Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 39



Mùng năm Tết, phòng tập gym của Trần Hoành khai trương, tháng này là tháng chạy thử nghiệm.

Theo kinh nghiệm của Trần Hoành, tháng đầu tiên kinh doanh, chắc chắn sẽ rất ế ẩm, vừa hay mùng ba có giờ đẹp, nên hắn liền xuôi theo dòng nước, chính thức khai trương.

Hắn không muốn áp dụng chiêu trò của những phòng tập khác: Nuôi một lũ huấn luyện viên gym bán thời gian như chó hoang, thả họ ra ngoài tự kiếm ăn, túm lấy chân khách qua đường, nài nỉ họ đăng ký tập. Phòng tập mới, hắn tiếp thu ý kiến của Nghiêm Tuấn, chỉ thuê một nữ nhân viên, đồng thời cố gắng tiết kiệm chi phí thuê mặt bằng, coi đây là studio cá nhân để kinh doanh lâu dài.

Dù kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng cũng cần phải có lễ khai trương cắt băng khánh thành. Trần Hoành định rủ các bạn cùng phòng đến cửa phòng tập làm một buổi lễ nhỏ đơn giản, sau đó cùng nhau uống cà phê, trò chuyện trong tiệm. Nào ngờ đâu, hôm nay…

Lại có nhiều người đến thế!

Studio nằm giữa một cửa hàng tiện lợi và một trạm xăng, ánh nắng chan hòa. Rổ hoa chúc mừng khai trương buổi sáng sớm đã sắp xếp đến tận mép đường. Mỗi người bạn cùng phòng đều tặng hai rổ hoa, trong đó Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần còn tặng hoa với danh nghĩa công ty.

Điều khiến Trần Hoành bất ngờ hơn nữa là, trong buổi lễ khai trương còn có cả minh tinh đến tham dự!

Tuy Khổng Vũ không phải là ngôi sao hạng A, nhưng cũng được xếp vào hàng diễn viên tuyến ba. Khi chiếc xe bảo mẫu của hắn dừng trước cửa tiệm, hắn bước xuống xe với bộ vest bảnh bao, khí chất ngời ngời như đang sải bước trên thảm đỏ, còn có nhạc nền tự động phát theo từng bước chân, cộng thêm những người qua đường tò mò dừng lại xem, những khách hàng cũ đến chúc mừng Trần Hoành… bỗng chốc tạo nên khung cảnh người người lớp lớp.

“Khổng… Khổng Vũ?” Trương Vũ Văn xách quà đến dự, cũng giật mình kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của anh khác với mọi người.

“Là diễn viên đó hả?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Hình như là vậy.” Trương Vũ Văn đáp: “Anh xem phim của anh ấy chưa? Anh ấy là bạn của Cẩm Tinh.”

Hoắc Tư Thần: “Cẩm Tinh cũng đóng phim à?”

“Quay phim cho đoàn phim.” Trương Vũ Văn nói.

Trương Vũ Văn ra hiệu cho Hoắc Tư Thần đi trước, kẻo Khổng Vũ vô ý gọi một tiếng “Đạo diễn Trương” thì tiêu đời anh.

Nhưng may mắn là, chắc hẳn Thường Cẩm Tinh đã dặn dò trước, lúc này gã đang cười nói vui vẻ với Khổng Vũ. Khổng Vũ đeo kính râm, lịch lãm trò chuyện với gã.

Thấy Trương Vũ Văn đến, Thường Cẩm Tinh làm động tác yên tâm, Trương Vũ Văn hiểu ý, gật đầu, rồi mới bước đến.

Trần Hoành chạy đôn chạy đáo, bận tối mắt tối mũi. Ngoài bạn bè đến chúc mừng, hôm nay còn có rất nhiều khách hàng cũ, và những anh chàng “cong” mà hắn câu kéo được sau khi tải lại ứng dụng hẹn hò đồng tính và đăng quảng cáo trên đó. Hơn nữa, livestream của Trịnh Duy Trạch cũng kéo về cho anh một lượng lớn khách hàng tiềm năng. Trước Tết, Trịnh Duy Trạch còn chém gió: “Đến ngắm trai đẹp nào! Hôm đó sẽ có rất nhiều trai đẹp đến tham dự!”

Thế là trước cửa studio, chim muông đủ loại thi nhau khoe sắc, như thể đang tham dự lễ hội điện ảnh vậy. Nắng xuân ấm áp, ai nấy đều diện đồ đẹp ra đường dạo chơi, khung cảnh chẳng khác nào lễ hội đồng tính.

Nghiêm Tuấn và Trịnh Duy Trạch cũng đến. Hôm nay Trịnh Duy Trạch dậy sớm trang điểm, còn giúp Nghiêm Tuấn vuốt keo, tạo kiểu tóc.

Vừa nhìn thấy Nghiêm Tuấn xuất hiện, lập tức có người thốt lên: “Oa, có anh đẹp trai kìa!”

Hai người như một cặp đôi, tay cầm hoa chúc mừng, tiến đến ôm Trần Hoành. Trần Hoành cũng giật mình, tối qua anh ngủ lại tiệm để dọn dẹp, không ngờ sau khi Nghiêm Tuấn tút tát lại nhan sắc, cộng thêm vóc dáng cao to, anh chàng cũng đẹp trai chẳng kém gì Thường Cẩm Tinh, đúng là mỹ nam.

“Anh Tuấn! Hôm nay anh đẹp trai quá!” Thường Cẩm Tinh vừa nhìn thấy Nghiêm Tuấn, liền giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, hỏi: “Duy Trạch vuốt tóc cho cậu à? Có kẻ lông mày không đấy?”

Nghiêm Tuấn xấu hổ, nói: “Nhỏ tiếng thôi… Vũ Văn đâu?”

“Ở đằng kia kìa.” Thường Cẩm Tinh đáp: “Họ cũng vừa đến.”

Trương Vũ Văn đang đứng uống nước nóng ở ngoài cửa tiệm.

“Anh Vũ Văn.” Nhìn thấy mục tiêu của mình xuất hiện, Khổng Vũ lập tức tháo kính râm xuống, tiến đến chào hỏi một cách lịch sự.

“Chào cậu!” Trương Vũ Văn cười nói: “Oa, cậu chính là Khổng Vũ phải không? Tôi xem phim của cậu rồi! Cho tôi xin chữ ký nhé…”

Khổng Vũ toát mồ hôi hột. Nhớ đến lời dặn dò của Thường Cẩm Tinh, hắn không dám khúm núm lấy lòng, thật sự khiến hắn khó xử vô cùng.

Hoắc Tư Thần: “???”

Thường Cẩm Tinh vội vàng nói: “Tư Thần, anh mau đến xem cái này!”

Thường Cẩm Tinh “điều” Hoắc Tư Thần đi chỗ khác. Trương Vũ Văn và Khổng Vũ đứng nói chuyện với nhau vài câu, rất nhanh sau đó, quản lý của hắn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Trương Vũ Văn biết rõ, để có thể mời được Khổng Vũ đến nâng đỡ như hôm nay, chắc hẳn Thường Cẩm Tinh đã nói với hắn là anh sẽ đến dự. Giới nghệ sĩ đa phần đều có qua có lạ”, đóng chung một bộ phim chưa chắc đã trở thành bạn bè thân thiết, chỉ có thể nói là vừa có tình bạn vừa có lợi ích.

Dù sao cũng là tiệm của bạn, nên Trương Vũ Văn trò chuyện thêm vài câu với Khổng Vũ. Tất nhiên anh cũng không hy vọng chỉ dựa vào vài câu xã giao này mà có thể bám đùi xin được “ké fame” gì, trước tiên cứ làm quen đã.

Nói chuyện khoảng mười phút, Khổng Vũ liền mặt dày xin Wechat của Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn cũng thoải mái đồng ý.

“Đến giờ cắt băng rồi!” Trần Hoành nói: “Đúng giờ rồi đấy.”

Mọi người tập trung lại để cắt băng khánh thành. Nhìn dáng vẻ của Trần Hoành, chắc hẳn hắn rất muốn kéo Khổng Vũ đến chụp ảnh chung, nhưng bị Trương Vũ Văn ngăn lại.

“Nghe tôi đi.” Trương Vũ Văn nhỏ giọng nói: “Đừng có ké fame người ta.”

Thứ nhất, hôm nay Khổng Vũ đến dự với tư cách bạn bè, không nhận thù lao. Thứ hai, lỡ như hắn sụp đổ hình tượng, xảy ra chuyện gì thì Trần Hoành cũng không biết phải giải thích thế nào. Thứ ba, Trương Vũ Văn phát hiện hôm nay có rất nhiều trai cong đến tham quan, nếu treo ảnh Khổng Vũ lên, nhỡ đâu vô tình bóc phốt hắn thì càng phiền phức.

Thế là Trần Hoành chính thức cắt băng khánh thành. Thường Cẩm Tinh đặt máy ảnh, chụp lại khoảnh khắc này.

Sau khi cắt băng, Khổng Vũ lịch sự chào tạm biệt Trần Hoành, nắm tay hắn, rồi ôm hắn thật chặt.

“Chúc anh buôn may bán đắt nhé.” Khổng Vũ cười nói.

Trần Hoành vô cùng cảm kích: “Cảm ơn! Cảm ơn anh!”

Khổng Vũ rời đi, Trương Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, anh nghe thấy vài khách hàng của Trần Hoành đang bàn tán về hắn, đại loại là bị đại gia bao nuôi, nhìn là biết trai cong rồi.

Thường Cẩm Tinh nghe mà tức điên, nhưng hôm nay là ngày khai trương của bạn thân, không tiện động thủ, Trương Vũ Văn lại nhỏ giọng nói với gã: “Nghe thấy chưa? Làm nghệ sĩ là vậy đấy, trước mặt mọi người thì hào nhoáng, sau lưng thì bị người ta đồn thổi đủ điều.”

Thường Cẩm Tinh gật đầu. Hoắc Tư Thần đi dạo một vòng quanh studio, hỏi: “Sao em quen cậu ta?”

Trương Vũ Văn: “Hồi trước, nhà xuất bản của bọn em từng làm sách ảnh cho Khổng Vũ, em là biên tập viên phụ trách cuốn sách đó.”

“Ồ.” Hoắc Tư Thần bị câu trả lời đơn giản và thô bạo này dập tắt mọi thắc mắc.

Cuối cùng Trần Hoành cũng có thời gian trò chuyện với bạn bè. Mọi người lần lượt ký tên lên tấm bảng chúc mừng khai trương. Thường Cẩm Tinh thì lo chụp ảnh cho từng người.

Mọi người còn có thể chọn một tấm sticker “1”, “0”, “0.5” trong hộp, dán lên bức tường đặt bảng tin.

“Mục tiêu khách hàng chính của tiệm là gì?”

Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Thần gặp nhiều trai cong đến vậy. Nhìn thấy những con số trong hộp, y vô cùng hoang mang.

Trần Hoành giải thích: “Tôi có đăng quảng cáo trên ứng dụng hẹn hò đồng tính, tôi muốn phục vụ cho nhóm khách hàng này.”

Hôm nay khai trương, một nữ huấn luyện viên khác đang tư vấn và làm thủ tục đăng ký tập. Kết hợp với chương trình khuyến mãi, chắc hẳn hôm nay làm ăn khá khẩm.

“Tôi thấy bảng tin rồi.” Trương Vũ Văn nói: “Chắc anh cũng định tổ chức cả hoạt động hẹn hò offline chứ gì?”

“Đúng vậy.” Hiện tại Trần Hoành không còn quá cố chấp với vấn đề giới tính nữa, kiếm được tiền là được: “Thỉnh thoảng còn tổ chức mọi người chơi board game, ma sói… hoạt động theo kiểu câu lạc bộ nhỏ.”

Hoắc Tư Thần gật đầu. Những người qua lại đều cố ý hay vô ý liếc nhìn y. Trương Vũ Văn nhận thấy, trong cả phòng tập, Hoắc Tư Thần rất được hoan nghênh, ngoài ra, Nghiêm Tuấn cũng nhận được không ít sự chú ý.

“Mọi người ở đây nhiệt tình nhỉ.” Hoắc Tư Thần nhận xét.

“Vì nhìn anh thẳng nhất.” Trương Vũ Văn đáp, đồng thời thầm nghĩ, mấy người thật sự chẳng thèm che giấu gì cả.

“Vì thụ nhiều hơn.” Trần Hoành giải thích: “Nhưng không sao đâu, mọi người chỉ ngắm anh thôi, không ai sàm sỡ anh đâu, yên tâm đi.”

Hoắc Tư Thần: “…”

Bên kia, Nghiêm Tuấn đã bị tán tỉnh, nhưng Trịnh Duy Trạch ôm chặt lấy cánh tay anh, ánh mắt đầy sát khí, như thể đang cảnh cáo bọn ong ve kia tránh xa ra, đừng hòng “ve vãn” anh trai của cậu.

“Mọi người nhìn bảng tin đi.” Trần Hoành nói: “Hiện tại có tám số 0, ba số 1, mười hai số 0.5…”

“Rồi ghép đôi ngay tại chỗ à?” Hoắc Tư Thần hỏi: “Giống bài toán đố, khó ghép quá.”

“Đây là kiểu gà, thỏ chung lồng hả?” Trương Vũ Văn cà khịa, nhưng anh cũng lấy một tấm sticker, đi đến dán lên tường.

Hoắc Tư Thần lấy một tấm “1”, còn Trương Vũ Văn thì lấy một tấm “0.5”.

Hoắc Tư Thần lấy một tấm “0”, nhướng mày ra hiệu cho Trương Vũ Văn có muốn đổi không, Trương Vũ Văn liền trừng mắt nhìn y, Hoắc Tư Thần bật cười.

Nghiêm Tuấn lấy tấm “1”, Trịnh Duy Trạch lấy tấm “0”, Thường Cẩm Tinh đi đến, suy nghĩ một lúc, cũng lấy một tấm “1”.

“Ồ–?” Trương Vũ Văn phát ra âm thanh đặc trưng của mình.

“Ồ–” Mọi người đồng loạt gật đầu, sau đó cười phá lên.

“Hửm?” Thường Cẩm Tinh hỏi: “Có ý kiến gì à? Muốn trải nghiệm gậy Như Ý của anh đây không?”

“Không không.” Mọi người vội vàng xua tay.

Có người bắt đầu xin Wechat của Thường Cẩm Tinh. Gã add vài người rồi muốn chuồn lẹ, còn Trần Hoành thì đang nói chuyện với Nghiêm Tuấn.

“Hôm nay chắc chắn thu hồi vốn ít nhất bảy phần.” Nghiêm Tuấn đưa hợp đồng cho Trần Hoành, nói: “Tôi vừa ký được hai hợp đồng cho anh rồi đấy.”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều.” Trần Hoành nói: “Thiếu người quá, biết thế này đã thuê thêm vài người làm thời vụ.”

“Qua mấy ngày này là ổn thôi.” Nghiêm Tuấn đáp.

Trần Hoành lại nói: “May mà hồi đó anh khuyên tôi, đúng là sáng suốt.”

Nghiêm Tuấn hiếm khi tỏ ra ngại ngùng, anh cười đáp: “Chỉ là kinh nghiệm thôi.”

Trước khi khai trương, ngày nào Trần Hoành cũng hỏi ý kiến Nghiêm Tuấn, có thể nói là công lao của anh chiếm một nửa. Nghiêm Tuấn khuyên anh nên kinh doanh gọn nhẹ, cố gắng chỉ thuê một, hai nhân viên, để họ làm nhiều việc, trả lương cao hơn hoặc chia cổ phần. Tiền thuê mặt bằng, tiền điện nước, cái nào tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm, cứ bán được một thẻ tập là phục vụ tốt một khách hàng, giữ chân khách quen, không nên tham vọng quá.

Trần Hoành tiếp thu toàn bộ ý kiến của Nghiêm Tuấn. Sau khi thu hẹp quy mô kinh doanh, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Ây dà, cậu là Tiểu Đồ hả?” Có người nhận ra Trịnh Duy Trạch.

“À, vâng ạ.” Tuy không quen biết người kia, nhưng Trịnh Duy Trạch vẫn cười đáp: “Bạn cũng đến đây à?”

“Cậu…” Đối phương là hai anh chàng cong thân thiết, cười nói: “Giống hệt trong livestream luôn!”

Trịnh Duy Trạch vui mừng khôn xiết, cuối cùng cậu cũng được người ta nhận ra. Hóa ra fan ít ỏi của cậu, cũng có thể gặp ngoài đời! Cậu mong đợi đối phương xin chữ ký, liệu họ có xin không nhỉ?

“Chúng tôi chụp ảnh chung với cậu được không?”

“Tất nhiên là được!” Tuy nhan sắc của Trịnh Duy Trạch không đẹp trai bằng các anh, nhưng bù lại kỹ thuật trang điểm của cậu rất đỉnh, nên cậu hoàn toàn không ngại chụp ảnh chung.

“Thôi, chúng ta đi thôi.” Trương Vũ Văn đề nghị: “Chủ nhà bận tối mắt tối mũi rồi kìa.”

“Đi đâu?” Nghiêm Tuấn hỏi.

Thường Cẩm Tinh lên tiếng: “Hay là đi chợ hoa? Hôm nay chợ hoa vẫn mở cửa, ngày cuối cùng rồi đấy.”

Mọi người đều đồng ý. Trần Hoành nhìn theo bóng dáng bạn bè rời đi, tâm trạng hơi hụt hẫng, nói: “Tôi cũng muốn đi chợ hoa…”

“Tối nay về nhà không?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Xem tình hình đã.” Trần Hoành đáp: “Tôi cố gắng về.”

Trịnh Duy Trạch nhanh chóng chụp ảnh chung với fan xong rồi chạy biến. Hôm nay Hoắc Tư Thần lái xe, Trương Vũ Văn ngồi ghế phụ, Thường Cẩm Tinh và Nghiêm Tuấn ngồi hàng ghế sau, Trịnh Duy Trạch chen chúc ở giữa hai người. Sau khi bỏ rơi Trần Hoành, chỗ ngồi vừa khít, cả bọn lên đường đi chợ hoa.

“Đi chợ hoa nào?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Chợ hoa đường Vương Triều đi.” Trương Vũ Văn đáp: “Ở đó đông vui hơn, hôm nay là ngày cuối cùng, biết đâu lại vớ được món hời.”

Nghiêm Tuấn: “Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”

Trương Vũ Văn bật cười, nói: “Anh Tuấn chỉ cần tút tát một chút là có thể so kè với Cẩm Tinh rồi đấy.”

Hoắc Tư Thần liếc nhìn Nghiêm Tuấn qua gương chiếu hậu, nói: “Vừa nãy tôi còn không nhận ra anh là ai.”

Hoắc Tư Thần có lúc rất trai thẳng, nhưng cũng có lúc lại coi Trương Vũ Văn là con trai. Cả đám ngồi chung một xe, vợ khen bạn khác đẹp trai, Hoắc Tư Thần không hề tỏ ra ghen tuông. Có lẽ sau mấy ngày ân ái mặn nồng, y hoàn toàn tin tưởng Trương Vũ Văn, hoặc có lẽ y rất tự tin, cho rằng Nghiêm Tuấn không phải là đối thủ của mình… Tóm lại, y cũng khen Nghiêm Tuấn vài câu.

Nghiêm Tuấn lại ngại ngùng.

“Tiểu Kỳ đâu?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Ở với mẹ tôi.” Nghiêm Tuấn đáp.

Trịnh Duy Trạch hỏi: “Mẹ anh có thể trông bé một mình được sao?”

Nghiêm Tuấn: “Dì tôi cũng ở nhà, chắc là không sao đâu. Qua rằm tháng Giêng tôi sẽ đón bé lên.”

“Vậy là cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi rồi.” Hoắc Tư Thần trêu chọc.

“Ừ.” Nghiêm Tuấn nói: “Nhưng vẫn hơi không quen. Đôi khi không phải là con bé cần tôi, mà là tôi cần con bé.”

Trương Vũ Văn liếc nhìn Hoắc Tư Thần, khẽ cười. Hoắc Tư Thần hiểu rõ anh đang nghĩ gì.

“Tình yêu là sự cần thiết lẫn nhau.” Hoắc Tư Thần lẩm bẩm.

Mọi người đều im lặng, trong xe bỗng chốc yên ắng. Một lúc sau, Trương Vũ Văn và Thường Cẩm Tinh đồng thời lên tiếng.

Trương Vũ Văn: “Nghiêm Tuấn à?”

Thường Cẩm Tinh: “Tư Thần này.”

Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần cùng lúc đáp lời. Trương Vũ Văn và Thường Cẩm Tinh lại không biết nên ai nói trước. Một lát sau, Thường Cẩm Tinh ra hiệu cho Trương Vũ Văn hỏi trước, cậu liền lên tiếng: “Tiệm của anh Hoành, liệu có kinh doanh ổn không?”

Nghiêm Tuấn im lặng.

Hoắc Tư Thần cũng là cao thủ về tài chính, nhưng anh quá bận, Trần Hoành cũng không tiện hỏi ý kiến y, tuy rằng y và Trương Vũ Văn đã đến với nhau, còn Trần Hoành là ông mai, nhưng giữa hai người dường như vẫn có một khoảng cách vô hình.

“Có bảng chi phí không?” Hoắc Tư Thần biết Trương Vũ Văn lo lắng cho Trần Hoành, hy vọng hắn kiếm được tiền, liền nói: “Đưa tôi xem là biết ngay.”

“Nghiêm Tuấn xem rồi.” Trương Vũ Văn đáp: “Trước khi khai trương, chủ yếu là anh ấy đưa ra ý kiến.”

“Khó nói lắm.” Cuối cùng Nghiêm Tuấn cũng lên tiếng: “Nhưng mà có hy vọng, còn phải xem cách anh ấy điều hành sau này nữa.”

“Thế còn việc thu hồi vốn?” Trương Vũ Văn nhìn vào mắt Nghiêm Tuấn qua gương chiếu hậu.

“Thu hồi vốn thì không vấn đề gì.” Nghiêm Tuấn nói: “Chỉ sợ sau khi thu hồi vốn, anh ấy lại tiêu xài hoang phí.”

Trương Vũ Văn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh đã từng nghĩ đến việc đầu tư cho Trần Hoành, dù sao vài trăm nghìn, một triệu tệ với anh cũng chỉ là chuyện vỡ một cái bình hoa trong nhà, nhưng như vậy, chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ của họ thay đổi – Từ nhỏ, Trương Vũ Văn đã nghe người lớn dạy, đừng bao giờ hùn vốn làm ăn với bạn thân.

Trương Vũ Văn vẫn hy vọng Trần Hoành có thể kinh doanh thuận lợi.

“Vũ Văn.” Thường Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc, chuyển sang hỏi Trương Vũ Văn: “Ừm, sao thế?”

“Cậu từng đi nước ngoài chưa?” Thường Cẩm Tinh hỏi.

“Cậu muốn đi du lịch nước ngoài à?” Hoắc Tư Thần xen vào.

“Một người bạn đang bàn với tôi chuyện đi du học.” Thường Cẩm Tinh vẫn còn rất phân vân: “Nhưng mà thủ tục hình như phức tạp lắm, học phí có đắt không?”

“Học phí thì không vấn đề gì.” Trương Vũ Văn đáp: “Rất nhiều sinh viên vừa đi làm thêm vừa kiếm tiền đóng học phí, trường học cũng có học bổng, học bổng của họ tương đương với trợ cấp học tập bên mình, chỉ cần đủ điều kiện là có thể xin… Đến chợ hoa rồi, xuống xe rồi nói tiếp.”

Ở phòng gym, Trần Hoành đã ký được khá nhiều hợp đồng tập. Tính sơ qua thu nhập, cộng cả hội viên cũ và hội viên mới, cho dù là giá khuyến mãi, cũng đã thu hồi vốn được sáu, bảy phần. Tiếp theo là phải tìm kiếm khách hàng mới, bán khóa học. Hôm nay tình hình tốt hơn mong đợi, cũng là nhờ ké fame được các bạn cùng phòng.

Những anh chàng cong đến tham quan dần dần giải tán. Trần Hoành cũng lấy một tấm sticker “1”, dán lên bảng tin.

Nhìn mảng tường chi chít số “0”, “1” và “0.5”, hắn bỗng dâng lên cảm giác chơi vơi, như thể tâm hồn không biết nơi nào để nương tựa, còn thể xác thì chẳng biết đi về đâu. Những trải nghiệm và tình yêu, gia đình và sự nghiệp của anh, cứ thế bị một cái mác đại diện cho tư thế yêu đương của người đồng tính gói gọn, rồi bị đóng đinh vào giữa tấm bảng quảng cáo của cuộc đời, mặc cho người đời chiêm ngưỡng, bình phẩm.

Hắn gỡ tấm sticker “1” xuống, nhưng suy nghĩ một lúc, lại dán lại.

Mọi người đã về gần hết, nữ huấn luyện viên bắt đầu hướng dẫn học viên. Trần Hoành cầm bảng danh sách lên xem, chuẩn bị sắp xếp lại lịch học cho những học viên mới. Đúng lúc này, lại có người đến.

“Chào mừng quý khách, cứ tự nhiên xem ạ.” Trần Hoành niềm nở chào đón.

Người đàn ông bước đến trước mặt Trần Hoành, đứng trước bàn trà.

“Uống gì ạ?” Trần Hoành ngẩng đầu lên hỏi, bỗng nhiên phát hiện ra đó chính là anh chàng tinh anh!

Hắn muốn Trần Hoành gọi mình là “anh Đổng”. Hai người tình cờ nói chuyện khá nhiều trên ứng dụng chat, nhưng chủ yếu là chia sẻ về những địa điểm ăn uống, vui chơi ở địa phương, cả hai đều ngầm hiểu là không đề cập đến chuyện riêng tư. Trần Hoành còn kể chuyện này với Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn liền gọi hắn là “anh Đổng”.

Sau đó, anh Đổng còn hẹn Trần Hoành ba lần, nhưng vì Trần Hoành bận rộn nên chỉ đi được một lần. Lần đó cũng là vào ban ngày, anh Đổng đã đặt phòng khách sạn, Trần Hoành tranh thủ lúc đang sửa sang tiệm, phóng xe máy đến xử lý hắn. Hắn rất thích cơ thể của anh Đổng, da trắng, tỷ lệ mỡ thấp, cơ bụng săn chắc, chân lại dài, không hề có dấu vết tập luyện, vóc dáng đẹp tự nhiên. Kiểu người này, phải làm thụ mới đúng, làm công làm gì? Trần Hoành vừa làm vừa nói: “Không phải em thích làm công sao? Hửm? Thích bị làm không? Thích cảm giác làm thụ không?”

Chắc hẳn lần gặp gỡ thứ hai đã để lại cho anh Đổng trải nghiệm khó quên.

Trần Hoành thì cảm thấy rất phê khi chinh phục được một kẻ tự xưng là công,  hơn nữa hắn lại còn đẹp trai, phối hợp ăn ý, không hề rụt rè, trên giường thoải mái vô cùng, khiến hắn nhớ lại cảm giác khi làm người yêu cũ. Sau vài lần “giao lưu” “gần gũi”, Trần Hoành quyết định phát triển hắn thành bạn tình lâu dài, cố định, để giải tỏa nỗi lo lắng khi độc thân.

Ngày khai trương, rất nhiều anh chàng cong nhìn Trần Hoành với ánh mắt thèm thuồng, thậm chí có người còn tán tỉnh hắn, hỏi hắn nạp bao nhiêu tiền vào thẻ tập thì hắn có thể đến “phục vụ” tận nhà. Trần Hoành đều từ chối thẳng thừng, hắn sẽ không bao giờ “ăn” hội viên của phòng gym mình nữa. Lần trước, chính vì ham tiền hoa hồng mà hắn đã “ăn” hội viên, khiến hắn khổ sở cả đời. Lúc đó hắn còn trẻ, không biết rằng mỗi cọng cỏ quanh mình đều bị số phận gắn cho cái giá cắt cổ.

Lần này tuyệt đối không được tái phạm.

Chiều tối, khách đã về hết, nữ huấn luyện viên đến báo cáo: “Sếp ơi, em tan làm đây.”

“Em vất vả rồi.” Trần Hoành đáp.

“Tối nay không mở cửa à?” Anh Đổng ngồi xuống bên bàn trà.

Trần Hoành đáp: “Tết nhất chưa hết đã phải tăng ca, nhân viên nổi loạn mất. Em đăng ký tập không?”

Anh Đổng nói: “Đăng ký một thẻ, ủng hộ sự nghiệp của anh.”

“Sự nghiệp gì chứ, chỉ là chơi chơi thôi.” Trần Hoành nói chuyện với anh Đổng rất thô lỗ, thậm chí còn có chút gai góc, bởi vì hắn luôn cảm thấy anh Đổng coi thường mình, tuy rằng hắn ta luôn tỏ ra lịch sự, đúng chuẩn dân trí thức, nhưng sự lịch sự này hoàn toàn khác với sự lịch sự của Trương Vũ Văn. Hoặc có thể nói là giống với thái độ của Trương Vũ Văn khi mới quen. Nhưng sau khi thân thiết hơn, sự giáo dục của Trương Vũ Văn thể hiện ở chỗ anh ấy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, là sự thấu hiểu, tôn trọng bạn bè.

Còn sự lịch sự của anh Đổng chỉ là lịch sự cho có lệ, là sự lịch sự mà hắn ta dành cho tài xế, bảo vệ, lao công…, cho dù đối phương là ai, hắn ta chỉ muốn thể hiện mình là người có giáo dục, cậu có lịch sự hay không không quan trọng, nhưng tôi cần phải tỏ ra lịch sự.

Trần Hoành đang sắp xếp lịch học cho học viên, rối như tơ vò, chẳng buồn để ý đến anh Đổng, hắn ta liền ngồi bên cạnh nhìn.

“Lạnh nhạt thế?” Anh Đổng lên tiếng: “Tôi cố tình đến ủng hộ anh đấy.”

Trần Hoành: “Em đăng ký tập không?”

Anh Đổng: “Đăng ký, máy POS đâu? Dạy kèm riêng à?”

Trần Hoành: “Không có thời gian, đăng ký rồi thì tự đến tập.”

Anh Đổng suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng được.”

Trần Hoành lấy máy POS ra, hỏi: “Em muốn đăng ký gói nào?”

Anh Đổng đáp: “Quẹt thẻ mười vạn.”

Trần Hoành: “Không có gói đấy đâu, đừng đùa tôi.”

“Gói cao nhất là bao nhiêu? Có ưu đãi gì đặc biệt không?”

Trần Hoành bật cười, nói: “Gói cao nhất là hai vạn, VIP Bạch kim, được ưu tiên đặt lịch tập.”

Anh Đổng nói: “Chỉ có hai vạn thôi á? Vậy đăng ký gói này đi.”

Trần Hoành định cà khịa hắn ta một câu, nhưng lại thôi. Khách đến là khách, hắn biết rõ gã này chắc chắn rất giàu, đi xe sang, lại còn tự dâng tận cửa, không vặt lông thì phí, nên liền quẹt thẻ hai vạn cho hắn ta. Anh Đổng ký tên vào hợp đồng, cuối cùng Trần Hoành cũng biết tên thật của hắn ta là Đổng Hữu.

“Bao giờ em đến tập?” Trần Hoành hỏi.

“Giờ luôn được không?” Đổng Hữu đáp: “Huấn luyện viên, chẳng phải anh nên lên kế hoạch tập luyện cho tôi sao?”

Trần Hoành hỏi: “Cần phải xem mục tiêu của em là gì đã. Luyện cơ ngực? Cơ bụng? Tăng cơ? Hay cardio?”

Đổng Hữu đáp: “Anh xem thử xem trên người tôi có chỗ nào cần tập luyện không?”

Trần Hoành: “Được thôi, em cởi đồ ra để tôi xem cho?”

Đổng Hữu: “Khỏa thân luôn à?”

Trần Hoành: “Khỏa thân luôn.”

Đổng Hữu: “Hôm nay tôi mặc quần lót lọt khe, cũng phải cởi à?”

Trần Hoành: “Quần lót lọt khe không cần cởi, màu gì thế?”

Đổng Hữu: “Màu mà huấn luyện viên thích. Ở đây luôn à?”

Trần Hoành đi đóng cửa chính, treo biển “Đóng cửa”, khóa cửa lại, rồi dẫn Đổng Hữu vào phòng đo BMI. Đổng Hữu bắt đầu cởi áo sơ mi, để lộ cơ ngực và cơ bụng trắng nõn. Trần Hoành cũng bắt đầu cởi đồ. Sau đó, Đổng Hữu đưa tay sờ soạng cơ thể Trần Hoành. Trần Hoành kéo quần tây của Đổng Hữu xuống, quả nhiên là hắn đang mặc quần lót gợi cảm dành cho nam.

Trần Hoành về quê ăn Tết nhịn chuyện ấy gần một tuần, lúc này máu nóng dồn lên não, hắn liền đổ chút dầu massage ra, hai người ân ái ngay trong phòng tập gym sau giờ đóng cửa.

Phòng tập toàn là gương. Một lúc sau, Trần Hoành cảm thấy chưa đủ kích thích, liền đổi sang làm từ phía sau, bắt Đổng Hữu gác một chân lên máy tập, để hắn nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng mình tiến vào cơ thể hắn như thế nào. Chưa hết, Trần Hoành còn bắt hắn ta sờ vào chỗ ấy, để cảm nhận rõ ràng hơn. Đổng Hữu đỏ mặt tía tai, rên rỉ không ngừng, bị Trần Hoành làm đến thăng thiên.

Gần một tiếng sau, hai người tắm rửa xong. Đổng Hữu chỉnh lại áo sơ mi nhăn nhúm, lại trở về dáng vẻ trí thức như lúc ban đầu.

“Đi ăn tối không?” Đổng Hữu hỏi.

Trần Hoành mặc áo ba lỗ và quần thể thao dài bước ra, Đổng Hữu lại tiến đến sờ soạng háng hắn. Trần Hoành mặc kệ hắn, nói: “Sao thế? Còn muốn nữa à? Chưa no à?”

Đổng Hữu buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Tôi biết một nhà hàng ngon lắm, ngay gần đây thôi.”

Trần Hoành: “Thôi, tôi còn việc, hẹn em hôm khác nhé.”

Chắc hẳn nhà hàng mà Đổng Hữu hẹn là nhà hàng sang trọng. Trần Hoành không muốn để hắn ta mời, còn nếu để hắn mời thì “đau ví” quá, AA thì lại bị người ta cười cho.

Nhưng mỗi lần “xong việc”, Đổng Hữu đều rủ hắn đi ăn tối, như thể muốn tìm hiểu thêm về hắn. Chỉ là Trần Hoành cảm thấy hai người không cùng một thế giới, không muốn có quá nhiều ràng buộc, nên ngoài lời mời lên giường, hắn đều từ chối.

“Lần trước anh cũng nói vậy.” Đổng Hữu nói.

“Tôi thật sự bận lắm.” Trần Hoành ra hiệu cho hắn ta tự mình chứng kiến.

Đổng Hữu đành nói: “Vậy lần sau anh không được từ chối nữa đấy.”

Trần Hoành “ừm” một tiếng. Rõ ràng là Đổng Hữu say nắng hắn rồi, bởi vì hầu hết thời gian, trước mặt hắn ta, Trần Hoành đều tỏ ra lạnh lùng, ít nói, lúc “yêu” thì rất ngông cuồng, hoàn toàn khác với hình tượng chàng trai “ngoan ngoãn” ở nhà.

Đổng Hữu có vẻ do dự, một lúc sau, hắn ta bất ngờ tiến đến, hôn lên má Trần Hoành. Hành động này khiến Trần Hoành rung động, bởi vì nụ hôn lúc ân ái chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là sự giao lưu trong lúc máu nóng dồn lên não, nụ hôn trong lúc hạ nhiệt mới thể hiện “tôi thích anh”.

Nhưng chỉ dừng lại ở mức thích thôi. Trần Hoành suy nghĩ một chút, có qua có lại, đáp trả lại nụ hôn của hắn ta.

Đổng Hữu rời đi. Trần Hoành nói với theo: “Còn quà tặng cho em nữa, dành cho hội viên Bạch kim. Đây là một bình nước, một máy sấy tóc…”

“Không cần đâu.” Đổng Hữu đáp: “Anh giữ lại dùng đi.”

Thôi được rồi… Trần Hoành đặt túi quà xuống, nhìn theo bóng dáng Đổng Hữu rời đi, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả.

Tuy đã là ngày cuối cùng của Tết Nguyên đán, nhưng chợ hoa vẫn rất nhộn nhịp. Cả bọn bắt đầu dạo chơi. Trịnh Duy Trạch cứ bám chặt lấy tay Nghiêm Tuấn không buông, Trương Vũ Văn thì trả lời câu hỏi của Thường Cẩm Tinh, chỉ còn Hoắc Tư Thần là lẻ loi một mình.

Nhưng có thể thấy rõ, dịp Tết đến xuân về, ví tiền của các chàng trai cùng phòng đều rủng rỉnh, không còn phải cân đo đong đếm từng đồng như hồi mới chuyển đến nữa.

Thường Cẩm Tinh đi cuối cùng, vừa nghe Trương Vũ Văn nói vừa gật đầu. Ngôn ngữ, điều kiện kinh tế, học vấn… đều có thể khắc phục được, vấn đề lớn nhất lại nằm ở chỗ gã chưa từng nghĩ đến: Sự khác biệt về văn hóa.

Trương Vũ Văn mua rất nhiều hoa, định mang về trang trí nhà cửa. Trịnh Duy Trạch thì mua một đống đồ trang trí nhỏ xinh, còn chọn được một món quà nhỏ ở chợ hoa: Móc khóa “bình an” dành cho người lái xe.

Trương Vũ Văn và Nghiêm Tuấn nhìn Trịnh Duy Trạch, cậu nhóc bảo chủ tiệm gói móc khóa cẩn thận. Lối ra của chợ hoa tình cờ là quán ăn mà Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần từng hẹn nhau ăn trưa lần đầu tiên. Mùng Ba Tết, quán ăn rất đông khách, cả bọn chen chúc ngồi vào chiếc bàn vuông ở góc khuất, mỗi người một câu chuyện.

Đến tận tối muộn, Hoắc Tư Thần mới đưa mọi người về số 7 đường Giang Loan, hẹn mai đi nướng BBQ ở công viên ven sông, Trương Vũ Văn mới đẩy cửa bước vào nhà.

Trong nhà sáng đèn, Trần Hoành đang mặc tạp dề, ngồi xiên thịt nướng cho buổi BBQ ngày mai ở bàn ăn.

“Sao giờ này mới về?” Trần Hoành tố khổ với giọng điệu đau lòng.

Trương Vũ Văn nhận ra điều gì đó, liền hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa!” Trần Hoành “rưng rưng nước mắt”: “Gọi điện thoại cho các cậu, đứa nào cũng tắt máy hoặc không nghe! Cố tình phải không?”

“Điện thoại em hết pin!” Trương Vũ Văn vội vàng thanh minh.

Trần Hoành: “Thế Nghiêm Tuấn đâu?”

Nghiêm Tuấn: “Tôi ôm chậu hoa suốt, không nhìn thấy.”

Thường Cẩm Tinh: “Tôi mải chụp ảnh, xin lỗi anh nhé.”

Trịnh Duy Trạch: “Sao anh không gọi cho em?”

Trần Hoành: “Anh tưởng các cậu về sớm.”

“Em mua cơm cho anh rồi đây.” Trương Vũ Văn vội vàng nói: “Anh xem này, có cơm rang, còn có gà ba cốc lá dứa nữa.”

Trần Hoành miễn cưỡng nhận lấy. Trương Vũ Văn cười nói: “Mai anh ăn bù nhé.”

“Sao thế anh?” Trịnh Duy Trạch nhận ra tâm trạng Trần Hoành không tốt, liền ghé sát vào bàn, nhìn hắn.

“Hả?” Trần Hoành đáp: “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.”

Nghiêm Tuấn hỏi: “Hôm nay làm ăn thế nào?”

“Rất tốt.” Trần Hoành đáp: “Nhờ phúc của các cậu, cũng phải cảm ơn Cẩm Tinh nữa.”

Mọi người đều quan sát xem Trần Hoành có giận vì bị bỏ rơi không. Tuy Trương Vũ Văn cảm thấy chắc là không đến mức, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ như anh đang có tâm sự, khác hẳn với lúc khai trương ban ngày.

Nghiêm Tuấn ra hiệu hình trái tim với Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn hiểu ý, nhưng gần đây Trần Hoành có nói gì đâu!

Nghiêm Tuấn chỉ là suy đoán. Ban ngày, anh không thấy bạn giường mà Trần Hoành từng nhắc đến. Anh đoán là Trần Hoành đã thích anh Đổng kia rồi, nhưng hôm nay hắn ta không đến.

Mọi người ngồi xuống, cùng nhau xiên thịt, chuẩn bị bếp nướng và than cho buổi BBQ ngày mai.

Trần Hoành vẫn thẫn thờ, cho đến khi mọi người về phòng dọn đồ đạc, chỉ còn lại Trương Vũ Văn và anh ở bàn ăn.

“Em với Tư Thần thế nào rồi?” Trần Hoành hỏi.

“Miễn tiền thuê nhà cho anh một tháng.” Trương Vũ Văn thực hiện đúng lời hứa.

Trần Hoành bật cười, nói: “Không cần miễn đâu, anh phải trả.”

“Em hứa rồi mà.” Trương Vũ Văn nói: “Vậy em tặng anh quà, coi như là tiền mai mối?”

Trần Hoành ghé sát vào Trương Vũ Văn, nhỏ giọng hỏi: “Có thể… cho anh mượn… mượn chiếc Bentley của “chủ nhà”  lái thử một lần được không?”

Trương Vũ Văn: “Ồ–?”

Trần Hoành nhìn Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn liền bật cười, suy tư gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...