Mai Phu Nhân Sủng Phu Hằng Ngày
Chương 2: Mai Trục Vũ đại lang nhà họ Mai
Theo lý mà nói, nữ tử mười năm mười sáu tuổi nên bàn đến hôn sự rồi, chậm nhất cũng mười tám, mười chín tuổi. Còn Võ Trinh, hiện đã hai mươi sáu nhưng vẫn chưa gả đi, có thể nói là người duy nhất như vậy ở thành Trường An.
Từ khi nàng mười sáu tuổi, cha nàng Dự Quốc Công cùng tỷ tỷ nàng Võ hoàng hậu đã rất lo lắng cho hôn sự của nàng. Mấy năm qua liên tục làm mai cho nàng nhưng đến cuối thì chả đi đến đâu. Chuyện này có vẻ khó tin, dù sao thì với xuất thân và dung mạo của nàng, tuy danh tiếng có chút nát thì vẫn sẽ luôn có người bằng lòng lấy nàng, nhưng vẫn bỏ ngỏ cho đến bây giờ. Nguyên nhân chủ yếu là do Võ Trinh rất biết làm khổ người ta.
Mối hôn sự đầu tiên của nàng là với Phạm lang quân của nhà Phạm thượng thư, hai người môn đăng hộ đối, Phạm lang quân cũng khá tuấn tú. Nếu như Võ Trinh cũng giống như nữ nhi bình thường khác an phận chờ gả đi thì chả có gì đáng nói, nhưng nàng đã quen thói ngỗ ngược. Sau khi hai bên nạp thái*, một ngày nọ nàng nhàm chán đi gặp Phạm lang quân, mời hắn ra ngoài thành săn bắn. Không biết trong lúc đi săn, Phạm lang quân đã xảy ra chuyện gì, nghe nói hắn sợ đến mức tè ra quần, trở về thì lâm bệnh nặng. Khỏi bệnh rồi nhưng đến lúc gặp Võ Trinh thì cứ run rẩy, thậm chí không nói năng được gì, như này thì làm sao có thể bàn tiếp chuyện hôn sự nên chỉ đành bỏ qua.
(*nạp thái: hay còn gọi là dạm ngõ, cầu thân, là nghi lễ đầu tiên trong tam thư lục lễ của đám cưới truyền thống trong văn hoá trung hoa. cre baidu)
Sau đó lại làm mai thêm một mối hôn sự nữa, Hoàng lang quân con trai của Hoàng trung hầu, Hoàng lang quân là một nam tử uy vũ, dáng người to lớn, Dự quốc công và Võ hoàng hậu đều rất hài lòng. Một ngày nọ, Võ Trinh đi gặp phu quân tương lai của mình, bỗng nổi hứng muốn so tài cưỡi ngựa, bắn cung với hắn, kết quả nàng thắng toàn bộ. Lần này tiêu rồi, Hoàng lang quân coi nàng như một nam nhân, hổ thẹn trong lòng muốn bái nàng làm thầy, sau khi bị nàng từ chối thì muốn làm huynh đệ với nàng. Tóm lại mối hôn sự này lại không thành, Võ Trinh thì có thêm một huynh đệ tốt, đến nay Hoàng lang quân đã yên bề gia thất, con trai hắn cũng mấy tuổi rồi.
Một lần khác là con trai của Tả tán kỵ thường thị*, lần này thì càng nát hơn, Võ Trinh cùng Lữ lang quan kia đã đánh nhau trước khi hai nhà nạp thái.
(*Tả tán kỵ thường thị: một chức quan thuộc Môn hạ tỉnh theo quan chế nhà Đường. Phụ trách kiểm tra phân loại tấu chương của triều thần; phúc thẩm các chiếu, sắc của Trung thư tỉnh; có văn bản nào bị cho là không thích đáng có thể gửi trả, công việc này chủ yếu do Cấp sự trung đảm nhiệm. Là cơ quan giám sát.)
Nguyên nhân của vụ việc này có chút phức tạp, kể ra Lữ lang quân cũng có sở thích thích giết thời gian ở nhạc phường giống Võ Trinh, mà Lữ lang quân lại chết mê chết mệt một kỹ nữ tên Hộc Châu nương tử. Hộc Châu nương tử chẳng thèm để ý đến Lữ lãng quân mà lại thường xuyên đi chơi cùng Võ Trinh, thời gian đó có tin đồn rằng Hộc Châu nương tử thích nữ nhân, phải lòng Võ Trinh, cũng vì vậy mà Lữ lãng quân ngưỡng mộ nhưng cũng đố kị Võ Trinh. Lão gia hai nhà sắp bàn hôn sự, đương nhiên Lữ lang quân không chấp nhận, tức giận đùng đùng đi tìm Võ Trinh gây sự, cuối cùng bị Võ Trinh đánh cho thành vũng bùn nhão nhẹt, mối quan hệ của hai người vẫn căng thẳng cho đến ngày nay.
Sau đó lại mai mối thêm một lần nữa nữa, chỉ là vừa đúng lúc vị Trần lang quân kia bạc mệnh, tam thư lục lễ qua được hai lễ thì đột nhiên bệnh nặng rồi về chầu ông trời.
Lần thứ năm, lần thứ sáu....
.........
Cho đến bây giờ vẫn như vậy, tuổi của Võ nương tử càng lúc càng lớn, danh tính cũng càng ngày càng nát, tất nhiên nói đến chuyện mai mối hôn sự thì càng khó khăn hơn. Vì thế mỗi ngày nàng tự do thoải mái bay nhảy, dù là đưa các nương tử của kỹ phường ra ngoài du xuân bên hồ hay dẫn đầu nhóm con cháu chơi bời quan gia đi gây rối khắp nơi, làm càng lúc càng giỏi. Ngay cả Dự Quốc Công cũng từ bỏ hy vọng vào cuộc hôn sự của cô con gái thứ này, ngày qua ngày ông đều tụng kinh trong chùa, trồng hoa uống trà, ông chỉ muốn làm một ông lão đầu trọc mắt không thấy tim không đau.
Lúc nhận được lá thư của cô con gái lớn, Dự Quốc Công vui mừng khôn xiết đến mức làm rơi cả mõ. Con gái lớn khác con gái thứ, nàng luôn luôn đáng tin cậy, người có thể khiến nàng hết lời khen chắc chắc rất tốt, xem ra lần này cô con gái thứ của ông cũng có thể gả đi rồi!
Võ Trinh hỏi thì thấy cha mình đột nhiên ngây người rồi lại bật khóc nước mắt lưng chừng, trông như đang đắm chìm trong nỗi thương nhớ của bản thân vậy, nàng không nhịn được lại huých cánh tay ông, tò mò hỏi thêm lần nữa: "Cha, người và tỷ tỷ nói cho con biết lang quân nhà ai đi mà?"
Dự Quốc Công tỉnh táo lại nói: "Là cháu trai của Mai quý phi."
Võ Trinh suy nghĩ một hồi, dở khóc dở cười giơ tay đỡ trán hỏi: "Cháu trai của Mai quý phi, Mai Tứ? Tiểu tử đó mới mười bảy tuổi, còn quá nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã chạy theo sau con, con rất hiểu tên đó, cho nó mười lá gan cũng không dám lấy con đâu."
Thứ tình cảm của Mai Tứ dành cho nàng giống như sự tôn kính của một tên tiểu binh dành cho vị tướng quân trên chiến trường, tôn sùng ngưỡng mộ chứ không phải thứ tình cảm nam nữ. Nếu có một ngày nào đó muốn Mai Tứ lấy nàng thật, chắc tên đó sợ chết kiếp ngay tại chỗ.
Dự Quốc Công thấy nàng hiểu lầm vội giải thích: "Không phải Mai Tứ, tên tiểu tử Mai Tứ đó không đứng đắn. Người hoàng hậu điện hạ nói đến là đại lang nhà họ Mai."
Võ Trinh sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhớ nổi đại lang Mai gia là vị nào. Là một kẻ ăn chơi giao du rộng rãi nhất thành Trường An, nàng biết gần như toàn bộ con cháu của các quan chức, nhưng nàng lại chả có ấn tượng gì với đại lang của nhà họ Mai này, kì lạ thật đó.
"Sao con lại không nhớ được là còn có một người như này? Hai người không phải đang bịa chuyện đấy à." Võ Trinh gõ nhẹ lên mặt bàn.
Dự Quốc Công vuốt vuốt râu: " Đại lang của Mai gia là anh họ của Mai Tứ, cha hắn từng giữ chức thứ sử ở Cừ Châu, hắn vẫn luôn ở Cừ Châu. Nghe nói cha mẹ hắn đã qua đời mấy năm trước, chỉ có mình hắn ở lại chịu tang, một trước mới trở về Trường An, hiện đang làm Tư Lang Trung ở hình bộ, ta nghe hoàng hậu điện hạ nói hắn là người kiệm lời, đúng lúc trị được ngươi."
Đại lang Mai gia, Tư Lang Trung hình bộ. Võ Trinh nheo mắt lại, ở Trường An được một năm rồi mà sao nàng vẫn không biết đến, xem ra người này thực sự rất khiêm nhường.
Dự Quốc Công nhìn vẻ mặt của nàng thì lập tức cảnh cáo: "Dù có thế nào thì lần này cấm ngươi không được đi phá rối nữa!"
" Cha à, người lo lắng quá rồi. Người khác không biết thì thôi đi, chả nhẽ cha lại không biết, những mối hôn sự trước đi tong cũng đâu phải là lỗi của con hết đâu." Võ Trinh mặt vô tội, nghịch cái roi ngựa bên hông mình, tâm tình phấn khởi hỏi: "Vậy Mai đại lang bao nhiêu tuổi?"
Trước đó Dự Quốc Công đã vào cung một chuyến, tất nhiên đã nắm rõ hoàn cảnh của Mai đại lang từ phía con gái lớn bèn trả lời: "Đại lang Mai gia tên là Mai Trục Vũ, năm nay vừa tròn hai mươi hai."
Cánh tay của Võ Trinh tỳ lên bàn nhỏ, cười nói: "Mai Trục Vũ? Tên này khá hay, nhưng mới hai mươi hai liệu còn quá nhỏ không, nhỏ hơn con tận bốn tuổi. Cho dù hai người nóng lòng muốn gả con đi nhưng cũng không thể lừa gạt thiếu niên nhà người ta chứ, từ Cừ Châu về mới được một năm, đoán chừng còn chưa lĩnh hội được danh tiếng của con. Đừng thấy người ta còn trẻ mà lừa cưới con, rồi sau này lại hối hận."
"Nói linh tinh gì vậy hả!" Dự Quốc Công mặt tối sầm, đang định giáo huấn con gái thì Võ Trinh chợt đứng dậy đi ra ngoài.
" Cha, con vào cung gặp tỷ tỷ, muốn hỏi rõ Mai đại lang là người như nào. "
Bước chân nàng thoăn thoắt, mấy chốc đã bước xuống bậc thang, chạy về phía cổng. Dự Quốc Công ngăn không nổi, tức giận ôm ngực thở hổn hển, chỉ có thể chỉ vào cổng lớn rồi hét: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta, đừng có đi hù doạ đại lang!" Không ai hiểu con bằng cha, Dự Quốc Công biết Võ Trinh nhất định làm được mấy loại chuyện đó.
Cổng lớn đã không còn thấy bóng dáng bỗng một cái đầu lò ra, Võ Trinh xua tay nói: "Yên tâm, năm nay tính tình con tốt hơn nhiều, sẽ không vô cớ đi hù dọa tiểu lang quân đâu." Tạm thời coi như an ủi được người cha già đáng thương này của nàng.
Vẫn như thường lệ Võ Trinh đi ra ngoài không đem theo người hầu, cưỡi con tuấn mã 'Hồng Anh' phi nước đại về phía cung Đại Minh.
Kể từ khi cung Đại Minh sửa chữa xong, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng chuyển đến đó, cung Thái Cực chỉ còn lại một đám quan viên nhỏ. Cung Đại Minh rất gần phủ Dự Quốc Công ở phường Đại Ninh, cưỡi ngựa một lúc là đến. Là muội muội ruột thịt của Võ hoàng hậu, Võ Trinh được Võ hoàng hậu cưng chiều vô cùng, đến cả hoàng đế cũng rất coi trọng nàng, vì vậy nàng có đặc quyền có thể vào cung Đại Minh gặp tỷ tỷ mình bất cứ lúc nào.
Võ Trinh vừa đến thì Võ hoàng hậu cũng vừa tỉnh sau giấc ngủ trưa, ngồi trên ghế dài mệt mỏi xoa trán. Mai quý phi bên cạnh ân cần đứng ở phía sau nàng, nhẹ nhàng xoa thái dương để nàng đỡ đau đầu.
Võ Trinh ngồi phía dưới, trong lòng thở dài nhìn hoàng hậu tỷ tỷ của mình thân thiết với Mai quý phi. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nàng thấy họ như vậy, nhưng mỗi lần nhìn hai người đó tình thâm nghĩa nặng sáp vào nhau, lúc nào Võ Trinh cũng cảm thấy trên đầu tỷ phu hoàng đế lại mọc thêm một cái sừng.
Hoàng đế đương triều rất yêu thích nhạc cụ, giỏi sáng tác viết lời, không để tâm việc triều chính, Võ hoàng hậu phụ chính đã nhiều năm, hoàng đế rất tôn trọng nàng, nhưng ai ai cũng biết người hoàng đế sủng ái nhất là Mai quý phi giỏi ca hát múa nhảy. Mai quý phi này xuất thân cao quý, người cũng như tên, như mai ngạo sương. Nàng luôn lãnh đạm với hầu hết mọi người, kể cả hoàng đế nhưng chỉ mềm mại như nước, ánh mắt dịu dàng với mỗi Võ hoàng hậu, giống như bây giờ vậy...
"Tỷ tỷ đã thấy đỡ hơn chưa?" Mai quý phi thở dài, vẻ mặt lo lắng.
Võ hoàng hậu đỡ nhẹ đầu mỉm cười với Mai quý phi: "Đỡ hơn nhiều rồi, muội không cần lo lắng đâu, mau ngồi xuống đi." Nói xong thì nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Mai quý phi vâng lời ngồi xuống nhưng cũng không nhàn rỗi, lại bắt đầu rót nước cho Võ hoàng hậu.
Võ Trinh: Ai không biết lại tưởng đây mới là hai tỷ muội ruột thịt.
Võ hoàng hậu uống một ngụm nước từ chiếc chén trong tay Mai quý phi, thoáng nhìn vẻ mặt của Võ Trinh, cười hỏi: "Đã biết?"
Võ Trinh: "Hoàng hậu điện hạ, nghe nói người chọn phu quân cho ta, là đại lang nhà họ Mai?"
Võ hoàng hậu: "Đúng vậy, ta gặp hắn rồi, là một lang quân tốt, rất xứng với muội."
Võ Trinh liếc nhìn Mai quý phi, cười đùa nói: "Nghe nói hắn là cháu trai của Mai quý phi, chẳng nhẽ Mai quý phi đã thủ thỉ bên gối điện hạ sao?"
Võ hoàng hậu đã quen với thói bạ đâu nói đấy của nàng, cũng không hề hấn gì mà thuận theo nàng: "Đúng vậy."
Mai quý phi mím môi cười, nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp động lòng người như thiếu nữ mười tám đôi mươi, nàng nói: "Cháu trai lớn của ta là một người giữ mình trong sạch, không có thê thiếp, cha mẹ mất sớm nên muội không cần phải phụng dưỡng họ, vả lại tính cách hắn trầm ổn sẽ không bắt nạt muội, thật sự đây là mối lương duyên tốt. Điện hạ vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của muội, nếu lần này thành thì ta cũng giải quyết được một nỗi lo cho điện hạ."
Võ Trinh nghe xong thì cảm thấy đúng là không tồi, nhưng lại tò mò hỏi Mai quý phi: "To gan hỏi Mai quý phi tỷ tỷ, Mai đại lang đắc tội gì với người sao?"
Mai quý phi: "Cớ sao lại nói vậy?"
Võ Trinh vô tội nhún vai: "Nếu đã không có hận thù gì thì sao quý phi nỡ lòng nào lại đẩy tiểu lang quân vào hố lửa lớn là ta đây?"
Từ khi nàng mười sáu tuổi, cha nàng Dự Quốc Công cùng tỷ tỷ nàng Võ hoàng hậu đã rất lo lắng cho hôn sự của nàng. Mấy năm qua liên tục làm mai cho nàng nhưng đến cuối thì chả đi đến đâu. Chuyện này có vẻ khó tin, dù sao thì với xuất thân và dung mạo của nàng, tuy danh tiếng có chút nát thì vẫn sẽ luôn có người bằng lòng lấy nàng, nhưng vẫn bỏ ngỏ cho đến bây giờ. Nguyên nhân chủ yếu là do Võ Trinh rất biết làm khổ người ta.
Mối hôn sự đầu tiên của nàng là với Phạm lang quân của nhà Phạm thượng thư, hai người môn đăng hộ đối, Phạm lang quân cũng khá tuấn tú. Nếu như Võ Trinh cũng giống như nữ nhi bình thường khác an phận chờ gả đi thì chả có gì đáng nói, nhưng nàng đã quen thói ngỗ ngược. Sau khi hai bên nạp thái*, một ngày nọ nàng nhàm chán đi gặp Phạm lang quân, mời hắn ra ngoài thành săn bắn. Không biết trong lúc đi săn, Phạm lang quân đã xảy ra chuyện gì, nghe nói hắn sợ đến mức tè ra quần, trở về thì lâm bệnh nặng. Khỏi bệnh rồi nhưng đến lúc gặp Võ Trinh thì cứ run rẩy, thậm chí không nói năng được gì, như này thì làm sao có thể bàn tiếp chuyện hôn sự nên chỉ đành bỏ qua.
(*nạp thái: hay còn gọi là dạm ngõ, cầu thân, là nghi lễ đầu tiên trong tam thư lục lễ của đám cưới truyền thống trong văn hoá trung hoa. cre baidu)
Sau đó lại làm mai thêm một mối hôn sự nữa, Hoàng lang quân con trai của Hoàng trung hầu, Hoàng lang quân là một nam tử uy vũ, dáng người to lớn, Dự quốc công và Võ hoàng hậu đều rất hài lòng. Một ngày nọ, Võ Trinh đi gặp phu quân tương lai của mình, bỗng nổi hứng muốn so tài cưỡi ngựa, bắn cung với hắn, kết quả nàng thắng toàn bộ. Lần này tiêu rồi, Hoàng lang quân coi nàng như một nam nhân, hổ thẹn trong lòng muốn bái nàng làm thầy, sau khi bị nàng từ chối thì muốn làm huynh đệ với nàng. Tóm lại mối hôn sự này lại không thành, Võ Trinh thì có thêm một huynh đệ tốt, đến nay Hoàng lang quân đã yên bề gia thất, con trai hắn cũng mấy tuổi rồi.
Một lần khác là con trai của Tả tán kỵ thường thị*, lần này thì càng nát hơn, Võ Trinh cùng Lữ lang quan kia đã đánh nhau trước khi hai nhà nạp thái.
(*Tả tán kỵ thường thị: một chức quan thuộc Môn hạ tỉnh theo quan chế nhà Đường. Phụ trách kiểm tra phân loại tấu chương của triều thần; phúc thẩm các chiếu, sắc của Trung thư tỉnh; có văn bản nào bị cho là không thích đáng có thể gửi trả, công việc này chủ yếu do Cấp sự trung đảm nhiệm. Là cơ quan giám sát.)
Nguyên nhân của vụ việc này có chút phức tạp, kể ra Lữ lang quân cũng có sở thích thích giết thời gian ở nhạc phường giống Võ Trinh, mà Lữ lang quân lại chết mê chết mệt một kỹ nữ tên Hộc Châu nương tử. Hộc Châu nương tử chẳng thèm để ý đến Lữ lãng quân mà lại thường xuyên đi chơi cùng Võ Trinh, thời gian đó có tin đồn rằng Hộc Châu nương tử thích nữ nhân, phải lòng Võ Trinh, cũng vì vậy mà Lữ lãng quân ngưỡng mộ nhưng cũng đố kị Võ Trinh. Lão gia hai nhà sắp bàn hôn sự, đương nhiên Lữ lang quân không chấp nhận, tức giận đùng đùng đi tìm Võ Trinh gây sự, cuối cùng bị Võ Trinh đánh cho thành vũng bùn nhão nhẹt, mối quan hệ của hai người vẫn căng thẳng cho đến ngày nay.
Sau đó lại mai mối thêm một lần nữa nữa, chỉ là vừa đúng lúc vị Trần lang quân kia bạc mệnh, tam thư lục lễ qua được hai lễ thì đột nhiên bệnh nặng rồi về chầu ông trời.
Lần thứ năm, lần thứ sáu....
.........
Cho đến bây giờ vẫn như vậy, tuổi của Võ nương tử càng lúc càng lớn, danh tính cũng càng ngày càng nát, tất nhiên nói đến chuyện mai mối hôn sự thì càng khó khăn hơn. Vì thế mỗi ngày nàng tự do thoải mái bay nhảy, dù là đưa các nương tử của kỹ phường ra ngoài du xuân bên hồ hay dẫn đầu nhóm con cháu chơi bời quan gia đi gây rối khắp nơi, làm càng lúc càng giỏi. Ngay cả Dự Quốc Công cũng từ bỏ hy vọng vào cuộc hôn sự của cô con gái thứ này, ngày qua ngày ông đều tụng kinh trong chùa, trồng hoa uống trà, ông chỉ muốn làm một ông lão đầu trọc mắt không thấy tim không đau.
Lúc nhận được lá thư của cô con gái lớn, Dự Quốc Công vui mừng khôn xiết đến mức làm rơi cả mõ. Con gái lớn khác con gái thứ, nàng luôn luôn đáng tin cậy, người có thể khiến nàng hết lời khen chắc chắc rất tốt, xem ra lần này cô con gái thứ của ông cũng có thể gả đi rồi!
Võ Trinh hỏi thì thấy cha mình đột nhiên ngây người rồi lại bật khóc nước mắt lưng chừng, trông như đang đắm chìm trong nỗi thương nhớ của bản thân vậy, nàng không nhịn được lại huých cánh tay ông, tò mò hỏi thêm lần nữa: "Cha, người và tỷ tỷ nói cho con biết lang quân nhà ai đi mà?"
Dự Quốc Công tỉnh táo lại nói: "Là cháu trai của Mai quý phi."
Võ Trinh suy nghĩ một hồi, dở khóc dở cười giơ tay đỡ trán hỏi: "Cháu trai của Mai quý phi, Mai Tứ? Tiểu tử đó mới mười bảy tuổi, còn quá nhỏ, hơn nữa từ nhỏ đã chạy theo sau con, con rất hiểu tên đó, cho nó mười lá gan cũng không dám lấy con đâu."
Thứ tình cảm của Mai Tứ dành cho nàng giống như sự tôn kính của một tên tiểu binh dành cho vị tướng quân trên chiến trường, tôn sùng ngưỡng mộ chứ không phải thứ tình cảm nam nữ. Nếu có một ngày nào đó muốn Mai Tứ lấy nàng thật, chắc tên đó sợ chết kiếp ngay tại chỗ.
Dự Quốc Công thấy nàng hiểu lầm vội giải thích: "Không phải Mai Tứ, tên tiểu tử Mai Tứ đó không đứng đắn. Người hoàng hậu điện hạ nói đến là đại lang nhà họ Mai."
Võ Trinh sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nhớ nổi đại lang Mai gia là vị nào. Là một kẻ ăn chơi giao du rộng rãi nhất thành Trường An, nàng biết gần như toàn bộ con cháu của các quan chức, nhưng nàng lại chả có ấn tượng gì với đại lang của nhà họ Mai này, kì lạ thật đó.
"Sao con lại không nhớ được là còn có một người như này? Hai người không phải đang bịa chuyện đấy à." Võ Trinh gõ nhẹ lên mặt bàn.
Dự Quốc Công vuốt vuốt râu: " Đại lang của Mai gia là anh họ của Mai Tứ, cha hắn từng giữ chức thứ sử ở Cừ Châu, hắn vẫn luôn ở Cừ Châu. Nghe nói cha mẹ hắn đã qua đời mấy năm trước, chỉ có mình hắn ở lại chịu tang, một trước mới trở về Trường An, hiện đang làm Tư Lang Trung ở hình bộ, ta nghe hoàng hậu điện hạ nói hắn là người kiệm lời, đúng lúc trị được ngươi."
Đại lang Mai gia, Tư Lang Trung hình bộ. Võ Trinh nheo mắt lại, ở Trường An được một năm rồi mà sao nàng vẫn không biết đến, xem ra người này thực sự rất khiêm nhường.
Dự Quốc Công nhìn vẻ mặt của nàng thì lập tức cảnh cáo: "Dù có thế nào thì lần này cấm ngươi không được đi phá rối nữa!"
" Cha à, người lo lắng quá rồi. Người khác không biết thì thôi đi, chả nhẽ cha lại không biết, những mối hôn sự trước đi tong cũng đâu phải là lỗi của con hết đâu." Võ Trinh mặt vô tội, nghịch cái roi ngựa bên hông mình, tâm tình phấn khởi hỏi: "Vậy Mai đại lang bao nhiêu tuổi?"
Trước đó Dự Quốc Công đã vào cung một chuyến, tất nhiên đã nắm rõ hoàn cảnh của Mai đại lang từ phía con gái lớn bèn trả lời: "Đại lang Mai gia tên là Mai Trục Vũ, năm nay vừa tròn hai mươi hai."
Cánh tay của Võ Trinh tỳ lên bàn nhỏ, cười nói: "Mai Trục Vũ? Tên này khá hay, nhưng mới hai mươi hai liệu còn quá nhỏ không, nhỏ hơn con tận bốn tuổi. Cho dù hai người nóng lòng muốn gả con đi nhưng cũng không thể lừa gạt thiếu niên nhà người ta chứ, từ Cừ Châu về mới được một năm, đoán chừng còn chưa lĩnh hội được danh tiếng của con. Đừng thấy người ta còn trẻ mà lừa cưới con, rồi sau này lại hối hận."
"Nói linh tinh gì vậy hả!" Dự Quốc Công mặt tối sầm, đang định giáo huấn con gái thì Võ Trinh chợt đứng dậy đi ra ngoài.
" Cha, con vào cung gặp tỷ tỷ, muốn hỏi rõ Mai đại lang là người như nào. "
Bước chân nàng thoăn thoắt, mấy chốc đã bước xuống bậc thang, chạy về phía cổng. Dự Quốc Công ngăn không nổi, tức giận ôm ngực thở hổn hển, chỉ có thể chỉ vào cổng lớn rồi hét: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta, đừng có đi hù doạ đại lang!" Không ai hiểu con bằng cha, Dự Quốc Công biết Võ Trinh nhất định làm được mấy loại chuyện đó.
Cổng lớn đã không còn thấy bóng dáng bỗng một cái đầu lò ra, Võ Trinh xua tay nói: "Yên tâm, năm nay tính tình con tốt hơn nhiều, sẽ không vô cớ đi hù dọa tiểu lang quân đâu." Tạm thời coi như an ủi được người cha già đáng thương này của nàng.
Vẫn như thường lệ Võ Trinh đi ra ngoài không đem theo người hầu, cưỡi con tuấn mã 'Hồng Anh' phi nước đại về phía cung Đại Minh.
Kể từ khi cung Đại Minh sửa chữa xong, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng chuyển đến đó, cung Thái Cực chỉ còn lại một đám quan viên nhỏ. Cung Đại Minh rất gần phủ Dự Quốc Công ở phường Đại Ninh, cưỡi ngựa một lúc là đến. Là muội muội ruột thịt của Võ hoàng hậu, Võ Trinh được Võ hoàng hậu cưng chiều vô cùng, đến cả hoàng đế cũng rất coi trọng nàng, vì vậy nàng có đặc quyền có thể vào cung Đại Minh gặp tỷ tỷ mình bất cứ lúc nào.
Võ Trinh vừa đến thì Võ hoàng hậu cũng vừa tỉnh sau giấc ngủ trưa, ngồi trên ghế dài mệt mỏi xoa trán. Mai quý phi bên cạnh ân cần đứng ở phía sau nàng, nhẹ nhàng xoa thái dương để nàng đỡ đau đầu.
Võ Trinh ngồi phía dưới, trong lòng thở dài nhìn hoàng hậu tỷ tỷ của mình thân thiết với Mai quý phi. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nàng thấy họ như vậy, nhưng mỗi lần nhìn hai người đó tình thâm nghĩa nặng sáp vào nhau, lúc nào Võ Trinh cũng cảm thấy trên đầu tỷ phu hoàng đế lại mọc thêm một cái sừng.
Hoàng đế đương triều rất yêu thích nhạc cụ, giỏi sáng tác viết lời, không để tâm việc triều chính, Võ hoàng hậu phụ chính đã nhiều năm, hoàng đế rất tôn trọng nàng, nhưng ai ai cũng biết người hoàng đế sủng ái nhất là Mai quý phi giỏi ca hát múa nhảy. Mai quý phi này xuất thân cao quý, người cũng như tên, như mai ngạo sương. Nàng luôn lãnh đạm với hầu hết mọi người, kể cả hoàng đế nhưng chỉ mềm mại như nước, ánh mắt dịu dàng với mỗi Võ hoàng hậu, giống như bây giờ vậy...
"Tỷ tỷ đã thấy đỡ hơn chưa?" Mai quý phi thở dài, vẻ mặt lo lắng.
Võ hoàng hậu đỡ nhẹ đầu mỉm cười với Mai quý phi: "Đỡ hơn nhiều rồi, muội không cần lo lắng đâu, mau ngồi xuống đi." Nói xong thì nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Mai quý phi vâng lời ngồi xuống nhưng cũng không nhàn rỗi, lại bắt đầu rót nước cho Võ hoàng hậu.
Võ Trinh: Ai không biết lại tưởng đây mới là hai tỷ muội ruột thịt.
Võ hoàng hậu uống một ngụm nước từ chiếc chén trong tay Mai quý phi, thoáng nhìn vẻ mặt của Võ Trinh, cười hỏi: "Đã biết?"
Võ Trinh: "Hoàng hậu điện hạ, nghe nói người chọn phu quân cho ta, là đại lang nhà họ Mai?"
Võ hoàng hậu: "Đúng vậy, ta gặp hắn rồi, là một lang quân tốt, rất xứng với muội."
Võ Trinh liếc nhìn Mai quý phi, cười đùa nói: "Nghe nói hắn là cháu trai của Mai quý phi, chẳng nhẽ Mai quý phi đã thủ thỉ bên gối điện hạ sao?"
Võ hoàng hậu đã quen với thói bạ đâu nói đấy của nàng, cũng không hề hấn gì mà thuận theo nàng: "Đúng vậy."
Mai quý phi mím môi cười, nàng đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng nụ cười vẫn xinh đẹp động lòng người như thiếu nữ mười tám đôi mươi, nàng nói: "Cháu trai lớn của ta là một người giữ mình trong sạch, không có thê thiếp, cha mẹ mất sớm nên muội không cần phải phụng dưỡng họ, vả lại tính cách hắn trầm ổn sẽ không bắt nạt muội, thật sự đây là mối lương duyên tốt. Điện hạ vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của muội, nếu lần này thành thì ta cũng giải quyết được một nỗi lo cho điện hạ."
Võ Trinh nghe xong thì cảm thấy đúng là không tồi, nhưng lại tò mò hỏi Mai quý phi: "To gan hỏi Mai quý phi tỷ tỷ, Mai đại lang đắc tội gì với người sao?"
Mai quý phi: "Cớ sao lại nói vậy?"
Võ Trinh vô tội nhún vai: "Nếu đã không có hận thù gì thì sao quý phi nỡ lòng nào lại đẩy tiểu lang quân vào hố lửa lớn là ta đây?"