Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
Chương 12: Trúng tà
Edit: Phưn Phưn
Căn tin trong căn cứ, ba bữa cơm đều là đứng ăn.
Trong lớp Tần Khả tất cả đều là học sinh mới, vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, một bàn mười hai người, yên lặng như chỉ có một hai người.
Cố Tâm Tình coi như là một ngoại lệ.
"Khả Khả," Thừa dịp không ai chú ý tới, cô nàng tiến đến bên tai Tần Khả, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu ngẩng đầu nhìn qua bên phía đối diện đi, Hoắc Tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu đấy."
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Không nhìn."
Cố Tâm Tình: "—— Sao lại không nhìn?"
Tần Khả: "Ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống."
Cố Tâm Tình: "???"
Cố Tâm Tình: "Nói nhảm. Chỉ nói mỗi khuôn mặt thôi, rõ ràng Hoắc Tuấn ít nhất cũng là tú sắc khả xan*!"
(Tú sắc khả xan*: Đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no.)
Tần Khả: "..."
Tần Khả không giải thích, cô ngẩng đầu.
Quả nhiên vừa ngẩng lên, đã lọt vào đôi mắt đen nhánh đó.
Đối diện vài giây, lần thứ hai nét mặt Tần Khả không thay đổi cúi đầu.
——
Một con thỏ bị sói nhìn chằm chằm, dù cho con sói kia có tú sắc khả xan, con thỏ còn có thể ăn được nữa sao?
Tần Khả thở dài trong lòng.
"Tớ ăn xong rồi, tớ đến nơi tập hợp trước đây."
"Hả? Nhưng mà Khả Khả cậu chỉ mới ăn có mấy muỗng cơm thôi mà."
"Không ăn."
Tần Khả xoay người, vừa định bước lên một bước, đột nhiên dừng lại động tác.
Cô nâng mắt lên, nhìn người đứng trước mặt.
"Học muội Tần Khả, bữa sáng chỉ ăn ít như vậy thì không được đâu, hôm nay huấn luyện dã ngoại trên rừng núi rất vất vả."
Đứng trước mặt Tần Khả chính là Cao Hạo, lúc này đang có dáng vẻ chân thành lại dịu dàng thân sĩ.
Cậu ta vươn tay, đưa hộp sữa bò đến trước mặt Tần Khả.
"Nhận cái này đi, lúc đói bụng có thể lấy để uống."
"..."
Cảm nhạn được các học sinh ba năm lớp Tinh Anh đều bắt đầu nhìn sang đây, Tần Khả đau đầu. Cô không muốn ở chỗ này dây dưa với Cao Hạo, đánh phải đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn học trưởng."
"Học muội đừng khách sáo."
Cao Hạo xem như tương đối am hiểu nhìn mặt đoán ý, đặc biệt ở mối quan hệ khác phái càng phải đúng mực. Lúc này thấy Tần Khả không nhiệt tình cho lắm, cậu ta liền gật đầu rồi rời đi.
Chờ Cao Hạo vừa đi, Tần Khả rủ mắt không cảm xúc, nhìn hộp sữa trong tay mình.
Cố Tâm Tình hâm mộ lại gần.
"Thật tốt, vẫn còn có học trưởng Cao Hạo đưa cho cậu hộp sữa —— Anh ta chính là một trong những hot boy của trường đó. Thế nào, cậu thích khoản này của anh ta chứ?"
Tần Khả không nói chuyện, trong ánh mắt lướt qua tia trào phúng.
Cô đối với khoản cặn bã như Cao Hạo có bạn gái mà còn nhớ thương tới em gái của người ta, một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng không để cho Tần Khả nói gì, đột nhiên một bóng người cao dài chiếu xuống trước mặt cô.
——
Hai tay Hoắc Tuấn cắm vào túi quần, nghiêng người đứng ở trước mặt cô, khi quay lại thì trong đôi mắt đen nhánh ấy trầm xuống.
Hai người đối diện vài giây.
Khóe môi mỏng của nam sinh khẽ nhếch lên, nhưng trong cặp mắt kia lại không hề có ý cười.
Hoắc Tuấn không nói lời nào.
Chỉ rút tay trái ra, bàn tay thon dài trắng nõn mở ra.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô.
Bầu không khí quỷ dị.
Ngay cả Cố Tâm Tình ở bên cạnh cùng với những học sinh đang nhìn trộm đều không rõ nguyên do, không dám thở mạnh mà chỉ dám nhìn hai người, suy đoán đây là tình huống gì.
Tần Khả lại rất rõ ràng.
Cô thở dài bất đắc dĩ, động tác thân thể đã tự giác —— Đặt hộp sữa mới nhận từ Cao Hạo lên bàn tay trắng nõn của nam sinh.
Hoắc Tuấn khẽ chớp mắt, bỗng dưng nắm bàn tay lại.
Đáng tiếc cô gái nhỏ rất cảnh giác, tay rút lại còn nhanh hơn con thỏ.
——
Đã vồ hụt.
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn hộp sữa trong tay mình, bỗng cười nhẹ một tiếng.
"Cậu ta không phải người tốt." Hoắc Tuấn nâng mắt nhìn Tần Khả, "Biết không?"
Tần Khả không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "Anh cũng vậy?"
"——"
Con ngươi Hoắc Tuấn trầm xuống.
Nhưng dường như Tần Khả cũng không có ý định đợi câu trả lời từ anh. Cô nhéo nhẹ đầu ngón tay đã tê dại, khẽ gật đầu với Hoắc Tuấn một cái liền xoay người rời đi.
Chờ đến lúc bóng lưng của Tần Khả biến mất bên ngoài cửa căn tin, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du mỗi người một trái một phải đi tới. Kiều Cẩn trước hết ngừng bên cạnh Hoắc Tuấn, nhìn thoáng qua hộp sữa trong tay Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca," Cậu ngẩng đầu, chép chép miệng, vẻ mặt phức tạp, "Từ sau khi tớ tốt nghiệp nhà trẻ, đã không còn đoạt đồ của nữ sinh nữa rồi."
"......"
Hoắc Tuấn rủ mắt, nhìn vài giây, cười lạnh.
Anh giơ tay lên.
"Bịch" một tiếng.
Hộp sữa kia đã trực tiếp bị ném vào gần thùng rác. Đập lên vách tường, hộp sữa lăn hai vòng mới rơi xuống thùng rác.
Học sinh mấy bàn xung quanh đều câm như hến.
Mà trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Hoắc Tuấn, vô biểu cảm cắm túi đi ra ngoài.
Sự tình buổi sáng ở căn tin, khiến cho trong lòng các tân học sinh lớp Tinh Anh vẫn còn rất sợ hãi.
Hiệu quả này vẫn liên tục kéo dài hơn nửa buổi sáng.
Trên đường huấn luyện dã ngoại, Tần Khả được giao nhiệm vụ làm lớp trưởng tạm thời, đội ngũ đi ở đằng sau, ánh mắt bọn học sinh kinh sợ ôm một loại "Không biết khi nào cậu ta sẽ bị Hoắc Tuấn giết chết cho nên nhất định phải tránh xa một chút" với cô.
Đối với việc này, huấn luyện viên Hách hoàn toàn thật sự hiểu lầm, trong lúc nghỉ ngơi còn khen ngợi Tần Khả:
"Em lập uy rất nhanh, xem ra tôi thật sự chọn đúng người rồi."
"..."
Tần Khả không muốn nói chuyện.
Ba lớp Tinh Anh vẫn dựa theo thông lệ thường của trường học, làm gương, là đội ngũ học sinh dẫn đầu của toàn trường. Mà lớp mười Tinh Anh thì lại đi đầu tiên.
Cả nửa ngày Tần Khả đã cảm nhận được tầm mắt như có như không từ phía sau, lúc này chỉ muốn rụt bản thân lại thành nhỏ nhất, để không ai nhìn thấy.
...
Các học sinh ăn trưa ở trên núi.
Ngay chỗ nghỉ ngơi, bóng râm ven đường không nhiều lắm, gần lớp Tinh Anh cũng chỉ có một cây cao cỡ trung.
Trong không gian mát mẻ dưới tàn cây, Hoắc Tuấn ngồi trên một núi đá lởm chởm.
Bên cạnh anh vẫn còn chỗ trống, nhưng không ai dám lại đó ngồi.
Ngay cả tới gần cũng không có, hiển nhiên những người khác thà rằng ngồi phơi mình dưới ánh nắng độc hại, cũng không dám tới gần Hoắc Tuấn dù chỉ một chút.
Ngược lại Kiều Cẩn Kiều Du thì dựa vào cây, nửa dựa vào tảng đá trên mặt đất.
"Tuấn ca, lần sau cậu cứ đánh chết tớ đi, tớ không muốn tới nơi quỷ quái này đâu."
Kiều Cẩn dựa vào tảng đá, mũ huấn luyện để ở trên mặt, phía dưới truyền ra một tiếng kêu rên ——
"Mỗi ngày trôi qua mẹ nó có còn là người không, đây là coi chúng ta thành chó quân đội à?"
"..."
Kiều Cẩn uể oải lầm bầm cả nửa ngày, cũng chưa nghe được tiếng đáp lại.
Cậu nhịn không được duỗi tay lấy mũ xuống, ngẩng đầu nhìn nam sinh ngồi trên tảng đá.
Giữa đám học sinh toàn trường anh vẫn một mình ngang ngược —— mọi người mặc đồ rằn ri đàng hoàng, riêng Hoắc Tuấn vẫn là một thân áo thun trắng sạch sẽ cùng quần dài tối màu, chỉ là mũ lưỡi trai màu đen bị anh kéo xuống hơn một nửa, vành nón lười biếng che xuống trước tóc.
Giấu ở phía dưới, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt trắng trẻo, cặp mắt đen nhánh không chớp nhìn về một hướng nào đó.
Kiều Cẩn nhìn theo hướng tầm mắt của Hoắc Tuấn.
Mặc dù xen lẫn trong một đám người đều mặc đồ rằn ri, nhưng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trắng nõn của cô gái nhỏ vẫn vô cùng xuất chúng và chói mắt.
Mặt cô do phơi nắng nên hơi đỏ ửng, đang nói gì đó với nữ sinh bên cạnh, tóc màu đen cột thành đuôi ngựa khẽ đong đưa theo thân người.
Ở nơi mùa hè khô nóng này, càng trêu chọc người khác tâm phiền ý loạn, nóng nảy bất an.
Thu lại ánh mắt.
Kiều Cẩn lén chỉ chỉ Hoắc Tuấn, không tiếng động nói chuyện theo khẩu hình với Kiều Du: "—— Đây là trúng tà à?"
Dựa vào trên cây Kiều Du nhún vai, hiển nhiên cũng là dáng vẻ không biết làm thế nào.
Không đợi hai người tiếp tục trao đổi.
Hoắc Tuấn đột nhiên đứng lên, không chút do dự cất bước về phía Tần Khả.
Kiều Cẩn sửng sốt, ngồi thẳng người dậy.
"Tuấn ca, cậu làm gì thế? Tìm Tần Khả à?"
"..."
Hoắc Tuấn xoay người nhìn cậu, một giây sau khẽ chớp mắt.
Kiều Cẩn cười: "Tuấn ca, buổi sáng cậu vừa nói, ranh giới làm người cuối cùng của cậu là không đụng vào cô gái ngoan ngoãn đó."
Hoắc Tuấn trầm mặc một lát, cười nhạt.
"Không phải cậu nói cô ấy là em gái tôi?"
Anh lại quay người, liếm khóe môi, thấp giọng cười khẽ——
"Ông đây đau lòng cho em gái, không được sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Khả:... Hừ.
Căn tin trong căn cứ, ba bữa cơm đều là đứng ăn.
Trong lớp Tần Khả tất cả đều là học sinh mới, vẫn chưa quen thuộc lẫn nhau, một bàn mười hai người, yên lặng như chỉ có một hai người.
Cố Tâm Tình coi như là một ngoại lệ.
"Khả Khả," Thừa dịp không ai chú ý tới, cô nàng tiến đến bên tai Tần Khả, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu ngẩng đầu nhìn qua bên phía đối diện đi, Hoắc Tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu đấy."
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "Không nhìn."
Cố Tâm Tình: "—— Sao lại không nhìn?"
Tần Khả: "Ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống."
Cố Tâm Tình: "???"
Cố Tâm Tình: "Nói nhảm. Chỉ nói mỗi khuôn mặt thôi, rõ ràng Hoắc Tuấn ít nhất cũng là tú sắc khả xan*!"
(Tú sắc khả xan*: Đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no.)
Tần Khả: "..."
Tần Khả không giải thích, cô ngẩng đầu.
Quả nhiên vừa ngẩng lên, đã lọt vào đôi mắt đen nhánh đó.
Đối diện vài giây, lần thứ hai nét mặt Tần Khả không thay đổi cúi đầu.
——
Một con thỏ bị sói nhìn chằm chằm, dù cho con sói kia có tú sắc khả xan, con thỏ còn có thể ăn được nữa sao?
Tần Khả thở dài trong lòng.
"Tớ ăn xong rồi, tớ đến nơi tập hợp trước đây."
"Hả? Nhưng mà Khả Khả cậu chỉ mới ăn có mấy muỗng cơm thôi mà."
"Không ăn."
Tần Khả xoay người, vừa định bước lên một bước, đột nhiên dừng lại động tác.
Cô nâng mắt lên, nhìn người đứng trước mặt.
"Học muội Tần Khả, bữa sáng chỉ ăn ít như vậy thì không được đâu, hôm nay huấn luyện dã ngoại trên rừng núi rất vất vả."
Đứng trước mặt Tần Khả chính là Cao Hạo, lúc này đang có dáng vẻ chân thành lại dịu dàng thân sĩ.
Cậu ta vươn tay, đưa hộp sữa bò đến trước mặt Tần Khả.
"Nhận cái này đi, lúc đói bụng có thể lấy để uống."
"..."
Cảm nhạn được các học sinh ba năm lớp Tinh Anh đều bắt đầu nhìn sang đây, Tần Khả đau đầu. Cô không muốn ở chỗ này dây dưa với Cao Hạo, đánh phải đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn học trưởng."
"Học muội đừng khách sáo."
Cao Hạo xem như tương đối am hiểu nhìn mặt đoán ý, đặc biệt ở mối quan hệ khác phái càng phải đúng mực. Lúc này thấy Tần Khả không nhiệt tình cho lắm, cậu ta liền gật đầu rồi rời đi.
Chờ Cao Hạo vừa đi, Tần Khả rủ mắt không cảm xúc, nhìn hộp sữa trong tay mình.
Cố Tâm Tình hâm mộ lại gần.
"Thật tốt, vẫn còn có học trưởng Cao Hạo đưa cho cậu hộp sữa —— Anh ta chính là một trong những hot boy của trường đó. Thế nào, cậu thích khoản này của anh ta chứ?"
Tần Khả không nói chuyện, trong ánh mắt lướt qua tia trào phúng.
Cô đối với khoản cặn bã như Cao Hạo có bạn gái mà còn nhớ thương tới em gái của người ta, một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng không để cho Tần Khả nói gì, đột nhiên một bóng người cao dài chiếu xuống trước mặt cô.
——
Hai tay Hoắc Tuấn cắm vào túi quần, nghiêng người đứng ở trước mặt cô, khi quay lại thì trong đôi mắt đen nhánh ấy trầm xuống.
Hai người đối diện vài giây.
Khóe môi mỏng của nam sinh khẽ nhếch lên, nhưng trong cặp mắt kia lại không hề có ý cười.
Hoắc Tuấn không nói lời nào.
Chỉ rút tay trái ra, bàn tay thon dài trắng nõn mở ra.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô.
Bầu không khí quỷ dị.
Ngay cả Cố Tâm Tình ở bên cạnh cùng với những học sinh đang nhìn trộm đều không rõ nguyên do, không dám thở mạnh mà chỉ dám nhìn hai người, suy đoán đây là tình huống gì.
Tần Khả lại rất rõ ràng.
Cô thở dài bất đắc dĩ, động tác thân thể đã tự giác —— Đặt hộp sữa mới nhận từ Cao Hạo lên bàn tay trắng nõn của nam sinh.
Hoắc Tuấn khẽ chớp mắt, bỗng dưng nắm bàn tay lại.
Đáng tiếc cô gái nhỏ rất cảnh giác, tay rút lại còn nhanh hơn con thỏ.
——
Đã vồ hụt.
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn hộp sữa trong tay mình, bỗng cười nhẹ một tiếng.
"Cậu ta không phải người tốt." Hoắc Tuấn nâng mắt nhìn Tần Khả, "Biết không?"
Tần Khả không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "Anh cũng vậy?"
"——"
Con ngươi Hoắc Tuấn trầm xuống.
Nhưng dường như Tần Khả cũng không có ý định đợi câu trả lời từ anh. Cô nhéo nhẹ đầu ngón tay đã tê dại, khẽ gật đầu với Hoắc Tuấn một cái liền xoay người rời đi.
Chờ đến lúc bóng lưng của Tần Khả biến mất bên ngoài cửa căn tin, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du mỗi người một trái một phải đi tới. Kiều Cẩn trước hết ngừng bên cạnh Hoắc Tuấn, nhìn thoáng qua hộp sữa trong tay Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca," Cậu ngẩng đầu, chép chép miệng, vẻ mặt phức tạp, "Từ sau khi tớ tốt nghiệp nhà trẻ, đã không còn đoạt đồ của nữ sinh nữa rồi."
"......"
Hoắc Tuấn rủ mắt, nhìn vài giây, cười lạnh.
Anh giơ tay lên.
"Bịch" một tiếng.
Hộp sữa kia đã trực tiếp bị ném vào gần thùng rác. Đập lên vách tường, hộp sữa lăn hai vòng mới rơi xuống thùng rác.
Học sinh mấy bàn xung quanh đều câm như hến.
Mà trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Hoắc Tuấn, vô biểu cảm cắm túi đi ra ngoài.
Sự tình buổi sáng ở căn tin, khiến cho trong lòng các tân học sinh lớp Tinh Anh vẫn còn rất sợ hãi.
Hiệu quả này vẫn liên tục kéo dài hơn nửa buổi sáng.
Trên đường huấn luyện dã ngoại, Tần Khả được giao nhiệm vụ làm lớp trưởng tạm thời, đội ngũ đi ở đằng sau, ánh mắt bọn học sinh kinh sợ ôm một loại "Không biết khi nào cậu ta sẽ bị Hoắc Tuấn giết chết cho nên nhất định phải tránh xa một chút" với cô.
Đối với việc này, huấn luyện viên Hách hoàn toàn thật sự hiểu lầm, trong lúc nghỉ ngơi còn khen ngợi Tần Khả:
"Em lập uy rất nhanh, xem ra tôi thật sự chọn đúng người rồi."
"..."
Tần Khả không muốn nói chuyện.
Ba lớp Tinh Anh vẫn dựa theo thông lệ thường của trường học, làm gương, là đội ngũ học sinh dẫn đầu của toàn trường. Mà lớp mười Tinh Anh thì lại đi đầu tiên.
Cả nửa ngày Tần Khả đã cảm nhận được tầm mắt như có như không từ phía sau, lúc này chỉ muốn rụt bản thân lại thành nhỏ nhất, để không ai nhìn thấy.
...
Các học sinh ăn trưa ở trên núi.
Ngay chỗ nghỉ ngơi, bóng râm ven đường không nhiều lắm, gần lớp Tinh Anh cũng chỉ có một cây cao cỡ trung.
Trong không gian mát mẻ dưới tàn cây, Hoắc Tuấn ngồi trên một núi đá lởm chởm.
Bên cạnh anh vẫn còn chỗ trống, nhưng không ai dám lại đó ngồi.
Ngay cả tới gần cũng không có, hiển nhiên những người khác thà rằng ngồi phơi mình dưới ánh nắng độc hại, cũng không dám tới gần Hoắc Tuấn dù chỉ một chút.
Ngược lại Kiều Cẩn Kiều Du thì dựa vào cây, nửa dựa vào tảng đá trên mặt đất.
"Tuấn ca, lần sau cậu cứ đánh chết tớ đi, tớ không muốn tới nơi quỷ quái này đâu."
Kiều Cẩn dựa vào tảng đá, mũ huấn luyện để ở trên mặt, phía dưới truyền ra một tiếng kêu rên ——
"Mỗi ngày trôi qua mẹ nó có còn là người không, đây là coi chúng ta thành chó quân đội à?"
"..."
Kiều Cẩn uể oải lầm bầm cả nửa ngày, cũng chưa nghe được tiếng đáp lại.
Cậu nhịn không được duỗi tay lấy mũ xuống, ngẩng đầu nhìn nam sinh ngồi trên tảng đá.
Giữa đám học sinh toàn trường anh vẫn một mình ngang ngược —— mọi người mặc đồ rằn ri đàng hoàng, riêng Hoắc Tuấn vẫn là một thân áo thun trắng sạch sẽ cùng quần dài tối màu, chỉ là mũ lưỡi trai màu đen bị anh kéo xuống hơn một nửa, vành nón lười biếng che xuống trước tóc.
Giấu ở phía dưới, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt trắng trẻo, cặp mắt đen nhánh không chớp nhìn về một hướng nào đó.
Kiều Cẩn nhìn theo hướng tầm mắt của Hoắc Tuấn.
Mặc dù xen lẫn trong một đám người đều mặc đồ rằn ri, nhưng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trắng nõn của cô gái nhỏ vẫn vô cùng xuất chúng và chói mắt.
Mặt cô do phơi nắng nên hơi đỏ ửng, đang nói gì đó với nữ sinh bên cạnh, tóc màu đen cột thành đuôi ngựa khẽ đong đưa theo thân người.
Ở nơi mùa hè khô nóng này, càng trêu chọc người khác tâm phiền ý loạn, nóng nảy bất an.
Thu lại ánh mắt.
Kiều Cẩn lén chỉ chỉ Hoắc Tuấn, không tiếng động nói chuyện theo khẩu hình với Kiều Du: "—— Đây là trúng tà à?"
Dựa vào trên cây Kiều Du nhún vai, hiển nhiên cũng là dáng vẻ không biết làm thế nào.
Không đợi hai người tiếp tục trao đổi.
Hoắc Tuấn đột nhiên đứng lên, không chút do dự cất bước về phía Tần Khả.
Kiều Cẩn sửng sốt, ngồi thẳng người dậy.
"Tuấn ca, cậu làm gì thế? Tìm Tần Khả à?"
"..."
Hoắc Tuấn xoay người nhìn cậu, một giây sau khẽ chớp mắt.
Kiều Cẩn cười: "Tuấn ca, buổi sáng cậu vừa nói, ranh giới làm người cuối cùng của cậu là không đụng vào cô gái ngoan ngoãn đó."
Hoắc Tuấn trầm mặc một lát, cười nhạt.
"Không phải cậu nói cô ấy là em gái tôi?"
Anh lại quay người, liếm khóe môi, thấp giọng cười khẽ——
"Ông đây đau lòng cho em gái, không được sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Khả:... Hừ.