Luyện Khí Mười Vạn Năm
Chương 103: Không Hỏi Nhân Quả
“Ta không có cách giúp điện hạ phá cục.” Từ Dương lập tức thẳng thắn đáp.
Tam hoàng tử sững sờ. Hắn ta biết, nếu như toàn bộ đại Tề có người có năng lực trợ giúp hắn ta, vậy không phải Từ Dương thì không ai có thể hơn.
“Mặc dù ta không rõ ai là người bày bố, nhưng đây quả thật là một chiêu tử cục, Tam hoàng tử điện hạ là người trong cuộc, sao có thể phá giải?”
Chỉ đôi câu vài lời, Từ Dương đã làm cho Tam hoàng tử tỉnh lại giữa mê võng.
“Các hạ có ý là, muốn ta thoát ra khỏi đại cục này? Nhưng ta thân là hoàng tử, quân mệnh khó phạm, sao có thể trốn được?”
Từ Dương cười khẽ nói: “Trận chiến thì nhất định là phải đánh, chiến thắng càng trở thành một bút đậm trên sổ ghi chép công lao của điện hạ. Phải biết, hoàng tử nắm giữ công lao trận mạc không thể nghi ngờ chính là người được lòng quân. Trong mắt ta, một người thừa kế hợp cách phải có được quân tâm, ngự năng thần, bảo hộ vạn dân. Bởi vậy trận chiến này, theo như góc nhìn của triều đình thì là tử cục, nhưng đối với toàn bộ Đại Hạ, nó lại là lợi khí long đỉnh gia thân cho điện hạ.”
Tam hoàng tử nghe vậy liền ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Diệu, thật sự là tuyệt diệu! Các hạ chỉ cần một lời làm giật mình tỉnh giấc người trong mộng, là lòng dạ ta nhỏ hẹp rồi. . .”
Từ Dương lắc đầu nói: “Theo ta được biết, Tam hoàng tử xuất thân bần hàn, mẫu thân chưa từng được sủng ái, không so được với Ngũ hoàng tử do chính hoàng hậu sinh ra và Bát hoàng tử của quý phi thịnh sủng, ngươi đã trải qua quá nhiều chuyện, trả giá cũng nhiều, mỗi một bước hành động lại đều như giẫm băng mỏng mới đi tới được hôm nay. Một số thời khắc, do chấp niệm quá sâu, chính bản thân sẽ trở thành gông xiềng trói buộc ngươi lại, học được cách buông xuống, mới có thể nắm giữ đại cục.”
Những lời này, đây là lần đầu tiên Tam hoàng tử nghe được, nhưng lại như thể hồ quán đỉnh, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của hắn ta.
“Như vậy, ta cứ phải tập trung chiến thắng trận này đã rồi tính tiếp!”
Từ Dương mỉm cười gật đầu: “Thế lực Bắc cảnh cũng thâm hậu, không thể khinh thường, không biết điện hạ dự định lúc nào xuất binh?”
“Trong vòng bảy ngày, 30 vạn đại quân binh triển Bắc hoang!”
“Tốt lắm! Trong vòng bảy ngày, ta sẽ tận sức quét sạch các đại tông phái tu luyện Bắc hoang, trải đường cho điện hạ, trả lại nhân tình này cho ngươi, còn sau này ngươi chọn lựa như thế nào, còn phải xem ngươi có phải thiên mệnh chi tử hay không, chuyện này không quan hệ với Từ mỗ.”
Tam hoàng tử cũng không nói nhảm nhiều, xoay người lại nhìn Từ Dương với ánh mắt sâu sắc, rồi cung kính khom người hành lễ!
“Đại ân của các hạ, ta cả đời không dám quên!”
Sưu. . . Quang ảnh lóe lên, Từ Dương biến mất ngay trước mặt Tam hoàng tử.
Nhưng chuyến này của hắn không lập tức trở lại Thiên Lam Tông, mà là thẳng đến giang sơn Bắc hoang vạn dặm.
Bắc hoang có tổng mấy trăm thế lực tông môn lớn nhỏ, trong đó có hai trên ba là bảo trì trung lập, số còn lại thân cận vương thất Man tộc, ắt sẽ tham dự vào trong chiến đấu đối kháng quân đội Hoàng triều Đại Hạ.
Khoảng hơn ba mươi tông môn tu luyện chính là mục tiêu nòng cốt mà Từ Dương muốn xóa bỏ.
Đêm tối. . . Đại tông xếp thứ ba Bắc hoang, Cô Nguyệt Đường.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh màu trắng đứng giữa không trung, bình tĩnh ngắm nhìn đỉnh núi.
“Mười hơi thở sau, Cô Nguyệt Đường nhất mạch toàn diệt.” Một âm thanh dài vô tân bao phủ xuống, giữa đại sảnh nằm trên đỉnh núi, mấy trăm cường giả Kim Đan kỳ trở lên và vô số giáo chúng nhao nhao xuất hiện, tập trung ánh mắt tới thân ảnh cao ngạo kia.
“Người từ phương nào đến, sao dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế!”
“Quan Vân Kiếm.”
Từ Dương lấy tinh vân lực che mặt, phàm tục căn bản không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận khí thế được quân lâm thiên hạ của hắn.
Che dấu thân phận cũng là vì để không mang đến cho Tam hoàng tử áp lực, càng không muốn bởi vì hành động của mình mà khiến Thiên Lam Tông gánh lấy nghi ngờ.
Lúc này Từ Dương chỉ là một kiếm khách, cầm kiếm bằng tâm, bất vấn nhân quả.
“Quan Vân Kiếm? Sao chưa từng nghe nói về người này? Hắn rốt cuộc là ai?”
“Hừ, dám ngông cuồng như thế, đòi lấy sức một người đồ diệt tông môn ta, nực cười!”
Nhưng mà Từ Dương vẫn không ngừng đếm ngược mười hơi trong âm thầm.
Tranh! Khi hắn lần nữa mở ra hai con ngươi sáng ngời như hạo nguyệt, một tiếng kiếm ngân vang từ dưới ánh trăng vung ra.
Vô số lưỡi kiếm lăng không chém xuống, không hề có chú dấu hiệu báo trước nào.
Vô số đạo kiếm quang bay về phía chủ phong Cô Nguyệt Đường.
“Không tốt, mau tránh ra!” Đường chủ của Cô Nguyệt Đường-Tư Đồ Cô Nguyệt ngay lập tức phản ứng lại, kêu gọi thuộc hạ tránh xa Từ Dương.
Nhưng mà đối mặt kiếm trận sắc bén đáng sợ lại bao trùm rộng như thế, tuyệt đại đa số người vẫn mất đi bản năng phản kháng.
Ầm ầm! Tiếng kiếm minh kinh khủng bộc phát kéo dài, những nơi đi qua, liên tục có người ngã xuống.
“Không!”
“Mẹ ơi, tên này rốt cuộc là ai. . .!”
“Các hạ là thần thánh phương nào? Vì sao muốn diệt Cô Nguyệt Đường chúng ta!”
. . .
Không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Dưới ánh trăng, chỉ có thân ảnh màu trắng đang dẫn động kiếm trận, tùy ý mượn lực thiên đạo, trảm sát đám sâu kiến đáng buồn.
Đạo trời, lấy sát ngăn sát!
Cuộc tàn sát hôm nay sẽ đổi lấy yên bình cho bảy ngày sau, tránh khỏi tranh đấu đổ máu nơi sa trường.
Từ Dương dùng phương thức của mình, giúp Hoàng triều Đại Hạ trải rộng ra một con đường máu thông tới Bắc cảnh.
Đây là cái giá mà hắn vì đổi lấy sự vĩnh hằng cho Thiên Lam Tông, một lời cam kết, vạn người vong!
Ầm ầm! Cuối cùng, Từ Dương giơ hai ngón lên, một đạo kiếm quang cực lớn phát ra.
Ngọn núi cao lập tức bị sụp mạnh xuống, toàn bộ Cô Nguyệt Đường bị sang phẳng trở thành một ngôi mộ khổng lồ.
Đêm này gió lạnh, không khí trở nên tĩnh mịch một cách bất thường.
Sáu đêm sau, hơn 30 tông môn không có một ngoại lệ, tất cả đều không thoát khỏi mệnh tử.
Thiên hạ cũng đang lưu truyền một cái tên, Quan Vân Kiếm Thánh!
Một lúc nào đó, nếu xuất một nam nhân cầm kiếm dưới ánh trăng, có nghĩa là ác mộng cho toàn bộ giới tu luyện Bắc hoang đã tới!
. . .
Đến ngày thứ bảy, Tam hoàng tử mặc trên mình hoàng kim chiến giáp, phía sau lưng là hơn 30 vạn đại quân tụ họp, sau khi nhận được văn thư truyền từ giới tu luyện Bắc hoang, hắn ta mới mỉm cười đầy thỏa mãn.
“Các hạ, ngươi cuối cùng cũng thực hiện đúng lời hứa! Một ngày nào đó nếu ta kế thừa thiên hạ, dù thịt nát xương tan cũng sẽ bảo vệ Thiên Lam Tông thiên thu vạn cổ!”
“Xuất chinh!”
Long. . . Tiếng kèn vang lên tận trời, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu sáng rạng rỡ 30 vạn bộ kim giáp!
Giờ khắc này, Tam hoàng tử chiến ý cao vút, trong lòng hắn cũng vĩnh viễn khắc họa cái tên Từ Dương. . .
. . .
“Ngươi nói cái gì?”
Trên một đỉnh núi xa xôi nơi Bắc hoang. Một trong thập đại Thánh Địa của đại lục, tổng bộ Thiên Kiếm Thánh Địa.
Trưởng lão phụ trách chưởng sự chỗ ngồi thủ tọa, sắc mặt chợt lạnh đi đến cực điểm.
Tam hoàng tử sững sờ. Hắn ta biết, nếu như toàn bộ đại Tề có người có năng lực trợ giúp hắn ta, vậy không phải Từ Dương thì không ai có thể hơn.
“Mặc dù ta không rõ ai là người bày bố, nhưng đây quả thật là một chiêu tử cục, Tam hoàng tử điện hạ là người trong cuộc, sao có thể phá giải?”
Chỉ đôi câu vài lời, Từ Dương đã làm cho Tam hoàng tử tỉnh lại giữa mê võng.
“Các hạ có ý là, muốn ta thoát ra khỏi đại cục này? Nhưng ta thân là hoàng tử, quân mệnh khó phạm, sao có thể trốn được?”
Từ Dương cười khẽ nói: “Trận chiến thì nhất định là phải đánh, chiến thắng càng trở thành một bút đậm trên sổ ghi chép công lao của điện hạ. Phải biết, hoàng tử nắm giữ công lao trận mạc không thể nghi ngờ chính là người được lòng quân. Trong mắt ta, một người thừa kế hợp cách phải có được quân tâm, ngự năng thần, bảo hộ vạn dân. Bởi vậy trận chiến này, theo như góc nhìn của triều đình thì là tử cục, nhưng đối với toàn bộ Đại Hạ, nó lại là lợi khí long đỉnh gia thân cho điện hạ.”
Tam hoàng tử nghe vậy liền ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Diệu, thật sự là tuyệt diệu! Các hạ chỉ cần một lời làm giật mình tỉnh giấc người trong mộng, là lòng dạ ta nhỏ hẹp rồi. . .”
Từ Dương lắc đầu nói: “Theo ta được biết, Tam hoàng tử xuất thân bần hàn, mẫu thân chưa từng được sủng ái, không so được với Ngũ hoàng tử do chính hoàng hậu sinh ra và Bát hoàng tử của quý phi thịnh sủng, ngươi đã trải qua quá nhiều chuyện, trả giá cũng nhiều, mỗi một bước hành động lại đều như giẫm băng mỏng mới đi tới được hôm nay. Một số thời khắc, do chấp niệm quá sâu, chính bản thân sẽ trở thành gông xiềng trói buộc ngươi lại, học được cách buông xuống, mới có thể nắm giữ đại cục.”
Những lời này, đây là lần đầu tiên Tam hoàng tử nghe được, nhưng lại như thể hồ quán đỉnh, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của hắn ta.
“Như vậy, ta cứ phải tập trung chiến thắng trận này đã rồi tính tiếp!”
Từ Dương mỉm cười gật đầu: “Thế lực Bắc cảnh cũng thâm hậu, không thể khinh thường, không biết điện hạ dự định lúc nào xuất binh?”
“Trong vòng bảy ngày, 30 vạn đại quân binh triển Bắc hoang!”
“Tốt lắm! Trong vòng bảy ngày, ta sẽ tận sức quét sạch các đại tông phái tu luyện Bắc hoang, trải đường cho điện hạ, trả lại nhân tình này cho ngươi, còn sau này ngươi chọn lựa như thế nào, còn phải xem ngươi có phải thiên mệnh chi tử hay không, chuyện này không quan hệ với Từ mỗ.”
Tam hoàng tử cũng không nói nhảm nhiều, xoay người lại nhìn Từ Dương với ánh mắt sâu sắc, rồi cung kính khom người hành lễ!
“Đại ân của các hạ, ta cả đời không dám quên!”
Sưu. . . Quang ảnh lóe lên, Từ Dương biến mất ngay trước mặt Tam hoàng tử.
Nhưng chuyến này của hắn không lập tức trở lại Thiên Lam Tông, mà là thẳng đến giang sơn Bắc hoang vạn dặm.
Bắc hoang có tổng mấy trăm thế lực tông môn lớn nhỏ, trong đó có hai trên ba là bảo trì trung lập, số còn lại thân cận vương thất Man tộc, ắt sẽ tham dự vào trong chiến đấu đối kháng quân đội Hoàng triều Đại Hạ.
Khoảng hơn ba mươi tông môn tu luyện chính là mục tiêu nòng cốt mà Từ Dương muốn xóa bỏ.
Đêm tối. . . Đại tông xếp thứ ba Bắc hoang, Cô Nguyệt Đường.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh màu trắng đứng giữa không trung, bình tĩnh ngắm nhìn đỉnh núi.
“Mười hơi thở sau, Cô Nguyệt Đường nhất mạch toàn diệt.” Một âm thanh dài vô tân bao phủ xuống, giữa đại sảnh nằm trên đỉnh núi, mấy trăm cường giả Kim Đan kỳ trở lên và vô số giáo chúng nhao nhao xuất hiện, tập trung ánh mắt tới thân ảnh cao ngạo kia.
“Người từ phương nào đến, sao dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế!”
“Quan Vân Kiếm.”
Từ Dương lấy tinh vân lực che mặt, phàm tục căn bản không thấy rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận khí thế được quân lâm thiên hạ của hắn.
Che dấu thân phận cũng là vì để không mang đến cho Tam hoàng tử áp lực, càng không muốn bởi vì hành động của mình mà khiến Thiên Lam Tông gánh lấy nghi ngờ.
Lúc này Từ Dương chỉ là một kiếm khách, cầm kiếm bằng tâm, bất vấn nhân quả.
“Quan Vân Kiếm? Sao chưa từng nghe nói về người này? Hắn rốt cuộc là ai?”
“Hừ, dám ngông cuồng như thế, đòi lấy sức một người đồ diệt tông môn ta, nực cười!”
Nhưng mà Từ Dương vẫn không ngừng đếm ngược mười hơi trong âm thầm.
Tranh! Khi hắn lần nữa mở ra hai con ngươi sáng ngời như hạo nguyệt, một tiếng kiếm ngân vang từ dưới ánh trăng vung ra.
Vô số lưỡi kiếm lăng không chém xuống, không hề có chú dấu hiệu báo trước nào.
Vô số đạo kiếm quang bay về phía chủ phong Cô Nguyệt Đường.
“Không tốt, mau tránh ra!” Đường chủ của Cô Nguyệt Đường-Tư Đồ Cô Nguyệt ngay lập tức phản ứng lại, kêu gọi thuộc hạ tránh xa Từ Dương.
Nhưng mà đối mặt kiếm trận sắc bén đáng sợ lại bao trùm rộng như thế, tuyệt đại đa số người vẫn mất đi bản năng phản kháng.
Ầm ầm! Tiếng kiếm minh kinh khủng bộc phát kéo dài, những nơi đi qua, liên tục có người ngã xuống.
“Không!”
“Mẹ ơi, tên này rốt cuộc là ai. . .!”
“Các hạ là thần thánh phương nào? Vì sao muốn diệt Cô Nguyệt Đường chúng ta!”
. . .
Không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Dưới ánh trăng, chỉ có thân ảnh màu trắng đang dẫn động kiếm trận, tùy ý mượn lực thiên đạo, trảm sát đám sâu kiến đáng buồn.
Đạo trời, lấy sát ngăn sát!
Cuộc tàn sát hôm nay sẽ đổi lấy yên bình cho bảy ngày sau, tránh khỏi tranh đấu đổ máu nơi sa trường.
Từ Dương dùng phương thức của mình, giúp Hoàng triều Đại Hạ trải rộng ra một con đường máu thông tới Bắc cảnh.
Đây là cái giá mà hắn vì đổi lấy sự vĩnh hằng cho Thiên Lam Tông, một lời cam kết, vạn người vong!
Ầm ầm! Cuối cùng, Từ Dương giơ hai ngón lên, một đạo kiếm quang cực lớn phát ra.
Ngọn núi cao lập tức bị sụp mạnh xuống, toàn bộ Cô Nguyệt Đường bị sang phẳng trở thành một ngôi mộ khổng lồ.
Đêm này gió lạnh, không khí trở nên tĩnh mịch một cách bất thường.
Sáu đêm sau, hơn 30 tông môn không có một ngoại lệ, tất cả đều không thoát khỏi mệnh tử.
Thiên hạ cũng đang lưu truyền một cái tên, Quan Vân Kiếm Thánh!
Một lúc nào đó, nếu xuất một nam nhân cầm kiếm dưới ánh trăng, có nghĩa là ác mộng cho toàn bộ giới tu luyện Bắc hoang đã tới!
. . .
Đến ngày thứ bảy, Tam hoàng tử mặc trên mình hoàng kim chiến giáp, phía sau lưng là hơn 30 vạn đại quân tụ họp, sau khi nhận được văn thư truyền từ giới tu luyện Bắc hoang, hắn ta mới mỉm cười đầy thỏa mãn.
“Các hạ, ngươi cuối cùng cũng thực hiện đúng lời hứa! Một ngày nào đó nếu ta kế thừa thiên hạ, dù thịt nát xương tan cũng sẽ bảo vệ Thiên Lam Tông thiên thu vạn cổ!”
“Xuất chinh!”
Long. . . Tiếng kèn vang lên tận trời, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu sáng rạng rỡ 30 vạn bộ kim giáp!
Giờ khắc này, Tam hoàng tử chiến ý cao vút, trong lòng hắn cũng vĩnh viễn khắc họa cái tên Từ Dương. . .
. . .
“Ngươi nói cái gì?”
Trên một đỉnh núi xa xôi nơi Bắc hoang. Một trong thập đại Thánh Địa của đại lục, tổng bộ Thiên Kiếm Thánh Địa.
Trưởng lão phụ trách chưởng sự chỗ ngồi thủ tọa, sắc mặt chợt lạnh đi đến cực điểm.