Là Bé Cưng Của Người
Chương 56: Dũng cảm khiêu chiến, Tô Mạt tiến lên!
"Vậy..."
Tô Mạt vừa mở miệng đã có chút chần chừ.
Tiết Đồng ngược lại hào phóng, cô chỉ chỉ chiếc chìa khóa trên tay Tô Mạt, "Đặc biệt chạy sang để trả nó lại cho tôi hả?"
Tô Mạt hít sâu một hơi, định làm dịu bầu không khí, mỉm cười nói, "Ai cũng bảo đây là chìa khóa xe."
Tiết Đồng chăm chú nghĩ nghĩ, "Cũng coi là thế."
Thấy Tiết Đồng thừa nhận, Tô Mạt liền nghiêm túc, trịnh trọng đem chìa khóa tới trước mặt Tiết Đồng.
"Cô Tiết, cô tốt với em, em biết, nhưng quà quá quý giá em không thể nhận được."
Trong mắt Tiết Đồng hiện lên một vệt ủ dột, thuận miệng nói một câu, "Nếu Hứa Vãn tặng em thì sao?"
Tô Mạt sững sờ, sau một lát nghiêm túc trả lời, "Bất kể là ai đi nữa."
Tiết Đồng thở dài một hơi, mang theo chút áy náy, "Xin lỗi, Tô Mạt."
Tô Mạt lắc đầu, "Em mới nên là người phải nói xin lỗi, em nên quyết định sớm hơn một chút."
Tiết Đồng cảm thấy có gì đó bên trong lời nói của Tô Mạt, đang nhìn về phía em, thì thấy Tô Mạt lấy ra một bức thư màu hoa anh đào, cười ngọt ngào với mình, "Tổ chương trình gửi thẻ đến rồi, họ đưa em một chiếc... Huân chương của người dũng cảm."
Tiết Đồng chỉ thấy trên tấm thẻ rút ra từ phong bì kia có mặt trời hừng hực và còn cả thanh lợi kiếm tượng trung cho sự dũng cảm cùng bạo dạn.
Tô Mạt nắm thật chặt tấm thẻ trên tay, giống như động viên chính mình nói, "Cô Tiết, kỳ thật hôm nay em tới là có mấy lời muốn nói với cô."
Tiết Đồng xoa xoa đầu Tô Mạt, cười dịu dàng, "Tô Mạt, tôi đang nghe đây."
Tô Mạt ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực.
"Cô Tiết, cô là thần tượng của rất nhiều người, cũng là thần tượng của em, từ trên người cô em đã thấy được càng nhiều định nghĩa về thần tượng hơn, cũng biết phương hướng mà mình muốn tiến về trong tương lai, tuyển tập tác phẩm mà cô tặng em đã là món quà quý báu nhất trên thế giới này rồi, xe quá quý giá, tình cảm của cô Tiết cũng quá quý giá, để cô phải bận tâm về em cho đến tận bây giờ, em thật sự rất xin lỗi cô, lần này em rút ra được thẻ người dũng cảm, muốn làm ra một quyết định dũng cảm."
Tiết Đồng hiểu rồi, Tô Mạt thật ra là tới để nói lời tạm biệt, em ấy muốn lấy dũng khí đi tỏ tình với Hứa Vãn, nếu... Nếu em ấy quả thật đạt được mong muốn, vậy thì lấy thái độ làm người của Tô Mạt, chỉ e là em ấy sẽ không bao giờ gặp lại mình nữa.
"Chúc mừng em, cuối cùng cũng bước một bước này rồi." Tiết Đồng cười cười.
Tô Mạt vừa định nói câu cảm ơn với Tiết Đồng, kết quả là nghe người kia chuyển đề tài.
"Cơ mà, nhỡ đâu bị từ chối, thì em tính làm gì?"
Tô Mạt: "..."
Có người nào như thế này không vậy!
Mình còn chưa thổ lộ nữa, đã nghĩ đến chuyện mình bị từ chối rồi.
Bầu không khí nặng nề giảm đi không ít, hai người nhìn vào mắt nhau, cuối cùng đều bật cười.
Sau khi trầm tĩnh lại, Tô Mạt nhẹ nhàng nhún vai, "Kỳ thật em vẫn còn chưa nghĩ kỹ, cũng không biết có chuẩn bị sẵn sàng hay không."
Tiết Đồng nói, "Vậy thế này đi, nếu lần đầu tiên trong cuộc đời em tỏ tình không thành công, thì cân nhắc cho tôi một cơ hội nhé."
Tiết Đồng tiến lên một bước, nhận lấy chiếc chìa khóa mà Tô Mạt trả lại cho cô, cũng cầm lấy phong bì chứa tấm thẻ trong tay em, tay của cô mạnh mẽ xoa lên bả vai Tô Mạt, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt Tô Mạt.
"Lúc đó, không có Hứa Vãn, trái tim em đã trống không rồi, đáp ứng tôi, cho tôi một góc được không?" Nói rồi, Tiết Đồng đem phong bì kia lắc lắc trước mặt Tô Mạt, "Dũng cảm không chỉ là dũng cảm khiêu chiến, mà còn có dũng cảm đón nhận nữa, Tô Mạt, em có nguyện ý không?"
Dũng cảm khiêu chiến, dũng cảm đón nhận.
Câu nói này tựa như thanh bảo kiếm sắc bén bên trên tấm thẻ ấy, đâm trực tiếp vào sâu trong linh hồn Tô Mạt.
Mắt em đều đỏ lên, ươn ướt, những vẫn nhìn Tiết Đồng mà mỉm cười như cũ.
Tô Mạt thở dài, "Cô Tiết, em phát hiện lúc đối mặt với cô, em hoàn toàn không thể từ chối cô được."
Đáp án này, Tiết Đồng rất thích.
Đến ngay cả chiếc chìa khóa bị trả lại cho mình này cũng đều thoáng như có nhiệt độ.
Tiết Đồng xoa xoa mặt Tô Mạt, dịu dàng nói, "Chìa khóa tôi lấy lại, chờ đến khi trái tim em trống rỗng rồi, tôi lại dẫn em đi xem món quà này."
Giống như là một lời hứa hẹn, Tô Mạt đồng ý, "Được ạ."
Tiết Đồng cười cười, "Vậy, tôi liền không chúc em tỏ tình thành công nữa."
Tô Mạt bị chọc phì cười.
"Ngủ ngon, Tô Mạt."
"Ừm, ngủ ngon, cô Tiết."
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt đi ra ngoài lúc chín giờ.
Tiết Đồng có nghe được tiếng đóng cửa trước khi Tô Mạt rời đi, cô ngửa đầu nằm trên ghế sofa nhà mình, nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Tiết Đồng cảm thấy có chút bất an. Đã rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi cô cũng không có cảm giác này nữa rồi, Tiết Đồng cảm thấy mình giống như đã trở về lại những năm tháng còn phải dựa vào cồn để ép mình thả lỏng kia, có thứ căng thẳng tràn ra từ bên trong thân thể, không cách nào làm dịu được.
Cô quả nhiên không có được sự tiêu sái giống như mình đã nói, cái gì mà rời đi, cái gì mà chúc phúc, có lẽ cô thật sự không làm được.
Tiết Đồng nghĩ, nếu như cuối cùng chờ đợi mình là lời từ biệt của Tô Mạt, có lẽ cô sẽ xuất ngoại đi xem một chút, hợp đồng vẫn còn hơn nửa năm, cho dù cuối cùng kéo dài đến tự động giải ước, cô trở thành người tự do, thì Thần Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, dù cho cô và Lâm Tịnh có năng lực, lại có thủ đoạn đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một diễn viên, Lâm Tịnh cũng chỉ là một người đại diện mà thôi, các cô không thể nào chống lại tư bản được, huống hồ gì cô cũng lười đối phó với thủ đoạn của Thần Tinh, không bằng đi nước M, đến xem sân khấu kịch ở đó, những năm qua cô cứ xoay như một con quay siêu tốc, quả thật có chút mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Tiết Đồng cả ngày chẳng đi đâu, cô đang chờ, chờ Tô Mạt trở lại, cũng chờ lấy một đáp án.
Tô Mạt chín giờ đi ra ngoài, giữa trưa người chưa trở lại, chạng vạng tối người cũng chưa trở lại nữa, lòng Tiết Đồng dần dần yên tĩnh lại, cô không thể nghĩ tới kết quả, cô chỉ hi vọng sau khi Tô Mạt trở về, có thể cùng vui vẻ cùng em gặp mặt một lần.
Tiết Đồng nghĩ, ít nhất để cho cô giải thích một chút, chiếc chìa khóa này, phần quà kia kỳ thật không giống như Tô Mạt nghĩ, đó thật ra là...
Ting.
Tiếng cửa thang máy mở ra.
Tiết Đồng vội vàng ngồi dậy từ trên ghế sofa, vài bước đã đi ra trước cửa.
Tô Mạt đã về.
Nhưng em không về một mình, Chung Ái và Diệp Hề đi cùng em, em thì cả người say đến bất tỉnh nhân sự.
"Sao lại say thế này rồi?" Tiết Đồng mở cửa, liền vội vàng tiến lên, sờ lên gương mặt nóng hổi đỏ bừng của Tô Mạt.
Chung Ái cùng Diệp Hề nhìn nhau, một lời khó nói hết.
Hai người lấy chìa khóa của Tô Mạt ra mở cửa, Tiết Đồng toan theo sau lại bị Chung Ái cản lại.
"Cô Tiết." Chung Ái vẻ mặt nghiêm túc, "Tô Mạt có chúng em rồi, chúng em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, giờ cô đi qua, không phù hợp cho lắm."
"Em... Em ấy có ổn không?" Tiết Đồng hỏi.
Chung Ái nhíu mày, "Tình huống có chút phức tạp, nếu cô thật sự quan tâm đến em ấy, vậy thì cho em ấy một chút thời gian."
Tiết Đồng nhìn hai mắt nhắm chặt của Tô Mạt, nhẹ nhàng buông tay, cô biết Chung Ái nói đúng, lúc này có lẽ Tô Mạt cần bạn bè ở bên cạnh hơn, sự xuất hiện của cô sẽ chỉ làm Tô Mạt càng thêm áp lực.
"Được, tôi hiểu rồi." Tiết Đồng nhìn về phía Chung Ái, trịnh trọng nói, "Vậy Tô Mạt tôi đành phải nhờ các em rồi."
Tiết Đồng trở lại nhà mình, khép cửa lại, Chung Ái cùng Diệp Hề thì gắng sức đỡ Tô Mạt vào phòng, để em nằm thẳng lên giường.
Có lẽ là một được xóc nảy đến hơi khó chịu, Tô Mạt nôn khan vài tiếng, Diệp Hề vội vàng đỡ em vào nhà vệ sinh.
Chung Ái ở bên ngoài nghe tiếng Tô Mạt nôn mửa, không khỏi đau lòng một trận.
Lần này, Hứa Vãn làm quá rồi.
Chung Ái chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đốt lên trong lòng, vừa vặn giờ phút này Diệp Hề không ở bên cạnh, Chung Ái đem lời dặn dò trước đó của cô ấy quên sạch sành sanh, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Vãn.
"Alo, chị Tiểu Ái."
Hứa Vãn nhận điện thoại, giọng nói có chút mệt mỏi.
Nhưng Chung Ái giờ phút này đã không quan tâm đến cảm nhận của Hứa Vãn nữa, lạnh lùng nói, "Em đang ở đâu?"
Hứa Vãn ở đầu dây bên kia thở dài, kẻ đến không có ý tốt, cô không ngốc, dĩ nhiên nghe được, "Có chuyện gì ạ?"
Chung Ái không kìm nén được lửa giận nữa, mở miệng chất vấn, "Em để Tô Mạt đợi sáu tiếng đồng hồ, có vui không?"
"Em..." Hứa Vãn muốn giải thích, lại bị Chung Ái ngắt lời.
"Hứa Vãn, em không cần nói với chị là em bận bịu gì hết, hồi đó em tập suốt đêm, sắp chung kết đến nơi rồi mà còn dám lén lút dẫn Tiểu Thất ra ngoài ăn đồ ngọt, bây giờ em còn nói với chị là trong sáu tiếng đồng hồ em không rút ra được mười phút đi gặp con bé nữa hả?"
Bên Hứa Vãn trầm mặc một phen, sau hồi lâu cô mới hỏi Chung Ái, "Chị biết em ấy tới tìm em làm cái gì không, chị biết em ấy muốn nói gì với em không?"
Chung Ái tự giễu cười cười, "Chị biết, không phải lần trước em đã hỏi chị rồi sao, giờ chị nói cho em hay, chị biết, chị đã biết ngay từ đầu rồi, không chỉ có chút tâm tư của con bé, cũng biết con bé muốn nói gì với em."
Hứa Vãn cũng khó có thể tỉnh táo lại, "Chị đã biết từ sớm mà không nói cho em? Chung Ái, chị có coi em là bạn không?"
Hốc mắt Chung Ái ửng đỏ, vấn đề này cũng quá nặng nề rồi, "Em đối xử với con bé quá tốt, chị tưởng, chị tưởng cứ thuận theo tự nhiên, sẽ đối với hai đứa đều tốt, chị là người ngoài cuộc, chị..."
"Chị nói chị là người ngoài cuộc, thế bây giờ chị đang làm cái gì vậy?"
"Chị hi vọng em cho Tô Mạt một đáp án, đến ngay cả dũng khí từ chối con bé em cũng không có sao?"
Im lặng.
Hai đầu điện thoại cùng im lặng hồi lâu.
"Em hiểu rồi."
Sau khi Hứa Vãn nói xong câu đó, liền cúp điện thoại.
Phương Huyên không biết từ bao giờ, loạng chòa loạng choạng đi tới.
Chung Ái liền vội vàng tiến lên dìu cô ngồi xuống, "Đã bảo em ngồi chờ trong xe rồi mà, em xem em đi đứng cũng không vững nữa."
Phương Huyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nhìn Chung Ái nói, "Thật ra chị Hứa Vãn có quan tâm, em không phải là Tiểu Thất gọi tới, mà là chị Hứa Vãn gọi tới, chị ấy rất quan tâm đến Tiểu Thất, chị ấy thật sự rất quan tâm đến Tiểu Thất."
Diệp Hề sau khi đỡ Tô Mạt lên giường, cũng đi đến phòng khách, đứng dựa vào bên tường.
Chung Ái đem mặt chôn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngồi sụp xuống, cô lẩm bẩm nói, "Chị biết, chị đều biết hết những chuyện này."
Chính là bởi vì Chung Ái biết, biết Hứa Vãn vô cùng vô cùng để ý đến Tô Mạt, cô mới có thể mặc kệ Tô Mạt đem tình cảm của mình ra gửi gắm suốt bao năm qua, cô tưởng là đến lúc đó hết thảy sẽ là chuyện thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, chỉ tiếc là, chuyện không như mong đời, không nghĩ đến lại đi đến nước này.
Chung Ái có phần tự trách, "Đây là lỗi của chị, là chị tự cho là đúng, nếu như chị sớm..."
Diệp Hề tiến đến kéo Chung Ái dậy, vòng tay ôm vào trong ngực.
"Không việc gì, không trách cậu."
Phương Huyên kỳ thật cũng muốn qua, cô cũng muốn an ủi chị Tiểu Ái của cô, nhưng thế giới giống như không ngừng điên đảo xoay vòng, cô ngồi liệt trên ghế sofa, đến cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Tô Mạt vừa mở miệng đã có chút chần chừ.
Tiết Đồng ngược lại hào phóng, cô chỉ chỉ chiếc chìa khóa trên tay Tô Mạt, "Đặc biệt chạy sang để trả nó lại cho tôi hả?"
Tô Mạt hít sâu một hơi, định làm dịu bầu không khí, mỉm cười nói, "Ai cũng bảo đây là chìa khóa xe."
Tiết Đồng chăm chú nghĩ nghĩ, "Cũng coi là thế."
Thấy Tiết Đồng thừa nhận, Tô Mạt liền nghiêm túc, trịnh trọng đem chìa khóa tới trước mặt Tiết Đồng.
"Cô Tiết, cô tốt với em, em biết, nhưng quà quá quý giá em không thể nhận được."
Trong mắt Tiết Đồng hiện lên một vệt ủ dột, thuận miệng nói một câu, "Nếu Hứa Vãn tặng em thì sao?"
Tô Mạt sững sờ, sau một lát nghiêm túc trả lời, "Bất kể là ai đi nữa."
Tiết Đồng thở dài một hơi, mang theo chút áy náy, "Xin lỗi, Tô Mạt."
Tô Mạt lắc đầu, "Em mới nên là người phải nói xin lỗi, em nên quyết định sớm hơn một chút."
Tiết Đồng cảm thấy có gì đó bên trong lời nói của Tô Mạt, đang nhìn về phía em, thì thấy Tô Mạt lấy ra một bức thư màu hoa anh đào, cười ngọt ngào với mình, "Tổ chương trình gửi thẻ đến rồi, họ đưa em một chiếc... Huân chương của người dũng cảm."
Tiết Đồng chỉ thấy trên tấm thẻ rút ra từ phong bì kia có mặt trời hừng hực và còn cả thanh lợi kiếm tượng trung cho sự dũng cảm cùng bạo dạn.
Tô Mạt nắm thật chặt tấm thẻ trên tay, giống như động viên chính mình nói, "Cô Tiết, kỳ thật hôm nay em tới là có mấy lời muốn nói với cô."
Tiết Đồng xoa xoa đầu Tô Mạt, cười dịu dàng, "Tô Mạt, tôi đang nghe đây."
Tô Mạt ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực.
"Cô Tiết, cô là thần tượng của rất nhiều người, cũng là thần tượng của em, từ trên người cô em đã thấy được càng nhiều định nghĩa về thần tượng hơn, cũng biết phương hướng mà mình muốn tiến về trong tương lai, tuyển tập tác phẩm mà cô tặng em đã là món quà quý báu nhất trên thế giới này rồi, xe quá quý giá, tình cảm của cô Tiết cũng quá quý giá, để cô phải bận tâm về em cho đến tận bây giờ, em thật sự rất xin lỗi cô, lần này em rút ra được thẻ người dũng cảm, muốn làm ra một quyết định dũng cảm."
Tiết Đồng hiểu rồi, Tô Mạt thật ra là tới để nói lời tạm biệt, em ấy muốn lấy dũng khí đi tỏ tình với Hứa Vãn, nếu... Nếu em ấy quả thật đạt được mong muốn, vậy thì lấy thái độ làm người của Tô Mạt, chỉ e là em ấy sẽ không bao giờ gặp lại mình nữa.
"Chúc mừng em, cuối cùng cũng bước một bước này rồi." Tiết Đồng cười cười.
Tô Mạt vừa định nói câu cảm ơn với Tiết Đồng, kết quả là nghe người kia chuyển đề tài.
"Cơ mà, nhỡ đâu bị từ chối, thì em tính làm gì?"
Tô Mạt: "..."
Có người nào như thế này không vậy!
Mình còn chưa thổ lộ nữa, đã nghĩ đến chuyện mình bị từ chối rồi.
Bầu không khí nặng nề giảm đi không ít, hai người nhìn vào mắt nhau, cuối cùng đều bật cười.
Sau khi trầm tĩnh lại, Tô Mạt nhẹ nhàng nhún vai, "Kỳ thật em vẫn còn chưa nghĩ kỹ, cũng không biết có chuẩn bị sẵn sàng hay không."
Tiết Đồng nói, "Vậy thế này đi, nếu lần đầu tiên trong cuộc đời em tỏ tình không thành công, thì cân nhắc cho tôi một cơ hội nhé."
Tiết Đồng tiến lên một bước, nhận lấy chiếc chìa khóa mà Tô Mạt trả lại cho cô, cũng cầm lấy phong bì chứa tấm thẻ trong tay em, tay của cô mạnh mẽ xoa lên bả vai Tô Mạt, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt Tô Mạt.
"Lúc đó, không có Hứa Vãn, trái tim em đã trống không rồi, đáp ứng tôi, cho tôi một góc được không?" Nói rồi, Tiết Đồng đem phong bì kia lắc lắc trước mặt Tô Mạt, "Dũng cảm không chỉ là dũng cảm khiêu chiến, mà còn có dũng cảm đón nhận nữa, Tô Mạt, em có nguyện ý không?"
Dũng cảm khiêu chiến, dũng cảm đón nhận.
Câu nói này tựa như thanh bảo kiếm sắc bén bên trên tấm thẻ ấy, đâm trực tiếp vào sâu trong linh hồn Tô Mạt.
Mắt em đều đỏ lên, ươn ướt, những vẫn nhìn Tiết Đồng mà mỉm cười như cũ.
Tô Mạt thở dài, "Cô Tiết, em phát hiện lúc đối mặt với cô, em hoàn toàn không thể từ chối cô được."
Đáp án này, Tiết Đồng rất thích.
Đến ngay cả chiếc chìa khóa bị trả lại cho mình này cũng đều thoáng như có nhiệt độ.
Tiết Đồng xoa xoa mặt Tô Mạt, dịu dàng nói, "Chìa khóa tôi lấy lại, chờ đến khi trái tim em trống rỗng rồi, tôi lại dẫn em đi xem món quà này."
Giống như là một lời hứa hẹn, Tô Mạt đồng ý, "Được ạ."
Tiết Đồng cười cười, "Vậy, tôi liền không chúc em tỏ tình thành công nữa."
Tô Mạt bị chọc phì cười.
"Ngủ ngon, Tô Mạt."
"Ừm, ngủ ngon, cô Tiết."
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt đi ra ngoài lúc chín giờ.
Tiết Đồng có nghe được tiếng đóng cửa trước khi Tô Mạt rời đi, cô ngửa đầu nằm trên ghế sofa nhà mình, nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Tiết Đồng cảm thấy có chút bất an. Đã rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi cô cũng không có cảm giác này nữa rồi, Tiết Đồng cảm thấy mình giống như đã trở về lại những năm tháng còn phải dựa vào cồn để ép mình thả lỏng kia, có thứ căng thẳng tràn ra từ bên trong thân thể, không cách nào làm dịu được.
Cô quả nhiên không có được sự tiêu sái giống như mình đã nói, cái gì mà rời đi, cái gì mà chúc phúc, có lẽ cô thật sự không làm được.
Tiết Đồng nghĩ, nếu như cuối cùng chờ đợi mình là lời từ biệt của Tô Mạt, có lẽ cô sẽ xuất ngoại đi xem một chút, hợp đồng vẫn còn hơn nửa năm, cho dù cuối cùng kéo dài đến tự động giải ước, cô trở thành người tự do, thì Thần Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, dù cho cô và Lâm Tịnh có năng lực, lại có thủ đoạn đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một diễn viên, Lâm Tịnh cũng chỉ là một người đại diện mà thôi, các cô không thể nào chống lại tư bản được, huống hồ gì cô cũng lười đối phó với thủ đoạn của Thần Tinh, không bằng đi nước M, đến xem sân khấu kịch ở đó, những năm qua cô cứ xoay như một con quay siêu tốc, quả thật có chút mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Tiết Đồng cả ngày chẳng đi đâu, cô đang chờ, chờ Tô Mạt trở lại, cũng chờ lấy một đáp án.
Tô Mạt chín giờ đi ra ngoài, giữa trưa người chưa trở lại, chạng vạng tối người cũng chưa trở lại nữa, lòng Tiết Đồng dần dần yên tĩnh lại, cô không thể nghĩ tới kết quả, cô chỉ hi vọng sau khi Tô Mạt trở về, có thể cùng vui vẻ cùng em gặp mặt một lần.
Tiết Đồng nghĩ, ít nhất để cho cô giải thích một chút, chiếc chìa khóa này, phần quà kia kỳ thật không giống như Tô Mạt nghĩ, đó thật ra là...
Ting.
Tiếng cửa thang máy mở ra.
Tiết Đồng vội vàng ngồi dậy từ trên ghế sofa, vài bước đã đi ra trước cửa.
Tô Mạt đã về.
Nhưng em không về một mình, Chung Ái và Diệp Hề đi cùng em, em thì cả người say đến bất tỉnh nhân sự.
"Sao lại say thế này rồi?" Tiết Đồng mở cửa, liền vội vàng tiến lên, sờ lên gương mặt nóng hổi đỏ bừng của Tô Mạt.
Chung Ái cùng Diệp Hề nhìn nhau, một lời khó nói hết.
Hai người lấy chìa khóa của Tô Mạt ra mở cửa, Tiết Đồng toan theo sau lại bị Chung Ái cản lại.
"Cô Tiết." Chung Ái vẻ mặt nghiêm túc, "Tô Mạt có chúng em rồi, chúng em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, giờ cô đi qua, không phù hợp cho lắm."
"Em... Em ấy có ổn không?" Tiết Đồng hỏi.
Chung Ái nhíu mày, "Tình huống có chút phức tạp, nếu cô thật sự quan tâm đến em ấy, vậy thì cho em ấy một chút thời gian."
Tiết Đồng nhìn hai mắt nhắm chặt của Tô Mạt, nhẹ nhàng buông tay, cô biết Chung Ái nói đúng, lúc này có lẽ Tô Mạt cần bạn bè ở bên cạnh hơn, sự xuất hiện của cô sẽ chỉ làm Tô Mạt càng thêm áp lực.
"Được, tôi hiểu rồi." Tiết Đồng nhìn về phía Chung Ái, trịnh trọng nói, "Vậy Tô Mạt tôi đành phải nhờ các em rồi."
Tiết Đồng trở lại nhà mình, khép cửa lại, Chung Ái cùng Diệp Hề thì gắng sức đỡ Tô Mạt vào phòng, để em nằm thẳng lên giường.
Có lẽ là một được xóc nảy đến hơi khó chịu, Tô Mạt nôn khan vài tiếng, Diệp Hề vội vàng đỡ em vào nhà vệ sinh.
Chung Ái ở bên ngoài nghe tiếng Tô Mạt nôn mửa, không khỏi đau lòng một trận.
Lần này, Hứa Vãn làm quá rồi.
Chung Ái chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đốt lên trong lòng, vừa vặn giờ phút này Diệp Hề không ở bên cạnh, Chung Ái đem lời dặn dò trước đó của cô ấy quên sạch sành sanh, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Vãn.
"Alo, chị Tiểu Ái."
Hứa Vãn nhận điện thoại, giọng nói có chút mệt mỏi.
Nhưng Chung Ái giờ phút này đã không quan tâm đến cảm nhận của Hứa Vãn nữa, lạnh lùng nói, "Em đang ở đâu?"
Hứa Vãn ở đầu dây bên kia thở dài, kẻ đến không có ý tốt, cô không ngốc, dĩ nhiên nghe được, "Có chuyện gì ạ?"
Chung Ái không kìm nén được lửa giận nữa, mở miệng chất vấn, "Em để Tô Mạt đợi sáu tiếng đồng hồ, có vui không?"
"Em..." Hứa Vãn muốn giải thích, lại bị Chung Ái ngắt lời.
"Hứa Vãn, em không cần nói với chị là em bận bịu gì hết, hồi đó em tập suốt đêm, sắp chung kết đến nơi rồi mà còn dám lén lút dẫn Tiểu Thất ra ngoài ăn đồ ngọt, bây giờ em còn nói với chị là trong sáu tiếng đồng hồ em không rút ra được mười phút đi gặp con bé nữa hả?"
Bên Hứa Vãn trầm mặc một phen, sau hồi lâu cô mới hỏi Chung Ái, "Chị biết em ấy tới tìm em làm cái gì không, chị biết em ấy muốn nói gì với em không?"
Chung Ái tự giễu cười cười, "Chị biết, không phải lần trước em đã hỏi chị rồi sao, giờ chị nói cho em hay, chị biết, chị đã biết ngay từ đầu rồi, không chỉ có chút tâm tư của con bé, cũng biết con bé muốn nói gì với em."
Hứa Vãn cũng khó có thể tỉnh táo lại, "Chị đã biết từ sớm mà không nói cho em? Chung Ái, chị có coi em là bạn không?"
Hốc mắt Chung Ái ửng đỏ, vấn đề này cũng quá nặng nề rồi, "Em đối xử với con bé quá tốt, chị tưởng, chị tưởng cứ thuận theo tự nhiên, sẽ đối với hai đứa đều tốt, chị là người ngoài cuộc, chị..."
"Chị nói chị là người ngoài cuộc, thế bây giờ chị đang làm cái gì vậy?"
"Chị hi vọng em cho Tô Mạt một đáp án, đến ngay cả dũng khí từ chối con bé em cũng không có sao?"
Im lặng.
Hai đầu điện thoại cùng im lặng hồi lâu.
"Em hiểu rồi."
Sau khi Hứa Vãn nói xong câu đó, liền cúp điện thoại.
Phương Huyên không biết từ bao giờ, loạng chòa loạng choạng đi tới.
Chung Ái liền vội vàng tiến lên dìu cô ngồi xuống, "Đã bảo em ngồi chờ trong xe rồi mà, em xem em đi đứng cũng không vững nữa."
Phương Huyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nhìn Chung Ái nói, "Thật ra chị Hứa Vãn có quan tâm, em không phải là Tiểu Thất gọi tới, mà là chị Hứa Vãn gọi tới, chị ấy rất quan tâm đến Tiểu Thất, chị ấy thật sự rất quan tâm đến Tiểu Thất."
Diệp Hề sau khi đỡ Tô Mạt lên giường, cũng đi đến phòng khách, đứng dựa vào bên tường.
Chung Ái đem mặt chôn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngồi sụp xuống, cô lẩm bẩm nói, "Chị biết, chị đều biết hết những chuyện này."
Chính là bởi vì Chung Ái biết, biết Hứa Vãn vô cùng vô cùng để ý đến Tô Mạt, cô mới có thể mặc kệ Tô Mạt đem tình cảm của mình ra gửi gắm suốt bao năm qua, cô tưởng là đến lúc đó hết thảy sẽ là chuyện thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, chỉ tiếc là, chuyện không như mong đời, không nghĩ đến lại đi đến nước này.
Chung Ái có phần tự trách, "Đây là lỗi của chị, là chị tự cho là đúng, nếu như chị sớm..."
Diệp Hề tiến đến kéo Chung Ái dậy, vòng tay ôm vào trong ngực.
"Không việc gì, không trách cậu."
Phương Huyên kỳ thật cũng muốn qua, cô cũng muốn an ủi chị Tiểu Ái của cô, nhưng thế giới giống như không ngừng điên đảo xoay vòng, cô ngồi liệt trên ghế sofa, đến cả sức lực để đứng dậy cũng không có.