Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/ Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 30: Bị Tranh Đoạt Di Sản (10)



Nguy Dã đi ra ngoài một ngày, đến chạng vạng mới trở lại phòng, vẻ mặt hồn siêu phách lạc.

Tạ Văn Tu nhạy bén nhận thấy được mùi máu, khẩn trương nhìn, phát hiện trên người hắn không bị thương, mới hơi thả lỏng.

"Xảy ra chuyện gì?" Tạ Văn Tu hỏi, đáng tiếc Nguy Dã không thể trả lời y, liền đi ra ngoài dạo một vòng.

Từ trong miệng phó quan cùng thân binh mới biết được tình huống, khi Tạ Văn Tu trở về, sắc mặt âm trầm.

Hận Tạ Quân Nhai liên lụy Nguy Dã rơi vào nguy hiểm, lại hận chính mình bất lực, chỉ có thể nhìn người khác cứu hắn.

Quỷ ảnh bên cạnh nhấp nháy sương đen, Nguy Dã mặt trắng bệch mà bò lên trên giường, dùng chăn quấn lấy chính mình.

Tạ đại ca đây là muốn *hắc hóa sao.

*Hắc hoá: thay đổi theo hướng tà ác

Qua vài giây, Tạ Văn Tu khắc chế mà khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống ở mép giường, lẳng lặng nhìn Nguy Dã. Khuôn mặt y thanh tuấn văn nhã, lại là u hồn, nên màu da tái nhợt, hai tròng mắt đen thâm thúy.

Giống như quỷ hút máu ẩn núp trong bóng đêm, mang vẻ đẹp quỷ dị. Nguy Dã nằm trong ổ chăn sẽ không sợ quỷ, lúc này liền cảm giác thực hợp khẩu vị của mình.

Đến nỗi khẩu vị của hắn là-- một người công lược ưu tú, đương nhiên phải có thẩm mỹ đa dạng. Nguy Dã ở trong lòng khen chính mình quá giỏi, lại xem quỷ phu quân một cái, cảm thấy mỹ mãn nhắm lại mắt.

Giường đệm hơi trùng xuống, Tạ Văn Tu bám vào trên người con mèo nhảy lên giường. Nguy Dã trở mình, ôm lấy nó.

Hắn hoảng hốt mơ thấy chính mình nằm trong lòng ngực Tạ Văn Tu.

Người mà hắn luôn tưởng niệm đang ôm hắn, vỗ nhẹ phía sau lưng, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi: "Hôm nay bị doạ sợ sao?"

"Ân." Hắn vẫn luôn cố gắng bình tĩnh, lúc này bỗng nhiên ủy khuất: "Văn Tu, chuyện hôm nay làm ta sợ muốn chết, tiếng súng ở rất gần......"

"Đừng sợ, không sao đâu." Tạ Văn Tu hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, đau lòng không thôi: "Ta sẽ không bao giờ làm ngươi ra ngoài một mình nữa."

Nhưng khi Nguy Dã đi tìm Tạ Quân Nhai, Tạ Văn Tu liền chỉ có thể ở bên ngoài chờ, trơ mắt nhìn hắn đi vào.

Khoảng cách trong gan tấc, một bước cũng khó vượt qua.

Ngoài cửa có hai binh lính canh gác, một người thấp giọng nói: "Thiếu soái bị thương muốn tĩnh dưỡng, nên cho hắn vào sao?"

"Ngươi ngốc a, đương gia là người ngoài sao?"

"Không phải người ngoài sao?" Thân binh vẻ mặt ngốc, Tạ Quân Nhai tính tình rất tự cao, chính thê của Mã Đại Soái đến xem hắn, đều sẽ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, càng đừng nói người đại tẩu trên danh nghĩa này.

Một người khác thấy có khả năng nào đó, nhưng không dám nói gì, chỉ hàm hồ: "Tóm lại, thiếu soái nhất định hy vọng hắn đến thăm."

Tạ Văn Tu đứng ở cửa, khuôn mặt tái nhợt âm trầm.

Trong phòng, Nguy Dã buông hộp đồ ăn trong tay.

Tạ Quân Nhai cười tủm tỉm nói: "Buổi sáng vừa tỉnh, lại có thể nhìn thấy đại tẩu tự mình tới quan tâm, xem ra bị thương không tính lỗ."

"Ngươi nói bậy gì đó?" Nguy Dã ánh mắt nhăn lại, không tán đồng mà liếc y một cái: "Nói lời này, là muốn cho ta càng thêm áy náy sao?"

"Vốn mục tiêu chính là ta, ta đỡ một phát súng kia là chuyện đương nhiên." Tạ Quân Nhai thở dài một tiếng: "Đại tẩu không cần áy náy."

May mắn Nguy Dã không có việc gì, Tạ Quân Nhai nhớ đến một màn nguy hiểm kia, trong lòng còn sợ hãi.

Bất quá bởi vì vậy mà Nguy Dã thương tiếc y, y vẫn là thấy vui mừng.

Nguy Dã đem cháo cùng điểm tâm mang lên bàn, đẩy đến trước mặt y: "Ăn đi."

Vai phải bị thương không thể động đậy, Tạ Quân Nhai tay trái cầm lấy chiếc đũa, cánh tay này ngày hôm qua dùng súng có bao nhiêu lưu loát, lúc này cầm lấy chiếc đũa liền có bao nhiêu vụng về.

Nguy Dã thấy chiếc đũa đem sủi cảo chọc đến nát nhừ, giây tiếp theo quả nhiên nhìn đến Tạ Quân Nhai ngẩng đầu ánh mắt xin giúp đỡ.

"Ta đi kêu phó quan tới." Hắn đứng dậy, Tạ Quân Nhai vội khụ một tiếng: "Ta tự làm là được, làm thuộc hạ thấy bộ dáng này, quá mất uy nghiêm."



Kỳ thật Tạ thiếu soái xây dựng ảnh hưởng rất sâu nặng, liền tính ở trên mặt đất lăn lộn, binh lính cũng sẽ cảm thấy y lăn đến uy vũ.

Nhưng Nguy Dã sao có thể không tin ân nhân cứu mạng mình? Hắn nhấp nhấp môi: "Ta giúp ngươi?"

"Cảm ơn đại tẩu." Tạ nhị gia cũng không biết da mặt mỏng ba chữ viết như thế nào, ngậm cười chờ hắn.

Bàn tay trắng nõn như ngọc kẹp lấy sủi cảo đưa tới bên miệng, Tạ Quân Nhai há mồm ngậm lấy, chậm rãi nhai nuốt, đôi mắt lại luôn ở trên người hắn.

Nhìn chằm chằm đến người da đầu tê dại. Nguy Dã lông mi run rẩy: "Tay trái chẳng lẽ không thể dùng muỗng uống cháo?"

Tạ Quân Nhai cười cười, bưng lên cháo chén, hầu kết lăn lộn, uống một hơi cạn sạch.

Nguy Dã: "......"

Nguy Dã tay đang đút đồ ăn, đôi mắt lại đang nhìn mặt bàn. Hắn tựa hồ nhận thấy có cái gì trở nên bất đồng, cực lực tránh bầu không khí ái muội này.

Lông mi đen dày như lông quạ thấp xuống, che khuất nửa con mắt sáng rọi, lại hiện ra độ cong của mắt phượng xinh đẹp. Tạ Quân Nhai nhìn đuôi mắt hắn, trong lòng cũng như là bị lông chim khều nhẹ.

"Thiếu soái!" Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng phó quan báo cáo: "Đã bắt được kẻ tập kích ngày hôm qua, là người của......" Biết Nguy Dã ở bên trong, giọng nói liền dừng lại ở chỗ này.

Phát hiện người bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, Tạ Quân Nhai nhớ tới thân phận hắn, trước một bước cười nói: "Nói đi, giữa ta cùng đại tẩu không có bí mật."

Hắn chỉ là hơi sợ, Nguy Dã thầm nói trong lòng biết càng nhiều càng không phải chuyện tốt. Nhưng phó quan đã tiếp tục nói: "Ngày hôm qua bắt được hai người, trong quá trình điều tra lại bắt được ba người đang ẩn núp ở An Thành, qua thẩm vấn...... Là thuộc hạ của đại soái."

Nguy Dã ánh mắt ngẩn ra, không nghĩ tới Mã Đại Soái nhanh như vậy liền ra tay với Tạ Quân Nhai. Hắn nhìn thoáng qua Tạ Quân Nhai, đối phương vẫn thực bình tĩnh, như là đã sớm nghĩ tới kết quả này.

Phó quan hỏi: "Những người này xử lý như thế nào? Giết sao?"

Tạ Quân Nhai nhìn Nguy Dã một cái: "Kêu người đem về đưa cho phụ thân."

Loại thời điểm này kêu phụ thân, bên trong có ý châm chọc. Khi y nói chuyện lại nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ngoài cửa phó quan ngầm hiểu, không chỉ đơn giản là đưa về, vẫn là muốn đem đầu người đưa về.

Biểu hiện thủ đoạn ở trước mặt Nguy Dã, lại che giấu một mặt tàn nhẫn. Lúc này Tạ Quân Nhai đem lưỡi dao giấu ở lông đuôi, giống một con khổng tước đang cực lực hấp dẫn tầm mắt của bạn tình.

Nguy Dã ánh mắt cũng ở trên người y, hắn môi giật giật, muốn nói lại thôi, nhưng lời muốn nói đã viết ở trong đôi mắt đen bóng.

Tạ Quân Nhai ý chí sắt đá, không cần an ủi, lúc này trong lòng cũng thấy ấm áp, thật muốn giống như ngày hôm qua gắt gao ôm hắn một cái.

Phó quan rời đi, Tạ Quân Nhai mở miệng: "Qua hai ngày đội buôn bán sẽ xuất phát đến tỉnh bên, ta muốn đi theo bọn họ cùng nhau rời đi."

Nguy Dã giật mình: "Vết thương của ngươi còn chưa lành, muốn đi?"

"Thế cục thay đổi trong nháy mắt, ta phải về tu chỉnh quân đội. Hơn nữa ta hiện tại ở An Thành, sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi." Tạ Quân Nhai nói lý do, bỗng nhiên đứng dậy, từ trong hành lý móc ra một khẩu súng, đặt ở trước bàn. "Thế đạo không an ổn, ta đưa ngươi đồ vật để bảo vệ chính mình, trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận."

Nếu là quà tặng khác Nguy Dã còn sẽ từ chối, thứ này lại thật sự là vừa lòng hắn. Ánh mắt ngưng tụ ở trên cây súng: "Chính là ta không bít dùng......"

"Ta dạy ngươi." Tạ Quân Nhai bảo hắn đứng ở phía trước cửa sổ. Tiến lên một bước, từ phía sau dạy hắn như thế nào dùng súng.

Trừ bỏ đụng vào tay, động tác của y nho nhã lễ độ, ngực cùng Nguy Dã cách 20cm.

Cửa sổ là mở ra, đối diện trên cây lớn giá có cái đi tổ chim đã không còn sử dụng. Người ở phía sau tinh tế chỉ đạo ấn xuống cò súng.

Phanh! Tổ chim rơi xuống, Nguy Dã cũng bị lực đẩy về phía sau một bước.

Đâm vào trong lòng ngực Tạ Quân Nhai.

"Tê, ngươi như thế nào không nhắc nhở ta một chút......" Nguy Dã xoa cổ tay quay đầu lại, bỗng nhiên đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Quân Nhai.

Cảm xúc nặng trĩu như là muốn đem hắn cắn nuốt. Nguy Dã trong nháy mắt cơ hồ đã quên để ý đến khoảng cách và tư thế của hai người trong lúc này.

"Nguy Dã......" Tạ Quân Nhai trầm thấp thanh âm làm Nguy Dã lấy lại tinh thần, hắn vội vàng lui về phía sau, thắt lưng bị ôm lại.

"Ngươi làm gì vậy?" Nguy Dã khẩn trương hoảng loạn: "Ta là tẩu tử của ngươi!" Như là nhắc nhở Tạ Quân Nhai, lại như là nhắc nhở chính mình.



"Ta đương nhiên biết." Tạ Quân Nhai kêu một tiếng "Đại tẩu", hai chữ này ở trong miệng y càng như là đang gọi người yêu: "Nhưng đại ca đã qua đời, chẳng lẽ ngươi muốn độc thân cả đời sao?"

"Vì cái gì không thể." Nguy Dã thanh âm căng chặt.

"Chính là ngươi còn trẻ. Đại ca cũng sẽ không hy vọng ngươi tịch mịch như vậy." Bàn tay ở bên hông vuốt ve, cách một lớp quần áo đều có thể cảm nhận được độ ấm, hơi thở đầy tính xâm lược ậm vào mặt làm Nguy Dã hơi thất thần, Tạ Quân Nhai thấp giọng nói: "Ngươi đang run. Nếu ngươi thật sự không nghĩ tới, vì cái gì sẽ có cảm giác?"

"Ta......" Nguy Dã lông mi kịch liệt run, hắn run đến lợi hại: "Ta không có......" Ta sắp kiên trì không được.

Nguy Dã đã lui đến phía trước cửa sổ, khung cửa sổ chống ở phía sau lưng, chỉ có thể cực lực ngửa thân thể ra sau. Cổ thon dài giơ lên, giống như thiên nga xinh đẹp rơi vào bẫy rập.

Tạ Quân Nhai mê luyến nhìn hắn, hô hấp nóng bỏng.

"Không được!" Nguy Dã bỗng nhiên trợn to mắt, dùng sức đẩy y ra.

Bàn tay giơ lên cao, theo bản năng muốn đánh Tạ Quân Nhai một cái, mắt ánh rơi vào trên vai đối phương, vết máu đang thấm ra ngoài, Nguy Dã ánh mắt run rẩy.

Trái tim mãnh liệt đập nhanh, bỗng nhiên hắn nắm chặt ngón tay: "Ta xem ngươi còn chưa tỉnh ngủ, ngươi nên thanh tỉnh một chút!" Nói xong, hoảng loạn chạy đi ra ngoài.

......

Nhanh như chớp chạy về phòng mình Nguy Dã nhịn không được đỏ mặt, ô ô hắn vừa rồi thiếu chút nữa không kìm chế được.

"Meo ~." Mèo trắng ở bên chân chủ nhân cọ nhẹ, Nguy Dã cúi người đem nó ôm lên bàn, mặt chôn vào lông nó.

【 hệ thống hệ thống! Ngươi nhìn mảnh nhỏ của ngươi! EQ so với ngươi cao gấp một trăm lần! 】

Thường xuyên bị ghét bỏ EQ thấp 001 không vui cho lắm.

Phía sau độ ấm chợt giảm xuống, lạnh cực kỳ. "Meo --" mèo trắng cong lưng, làm ra tư thế uy hiếp, thiếu chút nữa cào Nguy Dã bị thương.

Sát khí ở trong mắt lưu chuyển, Tạ Văn Tu âm lãnh liếc nó một cái, hắc khí chui vào thân mèo.

"Meo meo ngươi làm sao vậy?" Mèo đã bình tĩnh trở lại, Nguy Dã lo lắng mà kiểm tra nó một chút, phát hiện không có gì mới yên tâm.

"Hôm nay như thế nào lại thích liếm ta?" Hắn bị liếm từng ngón tay, Tạ Văn Tu liếm hắn.

Nguy Dã bật cười: "Muốn chơi cùng ta sao?" Hắn đứng dậy, khi trở về, trong tay cầm một cây chọc mèo, làm từ lông gà.

Tạ Văn Tu: "......"

Nguy Dã ở trong lòng cười xấu xa. Mèo trắng nén giận mà vẫy vẫy cái đuôi.

Nguy Dã nở nụ cười, hắn cười rất đẹp, làm mèo trắng không tự chủ được duỗi tay, có lệ mà bắt vài cái.

Hệ thống ở một bên nhìn, có ảo giác chính mình đang dần dần bị giữ chặt.

Ăn cơm trưa xong, Nguy Dã buồn ngủ, bất tri bất giác ngã vào trên giường.

Trong không khí chậm rãi hiện lên thân ảnh Tạ Văn Tu, tối đến đáng sợ.

"Ta hy vọng ngươi sống tốt, cũng nghĩ tới ngươi sẽ tìm được người có thể ở cạnh ngươi." Ngón tay thon dài xẹt qua mặt sườn Nguy Dã, mang đến một trận lạnh lẽo, nhưng hắn chỉ là run rẩy, không có tỉnh lại.

Âm thanh trong trẻo lúc này che kín âm u: "Như thế nào có thể là Tạ Quân Nhai đâu."

"Lòng muông dạ thú, mơ ước trưởng tẩu...... Y không xứng với ngươi."

Từng tiếng nói nhỏ chui vào trong tai, bóng đen cao lớn như mạng nhện cuốn lấy con mồi. truyện kiếm hiệp hay

Trong phòng chỉ có một người, lại vang lên âm thanh mê mang nức nở.

Nước mắt như hạt châu làm ướt nhẹp gối, môi Nguy Dã phát ra thanh âm nhỏ vụn nhưng bị chặn lại.

Ban ngày ban mặt, nhưng không ai phát hiện sự quỷ dị trong phòng, người trên giường càng là lâm vào mê loạn, như thế nào trằn trọc cũng thoát không được.

"Đừng thích y." Dục vọng chiếm hữu lấy tốc độ đáng sợ mà tăng trưởng, Tạ Văn Tu cắn lỗ tai trắng như ngọc, rốt cuộc nói ra lời ở đáy lòng: "...... Ngươi rõ ràng là người của ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...