Một Ngày Mưa
Chương 45: 00:00-AM (1) Ở lại ngủ đi
Trên ga trải giường có vết nước do đá tan chảy, Đặng Quân nhanh chóng tháo toàn bộ bộ ga giường và thay mới.
Hứa Mộc Tử không quay về phòng mình để lấy quần áo, trong lúc Đặng Quân thay ga giường, cô đã thay chiếc váy liền.
Váy liền là kiểu mùa hè, chất liệu vải lanh cotton màu kem thoáng khí, hai dây áo mỏng manh treo trên đôi vai gầy guộc, ra ngoài vào ban đêm có lẽ không đủ ấm.
Nhưng mà sau một đêm mệt mỏi đã sớm quên mất chiếc áo choàng tắm dày mà Hạ Hạ đưa cho cô để ở đâu rồi.
Hứa Mộc Tử cũng có cách, không khách sáo chọn một chiếc áo khoác từ tủ quần áo của Đặng Quân khoác lên.
Miếng băng cá nhân dán trên vết thương ở mắt cá chân trước đó đã bị ướt khi cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô bất cẩn không để ý đến vết thương bị ướt. Đặng Quân bật đèn sáng hơn lấy một miếng băng cá nhân mới từ hộp thuốc.
Hứa Mộc Tử ngồi bên giường, Đặng Quân ngồi trên ghế máy tính, nắm lấy mắt cá chân của cô. Nhìn thấy chiếc áo khoác màu sẫm trên người cô anh trêu chọc: “Không phải là không quen anh à?”
“… Em nói chuyện với Hạ Hạ, anh nghe thấy à?”
“Ừ.”
Hứa Mộc Tử lắc lắc chân nói: “Kỹ năng hôn của anh cũng được, coi như đã quen hơn một chút.”
Đặng Quân xé vỏ băng cá nhân lười biếng “Ồ” một tiếng: “Chỉ là kỹ năng hôn thôi?”
Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh.
Hứa Mộc Tử mím môi, xấu hổ, co chân lại nhưng bị Đặng Quân nắm chặt.
Anh đặt miếng xốp giữa băng cá nhân lên vết thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên miếng vải một cách mờ ám, dán xong đứng dậy: “Đi thôi.”
Khi họ ra khỏi phòng đã là mười hai giờ đêm.
Mưa phùn gần như đã tạnh, trong đêm tối bốc lên chút sương mù. Hành lang yên tĩnh đoán chừng nhóm người chơi ma sói ở khu vực chung dưới lầu cũng đã giải tán.
Một vài cửa sổ đều mở hé theo kiểu nghiêng vào trong, gió mát ẩm thổi qua không gian u ám.
Trong nhà nghỉ không có một tiếng động, Hứa Mộc Tử thuận miệng nói: “Giờ này rồi, không biết Hạ Hạ có còn đợi ở dưới lầu không.”
Thật bất ngờ nhận được câu trả lời: “Cô ấy đã tan làm rồi.”
Suýt quên mất người bên cạnh là ông chủ, biết tất cả mọi chuyện.
Tay áo dài của áo khoác xếp chồng lên nhau ở cổ tay, tay Hứa Mộc Tử thò ra từ bên trong, bị Đặng Quân nắm lấy đi theo anh lên lầu.
Họ đi qua hành lang hình vòng cung bước vào phòng chiếu phim trên tầng ba.
Phòng chiếu phim đã được dọn dẹp.
Đồ ăn nhẹ, rượu được chất đống cho buổi nhâm nhi đã biến mất, gối ôm hình nấm cũng được xếp ngay ngắn trên ghế sofa, đá khuếch tán tinh dầu khoáng màu xanh nhạt tỏa ra mùi chanh sả.
Giống như lần đầu tiên cô bước vào lúc bốn giờ sáng, gọn gàng và ấm áp.
“Phòng chiếu phim là phòng piano trước đây sao?”
“Không phải.”
“Vậy chúng ta… “
Hứa Mộc Tử đang định hỏi, thì thấy Đặng Quân đi vòng qua bàn trà bấm mật khẩu trên tường.
Trước đây khi tham gia buổi nhâm nhi ở đây, có người say rượu cũng đã bấm nhầm ổ khóa mật khẩu trên tường thành công tắc đèn.
Lúc đó họ còn tưởng rằng bên trong ổ khóa mật khẩu là không gian lưu trữ bình thường hoặc gì đó.
Mật khẩu tám chữ số.
Hứa Mộc Tử thấy Đặng Quân nhập năm sinh của cô, tiếp theo là tháng sinh của cô, 06.
Sau đó là hai con số cuối cùng mà cô đã có thể đoán được, 08.
Ngày 8 tháng 6.
Cô từng nói với anh qua điện thoại sinh nhật của cô trùng với ngày sinh của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức Robert Schumann.
Đặng Quân nhập xong mật khẩu quay sang nhìn Hứa Mộc Tử và mỉm cười.
Nụ cười đó rất giống với nụ cười khi anh cân nhắc việc sử dụng tiền nhàn rỗi trước đây, tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.
Sẽ không đơn giản như vậy đâu…
Anh dường như sẽ không đưa cô đến xem một phòng piano đã được bán hết vào lúc nửa đêm.
Ngực Hứa Mộc Tử phập phồng trong lòng nảy sinh một số suy đoán vô lý vội vàng nhìn Đặng Quân.
Anh biết sự nghi ngờ trong mắt cô nắm tay cô và đặt lòng bàn tay cô lên cánh cửa bí mật.
Cánh cửa trơn nhẵn hơi lạnh.
Cô linh cảm có điều bất ngờ, hồi hộp đến mức không thở được chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại.
Kênh thị giác bị đóng lại, trong bóng tối Hứa Mộc Tử cảm nhận được hơi ấm của Đặng Quân sau lưng.
Anh đỡ vai cô, có lẽ đang cúi đầu hơi thở phả vào tai cô, dẫn cô đẩy cánh cửa bí mật dưới lòng bàn tay ra.
Anh nói để tránh cô thất vọng anh phải nói trước với cô rằng cây đàn piano trong ảnh đã được anh bán đi trong một số trường hợp.
“Cây đàn piano trong đó bây giờ không đắt bằng cây đó.”
Nhưng tim Hứa Mộc Tử vẫn đập thình thịch.
Không rõ lý do cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như anh nói.
Phòng piano có lẽ đã lâu không có ai đến, sau khi đẩy cửa ra trong không gian kín bí ẩn tỏa ra mùi gỗ thoang thoảng.
Cánh cửa bí mật lặng lẽ đóng lại sau lưng cô –
Tay Đặng Quân rời khỏi vai cô trong giây lát, “cạch”, Hứa Mộc Tử cảm nhận được ánh đèn từ từ mở mắt ra.
Một phòng piano thật đẹp.
Dù không có những bông hoa trong ảnh thì vẫn đẹp.
Phòng piano rộng rãi, yên tĩnh.
Sàn gỗ cứng được đánh bóng phủ một lớp phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, cửa sổ sáng sủa, hàng chục chiếc bình hoa pha lê hình ống cao thấp cũng lấp lánh…
Vẫn không sáng bóng như lớp sơn đen của cây đại dương cầm (Grand Piano).
Hứa Mộc Tử gần như ngay lập tức nhận ra nó quay đầu nhìn Đặng Quân trong sự hoài nghi.
Cô chạy tới đưa tay ra.
Đầu ngón tay cô hơi run dừng lại mười mấy giây, rồi mới hít một hơi thật sâu, mở nắp bàn phím đặt đầu ngón tay lên phím đàn.
Đó là nó.
Hứa Mộc Tử đã từng có hai cây đàn piano.
Cây đàn piano đầu tiên được mua cho cô khi cô mới ba tuổi, khi cô nhìn thấy người khác chơi piano trong trung tâm thương mại, bị mê hoặc và khăng khăng đòi học piano.
Lúc đầu họ không biết gì, việc kinh doanh của gia đình cũng không tốt đến mức trở thành những người giàu có.
Cả gia đình ba người đều là dân ngoại đạo, nghe người trong cửa hàng đàn giới thiệu vài câu chọn một cây đàn piano đứng có giá vừa phải mua về nhà.
Khi Hứa Mộc Tử học tiểu học, sự chăm chỉ của cô trong việc học piano đã giúp cô đạt được thành tích tốt và được giáo viên piano đánh giá cao cũng như bố mẹ coi trọng.
Giáo viên piano nói cây đàn cũ của Hứa Mộc Tử có âm thanh trầm, nếu có đủ điều kiện thì hãy đổi đàn khác.
Lúc đó việc kinh doanh của gia đình đã có chuyển biến tốt, giáo viên piano tiếc tài sẵn sàng bán một cây đại dương cầm không dùng đến cho Hứa Mộc Tử với giá rất hời.
Đại dương cầm thật sự rất đẹp.
Đường nét thân đàn thanh thoát, lớp sơn bóng loáng. Lần đầu tiên nhìn thấy cây đàn đó khi đi học về, Hứa Mộc Tử vui mừng nhảy cẫng lên, ném cặp sách chạy đến vuốt ve phím đàn.
Và bây giờ Hứa Mộc Tử cũng ngồi xuống vuốt ve những phím đàn.
Lần đầu tiên cô gặp nó cô đã chơi một đoạn “Fantaisie-Impromptu” của Chopin.
Khi đó cô vẫn chưa thể hoàn thành bản nhạc một cách trôi chảy, đến đoạn giữa ở giọng Rê giáng trưởng, cô quay đầu lại cười toe toét với bố mẹ.
Gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
Hứa Mộc Tử vẫn chơi bản nhạc này.
Cô từ từ đặt tay trái lên phím đàn cảm nhận phím đàn dẫn động búa đàn tinh xảo bên trong, dây đàn, cũng cảm nhận âm sắc của nó mũi cay cay.
Nhắm mắt lại say sưa chơi nốt phần trầm ở đoạn cuối của bản nhạc, Hứa Mộc Tử quay đầu lại nước mắt lưng tròng.
Đặng Quân vẫn mặc đồ tối màu, áo phông đen khoanh tay dựa vào cánh cửa cách âm.
Anh dùng khớp thứ hai của ngón trỏ chạm vào chóp mũi, ánh đèn lấp lánh trong mắt, cười hỏi: “Vui không?”
Hứa Mộc Tử gật đầu lia lịa.
Cây đàn piano này đã đồng hành cùng cô lâu nhất.
Nó đã cùng cô trải qua mười mấy năm miệt mài luyện tập mỗi ngày, chứng kiến mỗi bản nhạc piano dưới ngón tay cô từ xa lạ đến thành thạo, chứng kiến sự tiến bộ của cô cũng chứng kiến sự chán nản và suy sụp của cô…
Cô đã từng luyện đàn đến mức móng tay bị thương để lại vết máu trên phím đàn;
Cô cũng từng gục đầu xuống nắp đàn khóc nức nở.
Nó đã đồng hành cùng Hứa Mộc Tử trên rất nhiều chặng đường.
Ngày quyết định bán nó, cô chỉ biết kìm nén sự luyến tiếc nói với bố mẹ một cách tê dại và hiểu chuyện:
Không sao sau này nếu muốn luyện đàn, cô vẫn có thể ra ngoài tìm phòng đàn tính tiền theo giờ.
Người mua cây đàn piano của Hứa Mộc Tử là một học sinh mới mà giáo viên piano của Hứa Mộc Tử đang dạy.
Là một cô bé nhỏ hơn cô rất nhiều, có lẽ bằng tuổi Hứa Mộc Tử khi cô đổi cây đàn piano mới, cũng là người mới nổi đúng lúc cần một cây đàn piano tốt.
Gia đình cô gái không kinh doanh, không quan tâm liệu nhà họ Hứa có phá sản hay không.
Nghe nói Hứa Mộc Tử đã đỗ vào nhạc viện nổi tiếng, cây đàn piano lại là hàng hiệu được bảo dưỡng tốt nên rất muốn mua.
Sau đó Hứa Mộc Tử nghe giáo viên nói cô gái đã đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, cô bé cảm thấy rằng cây đàn piano có thể mang lại may mắn và rất trân trọng nó.
Những người học nhạc cụ thường hoài cổ. Trừ khi bất khả kháng, hoặc có khả năng mua nhạc cụ cao cấp hơn nếu không họ sẽ không thay đổi người bạn đồng hành quý giá nhất của mình.
Tất cả những điều này đã xảy ra sau khi mất liên lạc.
Làm thế nào Đặng Quân biết được?
Có lẽ vì mẹ anh đã mua cho anh một cây đàn piano, cũng bán nó sau khi mắc nợ, anh rất thông minh vì vậy anh có thể dễ dàng liên tưởng đến tình hình của gia đình cô, biết rằng cô không thể giữ những món đồ yêu quý của mình.
Nhưng mà…
Làm thế nào anh thuyết phục gia đình đó để mua lại cây đàn piano?
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mất nó và có thể tìm lại được nó.
Mắt Hứa Mộc Tử đỏ hoe: “Làm sao anh tìm được nó, họ không thể bán nó…”
Đặng Quân đưa ra mức giá cao hơn đủ để người ta mua một cây đàn piano mới, tốt hơn.
Sau nhiều lần thương lượng bố mẹ cô gái cuối cùng đã đồng ý nhượng lại cây đàn cho anh.
Đặng Quân không nói cụ thể cách thương lượng.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động anh chỉ nói: “Mọi việc đều thành tâm là được.”
“Vì nó mà anh bán cây đàn piano để ở đây trước đó à?”
“Gần như.”
Hứa Mộc Tử không ngốc biết Đặng Quân có gì đó giấu giếm, lắc đầu không đồng tình.
Mắt cô long lanh hai hàng lệ, miệng oán trách anh nhất định đã tốn không ít tiền oan uổng cho việc này, nhất định cũng đã tốn rất nhiều công sức vì việc này.
Đặng Quân vẫn hỏi câu đó: “Thấy nó, vui không?”
Cây đàn piano lặng lẽ đứng giữa phòng.
Hứa Mộc Tử nhìn nó vuốt ve phím đàn, thành thật trả lời: “Vui.”
Anh cười nhẹ: “Vậy thì đáng giá.”
Những giọt nước mắt mà Hứa Mộc Tử đã cố gắng kìm nén cuối cùng cũng trào ra, rơi lộp bộp trên áo khoác của Đặng Quân.
Cô dùng tay áo lau, càng lau càng nhiều đành lấy tay che đi.
Đặng Quân bước tới, kéo hai tay đang che mắt cô xuống: “Đừng khóc.”
Anh trêu cô, hỏi trong vài giờ ngắn ngủi này, cô đã khóc bao nhiêu lần rồi? Sao lại mít ướt thế?
Cô thành thật trả lời rằng lần trên giường không tính.
Lần đó là khóc sinh lý không phải khóc thật.
Khi nói điều này lông mi của Hứa Mộc Tử đẫm lệ trông cô vừa đáng thương vừa đáng yêu quá mức.
Đặng Quân nuốt nước bọt, mắt hơi nheo lại cuối cùng cũng không lợi dụng lúc này.
Anh lau đi giọt nước mắt sắp rơi của cô, hỏi cô nếu cô khóc thêm một lúc nữa, mắt cô chắc chắn sẽ sưng lên. Vài tiếng nữa về nhà với đôi mắt sưng húp làm sao giải thích với bố mẹ?
Hứa Mộc Tử vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai bên gia đình đã được khôi phục đến mức nào, chắc chắn không thể vội vàng nhắc đến Đặng Quân.
Nếu tất cả những gì họ đã làm bị phanh phui, mẹ cô sẽ bị đau tim…
Nghĩ đến việc về nhà, cô lại nghĩ đến “tin tốt lành” đó.
Hứa Mộc Tử hít mũi thầm nghĩ:
Tự thấy mình khóc thêm chút nữa rồi về nhà cũng tốt, đến lúc mí mắt sưng lên, nhan sắc giảm sút, bố mẹ chê cô không xứng, có thể sẽ không giới thiệu cho cô đối tượng xem mắt mới.
Đặng Quân búng nhẹ vào chóp mũi đỏ ửng của Hứa Mộc Tử hỏi cô đang nghĩ gì mà mắt cứ chớp chớp.
Cô nói: “Có thể khi em về nhà, đối tượng xem mắt thứ tư trong năm nay sẽ đang ngồi ở nhà đợi em.”
Đặng Quân khẽ cười, những ngón tay đang định giúp cô lau nước mắt đổi hướng, cong khớp ngón tay, gõ nhẹ vào trán cô: “Vẫn còn nghĩ đến đối tượng xem mắt của em à?”
Hứa Mộc Tử không quay về phòng mình để lấy quần áo, trong lúc Đặng Quân thay ga giường, cô đã thay chiếc váy liền.
Váy liền là kiểu mùa hè, chất liệu vải lanh cotton màu kem thoáng khí, hai dây áo mỏng manh treo trên đôi vai gầy guộc, ra ngoài vào ban đêm có lẽ không đủ ấm.
Nhưng mà sau một đêm mệt mỏi đã sớm quên mất chiếc áo choàng tắm dày mà Hạ Hạ đưa cho cô để ở đâu rồi.
Hứa Mộc Tử cũng có cách, không khách sáo chọn một chiếc áo khoác từ tủ quần áo của Đặng Quân khoác lên.
Miếng băng cá nhân dán trên vết thương ở mắt cá chân trước đó đã bị ướt khi cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô bất cẩn không để ý đến vết thương bị ướt. Đặng Quân bật đèn sáng hơn lấy một miếng băng cá nhân mới từ hộp thuốc.
Hứa Mộc Tử ngồi bên giường, Đặng Quân ngồi trên ghế máy tính, nắm lấy mắt cá chân của cô. Nhìn thấy chiếc áo khoác màu sẫm trên người cô anh trêu chọc: “Không phải là không quen anh à?”
“… Em nói chuyện với Hạ Hạ, anh nghe thấy à?”
“Ừ.”
Hứa Mộc Tử lắc lắc chân nói: “Kỹ năng hôn của anh cũng được, coi như đã quen hơn một chút.”
Đặng Quân xé vỏ băng cá nhân lười biếng “Ồ” một tiếng: “Chỉ là kỹ năng hôn thôi?”
Trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh.
Hứa Mộc Tử mím môi, xấu hổ, co chân lại nhưng bị Đặng Quân nắm chặt.
Anh đặt miếng xốp giữa băng cá nhân lên vết thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên miếng vải một cách mờ ám, dán xong đứng dậy: “Đi thôi.”
Khi họ ra khỏi phòng đã là mười hai giờ đêm.
Mưa phùn gần như đã tạnh, trong đêm tối bốc lên chút sương mù. Hành lang yên tĩnh đoán chừng nhóm người chơi ma sói ở khu vực chung dưới lầu cũng đã giải tán.
Một vài cửa sổ đều mở hé theo kiểu nghiêng vào trong, gió mát ẩm thổi qua không gian u ám.
Trong nhà nghỉ không có một tiếng động, Hứa Mộc Tử thuận miệng nói: “Giờ này rồi, không biết Hạ Hạ có còn đợi ở dưới lầu không.”
Thật bất ngờ nhận được câu trả lời: “Cô ấy đã tan làm rồi.”
Suýt quên mất người bên cạnh là ông chủ, biết tất cả mọi chuyện.
Tay áo dài của áo khoác xếp chồng lên nhau ở cổ tay, tay Hứa Mộc Tử thò ra từ bên trong, bị Đặng Quân nắm lấy đi theo anh lên lầu.
Họ đi qua hành lang hình vòng cung bước vào phòng chiếu phim trên tầng ba.
Phòng chiếu phim đã được dọn dẹp.
Đồ ăn nhẹ, rượu được chất đống cho buổi nhâm nhi đã biến mất, gối ôm hình nấm cũng được xếp ngay ngắn trên ghế sofa, đá khuếch tán tinh dầu khoáng màu xanh nhạt tỏa ra mùi chanh sả.
Giống như lần đầu tiên cô bước vào lúc bốn giờ sáng, gọn gàng và ấm áp.
“Phòng chiếu phim là phòng piano trước đây sao?”
“Không phải.”
“Vậy chúng ta… “
Hứa Mộc Tử đang định hỏi, thì thấy Đặng Quân đi vòng qua bàn trà bấm mật khẩu trên tường.
Trước đây khi tham gia buổi nhâm nhi ở đây, có người say rượu cũng đã bấm nhầm ổ khóa mật khẩu trên tường thành công tắc đèn.
Lúc đó họ còn tưởng rằng bên trong ổ khóa mật khẩu là không gian lưu trữ bình thường hoặc gì đó.
Mật khẩu tám chữ số.
Hứa Mộc Tử thấy Đặng Quân nhập năm sinh của cô, tiếp theo là tháng sinh của cô, 06.
Sau đó là hai con số cuối cùng mà cô đã có thể đoán được, 08.
Ngày 8 tháng 6.
Cô từng nói với anh qua điện thoại sinh nhật của cô trùng với ngày sinh của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức Robert Schumann.
Đặng Quân nhập xong mật khẩu quay sang nhìn Hứa Mộc Tử và mỉm cười.
Nụ cười đó rất giống với nụ cười khi anh cân nhắc việc sử dụng tiền nhàn rỗi trước đây, tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.
Sẽ không đơn giản như vậy đâu…
Anh dường như sẽ không đưa cô đến xem một phòng piano đã được bán hết vào lúc nửa đêm.
Ngực Hứa Mộc Tử phập phồng trong lòng nảy sinh một số suy đoán vô lý vội vàng nhìn Đặng Quân.
Anh biết sự nghi ngờ trong mắt cô nắm tay cô và đặt lòng bàn tay cô lên cánh cửa bí mật.
Cánh cửa trơn nhẵn hơi lạnh.
Cô linh cảm có điều bất ngờ, hồi hộp đến mức không thở được chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại.
Kênh thị giác bị đóng lại, trong bóng tối Hứa Mộc Tử cảm nhận được hơi ấm của Đặng Quân sau lưng.
Anh đỡ vai cô, có lẽ đang cúi đầu hơi thở phả vào tai cô, dẫn cô đẩy cánh cửa bí mật dưới lòng bàn tay ra.
Anh nói để tránh cô thất vọng anh phải nói trước với cô rằng cây đàn piano trong ảnh đã được anh bán đi trong một số trường hợp.
“Cây đàn piano trong đó bây giờ không đắt bằng cây đó.”
Nhưng tim Hứa Mộc Tử vẫn đập thình thịch.
Không rõ lý do cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như anh nói.
Phòng piano có lẽ đã lâu không có ai đến, sau khi đẩy cửa ra trong không gian kín bí ẩn tỏa ra mùi gỗ thoang thoảng.
Cánh cửa bí mật lặng lẽ đóng lại sau lưng cô –
Tay Đặng Quân rời khỏi vai cô trong giây lát, “cạch”, Hứa Mộc Tử cảm nhận được ánh đèn từ từ mở mắt ra.
Một phòng piano thật đẹp.
Dù không có những bông hoa trong ảnh thì vẫn đẹp.
Phòng piano rộng rãi, yên tĩnh.
Sàn gỗ cứng được đánh bóng phủ một lớp phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, cửa sổ sáng sủa, hàng chục chiếc bình hoa pha lê hình ống cao thấp cũng lấp lánh…
Vẫn không sáng bóng như lớp sơn đen của cây đại dương cầm (Grand Piano).
Hứa Mộc Tử gần như ngay lập tức nhận ra nó quay đầu nhìn Đặng Quân trong sự hoài nghi.
Cô chạy tới đưa tay ra.
Đầu ngón tay cô hơi run dừng lại mười mấy giây, rồi mới hít một hơi thật sâu, mở nắp bàn phím đặt đầu ngón tay lên phím đàn.
Đó là nó.
Hứa Mộc Tử đã từng có hai cây đàn piano.
Cây đàn piano đầu tiên được mua cho cô khi cô mới ba tuổi, khi cô nhìn thấy người khác chơi piano trong trung tâm thương mại, bị mê hoặc và khăng khăng đòi học piano.
Lúc đầu họ không biết gì, việc kinh doanh của gia đình cũng không tốt đến mức trở thành những người giàu có.
Cả gia đình ba người đều là dân ngoại đạo, nghe người trong cửa hàng đàn giới thiệu vài câu chọn một cây đàn piano đứng có giá vừa phải mua về nhà.
Khi Hứa Mộc Tử học tiểu học, sự chăm chỉ của cô trong việc học piano đã giúp cô đạt được thành tích tốt và được giáo viên piano đánh giá cao cũng như bố mẹ coi trọng.
Giáo viên piano nói cây đàn cũ của Hứa Mộc Tử có âm thanh trầm, nếu có đủ điều kiện thì hãy đổi đàn khác.
Lúc đó việc kinh doanh của gia đình đã có chuyển biến tốt, giáo viên piano tiếc tài sẵn sàng bán một cây đại dương cầm không dùng đến cho Hứa Mộc Tử với giá rất hời.
Đại dương cầm thật sự rất đẹp.
Đường nét thân đàn thanh thoát, lớp sơn bóng loáng. Lần đầu tiên nhìn thấy cây đàn đó khi đi học về, Hứa Mộc Tử vui mừng nhảy cẫng lên, ném cặp sách chạy đến vuốt ve phím đàn.
Và bây giờ Hứa Mộc Tử cũng ngồi xuống vuốt ve những phím đàn.
Lần đầu tiên cô gặp nó cô đã chơi một đoạn “Fantaisie-Impromptu” của Chopin.
Khi đó cô vẫn chưa thể hoàn thành bản nhạc một cách trôi chảy, đến đoạn giữa ở giọng Rê giáng trưởng, cô quay đầu lại cười toe toét với bố mẹ.
Gặp lại sau một thời gian dài xa cách.
Hứa Mộc Tử vẫn chơi bản nhạc này.
Cô từ từ đặt tay trái lên phím đàn cảm nhận phím đàn dẫn động búa đàn tinh xảo bên trong, dây đàn, cũng cảm nhận âm sắc của nó mũi cay cay.
Nhắm mắt lại say sưa chơi nốt phần trầm ở đoạn cuối của bản nhạc, Hứa Mộc Tử quay đầu lại nước mắt lưng tròng.
Đặng Quân vẫn mặc đồ tối màu, áo phông đen khoanh tay dựa vào cánh cửa cách âm.
Anh dùng khớp thứ hai của ngón trỏ chạm vào chóp mũi, ánh đèn lấp lánh trong mắt, cười hỏi: “Vui không?”
Hứa Mộc Tử gật đầu lia lịa.
Cây đàn piano này đã đồng hành cùng cô lâu nhất.
Nó đã cùng cô trải qua mười mấy năm miệt mài luyện tập mỗi ngày, chứng kiến mỗi bản nhạc piano dưới ngón tay cô từ xa lạ đến thành thạo, chứng kiến sự tiến bộ của cô cũng chứng kiến sự chán nản và suy sụp của cô…
Cô đã từng luyện đàn đến mức móng tay bị thương để lại vết máu trên phím đàn;
Cô cũng từng gục đầu xuống nắp đàn khóc nức nở.
Nó đã đồng hành cùng Hứa Mộc Tử trên rất nhiều chặng đường.
Ngày quyết định bán nó, cô chỉ biết kìm nén sự luyến tiếc nói với bố mẹ một cách tê dại và hiểu chuyện:
Không sao sau này nếu muốn luyện đàn, cô vẫn có thể ra ngoài tìm phòng đàn tính tiền theo giờ.
Người mua cây đàn piano của Hứa Mộc Tử là một học sinh mới mà giáo viên piano của Hứa Mộc Tử đang dạy.
Là một cô bé nhỏ hơn cô rất nhiều, có lẽ bằng tuổi Hứa Mộc Tử khi cô đổi cây đàn piano mới, cũng là người mới nổi đúng lúc cần một cây đàn piano tốt.
Gia đình cô gái không kinh doanh, không quan tâm liệu nhà họ Hứa có phá sản hay không.
Nghe nói Hứa Mộc Tử đã đỗ vào nhạc viện nổi tiếng, cây đàn piano lại là hàng hiệu được bảo dưỡng tốt nên rất muốn mua.
Sau đó Hứa Mộc Tử nghe giáo viên nói cô gái đã đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, cô bé cảm thấy rằng cây đàn piano có thể mang lại may mắn và rất trân trọng nó.
Những người học nhạc cụ thường hoài cổ. Trừ khi bất khả kháng, hoặc có khả năng mua nhạc cụ cao cấp hơn nếu không họ sẽ không thay đổi người bạn đồng hành quý giá nhất của mình.
Tất cả những điều này đã xảy ra sau khi mất liên lạc.
Làm thế nào Đặng Quân biết được?
Có lẽ vì mẹ anh đã mua cho anh một cây đàn piano, cũng bán nó sau khi mắc nợ, anh rất thông minh vì vậy anh có thể dễ dàng liên tưởng đến tình hình của gia đình cô, biết rằng cô không thể giữ những món đồ yêu quý của mình.
Nhưng mà…
Làm thế nào anh thuyết phục gia đình đó để mua lại cây đàn piano?
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mất nó và có thể tìm lại được nó.
Mắt Hứa Mộc Tử đỏ hoe: “Làm sao anh tìm được nó, họ không thể bán nó…”
Đặng Quân đưa ra mức giá cao hơn đủ để người ta mua một cây đàn piano mới, tốt hơn.
Sau nhiều lần thương lượng bố mẹ cô gái cuối cùng đã đồng ý nhượng lại cây đàn cho anh.
Đặng Quân không nói cụ thể cách thương lượng.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động anh chỉ nói: “Mọi việc đều thành tâm là được.”
“Vì nó mà anh bán cây đàn piano để ở đây trước đó à?”
“Gần như.”
Hứa Mộc Tử không ngốc biết Đặng Quân có gì đó giấu giếm, lắc đầu không đồng tình.
Mắt cô long lanh hai hàng lệ, miệng oán trách anh nhất định đã tốn không ít tiền oan uổng cho việc này, nhất định cũng đã tốn rất nhiều công sức vì việc này.
Đặng Quân vẫn hỏi câu đó: “Thấy nó, vui không?”
Cây đàn piano lặng lẽ đứng giữa phòng.
Hứa Mộc Tử nhìn nó vuốt ve phím đàn, thành thật trả lời: “Vui.”
Anh cười nhẹ: “Vậy thì đáng giá.”
Những giọt nước mắt mà Hứa Mộc Tử đã cố gắng kìm nén cuối cùng cũng trào ra, rơi lộp bộp trên áo khoác của Đặng Quân.
Cô dùng tay áo lau, càng lau càng nhiều đành lấy tay che đi.
Đặng Quân bước tới, kéo hai tay đang che mắt cô xuống: “Đừng khóc.”
Anh trêu cô, hỏi trong vài giờ ngắn ngủi này, cô đã khóc bao nhiêu lần rồi? Sao lại mít ướt thế?
Cô thành thật trả lời rằng lần trên giường không tính.
Lần đó là khóc sinh lý không phải khóc thật.
Khi nói điều này lông mi của Hứa Mộc Tử đẫm lệ trông cô vừa đáng thương vừa đáng yêu quá mức.
Đặng Quân nuốt nước bọt, mắt hơi nheo lại cuối cùng cũng không lợi dụng lúc này.
Anh lau đi giọt nước mắt sắp rơi của cô, hỏi cô nếu cô khóc thêm một lúc nữa, mắt cô chắc chắn sẽ sưng lên. Vài tiếng nữa về nhà với đôi mắt sưng húp làm sao giải thích với bố mẹ?
Hứa Mộc Tử vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai bên gia đình đã được khôi phục đến mức nào, chắc chắn không thể vội vàng nhắc đến Đặng Quân.
Nếu tất cả những gì họ đã làm bị phanh phui, mẹ cô sẽ bị đau tim…
Nghĩ đến việc về nhà, cô lại nghĩ đến “tin tốt lành” đó.
Hứa Mộc Tử hít mũi thầm nghĩ:
Tự thấy mình khóc thêm chút nữa rồi về nhà cũng tốt, đến lúc mí mắt sưng lên, nhan sắc giảm sút, bố mẹ chê cô không xứng, có thể sẽ không giới thiệu cho cô đối tượng xem mắt mới.
Đặng Quân búng nhẹ vào chóp mũi đỏ ửng của Hứa Mộc Tử hỏi cô đang nghĩ gì mà mắt cứ chớp chớp.
Cô nói: “Có thể khi em về nhà, đối tượng xem mắt thứ tư trong năm nay sẽ đang ngồi ở nhà đợi em.”
Đặng Quân khẽ cười, những ngón tay đang định giúp cô lau nước mắt đổi hướng, cong khớp ngón tay, gõ nhẹ vào trán cô: “Vẫn còn nghĩ đến đối tượng xem mắt của em à?”