Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta
Chương 38: Phó bản hồi sinh
Sở Thanh cứng người, ngẩn ngơ ngẩng đầu. Từ ngực Sở Sương Trì chậm rãi ngưng tụ lại thành một vầng sáng màu trắng, dần dần nổi lên, cơ hồ hiện ra một bóng người trong suốt.
Sở Thanh không chớp mắt mà nhìn bóng người, trong lòng dâng lên hy vọng cùng niềm vui mừng điên cuồng.
Nữ tử gương mặt tú mỹ ôn hòa hiện ra, xa xa mà nhìn về phía Sở Ngư, khóe miệng nhàn nhạt ý cười: “Ngư nhi, cuối cùng con cũng về rồi, làm ta lo lắng gần chết.”
Sở Ngư cũng ngơ ngẩn, theo bản năng cúi đầu về phía nàng.
Đây là mẫu thân của nguyên chủ và Sở Thanh, phu nhân của Sở Sương Trì.
Nguyên Anh mất đi, hẳn là thần hồn phải câu diệt mới đúng. Sở phu nhân như thế nào giống Thẩm Niệm vẫn còn giữ lại được thần hồn?
Suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên lời nói vừa rồi của Sở Sương Trì——
“Nàng ở trong lòng ta.”
Nguyên bản Sở Ngư còn tưởng rằng ý của Sở Sương Trì là Sở phu nhân mãi sống trong lòng hắn. Hiện giờ nghĩ đến, hẳn là Sở Sương Trì sử một phương pháp không biết tên, bảo vệ thần hồn của Sở phu nhân, đem thần hồn nàng ôn dưỡng ở trong cơ thể, vẫn luôn bảo hộ nàng.
Sở Thanh lúc này lại là không thể nghĩ được nhiều như vậy, hai tròng mắt đỏ bừng, quỳ trên mặt đất, đầu vùi vào hai tay. Vui mừng như điên vừa rồi nháy mặt lạnh đi khi hắn nhìn đến thi thể của Sở Sương Trì.
Hắn đã giết phụ thân của mình.
Sở phu nhân ôn nhu mà chăm chú nhìn Sở Ngư một lát, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thi thể Sở Sương Trì, không tiếng động mà thở dài. Trong mắt nàng hiện lên một tia đau đơn thấu xương, ngay sau đó liền hóa thành giếng cổ không gợn sóng.
“Thanh nhi.”
Sở Thanh run rẩy, mặt đầy nước mắt mà ngẩng đầu, nhìn mẫu thân của mình, trên mặt là thống khổ cùng áy náy: “Mẫu thân, con xin lỗi.”
Sở phu nhân trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: “Thanh nhi, thu hồi nước mắt đi. Phụ thân con không hy vọng nhìn thấy con như thế này.”
Nàng dừng một chút, hoãn thanh nói, “......Sở Sương Hà biết nhược điểm của phụ thân con là Sở gia, nhược điểm Sở gia cũng chính là chàng. Những ngày thần hồn chàng thanh tỉnh đều cùng ta thương nghị......”
“Cho nên Thanh nhi, không được làm phụ thân con thất vọng.”
Sở Thanh im lặng mặt đối mặt với Sở phu nhân. Thật lâu sau một lần nữa cúi đầu, tóc dài che mắt, thấy không rõ thần sắc. Hắn như khắc từ đá, quỳ gối trước mặt Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân.
Sở Ngư cùng Tạ Hi nhìn nhau, chậm rãi đi đến bên người Sở Thanh, giống như hắn quỳ xuống trước Sở Sương Trì, thấp giọng gọi: “Đại ca.”
Nghe được giọng nói của đệ đệ yêu thích nhất, Sở Thanh mới hơi giật mình. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Sở phu nhân, sắc mặt hắn đã một mảnh bình tĩnh: “Mẫu thân, người thật ích kỷ.”
Ép hắn mang gánh nặng giết cha, rời Sở gia đến nơi tốt đẹp hơn. Ép Sở Thanh vứt bỏ bản tính yếu đuối cùng ôn nhu, ép hắn trưởng thành.
Tuy tình thế bức bách, nhưng phương pháp này thật sự quá độc ác.
Sở Ngư nhìn hốc mắt vẫn còn đỏ của Sở Thanh, có chút lo lắng: “Đại ca?”
Sở Thanh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Sở Ngư, miễn cưỡng kéo khóe miệng, vươn tay ôm Sở Ngư vào trong lòng. Như là có chút lạnh, thân mình hắn run bần bật.
Lục Khinh An đứng một bên nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu, xoay người đi trở về Kính Hoa cung.
Sở Ngư đoán được hắn là đi tìm thi thể của Thẩm Niệm. Hắn yên lặng ôm lấy Sở Thanh, nhắm mắt xem cụm ánh sáng đỏ trong người, tâm tình phức tạp.
Sau khi Thẩm Niệm trợ giúp hắn rời khỏi Lăng Khư trước thời hạn, thần hồn trở nên suy nhược, vẫn luôn ngủ say.
Đại khái bởi vì thần hồn ở trong Lăng Khư phiêu đãng đã lâu, bị hao tổn quá nhiều. Thẩm Niệm không nhớ quá khứ nhưng vẫn nhớ rõ ở Thiên Uyên Môn có một cố nhân quan trọng. Suốt thời gian ở trong Lăng Khư vẫn luôn truy vấn Sở Ngư tình hình gần đây của Thiên Uyên Môn.
Đáng tiếc Thẩm Niệm đã quên tên người quan trọng này. Thiên Uyên Môn trong trăm năm gần đây có rất nhiều biến hóa. Bằng không mười năm ở chung, Sở Ngư tại sao lại chậm chạp không nhận ra người trong lời Thẩm Niệm nói chính là sư tôn của hắn, Lục Khinh An.
Đợi Lục Khinh An trở về, Sở Thanh đã bình tĩnh lại, cận thận thu lại thi thể Sở Sương Trì. Sở phu nhân cũng trở về ngọc bội Sở Sương Trì mang theo mà dưỡng hồn.
Lục Khinh An hẳn là đã tìm được thi thể của Thẩm Niệm. Hẳn là lời nói của Sở Sương Hà trước kia có chút ảnh hưởng tới hắn. Sắc mặt hắn cũng không quá tốt, ngẩn ngơ mà cúi đầu nhìn nhìn hồ nước.
Sở Ngư đang do dự nên nói cho hắn sự tình của Thẩm Niệm như thế nào, bỗng nhiên phát hiện, hồ nước thế nhưng lại phản chiếu hình ảnh của Lục Khinh An.
Tạ Hi cũng ở gần mặt hồ, nhưng hồ nước lại không phản chiếu hình ảnh y.
Sở Ngư sắc mặt đột nhiên quái dị, theo bản năng mà nhìn Tạ Hi một lát.
......Chẳng lẽ hồ nước này chỉ phản chiếu hình của tòa cung điện và Lục Khinh An?
Dù bằng hữu có thân thiết tới mức nào, tình huynh đệ sâu sắc tới mức nào cũng không thể chỉ bao dung mỗi Lục Khinh An đi?
Thẩm Niệm có một người cực kỳ quan trọng ở Thiên Uyên Môn. Người này, quả thật là đủ quan trọng.
ĐM! Giống như đã phát hiện được sự tình bí mật gì đó!
Chân mày Sở Ngư run run, yên lặng nhìn Lục Khinh An. Bầu trời đêm mênh mông, tinh quang bốn phía. Dù sắc mặt Lục Khinh An thanh lãnh đạm mạc, lại rõ ràng có thể nhìn ra vài phần hiu quạnh yên lặng.
......
Quả thật là, thầy trò nhất mạch tương truyền......
Lục Khinh An rút ra Yểm Hàn, vô thanh vô tức, lại lần nữa hướng chém một kiếm về phía hồ nước. Cung điện phản chiếu trong hồ nước trở nên vặn vẹo, sao trời cũng bắt biến dạng. Không cần Lục Khinh An nói, cũng có thể đoán được đó chính là lối ra.
Không khí có chút trầm trọng, Sở Ngư bồi Sở Thanh đi theo phía sau Lục Khinh An, vỗ vỗ lưng hắn.
Tuy rằng đồng cảm với Sở Thanh, đáng tiếc hắn cũng chỉ là một người đứng xem, không thể cảm nhận những cảm xúc như Sở Thanh. Trải qua một chuyến như vậy, đệ khống ôn nhu đơn thuần có khả năng sẽ không trở về nữa. Sở phu nhân tuy nhìn không buồn bã, rộng lượng tha thứ, nhưng chắc hẳn trong lòng nàng cũng không dễ chịu là mấy. Từ nay đến trăm năm về sau phải ôn dưỡng thần hồn, không biết sẽ có bao nhiêu thống khổ.
Thật là tạo nghiệt......
Sở Ngư thở dài, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng.
“Đinh ~ gió bắc thổi ~ gió thu lạnh ~ ký chủ nhà ai muốn hỗ trợ? ~ người gặp nạn ~ ta hỗ trợ ~ ta là hệ thống rất bận bịu ~ xin hỏi ký chủ có muốn yêu cầu trợ giúp hay không? ~”
Sở Ngư: “......”
Sở Ngư: “...... Ngươi trúng virus à?”
Nguyên bản trong lòng còn có chút phiền muộn nhàn nhạt đã bị hệ thống lập tức phá hỏng hơn phân nửa. Sở Ngư dở khóc dở cười, chọc chọc hệ thống: “Ngươi có ý tứ gì? Sở Sương Trì hồn phi phách tán, ngươi có thể giúp người ta sống lại?”
Lại nói, ở trong quyển sách này, trừ bỏ nam chính cùng nữ chủ ra, nhân vật khác đều là NPC. Làm hệ thống, muốn cho một NPC sống lại hẳn là rất dễ dàng đi?
Nghĩ đến đây, Sở Ngư nhịn không được nhìn sang phân loại sách: Đam mỹ.
Trầm mặc một chút, Sở Ngư vô cùng đau đớn: Không có nữ chủ, quyển sách này không có nữ chủ, cũng không có hậu cung......Hắn hiện tại chính là nữ chủ.
Hệ thống ngữ điệu vui sướng: “Dựa theo quy tắc trò chơi ~ cấm trực tiếp hồi sinh nhân vật đã tử vong ~ ký chủ có thể hỗ trợ tiểu công đánh bại phó bản quan trọng ~ mở ra kỹ năng hồi sinh ~”
Phó bản quan trọng? Phó bản gì?
Sở Ngư mờ mịt, lại chọc chọc hệ thống nhưng lúc này lại không nhận được đáp án. Suy nghĩ một trận, giận tím mặt.
ĐM! hệ thống!
Tiểu công cái đầu ngươi!
***
Trong Kính Hoa bí cảnh khó phân biệt ngày đêm. Khi được truyền tống ra bên ngoài, Sở Ngư ngẩng đầu nhìn sao trời mênh mông, thiếu chút nữa cho rằng mình chưa ra khỏi bí cảnh.
Hoá ra bọn họ mới đi vào được vài canh giờ.
Sở Ngư quay lại nhìn nhìn một hồi, không có nhiều thương vong, nhưng mỗi người đều có nhiều tâm sự.
Sở gia gia chủ hồn phi phách tán, Sở phu nhân chỉ còn thần hồn, tin tức này còn giấu được bao lâu? Hơn nữa tổ phụ tổ mẫu đều bế sinh tử quan, thực lực của Sở gia đã suy yếu rất nhiều, đại chiến chính ma kế tiếp sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Dù đã đem tin tức truyền tới Sở gia, để Sở gia phái người tới đây cũng cần mấy ngày. Những ngày tiếp theo chỉ có thể án binh bất động, chờ Sở gia phái viện trợ tới mới có thể một lần nữa đứng vững.
Đoàn người trầm mặc mà hướng doanh trại Thanh Đồ bay đi. Tạ Hi không xa không gần theo sau Sở Ngư, ánh mắt trầm mặc phức tạp.
Y có thể bảo vệ Sở Ngư, lại không thể ngăn chặn hết thảy những việc sẽ làm Sở Ngư thương tâm.
Khi tới doanh trại, trời đã hơi sáng. Sở Ngư muốn lập tức trở về doanh trại Sở gia lại do dự một chút. Hắn hướng Sở Thanh thấp giọng nói hai câu rồi đi đến trước mặt Lục Khinh An.
Hắn do dự một chút, thấp giọng nói: “Sư tôn, người tin rằng Thẩm Niệm......Tiền bối đã hồn phi phách tán sao?”
Lục Khinh An sắc mặt cứng lại, đôi mắt hơi hơi trợn to, im lặng nhìn Sở Ngư không nói gì.
“Quãng thời gian con ở trong Lăng Khư, đụng phải một tàn hồn tự xưng là Thẩm Niệm.” Sở Ngư dừng một chút, cảm nhận được ánh mắt Lục Khinh An đột nhiên nóng cháy lên, chân mày giật giật, “Thần hồn của hắn đang ngủ say, người...... Muốn thấy hắn không?”
Lục Khinh An mím môi, sắc mặt vừa kích động lại vừa phẫn hận. Trong nháy mắt thậm chí còn mang theo chút sát ý. Sở Ngư không khỏi lo sợ bất an, đang cân nhắc có phải hay không lúc trước hai người có chỗ nào hiểu lầm, Lục Khinh An đã một tay đè lại bờ vai hắn, nhắm mắt lại.
Sở Ngư tùy ý để Lục Khinh An điều tra.
Không biết qua bao lâu, Lục Khinh An chậm rãi nhấc ra tay, rồi lại nhịn không được đặt xuống, ánh mắt nóng đến đáng sợ: “Đem hắn giao cho ta.”
Sở Ngư vội vàng nhắm mắt, âm thầm nói tạm biệt với vị huynh đệ này, đem tàn hồn chậm rãi lấy ra khỏi cơ thể, đưa cho Lục Khinh An.
Nhìn này thần hồn tản ra ánh sáng đỏ ảm đạm, Lục Khinh An khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận tiếp nhận. Hắn dừng một chút, trực tiếp đem thần hồn đặt vào trong thân thể ôn dưỡng.
Sở Ngư toàn bộ quá trình đều thấp thỏm, thấy thần hồn của Thẩm Niệm được thu lại thoả đáng, mới nói: “Hắn......Ký ức đã bị hao tổn, quên mất rất nhiều điều. Khi hắn tỉnh lại, sư tôn có thể đem chuyện cũ nói cho hắn.”
Đầu ngón tay Lục Khinh An khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve Bất Hành kiếm, nhắm hai mắt lại: “Có những điều, quên mất cũng tốt.”
Hắn hướng Sở Ngư gật đầu, xoay người đi về hướng doanh trại của Thiên Uyên Môn.
......Từ từ, sư tôn, người quên mất nam chính rồi.
Sở Ngư thở dài, quay đầu vừa thấy Tạ Hi đứng ở bên cạnh sắc mặt ảm đạm. Hắn đi đến trước người y, có chút rối rắm muốn khuyên như thế nào để y trở về.
Tạ Hi tựa hồ nhìn ra, bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười: “Ta sẽ không làm khó sư huynh. Sư huynh nếu khó chịu, tùy thời có thể gọi sư đệ.”
Nói rồi, y cúi đầu chạm trán với Sở Ngư, nâng bước đuổi theo Lục Khinh An.
Đem người tiễn đi, Sở Ngư mới nhìn về phía Sở Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói. Tối nay người chịu nhiều bi thương nhất chính là Sở Thanh. Đáng tiếc nguyên chủ tính tình cao lãnh, hắn cũng chỉ có canh gà vô dụng. Điều có thể làm bây giờ là bồi Sở Thanh vượt qua khó khăn này.
Sở Thanh vẫn duy trì bình tĩnh, trở lại doanh trại Sở gia, đem tin tức truyền cho Sở gia, Sở Ngư không biết nên nói gì khi cả hai ngồi đối diện nhau tâm sự. Sở Thanh mệt mỏi mà xoa xoa thái dương, hướng Sở Ngư miễn cưỡng cười, mặt tái nhợt: “Đệ đệ, giờ chỉ còn chúng ta.”
Sở phu nhân đã ngủ say trong ngọc dưỡng hồn, không biết bao lâu mới có thể khôi phục. Sở gia dòng chính vốn thưa thớt. Còn lại xác thật chỉ có bọn họ.
Sở Thanh nói: “Ta không nghĩ tới......Ta thế nhưng thật sự có thể đâm một kiếm kia.”
Hắn thống khổ mà che mặt, “Đệ đệ, đó là phụ thân chúng ta......”
Hắn nên nói gì đó. Sở phu nhân cũng đã nhắc hắn nên an ủi Sơ Thanh. Sở Ngư há miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Sở Thanh cũng không cần hắn nói gì, nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát, lắc lắc đầu, nói ra lời giống như Sở Sương Trì: “Đệ từ nhỏ cùng phụ thân mẫu thân đều không thân thiết......Cũng tốt. Vất vả một đêm rồi, đệ đi nghỉ ngơi đi. Ta muốn một mình một lát.”
Sở Ngư chỉ có thể nghe lời mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Vốn dĩ hắn cho rằng Sở Thanh cần mấy ngày an tĩnh là sẽ khôi phục. Ngày thứ hai Sở Thanh theo lẽ thường rời doanh trại đi giết ma tu cũng không bất ngờ. Cùng bảy đại môn phái và gia tộc khác thương thảo, hết thảy như thường.
Qua mấy ngày, Sở Ngư mới cảm thấy không thích hợp.
Sở Thanh quá không thích hợp.
Nguyên bản Sở Thanh ấm áp như mặt trời, luôn cười tủm tỉm, đối với ai cũng là như thế. Một bộ dáng hiền lành, cũng xác thật là một người hiền lành.
Nhưng mà......Nghe nói đêm qua có một người thuộc gia tộc khác châm chọc Sở gia. Sở Thanh đã trực tiếp cầm theo Tam Hỏa đem người nọ hung hăng đánh một trận.
Sau đó, Sở Thanh càng có rất nhiều biểu hiện bất đồng với đệ khống trước đây.
Trước kia Sở Thanh làm đệ khống, phần lớn chỉ là bao che Sở Ngư, ai khi dễ đệ đệ thì trừng trị người đó. Hiện giờ phong cách lại hoàn toàn thay đổi.
Sở Ngư bất quá xin cùng hắn đi ra ngoài giết tu sĩ ma đạo. Trên đường gặp được một ít yêu thú, trong đó một con cắn rách góc áo Sở Ngư, Sở Thanh đương trường bạo tẩu, một kiếm chém đứt đôi yêu thú còn chưa đủ, hắn cầm theo Tam Hỏa tìm đến hang ổ của yêu thú đó, đem chúng tận diệt.
Sở Ngư đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám cùng ra ngoài một lần nữa. Khi cùng Sở Thanh dùng trà hắn không cẩn thận làm vỡ chung trà. Rõ ràng mảnh vỡ chung trà không cắt tay hắn quá nặng, Sở Thanh lại đột nhiên biến sắc, trực tiếp hạ lệnh. Ngày thứ hai ở doanh trại Sở gia không thể nhìn thấy một chút đồ sứ gì.
Tinh thần Sở Thanh căng quá chặt.
Cứ để như vậy, hắn sớm hay muộn cũng sẽ hỏng mất.
Sở Thanh không chớp mắt mà nhìn bóng người, trong lòng dâng lên hy vọng cùng niềm vui mừng điên cuồng.
Nữ tử gương mặt tú mỹ ôn hòa hiện ra, xa xa mà nhìn về phía Sở Ngư, khóe miệng nhàn nhạt ý cười: “Ngư nhi, cuối cùng con cũng về rồi, làm ta lo lắng gần chết.”
Sở Ngư cũng ngơ ngẩn, theo bản năng cúi đầu về phía nàng.
Đây là mẫu thân của nguyên chủ và Sở Thanh, phu nhân của Sở Sương Trì.
Nguyên Anh mất đi, hẳn là thần hồn phải câu diệt mới đúng. Sở phu nhân như thế nào giống Thẩm Niệm vẫn còn giữ lại được thần hồn?
Suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên lời nói vừa rồi của Sở Sương Trì——
“Nàng ở trong lòng ta.”
Nguyên bản Sở Ngư còn tưởng rằng ý của Sở Sương Trì là Sở phu nhân mãi sống trong lòng hắn. Hiện giờ nghĩ đến, hẳn là Sở Sương Trì sử một phương pháp không biết tên, bảo vệ thần hồn của Sở phu nhân, đem thần hồn nàng ôn dưỡng ở trong cơ thể, vẫn luôn bảo hộ nàng.
Sở Thanh lúc này lại là không thể nghĩ được nhiều như vậy, hai tròng mắt đỏ bừng, quỳ trên mặt đất, đầu vùi vào hai tay. Vui mừng như điên vừa rồi nháy mặt lạnh đi khi hắn nhìn đến thi thể của Sở Sương Trì.
Hắn đã giết phụ thân của mình.
Sở phu nhân ôn nhu mà chăm chú nhìn Sở Ngư một lát, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thi thể Sở Sương Trì, không tiếng động mà thở dài. Trong mắt nàng hiện lên một tia đau đơn thấu xương, ngay sau đó liền hóa thành giếng cổ không gợn sóng.
“Thanh nhi.”
Sở Thanh run rẩy, mặt đầy nước mắt mà ngẩng đầu, nhìn mẫu thân của mình, trên mặt là thống khổ cùng áy náy: “Mẫu thân, con xin lỗi.”
Sở phu nhân trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: “Thanh nhi, thu hồi nước mắt đi. Phụ thân con không hy vọng nhìn thấy con như thế này.”
Nàng dừng một chút, hoãn thanh nói, “......Sở Sương Hà biết nhược điểm của phụ thân con là Sở gia, nhược điểm Sở gia cũng chính là chàng. Những ngày thần hồn chàng thanh tỉnh đều cùng ta thương nghị......”
“Cho nên Thanh nhi, không được làm phụ thân con thất vọng.”
Sở Thanh im lặng mặt đối mặt với Sở phu nhân. Thật lâu sau một lần nữa cúi đầu, tóc dài che mắt, thấy không rõ thần sắc. Hắn như khắc từ đá, quỳ gối trước mặt Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân.
Sở Ngư cùng Tạ Hi nhìn nhau, chậm rãi đi đến bên người Sở Thanh, giống như hắn quỳ xuống trước Sở Sương Trì, thấp giọng gọi: “Đại ca.”
Nghe được giọng nói của đệ đệ yêu thích nhất, Sở Thanh mới hơi giật mình. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Sở phu nhân, sắc mặt hắn đã một mảnh bình tĩnh: “Mẫu thân, người thật ích kỷ.”
Ép hắn mang gánh nặng giết cha, rời Sở gia đến nơi tốt đẹp hơn. Ép Sở Thanh vứt bỏ bản tính yếu đuối cùng ôn nhu, ép hắn trưởng thành.
Tuy tình thế bức bách, nhưng phương pháp này thật sự quá độc ác.
Sở Ngư nhìn hốc mắt vẫn còn đỏ của Sở Thanh, có chút lo lắng: “Đại ca?”
Sở Thanh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Sở Ngư, miễn cưỡng kéo khóe miệng, vươn tay ôm Sở Ngư vào trong lòng. Như là có chút lạnh, thân mình hắn run bần bật.
Lục Khinh An đứng một bên nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu, xoay người đi trở về Kính Hoa cung.
Sở Ngư đoán được hắn là đi tìm thi thể của Thẩm Niệm. Hắn yên lặng ôm lấy Sở Thanh, nhắm mắt xem cụm ánh sáng đỏ trong người, tâm tình phức tạp.
Sau khi Thẩm Niệm trợ giúp hắn rời khỏi Lăng Khư trước thời hạn, thần hồn trở nên suy nhược, vẫn luôn ngủ say.
Đại khái bởi vì thần hồn ở trong Lăng Khư phiêu đãng đã lâu, bị hao tổn quá nhiều. Thẩm Niệm không nhớ quá khứ nhưng vẫn nhớ rõ ở Thiên Uyên Môn có một cố nhân quan trọng. Suốt thời gian ở trong Lăng Khư vẫn luôn truy vấn Sở Ngư tình hình gần đây của Thiên Uyên Môn.
Đáng tiếc Thẩm Niệm đã quên tên người quan trọng này. Thiên Uyên Môn trong trăm năm gần đây có rất nhiều biến hóa. Bằng không mười năm ở chung, Sở Ngư tại sao lại chậm chạp không nhận ra người trong lời Thẩm Niệm nói chính là sư tôn của hắn, Lục Khinh An.
Đợi Lục Khinh An trở về, Sở Thanh đã bình tĩnh lại, cận thận thu lại thi thể Sở Sương Trì. Sở phu nhân cũng trở về ngọc bội Sở Sương Trì mang theo mà dưỡng hồn.
Lục Khinh An hẳn là đã tìm được thi thể của Thẩm Niệm. Hẳn là lời nói của Sở Sương Hà trước kia có chút ảnh hưởng tới hắn. Sắc mặt hắn cũng không quá tốt, ngẩn ngơ mà cúi đầu nhìn nhìn hồ nước.
Sở Ngư đang do dự nên nói cho hắn sự tình của Thẩm Niệm như thế nào, bỗng nhiên phát hiện, hồ nước thế nhưng lại phản chiếu hình ảnh của Lục Khinh An.
Tạ Hi cũng ở gần mặt hồ, nhưng hồ nước lại không phản chiếu hình ảnh y.
Sở Ngư sắc mặt đột nhiên quái dị, theo bản năng mà nhìn Tạ Hi một lát.
......Chẳng lẽ hồ nước này chỉ phản chiếu hình của tòa cung điện và Lục Khinh An?
Dù bằng hữu có thân thiết tới mức nào, tình huynh đệ sâu sắc tới mức nào cũng không thể chỉ bao dung mỗi Lục Khinh An đi?
Thẩm Niệm có một người cực kỳ quan trọng ở Thiên Uyên Môn. Người này, quả thật là đủ quan trọng.
ĐM! Giống như đã phát hiện được sự tình bí mật gì đó!
Chân mày Sở Ngư run run, yên lặng nhìn Lục Khinh An. Bầu trời đêm mênh mông, tinh quang bốn phía. Dù sắc mặt Lục Khinh An thanh lãnh đạm mạc, lại rõ ràng có thể nhìn ra vài phần hiu quạnh yên lặng.
......
Quả thật là, thầy trò nhất mạch tương truyền......
Lục Khinh An rút ra Yểm Hàn, vô thanh vô tức, lại lần nữa hướng chém một kiếm về phía hồ nước. Cung điện phản chiếu trong hồ nước trở nên vặn vẹo, sao trời cũng bắt biến dạng. Không cần Lục Khinh An nói, cũng có thể đoán được đó chính là lối ra.
Không khí có chút trầm trọng, Sở Ngư bồi Sở Thanh đi theo phía sau Lục Khinh An, vỗ vỗ lưng hắn.
Tuy rằng đồng cảm với Sở Thanh, đáng tiếc hắn cũng chỉ là một người đứng xem, không thể cảm nhận những cảm xúc như Sở Thanh. Trải qua một chuyến như vậy, đệ khống ôn nhu đơn thuần có khả năng sẽ không trở về nữa. Sở phu nhân tuy nhìn không buồn bã, rộng lượng tha thứ, nhưng chắc hẳn trong lòng nàng cũng không dễ chịu là mấy. Từ nay đến trăm năm về sau phải ôn dưỡng thần hồn, không biết sẽ có bao nhiêu thống khổ.
Thật là tạo nghiệt......
Sở Ngư thở dài, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng.
“Đinh ~ gió bắc thổi ~ gió thu lạnh ~ ký chủ nhà ai muốn hỗ trợ? ~ người gặp nạn ~ ta hỗ trợ ~ ta là hệ thống rất bận bịu ~ xin hỏi ký chủ có muốn yêu cầu trợ giúp hay không? ~”
Sở Ngư: “......”
Sở Ngư: “...... Ngươi trúng virus à?”
Nguyên bản trong lòng còn có chút phiền muộn nhàn nhạt đã bị hệ thống lập tức phá hỏng hơn phân nửa. Sở Ngư dở khóc dở cười, chọc chọc hệ thống: “Ngươi có ý tứ gì? Sở Sương Trì hồn phi phách tán, ngươi có thể giúp người ta sống lại?”
Lại nói, ở trong quyển sách này, trừ bỏ nam chính cùng nữ chủ ra, nhân vật khác đều là NPC. Làm hệ thống, muốn cho một NPC sống lại hẳn là rất dễ dàng đi?
Nghĩ đến đây, Sở Ngư nhịn không được nhìn sang phân loại sách: Đam mỹ.
Trầm mặc một chút, Sở Ngư vô cùng đau đớn: Không có nữ chủ, quyển sách này không có nữ chủ, cũng không có hậu cung......Hắn hiện tại chính là nữ chủ.
Hệ thống ngữ điệu vui sướng: “Dựa theo quy tắc trò chơi ~ cấm trực tiếp hồi sinh nhân vật đã tử vong ~ ký chủ có thể hỗ trợ tiểu công đánh bại phó bản quan trọng ~ mở ra kỹ năng hồi sinh ~”
Phó bản quan trọng? Phó bản gì?
Sở Ngư mờ mịt, lại chọc chọc hệ thống nhưng lúc này lại không nhận được đáp án. Suy nghĩ một trận, giận tím mặt.
ĐM! hệ thống!
Tiểu công cái đầu ngươi!
***
Trong Kính Hoa bí cảnh khó phân biệt ngày đêm. Khi được truyền tống ra bên ngoài, Sở Ngư ngẩng đầu nhìn sao trời mênh mông, thiếu chút nữa cho rằng mình chưa ra khỏi bí cảnh.
Hoá ra bọn họ mới đi vào được vài canh giờ.
Sở Ngư quay lại nhìn nhìn một hồi, không có nhiều thương vong, nhưng mỗi người đều có nhiều tâm sự.
Sở gia gia chủ hồn phi phách tán, Sở phu nhân chỉ còn thần hồn, tin tức này còn giấu được bao lâu? Hơn nữa tổ phụ tổ mẫu đều bế sinh tử quan, thực lực của Sở gia đã suy yếu rất nhiều, đại chiến chính ma kế tiếp sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Dù đã đem tin tức truyền tới Sở gia, để Sở gia phái người tới đây cũng cần mấy ngày. Những ngày tiếp theo chỉ có thể án binh bất động, chờ Sở gia phái viện trợ tới mới có thể một lần nữa đứng vững.
Đoàn người trầm mặc mà hướng doanh trại Thanh Đồ bay đi. Tạ Hi không xa không gần theo sau Sở Ngư, ánh mắt trầm mặc phức tạp.
Y có thể bảo vệ Sở Ngư, lại không thể ngăn chặn hết thảy những việc sẽ làm Sở Ngư thương tâm.
Khi tới doanh trại, trời đã hơi sáng. Sở Ngư muốn lập tức trở về doanh trại Sở gia lại do dự một chút. Hắn hướng Sở Thanh thấp giọng nói hai câu rồi đi đến trước mặt Lục Khinh An.
Hắn do dự một chút, thấp giọng nói: “Sư tôn, người tin rằng Thẩm Niệm......Tiền bối đã hồn phi phách tán sao?”
Lục Khinh An sắc mặt cứng lại, đôi mắt hơi hơi trợn to, im lặng nhìn Sở Ngư không nói gì.
“Quãng thời gian con ở trong Lăng Khư, đụng phải một tàn hồn tự xưng là Thẩm Niệm.” Sở Ngư dừng một chút, cảm nhận được ánh mắt Lục Khinh An đột nhiên nóng cháy lên, chân mày giật giật, “Thần hồn của hắn đang ngủ say, người...... Muốn thấy hắn không?”
Lục Khinh An mím môi, sắc mặt vừa kích động lại vừa phẫn hận. Trong nháy mắt thậm chí còn mang theo chút sát ý. Sở Ngư không khỏi lo sợ bất an, đang cân nhắc có phải hay không lúc trước hai người có chỗ nào hiểu lầm, Lục Khinh An đã một tay đè lại bờ vai hắn, nhắm mắt lại.
Sở Ngư tùy ý để Lục Khinh An điều tra.
Không biết qua bao lâu, Lục Khinh An chậm rãi nhấc ra tay, rồi lại nhịn không được đặt xuống, ánh mắt nóng đến đáng sợ: “Đem hắn giao cho ta.”
Sở Ngư vội vàng nhắm mắt, âm thầm nói tạm biệt với vị huynh đệ này, đem tàn hồn chậm rãi lấy ra khỏi cơ thể, đưa cho Lục Khinh An.
Nhìn này thần hồn tản ra ánh sáng đỏ ảm đạm, Lục Khinh An khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận tiếp nhận. Hắn dừng một chút, trực tiếp đem thần hồn đặt vào trong thân thể ôn dưỡng.
Sở Ngư toàn bộ quá trình đều thấp thỏm, thấy thần hồn của Thẩm Niệm được thu lại thoả đáng, mới nói: “Hắn......Ký ức đã bị hao tổn, quên mất rất nhiều điều. Khi hắn tỉnh lại, sư tôn có thể đem chuyện cũ nói cho hắn.”
Đầu ngón tay Lục Khinh An khẽ run, nhẹ nhàng vuốt ve Bất Hành kiếm, nhắm hai mắt lại: “Có những điều, quên mất cũng tốt.”
Hắn hướng Sở Ngư gật đầu, xoay người đi về hướng doanh trại của Thiên Uyên Môn.
......Từ từ, sư tôn, người quên mất nam chính rồi.
Sở Ngư thở dài, quay đầu vừa thấy Tạ Hi đứng ở bên cạnh sắc mặt ảm đạm. Hắn đi đến trước người y, có chút rối rắm muốn khuyên như thế nào để y trở về.
Tạ Hi tựa hồ nhìn ra, bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười: “Ta sẽ không làm khó sư huynh. Sư huynh nếu khó chịu, tùy thời có thể gọi sư đệ.”
Nói rồi, y cúi đầu chạm trán với Sở Ngư, nâng bước đuổi theo Lục Khinh An.
Đem người tiễn đi, Sở Ngư mới nhìn về phía Sở Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói. Tối nay người chịu nhiều bi thương nhất chính là Sở Thanh. Đáng tiếc nguyên chủ tính tình cao lãnh, hắn cũng chỉ có canh gà vô dụng. Điều có thể làm bây giờ là bồi Sở Thanh vượt qua khó khăn này.
Sở Thanh vẫn duy trì bình tĩnh, trở lại doanh trại Sở gia, đem tin tức truyền cho Sở gia, Sở Ngư không biết nên nói gì khi cả hai ngồi đối diện nhau tâm sự. Sở Thanh mệt mỏi mà xoa xoa thái dương, hướng Sở Ngư miễn cưỡng cười, mặt tái nhợt: “Đệ đệ, giờ chỉ còn chúng ta.”
Sở phu nhân đã ngủ say trong ngọc dưỡng hồn, không biết bao lâu mới có thể khôi phục. Sở gia dòng chính vốn thưa thớt. Còn lại xác thật chỉ có bọn họ.
Sở Thanh nói: “Ta không nghĩ tới......Ta thế nhưng thật sự có thể đâm một kiếm kia.”
Hắn thống khổ mà che mặt, “Đệ đệ, đó là phụ thân chúng ta......”
Hắn nên nói gì đó. Sở phu nhân cũng đã nhắc hắn nên an ủi Sơ Thanh. Sở Ngư há miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Sở Thanh cũng không cần hắn nói gì, nhìn chằm chằm Sở Ngư một lát, lắc lắc đầu, nói ra lời giống như Sở Sương Trì: “Đệ từ nhỏ cùng phụ thân mẫu thân đều không thân thiết......Cũng tốt. Vất vả một đêm rồi, đệ đi nghỉ ngơi đi. Ta muốn một mình một lát.”
Sở Ngư chỉ có thể nghe lời mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Vốn dĩ hắn cho rằng Sở Thanh cần mấy ngày an tĩnh là sẽ khôi phục. Ngày thứ hai Sở Thanh theo lẽ thường rời doanh trại đi giết ma tu cũng không bất ngờ. Cùng bảy đại môn phái và gia tộc khác thương thảo, hết thảy như thường.
Qua mấy ngày, Sở Ngư mới cảm thấy không thích hợp.
Sở Thanh quá không thích hợp.
Nguyên bản Sở Thanh ấm áp như mặt trời, luôn cười tủm tỉm, đối với ai cũng là như thế. Một bộ dáng hiền lành, cũng xác thật là một người hiền lành.
Nhưng mà......Nghe nói đêm qua có một người thuộc gia tộc khác châm chọc Sở gia. Sở Thanh đã trực tiếp cầm theo Tam Hỏa đem người nọ hung hăng đánh một trận.
Sau đó, Sở Thanh càng có rất nhiều biểu hiện bất đồng với đệ khống trước đây.
Trước kia Sở Thanh làm đệ khống, phần lớn chỉ là bao che Sở Ngư, ai khi dễ đệ đệ thì trừng trị người đó. Hiện giờ phong cách lại hoàn toàn thay đổi.
Sở Ngư bất quá xin cùng hắn đi ra ngoài giết tu sĩ ma đạo. Trên đường gặp được một ít yêu thú, trong đó một con cắn rách góc áo Sở Ngư, Sở Thanh đương trường bạo tẩu, một kiếm chém đứt đôi yêu thú còn chưa đủ, hắn cầm theo Tam Hỏa tìm đến hang ổ của yêu thú đó, đem chúng tận diệt.
Sở Ngư đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám cùng ra ngoài một lần nữa. Khi cùng Sở Thanh dùng trà hắn không cẩn thận làm vỡ chung trà. Rõ ràng mảnh vỡ chung trà không cắt tay hắn quá nặng, Sở Thanh lại đột nhiên biến sắc, trực tiếp hạ lệnh. Ngày thứ hai ở doanh trại Sở gia không thể nhìn thấy một chút đồ sứ gì.
Tinh thần Sở Thanh căng quá chặt.
Cứ để như vậy, hắn sớm hay muộn cũng sẽ hỏng mất.