Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 51: Thành tâm thành ý



Thiếu chủ nhướng mày, nhìn về phía Tam sư đệ, trong ánh mắt mơ hồ có ánh lửa hiện lên, cười đến càng ôn hòa: “Tiểu cục cưng, đã lâu không gặp nha.”

Khuôn mặt trắng nõn của Tam sư đệ tức khắc ửng đỏ lên vì tức giận.

Nhưng Tam sư đệ luôn tự ý thức được thực lực của bản thân, tự biết bản thân không đánh lại người này, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi rưng rưng nhìn về phía Sở Ngư: “Đại sư huynh......”

Tạ Hi mặt sầm xuống, rút kiếm đằng đằng sát khí lao lên. Sở Ngư vội vàng túm chặt Tạ Hi, trong lòng có chút nghi hoặc.

Quái, hắn còn tưởng rằng thiếu chủ biến thái này là thiếu chút nữa giết chết Tam sư đệ, nhưng nhìn phản ứng của hai người, sự việc có vẻ không giống như vậy......

Sở Ngư quyết định trước tiên phải biết rõ ràng đã xảy ra cái gì, hắng giọng, hòa ái mà đáp lại: “Thiếu chủ biến thái, đã lâu không gặp.”

Thiếu chủ thiên tư hơn người, tâm cao khí ngạo, trên mặt luôn luôn là một nụ cười. Thoạt nhìn có thể là một người khả nghi nhưng cũng có thể là một nhân vật phong nhã. Vì liên tục bị gọi là biến thái, sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm, nụ cười cứng lại, mất một lúc mới khôi phục được bộ dáng nho nhã lễ độ.

“Tại hạ tên Ngụy Từ Âm.”

Sở Ngư gắt gao đè lại Tạ Hi, mắt điếc tai ngơ, ồ một tiếng: “Thiếu chủ biến thái......”

Gân xanh trên trán Ngụy Từ Âm nhảy lên, nụ cười có chút vặn vẹo, không có ý tốt mà nhìn nhìn Tạ Hi, hòa hòa khí khí nói: “Lại nói, mười năm trước, lúc tại tại hạ rời đi còn tưởng rằng đó là lần cuối cùng gặp Sở công tử. Khi ra ngoài còn tuyên dương khắp nơi Sở công tử trượng nghĩa xả thân cứu người, không nghĩ Sở công tử thế nhưng có thể bình yên ở trong Lăng Khư mười năm, thật tội nghiệp cho Tạ đạo hữu thống khổ vô ích......”

Nói thêm gì nữa là không khống chế được Tạ Hi đâu đấy......

Đứa nhỏ muốn phát điên rồi.

Sở Ngư duỗi tay véo véo mặt Tạ Hi, thấp giọng nói vài câu, kéo đầu y áp lên ngực mình. Mắt không thấy tâm không phiền, làm Tạ Hi không nhìn thấy cái tại hoạ Ngụy Từ Âm này là được.

“Ngụy thiếu chủ, ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi đã làm gì sư đệ ta?” Trấn an Tạ Hi xong, Sở Ngư mới quay đầu nhìn nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của Tam sư đệ, đôi mắt phun lửa, chân mày không khỏi giật giật trừu.

Tam sư đệ tính tình mềm mỏng, nói tuy rằng khó nghe, cậu như cành cỏ gió chiều nào theo chiều đó. Trước kia nguyên chủ khi dễ nam chính, cậu cũng đi theo khi dễ, sau khi Sở Ngư thay đổi thái độ, cậu cũng là người thay đổi thái độ nhanh nhất. Có thể cười khi bị nhéo mặt, bị Tạ Hi trừng mắt thường xuyên nhưng vẫn dữ bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu. Ngụy Từ Âm đến tột cùng là làm cái gì mới có thể làm một người khéo đưa khéo đẩy tức giận thành như vậy?

Ngụy Từ Âm mặt không đổi sắc: “Sở công tử vì sao lại nghĩ rằng tại hạ đã làm chuyện gì xấu? Tại hạ chỉ là muốn mời sư đệ ngươi cộng phó một sơn.”

Dựa theo hành động của Ngụy Từ Âm ở Lăng Khư, Sở Ngư thật sự không tin Ngụy Từ Âm có thể đối đãi bình thường với một tu sĩ chính đạo, não bổ ra vô số hình ảnh, nhíu mày: “Cái gì sơn?”

Hay là Ngụy Từ Âm định mang Tam sư đệ đến một bí cảnh trên núi, dùng Tam sư đệ làm mồi để dọa hắn?

Ngụy Từ Âm tươi cười bất biến: “Vu Sơn.”

Sở Ngư: “......Vu Sơn?”

Là hắn hiểu sai cái gì à?

(*巫山: Vu Sơn - còn chỉ việc ăn nằm giữa trai gái. Do điển Sở Tương vương tới đất Cao Đường, nằm mơ thấy một người con gái đẹp tới ăn nằm với mình, nàng cho biết, nàng là thần nữ núi Vu, buổi sáng làm mây, buổi tối làm mưa.)

Ngụy Từ Âm động tác nhu mị mà hất mái tóc dài, con ngươi dài hẹp nhíu lại, sóng mắt như nước, có chút thẹn thùng: “Ngày ấy ta đụng phải kẻ thù Hợp Hoan Tông, nhất thời bị hạ dược. Những người xung quanh đều là dưa vẹo táo nứt, tìm không được người tới giải dược. Vừa vặn đụng phải sư đệ ngươi, nhìn làn da trắng trẻo mềm mịn ấy ta còn tưởng đó là nữ tu sĩ giả nam......”

ĐCM! Mẹ nó cái tên đại biến thái này!

Sở Ngư run rẩy nhìn về phía Tam sư đệ, sắc mặt có chút phức tạp.

Không nghĩ tới Tam sư đệ, một thẳng nam, lại gặp phải loại sự tình cực kỳ tàn ác này.

Hắn tuy rằng bị bẻ cong nhưng lần đầu tiên làm cùng Tạ Hi tâm tình vẫn còn có chút rối rắm phức tạp, huống chi Tam sư đệ......

Tam sư đệ bị Sở Ngư nhìn đến cũng run rẩy, phát giác ánh mắt hắn kỳ quái, cậu mỉm cười nuốt xuống nước mắt, khô khan nói: “Đại sư huynh......Nhị sư huynh kịp thời đuổi đến......”

Ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Đệ đã vẫn luôn cho rằng đám người ma đạo Hợp Hoan Tông là dâm tà nhất!”

Sở Ngư tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm Tam sư đệ.

Tạ Hi an tĩnh mà ghé vào trong lòng Sở Ngư, mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của hắn. Thấy hắn nhìn chằm chằm vào Tam sư đệ thì buồn bã nói: “Sư huynh, chúng ta đã đồng ý huynh không thể nhìn chằm chằm vào ai khác ngoài ta.”

Sở Ngư mặt vô cảm mà ấn đầu y xuống: “Câm miệng.”

Tuy rằng hắn và Tam sư đệ không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng đối với một nhân vật pháo phối giống mình, Sở Ngư vẫn có vài phần yêu thích. Hơn nữa trước đây hắn vẫn luôn tự cho mình là pháo hôi, cảm thấy các tiểu pháo hôi Viễn Trần Phong đều là tiểu đệ của mình. Tiểu đệ bị người khác khi dễ, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút cảm xúc của Sở Thanh, quay đầu nhìn về phía Ngụy Từ Âm, rút ra Tầm Sanh, lãnh đạm nói: “Muốn đánh nhau sao?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngụy Từ Âm thu lại nụ cười, trở tay lấy ra một sáo ngọc tím, thần sắc nghiêm nghị.



Tạ Hi lập tức tránh khỏi Sở Ngư, nhấc lên Đoạn Tuyết. Sở Ngư, trong lòng bùm bùm gõ bàn tính nhỏ, vội vàng đè y lại, nghiêm nghị nói: “Không cho ngươi phép nhúc nhích.”

Tạ Hi bẹp miệng: “Sư huynh, ta có thể bảo vệ huynh.”

Sở Ngư: “Ta......”

Tạ Hi nói: “Ta phụ trách đánh giết, sư huynh ở phía sau thanh thản ổn định là được.”

Sở Ngư cảm động đến rơi nước mắt. Cốt truyện phát triển nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác ôm đùi chân thật.

Nhưng thời cơ không đúng.

Sở Ngư xoa tóc Tạ Hi: “Ngoan, ta có thể ứng phó.”

Tạ Hi mím môi, đáy mắt một mảnh lạnh băng: “Ta có thể giết hắn.”

Sở Ngư: “......Chính là sợ ngươi giết hắn, ta còn có chuyện muốn hỏi. Ngươi giúp ta trông coi đệ tử Sở gia và Tam sư đệ, đề phòng những ma tu muốn tới đánh giết.”

Không làm trái ý Sở Ngư được, Tạ Hi đành phải gật đầu.

Tuy rằng tất cả đang ở một phía cách xa chiến trường, rất nhanh liền có ma tu chú ý tới bên này, đề đao kháng rìu đánh tới. Đệ tử Sở gia lập tức rút kiếm đón đỡ. Tạ Hi quan sát toàn cục, xem chỗ nào không thắng nổi liền giúp một phen, Sở Ngư vui mừng gật gật đầu, khóe mắt bỗng nhiên có bóng trắng chợt lóe, hắn duỗi tay nắm lấy, là bông tuyết.

Sở Ngư ngửa đầu nhìn lên không trung.

Thanh Đồ đã đi vào trời đông giá rét, trên bầu trời là tầng tầng mây âm u, âm thanh hỗn chiến phía dưới thanh chấn tứ phương, như là kinh động tới cả bầu trời, đâm thủng nơi nào đó, làm cho tuyết rơi xuống. Khắp nơi mắt có nhìn đến đều là bông tuyết.

Ngụy Từ Âm cười vang: “Sở công tử, ngươi còn đánh nữa hay không?”

Hắn mới dứt lời, Sở Ngư bỗng chốc rút kiếm đâm tới, kiếm thế nghiêm nghị, nhanh như tia chớp. Ngụy Từ Âm nguyên bản bởi vì động tác của Sở Ngư mà không tự chủ được lơi lỏng một chút. Thấy Sở Ngư đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đánh tới, hắn vội vàng lui về phía sau tránh đi, vừa kinh vừa giận: “Sở Ngư, ngươi thân là danh môn chính đạo thế nhưng lại đánh lén!”

Sở Ngư kỳ: “Ai nói với ngươi danh môn chính đạo không chơi đánh lén?”

Danh môn chính đạo còn sẽ rống “Ma tu ai cũng có thể giết, huynh đệ cùng nhau lên!” cơ.

Ngụy Từ Âm đen mặt.

Sở Ngư trầm tâm tĩnh khí, lại chém qua một kiếm. Ngụy Từ Âm liên tục lui về phía sau, chỉ chốc lát sau liền cách xa chiến trường vài phần, giơ sáo ngọc trong tay lên môi thổi.

Tiếng sáo âm u vang lên, âm luật thuần hậu ẩn chứa sát ý. Sở Ngư sắc mặt bất biến, đường kiếm vẫn lưu loát sạch sẽ chém tới, bức cho Ngụy Từ Âm không thể không bớt thời giờ né tránh, liên tục thổi sai mấy âm, tức giận đến dậm chân.

Hai người đánh đến lách cách lang cang, kiếm khí tung hoành, tựa hồ rất kịch liệt. Nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện Sở Ngư kiếm thế tuy lệ, lại không chạm tới đối thủ. Ngụy Từ Âm cũng thổi đến ra sức, âm phù có thể giết người lại không đả thương Sở Ngư nửa phần.

Như vậy cố sức mà đánh một trận, môi Ngụy Từ Âm giật giật, cười đến ôn hòa: “Ai, tuyết lại rơi rồi

Sở Ngư mặt vô cảm: “Có chuyện mau nói.”

Ngụy Từ Âm tấm tắc hai tiếng: “Thật là nóng vội......Được rồi, ta nói, ngươi đừng dùng kiếm chỉ ta, khó chịu lắm. Mười năm trước việc ta đến Lăng Khư đoạt linh thảo, Sở huynh còn nhớ rõ đi?”

Sở Ngư nói: “Bớt lôi kéo làm quen, tiếp tục nói.”

Ngụy Từ Âm nhún nhún vai: “Cụ thể chuyện là như thế nào kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng phong linh thảo tựa hồ đã đánh thức một thứ khó lường......”

“Thứ gì?”

“Ta cũng không biết.” Ngụy Từ Âm thở dài, “Kỳ thật, Sở huynh à, mười năm trước ta cũng rất do dự. Nếu lúc ấy ta kéo dài thời gian một lát, nói không chừng thứ kia sẽ không bị đánh thức. Nhưng bởi vì mệnh lệnh của phụ thân, ta phải quay về đúng thời gian......”

Sở Ngư nghe xong như lọt vào trong sương mù, nhíu mày nhìn hắn.

Ngụy Từ Âm ảm đạm nói: “Hiện giờ ta rất hối hận, lúc ấy ta nên bồi ngươi thêm mấy ngày, bỏ lỡ thời cơ để thứ kia không bị đánh thức, thì phụ thân ta cũng sẽ không thành như vậy......”

Sở Ngư càng ngày càng kỳ quái: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi không biết tình cảnh hiện tại của bảy tông ma đạo.” Giọng nói của Ngụy Từ Âm càng ngày càng thấp, cười nhạo một tiếng, “Kỳ thật nói là một tông cũng không quá. Độn Nguyệt môn đã khống chế các tông phái khác. Ngươi không để ý trên chiến trường, xuất lực nhiều nhất và thương vong nhiều nhất đều là tu sĩ của các tông phái khác sao?”

Sở Ngư “A” một tiếng: “Ngại quá, đây là lần đầu tiên ta tới.”

Ngụy Từ Âm nghẹn nghẹn, tiếp tục nói: “Hiện tại tình cảnh ma đạo rất không tốt......”



Sở Ngư im lặng một giây: “Tại hạ bất tài, không muốn bái nhập ma đạo. Mấy điều Ngụy thiếu chủ nói cho ta tựa hồ không có gì hữu dụng.”

Loại tình huống “Huynh đệ này, tư chất ngươi đủ điều kiện để gia nhập chúng ta. Để ta phân tích cho ngươi một chút tình hình hiện tại” là như thế nào đây?

Ngụy Từ Âm há miệng thở dài, tựa hồ có chút rối rắm, “Tóm lại, qua mấy ngày nữa thế cục sẽ có biến hóa. Ngươi tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ, sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết.”

Sở Ngư tức cười: “Ta và ngươi thân nhau sao?”

“Không thân.”

“Vậy ta vì sao phải tin lời ngươi nói?”

“Bởi vì......” Ngụy Từ Âm ngượng ngùng cười cười, “Ta có chuyện muốn nhờ Sở huynh, tất nhiên sẽ không giấu giếm ngươi.”

Dừng một chút, hắn nói: “Nghe nói Sở gia có một kiện chí bảo tên là tụ hồn linh, có thể bài trừ tất cả mê huyễn chi thuật, hơn nữa chỉ có người Sở gia có thể sử dụng. Phụ thân ta hiện nay đang bị người hạ thuật mê hoặc, ta muốn nhờ Sở huynh trợ giúp.”

Sở Ngư xoay người rời đi.

Giỡn nhau à?

Phụ thân Ngụy Từ Âm là ai? Cốc chủ Mị Âm Cốc, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tại đây không có tu sĩ Hóa Thần nên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ linh tinh trên chiến trường đều là đại nhân vật cả. Chưa cần nói hắn và cốc chủ Mị Âm Cốc ở hai phe đối lập, yêu cầu để tụ hồn linh hoạt động là “Nghe linh giả không tụ khí, tĩnh tâm trầm khí” chắc chắn sẽ không đạt được.

Hắn có thể đến chỗ cốc chủ nói một tiếng “Chào tiền bối, ta tới giúp ngài tỉnh lại, xin đừng nhúc nhích” sao? Không bị một phát tát chết đã là may.

Ngụy Từ Âm suy nghĩ đến cũng không khỏi quá đơn giản.

Ngụy Từ Âm vội vàng giữ hắn lại: “Sở huynh ngươi đừng đi mà, ngươi còn không nhìn đến thành ý của ta......”

Sở Ngư yên lặng trợn mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa vặn nhìn thấy Tạ Hi, lộ ra một nụ cười, hướng y phất phất tay.

Biểu cảm trên mặt Tạ Hi lại là vô cùng hoảng sợ, nhìn phía sau hắn, điên cuồng mà xông tới, phảng phất thấy được thế giới như bị huỷ diệt, hai mắt đỏ hồng: “Sư huynh!”

Sở Ngư lập tức cảm thấy không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Ngụy Từ Âm cách phía sau hắn không xa, muốn đánh lén dễ như trở bàn tay. Huống chi đánh lén hắn không phải Ngụy Từ Âm, mà là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Ánh sáng tím nhàn nhạt nháy mắt bao trùm Sở Ngư, dù cho là Tạ Hi cũng bị linh lực mãnh liệt đẩy xa mấy trượng. Y cầm Đoạn Tuyết một lần nữa xông lên, cơ hồ là gào rống lên: “Sư huynh! Sư huynh!”

Sở Ngư trừng lớn mắt, kịch liệt đau đớn trong tưởng tượng không có truyền đến, chỉ là phảng phất có thứ gì đó từng chút từng chút dung nhập vào thân thể hắn, cưỡng chế thay đổi cái gì đó.

Giống như rơi vào vũng bùn, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình chậm rãi lâm vào.

Qua hồi lâu, lại tựa hồ mới chỉ qua một cái chớp mắt, ánh sáng tím kia bỗng chốc tiêu tán. Sở Ngư từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân mình mềm nhũn, bị Tạ Hi xông lên ôm lấy, giơ tay sờ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giọng nói Tạ Hi lạnh băng, như là từ dưới Cửu U truyền đến: “Sư huynh, ta có thể giết hắn không?”

Sở Ngư hít sâu, lắc đầu, chuyển mắt nhìn về Ngụy Từ Âm ôn tồn lễ độ phía sau.

Ngụy Từ Âm cười xán lạn, không hề có vẻ xấu hổ: “Danh môn chính đạo còn đánh lén, huống chi là tà ma ngoại đạo? Đúng không, Sở huynh?”

Sở Ngư lạnh lùng nói: “Đây là thành ý của ngươi?”

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh sáng tím vừa dung nhập vào thân thể kia khẳng định không phải là cái gì tốt.

Ngụy Từ Âm nói: “Sở huynh yên tâm. Phương trưởng lão không có ý định thương tổn Sở huynh. Vừa rồi chỉ là một biện pháp bảo đảm Sở huynh sẽ tới hỗ trợ. Pháp thuật này là tổ tiên Mị Âm Cốc làm ra, chỉ có Phương trưởng lão có thể sử dụng, tự nhiên cũng chỉ có hắn có thể giải. Cho nên, Sở huynh không thể không giúp ta. Ta sẽ ở Vân Thác đợi Sở huynh.”

Nói xong, hắn chắp tay, từ từ xoay người rời đi.

Tạ Hi hận không thể xông lên đem Ngụy Từ Âm lập tức trảm dưới kiếm, lại bởi vì điều hắn nói nên không dám hành động, hít vào một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay Sở Ngư kiểm tra kỹ càng: “Sư huynh? Huynh có chỗ nào không thoải mái không?”

Sở Ngư không nói gì, ngửa đầu nhìn Tạ Hi một lát, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau một lúc lâu mới lắc đầu: “Tạm thời không có việc gì.”

Ngụy Từ Âm muốn làm cái gì?

Phương trưởng lão kia rốt cuộc làm phép gì?

Mẹ nó đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...