉm cười nói: “Là do nương con nhớ cữu cữu con quá đó, giờ thì tốt rồi, con cũng phải ngoan đừng làm nương con buồn.”
Bây giờ, Thôi Phù với Miên Đường đã có nhiều đề tài nói chuyện hơn, nàng ta rất thích qua lại với thân thích mới qua cửa này.
Rời khỏi Chân Châu, đệ muội Miên Đường này trông thân thiện hơn các phu nhân khác trong phủ. Thôi Phù cũng biết tính tình của Miên Đường, tính tình thoải mái, ở cạnh nàng không hề thấy mệt mỏi, cách nói chuyện cũng nhã nhặn vui vẻ, càng giống người một nhà hơn.
Vừa rồi vào, người sáng suốt đều nhìn ra Thôi Phù mới khóc, thế nhưng Miên Đường chẳng hỏi gì. Vậy nhưng ngày hôm sau lập tức cho dựng sân khấu trong vương phủ, mời người hát xướng đến.
Thôi Phù không có tinh thần chọn kịch, để cho Miên Đường làm chủ, vì thế buổi diễn kịch toàn là kịch kiểu “Đao chém Trần Thế Mỹ*”, “Vương Khôi phụ Quế Anh**”.
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
**Vào thời Tống, một ngày nọ cô ca kỹ Tiêu Quế Anh cứu được văn nhân Vương Khôi gặp nạn trên đường, Quế Anh cảm mến Vương Khôi nên đã dốc túi giúp Vương Khôi học tập và chăm sóc gã, Vương Khôi cảm kích không thôi. Trước khi Vương Khôi lên kinh dự thi, trước khi đi thi Vương Khôi cùng Quế Anh đến miếu Hải Thần thề non hẹn biển. Nào ngờ Vương Khôi thi đỗ Trạng Nguyên và còn được Thừa tướng nhận làm con rể, kể từ đó tính tình thay đổi hẳn, tham lam phú quý. Quế Anh chờ mãi không thấy lang về nhưng lại nhận được thư hưu của Vương Khôi, trong con buồn đau tuyệt vọng đã treo cổ tự vẫn. Vương Khôi biết được chuyện này, lương tâm dằn vặt sinh ra bệnh, nằm mơ thấy oan hồn của Quế Anh, ngày đêm nghi thần nghi quỷ, để rồi bệnh cũ tái phát, cuối cùng nôn ra máu mà chết.
Mặc dù thoạt nhìn kết cục của vở kịch khiến người ta hả giận nhưng Thôi Phù xem nhiều cũng nhìn ra được ẩn ý, lập tức trừng mắt với Liễu Miên Đường.
“Muội đây là đang làm xấu mặt ta hay là chỉ đường cho ta? Ta không thể trảm Trần Thế Mỹ trong phủ giống như Bao Thanh Thiên, càng không có can đảm tự mình kết thúc như Quế Anh, sau khi chết biến thành quỷ đòi mạng, xem mấy thứ này có ích lợi gì?”
Miên Đường thì xem say mê, trong lúc Quế Anh phẫn hận độc thoại, nàng không kiềm được lau nước mắt, nghe Thôi Phù nói nàng như thế, vành mắt ửng hồng lên, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ nào phải Tần Hương Liên nghèo hèn, cũng không phải ca kỹ Tiêu Quế Anh, đường đường là đích nữ phủ Hoài Dương vương, làm sao không thể sống? Sao phải cáo quan tìm đường chết? Nếu tỷ tỷ học theo, há chẳng phải là làm người ta cười chết à?”
Nhiều ngày nay Thôi Phù luôn cảm thấy hối tiếc tự ái, nghĩ mãi không thông. Thế nhưng hiện giờ xem nam nhân phụ lòng cả ngày, trái lại bi phẫn trong lòng đã tiêu tán một ít, lại nghe Miên Đường trêu, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Nào có thể như vậy!
Không phải nàng ta đã rời khỏi Quách gia rồi ư, cần gì giống với những hoa đán trên sân khấu đó, nữ tử nghèo hèn thân không có một miếng ngói che chở, suốt ngày trốn đi khóc sướt mướt?