Là Bé Cưng Của Người
Chương 59: Tôi muốn mang em ấy rời khỏi đây
Mảnh vỡ văng tới làm mắt Tô Mạt bị thương, nhưng dường như em hoàn toàn không cảm nhận được, cũng chỉ đứng ở đó, nhìn đống bừa bãi ở trong phòng.
Cái cốc mà em nâng niu mấy năm qua, cuối cùng cũng vỡ, bị Hứa Vãn tự tay đập vỡ.
Hứa Vãn nói đây chính là đáp án của cô ấy.
Bây giờ, Tô Mạt đã hoàn toàn hiểu rồi.
Tô Mạt trước đó còn khó mà kìm được lệ đột nhiên không khóc nữa, em có hơi muốn cười, khóe miệng em khẽ kéo lên, muốn chào hỏi Tiết Đồng.
Dáng vẻ này quả thật muốn đem trái tim Tiết Đồng cắt rời ra.
"Tô Mạt, có đau không, mắt của em, có phải làm mắt bị thương rồi không." Tiết Đồng lo lắng tiến lên, cẩn thận từng chút đánh giá mắt em.
Đó là đôi mắt cười xinh đẹp nhất thế giới, đó là ánh nắng bên trong suy nghĩ của rất nhiều người, Tiết Đồng sợ em bị tổn thương mắt, muốn tiến một bước xác nhận thương thế của em.
Cũng đến lúc này Tô Mạt mới phát hiện ra được, thì ra một mực chảy xuống không phải nước mắt, mà là... Máu.
Tô Mạt muốn đi kiểm tra, cho dù đến lúc này rồi điều đầu tiên mà em nghĩ tới vẫn là an ủi người khác, "Cô Tiết à, không sao, em không cảm thấy đau."
Tiết Đồng vội vàng đè tay Tô Mạt xuống, trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi, cô đang rất là căng thẳng, "Đừng đụng vào Tô Mạt, nghe lời, bây giờ chúng ta đi bệnh viện đi."
Tiết Đồng không cho Tô Mạt cơ hội từ chối mình, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh đối phó với những vấn đề ngày, có thủ đoạn quen thuộc của riêng mình, chị có quen bác sĩ đáng tin cậy, không chỉ về mặt y thuật, mà miệng lưỡi cũng tin được.
Tô Mạt ngây ra, giống như trong nháy mắt đã mất đi sự tươi tắn ngày xưa, em chỉ đứng ở đó, mặc cho Tiết Đồng nắm, mặc cho đối phương sắp xếp, không có ai biết em đang nghĩ gì, đến ngay chính bản thân Tô Mạt cũng không biết.
Chuyện Tô Mạt nhập viện không thể lừa gạt những thành viên Paradise còn lại được.
Hứa Vãn đi ra khỏi nhà Tô Mạt, bởi vì không yên tâm, vẫn nhắm mắt gọi điện thoại cho Chung Ái, ba người Chung Ái vốn lập tức phải ra nước ngoài quay chụp rồi, đang ở chuẩn bị lên đường, nghe xong lời này của Hứa Vãn, vội vàng cùng nhau chạy đến nhà Tô Mạt.
Tô Mạt đã không có ở đây, cũng chỉ có một mình Điền Điềm cầm cây chổi nhỏ đang quét mảnh cốc vỡ, cô còn chuẩn bị cho Tô Mạt mấy bộ quần áo, đã đặt sẵn trên sofa, trông có vẻ như sắp ra ngoài.
Mấy người Chung Ái đều rất nhạy bén, cũng không cần Điền Điềm mở miệng, bọn họ đã biết ngay có chuyện xảy ra rồi.
Ba người cùng nhau chạy tới bệnh viện, quá mức bắt mắt, chuyện giữa Hứa Vãn và Tô Mạt nếu bị truyền ra thì chẳng tốt cho ai cả, cuối cùng ba người sau khi bàn bạc ra quyết định, vẫn là để Chung Ái ra mặt, đi bệnh viện xem xét tình huống, Diệp Hề và Đồng Hảo thì về nhà chờ cô.
Sau khi Điền Điềm dọn dẹp xong, Lâm Tịnh lái xe đến đón cô, nhìn thấy Chung Ái và Điền Điềm cùng lúc xuất hiện ở bên đường, Lâm Tịnh cũng không nói gì thêm, có thể thêm một người có tính toán trong lòng để thương lượng cũng là chuyện tốt, nếu đem Tiết Đồng cái vị ảnh hậu sắp hủy hợp đồng với ông chủ cũ ra so với với mặt trời chuẩn bị lặn về phía tây, vậy thì Chung Ái có thể coi là ánh năng vô cùng nóng mắt, chói chang giữa ban trưa.
Nói tóm lại, thêm cô nàng, thêm tài nguyên cùng nhân mạch phía sau lưng cô nàng, rất nhiều chuyện có thể thuận lợi hơn một chút.
Trên đường đi, ba người đều rất trầm mặc.
Lâm Tịnh là người ngoài, Điền Điềm dù là trợ lý nhưng không hiểu rõ tình huống, Chung Ái thì lại không tiện mở miệng hỏi thăm.
Một đường yên tĩnh, ba người cứ như thế đi tới bệnh viện.
Tô Mạt không bị thương đến mắt, nhưng vết thương lại nằm trên mí, một vết rách không cạn, vạch một đường từ đó đến phần đuôi lông mày, rõ ràng chói mắt, sau khi bác sĩ xử lí, băng bó vết thương cho Tô Mạt xong, băng gạc bao trùm lên toàn bộ mắt, em chỉ có thể dùng một mắt để quan sát sự vật.
Chung Ái nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy Tô Mạt ngoan ngoãn ngồi trên giường, không khóc không nháo, cô Tiết thì đang chải tóc cho Tô Mạt, tóc nắm ở trong tay, sau khi chải chuốt gọn gàng, còn cài thêm một bông hoa xinh đẹp.
Tiết Đồng hình như còn nói gì đó với Tô Mạt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như là đang dỗ trẻ con vậy.
Một tích tắc kia, cả người Chung Ái đều đứng lại, cô cảm thấy cô đã làm sai một chuyện, một chuyện rất quan trọng rồi, nếu như cô không đổ thêm dầu vào lửa, mặc kệ sự yêu thích Tô Mạt dành cho Hứa Vãn đi, nói không chừng chuyện này đã sớm kết thúc hòa bình trong khi vừa mới manh nha rồi, mà Tô Mạt cũng có thể mở rộng cửa lòng, nghênh đón một phần tình cảm trân quý khác.
Chung Ái thấy cảnh này còn khó chịu, làm trợ lý sớm chiều chung đụng, Điền Điềm đã sớm òa khóc, cô cũng không quản được nhiều đến thế, đẩy Chung Ái ra mà xông vào, cô chạy đến bên người Tô Mạt, lôi kéo tay Tô Mạt, không ngừng kiểm tra.
Vết máu đã được xử lý sạch sẽ, nhưng Điền Điềm có lẽ vẫn còn nghĩ đến vết máu lưu lại trên sàn nhà, chỉ cần nghĩ đến máu này là nhỏ xuống từ đôi mắt xinh đẹp kia của Tô Mạt, Điền Điềm đã cảm thấy tim như bị đao chém rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành thế này rồi? Tiểu Thất, em có đau không?" Điền Điềm vừa rơi lệ, vừa cẩn thận từng li từng tí cầm tay Tô Mạt.
Tô Mạt muốn cười, an ủi trợ lý nhỏ nhà mình một chút, nhưng mà cười quá mức mệt mỏi, nói chuyện cũng quá mệt mỏi, trước đó không cảm thấy được, nhưng giờ phút này, nửa bên mặt Tô Mạt vừa cứng vừa đau, thực sự không còn tinh thần để đối phó với cục diện trước mắt nữa.
Ngay khi Tô Mạt còn đang ngơ ngác luống cuống, đôi tay kiên cường mà ôn nhu, đem Tô Mạt kéo vào trong lồng ngực mềm mại, Tô Mạt liền nghe thấy giọng nói của cô Tiết vang lên bên tai.
"Điền Điềm, không cần lo lắng, nhìn có vẻ dọa người chút thôi, nhưng vết thương đã được xử lý tốt rồi, không ảnh hưởng đến mắt."
Điền Điềm cảm kích nhìn cô Tiết, Chung Ái ở một góc khác cũng ném cho Tiết Đồng một ánh mắt quan tâm.
Nhiều người ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, Lâm Tịnh xung phong nhận việc xử lý thủ tục có liên quan, mặc dù quen bác sĩ, nhân viên y tế đáng tin cậy, nhưng chuyện Tô Mạt xuất nhập viện xử lý vết thương thế này, không hề khua chiêng gõ chống, nhưng rốt cuộc vẫn để lại dấu vết, Lâm Tịnh nghĩ, cũng nên có người liên hệ với truyền thông.
Trong phòng bệnh, Tiết Đồng giao Tô Mạt cho Điền Điềm, cô thì cùng Chung Ái đi ra ngoài phòng, hoàn cảnh phòng bệnh rất tốt, trong ngoài tách biệt, yên tĩnh, thích hợp để tu dưỡng.
Tiết Đồng qua cửa kính, có chút quay đầu nhìn Tô Mạt trên giường bệnh ở bên trong, hạ thấp giọng, với với Chung Ái: "Miệng vết thương đã xử lí, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, yêu cầu lại quan sát thêm, mặc dù không có bị thương đến mắt, nhưng có thể tổn thương đến thần kinh, nếu như tổn thương thần kinh, e là..."
Thần kinh trên mặt phát triển phong phú, mà tổn thương thần kinh thì không thể xoay chuyển được, một khi hư hỏng, trường hợp xấu nhất không chừng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn viên của Tô Mạt.
Chung Ái cũng gật đầu đầy lo lắng, "Không chỉ thế, Tô Mạt còn có cơ địa dễ sẹo, vết thương ở ngay trên mắt, vị trí dễ thấy như vậy, tương lai nếu để lại sẹo, em sợ con bé sẽ không chấp nhận được."
Đúng vậy nhỉ, không có cô nhóc nào có thể vờ như không thấy vết sẹo trên mặt mình được.
Tiết Đồng liền tiếp lời Chung Ái: "Cho nên tôi có ý tưởng này."
Chung Ái nhìn về phía Tiết Đồng.
Giữa hai người thông minh không cần đánh Thái Cực, Tiết Đồng trực tiếp nói, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi khỏi nơi này một thời gian."
Chung Ái sững sờ, "Đi khỏi nơi này?"
Tiết Đồng gật gật đầu.
Đó vốn là sắp xếp tiếp theo dành cho mình, nhưng bộ dạng này của Tô Mạt ở lại trong nước chỉ e là nghị luận quấn thân, đối với việc dưỡng bệnh của em ấy cũng thế, quên đoạn tình cảm kia cũng thế, đều không có bất kỳ ích lợi gì hết.
Tiết Đồng nghiêm túc nói thẳng với Chung Ái, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi nước M, hoàn cảnh nơi đó rộng rãi hơn so với trong nước một chút, áp lực của em ấy cũng sẽ nhỏ đi một chút, nói không chừng sẽ gặp được cơ hội mới mẻ hơn."
Giao người cho Tiết Đồng, Chung Ái dĩ nhiên không có gì để không yên tâm hết, nhưng Tô Mạt không phải là một thân tự do có thể đi lại tùy thích, nếu muốn để cho em ấy ra nước ngoài thanh tịnh yên ổn trong hai năm, có một chuyện e là nhất định phải làm.
Chung Ái nhìn nhìn cô Tiết mắt sáng rực ở phía trước, lại nhìn Tô Mạt đang cùng Điền Điềm rúc thành một khối, không biết đã ngủ hay còn tỉnh, đột nhiên cảm giác được lúc này ngược lại là một thời cơ không tệ.
Chung Ái vẫy tay với Tiết Đồng, "Cô Tiết, em cũng có một ý tưởng, nếu như có thể thành, vậy thì Tiểu Thất có thể cùng cô ra nước ngoài chơi một thời gian."
Tiết Đồng mỉm cười, mặc dù còn chưa nghe thấy lời kế tiếp của Chung Ái, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy, hai người các cô chắc hẳn đang nghĩ đến cùng một chỗ.
Hai người đối mắt, mỉm cười với nhau, sau đó liền nghiêng người qua, cùng nhau trao đổi ý kiến.
Lúc hai người trở lại trong phòng, Điền Điềm đã đỡ Tô Mạt nằm xuống.
Tiết Đồng kéo Điền Điềm lại, ra ký hiệu điện thoại với cô nàng.
Điền Điềm hiểu ý, nhưng cô nàng có chút kinh ngạc, đè ép cuống họng dò hỏi, "Cô Tiết, ý của cô là muốn em gọi điện thoại cho công ty á?"
Tiết Đồng gật gật đầu.
Điền Điềm có chút khó khăn, "Nhưng, nhưng nói thế nào bây giờ ạ."
Chẳng lẽ nói thần tượng nhỏ nhà mình tỏ tình không thành công, bị đối tượng tỏ tình đập tín vật đính ước đến hỏng cả mắt ư?
Tiết Đồng lắc đầu, "Em không cần nói kỹ lắm đâu, nếu có hỏi tới thì nói em cũng không rõ."
Điền Điềm mặc dù không biết Tiết Đồng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chung quy cô nàng tin tưởng cô Tiết, vẫn dựa theo phân phó của cô ấy mà làm.
Đợi đến lúc Điền Điềm đi ra cửa gọi điện thoại cho người đại diện Tưởng Minh, Chung Ái lại gọi y tá tới, xin thêm không ít băng gạc.
Chung Ái cùng Tiết Đồng vốn cho là Tô Mạt đã ngủ, kết quả không nghĩ tới em chỉ nằm thẳng tắp, mở mắt trừng trừng ở trên giường.
Chung Ái tiến lên sờ mặt Tô Mạt, đau lòng nói, "Còn đau không."
Tô Mạt lắc đầu.
Tiết Đồng đỡ Tô Mạt ngồi dậy, dịu dàng nói, "Tô Mạt, em phải phối hợp với chúng tôi, chờ lát nữa Tưởng Minh tới, em không cần nói gì hết, giao cho tôi với Chung Ái, nếu như mệt mỏi, ngủ một lát cũng được."
"Vâng." Tô Mạt đáp.
Tiết Đồng gật gật đầu với Chung Ái, Chung Ái tháo băng gạc ra, một vòng lại một vòng quấn lên đầu Tô Mạt, thương tích vốn không nghiêm trọng lắm, dưới thủ pháp băng bó khoa trương của Chung Ái lại có vẻ nhìn mà phải giật cả mình.
Sau khi Chung Ái thể hiện kỹ thuật của mình xong, lôi kéo tay Tô Mạt nói, "Không phải đã nói hâm mộ chị Tiểu Ái sao, hành vi tác oai tác quái mấy năm qua của Thượng Nghệ cũng không xứng để em bán mạng vì bọn họ, hi vọng đến ngày xuất viện ấy, Tiểu Thất của chúng ta sẽ là một người tự do."
Tô Mạt chỉ cảm thấy trên đầu bị băng bó hơi chặt, không quá dễ chị, em đưa tay muốn kiểm tra kết quả lại bị Chung Ái đè lại một cái.
"Nghe lời, đừng nhúc nhích, giao tất cả cho chị và cô Tiết." Chung Ái dặn dò.
Điền Điềm từ bên ngoài vào, ra dấu OK, Tưởng Minh đã biết rồi, tất nhiên chẳng mấy nữa sẽ chạy đến.
Chung Ái nhìn Tiết Đồng, "Được rồi, bây giờ chúng ta tìm bác sĩ trò chuyện một chút."
Cái cốc mà em nâng niu mấy năm qua, cuối cùng cũng vỡ, bị Hứa Vãn tự tay đập vỡ.
Hứa Vãn nói đây chính là đáp án của cô ấy.
Bây giờ, Tô Mạt đã hoàn toàn hiểu rồi.
Tô Mạt trước đó còn khó mà kìm được lệ đột nhiên không khóc nữa, em có hơi muốn cười, khóe miệng em khẽ kéo lên, muốn chào hỏi Tiết Đồng.
Dáng vẻ này quả thật muốn đem trái tim Tiết Đồng cắt rời ra.
"Tô Mạt, có đau không, mắt của em, có phải làm mắt bị thương rồi không." Tiết Đồng lo lắng tiến lên, cẩn thận từng chút đánh giá mắt em.
Đó là đôi mắt cười xinh đẹp nhất thế giới, đó là ánh nắng bên trong suy nghĩ của rất nhiều người, Tiết Đồng sợ em bị tổn thương mắt, muốn tiến một bước xác nhận thương thế của em.
Cũng đến lúc này Tô Mạt mới phát hiện ra được, thì ra một mực chảy xuống không phải nước mắt, mà là... Máu.
Tô Mạt muốn đi kiểm tra, cho dù đến lúc này rồi điều đầu tiên mà em nghĩ tới vẫn là an ủi người khác, "Cô Tiết à, không sao, em không cảm thấy đau."
Tiết Đồng vội vàng đè tay Tô Mạt xuống, trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi, cô đang rất là căng thẳng, "Đừng đụng vào Tô Mạt, nghe lời, bây giờ chúng ta đi bệnh viện đi."
Tiết Đồng không cho Tô Mạt cơ hội từ chối mình, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh đối phó với những vấn đề ngày, có thủ đoạn quen thuộc của riêng mình, chị có quen bác sĩ đáng tin cậy, không chỉ về mặt y thuật, mà miệng lưỡi cũng tin được.
Tô Mạt ngây ra, giống như trong nháy mắt đã mất đi sự tươi tắn ngày xưa, em chỉ đứng ở đó, mặc cho Tiết Đồng nắm, mặc cho đối phương sắp xếp, không có ai biết em đang nghĩ gì, đến ngay chính bản thân Tô Mạt cũng không biết.
Chuyện Tô Mạt nhập viện không thể lừa gạt những thành viên Paradise còn lại được.
Hứa Vãn đi ra khỏi nhà Tô Mạt, bởi vì không yên tâm, vẫn nhắm mắt gọi điện thoại cho Chung Ái, ba người Chung Ái vốn lập tức phải ra nước ngoài quay chụp rồi, đang ở chuẩn bị lên đường, nghe xong lời này của Hứa Vãn, vội vàng cùng nhau chạy đến nhà Tô Mạt.
Tô Mạt đã không có ở đây, cũng chỉ có một mình Điền Điềm cầm cây chổi nhỏ đang quét mảnh cốc vỡ, cô còn chuẩn bị cho Tô Mạt mấy bộ quần áo, đã đặt sẵn trên sofa, trông có vẻ như sắp ra ngoài.
Mấy người Chung Ái đều rất nhạy bén, cũng không cần Điền Điềm mở miệng, bọn họ đã biết ngay có chuyện xảy ra rồi.
Ba người cùng nhau chạy tới bệnh viện, quá mức bắt mắt, chuyện giữa Hứa Vãn và Tô Mạt nếu bị truyền ra thì chẳng tốt cho ai cả, cuối cùng ba người sau khi bàn bạc ra quyết định, vẫn là để Chung Ái ra mặt, đi bệnh viện xem xét tình huống, Diệp Hề và Đồng Hảo thì về nhà chờ cô.
Sau khi Điền Điềm dọn dẹp xong, Lâm Tịnh lái xe đến đón cô, nhìn thấy Chung Ái và Điền Điềm cùng lúc xuất hiện ở bên đường, Lâm Tịnh cũng không nói gì thêm, có thể thêm một người có tính toán trong lòng để thương lượng cũng là chuyện tốt, nếu đem Tiết Đồng cái vị ảnh hậu sắp hủy hợp đồng với ông chủ cũ ra so với với mặt trời chuẩn bị lặn về phía tây, vậy thì Chung Ái có thể coi là ánh năng vô cùng nóng mắt, chói chang giữa ban trưa.
Nói tóm lại, thêm cô nàng, thêm tài nguyên cùng nhân mạch phía sau lưng cô nàng, rất nhiều chuyện có thể thuận lợi hơn một chút.
Trên đường đi, ba người đều rất trầm mặc.
Lâm Tịnh là người ngoài, Điền Điềm dù là trợ lý nhưng không hiểu rõ tình huống, Chung Ái thì lại không tiện mở miệng hỏi thăm.
Một đường yên tĩnh, ba người cứ như thế đi tới bệnh viện.
Tô Mạt không bị thương đến mắt, nhưng vết thương lại nằm trên mí, một vết rách không cạn, vạch một đường từ đó đến phần đuôi lông mày, rõ ràng chói mắt, sau khi bác sĩ xử lí, băng bó vết thương cho Tô Mạt xong, băng gạc bao trùm lên toàn bộ mắt, em chỉ có thể dùng một mắt để quan sát sự vật.
Chung Ái nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy Tô Mạt ngoan ngoãn ngồi trên giường, không khóc không nháo, cô Tiết thì đang chải tóc cho Tô Mạt, tóc nắm ở trong tay, sau khi chải chuốt gọn gàng, còn cài thêm một bông hoa xinh đẹp.
Tiết Đồng hình như còn nói gì đó với Tô Mạt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như là đang dỗ trẻ con vậy.
Một tích tắc kia, cả người Chung Ái đều đứng lại, cô cảm thấy cô đã làm sai một chuyện, một chuyện rất quan trọng rồi, nếu như cô không đổ thêm dầu vào lửa, mặc kệ sự yêu thích Tô Mạt dành cho Hứa Vãn đi, nói không chừng chuyện này đã sớm kết thúc hòa bình trong khi vừa mới manh nha rồi, mà Tô Mạt cũng có thể mở rộng cửa lòng, nghênh đón một phần tình cảm trân quý khác.
Chung Ái thấy cảnh này còn khó chịu, làm trợ lý sớm chiều chung đụng, Điền Điềm đã sớm òa khóc, cô cũng không quản được nhiều đến thế, đẩy Chung Ái ra mà xông vào, cô chạy đến bên người Tô Mạt, lôi kéo tay Tô Mạt, không ngừng kiểm tra.
Vết máu đã được xử lý sạch sẽ, nhưng Điền Điềm có lẽ vẫn còn nghĩ đến vết máu lưu lại trên sàn nhà, chỉ cần nghĩ đến máu này là nhỏ xuống từ đôi mắt xinh đẹp kia của Tô Mạt, Điền Điềm đã cảm thấy tim như bị đao chém rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành thế này rồi? Tiểu Thất, em có đau không?" Điền Điềm vừa rơi lệ, vừa cẩn thận từng li từng tí cầm tay Tô Mạt.
Tô Mạt muốn cười, an ủi trợ lý nhỏ nhà mình một chút, nhưng mà cười quá mức mệt mỏi, nói chuyện cũng quá mệt mỏi, trước đó không cảm thấy được, nhưng giờ phút này, nửa bên mặt Tô Mạt vừa cứng vừa đau, thực sự không còn tinh thần để đối phó với cục diện trước mắt nữa.
Ngay khi Tô Mạt còn đang ngơ ngác luống cuống, đôi tay kiên cường mà ôn nhu, đem Tô Mạt kéo vào trong lồng ngực mềm mại, Tô Mạt liền nghe thấy giọng nói của cô Tiết vang lên bên tai.
"Điền Điềm, không cần lo lắng, nhìn có vẻ dọa người chút thôi, nhưng vết thương đã được xử lý tốt rồi, không ảnh hưởng đến mắt."
Điền Điềm cảm kích nhìn cô Tiết, Chung Ái ở một góc khác cũng ném cho Tiết Đồng một ánh mắt quan tâm.
Nhiều người ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, Lâm Tịnh xung phong nhận việc xử lý thủ tục có liên quan, mặc dù quen bác sĩ, nhân viên y tế đáng tin cậy, nhưng chuyện Tô Mạt xuất nhập viện xử lý vết thương thế này, không hề khua chiêng gõ chống, nhưng rốt cuộc vẫn để lại dấu vết, Lâm Tịnh nghĩ, cũng nên có người liên hệ với truyền thông.
Trong phòng bệnh, Tiết Đồng giao Tô Mạt cho Điền Điềm, cô thì cùng Chung Ái đi ra ngoài phòng, hoàn cảnh phòng bệnh rất tốt, trong ngoài tách biệt, yên tĩnh, thích hợp để tu dưỡng.
Tiết Đồng qua cửa kính, có chút quay đầu nhìn Tô Mạt trên giường bệnh ở bên trong, hạ thấp giọng, với với Chung Ái: "Miệng vết thương đã xử lí, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, yêu cầu lại quan sát thêm, mặc dù không có bị thương đến mắt, nhưng có thể tổn thương đến thần kinh, nếu như tổn thương thần kinh, e là..."
Thần kinh trên mặt phát triển phong phú, mà tổn thương thần kinh thì không thể xoay chuyển được, một khi hư hỏng, trường hợp xấu nhất không chừng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn viên của Tô Mạt.
Chung Ái cũng gật đầu đầy lo lắng, "Không chỉ thế, Tô Mạt còn có cơ địa dễ sẹo, vết thương ở ngay trên mắt, vị trí dễ thấy như vậy, tương lai nếu để lại sẹo, em sợ con bé sẽ không chấp nhận được."
Đúng vậy nhỉ, không có cô nhóc nào có thể vờ như không thấy vết sẹo trên mặt mình được.
Tiết Đồng liền tiếp lời Chung Ái: "Cho nên tôi có ý tưởng này."
Chung Ái nhìn về phía Tiết Đồng.
Giữa hai người thông minh không cần đánh Thái Cực, Tiết Đồng trực tiếp nói, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi khỏi nơi này một thời gian."
Chung Ái sững sờ, "Đi khỏi nơi này?"
Tiết Đồng gật gật đầu.
Đó vốn là sắp xếp tiếp theo dành cho mình, nhưng bộ dạng này của Tô Mạt ở lại trong nước chỉ e là nghị luận quấn thân, đối với việc dưỡng bệnh của em ấy cũng thế, quên đoạn tình cảm kia cũng thế, đều không có bất kỳ ích lợi gì hết.
Tiết Đồng nghiêm túc nói thẳng với Chung Ái, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi nước M, hoàn cảnh nơi đó rộng rãi hơn so với trong nước một chút, áp lực của em ấy cũng sẽ nhỏ đi một chút, nói không chừng sẽ gặp được cơ hội mới mẻ hơn."
Giao người cho Tiết Đồng, Chung Ái dĩ nhiên không có gì để không yên tâm hết, nhưng Tô Mạt không phải là một thân tự do có thể đi lại tùy thích, nếu muốn để cho em ấy ra nước ngoài thanh tịnh yên ổn trong hai năm, có một chuyện e là nhất định phải làm.
Chung Ái nhìn nhìn cô Tiết mắt sáng rực ở phía trước, lại nhìn Tô Mạt đang cùng Điền Điềm rúc thành một khối, không biết đã ngủ hay còn tỉnh, đột nhiên cảm giác được lúc này ngược lại là một thời cơ không tệ.
Chung Ái vẫy tay với Tiết Đồng, "Cô Tiết, em cũng có một ý tưởng, nếu như có thể thành, vậy thì Tiểu Thất có thể cùng cô ra nước ngoài chơi một thời gian."
Tiết Đồng mỉm cười, mặc dù còn chưa nghe thấy lời kế tiếp của Chung Ái, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy, hai người các cô chắc hẳn đang nghĩ đến cùng một chỗ.
Hai người đối mắt, mỉm cười với nhau, sau đó liền nghiêng người qua, cùng nhau trao đổi ý kiến.
Lúc hai người trở lại trong phòng, Điền Điềm đã đỡ Tô Mạt nằm xuống.
Tiết Đồng kéo Điền Điềm lại, ra ký hiệu điện thoại với cô nàng.
Điền Điềm hiểu ý, nhưng cô nàng có chút kinh ngạc, đè ép cuống họng dò hỏi, "Cô Tiết, ý của cô là muốn em gọi điện thoại cho công ty á?"
Tiết Đồng gật gật đầu.
Điền Điềm có chút khó khăn, "Nhưng, nhưng nói thế nào bây giờ ạ."
Chẳng lẽ nói thần tượng nhỏ nhà mình tỏ tình không thành công, bị đối tượng tỏ tình đập tín vật đính ước đến hỏng cả mắt ư?
Tiết Đồng lắc đầu, "Em không cần nói kỹ lắm đâu, nếu có hỏi tới thì nói em cũng không rõ."
Điền Điềm mặc dù không biết Tiết Đồng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chung quy cô nàng tin tưởng cô Tiết, vẫn dựa theo phân phó của cô ấy mà làm.
Đợi đến lúc Điền Điềm đi ra cửa gọi điện thoại cho người đại diện Tưởng Minh, Chung Ái lại gọi y tá tới, xin thêm không ít băng gạc.
Chung Ái cùng Tiết Đồng vốn cho là Tô Mạt đã ngủ, kết quả không nghĩ tới em chỉ nằm thẳng tắp, mở mắt trừng trừng ở trên giường.
Chung Ái tiến lên sờ mặt Tô Mạt, đau lòng nói, "Còn đau không."
Tô Mạt lắc đầu.
Tiết Đồng đỡ Tô Mạt ngồi dậy, dịu dàng nói, "Tô Mạt, em phải phối hợp với chúng tôi, chờ lát nữa Tưởng Minh tới, em không cần nói gì hết, giao cho tôi với Chung Ái, nếu như mệt mỏi, ngủ một lát cũng được."
"Vâng." Tô Mạt đáp.
Tiết Đồng gật gật đầu với Chung Ái, Chung Ái tháo băng gạc ra, một vòng lại một vòng quấn lên đầu Tô Mạt, thương tích vốn không nghiêm trọng lắm, dưới thủ pháp băng bó khoa trương của Chung Ái lại có vẻ nhìn mà phải giật cả mình.
Sau khi Chung Ái thể hiện kỹ thuật của mình xong, lôi kéo tay Tô Mạt nói, "Không phải đã nói hâm mộ chị Tiểu Ái sao, hành vi tác oai tác quái mấy năm qua của Thượng Nghệ cũng không xứng để em bán mạng vì bọn họ, hi vọng đến ngày xuất viện ấy, Tiểu Thất của chúng ta sẽ là một người tự do."
Tô Mạt chỉ cảm thấy trên đầu bị băng bó hơi chặt, không quá dễ chị, em đưa tay muốn kiểm tra kết quả lại bị Chung Ái đè lại một cái.
"Nghe lời, đừng nhúc nhích, giao tất cả cho chị và cô Tiết." Chung Ái dặn dò.
Điền Điềm từ bên ngoài vào, ra dấu OK, Tưởng Minh đã biết rồi, tất nhiên chẳng mấy nữa sẽ chạy đến.
Chung Ái nhìn Tiết Đồng, "Được rồi, bây giờ chúng ta tìm bác sĩ trò chuyện một chút."