Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
Chương 67: Tỉnh lại
Edit: Phưn Phưn
Hoắc Tuấn mở mắt ra.
Trước mắt rất tối, không nhìn thấy gì cả, anh chỉ có thể cảm nhận được từ cơ thể mình giờ phút này đang nằm trên một cái giường lớn mềm mại.
Đang ở đâu, lúc này là lúc nào, anh đều không thể phân biệt được. Mà cái kia lại chân thật không giống như là mơ, làm cả người anh bây giờ đều mệt mỏi tuyệt vọng, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời khiến anh có cảm giác sợ sệt.
——
Anh sợ rằng đó không phải là mơ.
Anh sợ đó mới là hiện thực chân chính, mà thứ gọi là hạnh phúc này chỉ là cảnh trong mơ sau khi anh phát điên mà ảo tưởng ra.
Ai thật ai giả, Hoắc Tuấn không dám tra xét.
Cho đến một lúc sau, Hoắc Tuấn cảm thấy bên tay trái mình có vật gì đó khẽ chạm vào. Dường như đang đè trên cổ tay của anh, ấm áp mềm mại.
Cảm nhận tỉ mỉ hơn, còn mang theo một hơi thở nhè nhẹ khẽ thổi qua.
Trong lòng Hoắc Tuấn bỗng run lên.
Anh gần như không thể kiềm chế được ngón tay hơi run rẩy, đưa cánh tay phải không bị trói buộc sờ sang bên cạnh.
"Cạch" một tiếng cực nhẹ, đèn bàn ở đầu giường được mở lên, ánh đèn mềm mại chiếu xuống.
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn sang hướng bên tay trái của mình.
——
Thân hình nhỏ xinh của cô gái đang ghé vào tay anh, cơ thể nhẹ nhàng cuộn tròn lại, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay trái của anh, hơi thở ấm áp thổi lên tay anh.
Con ngươi của Hoắc Tuấn co rụt lại, cảm xúc sợ hãi không kiềm chế được mà dâng lên trong mắt.
Hô hấp là chân thật.
Độ ấm cũng là chân thật.
Còn có da thịt dán vào nhau truyền đến tiếng tim đập, cũng vô cùng chân thật.
Trái tim chết lặng vì ngâm trong tuyệt vọng của Hoắc Tuấn, cuối cùng cũng ẩn lên chút đau nhức.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mại của cô gái nhỏ, chẳng qua là cố gắng điều chỉnh lực để không làm cho cô thức dậy, vì thế mà bàn tay không nghe lời lại run đến lợi hại.
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, rốt cuộc vành mắt của anh hồng lên.
"Xin lỗi..."
Giọng của anh hơi run run, đến cả trái tim cũng khổ sở phát run theo.
Hoắc Tuấn chậm rãi ngồi dậy, cong lưng xuống, bao bọc lấy cơ thể của cô gái nhỏ. Anh khép chặt mắt lại, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Thật sự xin lỗi... Tần Tần."
Hoắc Tuấn thấp giọng lẩm bẩm.
Đêm dần khuya.
Trong phòng tiếng hít thở chậm rãi giao nhau, trùng khít, dây dưa với nhau...
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đồng loạt đi đến phòng Hoắc Tuấn đầu tiên.
Trước khi vào cửa hai người còn đang thấp giọng nói về tình hình của Hoắc Tuấn, khi Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa phòng ngủ ra, từ bên trong cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng trên giường lớn, bước chân của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đều ngừng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn hiển nhiên có chút bất ngờ, ngữ khí kinh ngạc nhìn Ngôn An đang đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi: "... Tỉnh?"
Ngôn An cũng lấy lại tinh thần. Chị nhìn thoáng qua hai bóng dáng thân mật nằm trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng không khỏi thả lỏng.
Ngôn An cười một cái, trong mấy ngày gian nan này lần đầu tiên nở nụ cười đùa giỡn: "Khả Khả cũng đã bị ôm chặt đến vậy rồi, nếu còn chưa tỉnh vậy thì đó là ma làm à."
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn chị.
Ngừng hai giây, Hoắc Cảnh Ngôn nói: "Vậy chúng ta..."
"Đi ra ngoài trước đi." Ngôn An nói. "Đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Hơn nữa coi như tỉnh lại, thì người đầu tiên bọn họ muốn nhìn thấy nhất định không phải là chúng ta."
Hoắc Cảnh Ngôn cười bất đắc dĩ.
"Em nói đúng."
"..."
Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An có cùng suy nghĩ, xoay người ra cửa, lúc gần đi còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lại dặn dò người giúp việc không cần đi lên quấy rầy hai người trong phòng rồi mới lần lượt rời đi.
Tần Khả tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, thì đã là chuyện gần giữa trưa.
Mấy ngày liên tục trông coi bên giường Hoắc Tuấn, gần như không chợp mắt, tối hôm qua cơ thể cô đã mệt mỏi không thể chịu đựng nổi nữa, lúc này mới ngủ mê man.
Một giấc này ngủ quá sâu, sau khi tỉnh lại có cảm giác không biết bây giờ đang là năm nào.
Chẳng qua rất nhanh lý trí liền kéo cô từ mê man về thực tại. Nhớ tới Hoắc Tuấn, Tần Khả vội vàng chống lên chiếc giường mềm mại dưới thân để ngồi dậy.
Nhưng khi cô vừa có dấu hiệu muốn động đậy, thì trên đỉnh đầu cô gái nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng nói mớ khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
"...!" Cơ thể Tần Khả bỗng cứng lại. Mà đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân lại đang nằm ngay ngắn bị người ta ôm vào trong ngực, cánh tay rắn chắc vòng ra sau lưng cô rất chặt, từ lồng ngực đang ôm cô truyền tới một tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định.
Dường như hài lòng với biểu hiện nghe lời ngoan ngoãn nằm bất động của cô, hai cánh tay càng lúc càng ôm chặt, hô hấp ấm áp ái muội phủ xuống, cọ cọ bên cổ cô.
Hai mắt của thiếu niên nhắm lại không biết là tỉnh hay ngủ bấy giờ đang thấp giọng nỉ non bên tai cô: "... Để anh ôm một lát, Tần Tần."
Tần Khả hoảng hốt, lý trí trở về, đến giờ phút này cô mới thật sự xác định được là Hoắc Tuấn đã tỉnh lại.
Tần Khả chớp mắt, hốc mắt bỗng nóng lên. Cô yên lặng để cho Hoắc Tuấn ôm một lúc, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh tỉnh bao lâu rồi?"
"Ừm..." Giọng của thiếu niên mang theo chút lười biếng, nghe gần bên tai, lại vô cùng chọc người. Sau mấy giây anh trầm ngâm, ấn đường hơi thả lỏng, dứt khoát từ bỏ rối rắm, lại lần nữa vùi đầu vào cổ của cô gái nhỏ, lại thân mật thăm hỏi vành tai trắng mềm của cô, "Không biết."
"..." Tần Khả đành chịu.
Cô khẽ tránh ra, vất vả lắm mới thoát khỏi nụ hôn bên cổ của anh khiến cô ngứa ngáy, lại bị Hoắc Tuấn nhẹ nhàng ôm trở về.
"Ôm một lát thôi." Anh thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngữ khí lại còn đáng thương.
Tần Khả cười khổ.
——
Từ trên người Hoắc Tuấn nghe ra được ngữ khí đáng thương?
Đây là đầu óc bị đập hỏng rồi à?
Mặc dù trong lòng chửi thầm như vậy, nhưng Tần Khả vẫn không tiếp tục tránh đi.
Mãi không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ Hoắc Tuấn bị người gõ vang từ bên ngoài. Giọng điệu trêu chọc của Ngôn An truyền tới ——
"Các bảo bối ơi, mặt trời lên cao rồi. Hai đứa là muốn cùng nhau ngủ qua buổi tối hôm nay luôn à?"
Tại phương diện này da mặt Tần Khả rất mỏng, nghe vậy gò má liền nóng lên, duỗi tay khẽ đẩy Hoắc Tuấn.
"Chị Ngôn An cũng tới thúc giục rồi."
Nói xong Tần Khả ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt lại vô tội nhìn Hoắc Tuấn, "Sao họ lại biết anh tỉnh?"
"..." Ở bên cổ cô Hoắc Tuấn bất mãn khẽ hừ một tiếng, "Có lẽ là buổi sáng bọn họ rất không có mắt mà tới đây quấy rầy."
Tần Khả cũng hết cách.
Hai mươi phút sau.
Rửa mặt xong cuối cùng Tần Khả và Hoắc Tuấn cũng cùng nhau xuất hiện trong phòng ăn ở lầu chính.
Có một việc làm Tần Khả và Hoắc Tuấn bất ngờ chính là, vốn nên đi công tác ở nước ngoài Hoắc Thịnh Phong vậy mà cũng ở đây.
Hoắc Tuấn nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ kéo Tần Khả ngồi xuống một bên.
Hoắc Tuấn có thể làm lơ, nhưng Tần Khả thì không được.
Sau khi hoàn hồn cô liền lễ phép chào hỏi:
"Chào chú ạ."
"Ừ." Ngồi ở vị trí chủ bàn Hoắc Thịnh Phong đối với việc con trai mình tùy tiện dắt một cô gái đến bên bàn ăn dường như cũng không hề dị nghị, thậm chí vẻ mặt ông còn ôn hòa nhìn Tần Khả một cái.
Mà đối với việc này Tần Khả cũng không bất ngờ.
Tuy rằng kiếp trước cô không tiếp xúc nhiều với Hoắc Thịnh Phong cho lắm, nhưng trong ấn tượng cực nhỏ, Hoắc Thịnh Phong là người có cùng một tính cách với con trai của ông Hoắc Tuấn —— Ít nhất là người không thường biểu hiện ra tính cách của mình ra bên ngoài.
So với địa vị và quyền thế của Hoắc gia, thoạt nhìn ông rất ôn hòa, trong ấn tượng của Tần Khả cũng chưa bao giờ thấy Hoắc Thịnh Phong nổi giận.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là Hoắc Thịnh Phong trông tao nhã vô hại như vậy.
Tần Khả rủ mắt xuống, lúc này mới phát hiện ra tay mình vẫn còn bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Hoắc Tuấn —— Ngay trước mặt những người ngồi ở bàn này.
Mặt Tần Khả nóng lên, tỉnh bơ khẽ tránh đi —— Vốn định tránh ra, nhưng sau khi bị Hoắc Tuấn phát hiện ra ý đồ thì lại càng nắm chặt hơn.
Tần Khả tức giận lại bất đắc dĩ.
Hoắc Cảnh Ngôn thấy Hoắc Tuấn hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Hoắc Thịnh Phong, thì không khỏi nhíu mày. Qua vài giây, anh mới bình tĩnh lên tiếng:
"Thiếu gia Trọng Lâu, Hoắc tiên sinh đặc biệt vì cậu mà đẩy xuống mọi việc để chạy về."
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không nói nhiều, nói đến đó thì ngừng, rồi nhìn Hoắc Tuấn như có ý sâu xa.
Mà Hoắc Tuấn không hề phản ứng, giống như không hề nghe thấy Hoắc Cảnh Ngôn nói cái gì.
Tần Khả cũng không nói gì cả.
Những chuyện trước đây của Hoắc Tuấn cô chưa từng trải qua hay có sự tham dự vào đó, nên cô không cảm thấy chính mình có tư cách hòa giải trong này, càng không thể ỷ vào tình cảm Hoắc Tuấn dành cho mình mà có ý định quấy nhiễu quan hệ của anh với người khác.
Nhất thời trong phòng ăn yên tĩnh có chút xấu hổ.
Hoắc Thịnh Phong cầm xấp báo trong tay mình đưa cho người giúp việc bên cạnh. Ông giương mắt nhìn Hoắc Tuấn, vẻ mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
"Buổi chiều để cho bác sĩ trong nhà kiểm tra toàn thân của con một lần đi."
Hoắc Tuấn không nâng mắt.
Lúc này món ăn thứ nhất đã đưa đến trước mặt mỗi người, Hoắc Tuấn cầm dao nĩa cắt một miếng bánh mì, rồi không tự nhiên đặt lên dĩa cơm trước mặt cô gái nhỏ ở bên cạnh.
Làm xong anh cũng không nâng mí mắt lên mà trả lời một câu, "Không cần, không chết được." Ngữ khí lãnh đạm.
Nghe được cách dùng từ của Hoắc Tuấn, Hoắc Thịnh Phong hơi nhíu mày, "Con đã hôn mê hai ngày."
"..." Không biết nhớ tới cái gì, tay Hoắc Tuấn cầm dao nĩa bỗng dừng lại ở không trung. Giây sau anh lấy lại tinh thần, rủ mắt, mang theo sự trào phúng nhàn nhạt lên tiếng, "À, khó trách bây giờ tôi chỉ muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện."
Hoắc Thịnh Phong ngừng một lát.
Hiển nhiên ông cũng không thể làm gì khác với đứa con trai duy nhất này.
Sau đó bữa cơm trưa kết thúc trong yên tĩnh.
Hoắc Thịnh Phong xác nhận thân thể Hoắc Tuấn thật sự không có tình trạng gì lớn, mới ăn xong cơm rồi lập tức đi sân bay —— Hoắc Cảnh Ngôn không có phóng đại, thị trường khai thác ở nước B đang trong thời điểm mấu chốt, ông đã trì hoãn không biết bao nhiêu chuyện để gấp gáp chạy về.
Chờ Hoắc Thịnh Phong vừa đi, không khí trên bàn cơm lập tức được thả lỏng.
Ngôn An nhìn hai người, ánh mắt nhìn về nơi bị bàn ăn che đi ——
"Vừa rồi chị đã muốn hỏi, bây giờ hai đứa vừa ngủ một giấc, liền biến thành trẻ song sinh?"
Hoắc Tuấn mở mắt ra.
Trước mắt rất tối, không nhìn thấy gì cả, anh chỉ có thể cảm nhận được từ cơ thể mình giờ phút này đang nằm trên một cái giường lớn mềm mại.
Đang ở đâu, lúc này là lúc nào, anh đều không thể phân biệt được. Mà cái kia lại chân thật không giống như là mơ, làm cả người anh bây giờ đều mệt mỏi tuyệt vọng, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời khiến anh có cảm giác sợ sệt.
——
Anh sợ rằng đó không phải là mơ.
Anh sợ đó mới là hiện thực chân chính, mà thứ gọi là hạnh phúc này chỉ là cảnh trong mơ sau khi anh phát điên mà ảo tưởng ra.
Ai thật ai giả, Hoắc Tuấn không dám tra xét.
Cho đến một lúc sau, Hoắc Tuấn cảm thấy bên tay trái mình có vật gì đó khẽ chạm vào. Dường như đang đè trên cổ tay của anh, ấm áp mềm mại.
Cảm nhận tỉ mỉ hơn, còn mang theo một hơi thở nhè nhẹ khẽ thổi qua.
Trong lòng Hoắc Tuấn bỗng run lên.
Anh gần như không thể kiềm chế được ngón tay hơi run rẩy, đưa cánh tay phải không bị trói buộc sờ sang bên cạnh.
"Cạch" một tiếng cực nhẹ, đèn bàn ở đầu giường được mở lên, ánh đèn mềm mại chiếu xuống.
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn sang hướng bên tay trái của mình.
——
Thân hình nhỏ xinh của cô gái đang ghé vào tay anh, cơ thể nhẹ nhàng cuộn tròn lại, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay trái của anh, hơi thở ấm áp thổi lên tay anh.
Con ngươi của Hoắc Tuấn co rụt lại, cảm xúc sợ hãi không kiềm chế được mà dâng lên trong mắt.
Hô hấp là chân thật.
Độ ấm cũng là chân thật.
Còn có da thịt dán vào nhau truyền đến tiếng tim đập, cũng vô cùng chân thật.
Trái tim chết lặng vì ngâm trong tuyệt vọng của Hoắc Tuấn, cuối cùng cũng ẩn lên chút đau nhức.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mại của cô gái nhỏ, chẳng qua là cố gắng điều chỉnh lực để không làm cho cô thức dậy, vì thế mà bàn tay không nghe lời lại run đến lợi hại.
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, rốt cuộc vành mắt của anh hồng lên.
"Xin lỗi..."
Giọng của anh hơi run run, đến cả trái tim cũng khổ sở phát run theo.
Hoắc Tuấn chậm rãi ngồi dậy, cong lưng xuống, bao bọc lấy cơ thể của cô gái nhỏ. Anh khép chặt mắt lại, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên mái tóc dài của cô gái nhỏ.
"Thật sự xin lỗi... Tần Tần."
Hoắc Tuấn thấp giọng lẩm bẩm.
Đêm dần khuya.
Trong phòng tiếng hít thở chậm rãi giao nhau, trùng khít, dây dưa với nhau...
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đồng loạt đi đến phòng Hoắc Tuấn đầu tiên.
Trước khi vào cửa hai người còn đang thấp giọng nói về tình hình của Hoắc Tuấn, khi Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa phòng ngủ ra, từ bên trong cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng trên giường lớn, bước chân của Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đều ngừng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn hiển nhiên có chút bất ngờ, ngữ khí kinh ngạc nhìn Ngôn An đang đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi: "... Tỉnh?"
Ngôn An cũng lấy lại tinh thần. Chị nhìn thoáng qua hai bóng dáng thân mật nằm trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng không khỏi thả lỏng.
Ngôn An cười một cái, trong mấy ngày gian nan này lần đầu tiên nở nụ cười đùa giỡn: "Khả Khả cũng đã bị ôm chặt đến vậy rồi, nếu còn chưa tỉnh vậy thì đó là ma làm à."
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn chị.
Ngừng hai giây, Hoắc Cảnh Ngôn nói: "Vậy chúng ta..."
"Đi ra ngoài trước đi." Ngôn An nói. "Đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi. Hơn nữa coi như tỉnh lại, thì người đầu tiên bọn họ muốn nhìn thấy nhất định không phải là chúng ta."
Hoắc Cảnh Ngôn cười bất đắc dĩ.
"Em nói đúng."
"..."
Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An có cùng suy nghĩ, xoay người ra cửa, lúc gần đi còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lại dặn dò người giúp việc không cần đi lên quấy rầy hai người trong phòng rồi mới lần lượt rời đi.
Tần Khả tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, thì đã là chuyện gần giữa trưa.
Mấy ngày liên tục trông coi bên giường Hoắc Tuấn, gần như không chợp mắt, tối hôm qua cơ thể cô đã mệt mỏi không thể chịu đựng nổi nữa, lúc này mới ngủ mê man.
Một giấc này ngủ quá sâu, sau khi tỉnh lại có cảm giác không biết bây giờ đang là năm nào.
Chẳng qua rất nhanh lý trí liền kéo cô từ mê man về thực tại. Nhớ tới Hoắc Tuấn, Tần Khả vội vàng chống lên chiếc giường mềm mại dưới thân để ngồi dậy.
Nhưng khi cô vừa có dấu hiệu muốn động đậy, thì trên đỉnh đầu cô gái nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng nói mớ khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
"...!" Cơ thể Tần Khả bỗng cứng lại. Mà đến lúc này, cô mới phát hiện bản thân lại đang nằm ngay ngắn bị người ta ôm vào trong ngực, cánh tay rắn chắc vòng ra sau lưng cô rất chặt, từ lồng ngực đang ôm cô truyền tới một tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định.
Dường như hài lòng với biểu hiện nghe lời ngoan ngoãn nằm bất động của cô, hai cánh tay càng lúc càng ôm chặt, hô hấp ấm áp ái muội phủ xuống, cọ cọ bên cổ cô.
Hai mắt của thiếu niên nhắm lại không biết là tỉnh hay ngủ bấy giờ đang thấp giọng nỉ non bên tai cô: "... Để anh ôm một lát, Tần Tần."
Tần Khả hoảng hốt, lý trí trở về, đến giờ phút này cô mới thật sự xác định được là Hoắc Tuấn đã tỉnh lại.
Tần Khả chớp mắt, hốc mắt bỗng nóng lên. Cô yên lặng để cho Hoắc Tuấn ôm một lúc, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh tỉnh bao lâu rồi?"
"Ừm..." Giọng của thiếu niên mang theo chút lười biếng, nghe gần bên tai, lại vô cùng chọc người. Sau mấy giây anh trầm ngâm, ấn đường hơi thả lỏng, dứt khoát từ bỏ rối rắm, lại lần nữa vùi đầu vào cổ của cô gái nhỏ, lại thân mật thăm hỏi vành tai trắng mềm của cô, "Không biết."
"..." Tần Khả đành chịu.
Cô khẽ tránh ra, vất vả lắm mới thoát khỏi nụ hôn bên cổ của anh khiến cô ngứa ngáy, lại bị Hoắc Tuấn nhẹ nhàng ôm trở về.
"Ôm một lát thôi." Anh thấp giọng lẩm bẩm một câu, ngữ khí lại còn đáng thương.
Tần Khả cười khổ.
——
Từ trên người Hoắc Tuấn nghe ra được ngữ khí đáng thương?
Đây là đầu óc bị đập hỏng rồi à?
Mặc dù trong lòng chửi thầm như vậy, nhưng Tần Khả vẫn không tiếp tục tránh đi.
Mãi không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ Hoắc Tuấn bị người gõ vang từ bên ngoài. Giọng điệu trêu chọc của Ngôn An truyền tới ——
"Các bảo bối ơi, mặt trời lên cao rồi. Hai đứa là muốn cùng nhau ngủ qua buổi tối hôm nay luôn à?"
Tại phương diện này da mặt Tần Khả rất mỏng, nghe vậy gò má liền nóng lên, duỗi tay khẽ đẩy Hoắc Tuấn.
"Chị Ngôn An cũng tới thúc giục rồi."
Nói xong Tần Khả ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt lại vô tội nhìn Hoắc Tuấn, "Sao họ lại biết anh tỉnh?"
"..." Ở bên cổ cô Hoắc Tuấn bất mãn khẽ hừ một tiếng, "Có lẽ là buổi sáng bọn họ rất không có mắt mà tới đây quấy rầy."
Tần Khả cũng hết cách.
Hai mươi phút sau.
Rửa mặt xong cuối cùng Tần Khả và Hoắc Tuấn cũng cùng nhau xuất hiện trong phòng ăn ở lầu chính.
Có một việc làm Tần Khả và Hoắc Tuấn bất ngờ chính là, vốn nên đi công tác ở nước ngoài Hoắc Thịnh Phong vậy mà cũng ở đây.
Hoắc Tuấn nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ kéo Tần Khả ngồi xuống một bên.
Hoắc Tuấn có thể làm lơ, nhưng Tần Khả thì không được.
Sau khi hoàn hồn cô liền lễ phép chào hỏi:
"Chào chú ạ."
"Ừ." Ngồi ở vị trí chủ bàn Hoắc Thịnh Phong đối với việc con trai mình tùy tiện dắt một cô gái đến bên bàn ăn dường như cũng không hề dị nghị, thậm chí vẻ mặt ông còn ôn hòa nhìn Tần Khả một cái.
Mà đối với việc này Tần Khả cũng không bất ngờ.
Tuy rằng kiếp trước cô không tiếp xúc nhiều với Hoắc Thịnh Phong cho lắm, nhưng trong ấn tượng cực nhỏ, Hoắc Thịnh Phong là người có cùng một tính cách với con trai của ông Hoắc Tuấn —— Ít nhất là người không thường biểu hiện ra tính cách của mình ra bên ngoài.
So với địa vị và quyền thế của Hoắc gia, thoạt nhìn ông rất ôn hòa, trong ấn tượng của Tần Khả cũng chưa bao giờ thấy Hoắc Thịnh Phong nổi giận.
Nhưng đương nhiên cô sẽ không ngây thơ cho là Hoắc Thịnh Phong trông tao nhã vô hại như vậy.
Tần Khả rủ mắt xuống, lúc này mới phát hiện ra tay mình vẫn còn bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Hoắc Tuấn —— Ngay trước mặt những người ngồi ở bàn này.
Mặt Tần Khả nóng lên, tỉnh bơ khẽ tránh đi —— Vốn định tránh ra, nhưng sau khi bị Hoắc Tuấn phát hiện ra ý đồ thì lại càng nắm chặt hơn.
Tần Khả tức giận lại bất đắc dĩ.
Hoắc Cảnh Ngôn thấy Hoắc Tuấn hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Hoắc Thịnh Phong, thì không khỏi nhíu mày. Qua vài giây, anh mới bình tĩnh lên tiếng:
"Thiếu gia Trọng Lâu, Hoắc tiên sinh đặc biệt vì cậu mà đẩy xuống mọi việc để chạy về."
Hoắc Cảnh Ngôn cũng không nói nhiều, nói đến đó thì ngừng, rồi nhìn Hoắc Tuấn như có ý sâu xa.
Mà Hoắc Tuấn không hề phản ứng, giống như không hề nghe thấy Hoắc Cảnh Ngôn nói cái gì.
Tần Khả cũng không nói gì cả.
Những chuyện trước đây của Hoắc Tuấn cô chưa từng trải qua hay có sự tham dự vào đó, nên cô không cảm thấy chính mình có tư cách hòa giải trong này, càng không thể ỷ vào tình cảm Hoắc Tuấn dành cho mình mà có ý định quấy nhiễu quan hệ của anh với người khác.
Nhất thời trong phòng ăn yên tĩnh có chút xấu hổ.
Hoắc Thịnh Phong cầm xấp báo trong tay mình đưa cho người giúp việc bên cạnh. Ông giương mắt nhìn Hoắc Tuấn, vẻ mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
"Buổi chiều để cho bác sĩ trong nhà kiểm tra toàn thân của con một lần đi."
Hoắc Tuấn không nâng mắt.
Lúc này món ăn thứ nhất đã đưa đến trước mặt mỗi người, Hoắc Tuấn cầm dao nĩa cắt một miếng bánh mì, rồi không tự nhiên đặt lên dĩa cơm trước mặt cô gái nhỏ ở bên cạnh.
Làm xong anh cũng không nâng mí mắt lên mà trả lời một câu, "Không cần, không chết được." Ngữ khí lãnh đạm.
Nghe được cách dùng từ của Hoắc Tuấn, Hoắc Thịnh Phong hơi nhíu mày, "Con đã hôn mê hai ngày."
"..." Không biết nhớ tới cái gì, tay Hoắc Tuấn cầm dao nĩa bỗng dừng lại ở không trung. Giây sau anh lấy lại tinh thần, rủ mắt, mang theo sự trào phúng nhàn nhạt lên tiếng, "À, khó trách bây giờ tôi chỉ muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện."
Hoắc Thịnh Phong ngừng một lát.
Hiển nhiên ông cũng không thể làm gì khác với đứa con trai duy nhất này.
Sau đó bữa cơm trưa kết thúc trong yên tĩnh.
Hoắc Thịnh Phong xác nhận thân thể Hoắc Tuấn thật sự không có tình trạng gì lớn, mới ăn xong cơm rồi lập tức đi sân bay —— Hoắc Cảnh Ngôn không có phóng đại, thị trường khai thác ở nước B đang trong thời điểm mấu chốt, ông đã trì hoãn không biết bao nhiêu chuyện để gấp gáp chạy về.
Chờ Hoắc Thịnh Phong vừa đi, không khí trên bàn cơm lập tức được thả lỏng.
Ngôn An nhìn hai người, ánh mắt nhìn về nơi bị bàn ăn che đi ——
"Vừa rồi chị đã muốn hỏi, bây giờ hai đứa vừa ngủ một giấc, liền biến thành trẻ song sinh?"