Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 60



Sở Cảnh Hòa cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay anh bỗng nhiên bắt đầu trâm mê tập thể hình, mỗi buổi sáng rời giường trước tiên loảng xoảng loảng xoảng rèn luyện một giờ, sau đó chuẩn bị bữa sáng, sau đó lại bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.

Tuy rằng lúc trước Sở Cảnh Hòa cũng mỗi ngày kiên trì rèn luyện, thể lực phi thường ưu tú, nhưng chưa từng liều mạng như bây giờ, có lẽ là dị năng giả cuồn cuộn không ngừng xuất hiện cho anh cảm giác nguy cơ đi.

Tống Đại khuyên anh không nên liều mạng như vậy, nhưng Sở Cảnh Hòa sẽ trâm mặc ôm lấy cô, đầu chôn ở trong ổ cổ của cô, lòng bàn tay rộng lớn không ngừng vỗ về mái tóc dài mềm mại của cô, giống như vuốt mèo, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi lại tiếp tục tập thể hình.

Lần này không tập tạ, mà là nhìn anh hít đất, còn để cho cô ngồi ở trên lưng kiên cố của anh, theo động tác vừa lên vừa xuống của anh, cảm thụ được cơ bắp nóng bỏng mơ hồ phát lực của anh.

Tống Đại: "..." Thật ra ở bên người đàn ông tập thể hình cũng rất sảng khoái.

Sau khi thân thể Cố Dực hoàn toàn bình phục, bọn họ chuẩn bị cùng nhau ra ngoài tìm vật †ư.

Lúc này chính là buổi tối, nhiệt độ bên ngoài khoảng 39 độ, bọn họ cùng nhau đạp xe đạp ra ngoài, Cố Dực đạp xe đạp leo núi, mà cô và Sở Cảnh Hòa lại đạp xe đạp kiểu cũ có thể chở người, Sở Cảnh Hòa đạp xe chở cô, cô ngồi ở phía sau kéo quân áo của anh.

Tống Đại ở sơ kỳ tận thế đã lên mạng download bản đồ điện tử H thị, hiện tại đích đến của bọn họ đầu tiên chính là trạm xăng dầu.

Tống Đại gật đầu: "Dưới thời tiết nóng bức, nếu có người dùng bạo lực cạy dầu, chỉ cần chút lửa cũng có thể dẫn đến nổ tung, sẽ không có người có lá gan lớn như vậy. Nếu là trộm dầu vào ngày tận thế mưa to, mưa lớn như vậy toàn bộ trạm xăng dầu đều ngâm trong nước, cũng không thể được. Trừ phi là trước ngày tận thế? Nhưng trạm xăng dầu phát hiện nhất định sẽ báo cáo và khẩn cấp điều tra bắt giữ."

Tống Đại biết rõ trạm xăng dầu địa thế thấp, vào tận thế mưa to trước đó, trạm xăng dầu nhất định bị nhấn chìm ở dưới nước, cho nên chống nổi trạm xăng dầu bên trong giếng khẳng định sẽ vượt chỉ tiêu, dẫn đến dầu trạm xăng dâu ngầm chôn xuống áp lực quá lớn, rất có khả năng có nguy hiểm dầu vào nước.

Nhưng mà sau khi Tống Đại cầm lấy s.ú.n.g xăng dầu, cô nhíu mày, thấp giọng nói với Sở Cảnh Hòa: "Dầu trong trạm xăng dầu đã không còn."

Gần mười phút sau bọn họ tới trạm xăng dầu, Tống Đại chuẩn bị thông qua ống s.ú.n.g bơm xăng dầu này hút tiến một phần dầu trong trạm xăng dầu vào trong không gian của mình.

Nhưng Tống Đại lại không lo lắng vấn đề này, đợi sau khi lấy lượng dầu này vào không gian, cô có thể lợi dụng chức năng tách rời trong không gian, tách nước đi vào thùng dầu ra, giống như lọc giấy dò nước trong máy tiếp dầu, lọc nước tự do, nước nhũ hóa trong dầu ra.

Sở Cảnh Hòa cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, anh sau khi dạo qua một vòng quanh chỗ đổ xăng thì đứng thẳng nói với Tống Đại: "Máy đổ xăng dầu, miệng thùng dầu xả dầu, cửa ống dầu, thao tác mở giếng đều không có bất kỳ dấu hiệu hư hao nào, không giống như bị người ta dùng bạo lực lấy đi, nhưng nếu như dùng loại phương pháp này, bên trong trạm xăng dầu không có khả năng một giọt dâu cũng không thừa."



Trước ngày tận thế bọn họ bị quy tắc hạn chế không dự trữ đủ xăng, nhưng sau ngày tận thế trật tự hỗn loạn, cô có thể dự trữ nhiều hơn chút, hiện tại một trạm xăng gần bọn họ nhất ở bên đường quốc lộ cách đó ba km, bọn họ lập tức xuất phát.

Sau khi loại trừ một loạt nguyên nhân không có khả năng, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa nhất trí cho rằng, nhất định có người giống như cô có được dị năng không gian, đối phương tới trước cô một bước, lấy toàn bộ dầu đi.

"Không sao, trong trạm xăng dầu này không có dầu chúng ta có thể đi nơi khác." Sở Cảnh Hòa nói với cô.

"Ừm”"" Bọn Tống Đại lại đạp xe chạy tới trạm xăng dầu kế tiếp, kết quả giống như cũ, cũng bị một dị năng giả không gian khác thu hết.

"Chiếu theo lộ tuyến quỹ tích này để xem, khả năng dị năng giả kia ở khu biệt thự chúng ta, nếu là như vậy chúng ta chỉ có chờ ngày mai đi tới trạm xăng dầu xa hơn." Tống Đại lau mồ hôi trên đầu, nói.

Cố Dực nhìn thấy mồ hôi trên trán cô nhỏ xuống, đang muốn lấy giấy từ trong túi quần áo, Sở Cảnh Hòa đã cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán Tống Đại, anh ta ảm đạm buông tay xuống.

"Tiểu Đại, nơi đó có một chiếc xe chở dầu." Sở Cảnh Hòa chỉ chỉ xe chở dầu lớn phía sau trạm xăng dầu, bởi vì bị một xe vận tải chở đây hàng hóa cỡ lớn ngăn trở, cho nên không dễ bị nhìn thấy.

Tống Đại trong nháy mắt hiểu được ý tứ của anh, tính phong kín của xe chở dầu rất tốt, trừ phi dùng s.ú.n.g phun nước áp suất cao phun vào miệng bình, dưới tình huống bình thường sẽ không vào nước.

Cô sải bước chạy đến bên cạnh xe chở dầu tìm được chìa khóa từ trong xe, đứng trên nóc xe chở dầu, thông qua chìa khóa mở cửa bình, sau đó nhấn lò xo, van khí của xe chở dầu đã bị cô mở ra, một mùi xăng nồng đậm xông thẳng vào chóp mũi cô.

Cố Dực lật thùng dầu lên, nhìn toàn bộ thùng dầu nói: "Nhiều xăng như vậy, phải có bao nhiêu?"

Cố Dực sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên trong mắt mang theo vui sướng: "Thật tốt, tôi không theo nhầm người."

"30 tấn? Nhiều xăng như vậy làm sao chúng ta mang chúng vê? Cất ở đâu? Hơn nữa nếu thứ này không bịt kín, hơi không chú ý sẽ nổ tung." Cố Dực nói.

Tống Đại gật đầu mỉm cười.

"Cô -" Cố Dực trợn tròn đôi mắt trợn, nghẹn họng trân trối nói: "Cô thế mà còn có không gian, cô là song hệ dị năng giả?"

Tống Đại đưa tay vào miệng bình, dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Dực, trong bình dâu một giây trước còn đầy dầu, một giây sau đã trống không.



Dù sao không gian sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, Cố Dực lại là người cô tín nhiệm, nói cho anh ta biết cũng không sao, chỉ là cô giấu diếm chuyện cô sống lại cùng với chuyện trước ngày tận thế đã có dị năng không gian.

Sở Cảnh Hòa nói: "Bình xăng này ước chừng 30 tấn."

Cô đang muốn thu xe ba bánh vào không gian, bỗng nhiên nghe được tiếng hô vui vẻ từ trong cửa hàng lương thực tối đen như mực: "Là côi"

Mới vừa đi vào chưa được hai bước, cô đã nhìn thấy một chiếc xe ba bánh nhỏ dùng để giao hàng trong một cửa hàng lương thực phụ.

Thứ này không tệ, vừa có thể kéo hàng lại có thể chở người, còn không phí xăng.

Thoáng cái có 30 tấn xăng, thu hoạch tương đối phong phú, bọn họ tiếp tục đi tới một chợ nông sản, tuy rằng đồ bên trong phần lớn đều bị nước nhấn chìm, nhưng Tống Đại vẫn muốn đi vào thử thời vận.

"Cô ấy đã cứu mạng tôi." Hoắc Bình cười nói.

Thanh âm Cố Dực hơi hạ thấp, ngữ khí hơi lo: "Tống Đại, cô biết anh ta?"

Tống Đại gật gật đầu.

Hoắc Bình từ bên trong đi ra, trên vai anh ta khiêng năm túi mười cân gạo đóng kín, giữa cánh tay còn quấn hai thùng dầu hạt cải lớn, bả vai rộng lớn, thắt lưng bụng hẹp mà có lực, hình thành tam giác ngược hoàn mỹ, mồ hôi hai má anh ta nhỏ xuống ngực, theo khe rãnh giữa cơ n.g.ự.c chảy vào trong quần áo bị kéo căng hơi trong suốt, hormone nam tính đập vào mặt, hình thành trùng kích thị giác mãnh liệt.

Anh ta buông gạo và dầu hạt cải xuống trước mặt Tống Đại: "Cô cũng tới nơi này tìm thức ăn sao?"

"Ừ, đi cùng chồng tôi và bạn tôi Cố Dực." Cô nắm tay Sở Cảnh Hòa nói.

Đồng tử Hoắc Bình hơi giật mình, nhìn Sở Cảnh Hòa dắt tay Tống Đại, một lát sau, anh ta nói với Sở Cảnh Hòa: "Xin chào, tôi tên Hoắc Bình, ngày đó chúng ta đã gặp rồi."

"Xin chào, Sở Cảnh Hòa." Anh lễ phép gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...