Là Bé Cưng Của Người
Chương 13: Người đứng trước mặt em lúc này là tôi
Tô Mạt nắm tay Hứa Vãn đưa qua đưa lại.
"Mình còn một phân cảnh nữa, A Vãn có thể ở đây chờ mình, cũng có thể về khách sạn trước cùng Điền Điềm, nếu cậu chưa mệt thì chờ mình xong việc trở về, chúng ta có thể đi dạo thành phố Trường Lưu một chút, cậu biết không, ở đây còn có máy gắp thú đó..."
Tô Mạt đang nói đến là vui vẻ lắm rồi, lại thấy Hứa Vãn đột ngột dừng bước, nghiêng người nhìn em, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc.
"Tiểu Thất, xin lỗi, tới đây gặp được em là chị yên tâm rồi, chắc bây giờ chị phải đi thôi." Hứa Vãn vừa giúp Tô Mạt chỉnh lại tóc con trên trán vừa nói với em.
"Cậu... Giờ cậu phải đi sao?"
Hứa Vãn khiến cho Tô Mạt có chút vội vàng không kịp đề phòng, em không ngờ Hứa Vãn phải rời đi ngay lập tức.
Hứa Vãn gật đầu, vừa chuẩn bị nói thêm gì đó, điện thoại của cô vang lên.
Hứa Vãn quay đi hai bước, cuộc gọi được kết nối.
Ban đêm, xung quanh cũng chỉ có mỗi hai người Tô Mạt và Hứa Vãn, cực kỳ yên tĩnh, vậy nên Tô Mạt cũng nghe được rõ ràng thanh âm truyền đến từ trong điện thoại.
"Còn mất nhiều thời gian lắm sao?"
"Tôi sẽ trở lại sớm thôi, để mọi người chờ lâu rồi."
"Không sao, cậu cứ thoải mái đi, tôi chỉ vừa mới nảy ra ý tưởng mới, muốn biên đạo cho cậu xem thử mà thôi."
Hứa Vãn cười.
Gió đêm nhẹ lướt qua mái tóc đen ngắn chấm vai của cô, lộ ra ý cười điềm đạm vui thích trên gò má cô.
Tô Mạt nghe được.
Ở đầu dây bên kia là giọng của nam giới.
Mà giờ phút ngày Hứa Vãn để lộ ra sự dịu dàng mà Tô Mạt chưa từng thấy qua.
"Bye." Hứa Vãn nói.
Giọng nam trầm thấp ở đầu dây bên kia "Bye, Hứa Vãn, chút nữa gặp."
Thời điểm Hứa Vãn cúp điện thoại quay trở lại, chỉ thấy sự lạc lõng phủ kín trên khuôn mặt Tô Mạt.
Cô dỗ em gái, bóp bóp mặt Tô Mạt, "Vẫn còn buồn sao?"
Tô Mạt ngửa đầu hỏi, "Lát nữa cậu..."
Hứa Vãn giải thích nói, "À, là cộng sự của chị, bọn chị lập tức phải luyện tập vũ đạo mới cho chương trình « Mời cùng tôi nhảy một điệu », lần này bọn chị chọn một bản hit, lại phối lại thành nhạc Latin, sẽ thêm vào trong vũ đạo nhiều yếu tố khác, ví dụ như..."
Chỉ cần nói đến vũ đạo, trong mắt Hứa Vãn liền giống như sở hữu toàn bộ sao trên trời, rực rỡ mà sáng tỏ.
Tô Mạt cười cười, em nhìn ra được Hứa Vãn hưng phấn đến nhường nào, em không nên phá hỏng tâm tình đêm nay của người kia.
Như là ý thức được mình đã nói nhiều rồi, Hứa Vãn dừng lại, xoa xoa đầu Tô Mạt, "Được rồi, đừng con nít nữa, không phải em hẹn mọi người cùng ăn cơm sao, chúng mình sẽ sớm gặp lại mà."
Tô Mạt cong cong khóe môi, ép mình ráng gượng cười, "Cũng đúng ha, vậy mình tiễn cậu?"
Hứa Vãn lại đẩy bả vai Tô Mạt hướng về phía trường quay, "Vẫn là để chị tiễn em đi, cảnh quay kế tiếp, cố gắng thật nhiều lên nha."
Nói rồi, hai người quay đầu trở lại.
Tiếng người dần trở nên ồn ào, ngược lại Tô Mạt vốn ríu rít không ngừng lúc này lại có phần yên tĩnh.
Tô Mạt không thích biệt ly, Hứa Vãn chỉ cho là tâm tình của em bắt nguồn từ lẽ đó, ngay trước khi rời đi, cô nhẹ nhàng ôm Tô Mạt, "Nhóc con, lần này chúng mình không hẹn gặp lại nha, bởi vì lại sẽ sớm gặp nhau rồi."
Tô Mạt gật đầu, không đề cập tới những vấn đề muốn hỏi, những lời muốn nói.
Rất nhanh, Hứa Vãn thả lỏng hai tay, buông cái ôm, cô vẫy tay với Tô Mạt, quay người từ từ biến mất trong màn đêm.
Tô Mạt ở đó nhìn bóng lưng đối phương, đứng yên thật lâu, thật lâu, đến tận khi Điền Điềm tìm thấy em, mới phát hiện hóa ra em ở ngay dưới cổng.
"Nè, chị Hứa Vãn đâu?" Điền Điềm nhìn tứ phía.
Tô Mạt lẩm bẩm nói, "Đi rồi."
"Nhanh như sao? Chị cứ tưởng chị ấy sẽ ở lại một đêm chứ." Điền Điềm nói.
"Chắc cô ấy bận nhiều việc lắm." Tô Mạt yên lặng nhìn chăm chú về hướng Hứa Vãn rời đi.
******
Vấn đề bối cảnh còn chưa được giải quyết, Tô Mạt lặng lẽ trở lại trường quay, tìm ghế ngồi xuống, nói là muốn nhẩm lời thoại, nhưng phần lớn thời gian em chỉ đang mở kịch bản ra phát ngốc.
Hứa Vãn từ đầu chương trình « Chế Tạo Idol » đã là main dancer có tiếng, cô giống như là người được sinh ra dành cho vũ đạo, thân thể nhẹ nhàng như lông vũ, dường như từng khớp xương đều linh hoạt hơn hẳn so với những người khác, thời điểm lúc cô nhảy nheo điệu nhạc, ánh mắt của tất cả mọi người sẽ bị cô hút chặt lấy, Tô Mạt hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Buổi ghi hình đầu tiên của Chế Tạo Idol, thời điểm lần đầu Hứa Vãn bước ra sân khấu, Tô Mạt đã để ý đên cô, hai người bọn họ chọn chỗ ngồi cạnh nhau, cô không chỉ là người đầu tiên Tô Mạt kết bạn trong « Chế Tạo Idol », mà còn là người đầu tiên được vào lớp A trong buổi xếp lớp thứ nhất của « Chế Tạo Idol », cô nhảy đẹp, hát cũng rất hay, nhận được sự nhất trí tán thành và khen ngợi của huấn luyện viên cùng các thí sinh, cô lại tự mình giúp một Tô Mạt chỉ vào được lớp C nhớ lời bài hát, thuộc động tác, phương pháp kể chuyện ngắn nhẩm công thức bàng môn tà đạo này cũng là Hứa Vãn dạy cho em.
Bọn họ còn cùng nhau lưu lại trong chương trình một sân khấu kinh điển làm người ta thủy chung nhớ mãi không quên.
Đó là một điệu múa hai người của em cùng Hứa Vãn, chọn lấy một đoạn nhạc đệm từ vở nhạc kịch nước ngoài nổi tiếng « Con Rối », tiết mục tổ vì vậy cố ý mua bản quyền ca khúc, để thí sinh tự viết lời, tự biên đạo, làm thành một màn biểu diễn.
Tô Mạt còn nhớ rõ mình lúc đó vận may cực tốt, rút được nhóm hai người, em không chút do dự trực tiếp lựa chọn Hứa Vãn, hai người lại cùng nhau giành được thắng lợi trong trò chơi, cướp được bài hát Con Rối này.
Tô Mạt nghĩ, đó hẳn là lúc mà em tâp· nhất từ trước đến nay, em cùng Hứa Vãn đặt cho bài hát đã qua cải biên kia một cái tên mới, gọi là « Nhân Sinh Vô Vọng », bài hát đó rất có ý trào phúng, lời bài hát tràn đầy tính hài kịch đen, mình cùng Hứa Vãn trên sân khấu đều là những con rối bị giật dây trong cuộc đời của chính mình, bọn họ một mực cử động theo yêu cầu của người khác, trong lần duy nhất mà bọn họ dám dũng cảm nghe theo nội tâm của mình, cởi bỏ đi dây rối rồi, lại giống như búp bê vỡ vụn, theo dây rối đứt gãy, loạng choạng giãy giụa kịch liệt, cuối cùng tê liệt ngã xuống sân khấu.
Em cùng Hứa Vãn viết lời suốt đêm, trong đêm biên đạo, tập luyện không ngừng nghỉ, cũng chỉ để hoàn thành một tác phẩm ghi dấu trong lòng người, sáng tạo ra một sân khấu kinh điển, cuối cùng họ đã làm được, thậm chí còn vượt qua Chung Ái và Diệp Hề ở nhóm hai người khác, nhận được số phiếu đứng đầu hiện trường.
Tô Mạt còn nhớ lúc đó Hứa Vãn rất kích động, cô nói cô sẽ mãi mãi yêu quý nhảy múa, yêu quý sân khấu.
Về sau bọn họ cùng nhau trở thành Paradise, cùng debut, cùng nhau chứng kiến thời kì đỉnh cao của nhóm nhạc nữ, sau cùng lại nghênh đón... cuộc giã từ long trọng.
Giờ đây đã hai năm trôi qua, Hứa Vãn có bạn cùng nhóm mới, trong chương trình mới « Mời cùng tôi nhảy một điệu », cộng sự của cô không còn là người mà đến học thuộc vũ đạo còn phải tìm tắt như mình, mà đổi thành một nam diễn viên có khả năng vũ đạo xuất sắc.
Có lẽ bọn họ sẽ có rất nhiều va chạm về ý tưởng trong quá trình biên đạo, bọn họ sẽ càng ăn ý hơn, bọn họ...
"Được rồi, mọi người chuẩn bị bắt đầu nào."
Điền Điềm nghe được tiếng gào to, lập tức đi đến bên cạnh Tô Mạt xem xét tóc tai trang điểm của em.
Cô nàng phát hiện sắc mặt Tô Mạt hơi trắng bệch, thế là nắm chặt tay của em lại, "Em sao vậy đây là bị, lạnh hả?"
Tô Mạt chỉ cảm thấy giờ phút này trong đầu là một mảnh hỗn loạn, em cười cười với Điền Điềm, an ủi, "Em không sao."
Ở một bên khác, thư ký trường quay cũng đích thân chào hỏi với Lâm Tịnh, "Chị Tịnh, có thể để cô Tiết chuẩn bị."
Tiết Đồng cũng chỉ trong khoảnh khắc đặt kịch bản xuống đứng dậy đã tiến vào nhân vật rồi.
Đêm đã rất khuya, tất cả mọi người đều muốn kết thúc công việc sớm một chút để nghỉ ngơi, nhưng khiến người không ngờ đến là, Tô Mạt trước giờ rất ít khi NG, đêm nay lại chậm chạp không tìm thấy trạng thái.
Sau lần quay lại thứ ba, Tô Mạt có chút áy náy đứng trước mặt Tiết Đồng.
"Cô Tiết, xin lỗi."
Tất cả mọi người đều không nhìn nổi dáng vẻ rụt rè héo hon này của Tô Mạt, không ít người toan chạy lại an úi, đến ngay cả đạo diễn cũng như vậy, kết quả là Tiết Đồng khoát tay, trực tiếp ngăn bọn họ lại.
"Cho chúng tôi hai phút." Tiết Đồng cất cao giọng nói.
Đạo diễn Lương lập tức khoát tay, để tất cả mọi người tản đi
"Diễn xuất là chuyện nghiêm túc, yêu cầu em không được nghĩ đến thứ gì khác." Vẻ mặt Tiết Đồng vô cùng chăm chú.
Tô Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng gật một cái, em không tĩnh tâm làm trễ nải tiến độ của cả tổ, lỗi của em, em thừa nhận.
"Mặc kệ trong lòng em nghĩ đến ai, người đứng trước mặt em lúc này là tôi, em nhìn tôi này."
Dường như bên trong Tiết Đồng có chứa một loại ma lực, khiến Tô Mạt không thể không làm theo lời mà cô nói.
"Tôi là ai."
Ánh mắt Tô Mạt có chút hoang mang, "Cô Tiết."
Giọng nói Tiết Đồng dịu dàng hơn, cô giơ tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Tô Mạt.
Hai tay kia có chút lạnh lẽo, thời điểm vừa chạm đến khiến cả người Tô Mạt run lên một cái, nhưng thanh âm của cô lại không nghiêm khắc như vừa rồi, giống như một dòng suối ấm áp, chảy xuôi ra từ bên trong thế giới của Tô Mạt.
"Chiêu Nhi, em lại nhìn cho thật kĩ, tôi là ai."
Ánh mắt kia quá ấm áp, ấm đến như là mặt trời nóng bỏng giữa mùa hè trên bãi biển nhiệt đới. Con người đen láy kia phảng phất chứa một vòng xoáy thâm thúy, sâu sắc hấp dẫn ánh mắt Tô Mạt, khiến cho em không thể nào quay đi.
Tô Mạt chỉ cảm thấy có một thanh âm trong đầu nói cho em biết.
Ở trước mặt em chính là Thẩm Minh Tâm.
Là Thẩm Minh Tâm mà em yêu.
"Tôi là ai." Tiết Đồng hỏi.
"Chị Minh Tâm." Hốc mắt Tô Mạt hơi đỏ lên.
"Em là ai." Tiết Đồng lại hỏi.
"Em là... Lục Chiêu."
Trạng thái đúng rồi, Tiết Đồng ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, sau đó đối đạo diễn Lương làm cái một dấu OK.
Đèn đỏ máy quay lại một lần nữa sáng lên, Tiết Đồng tiến vào nhân vật bắt đầu nói ra lời thoại của Thẩm Minh Tâm.
Lần này đặc biệt thuận lợi.
"Cut."
Lúc thanh âm hô dừng của đạo diễn Lương truyền đến, Tô Mạt tỉnh lại từ bên trong nhân vật.
Nửa đêm mười hai giờ, lại thành công lập lại kỉ lục kết thúc công việc trễ nhất của đoàn làm phim « Yểu Điệu Thục Nữ ».
"Mọi người vất vả rồi." Đạo diễn Lương gửi lời hỏi thăm tới mọi người.
"Đạo diễn vất vả rồi."
"Đạo diễn Lương vất vả."
Xung quanh ồn ào, Tô Mạt lại như đứa bé làm sai, khoanh tay đứng một bên.
Lúc này Tiết Đồng đang nhắm mắt lại, đã lâu lắm rồi cô không dùng nhiều sức như vậy để quay phim, kinh nghiệm tích lũy được từ những năm này giúp cô trở nên thành thạo trong quá trình quay phim, nhưng vừa rồi Tô Mạt chậm chạp không cách nào tiến vào nhân vật, cô mới không thể không kéo căng trạng thái của mình, thông qua dẫn dắt giúp Tô Mạt từ từ hoàn thành chuyển đổi từ bản thân sang nhân vật.
Có lẽ là đã có tuổi rồi đi, sau vài đêm diễn full trạng thái, Tiết Đồng cũng thấy hơi hơi vất vả. Vừa quay người, bạn nhỏ cứ như bó rau xanh bị gió lạnh thổi vàng rũ, tay chân luống cuống đứng ở chỗ đó.
Tiết Đồng dịu dàng nói, "Đang có chuyện gì vậy?"
Tô Mạt sâu sắc tự kiểm điểm bản thân, "Là lỗi của em, em làm trễ nải thời gian của mọi người."
Tiết Đồng khẽ thở dài một hơi, cô cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ lên trán Tô Mạt.
"Vậy thì lần tới chúng mình cùng cố gắng hơn thôi."
"Mình còn một phân cảnh nữa, A Vãn có thể ở đây chờ mình, cũng có thể về khách sạn trước cùng Điền Điềm, nếu cậu chưa mệt thì chờ mình xong việc trở về, chúng ta có thể đi dạo thành phố Trường Lưu một chút, cậu biết không, ở đây còn có máy gắp thú đó..."
Tô Mạt đang nói đến là vui vẻ lắm rồi, lại thấy Hứa Vãn đột ngột dừng bước, nghiêng người nhìn em, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc.
"Tiểu Thất, xin lỗi, tới đây gặp được em là chị yên tâm rồi, chắc bây giờ chị phải đi thôi." Hứa Vãn vừa giúp Tô Mạt chỉnh lại tóc con trên trán vừa nói với em.
"Cậu... Giờ cậu phải đi sao?"
Hứa Vãn khiến cho Tô Mạt có chút vội vàng không kịp đề phòng, em không ngờ Hứa Vãn phải rời đi ngay lập tức.
Hứa Vãn gật đầu, vừa chuẩn bị nói thêm gì đó, điện thoại của cô vang lên.
Hứa Vãn quay đi hai bước, cuộc gọi được kết nối.
Ban đêm, xung quanh cũng chỉ có mỗi hai người Tô Mạt và Hứa Vãn, cực kỳ yên tĩnh, vậy nên Tô Mạt cũng nghe được rõ ràng thanh âm truyền đến từ trong điện thoại.
"Còn mất nhiều thời gian lắm sao?"
"Tôi sẽ trở lại sớm thôi, để mọi người chờ lâu rồi."
"Không sao, cậu cứ thoải mái đi, tôi chỉ vừa mới nảy ra ý tưởng mới, muốn biên đạo cho cậu xem thử mà thôi."
Hứa Vãn cười.
Gió đêm nhẹ lướt qua mái tóc đen ngắn chấm vai của cô, lộ ra ý cười điềm đạm vui thích trên gò má cô.
Tô Mạt nghe được.
Ở đầu dây bên kia là giọng của nam giới.
Mà giờ phút ngày Hứa Vãn để lộ ra sự dịu dàng mà Tô Mạt chưa từng thấy qua.
"Bye." Hứa Vãn nói.
Giọng nam trầm thấp ở đầu dây bên kia "Bye, Hứa Vãn, chút nữa gặp."
Thời điểm Hứa Vãn cúp điện thoại quay trở lại, chỉ thấy sự lạc lõng phủ kín trên khuôn mặt Tô Mạt.
Cô dỗ em gái, bóp bóp mặt Tô Mạt, "Vẫn còn buồn sao?"
Tô Mạt ngửa đầu hỏi, "Lát nữa cậu..."
Hứa Vãn giải thích nói, "À, là cộng sự của chị, bọn chị lập tức phải luyện tập vũ đạo mới cho chương trình « Mời cùng tôi nhảy một điệu », lần này bọn chị chọn một bản hit, lại phối lại thành nhạc Latin, sẽ thêm vào trong vũ đạo nhiều yếu tố khác, ví dụ như..."
Chỉ cần nói đến vũ đạo, trong mắt Hứa Vãn liền giống như sở hữu toàn bộ sao trên trời, rực rỡ mà sáng tỏ.
Tô Mạt cười cười, em nhìn ra được Hứa Vãn hưng phấn đến nhường nào, em không nên phá hỏng tâm tình đêm nay của người kia.
Như là ý thức được mình đã nói nhiều rồi, Hứa Vãn dừng lại, xoa xoa đầu Tô Mạt, "Được rồi, đừng con nít nữa, không phải em hẹn mọi người cùng ăn cơm sao, chúng mình sẽ sớm gặp lại mà."
Tô Mạt cong cong khóe môi, ép mình ráng gượng cười, "Cũng đúng ha, vậy mình tiễn cậu?"
Hứa Vãn lại đẩy bả vai Tô Mạt hướng về phía trường quay, "Vẫn là để chị tiễn em đi, cảnh quay kế tiếp, cố gắng thật nhiều lên nha."
Nói rồi, hai người quay đầu trở lại.
Tiếng người dần trở nên ồn ào, ngược lại Tô Mạt vốn ríu rít không ngừng lúc này lại có phần yên tĩnh.
Tô Mạt không thích biệt ly, Hứa Vãn chỉ cho là tâm tình của em bắt nguồn từ lẽ đó, ngay trước khi rời đi, cô nhẹ nhàng ôm Tô Mạt, "Nhóc con, lần này chúng mình không hẹn gặp lại nha, bởi vì lại sẽ sớm gặp nhau rồi."
Tô Mạt gật đầu, không đề cập tới những vấn đề muốn hỏi, những lời muốn nói.
Rất nhanh, Hứa Vãn thả lỏng hai tay, buông cái ôm, cô vẫy tay với Tô Mạt, quay người từ từ biến mất trong màn đêm.
Tô Mạt ở đó nhìn bóng lưng đối phương, đứng yên thật lâu, thật lâu, đến tận khi Điền Điềm tìm thấy em, mới phát hiện hóa ra em ở ngay dưới cổng.
"Nè, chị Hứa Vãn đâu?" Điền Điềm nhìn tứ phía.
Tô Mạt lẩm bẩm nói, "Đi rồi."
"Nhanh như sao? Chị cứ tưởng chị ấy sẽ ở lại một đêm chứ." Điền Điềm nói.
"Chắc cô ấy bận nhiều việc lắm." Tô Mạt yên lặng nhìn chăm chú về hướng Hứa Vãn rời đi.
******
Vấn đề bối cảnh còn chưa được giải quyết, Tô Mạt lặng lẽ trở lại trường quay, tìm ghế ngồi xuống, nói là muốn nhẩm lời thoại, nhưng phần lớn thời gian em chỉ đang mở kịch bản ra phát ngốc.
Hứa Vãn từ đầu chương trình « Chế Tạo Idol » đã là main dancer có tiếng, cô giống như là người được sinh ra dành cho vũ đạo, thân thể nhẹ nhàng như lông vũ, dường như từng khớp xương đều linh hoạt hơn hẳn so với những người khác, thời điểm lúc cô nhảy nheo điệu nhạc, ánh mắt của tất cả mọi người sẽ bị cô hút chặt lấy, Tô Mạt hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Buổi ghi hình đầu tiên của Chế Tạo Idol, thời điểm lần đầu Hứa Vãn bước ra sân khấu, Tô Mạt đã để ý đên cô, hai người bọn họ chọn chỗ ngồi cạnh nhau, cô không chỉ là người đầu tiên Tô Mạt kết bạn trong « Chế Tạo Idol », mà còn là người đầu tiên được vào lớp A trong buổi xếp lớp thứ nhất của « Chế Tạo Idol », cô nhảy đẹp, hát cũng rất hay, nhận được sự nhất trí tán thành và khen ngợi của huấn luyện viên cùng các thí sinh, cô lại tự mình giúp một Tô Mạt chỉ vào được lớp C nhớ lời bài hát, thuộc động tác, phương pháp kể chuyện ngắn nhẩm công thức bàng môn tà đạo này cũng là Hứa Vãn dạy cho em.
Bọn họ còn cùng nhau lưu lại trong chương trình một sân khấu kinh điển làm người ta thủy chung nhớ mãi không quên.
Đó là một điệu múa hai người của em cùng Hứa Vãn, chọn lấy một đoạn nhạc đệm từ vở nhạc kịch nước ngoài nổi tiếng « Con Rối », tiết mục tổ vì vậy cố ý mua bản quyền ca khúc, để thí sinh tự viết lời, tự biên đạo, làm thành một màn biểu diễn.
Tô Mạt còn nhớ rõ mình lúc đó vận may cực tốt, rút được nhóm hai người, em không chút do dự trực tiếp lựa chọn Hứa Vãn, hai người lại cùng nhau giành được thắng lợi trong trò chơi, cướp được bài hát Con Rối này.
Tô Mạt nghĩ, đó hẳn là lúc mà em tâp· nhất từ trước đến nay, em cùng Hứa Vãn đặt cho bài hát đã qua cải biên kia một cái tên mới, gọi là « Nhân Sinh Vô Vọng », bài hát đó rất có ý trào phúng, lời bài hát tràn đầy tính hài kịch đen, mình cùng Hứa Vãn trên sân khấu đều là những con rối bị giật dây trong cuộc đời của chính mình, bọn họ một mực cử động theo yêu cầu của người khác, trong lần duy nhất mà bọn họ dám dũng cảm nghe theo nội tâm của mình, cởi bỏ đi dây rối rồi, lại giống như búp bê vỡ vụn, theo dây rối đứt gãy, loạng choạng giãy giụa kịch liệt, cuối cùng tê liệt ngã xuống sân khấu.
Em cùng Hứa Vãn viết lời suốt đêm, trong đêm biên đạo, tập luyện không ngừng nghỉ, cũng chỉ để hoàn thành một tác phẩm ghi dấu trong lòng người, sáng tạo ra một sân khấu kinh điển, cuối cùng họ đã làm được, thậm chí còn vượt qua Chung Ái và Diệp Hề ở nhóm hai người khác, nhận được số phiếu đứng đầu hiện trường.
Tô Mạt còn nhớ lúc đó Hứa Vãn rất kích động, cô nói cô sẽ mãi mãi yêu quý nhảy múa, yêu quý sân khấu.
Về sau bọn họ cùng nhau trở thành Paradise, cùng debut, cùng nhau chứng kiến thời kì đỉnh cao của nhóm nhạc nữ, sau cùng lại nghênh đón... cuộc giã từ long trọng.
Giờ đây đã hai năm trôi qua, Hứa Vãn có bạn cùng nhóm mới, trong chương trình mới « Mời cùng tôi nhảy một điệu », cộng sự của cô không còn là người mà đến học thuộc vũ đạo còn phải tìm tắt như mình, mà đổi thành một nam diễn viên có khả năng vũ đạo xuất sắc.
Có lẽ bọn họ sẽ có rất nhiều va chạm về ý tưởng trong quá trình biên đạo, bọn họ sẽ càng ăn ý hơn, bọn họ...
"Được rồi, mọi người chuẩn bị bắt đầu nào."
Điền Điềm nghe được tiếng gào to, lập tức đi đến bên cạnh Tô Mạt xem xét tóc tai trang điểm của em.
Cô nàng phát hiện sắc mặt Tô Mạt hơi trắng bệch, thế là nắm chặt tay của em lại, "Em sao vậy đây là bị, lạnh hả?"
Tô Mạt chỉ cảm thấy giờ phút này trong đầu là một mảnh hỗn loạn, em cười cười với Điền Điềm, an ủi, "Em không sao."
Ở một bên khác, thư ký trường quay cũng đích thân chào hỏi với Lâm Tịnh, "Chị Tịnh, có thể để cô Tiết chuẩn bị."
Tiết Đồng cũng chỉ trong khoảnh khắc đặt kịch bản xuống đứng dậy đã tiến vào nhân vật rồi.
Đêm đã rất khuya, tất cả mọi người đều muốn kết thúc công việc sớm một chút để nghỉ ngơi, nhưng khiến người không ngờ đến là, Tô Mạt trước giờ rất ít khi NG, đêm nay lại chậm chạp không tìm thấy trạng thái.
Sau lần quay lại thứ ba, Tô Mạt có chút áy náy đứng trước mặt Tiết Đồng.
"Cô Tiết, xin lỗi."
Tất cả mọi người đều không nhìn nổi dáng vẻ rụt rè héo hon này của Tô Mạt, không ít người toan chạy lại an úi, đến ngay cả đạo diễn cũng như vậy, kết quả là Tiết Đồng khoát tay, trực tiếp ngăn bọn họ lại.
"Cho chúng tôi hai phút." Tiết Đồng cất cao giọng nói.
Đạo diễn Lương lập tức khoát tay, để tất cả mọi người tản đi
"Diễn xuất là chuyện nghiêm túc, yêu cầu em không được nghĩ đến thứ gì khác." Vẻ mặt Tiết Đồng vô cùng chăm chú.
Tô Mạt cúi đầu, nhẹ nhàng gật một cái, em không tĩnh tâm làm trễ nải tiến độ của cả tổ, lỗi của em, em thừa nhận.
"Mặc kệ trong lòng em nghĩ đến ai, người đứng trước mặt em lúc này là tôi, em nhìn tôi này."
Dường như bên trong Tiết Đồng có chứa một loại ma lực, khiến Tô Mạt không thể không làm theo lời mà cô nói.
"Tôi là ai."
Ánh mắt Tô Mạt có chút hoang mang, "Cô Tiết."
Giọng nói Tiết Đồng dịu dàng hơn, cô giơ tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Tô Mạt.
Hai tay kia có chút lạnh lẽo, thời điểm vừa chạm đến khiến cả người Tô Mạt run lên một cái, nhưng thanh âm của cô lại không nghiêm khắc như vừa rồi, giống như một dòng suối ấm áp, chảy xuôi ra từ bên trong thế giới của Tô Mạt.
"Chiêu Nhi, em lại nhìn cho thật kĩ, tôi là ai."
Ánh mắt kia quá ấm áp, ấm đến như là mặt trời nóng bỏng giữa mùa hè trên bãi biển nhiệt đới. Con người đen láy kia phảng phất chứa một vòng xoáy thâm thúy, sâu sắc hấp dẫn ánh mắt Tô Mạt, khiến cho em không thể nào quay đi.
Tô Mạt chỉ cảm thấy có một thanh âm trong đầu nói cho em biết.
Ở trước mặt em chính là Thẩm Minh Tâm.
Là Thẩm Minh Tâm mà em yêu.
"Tôi là ai." Tiết Đồng hỏi.
"Chị Minh Tâm." Hốc mắt Tô Mạt hơi đỏ lên.
"Em là ai." Tiết Đồng lại hỏi.
"Em là... Lục Chiêu."
Trạng thái đúng rồi, Tiết Đồng ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, sau đó đối đạo diễn Lương làm cái một dấu OK.
Đèn đỏ máy quay lại một lần nữa sáng lên, Tiết Đồng tiến vào nhân vật bắt đầu nói ra lời thoại của Thẩm Minh Tâm.
Lần này đặc biệt thuận lợi.
"Cut."
Lúc thanh âm hô dừng của đạo diễn Lương truyền đến, Tô Mạt tỉnh lại từ bên trong nhân vật.
Nửa đêm mười hai giờ, lại thành công lập lại kỉ lục kết thúc công việc trễ nhất của đoàn làm phim « Yểu Điệu Thục Nữ ».
"Mọi người vất vả rồi." Đạo diễn Lương gửi lời hỏi thăm tới mọi người.
"Đạo diễn vất vả rồi."
"Đạo diễn Lương vất vả."
Xung quanh ồn ào, Tô Mạt lại như đứa bé làm sai, khoanh tay đứng một bên.
Lúc này Tiết Đồng đang nhắm mắt lại, đã lâu lắm rồi cô không dùng nhiều sức như vậy để quay phim, kinh nghiệm tích lũy được từ những năm này giúp cô trở nên thành thạo trong quá trình quay phim, nhưng vừa rồi Tô Mạt chậm chạp không cách nào tiến vào nhân vật, cô mới không thể không kéo căng trạng thái của mình, thông qua dẫn dắt giúp Tô Mạt từ từ hoàn thành chuyển đổi từ bản thân sang nhân vật.
Có lẽ là đã có tuổi rồi đi, sau vài đêm diễn full trạng thái, Tiết Đồng cũng thấy hơi hơi vất vả. Vừa quay người, bạn nhỏ cứ như bó rau xanh bị gió lạnh thổi vàng rũ, tay chân luống cuống đứng ở chỗ đó.
Tiết Đồng dịu dàng nói, "Đang có chuyện gì vậy?"
Tô Mạt sâu sắc tự kiểm điểm bản thân, "Là lỗi của em, em làm trễ nải thời gian của mọi người."
Tiết Đồng khẽ thở dài một hơi, cô cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ lên trán Tô Mạt.
"Vậy thì lần tới chúng mình cùng cố gắng hơn thôi."