Lời Nguyền Oan
Chương 1: Thảm án dòng họ Tần
Thuở xưa cũng đã từ rất lâu về trước có một huyện nhỏ giáp phía Tây trung tâm của kinh đô nhưng lại nằm sâu trong nơi rừng thiêng nước độc. Đó là huyện Tần Tang do người nhà họ Tần đứng ra làm quan, giữ nhiều chức vụ to nhỏ khác nhau trong huyện. Họ được coi là những vị bồ tác sống bởi làm việc rất công bằng minh bạch luôn đứng về phía lẽ phải tiêu diệt cái ác, từng cứu giúp rất nhiều người và được triều đình vô cùng trọng dụng. Tuy vậy điều ấy cũng khiến cho Tần gia có không ít kẻ thù muốn lăm le chiếm lấy gia tài cũng như quyền lực mà họ đang sở hữa. Và điều gì tới cũng sẽ tới vào đời thứ 8 nhà họ Tần khi gia chủ Tần Trạch Dương lên đảm nhiệm vị trí quan huyện được ít lâu thì một biến cố đã xảy ra. Chỉ sau một đêm toàn bộ người trong gia trang nhà họ Tần đều bị giết sạch. Người thì bị chém lìa đầu, người thì bị cấu xé thành từng mảnh, người thì bị treo cổ lắc lẻo trên xà nhà một cách dã man... Còn gia chủ, quan huyện Trạch Dương đến tận hôm sau người ta mới tìm thấy xác ông ở con sông gần đấy. Mặt mày thì tái méc, hai mắt trợn ngược không thấy lòng đen chỉ thấy những tia máu đỏ lừ bao quanh. Người bị trói chặt trên bè y như cái lệ thả bè trôi sông vớinhững người phụ nữ chưa chồng có chửa. Ai cũng ngỡ ngàng trước sự diệt vong của một dòng tộc, được đặt rất nhiều Kì vọng sẽ tạo nên nghiệp lớn cho nước nhà. Triều đình cũng vô cũng đau xót tuy đã phái người tới điều tra nhưng tất cả mọi dấu vết đều đã bị xóa sạch một cách quỷ dị, cuối cùng đành bó tay bất lực thu binh về. Từ đó hằng đêm mỗi khi ai đi qua Tần gia trang đều sẽ nghe những tiếng khóc ai oán rùng rợn, thi thoảng còn nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết, tiếng dao kiếm chém nhau vang vọng núi rừng. Dần dần nơi đây được coi là: Vùng đất của những oan hồn.
May mắn thay, khi thảm án xảy ra, con trai duy nhất của gia chủ Trạch Dương lại không có ở đó. Cậu ta tên Tần Trương sống với mẹ ở kinh đô từ năm ba tuổi. Vốn dĩ trước đó gia đình rất hạnh phúc nhưng không hiểu sao cha mẹ cậu xảy ra cãi vã, rồi cậu được đưa lên đây theo mẹ, học hành sinh sống. Giờ cha cậu đã mất cậu buộc phải về lại gia trang nối tiếp sự nghiệp.
- Con không thể về được nơi đó rất nguy hiểm!
- Con biết mẹ lo cho con nhưng đây là lệnh của triều đình không thể làm trái,mẹ yên tâm khi nào con đứng vững ở cái ghế quan huyện ấy con sẽ đón mẹ về.
Bà Trương khi nghe tin con phải về huyện nhậm chức thì vô cùng suốt ruột, bà cũng muốn đi về cùng con lắm nhưng vì chân bà thường xuyên đau nhức kèm theo sức khỏe yếu sợ đi theo sẽ làm gánh nặng cho con. Nghe con nói vậy bà cũng không có cách nào ngăn cản:
- Cầm lấy chìa khóa này đi có lúc con sẽ cần dùng.
Tần Trương đỡ lấy chiếc chìa khóa nhỏ được phủ một lớp mạ vàng trông vô cùng quý giá. Cất chìa khóa vào trong người cậu chắp tay cúi người từ biệt mẹ rồi đi thẳng ra khỏi sân sang nhà.
- Cậu ấm Trương nay về nhậm chức đấy hả? Một trong số những người hàng xóm của cậu đang dọn hàng lên tiếng.
- Vâng, ở nhà mẹ tôi nhờ các bác...
- Ôi dào! Ở với nhau bao nhiêu năm như người thân trong nhà ý cậu ấm cứ yên tâm cái này chúng tôi lo được.
- Vâng xin cảm ơn sự giúp đỡ từ bà con. Chào mọi người tôi xin phép lên đường không kẻo muộn.
Cậu từ biệt mọi người rồi đi ra khỏi làng. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc ba tuổi cậu được đi ra khỏi làng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đi qua khu chợ thường ngày, cậu cố quan sát từng ngóc ngách như muốn nhớ thật kĩ sự đông vui nhộn nhịp của kinh thành. Không biết quê hương mình giờ ra sao và nguyên nhân cái chết của cha là gì từng chuyện từng chuyện một cậu quyết sẽ phơi bày tất cả.
Không biết đã đi qua bao lâu, qua bao nhiêu thôn làng cuối cùng cậu đã tới chân núi Mạc Đinh là con đường dẫn lên huyện Tần Tang. Trời đã nhá nhem tối cậu bèn xin nghỉ chân nhờ tại một quán nước ở một làng cách đấy không xa. Từ chỗ này nhìn sang bên đối diện có thể thấy được con đường lên núi dài ngoằn nghèo khúc khuỷu lởm chởm những mỏn đá. Đêm ở nơi đây rất lạnh, cậu ngồi nhâm nhi li rượu ngắm khung cảnh núi rừng hùng vĩ một thời cậu đã từng sinh sống.
- Này! Ông biết vụ án ở Tần gia chưa thấy bảo là chưa tìm được hung thủ đấy.
- Tôi thấy người ta đồn là Tần gia xưa nay luôn làm việc thiện giúp đỡ người dân trừ gian diệt ác thế mà không biết ai mà lại ra tay dã man thế ấy chứ.
- Theo tôi tôi nghĩ chỉ ma quỷ mới làm được thôi nên dấu vết mới bị xóa sạch quân triều còn bó tay cơ mà.
- Ừ, có khi là bị ma quỷ hành thật đấy.
Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông bàn bên khiến Tần Trương phải buông đũa lắng nghe mà suy ngẫm.Trước khi tới đây cậu cũng nhận được báo cáo từ phía triều đình về cái chết của cha mình và sự ra đi của gần 200 mạng người ở Tần gia. Manh mối thì quá ít ỏi thậm chí còn có những chi tiết vô cùng quái dị khiến người ta phải rùng mình kinh hãi. Cậu bắt đầu ngờ vực về câu nói của người đàn ông quả thật không thể do một người nào làm ra chắc hẳn phải có một thế lực siêu nhiên nào đấy đứng sau dựng nên chuyện này.
May mắn thay, khi thảm án xảy ra, con trai duy nhất của gia chủ Trạch Dương lại không có ở đó. Cậu ta tên Tần Trương sống với mẹ ở kinh đô từ năm ba tuổi. Vốn dĩ trước đó gia đình rất hạnh phúc nhưng không hiểu sao cha mẹ cậu xảy ra cãi vã, rồi cậu được đưa lên đây theo mẹ, học hành sinh sống. Giờ cha cậu đã mất cậu buộc phải về lại gia trang nối tiếp sự nghiệp.
- Con không thể về được nơi đó rất nguy hiểm!
- Con biết mẹ lo cho con nhưng đây là lệnh của triều đình không thể làm trái,mẹ yên tâm khi nào con đứng vững ở cái ghế quan huyện ấy con sẽ đón mẹ về.
Bà Trương khi nghe tin con phải về huyện nhậm chức thì vô cùng suốt ruột, bà cũng muốn đi về cùng con lắm nhưng vì chân bà thường xuyên đau nhức kèm theo sức khỏe yếu sợ đi theo sẽ làm gánh nặng cho con. Nghe con nói vậy bà cũng không có cách nào ngăn cản:
- Cầm lấy chìa khóa này đi có lúc con sẽ cần dùng.
Tần Trương đỡ lấy chiếc chìa khóa nhỏ được phủ một lớp mạ vàng trông vô cùng quý giá. Cất chìa khóa vào trong người cậu chắp tay cúi người từ biệt mẹ rồi đi thẳng ra khỏi sân sang nhà.
- Cậu ấm Trương nay về nhậm chức đấy hả? Một trong số những người hàng xóm của cậu đang dọn hàng lên tiếng.
- Vâng, ở nhà mẹ tôi nhờ các bác...
- Ôi dào! Ở với nhau bao nhiêu năm như người thân trong nhà ý cậu ấm cứ yên tâm cái này chúng tôi lo được.
- Vâng xin cảm ơn sự giúp đỡ từ bà con. Chào mọi người tôi xin phép lên đường không kẻo muộn.
Cậu từ biệt mọi người rồi đi ra khỏi làng. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc ba tuổi cậu được đi ra khỏi làng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đi qua khu chợ thường ngày, cậu cố quan sát từng ngóc ngách như muốn nhớ thật kĩ sự đông vui nhộn nhịp của kinh thành. Không biết quê hương mình giờ ra sao và nguyên nhân cái chết của cha là gì từng chuyện từng chuyện một cậu quyết sẽ phơi bày tất cả.
Không biết đã đi qua bao lâu, qua bao nhiêu thôn làng cuối cùng cậu đã tới chân núi Mạc Đinh là con đường dẫn lên huyện Tần Tang. Trời đã nhá nhem tối cậu bèn xin nghỉ chân nhờ tại một quán nước ở một làng cách đấy không xa. Từ chỗ này nhìn sang bên đối diện có thể thấy được con đường lên núi dài ngoằn nghèo khúc khuỷu lởm chởm những mỏn đá. Đêm ở nơi đây rất lạnh, cậu ngồi nhâm nhi li rượu ngắm khung cảnh núi rừng hùng vĩ một thời cậu đã từng sinh sống.
- Này! Ông biết vụ án ở Tần gia chưa thấy bảo là chưa tìm được hung thủ đấy.
- Tôi thấy người ta đồn là Tần gia xưa nay luôn làm việc thiện giúp đỡ người dân trừ gian diệt ác thế mà không biết ai mà lại ra tay dã man thế ấy chứ.
- Theo tôi tôi nghĩ chỉ ma quỷ mới làm được thôi nên dấu vết mới bị xóa sạch quân triều còn bó tay cơ mà.
- Ừ, có khi là bị ma quỷ hành thật đấy.
Cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông bàn bên khiến Tần Trương phải buông đũa lắng nghe mà suy ngẫm.Trước khi tới đây cậu cũng nhận được báo cáo từ phía triều đình về cái chết của cha mình và sự ra đi của gần 200 mạng người ở Tần gia. Manh mối thì quá ít ỏi thậm chí còn có những chi tiết vô cùng quái dị khiến người ta phải rùng mình kinh hãi. Cậu bắt đầu ngờ vực về câu nói của người đàn ông quả thật không thể do một người nào làm ra chắc hẳn phải có một thế lực siêu nhiên nào đấy đứng sau dựng nên chuyện này.