Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi
Chương 30: Thấy người nhà
Mễ Nhạc vẫn chưa kịp điều chỉnh múi giờ, liền phải theo anh họ của mình mà bận rộn công việc.
Phù rể tổng cộng có sáu người, trong đó có Tả Khâu Minh Húc. Tuy nhiên, Tả Khâu Minh Húc nhất định muốn đưa Cung Mạch Nam lên máy bay về quê cho bằng được mới chịu đi, nên buổi sáng mới đến địa điểm.
Sau khi vừa mới gặp mặt, họ liền phải bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Ti nghi giới thiệu lịch trình cho họ sáu người, Mễ Nhạc luôn luôn nghe, hơn nữa rất nghiêm túc.
Mễ Nhạc tham gia gameshow cũng coi như là một người kỳ cựu, dù sao cậu cũng tham gia tổng nghệ từ năm 4 tuổi và vẫn tham gia cho đến bây giờ.
Lúc ghi hình, tại hiện trường thường rất vội vàng. Nhiều lúc, lịch trình chỉ được thông báo một lần. Nếu không phối hợp tốt, sẽ làm chậm tiến độ công việc.
Điều này khiến Mễ Nhạc từ nhỏ đã rèn luyện khả năng ghi nhớ rất tốt. Chỉ cần nghe một lần, cậu có thể nhớ được toàn bộ nội dung.
Tả Khâu Minh Húc, làm trợ lý của Mễ Nhạc trong trường, đã sớm quen với điều này. Cậu thậm chí còn mang theo một cây bút ghi âm.
Sau đó, họ phát hiện ra rằng phù rể có thể bị chụp ảnh bất cứ lúc nào. Nhưng không có cơ hội được thấy những bức ảnh đó, vì vậy cuối cùng họ chỉ có thể dựa vào Mễ Nhạc.
May mắn thay, Mễ Nhạc rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này và luôn làm mọi việc từng bước một.
"Hiện trường có phóng viên không? Tớ không rành đối phó với truyền thông." Tả Khâu Minh Húc đứng bên cạnh Mễ Nhạc hỏi, có vẻ hơi lo lắng.
"Yên tâm đi, hiện tại sẽ không có mấy người phỏng vấn các cậu. Trong giới giải trí, đôi mắt danh lợi nhất định không phải là nhân viên, mà là phóng viên. Nhưng cậu có thể thương lượng với họ để họ cho cậu vài giây lên sóng."
"Cậu nói cái này ra làm tớ thấy mất mát quá."
"Sau khi tốt nghiệp, cố gắng nổi tiếng đi. Nhà cậu không phải đã sắp xếp cho cậu nhiều tài nguyên tốt sao?"
Tả Khâu Minh Húc gật gật đầu, liền theo Mễ Nhạc tiếp tục làm phù rể.
Khi đi dự đám cưới, sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi làm phù rể, lại cảm thấy cực kỳ mệt.
Mễ Nhạc lại là người khá nổi tiếng, coi như là người có danh tiếng cao nhất trong nhóm phù rể, vì vậy chịu sự chú ý rất lớn. Nếu có gì xảy ra, mọi người đều sẽ tìm đến Mễ Nhạc đầu tiên.
Mễ Nhạc không muốn làm rối đám cưới của anh họ, cũng không có bày ra tính xấu như bình thường, nên cái gì cũng đều phối hợp.
Mệt mỏi đến buổi tiệc tối, Mễ Nhạc cuối cùng cũng có cơ hội tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Mới vừa ngồi chưa đầy mười phút, Mễ Nhạc liền nghe thấy tiếng giày cao gót, ngay sau đó là tiếng mẹ Mễ gọi cậu: "Nhạc Nhạc."
Trong lòng Mễ Nhạc rối rắm trong chốc lát, nhưng vẫn quay lại đáp lời.
"Đi thôi, mẹ dẫn con đi gặp vài nhà đầu tư. Quen biết họ cũng có lợi cho con."
"Vâng, được." Mễ Nhạc đứng dậy, chậm chạp đi theo mẹ Mễ.
*
Đồng Dật cảm thấy ba mình có bệnh, tham gia một đám cưới của người không quen biết, chỉ cần bỏ một phong bao lì xì lớn là xong thôi mà.
Đồng Dật định xem cô dâu xinh đẹp không, nhưng lại bị Đồng ba ba lôi đi xã giao với một đám người. Ba hắn còn tỏ ra rất vui mừng, cứ như là hắn đi kết hôn vậy, cười đến mức khóe miệng đều không khép được.
Khi xung quanh không còn ai khác, Đồng Dật lập tức kéo Đồng ba ba đến một góc nói: "Ba, ba đừng đầu tư nữa, đầu tư bộ nào bộ nấy đều thất bại, hai năm nay chắc ba mệt mỏi lắm rồi phải không? Con thấy ba căn bản không phù hợp với việc này."
"Con không thấy họ nhìn thấy ba đều rất nhiệt tình sao?"
"Đó là vì ba toát lên vẻ ngoài nhà giàu mới nổi đó, chỉ cần họ nói vài câu nịnh hót là có thể lấy được vài triệu, vài triệu đầu tư đó, ba cho rằng mình dư tiền lắm đúng không?"
"Ba cũng muốn nâng cao địa vị của nhà mình một chút."
"Gì vậy ba, ba có mỗi cái quặng, phải đầu tư vào lĩnh vực tương tự để sinh lời chứ, đằng này lại thế, bộ ba thấy mình cúng tiền cho người khác là trâu bò lắm hả?"
"Mày nói chuyện với bố mày thế à?"
"Vừa nói lời thật lòng với ba, là ba đã không thích nghe rồi, sớm muộn gì cũng bị người ta lừa chết."
Ba Đồng tức giận đạp Đồng Dật một cái, sau đó tiến đến bên cạnh Đồng Dật: "Mày có nhìn thấy ở đây tụ tập rất nhiều tiểu hoa không? Đều là những nữ minh tinh đang rất nổi tiếng bây giờ đó."
"Sao, ba muốn nuôi một cô à? Ba đã bao nhiêu tuổi rồi, ba ăn cả biển hàu cũng không sạc đầy sinh lực nổi đâu."
"Mỏ hỗn nha mậy, ba là muốn mày nhìn, mày coi trọng ai thì đi làm quen thử xem, ba có tiền, mày đi quen một cô minh tinh làm bạn gái, nói ra cũng vô cùng có mặt mũi."
Đồng Dật tức giận liếc Đồng ba ba một cái, thực sự coi thường loại người lươn lẹo này.
"Các nghệ sĩ nổi tiếng đều không dễ dàng làm người yêu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng." Đồng Dật trả lời.
"Vậy thì ngầm bao nuôi một cô, chọn một cô xinh đẹp. Đến lúc đó nếu mày muốn bao du thuyền, bắn pháo hoa làm lãng mạn gì đó thì cứ nói với ba, ba sẽ sắp xếp tất cả cho mày."
Đồng Dật nghe xong đều cảm thấy vô nghĩa: "Ba có thể dạy dỗ con cho tốt được không?"
"Chúng ta đều là đàn ông, mày che giấu làm gì? Con cứ nói con coi trọng ai, ba sẽ nghĩ cách cho con."
Đồng Dật thật là không biết nói gì, hắn đối ai cũng không có hứng thú.
Nhưng đột nhiên Đồng Dật có một ý tưởng, hỏi ba Đồng: "Nếu con coi trọng một người con trai thì sao? Chính là loại tiểu thịt tươi cực đẹp trai, nhìn qua là biết tính tình cũng không tồi."
"Con trai?"
"Đúng vậy, con trai."
"Hai thằng con trai thì làm thế nào?"
"Chi tiết cụ thể như nào ba không cần phải hiểu, con chỉ muốn bao một người con trai, ba có đồng ý không?" Đồng Dật hỏi.
"Cũng được, mà ba cái du thuyền, pháo hoa gì đó còn cần nữa không? Nếu không ba mua cái sân vận động mới làm xong đem tặng người đó?"
Đồng Dật thấy vậy, rất vui mừng vì khả năng tiếp thu của ba mình rất mạnh. Hắn hỏi: "Con làm với con trai, ba cũng đồng ý sao?"
"Dù sao cũng là mày làm, không phải ba làm."
"Ba không mong con nối dõi tông đường cho nhà họ Đồng sao?"
"Đừng nói nữa, lúc mày còn nhỏ phiền muốn chết, ba nhìn thấy mày liền mệt muốn bệnh. Lúc đó liền thề không bao giờ muốn tiếp xúc với trẻ con nữa, mày ngàn vạn lần đừng sinh cái con bê gì ra đây làm phiền ba."
"Được rồi được rồi, con cũng không muốn." Đồng Dật vui vẻ gật đầu.
"Tiểu thịt tươi mà con coi trọng là ai? Ba sẽ giúp con sắp xếp."
Đồng Dật chưa trả lời, chỉ hắt xì mấy cái, rồi cảm thán: "Ôi trời ơi, ai phun axit vậy, mùi gì mà khó chịu quá."
Vừa quay đầu lại, hắn nhìn thấy mẹ của Mễ Nhạc đang đi cùng Mễ Nhạc đến chào hỏi gia đình mình.
Mẹ Mễ cười tươi như hoa, chào hỏi ba Đồng: "Đồng tổng, chúng ta trước đây đã gặp rồi, tôi là Đào Mạn Linh."
Đồng ba cũng khách sáo đáp lại: "À, chào cô, tôi hồi nhỏ đã xem qua phim của cô."
Đào Mạn Linh biểu tình xấu hổ trong nháy mắt.
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc rồi nhìn Đào Mạn Linh, rồi nói: "Chính là cô à, tôi và Mễ Nhạc đánh nhau, cô lấy video ra uy hiếp khiến huấn luyện viên mắng tôi một trận, còn suýt chút nữa là hủy hoại cả sự nghiệp của tôi rồi."
Nụ cười của Đào Mạn Linh dần dần cứng đờ, nhìn về phía Đồng Dật, kinh ngạc trong nháy mắt mới có chút xấu hổ nói: "Cháu là bạn học của Mễ Nhạc à? Cô đã từng thấy cháu trên Weibo."
"Cảm ơn phúc của cô, tôi và con trai cô gặp mặt là đánh nhau, hôm qua trên máy bay vừa mới mắng nhau một trận xong."
Xấu hổ.
Thật sự xấu hổ.
Ba Đồng là người giàu có nhất trong bữa tiệc, có tiền nhưng không có đầu óc, thuộc loại nhà đầu tư đặc biệt dễ bị lừa.
Vì vậy, những người đến dự đám cưới này đều muốn kết giao với ba Đồng, hy vọng có thể kéo được chút đầu tư về sau.
Đào Mạn Linh cũng định mang Mễ Nhạc đến gặp ba Đồng.
Kết quả không như dự kiến, vừa đi đến, bà đã khiến Đồng Dật liên tục hắt xì vì mùi nước hoa trên người.
Đào Mạn Linh giả vờ như không nghe thấy câu nói đó của Đồng Dật, cười ha hả đến chào hỏi, nhưng Đồng Dật quá không cho mặt mũi, trực tiếp nói ra ân oán giữa họ.
Đào Mạn Linh cũng không nghĩ tới Đồng Dật lại là con trai của Đồng tổng.
Nếu biết, bà sẽ không đến trường học tìm huấn luyện viên của Đồng Dật, cũng sẽ không lợi dụng Đồng Dật để đẩy Mễ Nhạc lên hot search.
Đã sớm đã đắc tội với con trai của nhà đầu tư lớn rồi sao?
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, rồi nhìn ba Đồng, cậu đứng sau Đào Mạn Linh, nhìn cảnh tượng xấu hổ nhưng không cảm thấy gì, thậm chí không nhịn được mà cười trộm một cái.
Cậu còn rất vui khi thấy người khác gặp họa.
Đồng Dật lập tức cảm thấy Mễ Nhạc chắc chắn là thiếu tâm nhãn, hắn quở trách mẹ cậu, Mễ Nhạc còn có thể cười được?
Ba Mễ Nhạc đến đã giải quyết bầu không khí xấu hổ này, ông vừa đến đã cảm thán một câu: "Chà! Vóc dáng của con cao lớn thật đấy."
Ba Đồng theo sau tự hào nói về con trai mình: "Con trai tôi chơi bóng chuyền, đã được đội tuyển quốc gia nhìn trúng rồi."
"Không tồi không tồi, hậu sinh khả uý."
Nói xong, ông ấy liền dẫn ba Đồng đi uống rượu.
Đồng Dật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy những người này xã giao, hắn nhìn thấy Mễ Nhạc bị Đào Mạn Linh mang đi gặp người khác, sau khi trò chuyện vài câu liền nói với Mễ Nhạc: "Nhạc Nhạc, đến đây, kính Lý tổng một ly."
Mễ Nhạc cũng không bối rối, cười mà đáp ứng, nói vài câu gì đó, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Thông thường lúc này sẽ thu hút một đám người trầm trồ khen ngợi.
Uống rượu có gì hay ho, Đồng Dật hơi khó hiểu.
Sau đó chú rể đến, cũng chính là anh họ của Mễ Nhạc, Đồng Dật lại nghe được Đào Mạn Linh nói: "Tiểu Vũ, một lúc nữa nếu mà uống không nổi nữa thì tìm Mễ Nhạc, tửu lượng của nó rất tốt."
"Không đến mức, không có việc gì." Anh họ của Mễ Nhạc cười ha hả trả lời một câu.
Nhưng Mễ Nhạc vẫn là bị Đào Mạn Linh phái đi giúp anh họ chắn rượu.
Hôm nay Mễ Nhạc mặc chính là bộ vest, là vest ba mảnh, bên trong còn có một chiếc áo choàng.
Loại trang phục này rất đòi hỏi hình tượng và khí chất, không cẩn thận sẽ mặc thành phục vụ khách sạn.
Mễ Nhạc có vóc dáng đẹp, lớn lên cũng đẹp, khí chất lại càng xuất chúng, mặc bộ vest này đặc biệt nổi bật, đây có lẽ cũng là lý do Đồng Dật cứ nhìn chằm chằm vào Mễ Nhạc.
Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc ở thời điểm không ai để ý, giơ tay ấn dạ dày mình. Hắn cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, "Chậc" một tiếng.
Sau đó Đồng Dật đi đến một bên, tìm phục vụ nói gì đó, sau đó nói với Mễ Nhạc: "Mễ Nhạc, chúng ta đi chỗ khác uống cùng nhau đi?"
Đồng Dật hôm nay kỳ thực rất hút mắt.
Một là bởi vì hắn là con trai của Đồng tổng, hai là bởi vì hắn là người có vóc dáng cao nhất trong đây, đứng ở đâu cũng cao hơn người khác một cái đầu.
Ba Mễ Nhạc và Đào Mạn Linh đều hy vọng Mễ Nhạc cùng Đồng Dật có mối quan hệ tốt, như vậy sau này việc kéo đầu tư sẽ dễ dàng hơn, lập tức kêu Mễ Nhạc đi qua.
Mễ Nhạc đến bên cạnh Đồng Dật, ngồi xuống sau thấp giọng hỏi Đồng Dật: "Cậu muốn làm gì? Đừng quấy rối."
"Cùng cậu uống rượu thôi, còn có thể làm gì? Cậu không uống cùng tôi, cũng phải phải uống với người khác." Đồng Dật nói xong, từ tay phục vụ nhận lấy bình rượu, rót cho Mễ Nhạc một ly.
Mễ Nhạc nhìn ly rượu không nhúc nhích.
Whiskey.
Men say rất cao.
Đây là muốn chỉnh cậu à?
"Uống đi!" Đồng Dật nói với Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc thấy Đào Mạn Linh thường xuyên nhìn về phía chỗ họ, đành phải căng da đầu uống một ngụm.
Cậu lại nhanh chóng nhìn về phía Đồng Dật.
Đồng Dật cũng cười, tự rót cho mình một ly, còn cho thêm một viên đá, sau đó nhấp một ngụm, nhẹ nhàng vui vẻ nói một câu: "Sảng khoái!"
Mễ Nhạc vừa tức giận vừa buồn cười, ngồi đối diện với Đồng Dật sửa sang lại cổ áo của mình một chút.
Ly này không phải rượu Whiskey, mà là hồng trà đá.