Mùa Hè Ấy Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 34: 35: Tiếng Nhạc Tắt Đi Hạnh Phúc Sẽ Mất






Chuyện đêm qua nhộn nhịp thế nào Phan Trí Nguyên không biết bởi vì từ sớm cậu đã đi ngủ, được một lát thì tỉnh dậy skincare rồi ngủ tiếp.

Sáng hôm nay lúc vừa bôi bước skincare cuối xong, đang đợi nước sôi để pha tinh bột nghệ thì cậu lướt điện thoại.
Bỗng dưng lại thấy hôm qua cậu đi thả tim một bình luận của Lâm Bảo!
Trí Nguyên tròn mắt, cậu chắc chắn là đêm qua cậu không động vào điện thoại, việc share trailer về tường nhà cũng là do anh quản lý làm giúp cậu.

Bên dưới Lâm Bảo có để lại một bình luận.
[Diễn viên Lâm Bảo]: Nguyên Nguyên của anh đã rất chăm chỉ rồi, mong bộ phim sẽ được mọi người yêu thích
Khỏi phải nói mọi người phấn khích đến thế nào, fan phim thì vui vì các diễn viên thân thiết với nhau còn fan couple lại tiếp tục múa may quay cuồng, đã vậy cậu còn trả lời bằng một trái tim đo đỏ và còn thả tim bình luận của anh!?
Vậy nên fan couple như phát điên rồi, họ mở tiệc rầm rộ khắp nơi.
Phan Trí Nguyên sững sờ, nếu cậu không làm thì là anh quản lý làm rồi!
Cậu lập tức vào hộp tin nhắn.
[Trí Nguyên]: Anh thả tim bình luận của anh Lâm Bảo sao TT^TT
[Quản lý Trần]: Không biết phải trả lời gì nên anh mới thả bừa...
[Quản lý Trần]: Dạo này anh bận nên không lên mạng nhiều, hôm qua anh thật sự sốc.

Anh xin lỗi, bây giờ có xoá cũng không được nên thôi vậy, sau này em tự bình luận nhé /khóc ròng/
[Trí Nguyên]: Vâng TT^TT
[Quản lý Trần]: Nhưng mà...!họ gán ghép như thế thôi, để thỏa mãn niềm vui chứ thật ra chính họ cũng không tin mà, em đừng lo.

Trái lại việc tạo couple này còn giúp em hút thêm fan, chiều lòng fan một chút thôi.

Người nổi tiếng ít nhiều cũng rơi vào trường hợp này, đừng lo lắng nhé!
[Quản lý Trần]: Nhưng anh không ngờ được có việc nam phụ và nam chính được gán ghép nhiệt tình như hai người đấy ha ha
Phan Trí Nguyên không phải lo lắng chuyện đó, là nghệ sĩ mà quá để ý tới trăm miệng nói gì thì sẽ không bao giờ làm nghề được.

Cậu chỉ để ý tới một điều, tại vì hôm ấy người nào đó ở trước nhà cậu ấm ức xem những cái này, thế nên cậu không ngăn được mình nhớ tới, theo bản năng mà lo lắng, sợ người đó buồn.
Dẫu sao cậu cũng đã giải thích cho hắn một đằng sau đó chuyện lại diễn ra một nẻo thì cũng không tốt, khác nào cậu nói dối hắn.
Nhưng Trí Nguyên suy nghĩ cả nửa ngày không biết phải làm sao, cậu nhấm nháp cốc tinh bột nghệ mật ong của mình, cau mày tìm cách.

Cuối cùng cậu mới nhận ra, nếu như cậu đối xử với ai cũng vậy thì nó sẽ là điều bình thường, mối quan hệ giữa cậu và Lâm Bảo sẽ không còn quá đặc biệt nữa!
Trí Nguyên hớn hở ngồi thẳng người, cậu vào SNS của Linz thả tim tấm ảnh cô ây vừa đăng, trùng hợp thay lại là ảnh những ngôi sao giấy mà cậu và Linz đã gấp lúc ở đoàn phim
[lajoiedeLinz]: Tú.

[Hình ảnh]
*Niềm vui của Linz
[Diễn viên Trí Nguyên]: Hehe thầy giáo đã ghé thăm ^^

[lajoiedeLinz]: Aa cảm ơn thầy đã dạy cho Tú Anh gấp ngôi sao~~ Mọi người ơi, thầy Nguyên đã dạy cho mình gấp ngôi sao vì tên của mình có nghĩa là ngôi sao đó, thầy vất vả rồi:>
[Diễn viên Trí Nguyên]: Bởi vì Linz quá khéo tay nên thầy không hề vất vả ^^
Cậu còn cẩn thận thả tim bình luận của cô ấy, sau đó vui vẻ đi trả lời thêm những bình luận mà các diễn viên khác để lại trong bài đăng của mình.

Xong xuôi cậu mới yên tâm sửa soạn đến công ty.
Nhưng Nam Thành đã giận là giận từ đêm qua rồi, sáng hôm nay trước khi hắn vào phòng họp thì thấy thông báo cậu đi trêu chọc con gái nhà người ta, vậy nên tâm tình càng xấu hơn.

Lúc hắn rời khỏi phòng họp là đã quá giờ trưa, SNS của cả Trí Nguyên và Linz đều đăng tải hình ảnh đi ăn trưa cùng nhau.
Trương Nam Thành nhìn chằm chằm vào các bức ảnh, cố gắng thuyết phục mình bình tĩnh, không phải cứ đi ăn cùng nhau là sẽ yêu đương, chính hắn nói như vậy mà? Nhưng ngày nào còn chưa tóm được người về tay thì hắn còn phải tự bất an ngày đó.
Vậy nên các nhân viên không hiểu tại sao trụ sở Zeal Group hôm nay vô cùng u ám, tổng giám đốc mặt mày xám xịt ra ra vào vào trong công ty, hệt như chỉ cần thấy cái gì không vừa mắt thì sẽ lập tức rút súng ra bắn bỏ.
Các nhân viên ai cũng nín thở làm việc, giờ ăn trưa mới dám nhỏ giọng bàn tán với nhau xem có chuyện gì, nhưng đời tư của sếp kín đáo nên họ không thể đoán ra được gì cả.
Thấy Nam Thành cứ như thế suốt mấy ngày, Cát Anh mới hỏi sao hắn không nói thật ra là cô và hắn không có tình cảm để dễ theo đuổi Nguyên Nguyên hơn? Nam Thành bảo đó là tình thú trong yêu đương, với lại hắn còn đang giận cậu vì đã lừa hắn suốt 6 năm, tuy nhiên hắn biết tâm tư của cậu rồi chắc chắn sẽ tóm được cậu về tay một lần nữa.
Huỳnh Cát Anh: "Đồ trẻ trâu."
Trương Nam Thành: "?"
Huỳnh Cát Anh: "Tôi đã khuyên rồi nhưng anh không nghe đấy nhé, để xem sau khi Nguyên Nguyên biết anh lừa cậu ấy thì cậu ấy có chịu quay về với anh hay không? Chị bảo rồi, muốn cua trai thì xách giỏ theo chị học."
Trương Nam Thành: "Nằm mơ đi!"
Trương Nam Thành tự khóc thầm rồi lại tự nín, gạt lệ tiếp tục làm việc.

Trong thời gian này cũng không gặp cậu được, hắn sẽ giữ đủ khoảng cách rồi tiếp tục tấn công.

Ít nhất cũng phải để cho Trí Nguyên một khoảng lặng đủ cho cậu thấy trống vắng và nhớ hắn, như vậy mỗi lần tấn công sẽ có kết quả tốt hơn.

Hắn phải cố gắng chịu đựng, cố gắng làm việc để không nhớ cậu, cố gắng cho kế hoạch lớn hơn.
Sự thật chứng minh là Nam Thành chỉ nói chứ không thể làm.
Đối với Nguyên Nguyên hắn không thể dùng được lí trí.
Trí Nguyên yên tâm rằng mình đã giải quyết xong mọi việc nên lại tập trung vào casting.

Cậu vừa mới nhận được thông báo từ quản lý rằng trước cuối tuần sẽ tổ chức buổi casting.

Cũng khi đó Nam Thành sẽ sang Việt Nam để khảo sát xây dựng chi nhánh mới.
Cả tuần đó cậu chăm chỉ học diễn xuất, còn Nam Thành thì bận rộn với dự án thu mua sân bay của mình.

Chỉ hai ngày không liên lạc, những ngày sau đêm nào Nam Thành cũng nhắn tin cho Trí Nguyên.
[Thành tương tư]: Cục cưng, ngủ ngon, hôn em.
[Trí Nguyên]: Giám đốc Thành đi ngủ đi ạ
[Thành tương tư]: Cục cưng hôm nay cũng ngủ ngon nhé, moa moa
[Trí Nguyên]: /mèo hung dữ/

[Thành tương tư]: Cục cưng, ngủ ngon, lúc nào suy nghĩ lại mà muốn gặp anh thì moa moa một tiếng nhé
[Trí Nguyên]: Chúc giám đốc Thành ngủ ngon.
[Thành tương tư]: Cục cưng cục cưng ơi ngày mai anh sang Việt Nam, có lẽ sắp tới không được gặp em, em vẫn muốn chúng ta không gặp nhau sao?
Phan Trí Nguyên thở dài, cậu vân vê điện thoại một lát rồi quyết định nhắn một tin.
[Trí Nguyên]: Chúc anh đi công tác tốt.
Đêm nào cậu cũng chỉ nhắn một câu rồi không đáp nữa, Nam Thành vẫn không ngại mà nhảy tango trong hộp chat của hắn và cậu.

Tuy vậy tin nào cậu cũng đọc không sót, tay cầm máy liên tục đến khi hắn đi ngủ rồi cậu mới yên tâm tắt máy.
Thật ra cậu cũng muốn trả lời...!
Nhưng cậu biết mình không thể, không thể nuông chiều cái thói hư tật xấu kia cho hắn được.

Nhân cơ hội này kéo dài khoảng cách, không gặp rồi sẽ quen, hai người cũng chẳng có lý do gì để gặp mặt.

Tuy thế, cậu không dám tự hỏi rằng 6 năm trôi qua còn không quên được, liệu những ngày tiếp theo có thể không?
Thực tế chứng minh lưới Nam Thành giăng lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.

Sáng hôm sau vừa mới mắt nhắm mắt mở xuống chung cư, Phan Trí Nguyên đột ngột bị ai đó bế bồng vào góc khuất rồi bị đè vào tường, hôn tới ngạt thở mới buông cậu ra.
Nam Thành kéo thấp mũ, cười híp mắt, "Cục cưng bây giờ anh phải ra sân bay đi Việt Nam rồi."
Đuôi mắt của Trí Nguyên đỏ hoe vì thiếu dưỡng khí, ánh mắt mơ hồ như mờ sương, vừa đẹp đẽ lại còn quyến rũ chết người, cậu thở dốc cố gắng ổn định lại hô hấp của mình sau đó bất lực đẩy hắn ra.
Trí Nguyên thở đều lại được rồi mới nhìn sang thì thấy đôi mắt ấm ức của Nam Thành, cậu buồn bực mắng, "Anh đừng hành động như vậy nữa!"
"Anh sắp đi công tác rồi mà em lại..."
"Giám đốc đi công tác thuận lợi ạ." Phan Trí Nguyên cúi gập người chào, thấy tên điên này nở nụ cười rồi cậu mới đẩy hắn đi, "Anh đi đi kẻo trễ."
Trương Nam Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, hắn cười, "Còn kịp."
Sau đó lại đè Phan Trí Nguyên lên tường làm cậu nổi giận, giơ chân muốn đạp hắn thì bị hắn bế bổng lên, hai chân treo trên cánh tay hắn, lưng áp vào tường.
"Trương Nam Thành! Anh có thôi đi chưa! Tôi sẽ nổi giận đấy! Tôi giận thật đấy! A, ưm..."
"Cục cưng, tuy anh rất thích nghe em kêu nhưng lúc này nên nhỏ giọng một chút, người ta sẽ phát hiện diễn viên Phan đang hôn chồng của người khác ở đây đấy!"
"Trương Nam Thành! Mẹ nhà anh ưm ưm..."
Trước khi đi, Nam Thành đưa cho Trí Nguyên một chiếc hộp nhạc bằng gỗ để dỗ cậu.

Lúc cậu bận sững sờ, hắn mỉm cười vươn xoa nhẹ mái tóc mềm trước mắt hắn.
"Anh vẫn luôn giữ gìn, hôm trước toàn bộ đồ đạc ở bên Mỹ của anh đã được đưa về bao gồm cả nó nên anh mới muốn gặp để đưa cho em."
Chuyện rằng vào một buổi chiều tan học, khi đó Nam Thành bảo cậu về trước vì hắn có việc ở hội học sinh nên sẽ về trễ.

Dương Minh nghỉ học để về quê với gia đình có việc, thế nên chỉ có một mình Trí Nguyên lặng lẽ đi bộ về nhà.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng lưu niệm, tiếng nhạc trong veo từ hộp gỗ đang mở ra nhẹ nhàng như mật ngọt rót vào tai cậu.

Phan Trí Nguyên xoay người nhìn, hộp gỗ đựng một cậu bé tí hon đang trầm tư.

Trong mảng kí ức xa xăm mơ hồ nào đó khi mẹ còn ở bên cậu lúc cậu là một đứa nhóc 5 tuổi, ba cũng có tặng cho mẹ hộp nhạc này, cậu rất thích nên hay đòi mẹ mở hộp nhạc ra để nghe.

Mẹ bảo khi mẹ khỏe thì sẽ mua cho cậu một cái.
Tiếc là mẹ của cậu mãi mãi không thể mua cho cậu hộp nhạc nữa, ngày mẹ mỉm cười ôm cậu vào lòng rồi bay đi cùng các thiên sứ, tiếng nhạc trong hộp gỗ cũng theo đó mất đi.

Nguyên Nguyên 7 tuổi ôm hộp nhạc đã hỏng ấy khóc nấc không ngừng.
Nghĩ tới chút kí ức buồn nên cậu có hơi ngẩn ngơ, đến khi tiếng nhạc dừng lại để chủ tiệm lên dây cót một lần nữa cậu mới tỉnh ra.

Lập tức được ôm vào một lồng ngực ấm áp, Nam Thành hỏi cậu.
"Em thích nó sao?"
Trí Nguyên nhìn Nam Thành bất ngờ xuất hiện, cậu xấu hổ bỏ đi, "Em lớn rồi, còn là đàn ông trưởng thành, sao lại thích thứ đó chứ?"
Nhưng Nam Thành đã lén cậu mua rồi đợi dịp thích hợp để tặng cậu, hắn yêu cậu bao lâu rồi, sao có thể không biết được cậu có thật sự thích hay không? Chỉ tiếc là hắn cũng không có cơ hội để tặng nó cho cậu.

Vài ngày sau Trí Nguyên bỏ hắn đi, biến mất không một thông tin để lại.
Phan Trí Nguyên không có mẹ từ khi cậu 7 tuổi, thế nên cậu rất ghen tị với những đứa trẻ khác.

Lúc nào cậu cũng nghĩ nếu bây giờ mẹ vẫn ở bên cạnh cậu thì có thể bà cũng sẽ yêu cậu như những người mẹ của các bạn.
Vì vậy khi nghe thấy những lời mà mẹ Nam Thành nói với mình, cậu có thể hiểu được, tấm lòng người mẹ bao la thế nào cậu hiểu, bà ấy hẳn phải yêu con trai mình lắm nên mới muốn mọi thứ tốt đẹp xuất hiện trong cuộc đời của Nam Thành.

Cậu không có mẹ, cậu không được cản trở tình cảm tốt đẹp ấy của người khác.
Nhưng Nam Thành không giống mẹ của cậu, hắn vẫn còn cơ hội và đã có thể tặng cho cậu chiếc hộp nhạc năm ấy.
Có phải ông trời muốn nói với cậu rằng, Nam Thành và mẹ cậu sẽ không bao giờ phù hợp để so sánh với nhau không? Rằng chuyện cậu không có mẹ không phải là nguyên do để cậu từ bỏ đi món quà mà ông trời dành cho cậu.

Thiếu vắng mẹ, cậu lại có một tình cảm khác đến từ Nam Thành, cho dù cậu có đẩy hắn đi thì hắn vẫn sẽ quay về thay cho người mẹ đã vĩnh viễn ra đi của cậu.
Phan Trí Nguyên cảm thấy thật hoang đường, cậu không phải là cái rốn của vũ trụ để mọi thứ quay xung quanh mình.

Nếu hạnh phúc của cậu phải đánh đổi từ hạnh phúc của người khác thì cậu không cần.

Nam Thành không đáng phải từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình để tạo nên hạnh phúc cho cậu.
Một chiếc hộp nhạc là đủ rồi.
Hắn cho cậu thế này là đủ rồi.
Nghe âm thanh tượng trưng cho hạnh phúc này đối với cậu đã đủ thỏa mãn, hạnh phúc thật sự...!cậu không dám giành giật.
Phan Trí Nguyên rất thích chiếc hộp này, cậu thật sự rất thích nó.

Trí Nguyên nhìn nó mà đôi mắt long lanh sau đó mờ nhoè đi.

Trương Nam Thành xoa nhẹ tóc cậu, hắn khẽ nói, "Anh giữ cẩn thận 6 năm rồi, lần này đến lượt em nhé."
"Giữ cẩn thận." Nam Thành hôn lên trán cậu.
Nếu tiếng nhạc tắt đi hạnh phúc sẽ đi mất.
Trí Nguyên gật gật đầu, không nhận ra Nam Thành đang hôn mình vì khi đôi mắt cậu nhắm lại, giọt lệ cũng nặng nề chảy xuống.
Trương Nam Thành sang Việt Nam, ngày diễn ra buổi casting mà Phan Trí Nguyên tham gia cũng tới.


Hôm trước khi cậu đi casting Lâm Bảo có nhắn tin hỏi thăm, anh đang bận quay quảng cáo ở tỉnh khác nên không thể đến tiếp thêm sức mạnh cho cậu được.

Trí Nguyên chỉ bảo không sao rồi chúc anh công tác tốt.
Khi đọc kịch bản Trí Nguyên nghĩ rằng đoạn mà đạo diễn muốn cậu diễn thử có thể là cảnh dằn vặt tâm lý kia nên cậu đã luyện tập rất tốt với thầy của mình.

Vì vậy cậu khá tự tin với lần cast này, bởi vì đây cũng là phân cảnh khó nhất, nếu chinh phục được thì không còn phân cảnh nào cậu không thể vượt qua.
Cậu nhìn Lâm Bảo lại gửi tin nhắn động viên mình, cậu lịch sự gửi một tin nhắn cảm ơn sang.

Quản lý cùng cậu ở bên ngoài đợi, tới lượt Trí Nguyên vào thử vai, một mình cậu đi vào phòng thì lại thấy bên trong là diễn viên đã được chọn cho vai diễn người yêu của nhân vật lần này.
Tuy vẫn chưa hiểu, cậu vẫn lịch sự cúi chào anh và ban casting bên dưới, bao gồm đạo diễn, biên kịch và những người khác.
Thấy Trí Nguyên, đạo diễn Quang mỉm cười, "Trí Nguyên, chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Vâng, mong được mọi người giúp đỡ." Trí Nguyên cúi đầu.
"Cậu cũng đọc kịch bản rồi thế nên có lẽ cậu cũng biết rõ xu hướng tính dục của nhân vật lần này có phải không, cậu đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
"Vâng tôi đã sẵn sàng rồi ạ."
"Tốt lắm, để thử vai cho nhân vật này hôm nay chúng tôi chỉ yêu cầu duy nhất một chuyện." Đạo diễn nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu hôn môi với bạn diễn nam này đi."
Người vừa rồi không hề có chút lo lắng khi bước vào phòng bây giờ lại có hơi sửng sốt, Trí Nguyên hơi bất ngờ, không nghĩ thử thách nhận vai lại là như thế này.

Hoàn toàn không phải là cảnh dằn vặt nội tâm cậu đã chuẩn bị!
"Điểm đặc biệt của nhân vật lần này là xu hướng tính dục của cậu ấy, diễn viên có thể diễn được cảm xúc, vẻ mặt và hành động một cách thật nhất nhất nhưng phản ứng của họ đối với bạn diễn thì khó có thể diễn được.

Trong diễn xuất, diễn được cảnh tình cảm sao cho khán giả cảm thấy thuyết phục và đồng cảm là một cái khó.

Đặc biệt nó lại là phân cảnh quan trọng hỗ trợ cho tình tiết thay đổi mọi thứ của nam chính."
"Nhân vật này là một nhân vật khá quan trọng, Trí Nguyên đã được các diễn viên lớn đề cử, chính tôi cũng đã xem qua diễn xuất của cậu nên thứ tôi muốn thấy xem cậu có hợp với vai này hay không là một điều khác.

Cậu chưa từng đóng cảnh tình cảm, lần này lại là bạn diễn nam.

Cậu có thể suy nghĩ kỹ trước khi chấp nhận thử vai."
Đạo diễn nói đúng, cậu chưa từng.

Kinh nghiệm duy nhất của cậu là cậu yêu và hôn môi với người yêu là nam chứ không phải diễn xuất.
Vai diễn lần này là một nhân vật yếu mềm vì bệnh tật nhưng có tình yêu và lý trí mạnh mẽ, sự đối lập tồn tại trong con người của cậu ấy.

Phải làm sao chỉ trong một cảnh hôn cậu có thể bày ra được cả sự yếu ớt nơi thân thể và sự mạnh mẽ bởi tình yêu và lí trí đó, còn là cảnh hôn đầu tiên của cậu.
Liệu cậu có làm được không? Trí Nguyên mím chặt môi.
Cảnh hôn đầu tiên trong sự nghiệp của cậu, nếu thành công thì cậu sẽ có thêm một bước tiến lớn nhưng bên cạnh đó cũng quá nhiều áp lực.
Thế nhưng mục đích của cậu đến đây đâu phải là để sợ hãi áp lực rồi quay về? Cậu đã rất tin tưởng chính mình và đã vất vả luyện tập bao lâu nay đâu để chùn bước quá dễ dàng như vậy? Cậu đã khẳng nịch rất chắc chắn với anh quản lý vì mong muốn của cậu, cậu không thể làm anh và chính bản thân cậu thất vọng được.
Nếu muốn phát triển thì phân cảnh nào cậu cũng phải vượt qua.

Trí Nguyên quyết tâm nhìn đạo diễn Quang, cân nhắc một lúc, cậu chắc nịch đáp lời, "Vâng, tôi vẫn sẽ thử vai.".



Chương trước Chương tiếp
Loading...