Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại
Chương 25
Trong vương phủ quanh năm suốt tháng lúc nào cũng trực sẵn vài vị đại phu, bọn họ tới kiểm tra tình trạng của Lâm Khước, thương lượng một lúc với nhau rồi mới bốc thuốc, do chính Lưu ma ma tự mình nấu, không dám để xuất hiện chút sai lầm nào
Lâm Yến An thay mặt chăm sóc Lâm Tê Ngô, bình thường Lâm Tê Ngô luôn ghét Lâm Yến An vì hắn hư hỏng, không thích tới gần Lâm Yến An, nhưng khi Lâm Khước bị bệnh, nàng lại tình nguyện ở cạnh Lâm Yến An, dường như điều này có thể giúp nàng thấy an toàn hơn vậy.
Cố Trì đang dưỡng thương ở vương phủ, bản tính của hắn vốn lạnh nhạt ít nói, khác với Lý Mộ không dám nói chuyện, hắn chỉ là không thích mở lời, cho nên dù có moi hết cõi lòng cũng chỉ nói với Lý Mộ một câu: “Đại tẩu đừng sợ, huynh trưởng sẽ không sao đâu.”
Lâm Tê Ngô cũng mở miệng nói: “Đại ca ngày trước vẫn thường hay khó chịu, mấy năm nay đã khá hơn nhiều rồi, chỉ bị đau đầu chút thôi, cho nên lần này huynh ấy sẽ không sao đâu, có lẽ tới ngày mai là khỏe lại ngay.”
Lý Mộ gật đầu: “Ừ.”
Bây giờ Lâm Khước chỉ đang hôn mê phát sốt, đại phu cũng nói rằng tình hình không quá nghiêm trọng, việc quan trong bây giờ là không nên để tin tức Lâm Khước bị bệnh truyền ra ngoài. May mà một tháng trước đó Lâm Khước đã đưa Cố Trì và Lâm Tê Ngô về vương phủ, cho nên dù cả hai vẫn ở lại đây cũng không làm người khác nảy sinh nghi ngờ.
Trong vương phủ thì có Ngô quản sự và Lưu ma ma, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có chuyện gì xảy ra, chủ yếu là chính vụ mà trưởng công chúa Chiêu Minh giao lại vào tay Lâm Khước, dù sao đây cũng là thời điểm cuối năm, việc triều kiến của các quan lại địa phương phải tới ngày 25 mới kết thúc, công việc quá nhiều cho nên cũng rất phiền phức.
Bọn họ không thể để người ngoài biết được tình huống hiện giờ của Lâm Khước, cho nên Cố Trì đành phải làm thay, Lâm Yến An đã quen với chữ viết của Lâm Khước, còn biết rõ thói quen và phong cách làm việc của y, cũng có thể giúp đỡ một tay.
Lâm Khước hôn mê suốt mấy ngày, tình trạng dần chuyển biến tốt hơn, sốt cao đã giảm, đại phu cho rằng y sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Lý Mộ nghĩ nếu trưởng công chúa Chiêu Minh vẫn còn tin vào Phật pháp như trong sách, cầu xin thần phật phù hộ Lâm Khước, bây giờ bà chắc chắn vẫn còn ở kinh thành, nhưng cũng sẽ không nắm rõ chính vụ như bây giờ, nếu không bà đã không vì quan tâm Lâm Khước mà bị kẻ khác giở trò, sau khi Lâm Khước chết, không còn đủ sức xử lý thiên tai xuất hiện khắp nơi, từ đó mới hình thành ba phương thế lực.
Lý Mộ không biết bây giờ đã tốt đẹp hơn trong sách hay không, cũng không biết trưởng công chúa Chiêu Minh có thể nhanh chóng quay về hay không.
Cố Trì và Lâm Yến An tạm thời mượn thư phòng của nàng, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giúp đỡ hai người sắp xếp tấu chương và tin tức do Cáp Xá đưa tới, ban đầu nàng luôn sợ bản thân sẽ làm sai, càng về sau thì càng bình tĩnh, khả năng tìm kiếm tin tức quan trọng và suy đoán cũng tăng cao, lại càng hiểu biết hơn về bản lĩnh của Lâm Khước.
Nàng không biết mỗi ngày y đều phải giải quyết nhiều việc như vậy, vậy thì lấy đâu ra thời gian xem bài tập giúp nàng, nghĩ thiết kế mới cho Chỉ cơ, còn bị cơn đau đầu quấn thân.
Y là yêu nghiệt à?
Ngày thứ năm sau khi Lâm Khước chìm vào hôn mê, Lý Mộ đút thuốc cho Lâm Khước, nàng đặt chén xuống rồi ngồi im một lát, vươn tay chọc vài cái vào khóe mắt Lâm Khước.
Sau đó, nàng chọc cho Lâm Khước tỉnh luôn.
Lý Mộ xém chút nữa cho rằng bản thân đang nằm mơ, cái nàng chọc là nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt Lâm Khước chứ không phải là nút khởi động, sao y lại tỉnh dậy đúng lúc như thế chứ?
Cho tới khi Lâm Khước nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào đầu ngón tay của nàng, nàng mới tỉnh táo lại, vội vàng đi gọi đại phu.
Lâm Khước vừa tỉnh lại vẫn còn hơi uể oải, tính tình cũng không tốt, thấy Cố Trì và Lâm Yến An đều lo lắng nhìn mình, ngay cả Lâm Tê Ngô tới thăm cũng chỉ trốn sau lưng Lý Mộ, ló đầu nhìn ngó xung quanh chứ không dám to tiếng nói chuyện, y bực bội nói: “Ta còn chưa chết đâu.”
Sau đó y hỏi về chính vụ nhiều ngày qua, rõ ràng hôn mê suốt năm ngày nhưng lại bình tĩnh tựa như mới chỉ ngủ một đêm vậy.
Cố Trì và Lâm Yến An cũng bị y dắt mũi suy nghĩ, sau khi báo cáo xong thì bị đuổi đi làm việc tiếp, còn đuổi tới tận Thấm Tâm Cư cách nơi này rất xa, ngay cả bài tập của Lâm Tê Ngô cũng tăng thêm không ít, khiến tâm trạng ủ rũ của tiểu nha đầu càng thêm suy sụp, nghẹn nước mắt mà về phòng làm bài tập.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mộ và Lâm Khước, Lâm Khước ngồi dựa vào gối mềm, mệt mỏi nhắm mắt, lúc y mở mắt ra lại không nhìn Lý Mộ ngồi cạnh bàn phía xa, chỉ nhìn về phía bức tranh cửu cửu tiêu hàn treo trên tường, đếm một lúc, hỏi: “Ta không nhắc, nàng cũng không tô một đóa nào sao?”
Lý Mộ uống nước ấm, “ừm” một tiếng, Lâm Khước có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của nàng, xém chút nữa là tức tới bật cười: “Bức tranh ta tự mình vẽ mà nàng lại ghét bỏ vậy sao?”
Lý Mộ đặt chén nước xuống, âm thanh đế chén va chạm vào mặt bàn vang lên: “Ta nói, trí nhớ của ta không tốt.”
“Cuối cùng vẫn là do ta sai.” Lâm Khước lẩm bẩm, nói tiếp: “Hôm nay ta đã nhắc nàng, nàng đừng có quên.”
Lý Mộ gật đầu: “Được.”
Lâm Khước vươn tay về phía nàng: “Cách xa ta như vậy làm gì?”
Lý Mộ do dự một chút mới đứng lên, đi tới mép giường, nắm tay y ngồi xuống.
Khác với những lần trước, bây giờ Lâm Khước không còn sức lực, cho nên Lý Mộ thành người dùng sức, nắm chặt bàn tay to hơn mình rất nhiều vào lòng.
Lâm Khước vuốt ve ngón tay của nàng, không dịu dàng như bình thường, cũng không nghiêm khắc như khi đối xử với đệ đệ, muội muội và nhi tử, cảm giác cái vuốt ve lần này của y giống như đêm Lý Mộ uống say, nói với y rằng y không cần phải nhẫn nhịn nàng, sau đó y thật sự không hề kiêng nể nàng nữa: “Chọc ta vui lắm sao?”
Lý Mộ: “Ngươi cũng thường xuyên chọc mặt của ta.”
“Còn…” Lý Mộ nâng một tay khác lên, nâng lọn tóc rơi rụng bên mặt Lâm Khước, quấn quanh hai vòng: “Chạm vào tóc của ta…”
Nàng chọc vành tai y: “Còn nắm lỗ tai ta.”
Lâm Khước cảm thấy trạng thái của Lý Mộ hơi kì lạ, y không tự chủ được mà đổi tính, ngoan ngoãn hạ giọng của mình xuống, giả vờ yếu ớt: “Vi Hi, ta khó chịu.”
Lý Mộ vô tình nói: “Nhịn.”
Lâm Khước kinh ngạc: “Nàng đã hứa sẽ đối xử tốt với ta mà?”
Lý Mộ lắc đầu: “Năm nay không làm, năm sau tính tiếp.”
Lâm Khước vui vẻ cười lớn một trận, tinh thần trở nên thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, bản thân cũng có vẻ không còn mệt mỏi nữa, y hỏi Lý Mộ: “Khai thật đi, có phải nàng lén ta uống rượu hay không?”
Lần trước Lý Mộ to gan nói nhiều như thế này là vì đã uống rượu trước khi y về.
Dáng vẻ bây giờ của nàng, ít nhất cũng đã uống nửa bình rượu.
Lý Mộ mở miệng giải thích lý do vừa rồi nàng ngồi cách xa y: “Tâm trạng không tốt, nói chuyện khó nghe.”
Trước khi xuyên không, nàng luôn trốn tránh cha mẹ sau khi bọn họ có gia đình riêng của mình, dù có gặp mặt cũng im lặng như người trong suốt, nhưng khi em trai cùng cha khác mẹ lôi dáng vẻ vâng dạ của nàng ra làm trò đùa với đám bạn bè trên bàn cơm, nàng đã trực tiếp hất bàn, mắng chửi mấy câu bình thường nàng chắc chắn không dám nói.
Sau chuyện đó, ba ba của nàng đã gọi điện bảo nàng đi khám bác sĩ tâm lý, nàng cũng mắng ông ta rất nhiều từ tục tĩu, cái gì khó nghe thì mắng cái đó, còn bảo ông ta trước khi bảo nàng đi khám bác sĩ tâm lý thì nên tự mình đi kiểm tra xem cơ thể có bệnh gì lây lan qua đường sinh dục hay không, khiến ông ta tức giận tới đập cả điện thoại, cũng tự hại mình tới mức lên cơn hen suyễn, lăn từ ghế sô pha xuống dưới bàn.
May mà sau một lúc không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần khóc một hồi là tâm trạng của nàng lại khôi phục rất nhanh.
Những lời nàng khuyên nhủ Lý Chỉ cũng là vì chính nàng đã từng trải qua.
Nhưng Lâm Khước khác với ba ba của nàng, nghĩ tới đây, Lý Mộ lại muốn đứng dậy đi tới cạnh bàn: “Ta vẫn nên cách xa ngươi một chút thì hơn.”
Mấy ngày qua nàng còn không dám tới gần Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô, huống chi là Lâm Khước đang bệnh, nàng không thể trút giận lên y.
Lâm Khước kéo nàng lại, an ủi: “Nàng đừng lo lắng cho ta, có năm còn bị nặng hơn bây giờ rất nhiều. Ban đầu được cứu chữa, ta chỉ có thể nằm im trên giường, mỗi ngày uống thuốc như đang uống nước, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể giết chết ta, tình trạng bây giờ đã tốt hơn trước đó rất nhiều rồi.”
“Năm nay dù chưa tới hành cung tránh nóng nhưng ta cũng không khó chịu, cho nên không sao đâu.”
Lý Mộ hít sâu, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Xem như ta xin ngươi, đừng tự lập flag.”
Lâm Khước nghe không hiểu: “Flag là cái gì?”
Lý Mộ quay đầu đi, im lặng.
Lâm Khước xoay mặt nàng lại: “Nhân lúc này hai ta nói chuyện đi.”
Lý Mộ đợi Lâm Khước phát biểu ý kiến.
Lâm Khước liếm đôi môi khô khốc, nói: “Nếu ta thật sự không còn, nàng muốn tái giá thì nhớ dẫn theo cả Yến An.”
Lý Mộ: Ngươi đang nói chuyện khùng điên gì vậy?
Lý Mộ nhăn mày, đồng thời nàng cũng chú ý tới động tác của Lâm Khước, rót chén trà ấm cho y.
Lâm Khước: “Lòng dạ nó vốn đen tối, có thể giúp nàng không bị bắt nạt.”
Lý Mộ: Sao ta lại thấy lòng dạ ngươi đen tối hơn cả Yến An hả?
Lý Mộ đặt bình trà xuống, dùng tay kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy vừa đúng mới đưa nước cho y.
Lâm Khước nhận chén nước, uống xong mới nói tiếp: “Nàng cũng không cần phải mong nhớ ta làm gì, mỗi năm vào ngày giỗ và thanh minh hãy viết cho ta một bức thư, như vậy là đủ rồi.”
Lý Mộ: Cái này không được xem là mong nhớ sao?
Lý Mộ không nghe nổi nữa, ngắt lời y: “Nếu không phải không còn cách nào khác thì ngay cả ngươi ta cũng không muốn gả, lại còn tái giá, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Lâm Khước hỏi lại: “Ngay cả ta cũng không muốn gả?”
Lý Mộ: “…Lúc đó đúng là nghĩ như vậy.”
Lâm Khước cười hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Lý Mộ im lặng nhìn y.
Lâm Khước đột nhiên thấy hơi hốt hoảng, y cố gắng điều chỉnh dáng ngồi: “Ta không tệ lắm đúng không?”
Lý Mộ giúp y chỉnh lại gối mềm sau lưng: “Sống ít cũng là khuyết điểm, trừ khi ngươi có thể sửa lại khuyết điểm này.”
Lâm Khước cười to một hồi, y vốn định nói chút chuyện tào lao để chọc cười Lý Mộ vốn đang run rẩy, muốn nàng vui vẻ thêm một chút, ai ngờ người vui vẻ, cười to nãy giờ lại là y.
Thật ra… tới bây giờ Lâm Khước mới phát hiện… không biết bắt đầu từ lúc nào, cho dù trong lòng y có khó chịu bao nhiêu, chỉ cần ở cạnh Lý Mộ là y sẽ nhanh chóng thấy vui vẻ trở lại.
Trên đời này sao lại có một tiểu cô nương thú vị như nàng? Tiểu cô nương này còn là thê tử của y, cũng may là từ lúc bắt đầu y đã đối xử tốt với nàng, nếu không thì bây giờ không biết y đã hối hận bao nhiêu nữa.
“Vi Hi.” Lâm Khước nhẹ giọng gọi.
Lý Mộ quyết định nếu Lâm Khước còn dám nói gở một lần nữa thì nàng sẽ qua bên bàn ngồi.
Lâm Khước nói: “Ta thích nàng.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt Lý Mộ.
…
Lý Mộ khóc một hồi, trút hết cảm xúc kìm nén dưới đáy lòng nhiều ngày qua ra hết, sau đó lại quay về làm con người nhát gan, dễ bị tổn thương, sợ hãi giao tiếp của thường ngày.
Lý Mộ nói với Lâm Khước: “Xin lỗi.” Lúc nãy nàng đã nói chuyện không lễ phép với y.
Lâm Khước lại rất thích một Lý Mộ nói chuyện sắc bén, rất kích thích.
Y cũng không biết mình cần bao nhiêu thời gian để khiến nàng có thể nói được những lời như vậy ngay cả khi tâm trạng tốt.
Lâm Khước tính toán rất tốt, tiếc rằng ngày hôm sau y lại phun ra một ngụm máu, ngất xỉu.
Cố Trì đã sớm sai người đưa tin cho trưởng công chúa Chiêu Minh, từ chỗ bà chạy về kinh thành cũng phải mất mười ngày rong ruổi trên lưng ngựa, đi đi về về là hai mươi ngày, vậy mà tới khi triều kiến kết thúc vào ngày 25 tháng chạp, trưởng công chúa Chiêu Minh cũng chưa xuất hiện.
27 tháng chạp, từ ngày Lâm Khước tỉnh lại lần đầu tiên cho tới nay, bức tranh cửu cửu tiêu hàn chỉ được tô thêm sáu đóa hoa, tin tức Lâm Khước bị bệnh cũng không cách nào che giấu được nữa, bởi vì hành động của Cố Trì rất lớn, tìm hết mọi đại phu có thể tìm được tới vương phủ. Ngự y trong cung, đại phu trong phủ trưởng công chúa Hoài Thục từng cứu Lâm Khước, ngoài ra còn có các vị đại phu nổi tiếng toàn kinh thành đều được mời tới, nếu không phải Cố Trì sợ rằng bản thân rời kinh sẽ khiến vương phủ lâm nguy, hắn đã sớm chạy tới các châu phủ lân cận để bắt đại phu về rồi.
Hôm nay mọi nhà đều ra ngoài sắm tết, chỉ có vương phủ là không khí vẫn luôn áp lực.
Lý Mộ hái được mấy cành hoa mai về, muốn đặt bên cửa sổ cho có không khí, Lâm Khước tỉnh dậy cũng có thể ngắm hoa, kết quả vừa vào phòng thì nàng đã nhìn thấy Lâm Khước ngồi ở đầu giường, sai người gỡ bức tranh trên tường xuống, tự mình dùng bút son tô thêm.
Tinh thần của Lâm Khước lần này tốt hơn mấy lần trước rất nhiều, cứ như hồi quang phản chiếu*, khiến hai chân Lý Mộ bỗng mềm nhũn.
*Cảnh tượng những người sắp chết sẽ đột nhiên trở nên khỏe mạnh, hồng hào.
Nàng quên cả việc đưa hoa mai cho người khác, nhanh chân bước tới cạnh Lâm Khước.
Lâm Khước lại sai người hầu treo tranh lên tường, vươn tay kéo Lý Mộ ngồi xuống, còn thuận tay hái một đóa hoa mai nàng đang ôm trong lòng, cài lên mái tóc của nàng.
“Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, nàng cũng không biết lạnh.” Y nói.
Lý Mộ im lặng nhìn y, trong lòng nàng hoảng loạn bao nhiêu thì gương mặt lại ngơ ngác bấy nhiêu.
Trong sách nói, Yến vương chết vào năm Vĩnh Xương thứ sáu, vào mùa đông tháng chạp.
Lâm Khước: “Đừng có làm vẻ mặt đó, đám A Trì đâu? Bảo bọn nó tới đây gặp ta.”
Lý Mộ nhìn ra ngoài phòng, Lưu ma ma nhanh chân đi gọi người.
Nhưng mọi người còn chưa tới đông đủ, chút tinh thần vừa vực dậy của Lâm Khước lại biến mất, y thậm chí còn không nắm được tay Lý Mộ, là Lý Mộ nắm ngược lấy tay y mới không khiến bàn tay tái nhợt đó rời khỏi lòng mình.
Lâm Khước cũng muốn nắm ngược lại Lý Mộ, nhưng y cố gắng cỡ nào cũng không dùng sức được, sâu trong đáy lòng y bỗng hiện lên cảm xúc không cam lòng, giống như ngày mưa vào chín năm trước.
Hoa mai bị tuỳ tiện đặt bên bàn nhỏ đầu giường, vì quá vội vàng nên có mấy đóa hoa đã rơi xuống, nằm lả tả dưới mặt đất.
Cùng lúc này, cửa lớn vương phủ mở ra, trưởng công chúa Chiêu Minh tới muộn trực tiếp cưỡi ngựa chạy vào vương phủ, chạy thẳng tới chính viện mới xuống ngựa, còn thuận tay nắm một bao tải lớn.
Nha hoàn canh cửa còn chưa kịp lấy lại tinh thần mở cửa cho bà thì bà đã khiêng bao tải, giơ chân đá văng cửa phòng.
Lâm Yến An thay mặt chăm sóc Lâm Tê Ngô, bình thường Lâm Tê Ngô luôn ghét Lâm Yến An vì hắn hư hỏng, không thích tới gần Lâm Yến An, nhưng khi Lâm Khước bị bệnh, nàng lại tình nguyện ở cạnh Lâm Yến An, dường như điều này có thể giúp nàng thấy an toàn hơn vậy.
Cố Trì đang dưỡng thương ở vương phủ, bản tính của hắn vốn lạnh nhạt ít nói, khác với Lý Mộ không dám nói chuyện, hắn chỉ là không thích mở lời, cho nên dù có moi hết cõi lòng cũng chỉ nói với Lý Mộ một câu: “Đại tẩu đừng sợ, huynh trưởng sẽ không sao đâu.”
Lâm Tê Ngô cũng mở miệng nói: “Đại ca ngày trước vẫn thường hay khó chịu, mấy năm nay đã khá hơn nhiều rồi, chỉ bị đau đầu chút thôi, cho nên lần này huynh ấy sẽ không sao đâu, có lẽ tới ngày mai là khỏe lại ngay.”
Lý Mộ gật đầu: “Ừ.”
Bây giờ Lâm Khước chỉ đang hôn mê phát sốt, đại phu cũng nói rằng tình hình không quá nghiêm trọng, việc quan trong bây giờ là không nên để tin tức Lâm Khước bị bệnh truyền ra ngoài. May mà một tháng trước đó Lâm Khước đã đưa Cố Trì và Lâm Tê Ngô về vương phủ, cho nên dù cả hai vẫn ở lại đây cũng không làm người khác nảy sinh nghi ngờ.
Trong vương phủ thì có Ngô quản sự và Lưu ma ma, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có chuyện gì xảy ra, chủ yếu là chính vụ mà trưởng công chúa Chiêu Minh giao lại vào tay Lâm Khước, dù sao đây cũng là thời điểm cuối năm, việc triều kiến của các quan lại địa phương phải tới ngày 25 mới kết thúc, công việc quá nhiều cho nên cũng rất phiền phức.
Bọn họ không thể để người ngoài biết được tình huống hiện giờ của Lâm Khước, cho nên Cố Trì đành phải làm thay, Lâm Yến An đã quen với chữ viết của Lâm Khước, còn biết rõ thói quen và phong cách làm việc của y, cũng có thể giúp đỡ một tay.
Lâm Khước hôn mê suốt mấy ngày, tình trạng dần chuyển biến tốt hơn, sốt cao đã giảm, đại phu cho rằng y sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Lý Mộ nghĩ nếu trưởng công chúa Chiêu Minh vẫn còn tin vào Phật pháp như trong sách, cầu xin thần phật phù hộ Lâm Khước, bây giờ bà chắc chắn vẫn còn ở kinh thành, nhưng cũng sẽ không nắm rõ chính vụ như bây giờ, nếu không bà đã không vì quan tâm Lâm Khước mà bị kẻ khác giở trò, sau khi Lâm Khước chết, không còn đủ sức xử lý thiên tai xuất hiện khắp nơi, từ đó mới hình thành ba phương thế lực.
Lý Mộ không biết bây giờ đã tốt đẹp hơn trong sách hay không, cũng không biết trưởng công chúa Chiêu Minh có thể nhanh chóng quay về hay không.
Cố Trì và Lâm Yến An tạm thời mượn thư phòng của nàng, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giúp đỡ hai người sắp xếp tấu chương và tin tức do Cáp Xá đưa tới, ban đầu nàng luôn sợ bản thân sẽ làm sai, càng về sau thì càng bình tĩnh, khả năng tìm kiếm tin tức quan trọng và suy đoán cũng tăng cao, lại càng hiểu biết hơn về bản lĩnh của Lâm Khước.
Nàng không biết mỗi ngày y đều phải giải quyết nhiều việc như vậy, vậy thì lấy đâu ra thời gian xem bài tập giúp nàng, nghĩ thiết kế mới cho Chỉ cơ, còn bị cơn đau đầu quấn thân.
Y là yêu nghiệt à?
Ngày thứ năm sau khi Lâm Khước chìm vào hôn mê, Lý Mộ đút thuốc cho Lâm Khước, nàng đặt chén xuống rồi ngồi im một lát, vươn tay chọc vài cái vào khóe mắt Lâm Khước.
Sau đó, nàng chọc cho Lâm Khước tỉnh luôn.
Lý Mộ xém chút nữa cho rằng bản thân đang nằm mơ, cái nàng chọc là nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt Lâm Khước chứ không phải là nút khởi động, sao y lại tỉnh dậy đúng lúc như thế chứ?
Cho tới khi Lâm Khước nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào đầu ngón tay của nàng, nàng mới tỉnh táo lại, vội vàng đi gọi đại phu.
Lâm Khước vừa tỉnh lại vẫn còn hơi uể oải, tính tình cũng không tốt, thấy Cố Trì và Lâm Yến An đều lo lắng nhìn mình, ngay cả Lâm Tê Ngô tới thăm cũng chỉ trốn sau lưng Lý Mộ, ló đầu nhìn ngó xung quanh chứ không dám to tiếng nói chuyện, y bực bội nói: “Ta còn chưa chết đâu.”
Sau đó y hỏi về chính vụ nhiều ngày qua, rõ ràng hôn mê suốt năm ngày nhưng lại bình tĩnh tựa như mới chỉ ngủ một đêm vậy.
Cố Trì và Lâm Yến An cũng bị y dắt mũi suy nghĩ, sau khi báo cáo xong thì bị đuổi đi làm việc tiếp, còn đuổi tới tận Thấm Tâm Cư cách nơi này rất xa, ngay cả bài tập của Lâm Tê Ngô cũng tăng thêm không ít, khiến tâm trạng ủ rũ của tiểu nha đầu càng thêm suy sụp, nghẹn nước mắt mà về phòng làm bài tập.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Mộ và Lâm Khước, Lâm Khước ngồi dựa vào gối mềm, mệt mỏi nhắm mắt, lúc y mở mắt ra lại không nhìn Lý Mộ ngồi cạnh bàn phía xa, chỉ nhìn về phía bức tranh cửu cửu tiêu hàn treo trên tường, đếm một lúc, hỏi: “Ta không nhắc, nàng cũng không tô một đóa nào sao?”
Lý Mộ uống nước ấm, “ừm” một tiếng, Lâm Khước có thể cảm nhận được sự bình tĩnh của nàng, xém chút nữa là tức tới bật cười: “Bức tranh ta tự mình vẽ mà nàng lại ghét bỏ vậy sao?”
Lý Mộ đặt chén nước xuống, âm thanh đế chén va chạm vào mặt bàn vang lên: “Ta nói, trí nhớ của ta không tốt.”
“Cuối cùng vẫn là do ta sai.” Lâm Khước lẩm bẩm, nói tiếp: “Hôm nay ta đã nhắc nàng, nàng đừng có quên.”
Lý Mộ gật đầu: “Được.”
Lâm Khước vươn tay về phía nàng: “Cách xa ta như vậy làm gì?”
Lý Mộ do dự một chút mới đứng lên, đi tới mép giường, nắm tay y ngồi xuống.
Khác với những lần trước, bây giờ Lâm Khước không còn sức lực, cho nên Lý Mộ thành người dùng sức, nắm chặt bàn tay to hơn mình rất nhiều vào lòng.
Lâm Khước vuốt ve ngón tay của nàng, không dịu dàng như bình thường, cũng không nghiêm khắc như khi đối xử với đệ đệ, muội muội và nhi tử, cảm giác cái vuốt ve lần này của y giống như đêm Lý Mộ uống say, nói với y rằng y không cần phải nhẫn nhịn nàng, sau đó y thật sự không hề kiêng nể nàng nữa: “Chọc ta vui lắm sao?”
Lý Mộ: “Ngươi cũng thường xuyên chọc mặt của ta.”
“Còn…” Lý Mộ nâng một tay khác lên, nâng lọn tóc rơi rụng bên mặt Lâm Khước, quấn quanh hai vòng: “Chạm vào tóc của ta…”
Nàng chọc vành tai y: “Còn nắm lỗ tai ta.”
Lâm Khước cảm thấy trạng thái của Lý Mộ hơi kì lạ, y không tự chủ được mà đổi tính, ngoan ngoãn hạ giọng của mình xuống, giả vờ yếu ớt: “Vi Hi, ta khó chịu.”
Lý Mộ vô tình nói: “Nhịn.”
Lâm Khước kinh ngạc: “Nàng đã hứa sẽ đối xử tốt với ta mà?”
Lý Mộ lắc đầu: “Năm nay không làm, năm sau tính tiếp.”
Lâm Khước vui vẻ cười lớn một trận, tinh thần trở nên thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, bản thân cũng có vẻ không còn mệt mỏi nữa, y hỏi Lý Mộ: “Khai thật đi, có phải nàng lén ta uống rượu hay không?”
Lần trước Lý Mộ to gan nói nhiều như thế này là vì đã uống rượu trước khi y về.
Dáng vẻ bây giờ của nàng, ít nhất cũng đã uống nửa bình rượu.
Lý Mộ mở miệng giải thích lý do vừa rồi nàng ngồi cách xa y: “Tâm trạng không tốt, nói chuyện khó nghe.”
Trước khi xuyên không, nàng luôn trốn tránh cha mẹ sau khi bọn họ có gia đình riêng của mình, dù có gặp mặt cũng im lặng như người trong suốt, nhưng khi em trai cùng cha khác mẹ lôi dáng vẻ vâng dạ của nàng ra làm trò đùa với đám bạn bè trên bàn cơm, nàng đã trực tiếp hất bàn, mắng chửi mấy câu bình thường nàng chắc chắn không dám nói.
Sau chuyện đó, ba ba của nàng đã gọi điện bảo nàng đi khám bác sĩ tâm lý, nàng cũng mắng ông ta rất nhiều từ tục tĩu, cái gì khó nghe thì mắng cái đó, còn bảo ông ta trước khi bảo nàng đi khám bác sĩ tâm lý thì nên tự mình đi kiểm tra xem cơ thể có bệnh gì lây lan qua đường sinh dục hay không, khiến ông ta tức giận tới đập cả điện thoại, cũng tự hại mình tới mức lên cơn hen suyễn, lăn từ ghế sô pha xuống dưới bàn.
May mà sau một lúc không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần khóc một hồi là tâm trạng của nàng lại khôi phục rất nhanh.
Những lời nàng khuyên nhủ Lý Chỉ cũng là vì chính nàng đã từng trải qua.
Nhưng Lâm Khước khác với ba ba của nàng, nghĩ tới đây, Lý Mộ lại muốn đứng dậy đi tới cạnh bàn: “Ta vẫn nên cách xa ngươi một chút thì hơn.”
Mấy ngày qua nàng còn không dám tới gần Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô, huống chi là Lâm Khước đang bệnh, nàng không thể trút giận lên y.
Lâm Khước kéo nàng lại, an ủi: “Nàng đừng lo lắng cho ta, có năm còn bị nặng hơn bây giờ rất nhiều. Ban đầu được cứu chữa, ta chỉ có thể nằm im trên giường, mỗi ngày uống thuốc như đang uống nước, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể giết chết ta, tình trạng bây giờ đã tốt hơn trước đó rất nhiều rồi.”
“Năm nay dù chưa tới hành cung tránh nóng nhưng ta cũng không khó chịu, cho nên không sao đâu.”
Lý Mộ hít sâu, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Xem như ta xin ngươi, đừng tự lập flag.”
Lâm Khước nghe không hiểu: “Flag là cái gì?”
Lý Mộ quay đầu đi, im lặng.
Lâm Khước xoay mặt nàng lại: “Nhân lúc này hai ta nói chuyện đi.”
Lý Mộ đợi Lâm Khước phát biểu ý kiến.
Lâm Khước liếm đôi môi khô khốc, nói: “Nếu ta thật sự không còn, nàng muốn tái giá thì nhớ dẫn theo cả Yến An.”
Lý Mộ: Ngươi đang nói chuyện khùng điên gì vậy?
Lý Mộ nhăn mày, đồng thời nàng cũng chú ý tới động tác của Lâm Khước, rót chén trà ấm cho y.
Lâm Khước: “Lòng dạ nó vốn đen tối, có thể giúp nàng không bị bắt nạt.”
Lý Mộ: Sao ta lại thấy lòng dạ ngươi đen tối hơn cả Yến An hả?
Lý Mộ đặt bình trà xuống, dùng tay kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy vừa đúng mới đưa nước cho y.
Lâm Khước nhận chén nước, uống xong mới nói tiếp: “Nàng cũng không cần phải mong nhớ ta làm gì, mỗi năm vào ngày giỗ và thanh minh hãy viết cho ta một bức thư, như vậy là đủ rồi.”
Lý Mộ: Cái này không được xem là mong nhớ sao?
Lý Mộ không nghe nổi nữa, ngắt lời y: “Nếu không phải không còn cách nào khác thì ngay cả ngươi ta cũng không muốn gả, lại còn tái giá, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Lâm Khước hỏi lại: “Ngay cả ta cũng không muốn gả?”
Lý Mộ: “…Lúc đó đúng là nghĩ như vậy.”
Lâm Khước cười hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Lý Mộ im lặng nhìn y.
Lâm Khước đột nhiên thấy hơi hốt hoảng, y cố gắng điều chỉnh dáng ngồi: “Ta không tệ lắm đúng không?”
Lý Mộ giúp y chỉnh lại gối mềm sau lưng: “Sống ít cũng là khuyết điểm, trừ khi ngươi có thể sửa lại khuyết điểm này.”
Lâm Khước cười to một hồi, y vốn định nói chút chuyện tào lao để chọc cười Lý Mộ vốn đang run rẩy, muốn nàng vui vẻ thêm một chút, ai ngờ người vui vẻ, cười to nãy giờ lại là y.
Thật ra… tới bây giờ Lâm Khước mới phát hiện… không biết bắt đầu từ lúc nào, cho dù trong lòng y có khó chịu bao nhiêu, chỉ cần ở cạnh Lý Mộ là y sẽ nhanh chóng thấy vui vẻ trở lại.
Trên đời này sao lại có một tiểu cô nương thú vị như nàng? Tiểu cô nương này còn là thê tử của y, cũng may là từ lúc bắt đầu y đã đối xử tốt với nàng, nếu không thì bây giờ không biết y đã hối hận bao nhiêu nữa.
“Vi Hi.” Lâm Khước nhẹ giọng gọi.
Lý Mộ quyết định nếu Lâm Khước còn dám nói gở một lần nữa thì nàng sẽ qua bên bàn ngồi.
Lâm Khước nói: “Ta thích nàng.”
Một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt Lý Mộ.
…
Lý Mộ khóc một hồi, trút hết cảm xúc kìm nén dưới đáy lòng nhiều ngày qua ra hết, sau đó lại quay về làm con người nhát gan, dễ bị tổn thương, sợ hãi giao tiếp của thường ngày.
Lý Mộ nói với Lâm Khước: “Xin lỗi.” Lúc nãy nàng đã nói chuyện không lễ phép với y.
Lâm Khước lại rất thích một Lý Mộ nói chuyện sắc bén, rất kích thích.
Y cũng không biết mình cần bao nhiêu thời gian để khiến nàng có thể nói được những lời như vậy ngay cả khi tâm trạng tốt.
Lâm Khước tính toán rất tốt, tiếc rằng ngày hôm sau y lại phun ra một ngụm máu, ngất xỉu.
Cố Trì đã sớm sai người đưa tin cho trưởng công chúa Chiêu Minh, từ chỗ bà chạy về kinh thành cũng phải mất mười ngày rong ruổi trên lưng ngựa, đi đi về về là hai mươi ngày, vậy mà tới khi triều kiến kết thúc vào ngày 25 tháng chạp, trưởng công chúa Chiêu Minh cũng chưa xuất hiện.
27 tháng chạp, từ ngày Lâm Khước tỉnh lại lần đầu tiên cho tới nay, bức tranh cửu cửu tiêu hàn chỉ được tô thêm sáu đóa hoa, tin tức Lâm Khước bị bệnh cũng không cách nào che giấu được nữa, bởi vì hành động của Cố Trì rất lớn, tìm hết mọi đại phu có thể tìm được tới vương phủ. Ngự y trong cung, đại phu trong phủ trưởng công chúa Hoài Thục từng cứu Lâm Khước, ngoài ra còn có các vị đại phu nổi tiếng toàn kinh thành đều được mời tới, nếu không phải Cố Trì sợ rằng bản thân rời kinh sẽ khiến vương phủ lâm nguy, hắn đã sớm chạy tới các châu phủ lân cận để bắt đại phu về rồi.
Hôm nay mọi nhà đều ra ngoài sắm tết, chỉ có vương phủ là không khí vẫn luôn áp lực.
Lý Mộ hái được mấy cành hoa mai về, muốn đặt bên cửa sổ cho có không khí, Lâm Khước tỉnh dậy cũng có thể ngắm hoa, kết quả vừa vào phòng thì nàng đã nhìn thấy Lâm Khước ngồi ở đầu giường, sai người gỡ bức tranh trên tường xuống, tự mình dùng bút son tô thêm.
Tinh thần của Lâm Khước lần này tốt hơn mấy lần trước rất nhiều, cứ như hồi quang phản chiếu*, khiến hai chân Lý Mộ bỗng mềm nhũn.
*Cảnh tượng những người sắp chết sẽ đột nhiên trở nên khỏe mạnh, hồng hào.
Nàng quên cả việc đưa hoa mai cho người khác, nhanh chân bước tới cạnh Lâm Khước.
Lâm Khước lại sai người hầu treo tranh lên tường, vươn tay kéo Lý Mộ ngồi xuống, còn thuận tay hái một đóa hoa mai nàng đang ôm trong lòng, cài lên mái tóc của nàng.
“Thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, nàng cũng không biết lạnh.” Y nói.
Lý Mộ im lặng nhìn y, trong lòng nàng hoảng loạn bao nhiêu thì gương mặt lại ngơ ngác bấy nhiêu.
Trong sách nói, Yến vương chết vào năm Vĩnh Xương thứ sáu, vào mùa đông tháng chạp.
Lâm Khước: “Đừng có làm vẻ mặt đó, đám A Trì đâu? Bảo bọn nó tới đây gặp ta.”
Lý Mộ nhìn ra ngoài phòng, Lưu ma ma nhanh chân đi gọi người.
Nhưng mọi người còn chưa tới đông đủ, chút tinh thần vừa vực dậy của Lâm Khước lại biến mất, y thậm chí còn không nắm được tay Lý Mộ, là Lý Mộ nắm ngược lấy tay y mới không khiến bàn tay tái nhợt đó rời khỏi lòng mình.
Lâm Khước cũng muốn nắm ngược lại Lý Mộ, nhưng y cố gắng cỡ nào cũng không dùng sức được, sâu trong đáy lòng y bỗng hiện lên cảm xúc không cam lòng, giống như ngày mưa vào chín năm trước.
Hoa mai bị tuỳ tiện đặt bên bàn nhỏ đầu giường, vì quá vội vàng nên có mấy đóa hoa đã rơi xuống, nằm lả tả dưới mặt đất.
Cùng lúc này, cửa lớn vương phủ mở ra, trưởng công chúa Chiêu Minh tới muộn trực tiếp cưỡi ngựa chạy vào vương phủ, chạy thẳng tới chính viện mới xuống ngựa, còn thuận tay nắm một bao tải lớn.
Nha hoàn canh cửa còn chưa kịp lấy lại tinh thần mở cửa cho bà thì bà đã khiêng bao tải, giơ chân đá văng cửa phòng.