Mãi Mãi Là Số 1

Chương 13: 13: Này Tôi Thích Cậu 1








Trong nhà hàng bistro (1)
(1)= Bistro là mô hình bao gồm quán cafe, nhà hàng, quán rượu mang phong cách Châu Âu – Đặc trưng là Pháp, là nơi mà mọi người có thể đến thưởng thức 1 ly rượu Cocktail cùng 1 vài món Snacks – Ăn nhẹ.

Đơn giản và không xô bồ.

"Không ngờ sau khi tan làm, đi uống rượu cũng bị hai cậu làm phiền đó."
"Ui da!"
Bùi Thủ Nhất xé miếng băng rồi dùng lức dán vào sau gáy bị xước của Châu Thư Dật lúc cậu kéo đứt sợi dây chuyền, người bị thương cúi đầu hét ầm cả lên khiến người ngồi bên phải xót xa, lập tức trừng mắt nhìn Bùi Thủ Nhất, cảnh cáo nói:
"Anh nhẹ tay thôi!"
"Bớt xà nẹo trước mặt tôi đi!"
Người đàn ông híp mắt lại nhìn vào cái người vừa ngồi xuống đã không rời mắt khỏi người Châu Thư Dật, đằng hắng một cái rồi đáp.

Người bị nói chẳng những không tức giận, thậm chí còn đặt tay trái lên vai Châu Thư Dật, mỉm cười khoái chí: "Để tôi giới thiệu "người nhà" tương lai cho cậu nhé, Châu Thư Dật."

"Người nhà?"
Châu Thư Dật hoài nghi nhìn Cao Sĩ Đức, sau đó lại nhìn sang người đàn ông mà đám sinh viên hay ngầm gọi là tên bác sĩ vô lương tâm kia.


"Bùi Thủ Nhất, anh họ của tôi."
"Anh họ? Thế sao anh còn nói muốn theo đuổi cậu ấy, hại tôi───"
Khi đang thốt ra những lời này, cậu lại ngại ngùng rồi tự động tắt tiếng.

"Hại cậu cái gì? Ghen à?"
Người kia không nhịn được bèn ghé lại gần bên tai Châu Thư Dật, trầm giọng hỏi.

"..."
Cậu xấu hổ ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Cao Sĩ Đức chắc đã đoán ra được câu trả lời.

Nhìn thấy hai chàng trai chẳng nói được mấy câu đã chìm đắm trong thế giới hai người, Bùi Thủ Nhất bèn bày ra vẻ mặt không thể chịu nổi nữa, anh ta vừa thu dọn hộp đựng thuốc mang từ kho của nhà hàng ra, vừa than thở: "Chậc, cứ phải chăm sóc đám nhóc các cậu thật sự quá mệt.

Được rồi, đừng chỉ lo thả thính nhau nữa, hôm nay anh đây mời, muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.

Ăn no xong rồi thì biến đi giùm cái, đừng cản trở công việc kinh doanh của tôi."
Sau đó anh ta đứng dậy với hộp thuốc trong tay và đi về phía quầy bar.

Châu Thư Dật nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, tò mò hỏi: "Làm ăn? Tay bác sĩ trường học vô lương tâm kia là ông chủ ở đây sao?"
"Ừ." Cao Sĩ Đức gật đầu, áp sát cơ thể mình vào người đối phương.

Trước đây với khoảng cách như thế này anh có mơ cũng không với tới được, nhưng hiện tại, Cao Sĩ Đức lại có thể rất tự nhiên thả mình trong không gian chỉ có hai người.

Người ta nói khoảng cách của thân thể tượng trưng cho khoảng cách của trái tim, mong rằng một ngày nào đó, anh sẽ là người duy nhất bước vào trái tim này.

"Tại sao anh ta lại chạy đi mở nhà hàng?"
Cao Sĩ Đức dời tầm mắt từ người yêu sang Bùi Thủ Nhất, người kia đã ngồi bên quầy bar và trò chuyện với nhân viên pha chế, anh không khỏi cảm thán nói: "Gia đình của anh họ tôi là gia đình có truyền thống làm bác sĩ, ba là bác sĩ, mẹ là viện trưởng của một bệnh viện, từ nhỏ đã được tiếp nhận một nền giáo dục ưu tú.

Ngoại trừ điểm số, ba mẹ anh ấy hoàn toàn không quan tâm gì đến cậu con trai này cả, như thể sinh anh ấy ra chỉ là vì để kế thừa truyền thống của gia đình vậy."
"Vì thế sau khi nhận được bằng, anh họ đã cắt đứt quan hệ với gia đình, chạy đến một trường cấp ba làm bác sĩ trường học, sau đó lại vì một vài chuyện nên đã chuyển đến trường của chúng ta."
Hồi còn nhỏ, Cao Sĩ Đức rất ngưỡng mộ sự xuất sắc của Bùi Thủ Nhất, nhưng sau đó lại rất xót xa cho người anh họ này.


Gia đình thờ ơ lạnh nhạt, áp lực từ phương pháp giáo dục và ý tưởng về việc dùng điểm số để xác định xem một đứa trẻ có đáng giá hay không, đã đẩy người anh họ xuất sắc vào góc khuất của trái tim, từng bước trở nên khép kín cho đến cuối cùng cán cân cảm xúc đã hoàn toàn chênh lệch.

"Sĩ Đức, anh không cảm nhận được vui vẻ."
Ban đầu chỉ cho rằng đó là biểu hiện của tâm trạng tồi tệ, cho nên khi Bùi Thủ Nhất được chẩn đoán mắc chứng "chướng ngại cảm xúc", lúc đó Cao Sĩ Đức mới hiểu ra rằng vì sao anh họ của mình mỗi lần lúc anh nói rất vui, rất chán, rất xấu hổ, rất sợ hãi lại thường nghiêm túc nhìn vào mình, hỏi đi hỏi lại nhiều lần như vậy.

"Vì sao?"
Sĩ Đức, vì sao lại vui vẻ?
Sĩ Đức, vì sao lại chán nản?
Vì sao lại xấu hổ?
Vì sao lại sợ hãi?
Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao...!
Bởi vì trong thế giới của Bùi Thủ Nhất, mọi cảm xúc đều là xa cách, xa cách ngoài thế giới của anh, xa cách đến mức anh không thể cảm nhận được.

Vì vậy thông qua người em họ duy nhất có thể đến gần anh, thông qua người em họ duy nhất sẽ không cảm thấy phiền hà trả lời những câu hỏi của anh, đấu tranh để hiểu được những cảm xúc mà con người nên có, đấu tranh để trở thành một người bình thường── ─ chứ không phải kẻ lập dị bị chối bỏ.

"Thì ra là như vậy..." Châu Thư Dật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Thủ Nhất lại thêm vài phần thấu hiểu, cũng nhiều hơn vài tiếng thở dài giống như Cao Sĩ Đức: "Xem ra anh ta cũng không vô lương tâm đến như vậy."
"Cậu và anh họ, đều là những người thân mà tôi trân trọng nhất."
Cao Sĩ Đức vội đặt một nụ hôn lên má người yêu, rồi nở nụ cười.

"Cậu..."
Châu Thư Dật che đi cái má phải bị tấn công, đỏ mặt nhìn vào người ngồi bên cạnh.


"Còn ngại ngùng sao? Hay là cậu cũng hôn tôi một cái, thế là huề nhau."
"Ai cần huề nhau với cậu, toàn là tôi chịu thiệt thôi đó, không phải sao?"
"Nếu không thì..."
Cao Sĩ Đức nghiêm túc cân nhắc trong hai giây, sau đó...!
Chụt!
Anh thành công hôn lén được cái thứ hai, thế rồi khóe miệng khẽ giương lên, đắc thắng nói: "Tôi chịu trách nhiệm thiệt thòi, cậu cứ ngồi yên là được."
"Cao, Sĩ, Đức!!!"
Gò má Châu Thư Dật lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ hét tên người yêu.

Tại khu vực quầy bar, Bùi Thủ Nhất đặt hộp thuốc lên bàn, gọi một ly rượu với nhân viên pha chế: "Như cũ nhé!"
Anh chàng bartender trẻ tuổi mỉm cười, nhìn đôi bạn trẻ đang thả thính nhau trong góc, rồi trêu chọc ông chú ngồi trước quầy bar: "Sao, thấy người ta có nơi có chốn rồi, có phải anh cũng có cảm giác mình là một người già cô đơn không?"
Bùi Thủ Nhất không trả lời mà chỉ cầm lấy ly rượu do người kia đưa tới với độ cồn là 15%.

"Thích nhỉ, tôi cũng muốn được hẹn hò quá!" Anh chàng pha chế nhíu mày lại khịt mũi một cái, rồi cũng tự rót cho mình one shot Tequila.

Dạo này tôi hơi bận nên chỉ làm chút xíu một được thôi, mọi người thông cảm nha????.



Chương trước Chương tiếp
Loading...