Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 22: Băng Phách Tuyết Liên



Ngư Tam Nương ở cách đó không xa nghe được thanh âm đánh nhau, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, có lẽ là bốn tên quỷ chết kia vớt được cá béo.

Lúc này hỏa tốc vội vàng chạy tới, vừa tới đã thấy Từ Dương một cái tát đánh chết tên mập.

Ngư Tam Nương thiếu chút nữa thì sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất. Sao lại là Từ Dương, đây đâu phải là cá chứ, là Diêm Vương thì có.

Hơn nữa, Từ Dương so với trong tưởng tượng của nàng ta còn lợi hại hơn, vậy mà có thể dung một cái tát đã vỗ chết bốn tu sĩ Kim Đan kỳ.

Ngư Tam Nương càng nghĩ càng kinh hồn bạt vía, xoay người muốn chạy trốn.

"Nếu đã tới, cần gì phải sốt ruột rời đi."

Giọng nói của Từ Dương truyền đến, Ngư Tam Nương vừa quay đầu nhìn liền bị dọa sợ tiểu tại chỗ, không biết từ lúc nào Từ Dương đã chạy đến trước mặt nàng ta.

Từ Dương cười như không cười nhìn Ngư Tam Nương, chỉ là trong ánh mắt lộ ra hàn ý thấu xương.

"Bốn người bọn họ, là quỷ dưới váy ngươi phải không." Từ Dương hỏi.

Sắc mặt Ngư Tam Nương cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Nếu câu trả lời của nàng ta không hợp tâm ý Từ Dương, chỉ sợ đầu sẽ nhanh chóng chuyển nhà.

"Tuy rằng... là như vậy, nhưng mà… ta tuyệt đối không có bảo bọn họ đến cướp ngươi, đây là chủ ý của bọn họ.”

Ngư Tam Nương điềm đạm đáng thương nói, trong lúc nói chuyện, lại theo bản năng dùng mị thuật. Sóng mắt lưu chuyển, thân hình thướt tha lay động. Nếu đổi thành nam nhân bình thường, đã sớm không kiềm chế được.

Đáng tiếc, đối mặt với Ngư Tam Nương lại là lão yêu quái Từ Dương sống mười vạn năm.

"Được rồi, thu hồi bộ dáng này của ngươi đi." Từ Dương lạnh lùng nói, nhìn mị thái của Ngư Tam Nương, vẻ mặt khinh bỉ.

Ngư Tam Nương lúc này mới nhớ tới, ảo thuật cùng mị thuật vô dụng đối với Từ Dương, vừa rồi nàng ta thế nhưng lại theo bản năng sử dụng mị thuật, nếu Từ Dương nhận định nàng ta làm thế chính là muốn khiêu khích, nàng ta đã xong đời.

Chợt cuống quít thu hồi mị thuật, vẻ mặt xấu hổ.

"Ta lại cảnh cáo ngươi một lần nữa, đừng đến chọc ta! Nếu không, hậu quả tự chịu!”

Từ Dương lạnh lùng nói xong thì không để ý tới Ngư Tam Nương nữa, xoay người đi về phía Phương Thiên Kiếm.

Sở dĩ hắn buông tha Ngư Tam Nương là bởi vì cảm thấy chuyện này không liên quan tới Ngư Tam Nương, Ngư Tam Nương cũng không có lá gan kia.

"Chờ một chút." Ngư Tam Nương bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, rối rắm một chút rồi kêu lên.

Từ Dương dừng bước, xoay người hỏi: "Gọi ta làm gì, chẳng lẽ ngươi không muốn tránh xa ta một chút sao?”

Ngư Tam Nương cười khổ, nàng ta đương nhiên không muốn cùng tôn sát thần Từ Dương này ở cùng một chỗ, quá khủng bố cùng nguy hiểm.

Chỉ là nghĩ một chút, đây làm sao lại không phải là một cơ hội.

Chỉ cần nàng ta ôm lấy đùi Từ Dương này, không nói đến sẽ được Từ Dương cất nhắc, chỉ cần để cho người khác biết tin tức này, quyền nói chuyện của nàng ta ở Thiên Vũ quận đều có thể đề cao một mảng lớn.



"Từ lão tổ, ta biết ở trong mật địa có một gốc Băng Phách Tuyết Liên, có yêu thú thủ hộ, yêu thú thực lực cường hoành, ta không phải đối thủ, nhưng ta nguyện ý vì đại nhân dẫn đường, không biết đại nhân có cảm thấy hứng thú hay không?"

Băng Phách Tuyết Liên, ở vạn năm trước, vừa xuất thế tất sẽ dẫn đến đại chiến kinh thiên, vô số tu sĩ người trước ngã xuống, người sau đi lên, giẫm lên máu tươi để tranh đoạt.

Trong mật địa này thế nhưng lại có một gốc sao?

Từ Dương tỏ vẻ cảm thấy hứng thú, phi thường cảm thấy hứng thú.

Hắn có một phương thuốc nghịch thiên, cần Băng Phách Tuyết Liên làm tài liệu chủ yếu, đang muốn tìm kiếm Băng Phách Tuyết Liên, Ngư Tam Nương liền đưa đến tay hắn.

Từ Dương chợt cảm giác Ngư Tam Nương cũng không phải chướng mắt như vậy.

"Ở địa phương nào, dẫn ta đi." Từ Dương ra lệnh.

"Được, ta sẽ dẫn đường cho đại nhân." Ngư Tam Nương mừng rỡ quá đỗi, vội vàng dẫn đường ở phía trước.

Lăng Thanh Thù hoài nghi nhìn Ngư Tam Nương, kéo kéo góc áo, nói: "Từ lão tổ, chúng ta thật sự phải đi theo nàng ta sao?"

“Bằng không thì sao."

"Nàng ta tâm thuật bất chính, có khi nào là đang thiết lập cạm bẫy hại chúng ta hay không."

Từ Dương nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, nói: "Chỉ bằng nàng ta, cho dù là nàng ta thật sự thiết lập cạm bẫy, chẳng lẽ ta còn có thể sợ hãi sao?”

Lăng Thanh Thù suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, có lão tổ ở đây, chẳng lẽ còn sợ Ngư Tam Nương chơi âm mưu quỷ kế sao?

Tất cả âm mưu quỷ kế, ở trước lực lượng tuyệt đối, đều chỉ là hình thức mà thôi.

Nếu để cho Ngư Tam Nương biết được suy nghĩ của Từ Dương và Lăng Thanh Thù, chỉ sợ sẽ khóc.

Nàng ta thật sự chỉ muốn lấy lòng Từ Dương, không dám có bất kỳ ý nghĩ loạn thất bát tao nào.

......

Rất nhanh, Từ Dương liền theo Ngư Tam Nương đi đến một ngọn núi tuyết trắng.

Ngọn núi này, Từ Dương có chút ấn tượng, năm đó nơi này chính là một trong những chủ phong hạch tâm của Thiên Phong Tông, khí thế bàng bạc, kiến trúc hoành tráng.

Nhưng hôm nay, ngoại trừ ngọn núi không có biến hóa gì ra, tất cả kiến trúc khác đều không còn, chỉ có thể thỉnh thoảng ở dưới tuyết trắng nhìn thấy một ít vách tường gãy đổ.

"Đại nhân, ở ngay phía trước." Ngư Tam Nương chỉ vào đỉnh núi phía trước nói.

Đỉnh núi kia cách bọn họ chỉ còn lại vài phút lộ trình, đã có thể đại khái nhìn thấy một chút hình dáng.

"Có người ở phía trên, bị người khác nhanh chân lên trước rồi." Từ Dương nhìn đỉnh núi một cái, nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ." Lăng Thanh Thù nhíu nhíu mày.



"Ta nhất định phải lấy được Băng Phách Tuyết Liên, ai dám cướp, giết."

Một cỗ sát ý nồng đậm cơ hồ biến thành thực chất từ trên người Từ Dương tản mát ra, tuy rằng chỉ là ngữ khí nhàn nhạt, nhưng không cho phép nghi ngờ.

Lăng Thanh Thù rụt bả vai lại, phải giết bao nhiêu người, mới có thể có sát ý như vậy.

Cảm nhận được sát ý của Từ Dương, Ngư Tam Nương sợ tới mức chân đều mềm nhũn, một cỗ sợ hãi đến từ sâu trong nội tâm bao trùm toàn thân.

Rất nhanh, liền đi tới đỉnh núi.

Năm tu sĩ Kim Đan kỳ đang giằng co cùng một con yêu thú thoạt nhìn giống như con báo, lông trắng như tuyết, trên lưng có một sọc đen thuần khiết.

“Thị Huyết Tà Báo?” Từ Dương sửng sốt.

Thị Huyết Tà Báo có thực lực bán bộ Nguyên Anh, có thể giết chết rồi hút tinh huyết của tu sĩ để tăng lên thực lực.

Tu sĩ bị Thị Huyết Tà Báo nhắm vào, theo lẽ thường đã định trước là phải chết.

Mà năm tu sĩ Kim Đan kỳ kia, không cách nào cứng đối cứng với Thị Huyết Tà Báo được, bọn họ chết chắc.

Tuy nhiên, bây giờ hắn đã đến đây, tình hình tự nhiên là sẽ khác.

“Mấy người các ngươi đi nhanh đi, ta sẽ giúp các ngươi đối phó Thị Huyết Tà Báo. Không cần cảm tạ ta, Băng Phách Tuyết Liên coi như quà tạ lễ của các ngươi đi.” Từ Dương tiến lên nói.

Năm tu sĩ Kim Đan kỳ nghe vậy thì đồng thời xoay người lại nhìn, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại có khẩu khí lớn như vậy.

Đến khi nhìn thấy người nói rõ ràng là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, thiếu chút nữa đã bật cười tại chỗ.

"Cái thứ đồ chơi gì đây, trong này thế nhưng còn có một tu sĩ Luyện Khí kỳ, không phải là đang nói giỡn với ta đấy chứ."

"Vậy còn hai Kim Đan kỳ kia thì sao."

"Có hai Kim Đan kỳ thì như thế nào, chúng ta có năm người, bọn họ chỉ có hai người, hắc hắc."

"Hắc hắc."

Năm tu sĩ Kim Đan kỳ, vẻ mặt không để ý đến ai, cùng nhau thảo luận, lại không hề ý thức được, bọn họ sắp tử vong.

Từ Dương lắc đầu, xem ra những người này vẫn chưa nhận ra được sự khủng bố của Thị Huyết Tà Báo.

Nếu bọn họ đã không cần giúp đỡ, vậy Từ Dương sẽ chỉ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Ba người kia, Băng Phách Tuyết Liên là của chúng ta, các ngươi cũng không cần ngấp nghé, cút đi."

Từ Dương lắc đầu, cười nói: "Không, Băng Phách Tuyết Liên là của ta.”

“Ngươi nói cái gì, theo ý tứ này của ngươi, chẳng lẽ một tân binh Luyện Khí kỳ như ngươi, còn muốn đoạt thức ăn từ trong miệng hổ là năm tu sĩ Kim Đan kỳ chúng ta sao!
Chương trước Chương tiếp
Loading...